Việc giao nhận nhanh chóng hoàn tất, Thụy Sâm, Robert Parnell, các học viên khác cùng một nhóm nhân viên kỹ thuật và tình báo từ biệt thuyền trưởng Kirk, đem theo hành lý của mình, rời khỏi tàu Cao Tốc, lên một chiếc khu trục hạm khác đã chờ sẵn bên cảng, hướng về phía cái nôi của nhân loại, thiên hà Thái Dương Hệ. Còn tàu Cao tốc, được trung tá Ai Grams chuyển đến một nhà máy đóng tàu gần đó, thực hiện việc sửa chữa và thay mới trang thiết bị.
“Đây là của anh thiếu tá!” Sau hơn cuộc hành trình kéo dài hơn một tuần, khi đã sắp đến Thái Dương Hệ, trong phòng họp của tàu, Kưu Morse đưa cho Thụy Sâm một cái phong bì dày.
“Cái gì thế?” Thụy Sâm hiếu kỳ cầm lấy phong bì.
“Đây là chứng minh thư của anh, lý lịch quân nhân và các tư liệu có liên quan, chúng ta sắp đến điểm cuối của cuộc hành trình, cho nên anh cố gắng nhớ tất cả trong thời gian ngắn nhất, đừng quên cái gì cả.”
“Ah! “ Thụy Sâm bây giờ mới hiểu, phu nhân Almeida đã từng nói rằng khi học ở Liên Bang anh sẽ dùng một cái tên giả để tham gia học tập, tránh khỏi tiết lộ thân phận mang đến những vấn đề đối với an toàn của anh và Đồng Minh, xem ra là đây rồi.
Mở phong bì, lấy các tài liệu ra, một cái chứng minh thư nhỏ ở trên cùng, là chứng minh thư quân đội. “Thượng úy Dương John?”
“Đúng thế, Dương John là tên mới của anh, đó là một cái tên cực kỳ phổ biến, cũng cực kỳ dễ quên, theo thống kê của chúng tôi, không tính Đế Quốc, chỉ riêng trong nội bộ Liên Bang cũng đã có ít nhất là vài chục vạn người có trùng tên như thế. Hơn nữa cái tên này cũng phù hợp với đặc điểm người da vàng của anh, không khiến ai chú ý. Còn quân hàm thượng úy là căn cứ vào tuổi của anh, mặc dù trong học viện không ít học viên là thiếu tá, thậm chí có thể nói hầu hết là sĩ quan cấp tá, nhưng bọn họ chí ít cũng xấp xỉ ba mươi, một người chưa đến hai mươi như anh mà lại mang quân hàm cao như thế sẽ dễ dẫn đến sự chú ý của mọi người tò mò muốn biết vì sao anh lại thăng tiến nhanh như vậy.” Trung tá Ai Grams đứng bên bổ sung.
“Ha! Ha! Tên tao là Mike James, cũng là thượng úy, cũng có lúc chúng ta bằng nhau rồi! Làm sĩ quan Liên Bang cũng không tồi, cuối cùng cũng có lúc tao đuổi kịp mày.” Robert Parnell đứng cạnh cầm một tờ chứng minh thư cười ha hả.
“Nhớ lấy lý lịch của các anh.” Trung tá Ai Grams cảnh cáo hai người. “Có thể sẽ có người hỏi, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cơ bản những địa điểm, tàu thuyền cùng trung đội cũng như hoạt động tác chiến đều đã được ghi lại, đó là chuyên dùng cho nhân viên của Đồng Minh để che giấu thân phận, cùng với những thông tin đăng ký trong học viện cơ bản là không mâu thuẫn. Đương nhiên, cả hai đừng coi thường, cố gắng nói ít, có thể không nói là hay nhất, đặc biệt tránh chủ động đề cập đến bản thân, không làm gì khiến người khác để ý. Nếu có vấn đề khiến cách anh khó trả lời, cứ viện lý do bí mật quân sự để tránh né, đương nhiên như thế sẽ tạo thành khoảng cách giữa các anh và những người khác, nhưng cũng may đây là đi học chứ không phải là giao lưu. Còn có một điểm tốt, đó là các anh còn tương đối trẻ, những sĩ quan cấp tá tuổi gần ba mươi sẽ không chủ động tiếp cận các anh.
“Cuối cùng, đây là số điện thoại của tôi, nếu có gì phiền phức mà không liên lạc được với Lưu, gọi thẳng cho tôi, chúng tôi sẽ xử lý giúp các anh.” Trung tá đưa cho hai người một tờ giấy nhỏ, Thụy Sâm liếc nhìn rồi nhớ ngay số điện thoại trên đó.
“Nếu trung tá đã nói thì, đây, đây là cơ cấu hoạt động của Đồng Minh ở Liên Bang, để che giấu thân phận chúng ta thiết lập một công ty giao nhận vận tải tên là Lưu Tinh, hoạt động trên danh nghĩa của nó. Tổng công ty đặt trụ sở tại khu vực Hongkong, bán cầu bắc, công ty có nhân viên chủ yếu là người của Đồng Minh, tôi là người phụ trách nghiệp vụ thuộc ban 2, bây giờ đã hiểu tại sao tôi lại được gọi là giám đốc chưa” Lưu Morse đưa cho hai người một danh thiếp.
“Công ty giao nhận vận tải Lưu Tinh?”
“Đúng thế, nhưng hiện nay nghiệp vụ của chúng ta chỉ giới hạn trong phạm vi của Liên Bang và Đồng Minh, không nhận những nghiệp vụ khác, hơn nữa hàng hóa cũng không đồng nhất, trừ hành phổ thông còn có người, vũ khí, nhưng không có thuốc phiện đâu nhé.” Vị giám đốc giải thích rất đúng với chức trách.
“Nếu có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ, nhưng không phải chuyện gì cũng liên hệ, tự giải quyết được thì cứ giải quyết, tốt nhất là giảm đi phiền phức, cố hoàn thành học tập, nhất là anh, thiếu tá, do những tờ thông báo chiêu mộ nhân viên đều in hình anh, nếu bị người khác nhận ra là phiền đấy.” Giám đốc Lưu dặn.
“Rõ! Thưa ngài, tôi sẽ mua một cặp kính đen và đeo nó 24 giờ một ngày.” Thụy Sâm nghĩ một chút rồi nói với vẻ hí hửng.
Giám đốc Lưu cũng bị anh làm cho bật cười, ông nói. “Cũng không cần đến thế, tờ thông báo đó tôi nhìn rồi, hình ảnh đã qua xử lý, nhấn mạnh hình tượng anh hùng, so với hình ảnh con người bình thường có sự khác biệt đất, đại đa số người chắc không nghĩ anh ở Liên Bang nên cứ khăng khăng anh là sĩ quan Liên Bang, chỉ có điều hình dáng hơi giống với Thụy Sâm Nepali Gore là không có vấn đề, nhưng cũng khó nói không có chuyện gì, tốt nhất là cẩn thận.”
“Tôi sẽ chú ý!” Thụy Sâm gật đầu, đột nhiên anh thăm dò hỏi. “Có thể cho tôi một tờ thông báo chiêu mộ không?”
“Mày cần cái đó làm quái gì? Nếu muốn thì cứ soi gương là được mà?” Robert Parnell ngạc nhiên hỏi.
“Trong gương và tao có khác quái gì? Mày không nghe giám đốc Lưu nói sao? Đó là tao đã được anh hùng hóa lên, treo trong phòng để chúng ta ngày nào cũng được ngắm một chút không phải là hay sao?” Thụy Sâm mặt dày mày dạn nói.
…. Cả căn phòng đột nhiên chìm trong tĩnh lặng, Robert Parnell đã quá quen với kiểu trêu cợt của bạn nên vẫn thấy bình thường, chỉ lườm Thụy Sâm một cái. Hai vị sĩ quan liên lạc thì khác, trong lòng họ, hình ảnh đầy hào quang cao cao tại thượng của anh hùng trong chớp mắt bị đánh bay mất hào quang hiện nguyên bản tướng, cả hai không khỏi cảm khái, tuy là anh hùng như vẫn còn là tuổi trẻ, sự ham muốn hư vinh của giới trẻ dễ gì mất được.
“Vậy không làm phiền hai bạn xem tư liệu nữa.” Cuối cùng trung tá Ai Grams phá vỡ sự im lặng. “Các bạn trở lại khoang, nhớ phải thuộc lòng trước khi đến Thái Dương Hệ nhé, quên đi mình là Thụy Sâm Nepali Gore và Robert Parnell, từ giờ trở đi chỉ có thượng úy Dương John và Mike James thôi.”
“Rõ! Thưa trung tá!”
--------------------------------------------
Cảng vũ trụ tại biển Bão Tố, Mặt trăng.
Hai người vừa rời khỏi khu trục hạm, điều đầu tiên mà Thụy Sâm nhìn thấy là một hành tinh màu lam, qua vòm kính của cảng vũ trụ, hành tinh toát lên một vẻ đẹp an lành và trữ tình, những dải mây trắng càng tăng thêm nét độc đáo khiến người ta phải say mê nhìn không chán mắt.
Trước đây Thụy Sâm cũng đã từng nhìn thấy những hành tinh khác, chúng cũng giống như Địa Cầu với một màu xanh lam của hành tinh nhiều nước, nhưng cảm giác mà Địa Cầu cho anh thật khác biệt, rất khó nói, một cảm giác tự nhiên thân thiết như đứa con đi xa về nhà. Thụy Sâm không biết tại sao lại như thế, cũng có thể do tổ tiên của nhân loại đều đã từng sống ở đó.
“Đẹp quá đi!” Anh không khỏi trầm trồ. “Đẹp hơn bất kỳ hành tinh nào mà tôi từng gặp.”
Trung tá Ai Grams không khỏi mỉm cười, tuy không phải lần đầu nghe thấy những câu nói như vậy, nhưng khi nghe người khác thán phục quê hương mình, trung tá vẫn cảm thấy một sự kiêu ngạo và ưu việt, cảm giác đối với Thụy Sâm lại càng thân thiết.
Tuy Địa Cầu Liên Bang đề cao sự bình đẳng giữa cách hành tinh, tuyệt đối cấm sự kỳ thị giữa các vùng, nhưng thực tế chỉ từ cái tên Địa Cầu Liên Bang cũng có thể thấy địa vị đặc biệt của Địa Cầu ở đây, người địa cầu đối với những người khác mặc dù bề ngoài rất khách khí nhưng vẫn mang chút gì đó của sự kiêu hãnh bên trong, pháp luật có thể chế tài hành vi nhưng quan niệm thì lại ăn sâu vào tim mỗi người.
“Đi thôi, thượng úy!” Ông gọi Thụy Sâm. “Tôi đưa các bạn đến Học viện để hoàn thành thủ tục báo danh, sau này nếu có thời gian có thể làm một chuyến bay ngắn đến Địa Cầu thăm quan, ở đó phong cảnh… Dương thượng úy… Thượng úy học viện ở hướng này, đó là đường đến bộ tư lệnh hạm đội…”
Nhưng Thụy Sâm như không nghe thấy, hai mắt anh nhìn chằm chằm về phía con đường dẫn đến bộ tư lệnh, khuôn mặt như hóa đá, hành lý trong ta rơi xuống đất lúc nào cũng không biết, Robert Parnell nhìn theo ánh mắt của bạn, cũng ngay lập tức ngây người ra.
Ở cuối đường, mấy cô gái xinh đẹp trong bộ quân phục Liên Bang đang đi, đó là những người mà Thụy Sâm đã từng gặp, thậm chí anh còn đau đầu không biết làm sao để tìm họ, không ngờ vừa đến nơi đã gặp nhau rồi.
“Đây là của anh thiếu tá!” Sau hơn cuộc hành trình kéo dài hơn một tuần, khi đã sắp đến Thái Dương Hệ, trong phòng họp của tàu, Kưu Morse đưa cho Thụy Sâm một cái phong bì dày.
“Cái gì thế?” Thụy Sâm hiếu kỳ cầm lấy phong bì.
“Đây là chứng minh thư của anh, lý lịch quân nhân và các tư liệu có liên quan, chúng ta sắp đến điểm cuối của cuộc hành trình, cho nên anh cố gắng nhớ tất cả trong thời gian ngắn nhất, đừng quên cái gì cả.”
“Ah! “ Thụy Sâm bây giờ mới hiểu, phu nhân Almeida đã từng nói rằng khi học ở Liên Bang anh sẽ dùng một cái tên giả để tham gia học tập, tránh khỏi tiết lộ thân phận mang đến những vấn đề đối với an toàn của anh và Đồng Minh, xem ra là đây rồi.
Mở phong bì, lấy các tài liệu ra, một cái chứng minh thư nhỏ ở trên cùng, là chứng minh thư quân đội. “Thượng úy Dương John?”
“Đúng thế, Dương John là tên mới của anh, đó là một cái tên cực kỳ phổ biến, cũng cực kỳ dễ quên, theo thống kê của chúng tôi, không tính Đế Quốc, chỉ riêng trong nội bộ Liên Bang cũng đã có ít nhất là vài chục vạn người có trùng tên như thế. Hơn nữa cái tên này cũng phù hợp với đặc điểm người da vàng của anh, không khiến ai chú ý. Còn quân hàm thượng úy là căn cứ vào tuổi của anh, mặc dù trong học viện không ít học viên là thiếu tá, thậm chí có thể nói hầu hết là sĩ quan cấp tá, nhưng bọn họ chí ít cũng xấp xỉ ba mươi, một người chưa đến hai mươi như anh mà lại mang quân hàm cao như thế sẽ dễ dẫn đến sự chú ý của mọi người tò mò muốn biết vì sao anh lại thăng tiến nhanh như vậy.” Trung tá Ai Grams đứng bên bổ sung.
“Ha! Ha! Tên tao là Mike James, cũng là thượng úy, cũng có lúc chúng ta bằng nhau rồi! Làm sĩ quan Liên Bang cũng không tồi, cuối cùng cũng có lúc tao đuổi kịp mày.” Robert Parnell đứng cạnh cầm một tờ chứng minh thư cười ha hả.
“Nhớ lấy lý lịch của các anh.” Trung tá Ai Grams cảnh cáo hai người. “Có thể sẽ có người hỏi, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cơ bản những địa điểm, tàu thuyền cùng trung đội cũng như hoạt động tác chiến đều đã được ghi lại, đó là chuyên dùng cho nhân viên của Đồng Minh để che giấu thân phận, cùng với những thông tin đăng ký trong học viện cơ bản là không mâu thuẫn. Đương nhiên, cả hai đừng coi thường, cố gắng nói ít, có thể không nói là hay nhất, đặc biệt tránh chủ động đề cập đến bản thân, không làm gì khiến người khác để ý. Nếu có vấn đề khiến cách anh khó trả lời, cứ viện lý do bí mật quân sự để tránh né, đương nhiên như thế sẽ tạo thành khoảng cách giữa các anh và những người khác, nhưng cũng may đây là đi học chứ không phải là giao lưu. Còn có một điểm tốt, đó là các anh còn tương đối trẻ, những sĩ quan cấp tá tuổi gần ba mươi sẽ không chủ động tiếp cận các anh.
“Cuối cùng, đây là số điện thoại của tôi, nếu có gì phiền phức mà không liên lạc được với Lưu, gọi thẳng cho tôi, chúng tôi sẽ xử lý giúp các anh.” Trung tá đưa cho hai người một tờ giấy nhỏ, Thụy Sâm liếc nhìn rồi nhớ ngay số điện thoại trên đó.
“Nếu trung tá đã nói thì, đây, đây là cơ cấu hoạt động của Đồng Minh ở Liên Bang, để che giấu thân phận chúng ta thiết lập một công ty giao nhận vận tải tên là Lưu Tinh, hoạt động trên danh nghĩa của nó. Tổng công ty đặt trụ sở tại khu vực Hongkong, bán cầu bắc, công ty có nhân viên chủ yếu là người của Đồng Minh, tôi là người phụ trách nghiệp vụ thuộc ban 2, bây giờ đã hiểu tại sao tôi lại được gọi là giám đốc chưa” Lưu Morse đưa cho hai người một danh thiếp.
“Công ty giao nhận vận tải Lưu Tinh?”
“Đúng thế, nhưng hiện nay nghiệp vụ của chúng ta chỉ giới hạn trong phạm vi của Liên Bang và Đồng Minh, không nhận những nghiệp vụ khác, hơn nữa hàng hóa cũng không đồng nhất, trừ hành phổ thông còn có người, vũ khí, nhưng không có thuốc phiện đâu nhé.” Vị giám đốc giải thích rất đúng với chức trách.
“Nếu có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ, nhưng không phải chuyện gì cũng liên hệ, tự giải quyết được thì cứ giải quyết, tốt nhất là giảm đi phiền phức, cố hoàn thành học tập, nhất là anh, thiếu tá, do những tờ thông báo chiêu mộ nhân viên đều in hình anh, nếu bị người khác nhận ra là phiền đấy.” Giám đốc Lưu dặn.
“Rõ! Thưa ngài, tôi sẽ mua một cặp kính đen và đeo nó 24 giờ một ngày.” Thụy Sâm nghĩ một chút rồi nói với vẻ hí hửng.
Giám đốc Lưu cũng bị anh làm cho bật cười, ông nói. “Cũng không cần đến thế, tờ thông báo đó tôi nhìn rồi, hình ảnh đã qua xử lý, nhấn mạnh hình tượng anh hùng, so với hình ảnh con người bình thường có sự khác biệt đất, đại đa số người chắc không nghĩ anh ở Liên Bang nên cứ khăng khăng anh là sĩ quan Liên Bang, chỉ có điều hình dáng hơi giống với Thụy Sâm Nepali Gore là không có vấn đề, nhưng cũng khó nói không có chuyện gì, tốt nhất là cẩn thận.”
“Tôi sẽ chú ý!” Thụy Sâm gật đầu, đột nhiên anh thăm dò hỏi. “Có thể cho tôi một tờ thông báo chiêu mộ không?”
“Mày cần cái đó làm quái gì? Nếu muốn thì cứ soi gương là được mà?” Robert Parnell ngạc nhiên hỏi.
“Trong gương và tao có khác quái gì? Mày không nghe giám đốc Lưu nói sao? Đó là tao đã được anh hùng hóa lên, treo trong phòng để chúng ta ngày nào cũng được ngắm một chút không phải là hay sao?” Thụy Sâm mặt dày mày dạn nói.
…. Cả căn phòng đột nhiên chìm trong tĩnh lặng, Robert Parnell đã quá quen với kiểu trêu cợt của bạn nên vẫn thấy bình thường, chỉ lườm Thụy Sâm một cái. Hai vị sĩ quan liên lạc thì khác, trong lòng họ, hình ảnh đầy hào quang cao cao tại thượng của anh hùng trong chớp mắt bị đánh bay mất hào quang hiện nguyên bản tướng, cả hai không khỏi cảm khái, tuy là anh hùng như vẫn còn là tuổi trẻ, sự ham muốn hư vinh của giới trẻ dễ gì mất được.
“Vậy không làm phiền hai bạn xem tư liệu nữa.” Cuối cùng trung tá Ai Grams phá vỡ sự im lặng. “Các bạn trở lại khoang, nhớ phải thuộc lòng trước khi đến Thái Dương Hệ nhé, quên đi mình là Thụy Sâm Nepali Gore và Robert Parnell, từ giờ trở đi chỉ có thượng úy Dương John và Mike James thôi.”
“Rõ! Thưa trung tá!”
--------------------------------------------
Cảng vũ trụ tại biển Bão Tố, Mặt trăng.
Hai người vừa rời khỏi khu trục hạm, điều đầu tiên mà Thụy Sâm nhìn thấy là một hành tinh màu lam, qua vòm kính của cảng vũ trụ, hành tinh toát lên một vẻ đẹp an lành và trữ tình, những dải mây trắng càng tăng thêm nét độc đáo khiến người ta phải say mê nhìn không chán mắt.
Trước đây Thụy Sâm cũng đã từng nhìn thấy những hành tinh khác, chúng cũng giống như Địa Cầu với một màu xanh lam của hành tinh nhiều nước, nhưng cảm giác mà Địa Cầu cho anh thật khác biệt, rất khó nói, một cảm giác tự nhiên thân thiết như đứa con đi xa về nhà. Thụy Sâm không biết tại sao lại như thế, cũng có thể do tổ tiên của nhân loại đều đã từng sống ở đó.
“Đẹp quá đi!” Anh không khỏi trầm trồ. “Đẹp hơn bất kỳ hành tinh nào mà tôi từng gặp.”
Trung tá Ai Grams không khỏi mỉm cười, tuy không phải lần đầu nghe thấy những câu nói như vậy, nhưng khi nghe người khác thán phục quê hương mình, trung tá vẫn cảm thấy một sự kiêu ngạo và ưu việt, cảm giác đối với Thụy Sâm lại càng thân thiết.
Tuy Địa Cầu Liên Bang đề cao sự bình đẳng giữa cách hành tinh, tuyệt đối cấm sự kỳ thị giữa các vùng, nhưng thực tế chỉ từ cái tên Địa Cầu Liên Bang cũng có thể thấy địa vị đặc biệt của Địa Cầu ở đây, người địa cầu đối với những người khác mặc dù bề ngoài rất khách khí nhưng vẫn mang chút gì đó của sự kiêu hãnh bên trong, pháp luật có thể chế tài hành vi nhưng quan niệm thì lại ăn sâu vào tim mỗi người.
“Đi thôi, thượng úy!” Ông gọi Thụy Sâm. “Tôi đưa các bạn đến Học viện để hoàn thành thủ tục báo danh, sau này nếu có thời gian có thể làm một chuyến bay ngắn đến Địa Cầu thăm quan, ở đó phong cảnh… Dương thượng úy… Thượng úy học viện ở hướng này, đó là đường đến bộ tư lệnh hạm đội…”
Nhưng Thụy Sâm như không nghe thấy, hai mắt anh nhìn chằm chằm về phía con đường dẫn đến bộ tư lệnh, khuôn mặt như hóa đá, hành lý trong ta rơi xuống đất lúc nào cũng không biết, Robert Parnell nhìn theo ánh mắt của bạn, cũng ngay lập tức ngây người ra.
Ở cuối đường, mấy cô gái xinh đẹp trong bộ quân phục Liên Bang đang đi, đó là những người mà Thụy Sâm đã từng gặp, thậm chí anh còn đau đầu không biết làm sao để tìm họ, không ngờ vừa đến nơi đã gặp nhau rồi.
/346
|