Hoắc Cảnh Thâm từ từ buông tay, giọng nói khàn khàn, hạ giọng nói: “Xin lỗi.
”
Anh thật sự đã chuẩn bị cho việc nhận thêm một cái bạt tai nữa.
Nhưng Vân Thanh không động tay, cô chỉ đối mặt với anh, lau
mạnh môi dưới.
“ Thế này, hai chúng ta đều hết nợ.
”
Nói rồi, cô kéo cửa, bước ra ngoài.
Chung Ly vừa địnji gọi người tới mờ cửa, quay đầu lại nhìn thấy Vân Thanh bước ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
“ Thanh Thanh bảo bối, cậu không sao chứ?”
“ Không sao, vừa khóa cửa bị kẹt, tớ không mờ được.
”
“ Nhưng, môi của cậu sưng lên
“ Bị chó cắn!” Ba chữ này, Vân Thanh nghiến răng nghiến lợị nói ra, người ở sau cửa chắc chắn
có thể nghe được.
“ Chó? Chó ờ đâu?”
Chung Ly có chút mơ hồ.
Vân Thanh không nói gì, bước về phía trước, nhìn thấy bóng dáng Hàn Mặc.
Hàn Mặc nở nụ cười tiêu chuẩn của người làm thuê với bà chù, vừa định chào hỏi, nhưng Vân Thanh không thèm liếc nhìn anh ta mà bước qua luôn.
Hàn Mặc: “…”
Chuyện gì thế này?
Cậu ấy chọc tức phu nhân sao?
Sau đó, anh ta thấy Tứ gia nhà ta từ trong phòng vệ sinh nữ bước ra….
Hàn Mặc không tìm được
biểu cảm thích hợp, lặng lẽ cúi đầu.
Vân Thanh và Chung Ly quay trờ vê phòng đã bao, ngồi thêm một chút, hai người thấy thời gian không còn sớm nữa, nên đã rời khỏi lầu Vọng Nguyệt.
Một chiếc xe Mercedes Benz đang chờ trước cửa.
Người tài xế đứng bên cạnh chiếc xe, cửa sổ ghế sau được hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Tư Mộ Bạch dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng xa cách.
Anh ta vẫn đang mặc bộ vest vừa tham gia hoạt động khi nãy, rõ ràng vừa kết thúc hoạt động đã nhanh chóng qua đây.
“ Lên xe.
” Ánh mắt anh ta dừng lại trẽn người Chung Ly.
Tài xể cung kính cẩn lễ phép mở cửa xe.
Chung Ly lườm một cái, rồi chuyển sang nhìn Vân Thanh: “ Thanh Thanh bảo bối, mình đi nhé.
”
“ Đi đi.
” /
Chung Ly không đề ý tới tài xế, trực tiếp mở cửa ghế phụ, rồi ngồi xuống.
Đóng cửa rầm một cái.
Tài xế bị dọa tới mức mặt tái mét, nhìn sắc mặt Tư Mộ Bạch ngồi ờ ghế sau.
Tư Mộ Bạch trái lại có tâm trạng tốt, nhẹ nhàng nói: “ Đi thôi.
”
Xe của Vân Thanh đỗ cách đó không xa, cô đi bộ tới lấy xe, đi
gần tó’i nơi, liền dừng lại.
Dưới ánh trăng, dáng hình cao gầy trầm lặng của Hoắc Cảnh Thâm đang đứng dựa sát bên cạnh xe cô, anh cởi chiếc áo vest khoác ngoài, đặt trên cánh tay, tay còn lại buồn chán nghịch chiếc bật lửa, những ngọn lửa bùng lên làm đôi lông mày ảm đạm và nghiêm nghị của người đàn ông trông như một mớ hỗn độn.
Giây phút này, Vân Thanh bắt chợt nhớ lại một câu nói.
Người đẹp trai thường giống như đang chơi golf.
.
/427
|