Trong phòng, sau khi nhị lão Sở gia thấy rõ người trong quan tài người xong, Sở lão thái gia tức giận đến mức cho nhi tử hai bạt tai.
“Ngươi làm cữu cữu kiểu gì vậy? Cháu ngoại gái nhà mình mà còn có thể nhận sai?”Sở Xương Bình mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, trên mặt đều đã già đi vài tuổi, giờ phút này chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn đau nhức.
Sở lão phu nhân đau lòng nhi tử, khi Sở lão thái gia còn muốn động thủ, đã bị Sở lão phu nhân ngăn cản lại: “Đừng đánh! Trong lòng Xương Bình cũng khổ.
”Sở Xương Bình lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, ta đã nghe rõ ràng, chôn ở nơi đó rõ ràng chính là A Ý, Liêu Nam Vương biết được nàng xảy ra chuyện, còn tặng quan tài hạ táng.
Cái quan tài này chính là Liêu Nam Vương tặng……”Lúc này, bên ngoài lại có gã sai vặt truyền lời: “Lão gia, có thư của ngài!”Hạ nhân biết Sở Xương Bình hồi phủ không nhiều lắm, lại đều là hạ nhân trung thành của Sở gia.
Lão gia mà gã sai vặt kêu tự nhiên là đang kêu Sở lão thái gia.
Trong lòng Sở lão thái gia đang loạn, nào có tâm tư xem thư, lập tức liền nói: “Bỏ thư vào phòng đi, chút nữa ta lại xem!”Bên ngoài, gã sai vặt nhìn thoáng qua con dấu trên thư, kinh sợ nói: “Lão gia, đây là thư từ Liêu Nam Vương phủ tới.
”Liêu Nam Vương phủ?Sở lão thái gia cùng Sở lão phu nhân hai mặt nhìn nhau, Sở gia bọn họ cùng vị Liêu Nam Vương ở trên dưới triều dã lấy tàn bạo nổi tiếng kia cũng không giao thoa.
Sở Xương Bình nghe được bốn chữ “Liêu Nam Vương phủ” trong lòng lại rùng mình, bước nhanh đi ra cửa phòng, đoạt lấy thư trong tay gã sai vặt mở ra.
Trong phong thư có đại ấn của Liêu Nam Vương, bọc một bức thư cùng một phong thư nhỏ khác.
Sở Xương Bình lướt nhanh xem xong bức thư kia, gần như là mừng như điên nói: “A Ý còn sống!”Nhị lão Sở gia nghe vậy vội vàng từ trong phòng ra tới, Khương phu nhân một phen đoạt lấy bức thư trong tay Sở Xương Bình, sau khi xem xong trong lúc nhất thời cũng không biết là buồn hay vui.
Vui không? Nữ nhi còn nhân thế đương nhiên là vui mừng.
Nhưng hoàng đế lập tức sẽ phải đối phó Sở gia, đây là tai ương diệt môn!Bà là một phụ nhân nội trạch, trước đó chưa bao giờ nghĩ tới loại tai họa này, trước mắt sớm đã hoảng sợ, chỉ hoảng loạn nhìn huynh trưởng cùng một mẹ đẻ ra với mình: “Tam ca, bệ hạ muốn lấy tội danh huynh tự ý rời khỏi cương vị, ý đồ mưu phản tróc nã huynh, việc này phải làm thế nào cho phải?”Nhưng vào lúc này, thân tín cùng Sở Xương Bình trở về cũng từ trên đường nhận được tin tức, vội vàng tới báo cho ông: “Tam gia, một đội cấm quân ra khỏi Tuyên Võ Môn, đi về hướng đại đạo bên này, ước chừng là hướng về phía chúng ta!”Sở lão phu nhân mới biết được tin tức cháu ngoại gái còn ở nhân thế, không kịp vui mừng bỗng nhiên biết được tai ương sợ làdiệt môn này, chưa kịp bình tĩnh lại đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Lão phu nhân!”“Phu nhân!”“Mẫu thân!”Trong lúc nhất thời, trong viện không lớn lại loạn thành một đoàn lần nữa.
Sở Xương Bình bấm nhân trung của Sở lão phu nhân mới khiến người tỉnh lại.
Sở lão phu nhân hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nhi tử mình đắc ý nhất, bi thống không kềm chế được: “Con của ta……”Khương phu nhân khóc lóc tát cho mình hai cái: “Trách con, đều do con! Nếu như lúc trước con dạy dỗ A Ý thật tốt, không nuông chiều nó thì nó làm sao có gan lớn dùng loại thủ pháp bỉ ổi kia đối phó với Tích tần nương nương trong cung? Đều là con gieo nên hậu quả xấu, là con đã từng khắt khe với Tích tần nương nương, con đi trước cửa cung dập đầu cho nàng, cầu nàng cho Sở gia một con đường sống, nàng muốn mệnh của con con cũng đưa……”Sở Xương Bình giao bức thư nhỏ kia cho Khương phu nhân: “Lúc này chớ nói lời nói ngu ngốc đó, A Ý đúng là có sai, nhưng tội không đến mức đó! Là hôn quân vô đạo! Muội có quỳ chết ở trước cửa cung thì hắn cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Khương gia sau này mẹ con các muội không về cũng được, Sở gia có vô dụng đi chăng nữa thì vẫn nuôi nổi hai mẹ con các muội, tên thất phu Khương Kính An kia sợ gây hoạ trên thân, có lẽ mấy ngày nay sẽ viết thư hưu thê với muội.
Đây là thư A Ý gửi tới, muội cầm lấy đi, ta không thể giữ ở trong nhà được……”Khi nói lời này, Sở Xương Bình lại nhìn thoáng qua nhị lão Sở gia, lúc này mới nói với Khương phu nhân: “Nếu như ta không còn nữa, muội thay ta hiếu kính cha mẹ thật tốt.
”Chỉ một câu nói đã khiến cả nhà đều đỏ hốc mắt.
Khương Ngôn Quy ngồi ở trên cáng, chưa bao giờ có một khắc thống hận hai chân tàn phế của chính mình như lúc này, hai tay cậu nắm chặt thanh song đỡ cáng, hốc mắt đỏ bừng: “Cữu cữu!”.
/167
|