" Thật vớ vẩn, cô có biết rằng cô đang lấy tính mạng của mọi người ra đánh cuộc." Nghe thấy một câu trả lời không đến nơi đến chốn, thượng úy Karl gần như cuống lên, anh lớn tiếng hỏi lại "Tàu Người Giả Phóng đã không thể chịu thêm những đợt công kích nữa, nhất là mạn trái tàu, chúng ta gần như đã mất tất cả khả năng phòng ngự như màn canh năng lượng, hệ thống đánh chặn tầm ngắn, trong quá trình tiếp cận, chúng ta sẽ dễ dàng lọt vào vùng tấn công trực tiếp của chiến hạm Đế Quốc, chỉ cần mạn trái tàu lại bị trúng đạn, Người Giả Phóng coi như xong."
"Tôi không thể để cho cô làm như vậy, tôi không thể đem tàu Người Giả Phóng đâm thẳng vào miệng hạm đội Đế Quốc." thượng úy kiên định nói," Sĩ quan điều khiển, không cần để ý tới mệnh lệnh hoang đường không hợp này."
" Này......" Sĩ quan điều khiển chần chờ, hai vị sĩ quan tranh chấp làm cho anh ta có chút do dự, không biết nên nghe ai hảo, theo lý thuyết anh ta hẳn là phục tùng mệnh lệnh của Diêu Phi Luân, nhưng là thượng úy Karl nói cũng có vẻ có lý, lệnh cho anh ta lao thẳng tàu về hướng hạm đội Đế Quốc, anh ta quả thật có chút khó hiểu và sợ hãi.
" Phục tùng mệnh lệnh, hiện nay tôi đảm nhiệm quyền thuyền trưởng." Diêu Phi Luân lớn tiếng nói.
" Không cần nghe của cô ấy, sĩ quan điều khiển, anh là sĩ quanh Đồng Minh, cô ấy là người đến từ Liên Bang, anh không cần phục tùng mệnh lệnh của cô ấy, huống hồ, trước mắt chiến đấu cơ Đế Quốc vẫn chưa thể đột phá tuyến phòng thủ của quân ta, chúng ta lao từ sau lên, chẳng phải là chính hợp ý Đế Quốc sao?" Thượng úy Karl không khuất phục, chính anh ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trước đây anh còn bội phục cô gái này là thế? Nhưng không hiểu sao từ khi cô ấy được đưa lên làm quyền thuyền trưởng, bản thân anh ta liền cảm thấy không phục, không được tự nhiên? Chẳng lẽ vì mình cũng là thượng úy, anh ta và Phi Luân cấp bậc như nhau, Phi Luân thậm chí còn trẻ hơn, lại là Người Liên Bang, vì sao người được chỉ định làm quyền thuyền trưởng không phải là anh?
Diêu Phi Luân tức đến phát run, nếu bây giờ còn ở quân đội Liên Bang, nếu không phải quân hàm của cô và Karl đều là thượng úy như nhau, nếu chức vụ của cô không phải là quyền thuyền trưởng...... Cô đã sớm ra lệnh bắt cái gã to gan coi thường cấp trên này lại.
Nhưng hiện giờ Phi Luân biết không thể làm như vậy, mặc dù cô tức đến phát điên, nhưng lý trí nói cho cô hay rằng làm như vậy chỉ dẫn đến phản tác dụng, nhìn những cử chỉ chần chừ, do dự và mâu thuẫn của mọi người xung quanh, cô có thể biết vị thượng úy này thật ra đang nói lên tâm tư của đa số người, cô quả thật đến từ Liên Bang, chức quyền thuyền trưởng của cô cũng thực quá đột ngột, không có ai biết thành tích trước kia của cô, quân hàm lại chẳng qua chỉ là thượng úy, không giống như Thụy Sâm với quân hàm thiếu tá và huân chương cũng như danh tiếng để có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của mọi người, cho dù cô hạ mệnh lệnh bắt giữ thượng úy Karl, người ta có nghe lệnh của cô hay không vẫn là một dấu hỏi. Không thể khinh xuất, chỉ làm theo cảm tính, nhất là trong thời khắc mấu chốt này. Điều mọi người cần là đoàn kết hiệp tác chứ không phải là tranh chấp và nội chiến.
Phi Luân cảm thấy ngao ngán, cô thật sự muốn phủi tay mặc kệ, nhưng những lời của Thụy Sâm và thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide vẫn còn văng vẳng bên tai tiếng, suy nghĩ này khiến cho cô khống chế được cảm xúc rất nhanh, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, cô cố hết sức lấy bình tĩnh hỏi ngược lại," Vậy anh có đề nghị gì tốt hơn không, thượng úy Karl?"
"Chúng ta có thể lợi dụng ưu thế tốc độ của tàu Người Giả Phóng. Nhân khi các chiến đấu cơ còn có thể chặn các chiến đấu cơ địch bên ngoài, nhanh chóng rút lui về phía sau, thoát ly tiếp xúc với hạm đội Đế Quốc, tìm đám mảnh tinh vân hoặc thiên thạch để ẩn nấp, thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc, sau đó quay về bộ chỉ huy của Đồng Minh." Thượng úy Karl ngập ngừng một chút rồi nói ra suy nghĩ của anh.
“Thật là cách thể hiện tư duy truyền thống của quân Đồng Minh rất điển hình.” Diêu Phi Luân thầm nhủ “Tránh né tác chiến chính diện với Đế Quốc, lợi dụng hoàn cảnh yểm hộ, nhanh chóng thoát ly chiến trường khi có cơ hội, nhưng mà Đế Quốc hôm nay có thể buông tha cho con mồi đã bị thương này hay sao? Bọn họ dùng trăm phương ngàn kế bố trí cục diện này, lại có thể để cho Đồng Minh dễ dàng thoát ly sao? Quanh đây có chỗ nào tốt để ẩn nấp hay sao?”
"Thượng úy, Đế Quốc để tàu Người Giả Phóng dễ dàng thoát ly như vậy sao? Tốc độ của chiến đấu cơ so với tàu Người Giả Phóng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần thế nhỉ?" Cô kiên nhẫn hỏi.
"Cái này......" Thượng úy do dự một chút, ngay cả anh cũng không dám khẳng định khi nói," Có thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore ở ngoài ấy, anh ấy là anh hùng của Đồng Minh, siêu Ace, anh ấy có thể bảo hộ chúng ta rút lui đến khu vực an toàn, anh ấy sẽ sáng tạo ra thêm kỳ tích nữa."
Phi Luân thực sự cảm thấy dở khóc dở cười, cô cũng không nghĩ rằng uy tín của Thụy Sâm trong những người này lại cao đến như vậy, tuy rằng bản thân cô là người yêu của anh, nhưng bên nhau lâu như vậy, cô cũng không cảm giác được Thụy Sâm có chỗ nào siêu phàm, thật ra thì chỉ cảm thấy anh chàng có chút ngốc nghếch, có chút e dè, có chút đáng yêu, lại còn có chút… không chỉ một chút… đa tình nữa!!!!
Nghĩ đến Thụy Sâm, Phi Luân chợt thấy có cơ hội, cái chức quyền thuyền trưởng này là do anh nhét vào tay cô, bây giờ xảy ra vấn đề, tốt nhất là dùng anh chàng giải quyết.
"Thượng úy!" Cô nghiêm túc nói "Anh đã giả thiết rằng thiếu tá có thể sáng tạo kỳ tích bảo hộ chúng ta rút lui đến khu vực an toàn, như vậy tôi cũng có thể giả thiết anh ấy có thể bảo hộ chúng ta an toàn phá tan phòng tuyến của hạm đội Đế Quốc đến cổng siêu không gian. Hạm đội Đế Quốc cũng không mạnh đến như anh tưởng tượng đâu, bọn họ hiện nay cũng chỉ có một tàu tuần dương hạm và một tàu khu trục hạm có thể công kích chúng ta, thái không mẫu hạm không có hỏa lực đối hạm mạnh, chỉ cần có thể bảo vệ tốt mạn trái tàu, chúng ta không phải không có cơ hội, mà tàu Người Giả Phóng có ngư lôi xung động năng lượng, một khi chúng ta xuyên qua cổng siêu không gian, chúng ta có thể phong tỏa nó, hoàn toàn thoát khỏi Đế Quốc truy kích, còn phương án của anh thì chẳng có mục tiêu cụ thể nào cả, cho dù thiếu tá có thể sáng tạo kỳ tích yểm hộ chúng ta rút đến khu vực có thiên thạch hoặc tinh vân, Đế Quốc sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Chúng ta khi ấy vẫn không thể xem là thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc."
"Cả hai cái phương án đều có tính phiêu lưu, tôi không phủ nhận, phương án của tôi còn có tính phiêu lưu lớn hơn nữa, cũng nguy hiểm hơn, nhưng sự ưu việt của nó cũng rất rõ ràng, một khi thành công, chúng ta có thể hoàn toàn thoát khỏi thế bị động, dành quyền chủ động, hoàn toàn thoát khỏi Đế Quốc truy kích; còn phương án rút lui, cho dù ít phiêu lưu hơn, cho dù có thể cắt đuôi Đế Quốc, tàu Người Giả Phóng vẫn rơi vào trong vòng vây..."
" Nhưng mà ở bên kia cổng siêu không gian có cái gì chúng ta cũng không biết, vạn nhất......" Thượng úy Karl do dự nói.
" Ở bên kia cổng siêu không gian có cái gì chúng ta cũng không biết, nhưng tôi dám khẳng định nơi đó không có nhiều lực lượng Đế Quốc như ở đây." Cô nghiêm mặt, lý lẽ cũng đã nói đủ rõ ràng, nhìn thượng úy đã có vẻ dao động, đây là lúc có thể quyết định "Chức vụ quyền thuyền trưởng của tôi là từ thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore yêu cầu, cũng là thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide mệnh lệnh cho tôi giúp đỡ thiếu tá đưa con tàu này thoát hiểm."
Cô hít sâu một hơi, hai mắt nhìn thẳng vào thượng úy Karl "Bọn họ tin tưởng ở tôi, tin tưởng tôi có thể giúp tàu Người Giả Phóng mới cho tôi đảm nhiệm chức vụ quyền thuyền trưởng, cho dù anh không tin tôi, chẳng lẽ anh cũng không tin tưởng thiếu tá Thụy Sâm và thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide sao? OK! Anh có thể hoài nghi tôi, anh có thể nghi ngờ của quyết định của tôi, nhưng dù muốn hay không tôi vẫn là này quyền thuyền trưởng trên chiến hạm lúc này, chỉ cần anh tự nhận mình là này thành viên của tàu, anh nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, trừ phi tôi không còn là quyền thuyền trưởng của tàu Người Giả Phóng."
Cô chỉ thông tin thiết bị bên cạnh nói "Ngươi có thể liên hệ với thiếu tá hoặc xin chỉ thị của thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, yêu cầu bọn họ thu hồi chức vụ quyền thuyền trưởng của tôi, nhưng trước khi tôi bị cách chức, mệnh lệnh của tôi vẫn phải được chấp hành, đây là quân đội, phải có kỷ luật nghiêm minh, phải là chỗ để chúng ta đám phán! Sĩ quan điều khiển!" Giọng Phi Luân chợt cao vút lên đầy nghiêm khắc "Chấp hành mệnh lệnh! Nếu không tôi sẽ cắt chức anh và điều người khác đến làm, chúng ta không có thời gian để lãng phí nữa."
Sĩ quan điều khiển nhìn thượng úy Karl, anh ta cũng đang há hốc mồm, nhưng không dám nói gì, càng không có vẻ gì là muốn dùng thiết bị thông tin, vị sĩ quan điều khiển thấy thế, anh ta lặng lẽ quay đầu đi, bắt đầu chấp hành lệnh của Diêu Phi Luân.
Thượng úy Karl nhìn Diêu Phi Luân với ánh mắt phức tạp, không ngờ một cô gái nhỏ bình thường vốn tao nhã, khiêm tốn, nổi tiếng là xinh đẹp và dễ thương, thế nhưng cũng có thể thể hiện sự cứng rắn và đầy uy nghiêm của mình, có lẽ, cô ấy thật sự đã từng là một thuyền trưởng như thiếu tá lời nói, còn liên hệ với Thụy Sâm để cắt chức quyền thuyền trưởng của Diêu Phi Luân, thượng úy không dám, khi thiếu tá mới tuyên bố mệnh lệnh, anh ta không phản ứng ngay khi đó mà chờ đến giờ mới nói, không phải thích nghe chửi sao sao? Huống hồ, nếu cô ấy không đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng, ai sẽ là người gánh lấy trọng trách này? Gọi thiếu tá từ bên ngoài trở về sao? Hay là anh? Thượng úy biết mình không đủ trình độ, anh cũng không có kinh nghiệm chỉ huy tàu, cho dù là uy vọng, anh thậm chí còn không bằng cô gái trước mắt này.
Thượng úy lặng lẽ quay đầu đi, cô ấy nói cũng không phải không có lý, một khi đã như vậy, đành tin tưởng vào cô, hy vọng cô ấy không phụ sự mong đợi của thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide và thiếu tá, có thể dẫn dắt tàu Người Giả Phóng quá cửa ải khó khăn này.
Nhìn thượng úy cuối cùng đã chịu khuất phục, Phi Luân không khỏi thở phào một cái trong lòng, nhưng cô cũng không dám thể hiển cảm xúc ra ngoài, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, cố gắng duy trì một vẻ uy nghiêm, mặc dù chẳng thích thú gì mệt, nhưng giờ đây Phi Luân chẳng những phải đối phó với hạm đội của Đế Quốc bên ngoài, mà còn phải áp đảo những người không phục, nếu của cô kế hoạch có thể thành công, cho dù sau này cô có nói gì đi nữa, chắc hẳn là sẽ không có người nào còn có ý kiến ý cò gì nữa, nhưng nếu kế hoạch thất bại......
Phi Luân cười khổ, nếu thất bại, tất cả mọi người đều sẽ nằm lại đây, còn nói cái gì về sau? Cho dù kế hoạch thành công, cô cũng không biết rõ sẽ đưa tàu đến chỗ nào, cô chỉ hy vọng đầu kia của cổng siêu không gian không quá tồi tệ.
Thanh thanh cổ họng, Phi Luân nói dõng dạc "Sĩ quan điều khiển, giữ nguyên hướng đi, thân tàu nghiêng trái ba độ, tránh mạn trái tàu khỏi hỏa lực tấn công trực tiếp của chiến hạm Đế Quốc. Helmsman! Liên lạc với thiếu tá Thụy Sâm, yêu cầu bọn họ toàn lực đánh chặn, bảo vệ mạn trái tàu Người Giả Phóng, đừng cho chiến đấu cơ Đế Quốc có cơ hội công kích."
"Rõ! Thưa thuyền trưởng."
Chiếc thái không mẫu hạm khổng lồ, vặn tấm thân đầy những vết thương, tăng hết tốc độ lao thẳng vào ba chiến hạm của Đế Quốc trước mặt với khí thế quyết tử...
"Tôi không thể để cho cô làm như vậy, tôi không thể đem tàu Người Giả Phóng đâm thẳng vào miệng hạm đội Đế Quốc." thượng úy kiên định nói," Sĩ quan điều khiển, không cần để ý tới mệnh lệnh hoang đường không hợp này."
" Này......" Sĩ quan điều khiển chần chờ, hai vị sĩ quan tranh chấp làm cho anh ta có chút do dự, không biết nên nghe ai hảo, theo lý thuyết anh ta hẳn là phục tùng mệnh lệnh của Diêu Phi Luân, nhưng là thượng úy Karl nói cũng có vẻ có lý, lệnh cho anh ta lao thẳng tàu về hướng hạm đội Đế Quốc, anh ta quả thật có chút khó hiểu và sợ hãi.
" Phục tùng mệnh lệnh, hiện nay tôi đảm nhiệm quyền thuyền trưởng." Diêu Phi Luân lớn tiếng nói.
" Không cần nghe của cô ấy, sĩ quan điều khiển, anh là sĩ quanh Đồng Minh, cô ấy là người đến từ Liên Bang, anh không cần phục tùng mệnh lệnh của cô ấy, huống hồ, trước mắt chiến đấu cơ Đế Quốc vẫn chưa thể đột phá tuyến phòng thủ của quân ta, chúng ta lao từ sau lên, chẳng phải là chính hợp ý Đế Quốc sao?" Thượng úy Karl không khuất phục, chính anh ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trước đây anh còn bội phục cô gái này là thế? Nhưng không hiểu sao từ khi cô ấy được đưa lên làm quyền thuyền trưởng, bản thân anh ta liền cảm thấy không phục, không được tự nhiên? Chẳng lẽ vì mình cũng là thượng úy, anh ta và Phi Luân cấp bậc như nhau, Phi Luân thậm chí còn trẻ hơn, lại là Người Liên Bang, vì sao người được chỉ định làm quyền thuyền trưởng không phải là anh?
Diêu Phi Luân tức đến phát run, nếu bây giờ còn ở quân đội Liên Bang, nếu không phải quân hàm của cô và Karl đều là thượng úy như nhau, nếu chức vụ của cô không phải là quyền thuyền trưởng...... Cô đã sớm ra lệnh bắt cái gã to gan coi thường cấp trên này lại.
Nhưng hiện giờ Phi Luân biết không thể làm như vậy, mặc dù cô tức đến phát điên, nhưng lý trí nói cho cô hay rằng làm như vậy chỉ dẫn đến phản tác dụng, nhìn những cử chỉ chần chừ, do dự và mâu thuẫn của mọi người xung quanh, cô có thể biết vị thượng úy này thật ra đang nói lên tâm tư của đa số người, cô quả thật đến từ Liên Bang, chức quyền thuyền trưởng của cô cũng thực quá đột ngột, không có ai biết thành tích trước kia của cô, quân hàm lại chẳng qua chỉ là thượng úy, không giống như Thụy Sâm với quân hàm thiếu tá và huân chương cũng như danh tiếng để có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của mọi người, cho dù cô hạ mệnh lệnh bắt giữ thượng úy Karl, người ta có nghe lệnh của cô hay không vẫn là một dấu hỏi. Không thể khinh xuất, chỉ làm theo cảm tính, nhất là trong thời khắc mấu chốt này. Điều mọi người cần là đoàn kết hiệp tác chứ không phải là tranh chấp và nội chiến.
Phi Luân cảm thấy ngao ngán, cô thật sự muốn phủi tay mặc kệ, nhưng những lời của Thụy Sâm và thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide vẫn còn văng vẳng bên tai tiếng, suy nghĩ này khiến cho cô khống chế được cảm xúc rất nhanh, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, cô cố hết sức lấy bình tĩnh hỏi ngược lại," Vậy anh có đề nghị gì tốt hơn không, thượng úy Karl?"
"Chúng ta có thể lợi dụng ưu thế tốc độ của tàu Người Giả Phóng. Nhân khi các chiến đấu cơ còn có thể chặn các chiến đấu cơ địch bên ngoài, nhanh chóng rút lui về phía sau, thoát ly tiếp xúc với hạm đội Đế Quốc, tìm đám mảnh tinh vân hoặc thiên thạch để ẩn nấp, thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc, sau đó quay về bộ chỉ huy của Đồng Minh." Thượng úy Karl ngập ngừng một chút rồi nói ra suy nghĩ của anh.
“Thật là cách thể hiện tư duy truyền thống của quân Đồng Minh rất điển hình.” Diêu Phi Luân thầm nhủ “Tránh né tác chiến chính diện với Đế Quốc, lợi dụng hoàn cảnh yểm hộ, nhanh chóng thoát ly chiến trường khi có cơ hội, nhưng mà Đế Quốc hôm nay có thể buông tha cho con mồi đã bị thương này hay sao? Bọn họ dùng trăm phương ngàn kế bố trí cục diện này, lại có thể để cho Đồng Minh dễ dàng thoát ly sao? Quanh đây có chỗ nào tốt để ẩn nấp hay sao?”
"Thượng úy, Đế Quốc để tàu Người Giả Phóng dễ dàng thoát ly như vậy sao? Tốc độ của chiến đấu cơ so với tàu Người Giả Phóng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần thế nhỉ?" Cô kiên nhẫn hỏi.
"Cái này......" Thượng úy do dự một chút, ngay cả anh cũng không dám khẳng định khi nói," Có thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore ở ngoài ấy, anh ấy là anh hùng của Đồng Minh, siêu Ace, anh ấy có thể bảo hộ chúng ta rút lui đến khu vực an toàn, anh ấy sẽ sáng tạo ra thêm kỳ tích nữa."
Phi Luân thực sự cảm thấy dở khóc dở cười, cô cũng không nghĩ rằng uy tín của Thụy Sâm trong những người này lại cao đến như vậy, tuy rằng bản thân cô là người yêu của anh, nhưng bên nhau lâu như vậy, cô cũng không cảm giác được Thụy Sâm có chỗ nào siêu phàm, thật ra thì chỉ cảm thấy anh chàng có chút ngốc nghếch, có chút e dè, có chút đáng yêu, lại còn có chút… không chỉ một chút… đa tình nữa!!!!
Nghĩ đến Thụy Sâm, Phi Luân chợt thấy có cơ hội, cái chức quyền thuyền trưởng này là do anh nhét vào tay cô, bây giờ xảy ra vấn đề, tốt nhất là dùng anh chàng giải quyết.
"Thượng úy!" Cô nghiêm túc nói "Anh đã giả thiết rằng thiếu tá có thể sáng tạo kỳ tích bảo hộ chúng ta rút lui đến khu vực an toàn, như vậy tôi cũng có thể giả thiết anh ấy có thể bảo hộ chúng ta an toàn phá tan phòng tuyến của hạm đội Đế Quốc đến cổng siêu không gian. Hạm đội Đế Quốc cũng không mạnh đến như anh tưởng tượng đâu, bọn họ hiện nay cũng chỉ có một tàu tuần dương hạm và một tàu khu trục hạm có thể công kích chúng ta, thái không mẫu hạm không có hỏa lực đối hạm mạnh, chỉ cần có thể bảo vệ tốt mạn trái tàu, chúng ta không phải không có cơ hội, mà tàu Người Giả Phóng có ngư lôi xung động năng lượng, một khi chúng ta xuyên qua cổng siêu không gian, chúng ta có thể phong tỏa nó, hoàn toàn thoát khỏi Đế Quốc truy kích, còn phương án của anh thì chẳng có mục tiêu cụ thể nào cả, cho dù thiếu tá có thể sáng tạo kỳ tích yểm hộ chúng ta rút đến khu vực có thiên thạch hoặc tinh vân, Đế Quốc sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Chúng ta khi ấy vẫn không thể xem là thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc."
"Cả hai cái phương án đều có tính phiêu lưu, tôi không phủ nhận, phương án của tôi còn có tính phiêu lưu lớn hơn nữa, cũng nguy hiểm hơn, nhưng sự ưu việt của nó cũng rất rõ ràng, một khi thành công, chúng ta có thể hoàn toàn thoát khỏi thế bị động, dành quyền chủ động, hoàn toàn thoát khỏi Đế Quốc truy kích; còn phương án rút lui, cho dù ít phiêu lưu hơn, cho dù có thể cắt đuôi Đế Quốc, tàu Người Giả Phóng vẫn rơi vào trong vòng vây..."
" Nhưng mà ở bên kia cổng siêu không gian có cái gì chúng ta cũng không biết, vạn nhất......" Thượng úy Karl do dự nói.
" Ở bên kia cổng siêu không gian có cái gì chúng ta cũng không biết, nhưng tôi dám khẳng định nơi đó không có nhiều lực lượng Đế Quốc như ở đây." Cô nghiêm mặt, lý lẽ cũng đã nói đủ rõ ràng, nhìn thượng úy đã có vẻ dao động, đây là lúc có thể quyết định "Chức vụ quyền thuyền trưởng của tôi là từ thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore yêu cầu, cũng là thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide mệnh lệnh cho tôi giúp đỡ thiếu tá đưa con tàu này thoát hiểm."
Cô hít sâu một hơi, hai mắt nhìn thẳng vào thượng úy Karl "Bọn họ tin tưởng ở tôi, tin tưởng tôi có thể giúp tàu Người Giả Phóng mới cho tôi đảm nhiệm chức vụ quyền thuyền trưởng, cho dù anh không tin tôi, chẳng lẽ anh cũng không tin tưởng thiếu tá Thụy Sâm và thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide sao? OK! Anh có thể hoài nghi tôi, anh có thể nghi ngờ của quyết định của tôi, nhưng dù muốn hay không tôi vẫn là này quyền thuyền trưởng trên chiến hạm lúc này, chỉ cần anh tự nhận mình là này thành viên của tàu, anh nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, trừ phi tôi không còn là quyền thuyền trưởng của tàu Người Giả Phóng."
Cô chỉ thông tin thiết bị bên cạnh nói "Ngươi có thể liên hệ với thiếu tá hoặc xin chỉ thị của thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, yêu cầu bọn họ thu hồi chức vụ quyền thuyền trưởng của tôi, nhưng trước khi tôi bị cách chức, mệnh lệnh của tôi vẫn phải được chấp hành, đây là quân đội, phải có kỷ luật nghiêm minh, phải là chỗ để chúng ta đám phán! Sĩ quan điều khiển!" Giọng Phi Luân chợt cao vút lên đầy nghiêm khắc "Chấp hành mệnh lệnh! Nếu không tôi sẽ cắt chức anh và điều người khác đến làm, chúng ta không có thời gian để lãng phí nữa."
Sĩ quan điều khiển nhìn thượng úy Karl, anh ta cũng đang há hốc mồm, nhưng không dám nói gì, càng không có vẻ gì là muốn dùng thiết bị thông tin, vị sĩ quan điều khiển thấy thế, anh ta lặng lẽ quay đầu đi, bắt đầu chấp hành lệnh của Diêu Phi Luân.
Thượng úy Karl nhìn Diêu Phi Luân với ánh mắt phức tạp, không ngờ một cô gái nhỏ bình thường vốn tao nhã, khiêm tốn, nổi tiếng là xinh đẹp và dễ thương, thế nhưng cũng có thể thể hiện sự cứng rắn và đầy uy nghiêm của mình, có lẽ, cô ấy thật sự đã từng là một thuyền trưởng như thiếu tá lời nói, còn liên hệ với Thụy Sâm để cắt chức quyền thuyền trưởng của Diêu Phi Luân, thượng úy không dám, khi thiếu tá mới tuyên bố mệnh lệnh, anh ta không phản ứng ngay khi đó mà chờ đến giờ mới nói, không phải thích nghe chửi sao sao? Huống hồ, nếu cô ấy không đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng, ai sẽ là người gánh lấy trọng trách này? Gọi thiếu tá từ bên ngoài trở về sao? Hay là anh? Thượng úy biết mình không đủ trình độ, anh cũng không có kinh nghiệm chỉ huy tàu, cho dù là uy vọng, anh thậm chí còn không bằng cô gái trước mắt này.
Thượng úy lặng lẽ quay đầu đi, cô ấy nói cũng không phải không có lý, một khi đã như vậy, đành tin tưởng vào cô, hy vọng cô ấy không phụ sự mong đợi của thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide và thiếu tá, có thể dẫn dắt tàu Người Giả Phóng quá cửa ải khó khăn này.
Nhìn thượng úy cuối cùng đã chịu khuất phục, Phi Luân không khỏi thở phào một cái trong lòng, nhưng cô cũng không dám thể hiển cảm xúc ra ngoài, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, cố gắng duy trì một vẻ uy nghiêm, mặc dù chẳng thích thú gì mệt, nhưng giờ đây Phi Luân chẳng những phải đối phó với hạm đội của Đế Quốc bên ngoài, mà còn phải áp đảo những người không phục, nếu của cô kế hoạch có thể thành công, cho dù sau này cô có nói gì đi nữa, chắc hẳn là sẽ không có người nào còn có ý kiến ý cò gì nữa, nhưng nếu kế hoạch thất bại......
Phi Luân cười khổ, nếu thất bại, tất cả mọi người đều sẽ nằm lại đây, còn nói cái gì về sau? Cho dù kế hoạch thành công, cô cũng không biết rõ sẽ đưa tàu đến chỗ nào, cô chỉ hy vọng đầu kia của cổng siêu không gian không quá tồi tệ.
Thanh thanh cổ họng, Phi Luân nói dõng dạc "Sĩ quan điều khiển, giữ nguyên hướng đi, thân tàu nghiêng trái ba độ, tránh mạn trái tàu khỏi hỏa lực tấn công trực tiếp của chiến hạm Đế Quốc. Helmsman! Liên lạc với thiếu tá Thụy Sâm, yêu cầu bọn họ toàn lực đánh chặn, bảo vệ mạn trái tàu Người Giả Phóng, đừng cho chiến đấu cơ Đế Quốc có cơ hội công kích."
"Rõ! Thưa thuyền trưởng."
Chiếc thái không mẫu hạm khổng lồ, vặn tấm thân đầy những vết thương, tăng hết tốc độ lao thẳng vào ba chiến hạm của Đế Quốc trước mặt với khí thế quyết tử...
/346
|