Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 9

/12


Bạn mới của Xảo An - Bùi Tử Nghị- lớn hơn bé một tuổi, cậu sắp bảy tuổi nhưng lại hoàn toàn khác Xảo An.

Không cần phải nói Xảo An đương nhiên là một cô bé ngây thơ đáng yêu, nhưng có một số việc Bùi Tử Nghị cũng như vậy, chẳng hạn vì thú vị mà cậu đưa Xảo An về nhà mà không đưa cô bé đến cục cảnh sát, hiển nhiên cậu cũng không quá hiểu chuyện.

Nhưng xét thấy mấy ngày nay, dưới sự tiếp đãi của cậu Xảo An ăn uống được, ngủ cũng tốt, không buồn không lo, nên cũng không cần chỉ trích nhiều.

Dù Bùi Tử Nghị còn nhỏ tuổi nhưng nhận thấy chưa được sự đồng ý của cha mẹ người ta mà đã mời người ta về nhà làm khách thì không được tốt lắm, bởi vậy mỗi buổi chiều cậu sẽ đưa Tiểu An ra công viên mà cậu phát hiện ra cô, để xem cha mẹ cô có đến đón cô không.

Nói đến cô bé này thật đúng là kỳ quái, đến bây giờ cậu còn chưa biết tên cô bé, chỉ biết cô bé rất thích ăn kem, cho nên cậu đành gọi cô là kem. "Kem, cậu ăn ít thôi, nếu không sẽ đau bụng!"

Nhìn Tiểu An ngồi trên ghế ở công viên, ăn từng miếng kem ô mai, trên miệng nhỏ dính đầy chất lỏng màu hồng phấn, Bùi Tử Nghị thật sự không biết nên nói gì, dù sao cô bé nghe cũng không hiểu.

"Kem kem..."

Mắt thấy cô muốn chia xẻ với mình, Bùi Tử Nghị trợn mắt, "Kem mấy ngày nay cậu ăn đều của nhà mình, không cần bày ra dáng vẻ như mới giành được."

Hơn nữa rõ ràng sức ăn của cô không lớn, thường chỉ ăn được mấy miếng, mỗi lần đều do cậu thu dọn tàn cuộc cho cô, khắc phục hậu quả gần đây cậu thường đau bụng, chỉ có thể chạy đến nhà cầu.

Đều là cô làm hại, đúng là nữ ác ma.

"Kem kem..."

Bùi bất đắc dĩ rút giấy vệ sinh lau miệng cho cô, Tiểu An ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, để cậu lau kem dính trên miệng của mình.

Động tác dịu dàng như vậy đối với tiểu bá vương Bùi Tử Nghị mà nói thì rất ít khi cậu làm, trên thực tế vì cô cậu đã làm rất nhiều chuyện mà cậu không thể tin được --

Kể cả việc trộm chạy đến phòng bếp, cùng cô bắt bướm trong vườn hoa... Những chuyện này thật sự cực kỳ ngu xuẩn.

Thậm chí vì cô, cậu điều động vài người làm và quản gia, ba ngày nay đều theo cậu và cô đến công viên, đợi từ chiều đến tối.

Càng không thể tưởng tượng nổi, đêm hôm đó lúc ngủ có sấm sét, nữ ác bá kia lại chạy đến phòng cậu, trong miệng vẫn luôn la hét --

"Ông sấm... ùng ùng..."

Thì ra cô sợ sấm! Mẹ nó, cậu cũng sợ vậy!

Vì vậy cậu chỉ có thể để cô trốn trong chăn của mình, chỉ lộ ra hai con mắt to. Cái giường bị cô chiếm gần hết, làm cậu chỉ có thể ôm hận --- ngủ ngồi.

Bùi Tử Nghị chỉ có thể tự thương hại bản thân, sớm biết thế thì chiều hôm đó đã không chạy đến chỗ cô, thì sẽ không như ngày hôm nay.

Mấy ngày nay cậu chăm sóc cô đều phát ra từ nội tâm, cậu nhớ tiểu thiếu gia nhà họ Bùi chưa từng chăm sóc, đối xử tốt với ai như vậy, hôm nay vì cô mà phá lệ!

Mắt thấy bé ăn kem đến nỗi miệng đỏ lên, Bùi Tử Nghị cau mày, lấy kem trong tay cô đi, bé lập tức hô lên.

"Kem, không được ăn kem nữa!"

"Ừ... kem kem..."

"Không được!" Đưa kem cho quản gia.

Nhưng lại lấy ra nhưng cái khác, bánh ngọt, bánh mì, sushi, nước uống, giống như đang ăn cơm dã ngoại.

"Kem kem..."

"Không được ăn kem, ăn bánh ngọt, dù cậu có muốn hay không cũng phải ăn."

"Kem kem.."

"Thật là bướng bỉnh!"

"Kem kem --"

Không được! Bùi Tử Nghị quyết định, lần này có phải làm người xấu cũng tuyệt đối không để cô ăn kem!

Cậu cũng không tin dạ dày bé có thể so với khỏe mạnh hơn cậu, cậu đã đau bụng mấy ngày rồi, cậu không không hy vọng nhìn thấy cô cũng bị vậy.

"Ăn bánh ngọt, không có lựa chọn khác."

"Kem kem..." Giọng điệu hơi uất ức.

Bùi Tử Nghị thở dài, thật sự bị bé đánh bại, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể đưa ra hạ sách, lấy một việc cậu không muốn làm nhất ra dụ dỗ. "Kem, nếu như cậu ăn hết miếng bánh ngọt này, mình... mình sẽ đi bắt bướm cho cậu, được không?"

Hình như cô bé nghe thấy được từ quan trọng nhất, ánh mắt sáng lên, nhìn nhìn cậu, lại nhìn bánh ngọt trong tay cậu, lại nhìn cái tủ lạnh nhỏ đang đựng kem.

"Này! Cậu không nên quá phận! Mình đã hy sinh rất lớn! Mình thanh niên trai tráng, còn phải bắt bướm cho cậu, cậu còn không chịu đồng ý!"

"Bướm bướm..."

"Đúng rồi! Bắt bướm cho cậu, con bươm bướm bay trên trời đó!"

Tiểu An bĩu môi, vẻ mặt rất chân thành, cau mày, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng bé vươn tay, nhận lấy bánh ngọt vị ô mai trong tay Bùi Tử Nghị.

Bùi Tử Nghị quả thật muốn cám ơn trời đất, ông trời! Cô bé này cuối cùng chịu nghe lời, ăn bánh ô mai cậu đưa...

Không đúng! Cài này có gì hay ho chứ? Cậu thật đúng là mệnh, lại còn phải dùng điều kiện trao đổi, bé mới đồng ý ăn bánh ngọt vị ô mai siêu cấp ngon...

Ô ô... cậu đã trêu ghẹo ai chứ...

Tiểu An bắt đầu ăn bánh ngọt, cảm giác dinh dính làm bé không thích, bé cau mày ăn từng miếng.... Vẫn là ăn kem ngon hơn.

Bùi Tử Nghị nhìn nét mặt của bé, tức giận kêu to, "Cậu cho rằng đang uống thuốc đấy à! Đó là vẻ mặt gì thế?" Nào có ai ăn bánh ngọt lại thống khổ như vậy, uổng phí bánh ngọt của cậu.

Gần mười phút trôi qua, Tiểu An mới ăn hết bánh ngọt cậu đưa, trên miệng nhỏ dính đầy bơ, vẻ mặt giống như cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Bùi Tử Nghị căm hận lấy giấy vệ sinh lau miệng cho bé, "Bánh ngọt mà đưa cho cậu ăn đúng là hỏng hết, lần sau cứ để cậu ăn kem rồi bị tiêu chảy cho rồi!"

"Băng Băng..."

"Đừng mơ!"

"Bướm bướm.."

"Biết rồi!" Lau miệng xong, Bùi Tử Nghị kéo Tiểu An đứng dậy, nhìn quanh bốn phía trong công viên, xem coi ở đâu có bươm bướm.

Ông trời! Đi bắt bướm, đây là việc làm của con gái mà!

Cậu Bùi Tử Nghị cho dù bây giờ chưa được coi là trai tráng, nhưng ít nhất sau này sẽ vậy! Cậu ở đây bắt bướm cho bé, sau này chuyện này truyền ra ngoài thì sao chấp nhận được chứ?

Còn muốn cậu sống không trời... thật sự là mệnh khổ --

Tiểu An trông thấy trong khóm hoa ở góc kia có bươm buớm đang bay múa, bé cao hứng kêu to, vui sướng gần như nhảy dựng lên. "Bướm bướm..."

"Được rồi! mình sẽ đi!"

Bùi Tử Nghị bắt bướm cho bé, mà Tiểu An cũng vui sướng đến ngồi không yên, muốn chạy đến, lại lập tức phát hiện một con bươm buớm khác bay qua mắt bé.

Bé lập tức dừng bước, dời mục tiêu, đuổi theo con bướm này. Cũng giống như lần trước, bé chạy rồi rẽ vào ngõ hai ba lần, rời khỏi tầm mắt Bùi Tử Nghị.

Cậu bắt được bươm buớm, muốn đưa cho Tiểu An, lại không thấy bé ở đâu. Cậu quýnh lên, buông tay thả bươm bướm đi.

"Kem?"

"Kem -- cậu đi đâu rồi?"

Bùi Tử Nghị và mấy người làm cùng quản gia bắt đầu tìm kiếm, đến một góc cua đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ôm bé rồi hôn bé, lại hưng phấn kêu to.

"Tiểu An, cuối cùng ba ba tìm được con rồi!"

Kỷ Văn Hào tìm đúng năm ngày, cuối cùng tìm thấy con gái tại công viên nhỏ này! Anh hưng phấn ôm con gái, không ngừng hôn lên má con, xác nhận con gái không xảy ra chuyện gì.

Thám tử nói mấy ngày nay thấy một cô bé rất giống Tiểu An đợi ở công viên này cùng một bé trai, đợi từ xế chiều đến tối mới rời đi.

"Ông trời! Tiểu An, con có biết ba ba và mẹ lo lắng gần chết không, mỗi ngày mẹ đều khóc, con đứa nhỏ này..."

"Ba ba... Mẹ..."

"Tiểu An, ba ba Tiểu An..."

Bùi Tử Nghị đứng ở một bên nhìn một màn này, dù có ngu cũng biết đây là cha cô bé, vì chỉ cần nhìn vẻ mặt vui mừng và dáng vẻ làm nũng của cô bé là có thể biết.

"Thì ra, kem tên là Tiểu An!" Cậu còn tưởng rằng bé tên Tiểu Mỹ! Bởi vì Tiểu Mỹ và kem tương đối giống nhau... Khà khà...

Kỷ Văn Hào nghiêng người, cúi đầu xuống nhìn thấy bé trai đứng ở một bên, chắc đây là đứa nhỏ hay đi cùng Tiểu An...

Bùi Tử Nghị nhìn, Tiểu An tìm được cha rồi, cậu cười cười, khí thế tương đối trầm ổn, tuyệt đối không vì Kỷ Văn Hào cao hơn mình mấy cái đầu mà sợ hãi,

"Cháu còn đang suy nghĩ, nếu như không tìm được cha mẹ cậu ấy, cháu liền bảo cha cháu dạy bảo mọi người!" Nếu như không tìm được rất có thể chính là cha mẹ ruồng bỏ đứa nhỏ, như vậy rất đáng đánh.

Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Nếu cháu thông báo cho chúng tôi một tiếng có lẽ năm ngày qua chúng tôi sẽ không phải lo lắng."

Bùi Tử Nghị nhún nhún vai, "Xin lỗi!"

Nhìn Tiểu An dựa vào ngực cha, giống như lúc mình chưa xuất hiện, Bùi Tử Nghị hơi buồn bực, nhưng cậu cũng không thể nói gì.

Tiểu An tìm được cha... điều này rất tốt...

Nhưng Kỷ Văn Hào vẫn cảm ơn cậu, "Hình như Tiểu An béo lên rồi, nhìn có vẻ cháu chăm sóc con gái chú rất tốt."

Bùi Tử Nghị hơi ngượng ngùng. Cái kia... Ngày ngày ăn kem, không mập mới lạ.

"Cảm ơn mọi người."

Kỷ Văn Hào muốn mang con gái đi, nhưng lúc này Tiểu An lại kêu lên mấy chứ mà những ngày qua Bùi Tử Nghị luôn dạy bé, không phải đồ vật, mà chính là tên của cậu --

"Nghị Nghị Nghị Nghị..."

Bùi Tử Nghị trợn tròn hai mắt, trời! Mới vừa rồi cô bé đang gọi cậu sao?

Mấy ngày qua cậu dạy bé rất nhiều lần, nhưng mà bé không học được, mỗi lần chỉ biết gọi cậu kem kem, làm cậu tức đến mức muốn trúng gió.

Nhưng mà bây giờ bé lại gọi cậu!

Bùi Tử Nghị rất không nỡ, mới ngắn ngủn năm ngày, nhưng tình bạn giữa cậu với cô đã rất sâu đậm, hiện tại cô muốn đi, cậu nên vui vẻ, tuy nhiên rất không nỡ.

"Xem ra Tiểu An cũng rất thích cháu."

Bùi Tử Nghị cười cay đắng, "Yêu thích kem của cháu thì có!" Cậu nói nhỏ, nhưng mà trong lòng lại rất vui vẻ.

Bị Kỷ Văn Hào ôm vào trong ngực Tiểu An lại giãy dụa muốn xuống, "Nghị Nghị... Nghị Nghị..."

Nhưng mà Kỷ Văn Hào mới tìm được con gái, đương nhiên không chịu buông tay.

Bùi Tử Nghị nhìn bé gái không ngừng vẫy tay với cậy, cậu quýnh lên dĩ nhiên cũng nói ra suy nghĩ của mình. "Chú có thể cho Tiểu An tiếp tục làm khách ở nhà cháu vài ngày không?"

Kỷ Văn Hào nhìn cậu, rất kinh ngạc vì cậu đưa ra yêu cầu như vậy.

"Tại sao chứ? Không phải các cháu mới quen biết vài ngày thôi sao?"

Bùi Tử Nghị ngửa đầu không hề sợ hãi, nói với Kỷ Văn Hào: "Bởi vì cháu rất thích Tiểu An."

Kỷ Văn Hào chau chau mày giống như không thể tưởng tượng nổi, nhìn con gái trong ngực không ngừng cười với bé trai, anh khiêu khích hỏi, "Cháu bao nhiêu tuổi? Biết cái gì là thích không?"

Bùi Tử Nghị bình tĩnh nói, "Đương nhiên là biết! Nếu giống như người lớn các người hôm nay thích cái này mai thích cái kia, vậy thì cháu quả thật không hiểu."

Nhanh chóng hưởng ứng với lời châm chọc, khiến Kỷ Văn Hào càng thêm kinh ngạc, anh không có ỵ́ muốn để con gái xuống, tiếp tục ôm con và ngực.

Anh nhìn Bùi Tử Nghị, "Cháu là tiểu thiếu gia nhà họ Bùi, vậy cháu biết chú là ai không?"

Bùi Tử Nghị hít sâu, cậu đã xem qua hình của Kỷ Văn Hào, "Cháu biết."

"Chú là ai?"

"Tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị." Chỉ là không ngờ ba ba Tiểu An có lai lịch như thế.

"Người nhà họ Bùi đang đàm phán với Kỷ thị, cháu nên biết, chú sẽ không vì cháu đối xử tốt với con gái chú mà đồng ý."

Bùi Tử Nghị lại nhún nhún vai, "Cháu cũng không có ý đó, nếu như cha cháu không có năng lực, chú có thể trực tiếp từ chối ông ấy, điểm ấy cháu không có ý kiến."

Kỷ Văn Hào gật gật đầu, trong lòng không thể không thừa nhận đứa bé trai này rất đặc biệt, bình tĩnh đối đáp, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Lúc này, đứa nhỏ trong ngực lại kêu lên, "Nghị Nghị... Nghị Nghị... kem kem..."

Kỷ Văn Hào cười cay khổ, "Con lại muốn ăn kem nữa à?"

Bùi Tử Nghị bất đắc dĩ mắt trợn trắng, "Mấy ngày nay cậu ấy ăn thật nhiều kem, không cho cậu ấy ăn, cậu ấy liền hô to gọi nhỏ."

"Chú biết." Kỷ Văn Hào lại cười khổ, bóp bóp mũi con gái, "Con đó!"

"Ba ba..." Lại làm nũng.

Đột nhiên Kỷ Văn Hào thở dài, nhìn Bùi Tử Nghị, "Chắc cháu cũng đã phát hiện, con gái chú bị thiểu năng trí tuệ."

Bùi Tử Nghị gật gật đầu, "Cháu cảm giác được, nhưng nói thật, Tiểu An rất... Gian trá."

"Sao lại nói vậy?" Kỷ Văn Hào cũng cảm thấy rất hứng thú.

Vì vậy Bùi Tử Nghị kể lại chuyện ngày đầu tiên gặp Tiểu An lợi dụng nụ cười đáng yêu, nét mặt vô tội lừa mất cậy kem trong tay cậu.

Kỷ Văn Hào nghe vậy cười ha ha, lập tức quên mất những vất vả tìm người mấy ngày nay.

Bùi Tử Nghị bất đắc dĩ nói, "Lúc ấy vì không thể mấy người lớn kia coi cháu như người xấu bắt nạt bé gái mà dạy dỗ, cháu chỉ có thể đưa kem cho cậu ấy."

"Ha ha ha --"

Kỷ Văn Hào sờ sờ đầu Tiểu An, Tiểu An lại cười cười ngây ngô, dựa vào ngực ba ba, bé rất thật là cao hứng -- ba ba đến tìm bé...

"Nhưng Tiểu An rất hiền lành, cậu ấy nguyện ý cùng cháu chia sẻ 'kem của cháu'." Bùi Tử Nghị nhíu mày, "Cuối cùng cháu và cậu ấy cùng nhau ăn hết cây kem đó."

"Kem kem.." Vừa nghe đến chữ quen thuộc, Tiểu An lập tức có phản ứng.

Kỷ Văn Hào vỗ vỗ lưng con gái, giọng nói dịu dàng khuyên bảo, "Ăn nhiều kem như vậy, cẩn thận tiêu chảy."

Giờ khắc này, tất cả mọi người cười lên rồi, trước đó là bầu không khí giằng co, bây giờ cùng một ý tưởng -- cùng nhau khuyên Tiểu An không nên ăn nhiều kem.

Bùi Tử Nghị không biết ánh mắt mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu An, mà Kỷ Văn Hào lại phát hiện điều này, anh nghĩ nghĩ, đặt con gái xuống đất.

Được xuống mặt đất Tiểu An vui vẻ chạy chạy nhảy nhảy, một chút đã đến trước mặt Bùi Tử Nghị, nói cũng kỳ quái,bé mới biết bé trai này có mấy ngày, nhưng bé lại rất thích ở cùng cậu ấy, "Nghị Nghị... Nghị Nghị..."

Bùi Tử Nghị nhìn bé, trên mặt lộ ra nụ cười rất chân thành, mặc dù cố ý giả bộ lạnh lùng, nhưng vẫn không che giấu được cảm giác vui vẻ.

"Con gái chú, mấy này này nhờ cháu rồi."

"Chú?"

Đi lên trước sờ sờ đầu con gái, "Mấy ngày nữa chú sẽ đi đến nhà cháu đón Tiểu An về."

"Có thể chứ?" Bùi Tử Nghị kinh ngạc hỏi, không thể tin được anh sẽ đồng ý.

Mà Tiểu An bây giờ đang vui vẻ chạy tới chạy lui, tiếng cười như chuông bạc vang lên không ngừng, quanh quẩn trong trong công viên -- bé có ba ba, có mẹ, lại có Nghị Nghị, bé rất vui!

"Có thể, chỉ cần cháu không chê Tiểu An rắc rối, chú đồng ý để Tiểu An quen nhiều bạn."

"Sẽ không! Sẽ không phiền toái." Dù sao Bùi Tử Nghị vẫn là con nít, cậu cười rất vui vẻ, nhìn Tiểu An, Tiểu An cũng cười rất tươi, hai đứa con nít cứ nhìn nhau như vậy, vì chính mình tìm được bạn tốt mà vui vẻ.

"Nhưng chú xin cháu, đừng để con chú ăn quá nhiều kem, chú không muốn đón một người con gái mập về."

"Mập mạp..."

"Đúng đấy đang nói con đó!" Bùi Tử Nghị sờ sờ đầu Tiểu An.

Kỷ Văn Hào cười cười, nhớ tới người phụ nữ đang lo lắng chờ đợi ở nhà, kế tiếp hãy để anh trấn an cô đi!

Không sao rồi, tất cả đều không sao rồi.

Năm ngày nay là năm ngày thống khổ nhất trong cả đời Tạ Thi Âm!

Năm đó Tiểu An nằm viện mặc dù cô đau khổ khi nghe bác sĩ tuyên bố bệnh tình, nhưng Tiểu An vẫn ở cạnh cô, còn bay giờ cô không có Tiểu An, thậm chí con đang ở đâu cô cũng không biết!

Mấy ngày nay, cô chỉ biết dùng nước mắt rửa mặt, chuyện gì cũng không làm được, ngay cả ăn cơm cũng không được, vừa nghĩ tới con gái có thể chịu đói, vừa nghĩ đến con gái lang thang bên ngoài, khi nghe thấy tiếng sấm thì sợ hãi, thì cô liền đau lòng muốn chết.

Cô bắt đầu cầu xin, không ngừng khẩn cầu, hy vọng thần linh có thể giúp cô, giúp Tiểu An vượt qua khó khăn mà về đến nhà.

Năm ngày trôi qua, Tạ Thi Âm đã chật vật đến mức giống như người tàn tật, ăn ngủ không ngon, người nhanh chóng gầy đi.

Hôm nay cô trốn trong phòng Tiểu An xem ảnh chụp, lại không kềm chế được khóc rống, "Tiểu An... hu hu... Con đang ở đâu, mẹ rất nhớ con..."

Cô không hề lau nước mắt, mặc nó không ngừng chảy, cảm xúc đau khổ như muốn xé nát cô. Đúng lúc này Kỷ Văn Hào về đến.

Vừa mở cửa đã thấy cô dựa vào cửa sổ khóc không ngừng, lòng anh đau thắt.

Trong khoảng thời gian này, cô luôn tạo áp lực cho mình, hình như muốn ép mình sụp đổ. May mà hiện tại đã không sao rồi...

Anh đi ra phía trước, ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng.

Tạ Thi Âm biết là anh, bản thân càng khóc dữ dội không. "Hu hu..."

Vỗ vỗ vai cô, "Tiểu Âm, không sao đâu! Đừng khóc, đã tìm được con gái rồi."

Tạ Thi Âm lập tức rời khỏi ngực anh, trợn tròn hai mắt nhìn, giọng điệu run rẩy hỏi, "Đang ở đâu? Đang ở đâu?"

Cô đứng lên, muốn đi tìm con, nhưng phát hiện sau lưng Kỷ Văn Hào không có ai, cô lại khóc. "Anh gạt em, anh không cần an ủi em, em muốn con... em muốn ôm con... Tiểu An..."

Kỷ Văn Hào cũng kéo cô lại, ôm chặt lấy cô, trấn an cô, hi vọng cô có thể tỉnh táo.

Anh đau lòng cho cô, một người phụ nữ gầy yếu như vậy sao nhiều năm qua có thể chịu được đau đớn với tra tấn như vậy, anh sợ cô sẽ tự bức điên mình. "Tiểu An quen bạn mới, mấy ngày nay con đều sống trong nhà bạn nam đó, hình như tình cảm của chúng rất tốt, em đừng lo lắng được không?"

Tạ Thi Âm nhìn anh, trong hốc mắt lại chứa đầy nước mắt, cô có cảm giác chỉ trong chốc lát mà cô như trên trời rơi xuống đất vậy, rất không chân thật. "Có thật không?"

"Đúng! Tiểu An cũng muốn ở đó vài ngày, anh nghĩ đây là lúc nên để Tiểu An tiếp xúc với nhiều bạn mới, em yên tâm, Tiểu An rất vui vẻ, mấy ngày nay đều không chịu chút cực khổ nào."

Tạ Thi Âm đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người mềm nhũn, té ngã, Kỷ Văn Hào hét lên, vội vàng ôm lấy cô.

"Tiểu An..." Cô ngất lịm đi.

Kỷ Văn Hào ôm cô lên giường sau đó chạy ra ngoài kêu người làm gọi cho bác sĩ.

Sau khi khám xong Bác sĩ cho rằng Tạ Thi Âm bị áp lực tâm lý quá lớn, hơn nữa mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, cơ thể mới suy yếu như vậy.

Nhìn cô đang ngủ say, hốc mắt Kỷ Văn Hào rưng rưng, nhẹ nhàng quỳ ở bên giường, nắm lấy tay cô.

Lúc này Tạ Thi Âm cũng tỉnh lại, "Tiểu An..."

"Anh..." Kỷ Văn Hào khóc vì sự bất lực của mình, "Anh sắp bị em hù chết..."

"Thực xin lỗi..."

"Anh từng nói em không cần tự tạo áp lực lớn cho mình, em thật ngốc mà."

"Có lẽ vậy!" Tạ Thi Âm cảm thấy toàn thân không có sức lực.

Có lẽ vì cảm giác không chân thật hoặc vì nhất thời buông lỏng, cơ thể mới không căng thẳng nữa mà ngất đi.

Tiểu An không sao, gánh nặng trong lòng cũng buông xuống. Ông trời! Thật ra gánh nặng đó cả đời cô cũng không buông xuống được.

Nhìn người đàn ông này —— anh rơi nước mắt, không ngừng vì cô mà cầu nguyện, không ngừng đau lòng cho cô.

Cô thừa nhận cô có thể cảm nhận được tất cả sự yêu thương của anh, cũng tin tưởng anh dùng tình yêu này giúp cô và con vượt qua cửa ải trong cuộc sống, cùng Tiểu An trải qua mọi khó khăn.

Ngay lúc này đột nhiên, Tạ Thi Âm mở miệng, "A Hào, trước đây anh hay nói câu..."

Cười cười, lau khô nước mắt của mình, "Thượng Đế đều vì một tính mạng mà viết một ca khúc, dù nhanh hoặc chậm, bi thương hay vui sướng, đều đã được định trước rồi, chúng ta chỉ có thể quyết định là cười hát hay khóc mà hát thôi."

Tiểu Âm cũng chảy nước mắt, "Em nghĩ, Tiểu An hẳn là vừa cười vừa hát đi!"

Xoa xoa đầu cô, lại kiềm chế mình không được khóc, Kỷ Văn Hào vui vẻ, cũng rất cảm động, cuối cùng cô đã hiểu...

Tiểu An dùng nụ cười để hát, vì bé không hiểu, cho nên không quan tâm, bởi vì tất cả đều tuyệt vời cho nên bé dùng nụ cười đối mặt với tất cả.

Anh tin tưởng, Tiểu An nhất định có thể vui vẻ lớn lên.

"Em nghĩ em còn kém hơn cả Tiểu An, thật ra Tiểu An dạy em rất nhiều..."

Dũng khí, lạc quan, vui vẻ, những điều này cô đều học được từ từ trên người Tiểu An.

Kỷ Văn Hào tựa trán mình vào trán cô, "Anh cũng vậy..."

Mặc dù từ trên người Tiểu An gãy cánh, nhưng vẫn là thiên sứ đáng yêu, là ông trời phát bé xuống rèn luyện họ, trợ giúp họ lĩnh hội ngọt bùi cay đắng trong cuộc sống.

"Anh tin rằng, Tiểu An sẽ tìm được một con đường cho mình." Giống như bé nam kia...

"Chúng ta thì sao?" Đột nhiên Tạ Thi Âm hỏi như vậy, nhìn thẳng vào anh không còn né tránh, không còn lui bước, trong ánh mắt đều là khát vọng.

Kỷ Văn Hào ngạc nhiên, "Tiểu Âm..."

Cô cầm tay anh, "Em cũng muốn cười... Hát bài hát sinh mạng này..."

Kỷ Văn Hào gật gật đầu, dùng tay còn lại lau nước mắt mình.

"A Hào, anh nguyện ý đi cùng em không?"

"Ngốc à! Đương nhiên rồi!" Đương nhiên cùng, từ sống đến chết, đến chết vẫn đi cùng, đoạn đường này họ chỉ có đối phương.

"A Hào, đừng rời xa em..."

"Sẽ không. Em ngủ đi! Ngủ một giấc thật ngon, anh ở đây, Tiểu An cũng vậy, sẽ không ai rời xa em cả." Anh đợi được đáp án của cô rồi, đợi được sự tha thứ của cô rồi.

Đi rất lâu, bị thương thật nhiều, thậm chí có lúc không thể cứu vãn sai lầm, anh tưởng cả đời mình không có cách nào lấy được sự tha thứ của cô, nhưng cô lại tha thứ cho anh.

Kỷ Văn Hào đắp chăn cho cô, để lại một căn phòng yên tĩnh cho cô, nhưng anh sẽ ở trong phòng... Anh sẽ vĩnh viễn đợi tại nơi cô có thể thấy anh, vĩnh viễn không rời đi.

/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status