Tàu Người Giải Phóng, công tác duy tu chỉnh trang ở bến tàu số 3 xưởng đóng tàu Newport News tiến hàng khẩn trương bận rộn, nhưng không một chút lộn xộn, Đồng Minh có trong tay đầy đủ nhân viên kỹ thuật, trước hết họ phân tích và đánh giá toàn diện tình trạng chiếc tàu, sau đó căn cứ tương quan kết luận một lần nữa điều chỉnh phương án thi công ban đầu, nhóm công nhân tập trung rửa sạch các nơi bị hư hại, khắp trong ngoài bến đều chất đầy các trang thiết bị cần thiết cho việc sửa chữa, đèn chân không được thiết lập các nơi cao chiếu sáng tất cả các vị trí trên tàu, cả xưởng đóng tàu siêu cấp vô cùng náo nhiệt, tiếng gầm rú của các loại máy cùng tiếng rít hồ quang rộng lên khắp nơi tạo thành một bức tranh sôi động...
Thụy Sâm, Sonia cùng Phi Luân không tham dự những sự kiện sôi nổi đó, hai người trước là phi công, duy tu cùng chuẩn bị chiến hạm không cần bọn họ nhúng tay vào, trên thực tế, bọn họ cũng không có năng lực về phương diện này, quá mức nhiệt tình mà nói, nhiệt tình cộng ngu dốt sẽ thành phá hại, giao cho người có kinh nghiệm thì tốt hơn. Về phần Phi Luân, là quyền thuyền trưởng của tàu Người Giải Phóng, đáng nhẽ những chuyện đó cần có sự giám sát của cô, nhưng Phi Luân đã bàn giao mọi việc lại cho Thượng úy Karl phụ trách, bản thân cô, theo yêu cầu của bộ tổng chỉ huy Đồng Minh, tập trung hoàn thành các báo cáo có liên quan đến lần điều tra này, cũng chuẩn bị trả lời chất vấn của một ủy ban đang được thành lập....
Đó sẽ là một cuộc chất vấn bí mật, Thụy Sâm cảm giác rõ tầm quan trọng của nó, cứ nhìn thành phần toàn các nhân vật cao cấp là có thể biết, trong uỷ ban không chỉ bao gồm phu nhân Almeida mà còn có rất nhiều thành viên trọng yếu của Đồng Minh, hơn nữa chất vấn hội cũng chỉ hỏi Phi Luân, Thụy Sâm cùng Sonia và Robert Parnell mà cả Hoa Vân Long thậm chí Thượng úy Karl cùng các nhân viên có liên quan, cũng đều nhận được giấy triệu tập, dù sao trong lần chiến đấu này, một trong hai chiếc thái không mẫu hạm quý giá của Đồng Minh bị tổn thất nặng nề, tuy rằng tàu Người Giải Phóng cuối cùng thành công thoát hiểm. Thêm vào đó số người hy sinh trong chiến đấu cũng không ít. Tổng số lên đến gần một trăm người, bộ chỉ huy Đồng Minh không cho qua được mà phải tiến hành điều tra, tổng kết các kinh nghiệm có liên quan, tránh xuất hiện tình huống tương tự, cũng như xác định rõ trách nhiệm của cá nhân trong từng sự kiện, đó đều là những việc tất yếu phải làm.
-------------------------------------------------------------------------
" Thế nào Phi Luân? Đã xong rồi à? Không có chuyện gì chứ?" Nhìn Phi Luân bước ra khỏi phòng họp với một tia mệt mỏi trên mặt, Thụy Sâm vội vàng bước đến hỏi.
" Không có gì!" Cô gái bình tĩnh đáp." Chỉ là lại xác nhận đưa tin nội dung, lại tìm hiểu suy nghĩ của em khi nhận được lệnh là quyền thuyền trưởng, cùng với những yếu tố tác động khi ra quyết định cũng như tình huống và nguyên nhân ra quyết định." Trên mặt cô thoáng một chút hoang mang, khó hiểu "Em biết thân phận thật của em chắc chắn không lừa được bọn họ, bọn họ chỉ cần điều tra qua một chút cũng rất dễ dàng biết, hệ thống tình báo Đồng Minh không tệ đến mức ngay cả điều này cũng điều tra không được. Nhưng, vấn đề của bọn họ thật có chỗ quái lạ. Hỏi rất nhiều nhưng đại bộ phận đều không có quan hệ lớn cùng lần hành động này."
" Thế à? Vậy bọn họ hỏi gì?" Thụy Sâm tò mò hỏi.
" Hỏi về quá khứ cũng như lý tưởng của em, hỏi em xem vì cái gì mà tự nguyện đến với Đồng Minh. Hỏi xem vì sao lại xin xuất ngũ khỏi quân đội Liên Bang, đại bộ phận vấn đề đều có liên quan đến chuyện đó." Cô gái liếc mắt nhìn Thụy Sâm một cái, nàng chần chờ một chút, cuối cùng cũng không nói ra, khi uỷ ban thậm chí còn định hỏi đến quan hệ giữa cô và Thụy Sâm, lúc ấy cô đã cảm thấy có chút tức giận. Hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chức quyền thuyền trưởng của cô là vì quan hệ đặc thù với Thụy Sâm mới có sao?
Nàng nhớ mình trả lời coi như tương đối khách khí. Chỉ là sự châm chọc và khinh thường trong giọng nói, những người đó hẳn là không ngốc đến mức nghe không hiểu, nhưng bọn họ đều là những kẻ lão luyện trong nghề chính trị, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn giữ một bộ dạng như đang thật sự lắng nghe, không chút tình cảm, chẳng qua, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, ai mà biết được.
" Không trách bọn họ được, ai bảo em che giấu thân phận," Thụy Sâm không hiểu rõ nên cười ha hả nói," Nếu là anh, tự nhiên cũng sẽ hiếu kỳ muốn biết chi tiết về một thượng úy thông tin vừa hiểu điều khiển chiến hạm vừa thông thạo chiến đấu cơ. Phi Luân, hôm đó động tác vào ụ của em thật sự là quá hoàn hảo, trơn tru, lưu loát không một chút sai sót, anh nghe được không ít người bình luận đều nói đó lần đầu tiên nhìn thấy có người đưa được thái không mẫu hạm bị trọng thương vào ụ mà không cần tàu kéo."
" Được rồi, anh cũng đừng có dỗ ngọt nữa, Đồng Minh có bao nhiêu thái không mẫu hạm? Hai chiếc! Tàu Kẻ Đột Kích đã bao giờ bị thương chưa? Chưa hề! Nên tàu Người Giải Phóng vào ụ không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mới là lạ!" Cô gái lườm người yêu một cái bằng khóe mắt sắc như dao, nhưng nói gì thì nói, lời nói của Thụy Sâm vẫn khiến cô cảm thấy cử vui vẻ, một ít cảm giác khó chịu trong lòng cũng qua đi rất nhanh, ai chẳng thích được rót mật vào tai, nhất là con gái, những lời có cánh là thứ không thể thiếu.
" Thụy Sâm, Phi Luân nói đúng đấy, có chút kỳ quái, mục đích chất vấn lần này là cái gì?" Sonia suy tư nói,"Báo cáo của Phi Luân chúng ta đều xem qua, nội dung cực kỳ rõ ràng đầy đủ, sao ủy ban không tập trung vào đó mà lại chú ý đến những việc nhỏ không liên quan, ừm, vấn đề của bọn họ cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, nhưng tập trung vào đó quá nhiều, có chút lẫn lộn, đáng lẽ, ủy ban không thể sai lầm như vậy chứ."
"Nói vậy là." Thụy Sâm lập lại, anh nhíu mày "Chẳng lẽ bọn họ có thành kiến đối với Phi Luân?”
Thành kiến? Chắc là không! Anh lắc lắc đầu, nói đùa chứ, Phi Luân là ai, con gái của chủ tích ủy ban ngân sách nghị viện Liên Bang, Liên Bang đã cho Đồng Minh bao nhiêu viện trợ? Cha của Phi Luân trong việc quyết định viện trợ có tác dụng như thế nào? Uỷ ban hẳn là biết, vuốt mặt còn phải nể mũi, huống hồ, Phi Luân còn giúp trợ Đồng Minh đào tạo phi công chiến đấu, cũng lập công lớn trong kế hoạch Cáo Lửa, trong lần hành động này lại là nhân vật mấu chốt cứu tàu Người Giải Phóng......
Thành kiến? Thụy Sâm tin tưởng uỷ ban nhân còn không có ngu ngốc đến độ này, ít nhất những người anh từng tiếp xúc qua như phu nhân Almeida, đều là người có cơ trí cùng nhìn xa hiểu rộng. Họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc, bọn họ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
"Thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore, uỷ ban mời ngài vào, xin đi theo tôi." Một trung sĩ đi tới khách khí nói.
"Ân!" Thụy Sâm hướng hai cô gái gật đầu, đi theo vị kia trung sĩ đi vào phòng họp với một tia nghi vấn...
----------------------------------------------
Không khí của phòng họp yên lặng và nghiêm túc, hơn mười uỷ viên ngồi thành hình bán nguyệt ở giữa là phu nhân Almeida. Khuôn mặt bà bình tĩnh. Thụy Sâm nhìn thoáng qua các uỷ viên, đại bộ phận anh không biết, có có mấy người có vẻ quen mặt, có lẽ đã gặp nhau hôm anh nhận huân chương, nhưng Thụy Sâm cũng không nhớ rõ, bọn họ hôm đó chỉ trao đổi vài việc linh tinh, không có ấn tượng gì đặc biệt......
Anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế ở giữ phòng họp. Bắt đầu trả lời câu hỏi.
Mới đầu vấn đề đều rất "Bình thường", không có gì lạ, uỷ viên tập trung hỏi về nhiệm vụ điều tra lần này, như thiết bị giám sát tự động của Đế Quốc, quá trình tiếp cận cổng siêu không gian, vụ đột kích bất ngờ cùa ngư lôi lượng tử, việc Thụy Sâm xuất kích và quá trình công kích chiếc tuần dương hạm…, rất nhiều vấn đề sắc nhọn, cũng rất chuyên nghiệp, bọn họ hỏi xem tàu Người Giải Phóng khi phát hiện thiết bị giám sát tự động và khi tiếp cận cổng siêu không gian có hay không áp dụng các biện pháp đề phòng, hỏi về đế nghị của Thụy Sâm khi xác định bị Đế Quốc phát hiện, hỏi xem vì sao lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ khi đó, tại sao khi ngư lôi lượng tử của Đế Quốc tập kích, tàu lại không sớm phát hiện?
Thụy Sâm cảm thấy trên lưng đầy mồ hôi toát ra, anh bị mấy vấn đề làm cho khó nói, có vấn đề lại không dễ trả lời, Thụy Sâm chỉ như một cái máy cố nhớ lại mọi tình huống phát sinh. Thực ra anh có chút lo lắng, nếu truy cứu trách nhiệm, đầu tiên sẽ bắt đầu từ lớp lãnh đạo của tàu Người Giải Phóng, hiện tại thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide bị thương nặng, vị trung tá phó thuyền trưởng hy sinh, không tính Phi Luân là quyền thuyền trưởng, anh có thể nói là sĩ quan cao nhất trên thực tế, nếu có bị xử phạt, người đầu tiên là anh.
"Thiếu tá," Tới gần chấm dứt, ít nhất Thụy Sâm cảm thấy như thế, người ngồi ở trung gian, trước giờ vẫn không hỏi, chỉ là lẳng lặng lắng nghe, phu nhân Almeida mới nói,"Anh lúc ấy là sĩ quan có quân hàm cao nhất trên chiếc tàu này, thượng tá thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide đã đem tàu giao cho anh phụ trách, chỉ định anh đảm nhiệm quyền thuyền trưởng, yêu cầu anh tìm cách cứu tàu, sao anh lại bỏ rơi trách nhiệm? Khi đó anh nghĩ như thế nào?"
" Phu nhân, tôi không cho rằng tôi bỏ rơi trách nhiệm, ngược lại, vì lợi ích cao nhất của tàu, tôi mới quyết định làm như vậy, Phi Luân đã từng đảm nhiệm thuyền trưởng, từ khu trục hạm đến tuần dương hạm Đại Thiên Sứ, cô ấy thậm chí còn chỉ huy tàu đi qua tuyến đường tử thần, so sánh với một kẻ chưa bao giờ chỉ huy tàu như tôi, cô ấy giàu kinh nghiệm và năng lực hơn."
"Trách nhiệm của tôi là tìm cách cứu tàu, muốn cứu tàu trong hoàn cảnh đó, cần mọi người đồng tâm hiệp lực, phát huy năng lực cao nhất của mỗi người mới có thể thành công. Tôi cho rằng ở bên ngoài thích hợp hơn với mình, còn ở trong khoang điều khiển, người có năng lực hơn không phải là tôi mà là Phi Luân, lúc đó chúng ta cần một thuyền trưởng, có ai có thể thích hợp hơn cô ấy đâu? Lúc đó trên tàu đâu còn ai có kinh nghiệm và từng đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng?"
" Thiếu tá, ta nghe nói anh và thượng úy Phi Luân có quan hệ thân mật, điều này có đúng không?"
"Đúng! Thưa phu nhân, tôi không phủ nhận," Thụy Sâm hơi khó chịu một chút "Nhưng trong hoàn cảnh ác liệt đó, tôi không hành động vì tình cảm, tôi biết năng lực của Phi Luân và tin rằng cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất của chúng ta, tàu Người Giải Phóng cuối cùng thoát hiểm, cũng chứng minh quyết định này là chính xác.”
"Chức quyền thuyền trưởng của thượng úy là do anh trao cho." Phu nhân Almeida cười khoan dung hỏi," Thiếu tá, anh đáng giá như thế nào về biểu hiện của thượng úy khi đảm nhiệm chức quyền thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng?"
" Cô ấy bình tĩnh trấn định trong nguy cơ, không hoảng hốt không rối loạn trước tình thế khó khăn, có thể căn cứ tình thế tùy cơ ứng biến, áp dụng chiến thuật hợp lý hữu hiệu, không bị trói buộc bởi tư duy truyền thống cùng thường quy. Phi Luân vốn là là phi công chiến đấu xuất thân, cô ấy hiểu ý tưởng của các phi công, biết làm thế nào để vận dụng chiến đấu cơ, lại từng chỉ huy chiến hạm, từ khi đảm nhiệm tàu quyền thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng tới nay, xử lý mọi việc lớn nhỏ trên tàu gọn gàng ngăn nắp, cô ấy là một chọn lựa thích hợp, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ quyền thuyền trưởng, ít nhất hơn xa tôi." Thụy Sâm không chút do dự trả lời.
" Cám ơn, thiếu tá." Phu nhân Almeida hài lòng gật đầu,"Anh có thể về nghỉ."
Thụy Sâm, Sonia cùng Phi Luân không tham dự những sự kiện sôi nổi đó, hai người trước là phi công, duy tu cùng chuẩn bị chiến hạm không cần bọn họ nhúng tay vào, trên thực tế, bọn họ cũng không có năng lực về phương diện này, quá mức nhiệt tình mà nói, nhiệt tình cộng ngu dốt sẽ thành phá hại, giao cho người có kinh nghiệm thì tốt hơn. Về phần Phi Luân, là quyền thuyền trưởng của tàu Người Giải Phóng, đáng nhẽ những chuyện đó cần có sự giám sát của cô, nhưng Phi Luân đã bàn giao mọi việc lại cho Thượng úy Karl phụ trách, bản thân cô, theo yêu cầu của bộ tổng chỉ huy Đồng Minh, tập trung hoàn thành các báo cáo có liên quan đến lần điều tra này, cũng chuẩn bị trả lời chất vấn của một ủy ban đang được thành lập....
Đó sẽ là một cuộc chất vấn bí mật, Thụy Sâm cảm giác rõ tầm quan trọng của nó, cứ nhìn thành phần toàn các nhân vật cao cấp là có thể biết, trong uỷ ban không chỉ bao gồm phu nhân Almeida mà còn có rất nhiều thành viên trọng yếu của Đồng Minh, hơn nữa chất vấn hội cũng chỉ hỏi Phi Luân, Thụy Sâm cùng Sonia và Robert Parnell mà cả Hoa Vân Long thậm chí Thượng úy Karl cùng các nhân viên có liên quan, cũng đều nhận được giấy triệu tập, dù sao trong lần chiến đấu này, một trong hai chiếc thái không mẫu hạm quý giá của Đồng Minh bị tổn thất nặng nề, tuy rằng tàu Người Giải Phóng cuối cùng thành công thoát hiểm. Thêm vào đó số người hy sinh trong chiến đấu cũng không ít. Tổng số lên đến gần một trăm người, bộ chỉ huy Đồng Minh không cho qua được mà phải tiến hành điều tra, tổng kết các kinh nghiệm có liên quan, tránh xuất hiện tình huống tương tự, cũng như xác định rõ trách nhiệm của cá nhân trong từng sự kiện, đó đều là những việc tất yếu phải làm.
-------------------------------------------------------------------------
" Thế nào Phi Luân? Đã xong rồi à? Không có chuyện gì chứ?" Nhìn Phi Luân bước ra khỏi phòng họp với một tia mệt mỏi trên mặt, Thụy Sâm vội vàng bước đến hỏi.
" Không có gì!" Cô gái bình tĩnh đáp." Chỉ là lại xác nhận đưa tin nội dung, lại tìm hiểu suy nghĩ của em khi nhận được lệnh là quyền thuyền trưởng, cùng với những yếu tố tác động khi ra quyết định cũng như tình huống và nguyên nhân ra quyết định." Trên mặt cô thoáng một chút hoang mang, khó hiểu "Em biết thân phận thật của em chắc chắn không lừa được bọn họ, bọn họ chỉ cần điều tra qua một chút cũng rất dễ dàng biết, hệ thống tình báo Đồng Minh không tệ đến mức ngay cả điều này cũng điều tra không được. Nhưng, vấn đề của bọn họ thật có chỗ quái lạ. Hỏi rất nhiều nhưng đại bộ phận đều không có quan hệ lớn cùng lần hành động này."
" Thế à? Vậy bọn họ hỏi gì?" Thụy Sâm tò mò hỏi.
" Hỏi về quá khứ cũng như lý tưởng của em, hỏi em xem vì cái gì mà tự nguyện đến với Đồng Minh. Hỏi xem vì sao lại xin xuất ngũ khỏi quân đội Liên Bang, đại bộ phận vấn đề đều có liên quan đến chuyện đó." Cô gái liếc mắt nhìn Thụy Sâm một cái, nàng chần chờ một chút, cuối cùng cũng không nói ra, khi uỷ ban thậm chí còn định hỏi đến quan hệ giữa cô và Thụy Sâm, lúc ấy cô đã cảm thấy có chút tức giận. Hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chức quyền thuyền trưởng của cô là vì quan hệ đặc thù với Thụy Sâm mới có sao?
Nàng nhớ mình trả lời coi như tương đối khách khí. Chỉ là sự châm chọc và khinh thường trong giọng nói, những người đó hẳn là không ngốc đến mức nghe không hiểu, nhưng bọn họ đều là những kẻ lão luyện trong nghề chính trị, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn giữ một bộ dạng như đang thật sự lắng nghe, không chút tình cảm, chẳng qua, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, ai mà biết được.
" Không trách bọn họ được, ai bảo em che giấu thân phận," Thụy Sâm không hiểu rõ nên cười ha hả nói," Nếu là anh, tự nhiên cũng sẽ hiếu kỳ muốn biết chi tiết về một thượng úy thông tin vừa hiểu điều khiển chiến hạm vừa thông thạo chiến đấu cơ. Phi Luân, hôm đó động tác vào ụ của em thật sự là quá hoàn hảo, trơn tru, lưu loát không một chút sai sót, anh nghe được không ít người bình luận đều nói đó lần đầu tiên nhìn thấy có người đưa được thái không mẫu hạm bị trọng thương vào ụ mà không cần tàu kéo."
" Được rồi, anh cũng đừng có dỗ ngọt nữa, Đồng Minh có bao nhiêu thái không mẫu hạm? Hai chiếc! Tàu Kẻ Đột Kích đã bao giờ bị thương chưa? Chưa hề! Nên tàu Người Giải Phóng vào ụ không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mới là lạ!" Cô gái lườm người yêu một cái bằng khóe mắt sắc như dao, nhưng nói gì thì nói, lời nói của Thụy Sâm vẫn khiến cô cảm thấy cử vui vẻ, một ít cảm giác khó chịu trong lòng cũng qua đi rất nhanh, ai chẳng thích được rót mật vào tai, nhất là con gái, những lời có cánh là thứ không thể thiếu.
" Thụy Sâm, Phi Luân nói đúng đấy, có chút kỳ quái, mục đích chất vấn lần này là cái gì?" Sonia suy tư nói,"Báo cáo của Phi Luân chúng ta đều xem qua, nội dung cực kỳ rõ ràng đầy đủ, sao ủy ban không tập trung vào đó mà lại chú ý đến những việc nhỏ không liên quan, ừm, vấn đề của bọn họ cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, nhưng tập trung vào đó quá nhiều, có chút lẫn lộn, đáng lẽ, ủy ban không thể sai lầm như vậy chứ."
"Nói vậy là." Thụy Sâm lập lại, anh nhíu mày "Chẳng lẽ bọn họ có thành kiến đối với Phi Luân?”
Thành kiến? Chắc là không! Anh lắc lắc đầu, nói đùa chứ, Phi Luân là ai, con gái của chủ tích ủy ban ngân sách nghị viện Liên Bang, Liên Bang đã cho Đồng Minh bao nhiêu viện trợ? Cha của Phi Luân trong việc quyết định viện trợ có tác dụng như thế nào? Uỷ ban hẳn là biết, vuốt mặt còn phải nể mũi, huống hồ, Phi Luân còn giúp trợ Đồng Minh đào tạo phi công chiến đấu, cũng lập công lớn trong kế hoạch Cáo Lửa, trong lần hành động này lại là nhân vật mấu chốt cứu tàu Người Giải Phóng......
Thành kiến? Thụy Sâm tin tưởng uỷ ban nhân còn không có ngu ngốc đến độ này, ít nhất những người anh từng tiếp xúc qua như phu nhân Almeida, đều là người có cơ trí cùng nhìn xa hiểu rộng. Họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc, bọn họ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
"Thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore, uỷ ban mời ngài vào, xin đi theo tôi." Một trung sĩ đi tới khách khí nói.
"Ân!" Thụy Sâm hướng hai cô gái gật đầu, đi theo vị kia trung sĩ đi vào phòng họp với một tia nghi vấn...
----------------------------------------------
Không khí của phòng họp yên lặng và nghiêm túc, hơn mười uỷ viên ngồi thành hình bán nguyệt ở giữa là phu nhân Almeida. Khuôn mặt bà bình tĩnh. Thụy Sâm nhìn thoáng qua các uỷ viên, đại bộ phận anh không biết, có có mấy người có vẻ quen mặt, có lẽ đã gặp nhau hôm anh nhận huân chương, nhưng Thụy Sâm cũng không nhớ rõ, bọn họ hôm đó chỉ trao đổi vài việc linh tinh, không có ấn tượng gì đặc biệt......
Anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế ở giữ phòng họp. Bắt đầu trả lời câu hỏi.
Mới đầu vấn đề đều rất "Bình thường", không có gì lạ, uỷ viên tập trung hỏi về nhiệm vụ điều tra lần này, như thiết bị giám sát tự động của Đế Quốc, quá trình tiếp cận cổng siêu không gian, vụ đột kích bất ngờ cùa ngư lôi lượng tử, việc Thụy Sâm xuất kích và quá trình công kích chiếc tuần dương hạm…, rất nhiều vấn đề sắc nhọn, cũng rất chuyên nghiệp, bọn họ hỏi xem tàu Người Giải Phóng khi phát hiện thiết bị giám sát tự động và khi tiếp cận cổng siêu không gian có hay không áp dụng các biện pháp đề phòng, hỏi về đế nghị của Thụy Sâm khi xác định bị Đế Quốc phát hiện, hỏi xem vì sao lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ khi đó, tại sao khi ngư lôi lượng tử của Đế Quốc tập kích, tàu lại không sớm phát hiện?
Thụy Sâm cảm thấy trên lưng đầy mồ hôi toát ra, anh bị mấy vấn đề làm cho khó nói, có vấn đề lại không dễ trả lời, Thụy Sâm chỉ như một cái máy cố nhớ lại mọi tình huống phát sinh. Thực ra anh có chút lo lắng, nếu truy cứu trách nhiệm, đầu tiên sẽ bắt đầu từ lớp lãnh đạo của tàu Người Giải Phóng, hiện tại thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide bị thương nặng, vị trung tá phó thuyền trưởng hy sinh, không tính Phi Luân là quyền thuyền trưởng, anh có thể nói là sĩ quan cao nhất trên thực tế, nếu có bị xử phạt, người đầu tiên là anh.
"Thiếu tá," Tới gần chấm dứt, ít nhất Thụy Sâm cảm thấy như thế, người ngồi ở trung gian, trước giờ vẫn không hỏi, chỉ là lẳng lặng lắng nghe, phu nhân Almeida mới nói,"Anh lúc ấy là sĩ quan có quân hàm cao nhất trên chiếc tàu này, thượng tá thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide đã đem tàu giao cho anh phụ trách, chỉ định anh đảm nhiệm quyền thuyền trưởng, yêu cầu anh tìm cách cứu tàu, sao anh lại bỏ rơi trách nhiệm? Khi đó anh nghĩ như thế nào?"
" Phu nhân, tôi không cho rằng tôi bỏ rơi trách nhiệm, ngược lại, vì lợi ích cao nhất của tàu, tôi mới quyết định làm như vậy, Phi Luân đã từng đảm nhiệm thuyền trưởng, từ khu trục hạm đến tuần dương hạm Đại Thiên Sứ, cô ấy thậm chí còn chỉ huy tàu đi qua tuyến đường tử thần, so sánh với một kẻ chưa bao giờ chỉ huy tàu như tôi, cô ấy giàu kinh nghiệm và năng lực hơn."
"Trách nhiệm của tôi là tìm cách cứu tàu, muốn cứu tàu trong hoàn cảnh đó, cần mọi người đồng tâm hiệp lực, phát huy năng lực cao nhất của mỗi người mới có thể thành công. Tôi cho rằng ở bên ngoài thích hợp hơn với mình, còn ở trong khoang điều khiển, người có năng lực hơn không phải là tôi mà là Phi Luân, lúc đó chúng ta cần một thuyền trưởng, có ai có thể thích hợp hơn cô ấy đâu? Lúc đó trên tàu đâu còn ai có kinh nghiệm và từng đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng?"
" Thiếu tá, ta nghe nói anh và thượng úy Phi Luân có quan hệ thân mật, điều này có đúng không?"
"Đúng! Thưa phu nhân, tôi không phủ nhận," Thụy Sâm hơi khó chịu một chút "Nhưng trong hoàn cảnh ác liệt đó, tôi không hành động vì tình cảm, tôi biết năng lực của Phi Luân và tin rằng cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất của chúng ta, tàu Người Giải Phóng cuối cùng thoát hiểm, cũng chứng minh quyết định này là chính xác.”
"Chức quyền thuyền trưởng của thượng úy là do anh trao cho." Phu nhân Almeida cười khoan dung hỏi," Thiếu tá, anh đáng giá như thế nào về biểu hiện của thượng úy khi đảm nhiệm chức quyền thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng?"
" Cô ấy bình tĩnh trấn định trong nguy cơ, không hoảng hốt không rối loạn trước tình thế khó khăn, có thể căn cứ tình thế tùy cơ ứng biến, áp dụng chiến thuật hợp lý hữu hiệu, không bị trói buộc bởi tư duy truyền thống cùng thường quy. Phi Luân vốn là là phi công chiến đấu xuất thân, cô ấy hiểu ý tưởng của các phi công, biết làm thế nào để vận dụng chiến đấu cơ, lại từng chỉ huy chiến hạm, từ khi đảm nhiệm tàu quyền thuyền trưởng tàu Người Giải Phóng tới nay, xử lý mọi việc lớn nhỏ trên tàu gọn gàng ngăn nắp, cô ấy là một chọn lựa thích hợp, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ quyền thuyền trưởng, ít nhất hơn xa tôi." Thụy Sâm không chút do dự trả lời.
" Cám ơn, thiếu tá." Phu nhân Almeida hài lòng gật đầu,"Anh có thể về nghỉ."
/346
|