Người đàn ông với mái tóc sẫm màu cùng bộ quần áo màu đen, dáng người cao gầy như một bỏng đen tiến tới gần.
Không khí xung quanh dường như loãng ra.
Vân Thanh đứng lặng người, nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm, định mở miệng nói gì đó, nhưng không thề cất tiếng, chỉ cảm thấy mắt tối dần.
Dường như cô … không hiểu người đàn ông trước mặt chút nào.
Quá khứ của anh, những thứ anh phải gánh vác, còn có cơ thể đầy những vết thương mặc dù anh còn trẻ…Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Trái tim vừa đau vừa xót xa…
“Đừng khóc.”
Bàn tay ló’n hơi lạnh cùa Hoắc Cảnh Thâm chaj vào gương mặt cô, khi đó Vân Thanh mới nhận ra mình đã khóc.
Hoắc Cảnh Thâm lại hiểu sai ý nghĩa giọt nước mắt của cô.
“Sợ anh?” Anh dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, mắt cúi xuống nhìn cô, tất cả cảm xúc đều được che giấu kĩ, bình tĩnh tới mức khiến Vân Thanh lo sợ.
“Hoắc Cảnh Thâm…”
Hoắc Cảnh Thâm không cho cô cơ hội nói, ôm chặt cô vào lòng.
Co’ thể anh rất lạnh, chút nhiệt độ còn lại dường như biến mất, chỉ có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể cô để sưởi ấm.
“Nếu em sợ…”
Sự ớn lạnh, lan tỏa từ sâu thẳm trái tim, làm đông cứng các giác quan.
Hoắc Cảnh Thâm nghe thấy giọng nói của mình, lạnh lẽo, không ấm áp chút nào, anh nói, “Vân Thanh, anh cho em thêm một cơ hội chạy trốn nữa.”
— Đêm hôm đó, anh đã quyết định thế nào?
Rõ ràng đã hạ quyết tâm dù xuống địa ngục cũng phải đưa cô theo…
Nhưng giờ đây, cồ chỉ nhíu mày, anh đã thấy đau lòng…
Người như vậy, sao anh nỡ đưa cô xuống địa ngục chứ?
Hoắc Cảnh Thâm ép buộc bản thân buông tay, lùi lại phía sau nửa bước.
Hộp nhẫn bằng nhung ở trong túi quần anh, cách một lớp vải mỏng, các góc cạnh cứng lạnh, như thể đâm vào trái tim anh.
Hoắc Cảnh Thâm không nhìn người con gái trước mặt thêm nữa, quay người, tấm lưng cô đơn lạnh lẽo, anh sải bước về phía trước.
Nhưng, chưa đi được mấy bước, có một lực lớn đâm mạnh vào sau lưng anh.
Hoắc Cảnh Thâm lặng người.
Vân Thanh siết chặt eo, mặt vùi vào tấm lưng rộng của anh, cắn răng mắng anh: “Hoắc Cảnh Thâm, anh cái đồ khốn kiếp! anh dám không cần em nữa…anh dám!”
Những giọt nước mắt nóng hồi thấm ướt tấm vải, ngấm vào da anh…cơ thể lạnh buốt cũng ấm dần lên.
Hoắc Cảnh Thâm quay người lại, người con gái phía sau lưng anh khóc òa lên.
Anh hơi đau đầu.
“Đừng khóc nữa.”
“Đều là lỗi của anh!”
Hoắc Cảnh Thâm dần mềm lòng, không khỏi bật cười: “ừm, là lỗi của anh.”
Anh không cười mới lạ, nụ cười này, càng khiến Vân Thanh không thể ngừng khóc, cũng không thèm quan tâm đây là hành lang, giơ tay đấm vào người anh.
“Anh khốn nạn, dựa vào đâu mà đuổi em đi?! Ai nói em sợ? Anh có gì đáng sợ chứ! Chì là em…” Tiếng nói Vân Thanh như nghẹn lại, dụi dụi mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của
người đàn ông trước mặt, trái tim đau nhói.
Cô nghẹn ngào: “Hoắc Cảnh Thâm…mấy năm nay, có phải anh đã sống rất vất vả đúng không?”
Hoắc Cảnh Thâm sững sờ, con người đen thẳm hơi xao động, có chút lạc lõng.
Anh không ngờ cô lại nói ra điều này, anh tưởng cô sợ anh, muốn chạy trốn, cách anh càng xa càng tốt…
“Sau này sẽ không như vậy nữa!”
Vân Thanh giữ lấy gương mặt anh, ánh mắt thương xót.
Cồ trịnh trọng nói như một kỵ sĩ dũng cảm không hề sợ hãi, nghiêm túc hứa với anh, cô nói: “Hoắc Cảnh Thâm, sau này em bảo vệ anh, không ai có thế làm tốn thương anh nữa!”
Trong đôi mắt tối tám, cỏ một tia sáng thoáng qua.
Anh nghĩ, sao lại có người con gái ngốc như vậy?
Vân Thanh vùi đầu vào lòng anh, tủi thân nói: “Sau này không cho phép anh nói mấy lời như vậy nữa! Không được
đuổi em đi!
Hoắc Cảnh Thâm lặng im ôm chặt người trong lòng, cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể cô, lan tới trái tim anh, ấm nóng tới nỗi trái tim anh đau nhói.
Một lúc lâu, anh mới nói: “Được.”
Bữa cơm bị việc khác xen vào, đương nhiên không thể tiếp tục nữa.
Đầu mũi Vân Thanh phớt đỏ, kéo Hoắc Cảnh Thâm ra khỏi nhà hàng.
Cô bất ngờ phát hiện bóng dáng Hàn Mặc ở ngoài cửa, cung kính đợi ở bên cửa xe, nhìn thấy cô liền lập tức mỉm cười.
“Phu nhân…’’Anh ta nhìn vào ngón tay trống không của cô, gương mặt cứng đờ, nhưng sự chuyên nghiệp trong công việc của anh ta ngay lập tức đưa anh ta trờ lại trạng thái như thường ngày, coi như không có chuyện gì mở cửa sau của xe.
Vân Thanh đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Hoắc
Cảnh Thâm: “Đúng rồi, không phải khi nãy anh ra ngoài sao. Nói có chuyện gấp, chuyện gì vậy?”
Hoắc Cảnh Thâm mặt không biến sắc: “Có tài liệu cần kí gấp.”
Vân Thanh gật đầu.
Chuyện cồng việc của anh, cồ không tham gia thêm nữa.
Hàn Mặc ở bên cạnh hiểu ngay: “Nhẩn của boss chưa mang tới đây!
Không khí xung quanh dường như loãng ra.
Vân Thanh đứng lặng người, nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm, định mở miệng nói gì đó, nhưng không thề cất tiếng, chỉ cảm thấy mắt tối dần.
Dường như cô … không hiểu người đàn ông trước mặt chút nào.
Quá khứ của anh, những thứ anh phải gánh vác, còn có cơ thể đầy những vết thương mặc dù anh còn trẻ…Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Trái tim vừa đau vừa xót xa…
“Đừng khóc.”
Bàn tay ló’n hơi lạnh cùa Hoắc Cảnh Thâm chaj vào gương mặt cô, khi đó Vân Thanh mới nhận ra mình đã khóc.
Hoắc Cảnh Thâm lại hiểu sai ý nghĩa giọt nước mắt của cô.
“Sợ anh?” Anh dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, mắt cúi xuống nhìn cô, tất cả cảm xúc đều được che giấu kĩ, bình tĩnh tới mức khiến Vân Thanh lo sợ.
“Hoắc Cảnh Thâm…”
Hoắc Cảnh Thâm không cho cô cơ hội nói, ôm chặt cô vào lòng.
Co’ thể anh rất lạnh, chút nhiệt độ còn lại dường như biến mất, chỉ có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể cô để sưởi ấm.
“Nếu em sợ…”
Sự ớn lạnh, lan tỏa từ sâu thẳm trái tim, làm đông cứng các giác quan.
Hoắc Cảnh Thâm nghe thấy giọng nói của mình, lạnh lẽo, không ấm áp chút nào, anh nói, “Vân Thanh, anh cho em thêm một cơ hội chạy trốn nữa.”
— Đêm hôm đó, anh đã quyết định thế nào?
Rõ ràng đã hạ quyết tâm dù xuống địa ngục cũng phải đưa cô theo…
Nhưng giờ đây, cồ chỉ nhíu mày, anh đã thấy đau lòng…
Người như vậy, sao anh nỡ đưa cô xuống địa ngục chứ?
Hoắc Cảnh Thâm ép buộc bản thân buông tay, lùi lại phía sau nửa bước.
Hộp nhẫn bằng nhung ở trong túi quần anh, cách một lớp vải mỏng, các góc cạnh cứng lạnh, như thể đâm vào trái tim anh.
Hoắc Cảnh Thâm không nhìn người con gái trước mặt thêm nữa, quay người, tấm lưng cô đơn lạnh lẽo, anh sải bước về phía trước.
Nhưng, chưa đi được mấy bước, có một lực lớn đâm mạnh vào sau lưng anh.
Hoắc Cảnh Thâm lặng người.
Vân Thanh siết chặt eo, mặt vùi vào tấm lưng rộng của anh, cắn răng mắng anh: “Hoắc Cảnh Thâm, anh cái đồ khốn kiếp! anh dám không cần em nữa…anh dám!”
Những giọt nước mắt nóng hồi thấm ướt tấm vải, ngấm vào da anh…cơ thể lạnh buốt cũng ấm dần lên.
Hoắc Cảnh Thâm quay người lại, người con gái phía sau lưng anh khóc òa lên.
Anh hơi đau đầu.
“Đừng khóc nữa.”
“Đều là lỗi của anh!”
Hoắc Cảnh Thâm dần mềm lòng, không khỏi bật cười: “ừm, là lỗi của anh.”
Anh không cười mới lạ, nụ cười này, càng khiến Vân Thanh không thể ngừng khóc, cũng không thèm quan tâm đây là hành lang, giơ tay đấm vào người anh.
“Anh khốn nạn, dựa vào đâu mà đuổi em đi?! Ai nói em sợ? Anh có gì đáng sợ chứ! Chì là em…” Tiếng nói Vân Thanh như nghẹn lại, dụi dụi mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của
người đàn ông trước mặt, trái tim đau nhói.
Cô nghẹn ngào: “Hoắc Cảnh Thâm…mấy năm nay, có phải anh đã sống rất vất vả đúng không?”
Hoắc Cảnh Thâm sững sờ, con người đen thẳm hơi xao động, có chút lạc lõng.
Anh không ngờ cô lại nói ra điều này, anh tưởng cô sợ anh, muốn chạy trốn, cách anh càng xa càng tốt…
“Sau này sẽ không như vậy nữa!”
Vân Thanh giữ lấy gương mặt anh, ánh mắt thương xót.
Cồ trịnh trọng nói như một kỵ sĩ dũng cảm không hề sợ hãi, nghiêm túc hứa với anh, cô nói: “Hoắc Cảnh Thâm, sau này em bảo vệ anh, không ai có thế làm tốn thương anh nữa!”
Trong đôi mắt tối tám, cỏ một tia sáng thoáng qua.
Anh nghĩ, sao lại có người con gái ngốc như vậy?
Vân Thanh vùi đầu vào lòng anh, tủi thân nói: “Sau này không cho phép anh nói mấy lời như vậy nữa! Không được
đuổi em đi!
Hoắc Cảnh Thâm lặng im ôm chặt người trong lòng, cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể cô, lan tới trái tim anh, ấm nóng tới nỗi trái tim anh đau nhói.
Một lúc lâu, anh mới nói: “Được.”
Bữa cơm bị việc khác xen vào, đương nhiên không thể tiếp tục nữa.
Đầu mũi Vân Thanh phớt đỏ, kéo Hoắc Cảnh Thâm ra khỏi nhà hàng.
Cô bất ngờ phát hiện bóng dáng Hàn Mặc ở ngoài cửa, cung kính đợi ở bên cửa xe, nhìn thấy cô liền lập tức mỉm cười.
“Phu nhân…’’Anh ta nhìn vào ngón tay trống không của cô, gương mặt cứng đờ, nhưng sự chuyên nghiệp trong công việc của anh ta ngay lập tức đưa anh ta trờ lại trạng thái như thường ngày, coi như không có chuyện gì mở cửa sau của xe.
Vân Thanh đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Hoắc
Cảnh Thâm: “Đúng rồi, không phải khi nãy anh ra ngoài sao. Nói có chuyện gấp, chuyện gì vậy?”
Hoắc Cảnh Thâm mặt không biến sắc: “Có tài liệu cần kí gấp.”
Vân Thanh gật đầu.
Chuyện cồng việc của anh, cồ không tham gia thêm nữa.
Hàn Mặc ở bên cạnh hiểu ngay: “Nhẩn của boss chưa mang tới đây!
/427
|