Tình Nhân Của Vua

Chương 8: Giam lỏng

/10


Vô luận người ngoài đánh giá Ngao Trinh hư hỏng như thế nào, nhưng thủ đoạn chính trị của hắn cũng là cực kì cao minh.

Từ sau khi thi hành chế độ khoa cử, Đại Thịnh thực hành qua các loại phương thức làm lung lạc rất nhiều nhân tài vĩ đại.

Cảnh Trung Lương tạm thời không đề cập tới, mượn Bạch Dục mà nói, trải qua một thời gian cẩn thận quan sát, Ngao Trinh phát hiện, hắn trong việc trị quốc xác thực có thiên phú người khác không thể bằng được.

Tự khi hắn nhậm chức nội các đại học sĩ, trước sau đưa ra rất nhiều quan điểm mới mẻ độc đáo, chẳng những có lợi cho triều đình, cũng có lợi cho dân chúng.

Chính cái gọi là dân tâm giả mới có thể được thiên hạ, liên tiếp giảm thuế, dân chúng giảm bớt gánh nặng cuộc sống, sơn tặc giặc cỏ tự nhiên so với từ trước ít rất nhiều.

Mà chiến tuyến ở biên cảnh Cảnh Trung Lương tấn công, cũng liên tiếp truyền đến tin thắng trận.

Luôn luôn dùng võ lực tự phụ Đông Thục, không chịu nổi Đại Thịnh truy kích, rốt cục phái sứ thần đưa tới hàng thư, chẳng những cắt nhường phần đất lớn, còn đưa tới ba trăm ngàn lượng hoàng kim coi như bồi thường, trên thư hàng còn cho biết, trong năm mươi năm, Đông Thục tuyệt đối sẽ không phái người nào đến quấy rầy nửa tấc đất Đại Thịnh.

Đông Thục đầu hàng, đồng nghĩa khiến các quốc gia khác cảm thấy nguy cơ thật lớn.

Vì tránh cho Đại Thịnh chủ động tiến công, Tuyết Việt cùng Thái Cường cũng đều phái sứ giả đưa tới rất nhiều vàng bạc châu báu, để cho thấy thành ý, hai đại quốc cũng lần lượt cắt nhường một phần đất làm lễ vật.

Lần này Đại Thịnh trong chiến tranh lấy được thắng lợi có ý nghĩa trọng đại, Ngao Trinh quyết định mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan trong Hoàng cung, bốn phía chúc mừng.

Trước mặt mọi người nhân dần dần ngồi vào vị trí, Tần Oản Khanh uống nhiều mấy chén, đã bị đồng liêu ngày thường cùng nàng chơi thân làm bất tỉnh nhân sự.

Chỉ thấy nàng nằm úp sấp ngủ ở trên bàn, hai gò má phấn nộn trắng nõn phiếm ra hai đóa hoa đỏ ửng mê người, miệng còn lẩm bẩm than thở lời gì không hiểu.

Nữ nhân này tửu lượng kém.

Nhíu nhíu mày, Ngao Trinh nhịn không được đáy lòng oán giận thần tử nào dám can đảm chuốc rượu Oản Khanh của hắn. Tốt nhất đừng cho hắn tìm thấy nhược điểm, bằng không… hừ hừ!

Tiểu Ngưu Tử thấy thế, tiến lên nhỏ giọng lấy lòng nói:

“Hoàng Thượng, có cần nô tài thông báo Lí quản gia đem Tần cô nương đón trở về phủ hay không?”

Ngao Trinh nghe vậy, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Ngưu Tử một cái, tuy rằng không trực tiếp mắng hắn xen vào việc của người khác, vẫn là làm Tiểu Ngưu Tử sợ tới mức cả người phát run.

Hắn đã nói gần Vua như gần cọp, vuốt mông ngựa Thiên Tử thật đúng là không phải có thể tùy tiện làm.

Mặc kệ Tiểu Ngưu Tử hối hận khổ mặt, Ngao Trinh thật cẩn thận tiêu sái đến bên người Tần Oản Khanh, ngón trỏ thon dài đem sợi tóc trên trán nàng nhẹ nhàng vén về phía sau tai.

Chỉ thấy nàng ngủ, tế bạch quang vị da thịt lộ ra thản nhiên đỏ ửng, đôi môi vi quyết, thực đáng yêu cũng thực mê người.

Nếu không phải hai bên có cung nữ thái giám, hắn thực hận hiện tại không thể đem nàng ôm vào lòng, hảo hảo yêu thương nàng một phen.

“Oản Khanh…”

Hắn nhẹ nhàng thấp giọng gọi một tiếng.

Nữ tử nằm ở trên bàn hừ hừ, thay đổi tư thế, tiếp tục ngủ.

Ngao Trinh gợi lên khóe môi, lộ ra một chút tươi cười đầy sủng nịch, ngón tay xấu xa đè hai má mềm mại của nàng.

“Nàng say.”

Nói xong, hắn cúi người, ngồi chỗ cuối đem nàng từ ghế trên ôm lấy, cũng nhẹ nhàng nâng gáy nàng, làm cho hai má của nàng dựa vào trong ngực mình.

“Tiểu Ngưu Tử, đi Tần phủ thông truyền một tiếng, nói Trẫm hôm nay vô cùng cao hứng, quyết định cùng Oản Khanh nói chuyện thâu đêm, không biết khi nào về, bảo bọn họ không cần đợi lâu.”

Nói chuyện thâu đêm?

Tiểu Ngưu Tử nhìn Tần cô nương say ở trong lòng chủ tử, nhịn không được đáy lòng oán thầm.

‘Đã say thành bộ dạng này, còn có thể như thế nào nói chuyện thâu đêm?’

Không chỉ Tiểu Ngưu Tử hắn biết Hoàng Thượng đối Tần cô nương có tâm tư, ngay cả lão hồ ly, tiểu hồ ly trong triều ngoài mặt đem Tần cô nương trở thành đồng nghiệp, nhưng trong lòng tất cả đều chờ xem Tần cô nương khi nào trở thành người bên gối của Hoàng Thượng.

Đối với một màn Hoàng Đế công khai ôm Tần Oản Khanh hồi Triều Minh cung này, bọn cung nữ thái giám không nghĩ bởi vì lắm miệng mà bị Hoàng Thượng trách phạt, toàn bộ thực thông minh làm như chuyện này không phát sinh.

Trở lại tẩm điện, Ngao Trinh thật cẩn thận đem thiên hạ trong lòng đặt trên giường, nàng ưm vài tiếng, xoay thân, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Ngồi ở đầu giường, hắn nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve miêu tả dung nhan xuất sắc của nàng.

Tuy nói hai người sớm đã từng có da thịt chi thân, nhưng gương mặt trước mắt này dường như là như thế nào cũng xem không đủ, mỗi ngày đều phải tỉ mỉ nhìn ngắm thật nhiều lần mới có thể an tâm.

‘Oản Khanh, nàng quả nhiên là tử huyệt của Trẫm, đối mặt nàng, cường thủ hào đoạt Trẫm không dám, lạnh nhạt coi thường Trẫm không thể, chỉ có thể dùng phương thức Trẫm tối khinh thường, giữ nàng ở lại bên người Trẫm.’

Trong lòng u lẩm bẩm, nhẹ giọng thở dài, cẩn thận vì nàng đắp chăn.

Hắn biết, đêm nay đối với hắn mà nói, lại sẽ là một đêm không ngủ.

Thời điểm hắn xoay người, đột nhiên thấy vạt y bào bị cái gì ôm lấy, nhìn lại, đã thấy tay nhỏ bé trắng nõn của nàng gắt gao cầm lấy hắn, mà nguyên bản thiên hạ đã muốn ngủ say, giờ phút này lại mở to đôi mắt mê mang thẳng nhìn chằm chằm hắn.

Hắn kinh ngạc, cố gắng áp chế kích động, cẩn thận kêu:

“Oản Khanh?”

“Hoàng Thượng chớ đi…”

Tiếng nói mềm nhẹ, thật có thể nhiếp hồn người.

Ngao Trinh thấy yết hầu khô nóng, tim đập bịch bịch, lại thầm hận chính mình không tiền đồ.

Oản Khanh chính là khinh gọi một tiếng, hắn tựa như thiếu niên ngây thơ không biết gì, cả người bỗng dưng luân hãm.

Trước kia đều là hắn da mặt dày trà trộn vào Tần phủ, liên tục lừa bức nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lúc này đây là Oản Khanh chủ động lưu hắn, điều này có ý nghĩa gì?

Ngao Trinh hưng phấn hai mắt sáng lên, ngồi trở lại bên giường, gắt gao nắm tay nàng.

“Oản Khanh… nàng có biết mình say hay không?”

Tần Oản Khanh đối hắn quyến rũ cười, tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo hắn kéo hắn tiến đến trước mặt mình.

“Nơi này là Triều Minh cung của Hoàng Thượng, nếu Oản Khanh say, như thế nào biết chính mình giờ phút này đang nằm trên long sàng của Hoàng Thượng?”

“Trẫm là thấy nàng uống rượu, sợ bọn hạ nhân tay chân ngốc này sẽ quấy rầy mộng đẹp của nàng, cho nên mới đem nàng ôm đến Triều Minh cung của Trẫm hảo hảo nghỉ tạm.

“Bất quá nàng yên tâm, Trẫm đã phân phó Tiểu Ngưu Tử hồi Tần phủ thông báo, nàng đêm nay sẽ ở lại trong cung cùng Trẫm nói chuyện thâu đêm, không có người nào dám vì nàng ngủ lại trong cung mà ở sau lưng khoa tay múa chân.”

Nàng phảng phất căn bản không thèm để ý lắc đầu nở nụ cười, kéo hắn đến trước người, hai tay không kiêng nể gì ôm lấy cổ hắn.

“Hoàng Thượng, Đại Thịnh có thể ở thời gian ngắn ngủi đạt tới thành tựu như hôm nay, ta thật sự vui vẻ vô cùng.”

“Đây đều là công lao của nàng, Trẫm rất cảm kích.”

“Không, ta chỉ là mưu sĩ nho nhỏ, chân chính lập hạ công lao cho Đại Thịnh ta, làm nên kỳ tích, là Hoàng Thượng, còn có các vị đại thần trong triều thật tình hy vọng Đại Thịnh ta hưng thịnh.”

Nàng hì hì cười, chậm rãi rút đi y bào trên người hắn.

Ngao Trinh tuy rằng khó hiểu nàng đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng trong lòng đã có ẩn ẩn chờ mong.

“Oản Khanh, nàng không phải là say đến hồ đồ?”

Bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không giống hiện tại tích cực chủ động như vậy.

Nàng khơi mào mày, quyến rũ cho hắn một nụ mỉm cười.

“Người khác đều cho ta say, chỉ có trong lòng ta biết…”

Chỉ chỉ trán mình.

“Ta rất thanh tỉnh.”

Khi nói chuyện, Ngao Trinh bị nàng nhẹ nhàng áp đảo trong người, một đôi tay nhỏ bé hạnh kiểm xấu, từ cằm hắn bò đến ngực.

“Hôm nay là ngày đáng mừng, Hoàng Thượng cùng các thần tử đoàn tụ một đường, chúc mừng chiến dịch Đại Thịnh ta cùng Đông Thục lấy được thắng lợi, Oản Khanh đáy lòng tự nhiên cũng vô cùng vui vẻ.”

Nàng chậm rãi gỡ ra từng thứ đến trên người hắn chỉ còn một tầng áo lót cuối cùng, lại nói:

“Đáng tiếc Oản Khanh lấy không ra hảo lễ tặng cho Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không chê, Oản Khanh đem chính mình trở thành lễ vật, đưa cho Hoàng Thượng…”

Cười duyên dáng nói xong, môi đỏ mọng tươi liền đè ép xuống dưới, đưa nghi vấn dưới đáy lòng hắn, hết thảy đổ ở lại trong miệng, làm hắn không thể tự kềm chế thật sâu trầm mê bên trong nhu tình thình lình xảy ra này…

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Cả nước chúc mừng, đồng thời Ngao Trinh cũng hạ chỉ cả nước nghỉ ngơi ba ngày.

Bởi vì không cần sáng sớm vào triều, hắn liền không có điều cố kỵ yêu nàng, ép buộc hơn phân nửa đêm, mới ôm âu yếm nữ nhân thỏa mãn ngủ.

Sáng hôm sau, Ngao Trinh tỉnh lại, thấy Tần Oản Khanh như trước nằm ở trong lòng hắn ngủ say, nghĩ đến đêm qua nàng chủ động yêu thương nhung nhớ, tâm hắn đã bị hạnh phúc từ bốn phương tám hướng vọt tới nhồi đầy.

Đây có phải nghĩa là, Oản Khanh sẽ đáp ứng hắn gả tiến Hoàng cung làm Hoàng Hậu?

Ai! Hắn khẳng định là Hoàng Đế đáng thương nhất từ trước tới nay, các đời nữ tử người nào không hy vọng được Hoàng Đế sủng ái, tốt nhất có thể tập ba ngàn sủng ái cho một thân? Lại người nào không ngóng trông Hoàng Đế có thể đem vị trí Hoàng Hậu quý giá nhất ban cho mình?

Nhưng Oản Khanh là ngoại tộc trong ngoại tộc, làm hại Hoàng Đế cao cao tại thượng như hắn, mỗi lần đối mặt nàng đều là hết đường xoay xở, ngay cả vội vã muốn đem vị trí Hoàng Hậu ban cho nàng, nàng cũng không tiếc từ chối.

Bất quá trải qua tối hôm qua, hắn tin tưởng chính mình nhất định sẽ vân khai gặp nguyệt minh029.

Ít nhất hắn không cần lại đuổi theo nàng vất vả như vậy, rốt cục có thể chính đại quang minh lấy nàng về làm Hoàng Hậu, cả đời cả kiếp bồi ở bên cạnh hắn.

Ngao Trinh thực vui vẻ, ngay cả Tiểu Ngưu Tử ở ngoài cửa bẩm báo hắn Thừa tướng có việc cầu kiến, hắn thiếu chút nữa cũng không có nghe thấy.

May mắn Tiểu Ngưu Tử thông minh, cố ý hắt xì hai cái, kéo hắn hoàn hồn.

Tuy rằng không quá tình nguyện hiện tại rời đi ôn nhu hương, nhưng hắn biết nếu không có chuyện trọng yếu, Tiểu Ngưu Tử khẳng định không dám tới quấy rầy hắn.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mặc quần áo xuống giường, lại mệnh Tiểu Ngưu Tử cho ngự thiện phòng làm chút thuốc bổ dưỡng thân, cũng phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào quấy rầy Tần Oản Khanh đang ngủ say, mới đi ngự thư phòng gặp Trần Hữu Đạo.

Sau khi quân thần hai người hàn huyên suốt hai canh giờ, Thừa tướng rốt cục nhìn thấy Hoàng Thượng trên mặt lộ ra vài phần nôn nóng.

Trong Hoàng cung đại viện, nhiều nhất chính là tin đồn, Trần Hữu Đạo tuy rằng không thích bát quái, nhưng sự tình nên biết, một việc cũng không lọt.

Ông vỗ về chòm râu đối với Hoàng Đế đã sớm ngồi không yên mỉm cười.

“Nếu Hoàng Thượng còn có chuyện trọng yếu, lão thần liền không quấy rầy thêm nữa.”

Trần Hữu Đạo là ân sư của Ngao Trinh, người ngoài nghe đồn đương kim thiên tử tâm ngoan thủ lạt030, bạo ngược vô tình, ông lại biết chân tướng sâu trong đó, cho nên quân thần hai người ở chung thập phần hòa hợp.

Đối với vị trưởng bối xưa nay kính trọng này, Ngao Trinh cũng không có tính cố ý che lấp, chỉ nhẹ nhàng bỏ xuống một câu.

“Nàng đáng giá cho Trẫm ái mộ.”

“Nàng cũng biết tâm ý Hoàng Thượng?”

“Tự nhiên biết.”

“Như vậy nàng thì sao? Có bằng lòng việc Hoàng Thượng sắp vì nàng làm hay không?”

Ngao Trinh ánh mắt nhu hòa vài phần, tươi cười đầy mặt gật gật đầu.

“Trẫm nghĩ, nàng là nguyện ý nhận.”

Nhưng khi hắn trở lại Triều Minh cung, cung nữ hầu hạ trong cung nói, một canh giờ trước Tần Oản Khanh đã tỉnh lại, rửa mặt chải đầu đơn giản một phen liền hồi phủ.

Điều này làm cho Ngao Trinh cảm thấy mất mát, nhưng nghĩ đến tối hôm qua là nàng chủ động hiến thân, có lẽ cảm thấy ngượng ngùng, liền tiêu tan.

Việc lớn việc nhỏ làm cho hắn bận rộn đến chạng vạng, rốt cục có thể rảnh rang, mang theo Tiểu Ngưu Tử cùng vài thị vệ ra cung, đi vào Tần phủ.

Hoàng Đế đến, đối Tần phủ mà nói là một đại sự.

Lí Phú Tường tổng quản mang theo mấy chục phó dịch cao thấp trong phủ tiếp giá, mà Ngao Trinh biết được Tần Oản Khanh từ khi hồi phủ dùng xong ngọ thiện sau liền ở trong phòng không ra, liền phân phó mọi người không cần quấy rầy, tự hắn đi tìm nàng, mềm nhẹ đẩy hai cánh cửa phòng ra, nhìn thấy bài trí bên trong vẫn như lúc trước.

Từ sau khi Oản Khanh một mạch đem cơ quan phá hư, hắn đã có nhiều ngày chưa từng đi vào nơi này cùng nàng gặp nhau.

Trong phòng, Tần Oản Khanh cũng không có nằm ngủ trên giường, mà là thân quần áo màu xanh nhạt quần áo thướt tha hướng hắn đi tới.

“Nghe nô tài hầu trong cung hạ nói, Trẫm vừa bị Thừa tướng tìm đi không bao lâu nàng liền tỉnh, như thế nào không ở tẩm cung Trẫm ngủ nhiều một chút?”

Không chờ nàng hành lễ, hắn đã khẩn cấp tiêu sái đi qua, một phen giữ chặt tay nàng.

“Nơi này không có người ngoài, nàng không cần giống khi vào triều hành lễ với Trẫm.”

“Ta làm thần tử thật sự là không hợp cách, mỗi lần thấy Hoàng Thượng cũng toàn không lớn không nhỏ, nếu cho người bên ngoài biết ngươi ta quân thần phóng túng như thế, uy danh Hoàng Thượng sẽ bị tổn hại.”

“Cái gì uy danh không uy danh, Trẫm mới không cần hư danh không thú vị này.”

Ngao Trinh lôi kéo nàng ngồi xuống trước bàn.

“Trẫm cho ngự thiện phòng đem cho nàng thuốc bổ, nàng ăn qua chưa?”

Không dấu vết tránh tay hắn ra.

“Tạ ý tốt của Hoàng Thượng.”

“Sao lại xa lạ như vậy?”

Nhận thấy được vẻ xa cách của nàng, hắn có chút mất hứng.

“Thần tử cùng Quân Vương không nên quá thân cận.”

“Nàng là thần tử của Trẫm, cũng là tình nhân của Trẫm…”

Tần Oản Khanh thản nhiên cười, xem nhẹ ánh mắt thẳng bức tới khiếp người của hắn.

“Thần tử cùng tình nhân, là hai đường thẳng song song vĩnh viễn cũng không có khả năng tương giao.”

“Oản Khanh…”

Ngao Trinh nhận thấy nàng trở nên có chút không thích hợp, bắt đầu bất an.

“Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Cái gì đường thẳng song song không đi cùng đường? Nàng tối hôm qua đối Trẫm nhiệt tình như vậy, còn… còn chủ động yêu cầu Trẫm cùng nàng… nhưng mới qua một ngày, như thế nào tựa như thay đổi người vậy?”

“Đại Thịnh ta hiện tại vô luận là binh lực hay là quốc lực, đều cường thịnh hơn rất nhiều so với trước đây, mà tối làm người ta vui vẻ, chính là Hoàng Thượng hao tổn tâm cơ chiêu mộ được rất nhiều hữu thức chi sĩ.”

Không để ý tới hắn càng ngày càng mặt nhăn mày nhíu, nàng thản nhiên nói:

“Oản Khanh tin tưởng tương lai không lâu, dưới sự thống trị anh minh của Hoàng Thượng, Đại Thịnh ta sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất tứ quốc, trở thành đại quốc thực lực mênh mông trên đời có một.”

“Mang đến hết thảy thay đổi này cho Đại Thịnh ta, đều là bởi vì Tần Oản Khanh nàng…”

“Không.”

Nàng cười lắc đầu.

“Ta bất quá là một dân chúng mà thôi, bằng sức lực bản thân ta muốn thay đổi Đại Thịnh hiện trạng là không có khả năng. Hoàng Thượng là một quân chủ tài đức sáng suốt, có được thiên phú trị quốc khiến Oản Khanh bội phục, Oản Khanh có thể hướng Hoàng Thượng cam đoan, người sớm hay muộn cũng sẽ trở thành người thống trị thiên hạ vĩ đại nhất.”

“Như vậy còn nàng? Nàng sẽ bồi ở bên người Trẫm, cùng Trẫm viết nên một tương lai thịnh thế sao?”

Không biết vì sao, Ngao Trinh đột nhiên thực sợ nghe được câu trả lời của nàng.

Tần Oản Khanh kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lắc lắc đầu.

“Lúc trước Oản Khanh mới vào triều, cùng Hoàng Thượng ước định dùng thời gian ba năm để thay đổi Đại Thịnh, không nghĩ tới vì Hoàng Thượng anh minh cùng trí tuệ, lại trước thời gian hai năm đạt thành…

Oản Khanh tuy rằng rất muốn tận mắt thấy ngày Hoàng Thượng hoàn thành bá nghiệp, trở thành thiên hạ chi vương, nhưng bất đắc dĩ Oản Khanh đã vô tâm lưu luyến triều đình, hy vọng Hoàng Thượng có thể thành toàn ta, cho Oản Khanh tự do.”

Câu “tự do” này đối Ngao Trinh mà nói, không thể nghi ngờ là sấm vang trời, nháy mắt đưa hắn từ thiên đường đánh xuống địa ngục.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, trải qua tối hôm qua, vốn tưởng rằng sẽ thủ vân khai gặp nguyệt minh029, sao biết được lại là đáp án này?!

Khổ tâm mưu cầu lâu như vậy, buông tha cho tôn nghiêm hèn mọn đuổi theo cước bộ của nàng, cẩn thận thủ hộ nàng, nhưng hắn đổi lấy là cái gì?

Gạt bỏ!

Nàng nói buông tay là buông!

Hắn đột nhiên cảm thấy hắn thực đáng thương, đường đường Thiên Tử, nhưng lại bị nữ nhân này dễ dàng đùa bỡn trong tay.

Hắn vốn nghĩ chỉ cần kính dâng ra một tấm chân tình, sẽ đổi lấy được chân tình của nàng.

Không ngờ nàng lại tươi cười đầy mặt đối hắn nói, nàng muốn, là tự do.

“Oản Khanh…”

Nhẹ giọng gọi tên của nàng, mang theo một cỗ hèn mọn lo sợ không yên ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích.

“Nàng có biết chính mình đến tột cùng là đang… nói cái gì sao?”

Chỉ cầu nàng phủ nhận.

Tần Oản Khanh cẩn thận tránh tầm mắt nóng rực của hắn, biết rõ câu trả lời của nàng sẽ biến thành lợi khí tàn nhẫn nhất thương thấu tâm hắn, nhưng nàng như cũ gật đầu nói.

“Ta biết.”

“Nàng muốn rời khỏi Trẫm?”

Nàng lại gật đầu.

Hắn lạnh lùng cười cười.

“Nhưng nàng có biết, Trẫm sẽ không cho nàng rời đi.”

“Người muốn tài phú, ta giúp người kiếm. Người muốn giang sơn, ta giúp người cướp lấy. Duy độc người muốn ta, thứ ta không thể tòng mệnh! Bởi vì ta có kiên trì của ta, ta phải rời khỏi người.”

Ánh mắt Ngao Trinh rùng mình, nhìn tuyệt sắc nữ tử có vẻ đẹp như tiên nhân kia, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

“Nàng muốn địa vị, Trẫm có thể cho nàng, nàng muốn trở thành duy nhất của Trẫm, Trẫm cũng có thể cho nàng, duy chỉ tự do nàng muốn, Trẫm tuyệt không cho phép! Kiếp này, nàng chỉ có thể ở lại bên người Trẫm!”

“Hoàng Thượng, thân là vua một nước, nhất ngôn cữu đỉnh, chuyện này lúc trước người đã đáp ứng ta, chẳng lẽ hiện tại người lại không giữ lời?”

“Nàng –”

Nàng không ngại nhận căm tức của hắn.

“Hoàng Thượng đã có được thiên hạ, cần gì phải vì một người nhỏ bé không đáng kể như ta mà trái với lời thề lúc trước?”

“Nàng nôn nóng muốn rời khỏi Trẫm như vậy sao?”

Trong lời nói khó nén cảm xúc bi thương.

Nữ tử do dự một lát, lập tức quyết tuyệt

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status