“Ái chà! Mùi khét khó ngửi quá!” Thụy Sâm nhíu mày, anh còn chưa kịp rời khởi khoang lái chiếc Tia Chớp của mình, chỉ vừa mở nắp khoang ra, cưởi bỏ chiếc mũ phi công nặng trịch là một mùi cực kỳ khó chịu xộc ngay vào mũi khiến anh không khỏi nín thở.
Chiếc Tia Chớp lúc này đã hạ cánh an toàn trên Đồng Minh 01, những chiến đấu cơ khác của trung đội cũng đang tiếp tục hạ cánh, nhưng không phải là tất cả, hai chiếc Tia Chớp bị thương nhẹ lúc bay vào đám tinh vân và một chiếc Tia Chớp còn lại của lực lượng hộ tống được lệnh hạ cánh xuống chiếc khu trục hạm, ở đó còn tương đối đủ các phương tiện để sửa chữa các vết thương của chúng, ngoài ra, Robert Parnell và trung đội của anh cũng được lệnh ở lại bên ngoài làm nhiệm vụ hộ vệ, đề phòng Đế Quốc lại phát động đột kích, trung đội Hoa Tuy-lip của Thụy Sâm được nghỉ trước, vừa hoàn thành nhiệm vụ chặn hậu cho hạm đội, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lại xuất kích, bay liên tiếp hàng giờ, xuyên qua đám tinh vân đầy những mối nguy hiểm chết người, chỉ ngần ấy việc đã vắt kiệt sức lực của họ, bất kể làm về tâm lý hay sinh lý, họ đều cần nghỉ ngơi hơn.
Robert Parnell hiểu rõ điều đó, không nói một câu nhận nhiệm vụ hộ vệ, tuy trung đội Lôi Điểu cũng đã rất mệt mỏi nhưng trước khi xuất kích họ không phải làm nhiệm vụ nên vẫn còn cố gắng chịu được.
Một tiếng nữa sẽ thay ca, hai người bạn hẹn với nhau như thế…
Nhảy ra khỏi chiến đấu cơ, Thụy Sâm nhìn quanh một vòng, khắp bốn phía có thể nói là một mớ hỗn độn, nhiều người chạy ra chạy vào liên tục qua các cửa, nhìn trang phục của họ, đại bộ phận là nhân viên kỹ thuật sửa chữa, còn có một số nhân viên kỹ thuật mặt đất hoặc nhân viên thông thường trên tàu, mấy vị sĩ quan đang cố hét lên điều gì đó, không ít người, trên mặt, trên tay, trên quần áo đều có những vết cháy xém đen, mấy thương binh, toàn thân đầy những vết máu đang khập khễnh bước đi khó nhọc dưới sự giúp đỡ của đồng đội về phía một cửa khác của hangar…
“Có chuyện gì thế? Đây không phải là hangar sao? Sao cả những người không có nhiệm vụ cũng có mặt thế?” Thụy Sâm lẩm bẩm với mình.
“Xin lỗi thưa chỉ huy! Do một số hành lang trên các tầng của Đồng Minh 01 bị cháy phải khóa kín lại nên mọi người phải đi vòng qua hangar, chỗ này đã trở thành một ngã tư trung tâm rồi.” Một chàng trai trẻ đi đến trước mặt Thụy Sâm.
“Anh là?” Thụy Sâm tò mò nhìn chàng trai sĩ quan trước mặt, đó là một trung úy, khác với những người khác trong hangar, bộ quân phục của anh ta chỉn chu, sạch sẽ, động tác gọn gàng đúng điều lệnh, râu ria nhẵn nhịu, toàn thân toát lên một vẻ nho nhã lễ phép.
Nhìn thấy ánh mắt chú ý của Thụy Sâm, chàng sĩ quan lập tức đưa tay lên chào “ Thiếu úy Wei Endi xin kính chào thượng úy! Chỉ huy! Xin chào mừng đến với Đồng Minh 01. Thật sung sướng khi các anh kịp thời có mặt.”
Thụy Sâm giơ tay lên đáp lễ. “Xin chào trung úy! Tôi là thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, trung đội trưởng trung đội Hoa Tuy-lip.”
“Rất vui được gặp ngài, thượng úy, các anh đã cứu mọi người, anh không thể tưởng tượng được vào cái giây phút nhìn thấy các anh xuất hiện, cả cầu tàu như ngập trong sự sung sướng đến điên cuồng, hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc.” Chàng trung úy trẻ cảm kích nói.
“Anh ở trên cầu tàu sao? Không phải là sĩ quan trên bong à?” Thụy Sâm nhanh nhạy hỏi lại.
“Vâng thưa chỉ huy! Tôi là sĩ quan bí thư của thuyền trưởng Dirk, được lệnh cấp trên phái xuống để chào đón ngài cùng các anh em, thuyền trưởng Dirk và phu nhân Almeida đều rất muốn gặp ngài, cũng để nắm thêm thông tin về lực lượng chi viện.”
Thì ra là thế, Thụy Sâm tỉnh ngộ, chẳng trách anh chàng trung úy chỉnh tề này trở nên quá lạc lõng trong khung cảnh xung quanh, có lẽ anh ta vừa từ trên cầu tàu xuống đây.
“Đến cầu tàu? Tôi biết rồi, nhưng trung úy, xin chờ cho một chút, tôi muốn hỏi xem ai là người phụ trách ở dưới này?” Thụy Sâm hỏi.
“Là tôi, thưa chỉ huy!” Một giọng nói vang lên ngay sau lưng anh.
Thụy Sâm giật mình quay ngoắt lại, trước mắt anh là một người cao lớn, điểm dễ nhận ra nhất là anh ta đen ngòm từ đầu đến chân, không phải là người da đen, màu đen bám trên người anh ta là dầu mỡ và những bụi tàn tro của đám cháy, thoạt nhìn như vừa mới vớt lên từ dưới thùng dầu vậy.
Cô gắng lắm Thụy Sâm mới nhận ra quân hàm của anh ta, đó là một thiếu úy, nếu anh ta đã xuất hiện thì có lẽ là người đứng đầu bộ phận này.
“Xin chào ngài, tôi là thiếu úy Dick, chiến đấu cơ thuộc trung đội của ngài sẽ do tôi phụ trách bảo dưỡng khi ở trên tàu này.” Vị thiếu úy ưỡn ngực, cao giọng nói như sợ người khác không nghe rõ, có những chiến đấu cơ mới lên tàu khiến anh ta cảm thấy yên tâm và thoải mái, bởi lẽ những chiến đấu cơ vốn có trên tàu đã hy sinh hết trong những trận đánh trước, các nhân viên mặt đất trở nên nhàn hạ, cuối cùng tham gia vào nhóm chữa cháy và sửa chữa hư hỏng trên tàu, khiến cho bản thân anh ta bây giờ trông bảy phần giống ma ba phần giống quỷ, thậm chí còn hy sinh mất mấy người…
Nay có chiến đấu cơ mới, mọi thứ lại có thể về đúng quỹ đạo rồi.
“Thiếu úy! Cho người của anh khẩn trương bảo dưỡng và điều chỉnh lại chiến đấu cơ, hạm đội Đế Quốc còn ở ngoài kia, chúng tôi phải sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào, tôi không muốn nghe thấy có phi công của mình báo cáo chiến đấu cơ còn chưa sẵn sàng xuất kích khi cần thiết.” Thụy Sâm nhìn vị thiếu úy dặn dò lại lần nữa.
“Rõ! Thưa thượng úy! Người của tôi là những người có trình độ cao nhất, xin ngài cứ yên tâm.” Thiếu úy trả lời, anh ta dường như hiểu Thụy Sâm muốn nói đến điều gì.
“Ngoài ra, tìm ai đó đưa các đội viên của tôi đi nghỉ ngơi một chút, ăn uống cho lại sức, họ không phải là người máy, để đến đây họ đã bay một thời gian rất dài, hơn nữa, bên ngoài còn có người, một tiếng nữa lại có thay ca trực chiến.”
“Không có vấn đề gì! Cứ để cho tôi lo!” Thiếu úy khẳng định, anh hiểu rằng hiện giờ phi công chiến đấu là đơn vị duy nhất còn sức chiến đấu trên tàu, đảm bảo sức khỏe cho họ là điều kiện để Đồng Minh 01 tồn tại.
“Chúng ta đi thôi, trung úy! Xin đi trước dẫn đường.” Thụy Sâm gật đầu, rồi anh quay lại nói với trung úy Endi, mọi chuyện anh đã nhắc nhở cả, chỉ hy vọng thiếu úy Dick đừng làm anh thất vọng.
“Rõ! Thưa chỉ huy!”
------------------------------------------------------------
“Thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore có mặt báo cáo!” Thụy Sâm đứng nghiêm đúng theo điều lệnh, đưa tay lên chào, mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió, cũng đã được trui rèn không ít, nhưng khi đối mặt với người phụ nữ cao quý, linh hồn của cả Đồng Minh, anh không khỏi có chút căng thẳng.
Đó là lần đầu tiên Thụy Sâm gặp người lãnh đạo tối cao của Đồng Minh, tuy phu nhân Almeida thuộc phái yếu, nhưng điều đó chỉ càng khiến Thụy Sâm thêm tôn kính bà, Phản Kháng Đồng Minh phát triển đến ngày hôm nay là do sự nỗ lực của vô số người, nhưng nếu không có phu nhân Almeida dẫn đầu, hôm nay chưa chắc đã có một Đồng Minh tồn tại, bà là người độc nhất vô nhị, vai trò của bà là không thể thay thế đối với Đồng Minh.
“Thượng úy! Đừng quá câu nệ, cứ ngồi xuống đi.” Phu nhân Almeida cười cười, nhẹ giọng nói. Bà đã nhìn thấy sự căng thẳng trong cử chỉ của chàng trai trẻ, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhiều người ở độ tuổi còn thành thục hơn, còn có sự nghiệp thành công hơn anh ta khi gặp bà vẫn để lộ nét căng thẳng và câu thúc, điều đó bà đã thấy quen rồi. Xét về tuổi tác mà nói, anh ta còn khá là trấn tĩnh và ung dung.
“Vâng thưa phu nhân!” Thụy Sâm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, tâm trạng của anh đã trấn tĩnh lại, qua ánh sáng của ngọn đèn, anh lặng lẽ quan sát người lãnh đạo cao nhất của Đồng Minh, mặc dù đã xem ảnh và phim về bà nhiều lần nhưng quan sát ở cự ly gần, Thụy Sâm mới nhìn thấy những nét không giống như trong phim ảnh.
Phu nhân Almeida không còn trẻ, Thụy Sâm vừa quan sát vừa cảm khái, thời gian đã đọng lại trên khuôn mặt, mái tóc của bà những dấu ấn không thể xóa nhòa, một thời gian dài bôn tẩu vì sự nghiệp của Đồng Minh, thuyết phục, tập hợp các thế lực khác nhau dưới một ngọn cờ chung, phu nhân Almeida liên tục ngang dọc khắp các thiên hà, hành trình liên tục trong không gian cũng chất thêm những gánh nặng lên sức khỏe của bà, chỉ duy nhất có đôi mắt là vẫn sáng long lanh đầy tinh thần và nghị lực…
Từ con người phu nhân Almeida toát lên một vẻ thành thục và phong vận, thời gian dài tôi luyện trong gian nan tạo cho bà một dáng vẻ ung dung điềm đạm ở mọi lúc mọi nơi, kết hợp với bộ váy trang nhã trắng tinh khiết càng tôn thêm sự sang trọng trong phong thái…
“Trước hết xin cám ơn anh, thượng úy! Sự có mặt kịp thời của mọi người đã cứu được chiếc tàu này cùng tất cả sinh mệnh trên nó.” Phu nhân khẽ nghiêng người nói.
“Phu nhân quá khách sáo rồi, đó là nhiệm vụ của tôi, tôi chấp hành nhiệm vụ cứu viện theo kế hoạch của tướng quân Martin.” Thụy Sâm vội đáp.
“Tướng quân Martin, đương nhiên rồi, chỉ có ông ấy mới có thể nhanh chóng điều lực lượng đến. Thượng úy, anh có thể nói cho tôi biết về kế hoạch của tướng quân không? Những lực lượng tiếp viện còn lại bao giờ mới có mặt?” Bà hỏi tiếp.
“Vâng thưa phu nhân!” Thụy Sâm tổ hợp lại một chút trong đầu rồi nói. “Từ khi nhận được tín hiệu khẩn cấp từ Đồng Minh 01, tướng quân Martin đã điều hạm đội bắt đầu nhiệm vụ cứu viện, thưa phu nhân, theo kế hoạch ban đầu thì toàn bộ số chiến đấu cơ của hạm đội sẽ mạo hiểm thông qua một cổng siêu không gian đơn tuyến và không ổn định có tên là JPX để vào thiên hà XY-244, sau đó tiến đến thiên hà XY-245, như thế chỉ mất tối đa là một giờ toàn sư đoàn không quân có thể có mặt để hỗ trợ Đồng Minh 01, còn chiến hạm do không thể xuyên qua cổng siêu không gian JPX nên chỉ còn cách đi theo tuyến đường thông thường, sự kiến nhanh nhất cũng phải mất khoảng 10 tiếng đồng hồ với có thể đến thiên hà XY-245.”
“Còn về các lực lượng chi viện còn lại, thưa phu nhân, tôi rất tiếc phải nói rằng khi trung đội xuyên qua cổng siêu không gian JPX đã có một số vấn đề xảy ra, chiếc cuối cùng của nhóm tiên phong đã bị mất tích, kết quả là như bà thấy đấy, chỉ có 14 chiếc Tia Chớp của chúng tôi là xuyên qua cổng siêu không gian JPX thành công, còn những lực lượng phía sau…” Thụy Sâm khẽ lắc đầu nói. “Chúng tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chúng tôi chờ một thời gian ở bên cổng siêu không gian mà không có bất cứ chiến đấu cơ nào xuyên qua tiếp, theo tôi đoán, có thể vấn đề xuất phát từ cổng siêu không gian, có lẽ sẽ không có bất cứ chiến đấu cơ nào xuyên qua nó nữa.”
“Tuy lực lượng quá mỏng nhưng do nhiệm vụ cứu viện quan trọng, chúng tôi quyết định tranh thủ thời gian đến thiên hà XY-245, biết đâu có thể giúp gì đó…”
“Chờ một chút, thượng úy, nói như thế thì trong thời điểm trước mắt lực lượng cứu viện chỉ bao gồm có 14 chiến đấu cơ do anh chỉ huy?” Thuyền trưởng Dirk vẫn đứng sau lưng phu nhân Almeida chợt lên tiếng hỏi với giọng nghiêm trọng.
“Đúng thế thưa thuyền trưởng!” Thụy Sâm thật thà đáp, anh nhận ra vị thuyền trưởng do đã gặp mặt khi liên lạc với Đồng Minh 01.
Phu nhân Almeida và thuyền trưởng trao đổi một ánh mắt, Thụy Sâm có thể khẳng định họ trao đổi suy nghĩ về một việc gì đó nhưng anh lại không hiểu nó là gì.
“Thượng úy, làm sao các anh tìm được chúng tôi? Làm sao có thể vượt qua vòng vây của Đế Quốc vào trong đám tinh vân này? Đồng Minh 01 thậm chí không có thông tin gì về cái cổng siêu không gian bí ẩn mà chúng tôi đã qua đó thoát khỏi thiên hà XY-245, nếu không có những người bạn trên tàu Vũ Tiên dẫn đường, Đồng Minh 01 có lẽ đã sớm bị Đế Quốc đánh chìm rồi.” Thuyền trưởng Dirk hỏi.
“Tàu Vũ Tiên? Là chiếc tàu vận tải bên ngoài sao?”
“Đúng thế thượng úy, chiếc tàu đó thuộc về một công ty vận tải của Đế Quốc, nhưng những người trên tàu lại rất có cảm tình với sự nghiệp của chúng ta, khi Đồng Minh 01 bị tấn công, bọn họ đã chỉ cho chúng tôi tọa độ một cổng siêu không gian bí mật, để chúng tôi có thể thoát khỏi thiên hà XY-245, rất đáng tiếc là khi đó toàn bộ hệ thống hỏa lực của tàu đã bị hỏng, không thể phóng ngư lôi xung động năng lượng kịp thời nên hạm đội Đế Quốc mới có thể xuyên qua cổng siêu không gian truy kích, trong lúc nguy cấp, những người bạn trên tàu Vũ Tiên dẫn chúng tôi qua một tuyến đường bí mật an toàn vào đến đây, hạm đội Đế Quốc do không biết tuyến đường đó nên không thể cho chiến hạm truy kích được, nhờ thế chúng tôi mới trụ được đến khi các bạn đến.” Thuyền trưởng Dirk đơn giản giải thích.
Thì ra là thế! Cuối cùng Thụy Sâm cũng hiểu ra.
“Chúng tôi không biết cổng siêu không gian đó, nhưng chúng tôi tìm được một số mảnh vụn, lần theo dấu vết đó chúng tôi mới vào trong dải băng tinh và ở đó phát hiện ra cổng siêu không gian bí mật, do không phát hiện xác của tàu Đồng Minh 01, tôi đoán tàu đã thành công thoát qua nên mới xuyên qua đây để tìm kiếm.”
“Đương nhiên do lực lượng của Đế Quốc quá mạnh nên chúng tôi không thể lấy cứng chọi cứng, chúng tôi lẩn vào trong một đám tinh vân gần đó, vòng qua hạm đội Đế Quốc, tìm đến một khúc của nó gần với đám tinh vân này rồi cả đội dùng hết tốc độ vượt quá khoảng trống trước khi Đế Quốc chặn đánh, cuối cùng tìm đến chỗ mọi người.” Thụy Sâm nhún vai đáp.
Tuy Thụy Sâm nói rất đơn giản nhưng phu nhân Almeida có thể nghe ra trong đó tinh thần mạo hiểm và hy sinh. Nếu không phải là một chỉ huy đầy dũng khí với tinh thần dám nghĩ dám làm, chàng trai này không thể chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm như thế trong tình huống không có chủ lực chi viện. Không có sự ngoan cường và kiên nhẫn thì không thể tìm thấy cổng siêu không gian bí mật trong dải băng, không có sự thông minh nhanh chí thì không nhìn ra bên cạnh vòng vây tưởng như dày đặc của Đế Quốc lại có kẽ hở để đến dải tinh vân có Đồng Minh 01.
Chàng trai này, không hổ danh là một siêu ACE, chả trách tướng quân Martin đánh giá về anh ta cao như thế, phu nhân Almeida khẽ gật đầu, có lẽ nên đưa vấn đề khó khăn này cho anh ta, biết đâu có cách giải quyết.
“Thượng úy, vô cùng cám ơn sự mạo hiểm của các bạn!” Phu nhân Almeida chậm rãi nói. “Nhưng giờ đây tôi có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng muốn giao cho anh.”
“Xin phu nhân cứ nói, tôi sẽ có gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tôi muốn anh, bất kể bằng giá nào, tìm cách đưa Đồng Minh 01 có thể thoát khỏi vòng vây của Đế Quốc, xuyên qua cổng siêu không gian, trở lại với thiên hà XY-245.”
“Cái gì…?”
Thụy Sâm có nằm mơ cũng không nghĩ đến lại có loại nhiệm vụ như thế, lần này anh chỉ biết há hốc mồm nhìn người lãnh tụ của Đồng Minh.
Chiếc Tia Chớp lúc này đã hạ cánh an toàn trên Đồng Minh 01, những chiến đấu cơ khác của trung đội cũng đang tiếp tục hạ cánh, nhưng không phải là tất cả, hai chiếc Tia Chớp bị thương nhẹ lúc bay vào đám tinh vân và một chiếc Tia Chớp còn lại của lực lượng hộ tống được lệnh hạ cánh xuống chiếc khu trục hạm, ở đó còn tương đối đủ các phương tiện để sửa chữa các vết thương của chúng, ngoài ra, Robert Parnell và trung đội của anh cũng được lệnh ở lại bên ngoài làm nhiệm vụ hộ vệ, đề phòng Đế Quốc lại phát động đột kích, trung đội Hoa Tuy-lip của Thụy Sâm được nghỉ trước, vừa hoàn thành nhiệm vụ chặn hậu cho hạm đội, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lại xuất kích, bay liên tiếp hàng giờ, xuyên qua đám tinh vân đầy những mối nguy hiểm chết người, chỉ ngần ấy việc đã vắt kiệt sức lực của họ, bất kể làm về tâm lý hay sinh lý, họ đều cần nghỉ ngơi hơn.
Robert Parnell hiểu rõ điều đó, không nói một câu nhận nhiệm vụ hộ vệ, tuy trung đội Lôi Điểu cũng đã rất mệt mỏi nhưng trước khi xuất kích họ không phải làm nhiệm vụ nên vẫn còn cố gắng chịu được.
Một tiếng nữa sẽ thay ca, hai người bạn hẹn với nhau như thế…
Nhảy ra khỏi chiến đấu cơ, Thụy Sâm nhìn quanh một vòng, khắp bốn phía có thể nói là một mớ hỗn độn, nhiều người chạy ra chạy vào liên tục qua các cửa, nhìn trang phục của họ, đại bộ phận là nhân viên kỹ thuật sửa chữa, còn có một số nhân viên kỹ thuật mặt đất hoặc nhân viên thông thường trên tàu, mấy vị sĩ quan đang cố hét lên điều gì đó, không ít người, trên mặt, trên tay, trên quần áo đều có những vết cháy xém đen, mấy thương binh, toàn thân đầy những vết máu đang khập khễnh bước đi khó nhọc dưới sự giúp đỡ của đồng đội về phía một cửa khác của hangar…
“Có chuyện gì thế? Đây không phải là hangar sao? Sao cả những người không có nhiệm vụ cũng có mặt thế?” Thụy Sâm lẩm bẩm với mình.
“Xin lỗi thưa chỉ huy! Do một số hành lang trên các tầng của Đồng Minh 01 bị cháy phải khóa kín lại nên mọi người phải đi vòng qua hangar, chỗ này đã trở thành một ngã tư trung tâm rồi.” Một chàng trai trẻ đi đến trước mặt Thụy Sâm.
“Anh là?” Thụy Sâm tò mò nhìn chàng trai sĩ quan trước mặt, đó là một trung úy, khác với những người khác trong hangar, bộ quân phục của anh ta chỉn chu, sạch sẽ, động tác gọn gàng đúng điều lệnh, râu ria nhẵn nhịu, toàn thân toát lên một vẻ nho nhã lễ phép.
Nhìn thấy ánh mắt chú ý của Thụy Sâm, chàng sĩ quan lập tức đưa tay lên chào “ Thiếu úy Wei Endi xin kính chào thượng úy! Chỉ huy! Xin chào mừng đến với Đồng Minh 01. Thật sung sướng khi các anh kịp thời có mặt.”
Thụy Sâm giơ tay lên đáp lễ. “Xin chào trung úy! Tôi là thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, trung đội trưởng trung đội Hoa Tuy-lip.”
“Rất vui được gặp ngài, thượng úy, các anh đã cứu mọi người, anh không thể tưởng tượng được vào cái giây phút nhìn thấy các anh xuất hiện, cả cầu tàu như ngập trong sự sung sướng đến điên cuồng, hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc.” Chàng trung úy trẻ cảm kích nói.
“Anh ở trên cầu tàu sao? Không phải là sĩ quan trên bong à?” Thụy Sâm nhanh nhạy hỏi lại.
“Vâng thưa chỉ huy! Tôi là sĩ quan bí thư của thuyền trưởng Dirk, được lệnh cấp trên phái xuống để chào đón ngài cùng các anh em, thuyền trưởng Dirk và phu nhân Almeida đều rất muốn gặp ngài, cũng để nắm thêm thông tin về lực lượng chi viện.”
Thì ra là thế, Thụy Sâm tỉnh ngộ, chẳng trách anh chàng trung úy chỉnh tề này trở nên quá lạc lõng trong khung cảnh xung quanh, có lẽ anh ta vừa từ trên cầu tàu xuống đây.
“Đến cầu tàu? Tôi biết rồi, nhưng trung úy, xin chờ cho một chút, tôi muốn hỏi xem ai là người phụ trách ở dưới này?” Thụy Sâm hỏi.
“Là tôi, thưa chỉ huy!” Một giọng nói vang lên ngay sau lưng anh.
Thụy Sâm giật mình quay ngoắt lại, trước mắt anh là một người cao lớn, điểm dễ nhận ra nhất là anh ta đen ngòm từ đầu đến chân, không phải là người da đen, màu đen bám trên người anh ta là dầu mỡ và những bụi tàn tro của đám cháy, thoạt nhìn như vừa mới vớt lên từ dưới thùng dầu vậy.
Cô gắng lắm Thụy Sâm mới nhận ra quân hàm của anh ta, đó là một thiếu úy, nếu anh ta đã xuất hiện thì có lẽ là người đứng đầu bộ phận này.
“Xin chào ngài, tôi là thiếu úy Dick, chiến đấu cơ thuộc trung đội của ngài sẽ do tôi phụ trách bảo dưỡng khi ở trên tàu này.” Vị thiếu úy ưỡn ngực, cao giọng nói như sợ người khác không nghe rõ, có những chiến đấu cơ mới lên tàu khiến anh ta cảm thấy yên tâm và thoải mái, bởi lẽ những chiến đấu cơ vốn có trên tàu đã hy sinh hết trong những trận đánh trước, các nhân viên mặt đất trở nên nhàn hạ, cuối cùng tham gia vào nhóm chữa cháy và sửa chữa hư hỏng trên tàu, khiến cho bản thân anh ta bây giờ trông bảy phần giống ma ba phần giống quỷ, thậm chí còn hy sinh mất mấy người…
Nay có chiến đấu cơ mới, mọi thứ lại có thể về đúng quỹ đạo rồi.
“Thiếu úy! Cho người của anh khẩn trương bảo dưỡng và điều chỉnh lại chiến đấu cơ, hạm đội Đế Quốc còn ở ngoài kia, chúng tôi phải sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào, tôi không muốn nghe thấy có phi công của mình báo cáo chiến đấu cơ còn chưa sẵn sàng xuất kích khi cần thiết.” Thụy Sâm nhìn vị thiếu úy dặn dò lại lần nữa.
“Rõ! Thưa thượng úy! Người của tôi là những người có trình độ cao nhất, xin ngài cứ yên tâm.” Thiếu úy trả lời, anh ta dường như hiểu Thụy Sâm muốn nói đến điều gì.
“Ngoài ra, tìm ai đó đưa các đội viên của tôi đi nghỉ ngơi một chút, ăn uống cho lại sức, họ không phải là người máy, để đến đây họ đã bay một thời gian rất dài, hơn nữa, bên ngoài còn có người, một tiếng nữa lại có thay ca trực chiến.”
“Không có vấn đề gì! Cứ để cho tôi lo!” Thiếu úy khẳng định, anh hiểu rằng hiện giờ phi công chiến đấu là đơn vị duy nhất còn sức chiến đấu trên tàu, đảm bảo sức khỏe cho họ là điều kiện để Đồng Minh 01 tồn tại.
“Chúng ta đi thôi, trung úy! Xin đi trước dẫn đường.” Thụy Sâm gật đầu, rồi anh quay lại nói với trung úy Endi, mọi chuyện anh đã nhắc nhở cả, chỉ hy vọng thiếu úy Dick đừng làm anh thất vọng.
“Rõ! Thưa chỉ huy!”
------------------------------------------------------------
“Thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore có mặt báo cáo!” Thụy Sâm đứng nghiêm đúng theo điều lệnh, đưa tay lên chào, mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió, cũng đã được trui rèn không ít, nhưng khi đối mặt với người phụ nữ cao quý, linh hồn của cả Đồng Minh, anh không khỏi có chút căng thẳng.
Đó là lần đầu tiên Thụy Sâm gặp người lãnh đạo tối cao của Đồng Minh, tuy phu nhân Almeida thuộc phái yếu, nhưng điều đó chỉ càng khiến Thụy Sâm thêm tôn kính bà, Phản Kháng Đồng Minh phát triển đến ngày hôm nay là do sự nỗ lực của vô số người, nhưng nếu không có phu nhân Almeida dẫn đầu, hôm nay chưa chắc đã có một Đồng Minh tồn tại, bà là người độc nhất vô nhị, vai trò của bà là không thể thay thế đối với Đồng Minh.
“Thượng úy! Đừng quá câu nệ, cứ ngồi xuống đi.” Phu nhân Almeida cười cười, nhẹ giọng nói. Bà đã nhìn thấy sự căng thẳng trong cử chỉ của chàng trai trẻ, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhiều người ở độ tuổi còn thành thục hơn, còn có sự nghiệp thành công hơn anh ta khi gặp bà vẫn để lộ nét căng thẳng và câu thúc, điều đó bà đã thấy quen rồi. Xét về tuổi tác mà nói, anh ta còn khá là trấn tĩnh và ung dung.
“Vâng thưa phu nhân!” Thụy Sâm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, tâm trạng của anh đã trấn tĩnh lại, qua ánh sáng của ngọn đèn, anh lặng lẽ quan sát người lãnh đạo cao nhất của Đồng Minh, mặc dù đã xem ảnh và phim về bà nhiều lần nhưng quan sát ở cự ly gần, Thụy Sâm mới nhìn thấy những nét không giống như trong phim ảnh.
Phu nhân Almeida không còn trẻ, Thụy Sâm vừa quan sát vừa cảm khái, thời gian đã đọng lại trên khuôn mặt, mái tóc của bà những dấu ấn không thể xóa nhòa, một thời gian dài bôn tẩu vì sự nghiệp của Đồng Minh, thuyết phục, tập hợp các thế lực khác nhau dưới một ngọn cờ chung, phu nhân Almeida liên tục ngang dọc khắp các thiên hà, hành trình liên tục trong không gian cũng chất thêm những gánh nặng lên sức khỏe của bà, chỉ duy nhất có đôi mắt là vẫn sáng long lanh đầy tinh thần và nghị lực…
Từ con người phu nhân Almeida toát lên một vẻ thành thục và phong vận, thời gian dài tôi luyện trong gian nan tạo cho bà một dáng vẻ ung dung điềm đạm ở mọi lúc mọi nơi, kết hợp với bộ váy trang nhã trắng tinh khiết càng tôn thêm sự sang trọng trong phong thái…
“Trước hết xin cám ơn anh, thượng úy! Sự có mặt kịp thời của mọi người đã cứu được chiếc tàu này cùng tất cả sinh mệnh trên nó.” Phu nhân khẽ nghiêng người nói.
“Phu nhân quá khách sáo rồi, đó là nhiệm vụ của tôi, tôi chấp hành nhiệm vụ cứu viện theo kế hoạch của tướng quân Martin.” Thụy Sâm vội đáp.
“Tướng quân Martin, đương nhiên rồi, chỉ có ông ấy mới có thể nhanh chóng điều lực lượng đến. Thượng úy, anh có thể nói cho tôi biết về kế hoạch của tướng quân không? Những lực lượng tiếp viện còn lại bao giờ mới có mặt?” Bà hỏi tiếp.
“Vâng thưa phu nhân!” Thụy Sâm tổ hợp lại một chút trong đầu rồi nói. “Từ khi nhận được tín hiệu khẩn cấp từ Đồng Minh 01, tướng quân Martin đã điều hạm đội bắt đầu nhiệm vụ cứu viện, thưa phu nhân, theo kế hoạch ban đầu thì toàn bộ số chiến đấu cơ của hạm đội sẽ mạo hiểm thông qua một cổng siêu không gian đơn tuyến và không ổn định có tên là JPX để vào thiên hà XY-244, sau đó tiến đến thiên hà XY-245, như thế chỉ mất tối đa là một giờ toàn sư đoàn không quân có thể có mặt để hỗ trợ Đồng Minh 01, còn chiến hạm do không thể xuyên qua cổng siêu không gian JPX nên chỉ còn cách đi theo tuyến đường thông thường, sự kiến nhanh nhất cũng phải mất khoảng 10 tiếng đồng hồ với có thể đến thiên hà XY-245.”
“Còn về các lực lượng chi viện còn lại, thưa phu nhân, tôi rất tiếc phải nói rằng khi trung đội xuyên qua cổng siêu không gian JPX đã có một số vấn đề xảy ra, chiếc cuối cùng của nhóm tiên phong đã bị mất tích, kết quả là như bà thấy đấy, chỉ có 14 chiếc Tia Chớp của chúng tôi là xuyên qua cổng siêu không gian JPX thành công, còn những lực lượng phía sau…” Thụy Sâm khẽ lắc đầu nói. “Chúng tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chúng tôi chờ một thời gian ở bên cổng siêu không gian mà không có bất cứ chiến đấu cơ nào xuyên qua tiếp, theo tôi đoán, có thể vấn đề xuất phát từ cổng siêu không gian, có lẽ sẽ không có bất cứ chiến đấu cơ nào xuyên qua nó nữa.”
“Tuy lực lượng quá mỏng nhưng do nhiệm vụ cứu viện quan trọng, chúng tôi quyết định tranh thủ thời gian đến thiên hà XY-245, biết đâu có thể giúp gì đó…”
“Chờ một chút, thượng úy, nói như thế thì trong thời điểm trước mắt lực lượng cứu viện chỉ bao gồm có 14 chiến đấu cơ do anh chỉ huy?” Thuyền trưởng Dirk vẫn đứng sau lưng phu nhân Almeida chợt lên tiếng hỏi với giọng nghiêm trọng.
“Đúng thế thưa thuyền trưởng!” Thụy Sâm thật thà đáp, anh nhận ra vị thuyền trưởng do đã gặp mặt khi liên lạc với Đồng Minh 01.
Phu nhân Almeida và thuyền trưởng trao đổi một ánh mắt, Thụy Sâm có thể khẳng định họ trao đổi suy nghĩ về một việc gì đó nhưng anh lại không hiểu nó là gì.
“Thượng úy, làm sao các anh tìm được chúng tôi? Làm sao có thể vượt qua vòng vây của Đế Quốc vào trong đám tinh vân này? Đồng Minh 01 thậm chí không có thông tin gì về cái cổng siêu không gian bí ẩn mà chúng tôi đã qua đó thoát khỏi thiên hà XY-245, nếu không có những người bạn trên tàu Vũ Tiên dẫn đường, Đồng Minh 01 có lẽ đã sớm bị Đế Quốc đánh chìm rồi.” Thuyền trưởng Dirk hỏi.
“Tàu Vũ Tiên? Là chiếc tàu vận tải bên ngoài sao?”
“Đúng thế thượng úy, chiếc tàu đó thuộc về một công ty vận tải của Đế Quốc, nhưng những người trên tàu lại rất có cảm tình với sự nghiệp của chúng ta, khi Đồng Minh 01 bị tấn công, bọn họ đã chỉ cho chúng tôi tọa độ một cổng siêu không gian bí mật, để chúng tôi có thể thoát khỏi thiên hà XY-245, rất đáng tiếc là khi đó toàn bộ hệ thống hỏa lực của tàu đã bị hỏng, không thể phóng ngư lôi xung động năng lượng kịp thời nên hạm đội Đế Quốc mới có thể xuyên qua cổng siêu không gian truy kích, trong lúc nguy cấp, những người bạn trên tàu Vũ Tiên dẫn chúng tôi qua một tuyến đường bí mật an toàn vào đến đây, hạm đội Đế Quốc do không biết tuyến đường đó nên không thể cho chiến hạm truy kích được, nhờ thế chúng tôi mới trụ được đến khi các bạn đến.” Thuyền trưởng Dirk đơn giản giải thích.
Thì ra là thế! Cuối cùng Thụy Sâm cũng hiểu ra.
“Chúng tôi không biết cổng siêu không gian đó, nhưng chúng tôi tìm được một số mảnh vụn, lần theo dấu vết đó chúng tôi mới vào trong dải băng tinh và ở đó phát hiện ra cổng siêu không gian bí mật, do không phát hiện xác của tàu Đồng Minh 01, tôi đoán tàu đã thành công thoát qua nên mới xuyên qua đây để tìm kiếm.”
“Đương nhiên do lực lượng của Đế Quốc quá mạnh nên chúng tôi không thể lấy cứng chọi cứng, chúng tôi lẩn vào trong một đám tinh vân gần đó, vòng qua hạm đội Đế Quốc, tìm đến một khúc của nó gần với đám tinh vân này rồi cả đội dùng hết tốc độ vượt quá khoảng trống trước khi Đế Quốc chặn đánh, cuối cùng tìm đến chỗ mọi người.” Thụy Sâm nhún vai đáp.
Tuy Thụy Sâm nói rất đơn giản nhưng phu nhân Almeida có thể nghe ra trong đó tinh thần mạo hiểm và hy sinh. Nếu không phải là một chỉ huy đầy dũng khí với tinh thần dám nghĩ dám làm, chàng trai này không thể chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm như thế trong tình huống không có chủ lực chi viện. Không có sự ngoan cường và kiên nhẫn thì không thể tìm thấy cổng siêu không gian bí mật trong dải băng, không có sự thông minh nhanh chí thì không nhìn ra bên cạnh vòng vây tưởng như dày đặc của Đế Quốc lại có kẽ hở để đến dải tinh vân có Đồng Minh 01.
Chàng trai này, không hổ danh là một siêu ACE, chả trách tướng quân Martin đánh giá về anh ta cao như thế, phu nhân Almeida khẽ gật đầu, có lẽ nên đưa vấn đề khó khăn này cho anh ta, biết đâu có cách giải quyết.
“Thượng úy, vô cùng cám ơn sự mạo hiểm của các bạn!” Phu nhân Almeida chậm rãi nói. “Nhưng giờ đây tôi có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng muốn giao cho anh.”
“Xin phu nhân cứ nói, tôi sẽ có gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tôi muốn anh, bất kể bằng giá nào, tìm cách đưa Đồng Minh 01 có thể thoát khỏi vòng vây của Đế Quốc, xuyên qua cổng siêu không gian, trở lại với thiên hà XY-245.”
“Cái gì…?”
Thụy Sâm có nằm mơ cũng không nghĩ đến lại có loại nhiệm vụ như thế, lần này anh chỉ biết há hốc mồm nhìn người lãnh tụ của Đồng Minh.
/346
|