Mỗi lần đến một chỗ rẽ, Lê Nho Nhỏ đều phải dừng lại, làm một hồi cầu khẩn không tiếng động, Điêu Điêu Tiểu Cửu biết có một loại đạo giáo, tương đối chú trọng tình thế, một ngày đại khái phải cầu khẩn vài lần, phàm là mấy loại vấn đề khó khăn gặp phải trong cuộc sống, đều dùng cầu khẩn giải quyết. Phỏng đoán Lê Nho Nhỏ chắc là cao nhân của giáo phái này.
Đi chậm như vậy, thật vô vị.
Cũng may cảnh trí ven đường cũng không tệ, trồng nhiều hoa như vậy, thật sự là mỹ mãn cùng hằng hà sa số chủng loại, nhiều chủng động vật như vậy, xinh đẹp muốn chết, đại khái mùi vị lúc ăn nhất định không tệ, Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ, sau này không có gì ăn, sẽ hái một ít để Cơm Cái Xẻng làm ăn thử.
Hắc hắc, Cơm Cái Xẻng làm đồ ăn cũng quá ngon.
Lê Nho Nhỏ đi càng lúc càng chậm. Vẻ mặt thất kinh trên mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Dường như nàng không đơn giản chỉ dẫn đường, mà mang nặng trách nhiệm lịch sử vĩ đại. Sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục.
Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu nghi ngờ, nha đầu kia không phải là… Cái loại… người đó đi?!
Người như thế nhà nàng cũng có một kẻ!
Người như thế có cùng một tên gọi, là… Lộ si!
Nếu trong lòng có nghi ngờ, Điêu Điêu Tiểu Cửu bèn chú tâm quan sát: người lộ si có một đặc điểm thật lớn, chắc chắn là siêu cấp không cảm giác về phương hướng. Nghe nói có người đối với phương hướng không có phân biệt nam bắc, chỉ có trái phải. Còn có kẻ càng kỳ quái, ví như Tam Thiểu sư huynh lộ si nhà nàng, phân biệt phương hướng lại dựa vào cảm giác nóng lạnh – lạnh chính là phương Bắc, nóng là phương nam, đối với chuyện này Điêu Điêu Tiểu Cửu một mực không hiểu, đứng ở cùng một nơi, làm sao có thể nóng lạnh khác biệt đây? Nếu là phía tây cùng phía đông hắn phải làm sao bây giờ? Nhưng, chuyện quái lạ là, Tam Thiểu sư huynh cảm giác đại đa số đều chuẩn! Hic…
Chuyện thứ yếu nữa, người như thế một khi lạc đường bị người phát hiện luôn mạnh miệng, không chịu thừa nhận bản thân lạc đường, nghe nói đây là bệnh chung của tất cả người bị lộ si.
Kỳ quái nhất chính là nghe chuyện nói có một người lộ si tìm kiếm đất trống phía sau nhà hắn, qua N năm, còn đi tranh của quốc gia khác, hơn nữa cho đến lúc chết hắn cũng chưa tìm được khối đất trống đó!
Cho nên, Điêu Điêu Tiểu Cửu quyết định chủ động, nàng một tay chỉ về hướng đông hỏi: “Lê Nho Nhỏ, ngươi biết bên này là hướng nào không?”
Lê Nho Nhỏ trả lời ngay: “Hướng đông!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, chắc bản thân mình sai rồi, nàng không phải lộ si! Phải nói sao? Thiên hạ sao có thể có nhiều lộ si như vậy đây. Hi hữu như thế cũng chỉ Điêu môn mới có đi.
Lê Nho Nhỏ vừa thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, lập tức nói: “Ta nói sai rồi, bên này là phía nam.”
Ách…
Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Cơm Cái Xẻng nhìn nhau, cũng có chút buồn cười.
Điêu Điêu Tiểu Cửu lại hỏi: “Sao ngươi biết đó là phía nam?” Nàng rất thích tìm hiểu về lộ si, nhưng năng lực của một lộ si rất lớn mạnh, cho nên nàng không có cách nào triển khai công tác nghiên cứu cẩn thận. Lần này thì tốt rồi, nàng nhất định phải hỏi rõ một lần xem vì cái gì họ lại chẳng phân biệt được phương hướng.
Lê Nho Nhỏ chần chờ một chút, nhẹ nhàng cắn môi dưới, không còn dũng khí như vừa rồi nữa, lo sợ nói: “Bởi vì bên kia có cái kia.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn theo ngón tay thon dài của Lê Nho Nhỏ, là một gốc cây, thân cây là màu đen, lá cây nho nhỏ xanh mượt, không nhìn ra chủng loại. Quay đầu lại, đưa ánh mắt ‘ta không hiểu’ với Lê Nho Nhỏ.
Lê Nho Nhỏ giải thích: “Đó là đậu đỏ tương tư. Chưa nghe nói qua sao? Đậu đỏ sống ở miền nam. Phương hướng có đậu đỏ đương nhiên là phía nam.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, ánh mắt đáng thương, môi sứt nho nhỏ hơi hơi nhếch lên, nói không nên lời điềm đạm đáng yêu.
Cơm Cái Xẻng kinh ngạc nhìn Lê Nho Nhỏ, nhưng nàng không cười, nàng là một nữ hài tử rất có lòng thông cảm, đại khái là số lần bị người giễu cợt nhiều lắm đi, nàng sẽ không giễu cợt người khác.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nghiêng đầu, kéo Lê Nho Nhỏ đi tới một cây đậu tương tư khác, hiện tại bên trái bên phải các nàng đều có một cây đậu tương tư, Lê Nho Nhỏ rất lo lắng nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, nàng biết vấn đề kế tiếp sẽ không dễ dàng.
Sau đó Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa ngón tay chỉ hướng Đông, hỏi: “Hiện tại, ngươi nói cho ta biết, bên này là hướng nào?”
Lê Nho Nhỏ nói: “Hướng Nam!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mở to hai mắt, cười to nói: “Tại sao?”
Lê Nho Nhỏ kiên quyết nói: “Ta muốn kiên trì như ban đầu! Như vậy sẽ không bị người chê cười ta lập trường không vững!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu bội phục cười khẽ, hiện tại nàng không thể trông cậy vào Lê Nho Nhỏ thuận lợi dẫn bản thân tới cái viện chữ thiên Hàn Thanh Lâu kia.
“Ngươi ở đây đã bao lâu?” Cơm Cái Xẻng cũng có nghi hoặc.
“Ta là nữ nhi nuôi trong nhà, ở chỗ này từ khi mới ra đời” Lê Nho Nhỏ nhanh nhẹn cười cười với Cơm Cái Xẻng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đối với kẻ lộ si là không có bất cứ… hi vọng gì, nhà nàng còn có một kẻ đại lộ si lớn nhất cả Đại Tề Quốc này, dăm ba lần ra ngoài làm chút chuyện còn khiến cả nhà quỳ bái một chặp. Cho nên nàng nghĩ không giống Cơm Cái Xẻng bởi vì Lê Nho Nhỏ lớn lên ở chỗ này đã lâu như vậy mà còn… Nhưng nàng tốt bụng quyết định giúp Lê Nho Nhỏ một lần, cảm giác phương hướng của nàng siêu tốt, nàng có thể khiến cho Lê Nho Nhỏ đại khái nói được phương hướng, tự tìm đúng đường đi.
Dù sao tất cả bọn còn đang ở đây, muốn lạc đường thì cùng nhau lạc đường luôn đi!
Đi chậm như vậy, thật vô vị.
Cũng may cảnh trí ven đường cũng không tệ, trồng nhiều hoa như vậy, thật sự là mỹ mãn cùng hằng hà sa số chủng loại, nhiều chủng động vật như vậy, xinh đẹp muốn chết, đại khái mùi vị lúc ăn nhất định không tệ, Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ, sau này không có gì ăn, sẽ hái một ít để Cơm Cái Xẻng làm ăn thử.
Hắc hắc, Cơm Cái Xẻng làm đồ ăn cũng quá ngon.
Lê Nho Nhỏ đi càng lúc càng chậm. Vẻ mặt thất kinh trên mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Dường như nàng không đơn giản chỉ dẫn đường, mà mang nặng trách nhiệm lịch sử vĩ đại. Sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục.
Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu nghi ngờ, nha đầu kia không phải là… Cái loại… người đó đi?!
Người như thế nhà nàng cũng có một kẻ!
Người như thế có cùng một tên gọi, là… Lộ si!
Nếu trong lòng có nghi ngờ, Điêu Điêu Tiểu Cửu bèn chú tâm quan sát: người lộ si có một đặc điểm thật lớn, chắc chắn là siêu cấp không cảm giác về phương hướng. Nghe nói có người đối với phương hướng không có phân biệt nam bắc, chỉ có trái phải. Còn có kẻ càng kỳ quái, ví như Tam Thiểu sư huynh lộ si nhà nàng, phân biệt phương hướng lại dựa vào cảm giác nóng lạnh – lạnh chính là phương Bắc, nóng là phương nam, đối với chuyện này Điêu Điêu Tiểu Cửu một mực không hiểu, đứng ở cùng một nơi, làm sao có thể nóng lạnh khác biệt đây? Nếu là phía tây cùng phía đông hắn phải làm sao bây giờ? Nhưng, chuyện quái lạ là, Tam Thiểu sư huynh cảm giác đại đa số đều chuẩn! Hic…
Chuyện thứ yếu nữa, người như thế một khi lạc đường bị người phát hiện luôn mạnh miệng, không chịu thừa nhận bản thân lạc đường, nghe nói đây là bệnh chung của tất cả người bị lộ si.
Kỳ quái nhất chính là nghe chuyện nói có một người lộ si tìm kiếm đất trống phía sau nhà hắn, qua N năm, còn đi tranh của quốc gia khác, hơn nữa cho đến lúc chết hắn cũng chưa tìm được khối đất trống đó!
Cho nên, Điêu Điêu Tiểu Cửu quyết định chủ động, nàng một tay chỉ về hướng đông hỏi: “Lê Nho Nhỏ, ngươi biết bên này là hướng nào không?”
Lê Nho Nhỏ trả lời ngay: “Hướng đông!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, chắc bản thân mình sai rồi, nàng không phải lộ si! Phải nói sao? Thiên hạ sao có thể có nhiều lộ si như vậy đây. Hi hữu như thế cũng chỉ Điêu môn mới có đi.
Lê Nho Nhỏ vừa thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, lập tức nói: “Ta nói sai rồi, bên này là phía nam.”
Ách…
Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Cơm Cái Xẻng nhìn nhau, cũng có chút buồn cười.
Điêu Điêu Tiểu Cửu lại hỏi: “Sao ngươi biết đó là phía nam?” Nàng rất thích tìm hiểu về lộ si, nhưng năng lực của một lộ si rất lớn mạnh, cho nên nàng không có cách nào triển khai công tác nghiên cứu cẩn thận. Lần này thì tốt rồi, nàng nhất định phải hỏi rõ một lần xem vì cái gì họ lại chẳng phân biệt được phương hướng.
Lê Nho Nhỏ chần chờ một chút, nhẹ nhàng cắn môi dưới, không còn dũng khí như vừa rồi nữa, lo sợ nói: “Bởi vì bên kia có cái kia.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn theo ngón tay thon dài của Lê Nho Nhỏ, là một gốc cây, thân cây là màu đen, lá cây nho nhỏ xanh mượt, không nhìn ra chủng loại. Quay đầu lại, đưa ánh mắt ‘ta không hiểu’ với Lê Nho Nhỏ.
Lê Nho Nhỏ giải thích: “Đó là đậu đỏ tương tư. Chưa nghe nói qua sao? Đậu đỏ sống ở miền nam. Phương hướng có đậu đỏ đương nhiên là phía nam.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, ánh mắt đáng thương, môi sứt nho nhỏ hơi hơi nhếch lên, nói không nên lời điềm đạm đáng yêu.
Cơm Cái Xẻng kinh ngạc nhìn Lê Nho Nhỏ, nhưng nàng không cười, nàng là một nữ hài tử rất có lòng thông cảm, đại khái là số lần bị người giễu cợt nhiều lắm đi, nàng sẽ không giễu cợt người khác.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nghiêng đầu, kéo Lê Nho Nhỏ đi tới một cây đậu tương tư khác, hiện tại bên trái bên phải các nàng đều có một cây đậu tương tư, Lê Nho Nhỏ rất lo lắng nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, nàng biết vấn đề kế tiếp sẽ không dễ dàng.
Sau đó Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa ngón tay chỉ hướng Đông, hỏi: “Hiện tại, ngươi nói cho ta biết, bên này là hướng nào?”
Lê Nho Nhỏ nói: “Hướng Nam!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mở to hai mắt, cười to nói: “Tại sao?”
Lê Nho Nhỏ kiên quyết nói: “Ta muốn kiên trì như ban đầu! Như vậy sẽ không bị người chê cười ta lập trường không vững!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu bội phục cười khẽ, hiện tại nàng không thể trông cậy vào Lê Nho Nhỏ thuận lợi dẫn bản thân tới cái viện chữ thiên Hàn Thanh Lâu kia.
“Ngươi ở đây đã bao lâu?” Cơm Cái Xẻng cũng có nghi hoặc.
“Ta là nữ nhi nuôi trong nhà, ở chỗ này từ khi mới ra đời” Lê Nho Nhỏ nhanh nhẹn cười cười với Cơm Cái Xẻng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đối với kẻ lộ si là không có bất cứ… hi vọng gì, nhà nàng còn có một kẻ đại lộ si lớn nhất cả Đại Tề Quốc này, dăm ba lần ra ngoài làm chút chuyện còn khiến cả nhà quỳ bái một chặp. Cho nên nàng nghĩ không giống Cơm Cái Xẻng bởi vì Lê Nho Nhỏ lớn lên ở chỗ này đã lâu như vậy mà còn… Nhưng nàng tốt bụng quyết định giúp Lê Nho Nhỏ một lần, cảm giác phương hướng của nàng siêu tốt, nàng có thể khiến cho Lê Nho Nhỏ đại khái nói được phương hướng, tự tìm đúng đường đi.
Dù sao tất cả bọn còn đang ở đây, muốn lạc đường thì cùng nhau lạc đường luôn đi!
/81
|