Khương Ngôn Ý cầm dao phay trên thớt lên.
Dao có chút nặng, kém xa con dao linh hoạt nhẹ nhàng mà Khương Ngôn Ý dùng trước kia.
Lông mày nàng hơi nhíu một chút, sau đó bắt đầu thái nhanh nguyên liệu.
Đem thịt gà ngâm trong nước để lên thớt gỗ, thủ pháp cực nhanh cắt mỏng, sau lại đem thái sợi một lần.
Hơn mười đôi mắt đang lăng lăng theo dõi nàng đều thấy một màn này, toàn bộ phòng bếp trừ tiếng nước sôi trong nồi cũng không còn âm thanh khác.
Khương Ngôn Ý dùng đao pháp đồng dạng đem chân giò nướng cùng măng nhanh chóng cắt thành sợi.
Lúc để dao xuống nàng hơi nhăn mày, cỗ thân thể này cầm dao thái thịt có chút quá sức, nếu không thì nàng có thể thái mảnh hơn chút nữa.
Đầu bếp Lý hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn nhầm người, đao công của Khương Ngôn Ý không luyện năm sáu năm thì không thể ra được.
Nhưng hắn vẫn như cũ trưng ra khuôn mặt cứng nhắc, tựa hồ cảm thấy Khương Ngôn Ý có thể cắt đồ ăn cũng không tính là gì: "Về sau ngươi đến phòng bếp bên này phụ ta."
Khương Ngôn Ý vội vàng nói: "Đa tạ quân gia!".
Có thể đi vào Hỏa Đầu doanh, chí ít về sau có thể dựa vào bản sự ăn cơm.
Nàng vốn cho rằng ít nhất phải làm ra mấy món ăn mới có thể nghe đầu bếp Lý nói câu này, ngược lại là so với nàng dự đoán dễ dàng rất nhiều.
Đầu bếp Lý không để ý nàng thân thiện, quay người bận rộn: "Vào Hỏa Đầu doanh làm việc thì phải chịu khó, chớ có nghĩ lấy trộm gian dùng mánh lới.
Ngươi đem đậu hũ non làm thành tào phớ* đi."
*Tào phớ: còn gọi là phớ, tảu hũ nước đường, đậu hoa, đậu pha, là món ăn được làm từ đậu hũ, có tào phớ mặn và tào phớ ngọt.
Không biết là nghĩ đến cái gì, hắn lại dặn dò một câu: "Nêm vị nặng chút, cái kia là cho Đại tướng quân, không được sai lầm."
Khương Ngôn Ý mới tới nên không biết nhưng những người khác trong bếp đều nhìn nàng ánh mắt mang theo chút đồng tình.
Khương Ngôn Ý trong lòng có chút nghi hoặc, nàng chỉ là làm tào phớ thôi, làm sao mấy người kia nhìn nàng như sắp lên pháp trường thế.
Khương Ngôn Ý quay lại nồi hơi trước, nữ tử mặt tròn giúp nàng nhóm lửa cứ muốn nói lại thôi.
Khương Ngôn Ý nhận ra nữ tử này là người gặp nàng bị Xuân Hương khi dễ hồi trưa còn chuẩn bị tới can ngăn.
Nàng ta có vẻ hiền hòa, nghĩ đến là người dễ nói chuyện.
Nàng thử thăm dò hỏi: "Có phải là Đại tướng quân tính tình không tốt?"
Nữ tử mặt tròn mím môi một cái, nhìn thoáng qua bốn phía, mới nhỏ giọng nói: "Vị Đại tướng quân mới nhậm chức này là thúc thúc ruột của đương kim Thánh Thượng, trước đây tiên đế phong hắn làm Liêu Nam Vương, dưới trướng có một trăm ngàn thiết kỵ, là chúa tể quyền sinh sát, bây giờ không biết sao đột nhiên tới tiếp quản đại doanh Tây Châu này."
"Nghe nói vị kia khi còn bé ở trong cung ăn một bát tào phớ Ngự Thiện Phòng làm, nói là không có hương vị, dọa đến đầu bếp Ngự Thiện Phòng phải làm lại mấy bát, thả gia vị gấp mấy lần, vị kia nếm vẫn là nói không có hương vị, đến mức đầu bếp kia bị chém đầu.
Từ đó về sau, vị kia đi đâu, mỗi bữa ăn cũng phải có tào phớ..."
Nghe xong lời của nữ tử mặt tròn, Khương Ngôn Ý một thân đều nổi da gà.
Vị Đại tướng quân mới nhậm chức của đại doanh Tây Châu này thế nhưng là Liêu Nam Vương!
Trong nguyên thư Liêu Nam Vương dù không có chính thức ra sân, nhưng trong miệng nam chính cùng triều thần thì hắn là một nhân vật không hề tầm thường.
Hoàng vị của nam chính không phải nhận từ cha hắn mà là từ gia gia hắn, cha nam chính cả đời làm Thái tử, tuổi còn trẻ liền ngõm củ tỏi.
Ngược lại là gia gia nam chính càng già càng dẻo dai, lúc tuổi già còn sung sức, cùng sủng phi tạo ra được tiểu nhi tử, đối với tiểu nhi tử sủng không biên giới, tiểu nhi kia tử kia chính là Liêu Nam Vương.
Lúc nam chính vẫn còn là trưởng tôn, triều thần liền chia làm hai phái, một phái ủng hộ nam chính, một phái ủng hộ Liêu Nam Vương.
Rất nhiều người đều cảm thấy lấy sự sủng ái của tiên đế với tiểu nhi tử thì tám chín phần mười là hoàng vị sẽ truyền cho hắn, ai ngờ lúc tiên đế băng hà lại ra hai đạo thánh chỉ.
Một đạo là truyền ngôi cho nam chính, một đạo là để tiểu nhi tử đến cái vùng đất nát phong vương.
Trong nguyên thư, nam chính từ đầu tới đuôi đều kiêng kị vị thúc thúc này.
Mà Liêu Nam Vương cũng hoàn toàn chính xác là có tiếng hung tàn ngang ngược.
Khương Ngôn Ý nhớ tới việc Lưu Thành làm hư nồi đậu hũ kia liền lập tức sáng tỏ: Lưu Thành tám phần là cố ý, hắn là sợ bị rơi đầu.
Mình bây giờ có tính là rảnh quá chạy tới đi làm bia đỡ đạn không?
Nữ tử mặt tròn nhìn ra Khương Ngôn Ý đang sợ, trấn an nói: "Ngươi để bụng chút là được rồi, những năm này chưa nghe nói qua Đại tướng quân bởi vì tào phớ không hợp khẩu vị mà chém đầu."
Ở trong quân doanh đầu xưng hô theo quân chức nên mọi người đều gọi Liêu Nam Vương là Đại tướng quân.
Khương Ngôn Ý miễn cưỡng cười hướng nàng ta gật đầu.
Đúng là xã hội phong kiến vạn ác! Đầu bếp làm đồ ăn làm không ngon liền phải rơi đầu!
Nàng có thể thỉnh cầu đem chém đầu đổi thành đánh giá một sao được không?
Khương Ngôn Ý thở dài một hơi, thu hồi ý nghĩ loạn thất báo nháo trong đầu, lo làm tốt tào phớ để bảo trụ mạng nhỏ của mình.
Nàng tìm hành lá, rau thơm cắt xắt nhỏ, băm tỏi, rắc ít muối ăn, rưới thêm xì dầu cùng giấm chua lên.
Tiếc là không có tìm được quả ớt, hỏi nữ tử mặt tròn mới biết được cái triều đại này còn chưa có quả ớt, đồ ăn muốn cay thì dùng thêm thù du.
Khương Ngôn Ý trong đầu linh quang lóe lên, vị Đại tướng quân kia nói đồ ăn không có hương vị, có phải là cảm thấy không đủ cay, dù sao thù du vị cay thua xa quả ớt.
Ở thế giới của Khương Ngôn Ý, quả ớt phải tới triều Minh mới truyền vào quốc gia nàng.
Bất quá ngay từ đầu không phải dùng để ăn, mà là được xem như bồn hoa để ngắm.
Ăn cay từ đời Thanh mới bắt đầu Thịnh Hành, món cay Tứ Xuyên cũng là bắt đầu từ đó.
Khương Ngôn Ý cảm thấy chờ mình sống yên phận phải đi chung quanh tìm xem có ớt hay không, không chừng nơi này đã có ớt, có điều người ta còn chưa mang lên bàn ăn mà thôi.
Có quả ớt, nàng nhất định phải để người cổ đại ở đây mở mang kiến thức, biết lẩu chính là một món ăn ngon! Đến lúc đó còn có thể mở tiệm lẩu!
Nghĩ đến cuộc sống sau này, Khương Ngôn Ý làm việc lại càng thêm quyết tâm.
Nàng hâm nóng dầu rồi trộn với vài gia vị cùng thù du, làm ra một bát tương thù du.
Mùi thơm cùng vị cay của thù du đều thua xa quả ớt nhưng bị dầu nóng tưới qua vẫn tản ra mùi thơm, thu hút mấy đầu bếp đang thái thịt bên cạnh
"Thơm quá! Đây là tương gì thế?"
"Có cái tương này, gạo thô bánh cao lương* gì ta đều có thể gặm mười cái!"
*Bánh cao lương: món bánh thường gặp ở phía Bắc Trung Quốc, trước đây là lương thực chính của người nghèo khổ.
Khương Ngôn Ý trong lòng an tâm một chút, đem dầu tạt thù du tương xối lên tào phớ, nàng chỉ mong vị kia Đại tướng quân hài lòng mới tốt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Trong trướng chủ tướng.
Phong Sóc nhìn sổ con trong tay, đôi mắt phượng hẹp dài nhắm lại.
Ánh chiều tà le lói, trong trướng đã thắp nến.
Hắn dỡ xuống khôi giáp nặng nề khôi giáp, đổi một thân trường bào màu đen, sát khí trên người phai nhạt chút ít, nhìn hắn bây giờ hoàn toàn trái ngược với hồi còn là công tử thanh quý học đủ thi thư lễ nghĩa.
Ánh nến chiếu vào một bên mặt tuấn tú, một nửa lại ẩn trong bóng tối, thần sắc trên mặt làm người khác nhìn không rõ, chỉ có khóe miệng câu lên mang theo vài phần đùa cợt.
"Mấy năm này Tây Châu cũng không có chiến sự, triều đình phát xuống mấy trăm vạn lượng quân ngân sợ đều tiến vào túi riêng của Phiền Uy rồi."
Phiền Uy là Đại tướng quân lúc trước của đại doanh Tây Châu, trong nhà có một nữ nhi vào cung làm Quý phi, bây giờ hắn đã bị điều đi Đạt Châu làm tổng binh.
Quân sư Trì Thanh ôm một chậu hoa đi vào trướng, nghe vậy nhân tiện nói: "Ta còn tưởng rằng ngài không biết đau lòng chứ! Dùng Đạt Châu giàu có kia đổi lấy Tây Châu thâm sơn cùng cốc này, cái gọi là đại doanh Tây Châu này cũng chỉ còn lại cái xác rỗng, đúng là thiệt thòi lớn!"
Phong Sóc ngước mắt nhìn hắn một chút, Trì Thanh nhún nhún vai, thức thời ngậm miệng.
Một lát sau lại không nhịn được trách móc: "Chỉ mong vị trên long ỷ kia có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ngài giao ra Đạt Châu, hắn liền cho phép thái phi nương nương xuất cung an hưởng tuổi già."
Phong Sóc đáy mắt hiện lên một vòng hàn ý: "Hắn không dám nuốt lời."
Nói đến chuyện kinh thành, Trì Thanh nghĩ đến bản thân lúc nãy mới gặp binh sĩ khiêng ra hai cái quan tài.
Hắn nhíu mày: "Chuyện đích nữ Khương gia chết ở đại doanh Tây Châu tuyệt đối là cái âm mưu.
Khương gia bây giờ nói con gái nhà mình là chết bất đắc kỳ tử, ngày sau không chừng lại đổi giọng nói là ngài lấy quyền thế bức bách mới không dám vì ái nữ giải oan."
"Con gái Khương gia đã chết?"
"Chết rồi." Trì Thanh bị hỏi đến sững sờ: "Ngài sao còn hỏi ta, không phải ngài phái người đi nhặt xác sao?"
Hắn là thấy có người nâng quan tài ra khỏi doanh mới nhiều hỏi một câu, mới biết được là Phong Sóc để cho người ta dùng quan tài đem doanh kỹ đã chết đi mai táng.
Tiểu binh không biết thân phận của doanh kỹ đã chết, nhưng hắn còn có thể không biết sao.
Ba ngày trước Khương gia đích nữ gặp trở ngại tìm chết, đập đến đầu rơi máu chảy, Trì Thanh lúc ấy đã cảm thấy người này khẳng định sống không được.
Phong Sóc không có giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Phái người đi tra Khương gia là thế nào cùng tiểu Hoàng đế kết thù kết oán."
Hắn nhìn thoáng qua chậu hoa Trì Thanh đang ôm trong tay.
Nói là hoa, ngược lại cũng không giống hoa, bởi vì trong chậu cây kết đầy trái cây, xanh đỏ đều có, hình dạng giống như đầu bút.
Phong Sóc nhướng nhướng mày, hỏi: "Đây là cái gì?"
Trì Thanh đem chậu cây đưa ra giống như hiến bảo, nói: "Tây Châu đổi chủ, thương hộ trong thành tự nhiên phải tìm quan hệ lần nữa.
Không chỉ có đưa tới vàng bạc ngọc thạch, còn mang đặc sản bên ngoài ra tặng, ta nhìn lấy bọn hắn đưa tới bồn hoa kì lạ này nên liền mang tới cho ngài.
Nghe nói là từ Tây Vực mang về, gọi là cây ớt."
Phong Sóc hiển nhiên đối với cái này bồn hoa không hứng thú lắm, nhìn về phía Trì Thanh: "Ta nói ngươi đi xử lý sạch sẽ tay chân còn lại của Phiền Uy, ngươi từ trưa đến giờ chỉ làm cái này?"
Trì Thanh sau lưng đổ mồ hôi lại, ánh mắt lung lay: "Cái kia...!Ta bây giờ liền đi, liền đi...".
Hắn nói xong liền chạy ra khỏi trướng.
Thân vệ từ Hỏa Đầu doanh mang bữa tối tới suýt nữa bị Trì Thanh đụng vào, hắn đối với chuyện này đã sớm không còn kinh ngạc.
Lúc hắn chuẩn bị bày thiện thấy trên bàn để cái bồn hoa kết đầy trái xanh đỏ còn nghĩ thật đẹp.
Thân vệ đem bồn hoa chuyển qua cái kệ khác, dọn xong đồ ăn mới nói với Phong Sóc còn đang xem công văn: "Chủ tử, ngài dùng cơm trước đi."
Phong Sóc chỉ thản nhiên ừ một tiếng, ánh mắt căn bản không có dời khỏi sổ con.
Thân vệ biết chủ tử nhà mình luôn không để ý chuyện ăn uống, xưa nay không thấy hắn bắt bẻ cái gì, cũng không thấy hắn thích ăn món gì.
Đợi một hồi lâu, Phong Sóc phê xong công văn mới nghĩ tới dùng bữa, đồ ăn đã nguội hơn phân nửa.
Thân vệ vội nói: "Để thuộc hạ mang đi Hỏa Đầu doanh hâm nóng."
"Không cần." Phong Sóc liếc qua đồ ăn mà Hỏa Đầu doanh đưa tới.
Hắn khi còn nhỏ ở trong cung ăn trúng một bát tào phớ có độc, may là nhặt về một cái mạng nhưng vị giác hoàn toàn biến mất, cung nhân biết được việc này đều bị xử tử, bây giờ chỉ còn hoàng thái phi biết được bí mật này.
Mười mấy năm qua, bất luận hắn ăn món ăn ngon trên đời gì cũng không có hương vị.
Đầu bếp trong quân làm đồ ăn dù tinh tế đến đâu, cũng không sánh bằng đầu bếp trong phủ.
Ánh mắt hắn chạm đến chén tào phớ kia, ngược lại là dừng lại thêm vài giây.
Đậu hũ trong chén tào phớ non nớt, run rẩy, giống như sữa bò ngưng kết thành.
Phía trên phủ lên một tầng tương thù du thơm mê người, còn có hành thái cùng rau thơm xanh biếc tô điểm, đầu bếp còn cho thêm dầu đậu nành cùng đậu phộng nát, nhìn xem thì thấy mười phần ngon miệng.
Phong Sóc múc một muỗng bỏ vào miệng.
Vì trong chén có tương nóng nên tào phớ vẫn rất ấm áp, trơn mềm nhuyễn mịn, vào miệng là tan.
Tào phớ mang theo một tia vị mặn vị cay nhàn nhạt, cũng không tệ.
Tay Phong Sóc nắm muỗng đột nhiên dừng lại.
Tào phớ
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.
(^~^).
/167
|