Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

Chương 3

/10


Trong phòng làm việc rộng lớn, sắc mặt Mộ Duy Dung âm u như đầm sâu, con ngươi sắc bén như diều hâu nhanh chóng liếc mắt nhìn những dữ liệu không ngừng nhảy nhót trên màn hình máy tính.

Thời gian trước anh chuyển tài sản của công ty qua Mỹ, có một khoảng thời gian dài anh gần như ở lại Mỹ làm việc, mà hôm nay là ngày đầu tiên sau khi anh về nước làm việc. Mấy phút sau, anh cầm điện thoại lên, "Thư ký Vương, thông báo cho Vũ Trạch, khi cổ phiếu xuống giá có thể mua bao nhiêu thì mua vào bấy nhiêu, khi Phong Hoa tăng giá thì bán tháo toàn bộ."

Trong công việc, Mộ Duy Dung là một cấp trên vừa tài năng vừa khôn khéo; còn ở trong lòng, anh lại là kẻ dở hơi trong mắt bạn bè. Anh hài hước và thú vị, có anh thì không thể thiếu tiếng cười, nhưng chỉ có bạn bè thân thiết mới nhìn thấy được bộ mặt hài hước của anh.

"Không để lại chút nào sao?" Thư ký thận trọng hỏi lại. Việc này có liên quan đến khoản tiền lớn không thể qua loa được.

"Thư ký Vương, mới mấy tháng không gặp cô đã quên thói quen làm việc của tôi rồi sao?" Đối mặt với câu hỏi của thư ký, Duy Dung không nhịn được nhíu đôi lông mày.

Thư ký Vương làm việc quá cẩn thận. Có thư ký như vậy thật ra cũng không có gì không tốt, nhưng đối với Duy Dung, anh muốn một thư ký không cần anh nhắc lại một câu hai lần, một việc phải dặn dò liên tục. Về phần tại sao cô ta có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, là do lúc trước tuyển thư ký mới không có người nào nhẫn nhịn hơn cô ta, cho nên đành phải tiếp tục chấp nhận.

"Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ lập tức thông báo cho trợ lý Âu ạ." Thư ký Vương biết thói quen của mình lại làm tổng giám đốc phát bực, không dám nhiều lời vội vã cúp điện thoại.

Quan sát giá thị trường cổ phiếu ngày hôm nay xong, Duy Dung chú ý tới mấy kế hoạch gần đây trên bàn. Anh cẩn thận lật xem tư liệu bên tay, thẩm tra đối chiếu từng chi tiết trong bản kế hoạch.

Điện thoại nội bộ chợt vang lên.

Không đợi Mộ Duy Dung lên tiếng, thư ký Vương đã mở miệng: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc Vi của Cạnh Thiên tìm ông ạ."

"Mời anh ta vào." Duy Dung đẩy tư liệu bên tay ra, dặn dò: "Còn nữa, lúc này đừng gọi điện thoại."

"Vâng."

Duy Dung vừa mới để điện thoại xuống, bạn tốt đại học đồng thời cũng là đối thủ trong công việc Vi Vân đã đẩy cửa phòng làm việc đi vào.

"Sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Mộ Duy Dung tiến ra đón.

Mặc dù Vi Vân là đối thủ cạnh tranh trong công việc, nhưng việc này không tổn hại tình nghĩa giữa hai người, ngược lại quan hệ cạnh tranh còn làm tình cảm của hai người có tăng mà không giảm.

"Không có việc gì thì không thể tới à?" Vi Vân cười hờ hững.

Nếu không có việc gì thì đâu có đến tận cửa chứ, tháng trước Sở Tịnh mất tích ở Châu Âu, lúc ấy Duy Dung đang ở Mỹ, anh không thể để mặc Cạnh Thiên. Bây giờ khó khăn lắm mới đợi Duy Dung về nước nên Vi Vân phải cất công đến nhờ anh ta giúp đỡ, tạm thời quản lý Cạnh Thiên thay anh.

"Được, Vi Vân muốn đến thì đến, còn sợ mời cậu cũng chẳng đến." Bạn bè nghĩa khí như thế đó.

Vi Vân nhíu mày hỏi: "Gần đây bận việc sao?" Đây là điều quan trọng nhất trong chuyến viếng thăm ngày hôm nay, chỉ mong gần đây Duy Dung không bận bịu gì.

Duy Dung nhún vai, "Vừa mới kết thúc một case lớn, mấy tháng sau sẽ khá hơn một chút." Việc kinh doanh nào cũng tháng này tháng kia, đây là điều tất nhiên.

Nghe vậy, Vi Vân thở phào một hơi.

Duy Dung lấy từ tủ lạnh ra một lon nước màu xanh lá nhạt ném cho anh, không nghi ngờ gì hỏi tiếp: "Lúc nào chúng ta cùng ra ngoài chơi đi." Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không bị Sở Tịnh quấn lấy, nếu không anh sẽ chết rất khó coi.

Cùng ra ngoài chơi? Trừ phi tìm được Sở Tịnh, nếu không sao anh có tâm trạng chứ? Vi Vân nghĩ, đau đớn lại trào dâng trong lòng, lộ ra ngoài mặt.

Duy Dung ngẩng đầu lên nhìn anh, khi ánh mắt lơ đãng liếc qua khuôn mặt khổ sở và bi thương của Vi Vân thì anh sợ hết hồn, dự cảm xấu đột nhiên ập tới.

Anh vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vi Vân là một người kín kẽ, có thể để lộ tâm trạng ra mặt e chừng không phải chuyện đơn giản.

"Chẳng lẽ công việc có vấn đề? Muốn bao nhiêu mới đủ? Chỉ cần nói một tiếng, là anh em tôi sẽ không cau mày." Trên thương trường có lời cũng có lỗ, đây là chuyện rất bình thường. Nói xong, anh móc chi phiếu và bút ra, chờ Vi Vân mở miệng.

Đè tay Duy Dung lại, Vi Vân lắc đầu, không nói tiếp nữa, nhưng nét đau đớn trên mặt càng sâu đậm hơn.

Không phải vấn đề tiền, vậy là cái gì?

Duy Dung đánh lên bả vai anh, không nhịn được gầm nhẹ: "Này, có lương tâm chút đi, tôi vừa mới trở về nước, vẫn chưa hoàn toàn quen với múi giờ, cậu đừng chơi xấu bắt tôi đoán mò có được không?"

Vi Vân lắc đầu, "Tôi không muốn đùa với cậu. Xoay người, anh đi vào phòng làm việc của Duy Dung, lấy chai rượu Whisky từ trong tủ ra rót một ly.

Duy Dung vội vàng giật lấy ly rượu và chai rượu trong tay Vi Vân, khẽ chau mày nói: "Nè, làm gì thế? Sáng sớm uống rượu sẽ đau dạ dày đấy, cẩn thận Sở Tịnh biết lại bị mắng một trận." Anh cũng không muốn bị nói đến đau tai bởi vì Vi Vân chạy đến đây uống rượu.

"Nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng cô ấy nhảy ra mắng cậu vào lúc này." Nói đến Sở Tịnh, lòng của Vi Vân nhói đau như bị nhéo, đôi tay bất giác nắm chặt lại.

Hồi học đại học Sở Tịnh, Vi Vân và Duy Dung chơi rất thân với nhau. Sở Tịnh rất xinh đẹp lại dịu dàng, là hoa khôi của khoa quản trị kinh doanh; Vi Vân cũng không kém, là tài tử của khoa quản trị kinh doanh. Anh có vẻ ngoài điển trai, tác phong cũng không che giấu được khí chất cao quý.

Đương nhiên rồi, bàn về diện mạo, Duy Dung tuyệt đối không thua Vi Vân, nhưng Vi Vân tuấn tú nho nhã, Duy Dung lại càn rỡ ngang ngược, mang theo khí phách hơn người, ngũ quan cương nghị dung hợp nét tuấn mỹ giữa Đông và Tây.

Ở trong trường hai người cũng được liệt vào hàng ngũ trai đẹp, nhưng Duy Dung không chỉ học hành xuất sắc, còn có thành tích cao trong thi đấu thể thao, nhất là đấu kiếm và bóng rổ, trở thành đại diện của trường ra nước ngoài tranh tài, vì vậy tên của anh thường vinh dự xuất hiện trên bảng ở trường học.

Duy Dung mạnh mẽ, Sở Tịnh yếu ớt, trong mắt mọi người là đôi tài tử giai nhân hình tượng đẹp đẽ nhất, vì vậy số người muốn tác hợp hai người không phải là ít.

Nhưng Duy Dung không hứng thú gì với yêu đương. Khi đi học, ngoại trừ ráng sức với bài học trên trường, sau khi tan học anh còn có sự nghiệp khổng lồ của cha cần quản lý. Cộng thêm lúc học cấp ba, bởi vì nhất thời cao hứng cùng mấy người bạn chung chí hướng thành lập một phòng cố vấn, quản lý sửa chữa máy tính và chỉnh lý hồ sơ cho một số công ty quy mô nhỏ. Cuộc sống phong phú lại bận rộn như thế khiến anh không có thời gian dư thừa để yêu đương, vì vậy anh chỉ biết cảm ơn tấm lòng tốt của mọi người.

Đang lúc đóa hoa Sở Tịnh hoa rơi vô ý, mà Duy Dung nước chảy vô tình, không lâu đã có tin đồn Sở Tịnh đang hẹn họ với Vi Vân, ba người còn thường coi đây là đề tài để giễu cợt lẫn nhau.

"Cãi nhau?" Aizz, cô dâu mới gây gổ là chuyện thường tình, nhưng Vi Vân và Sở Tịnh đều là những người trầm ổn, nếu muốn họ tranh cãi ầm ĩ trừ phi đốt lửa sau lưng họ.

Vi Vân lắc đầu, đau đớn nói. "Không phải."

"Chẳng lẽ vì cô ấy không ở Đài Loan?" Đây là chuyện có khả năng nhất, nếu không Sở Tịnh dính Vi Vân như vậy, lại hay làm cậu ta cười như vậy, cậu ta không thể nào lộ vẻ buồn thương trên mặt.

Vi Vân gật đầu, lòng đang rướm máu.

Quả nhiên! Duy Dung thầm than mà lắc đầu. "Cô ấy đi đâu? Mỹ hay châu Âu?"

Thiệt là, muốn anh ghen tỵ cũng không cần như vậy. Đã là vợ chồng kết hôn nhiều năm, mới tách ra không bao đã mang dáng vẻ nửa sống nửa chết làm cho người ta không nhịn được hận nghiến răng.

Vi Vân khàn giọng đáp: "Đều không phải."

"Đều không phải, chẳng lẽ ở Nam Phi sao?" Duy Dung tỏ vẻ khoa trương trêu ghẹo: "Trời ạ, Vi Vân, không phải là tôi nhiều chuyện đâu, nhưng mà bà xã Sở Tịnh của cậu xinh đẹp như vậy, cậu phải để tâm nhiều một chút, giám sát chặt chẽ mới được, cậu biết không? Ở Nam Phi một người đàn ông có thể cưới nhiều vợ đó." Cuối cùng anh không nhịn được xấu xa nói láo đe dọa một phen.

"Đều không phải." Thở dài một tươn, Vi Vân lại lộ vẻ mặt đau thương và cô đơn vô tận. "Cậu đừng đoán mò nữa."

Cảm giác thái độ nói chuyện của Vi Vân khác thường, Duy Dung sững sờ, "Này, cậu đừng nói là cậu và Sở Tịnh ly hôn chứ?"

"Không có." Nụ cười nhạt của Vi Vân vẫn thê lương như vậy.

Duy Dung tức giận nghiêng người lườm anh ta. "Vậy thế nào chứ? Hôm nay nói tới nói lui nửa sống nửa chết, câu được câu không, chẳng lẽ thật sự cãi nhau với Sở Tịnh sao? Có muốn tôi đi làm người hòa giải cho hai người không?" Nếu thế thì nói sớm đi, dù tôi rất bận, nhưng đã là bạn tốt thì không phải ngại, tôi sẽ dành ra chút thời gian nói tốt cho cậu.

"Sở Tịnh mất tích rồi."

"Hả? Mất tích?!" Duy Dung cho là mình nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai, "Đây không phải là chuyện đùa đâu." Anh nhớ hôm nay hình như không phải mùng một tháng tư, ngày Cá tháng Tư đó.

"Sở Tịnh đi thật, từ tháng trước." Vi Vân đoạt lấy chai rượu trên tay Duy Dung, trút từng hớp vào trong miệng như thể con dế mèn.

Duy Dung kinh ngạc nhìn anh, suýt nữa bị những lời này làm cho chấn động. Anh hắng giọng, cảnh cáo: "Vi Vân, tôi cảnh cáo cậu, chuyện cười này thật sự không buồn cười chút nào." Trong khi nói chuyện, không quên đoạt lấy chai rượu trong tay Vi Vân.

"Không phải chuyện cười, là sự thật." Anh hi vọng biết bao đây chỉ là giấc mơ, chỉ tiếc sự thật vẫn là sự thật.

"Sao lại như vậy? Tại sao không cho tôi biết?" Chẳng lẽ tên này quên mất tình nghĩa hai người sâu đến mức có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống, thế nhưng lại không nói chuyện lớn này cho anh biết. Đáng ghét!

Vi Vân kẻ lại tình huống lúc đó: "Cô ấy muốn đi Châu Âu chơi, lúc đó tôi lại không rảnh, cô ấy đành phải một mình đi theo đoàn, ban đêm hoạt động tự do thì cô ấy và mấy người Châu Âu thuê thuyền du ngoạn sông Rhine, nhưng thuyền bị lật. . . . . ."

Sở Tịnh thích lãng mạn đã chẳng còn là bí mật trong đám bạn nữa, chuyện lãng mạn du thuyền vào ban đêm rất giống phong cách của cô ấy.

Duy Dung nghĩ vậy, khi đang ở Mỹ anh từng thấy tin này, hình như trong danh sách tử vong và mất tích có một người phương Đông, nhưng mà lúc đó anh quá bận rộn, không chú ý lắm, không ngờ người phương Đông bị mất tích đó lại là Sở Tịnh!

Tin tức này giống như một tiếng sấm khiến đầu óc Duy Dung choáng váng, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần, "Xin lỗi, tôi. . . ." Anh chợt cảm thấy cực kỳ khổ sở.

Vi Vân lắc đầu ngắt lời anh, "Chuyện này không liên quan đến cậu, lúc ấy cậu ở Mỹ nên tôi không báo cho cậu." Anh vò đầu. "Thật ra thì tôi cũng không tin đây là sự thật, bởi vì một ngày còn chưa thấy thi thể của cô ấy thì ngày đó tôi vẫn không tin."

Duy Dung lại vội vàng hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"

Vi Vân hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu."Giúp tôi quản lý Cạnh Thiên."

Quản lý Cạnh Thiên! Duy Dung nghe mà cằm thiếu chút nữa rớt xuống, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, mãi không nói nên lời.

Trời ạ! Bình thường Vi Vân còn coi Cạnh Thiên quan trọng hơn tính mạng, không ngờ vì tìm Sở Tịnh mà cậu ấy thậm chí không cần Cạnh Thiên nữa.

Còn nữa, Cạnh Thiên cũng không phải là một công ty nhỏ, nhân viên ít cũng phải hai ba trăm người, cậu ta không ngại anh chạy giữa Mỹ và Đài Loan chưa đủ mệt mỏi sao? Không thấy anh mệt chết không vui à!?

Không nghĩ ngợi thêm nữa, anh nhảy dựng lên hỏi ngược lại: "Cậu đang đùa gì thế?" Cậu ta không phải đau lòng đến mức dở hơi rồi chứ?

"Cậu thấy tôi giống nói đùa sao?" Vi Vân chỉ vào cặp tài liệu để bên.

Hít một hơi thật sâu, Duy Dung khó lắm mới đè nén được cú sốc này. Được rồi, nếu Vi Vân là bạn tốt của anh thì anh nhận. Nhưng mà anh cũng chỉ quản lý Cạnh Thiên trong vòng một thời gian được thôi.

Duy Dung nhìn anh ta, thở dài, vẻ mặt nặng nề hỏi: "Bao lâu?"

"Cho đến khi tôi tìm được Sở Tịnh." Vi Vân nghiêm túc nói.

"Hả?" "Duy Dung thét lên, "Vậy không có kỳ hạn sao?" Cậu. . . . cậu. . . .Không cảm thấy câu trả lời này quá đáng lắm sao?

Không để ý tới tiếng thét của anh, Vi Vân gật đầu kiên định.

Anh lớn tiếng kháng nghị: "Vậy, nếu như cậu không tìm được Sở Tịnh, vậy không phải tôi trông coi Cạnh Thiên giúp cậu mãi sao?"

Mặc dù anh rất sẵn lòng giúp đỡ nhưng đừng lạm dụng tình bạn như vậy chứ?

"Vậy tặng cho cậu luôn." Anh tin tưởng khả năng của Duy Dung, nhất định sẽ quản lý Cạnh Thiên đâu ra đấy.

Nghe vậy, Duy Dung suýt nữa trượt ngã xuống sàn nhà.

Vi Vân rốt cuộc coi Cạnh Thiên là cái gì? Một món quà? Một con rối? Có thể tùy tiện chuyển tới chuyển lui sao? Nhưng công ty lớn một khi kinh doanh không tốt, sẽ có vài trăm người không có cơm ăn.

Anh kêu to: "Vi Vân, cậu đang hãm hại tôi đó hả?" Có bạn bè kiểu này thì đúng là khóc không ra nước mắt!

"Không, tôi đang cầu xin cậu giúp một tay." Vi Vân nói buồn bã.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Như vậy. . . . . ." Vi Vân thở dài, nhún vai, khổ sở nhắm mắt lại.

Cạnh Thiên sụp đổ không phải là mong muốn của anh, nhưng không có Sở Tịnh, anh còn cần Cạnh Thiên làm gì nữa? Không còn ai trong cuộc sống cùng anh chia sẻ hạnh phúc của cuộc đời và công việc, không có Cạnh Thiên cũng chẳng sao.

Cậu ta lại có thể để mặc cho Cạnh Thiên đóng cửa?!

Vi Vân đáng chết, đúng là bất đắc dĩ, bắt anh phải chấp nhận không thể thương lượng.

Duy Dung cực kỳ tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Vi Vân thì anh lại không đành lòng trách bạn, đành phải nuốt sự bực tức vào trong lòng.

"Cậu đúng là lợi dụng tình nghĩa bạn bè của chúng ta." Không thể gầm thét quát mắng, kháng nghị rồi đi.

Ngoại trừ buồn bã, Duy Dung vẫn chỉ buồn bã. Haizz, chơi nhầm với bạn xấu!

"Trừ cậu ra tôi không tìm được ai để tin cậy phó thác." Anh tin tưởng năng lực của Duy Dung, anh tin tưởng Duy Dung sẽ dẫn dắt Cạnh Thiên đi lên tầm cao mới khi anh không có mặt.

Dây thần kinh trên mặt Duy Dung co giật nghiêm trọng, trải qua một thời gian suy nghĩ, than thở rồi thở than, cuối cùng anh đành phải tâm không cam tình không nguyện gật đầu đồng ý.

"Tôi chỉ đồng ý tạm thời giúp cậu tiếp quản, đến khi cậu tìm được Sở Tịnh thì hãy mau trở lại giải quyết."

Ai bảo Vi Vân là người bạn tốt nhất của anh chứ? Vi Vân đã lên tiếng thì anh không thể từ chối.

"Một lời đã định." Vi Vân cảm kích nắm chặt tay Duy Dung. "Duy Dung, tôi còn có một yêu cầu."

Gì cơ? Còn có yêu cầu?! Cậu ta tưởng ăn sạch anh mà anh không tức giận sao?

Nghe vậy, lỗ mũi Duy Dung bắt đầu phì phò, cặp mắt cũng tóe lửa.

Anh gào thét: "Đừng bảo chó mèo gì đó nhà cậu cũng bắt tôi chăm sóc chứ?"

Mấp máy môi, anh lắc đầu. "Tôi không nuôi mèo, cũng không nuôi chó." Lần này anh đã đoán nhầm.

He he, không phải chó mèo là tốt rồi, bởi vì bị dị ứng nên anh không chịu nổi lông động vật.

Duy Dung vẫn là không yên lòng."Thế là cái gì? Tốt nhất không phải là người." Anh cũng không phải là vú em, đường đường là tổng giám đốc của Tề Việt phải làm vú em, người khác sẽ cười rụng răng mất.

"Không phải trẻ con nên cậu cũng không phải làm vú em." Vi Vân liếc thấy tâm tư của bạn. "Cậu chỉ cần để cô ấy tiếp tục ở lại công ty là được, dù cô ấy phạm sai lầm gì cũng mở một mắt nhắm một mắt mà bao dung."

Nhưng anh tin tưởng Phạm Y sẽ không phạm lỗi, bởi vì cô đã làm thư ký cho anh nhiều năm, năng lực và tính tình của cô anh đều hiểu rõ.

Tiếp tục để lại công ty? Dù là cô phạm sai lầm, cũng mở một mắt nhắm một mắt mà bao dung?

Có vấn đề, Duy Dung bắt đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vi Vân, sau một lúc lâu anh mới hoài nghi hỏi: "Là phụ nữ?"

Vi Vân gật đầu.

Duy Dung tỏ vẻ quỷ lại. "Cậu lén nuôi tình nhân sau lưng Sở Tịnh?" Đó, bắt được rồi, lúc này cậu ta nhất định phải chết!

Vi Vân lắc đầu. "Không phải, cô ấy là em gái hàng xóm Sở Tịnh thương yêu nhất." Haiz, may mà anh nghĩ ra câu trả lời này.

Nếu là em gái hàng xóm Sở Tịnh thương yêu nhất, như vậy cũng giống như em gái của mình, cái này thì có vấn đề gì đâu. "Không vấn đề, cô ấy tên là gì?"

"Phạm Y, Tả Phạm Y."

"OK! Tôi nhớ rồi." Duy Dung gật đầu.

"Như vậy tất cả nhờ cậu đó."

Vi Vân giao cặp tài liệu mang theo cho Duy Dung, bên trong là cổ phần và con dấu của Cạnh Thiên, còn có những bản kế hoạch chưa hoàn thành hoặc đang tiến hành, dĩ nhiên cũng bao gồm điều động nhân sự mới nhất của Cạnh Thiên.

"Ừ." Nhận lấy cặp tài liệu, Duy Dung quan tâm hỏi: "Bao giờ lên đường?"

"Ngày mai."

"Tôi tiễn cậu."

"Đừng khách sáo như thế, cậu bằng lòng tiếp quản Cạnh Thiên tôi đã cảm kích lắm rồi." Vi Vân cảm kích nắm chặt tay Duy Dung.

Anh trịnh trọng dặn dò: "Tôi chờ cậu trở lại. Còn nữa, nhớ nhất định phải đưa Sở Tịnh về."

"Tôi biết rồi."

Nhất định, anh nhất định sẽ đưa Sở Tịnh về! Vi Vân lặng lẽ thề trong lòng.

Sau khi rời khỏi Tề Việt, Vi Vân lập tức lái xe về Cạnh Thiên, vì để tránh cho nhân viên công ty bàng hoàng sau khi anh rời đi, anh phải tiến hành điều động nhân sự, còn phải mở hội nghị cán bộ cao cấp, để thông báo cho toàn bộ nhân viên công ty biết anh tạm thời bàn giao công ty cho Duy Dung quản lý.

"Anh Vi Vân, anh tìm em ạ?" Phạm Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc, đi về phía Vi Vân ở cửa sổ sát đát.

Quen biết mấy năm, Phạm Y vẫn luôn coi Vi Vân là anh rể, mà anh cũng xem cô như em gái ruột, cho nên Phạm y vẫn hay gọi Vi Vân là anh, mà không phải tổng giám đốc.

Nghe thấy giọng Phạm Y, Vi Vân chậm rãi xoay người lại, giữa lông mày là vô số ưu sầu.

"Anh Vi Vân, xin lỗi, đều là em không tốt, nếu như ban đầu em đi cùng chị Tịnh thì đã không xảy ra chuyện như vậy."

Ít nhất trong khoảnh khắc khó khăn trên thuyền đó, cô sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ Sở Tịnh, tựa như khi còn bé, người khác giễu cợt cô không cha không mẹ thì Sở Tịnh đã bảo vệ cô.

Vi Vân nhìn cô, lắc đầu cười khổ. "Phạm Y, đừng ôm đồm trách nhiệm nữa, Sở Tịnh mất tích không phải là lỗi của em, cho dù em đi cùng cô ấy cũng không thể thay đổi được gì." Trời xanh rõ ràng đã sắp xếp, một mình sao có thể thay đổi.

Tuy nói như vậy, nhưng Phạm Y vẫn cảm thấy đau lòng da diết, cô tự trách mình đã không thay đổi lịch trình công việc của Vi Vân. Cô là của thư ký của anh, cô có thể hoãn hợp đồng về sau, cô có thể khuyên nhủ Sở Tịnh bảo chị ấy lùi chuyến đi chơi lại mấy ngày, như vậy chị ấy sẽ không gặp phải chuyện lần này.

Phạm Y càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng khổ sở, cô nghẹn ngào: "Nhưng. . . . . ."

Vi Vân ngắt lời cô, "Phạm Y, anh phải nói mấy lần nữa, không phải lỗi của em, thật sự không phải lỗi của em."

Phạm Y đi lên trước, vươn tay cố gắng vuốt nếp nhăn trên mặt Vi Vân, "Như vậy, Anh Vi Vân cũng đừng đau lòng nữa được không. Em tin tưởng chị Tịnh không sao cả, chị ấy nhất định sẽ được người tốt bụng cứu nhưng bây giờ không thể gọi điện về nói cho mọi người biết tình hình của chị mà thôi." Nhìn anh đau lòng khổ sở, Phạm Y ném giọt lệ long lanh ở hốc mắt lại.

Vi Vân kéo cô đến ghế sa lon, rút giấy ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

"Đúng vậy, chị Tịnh của em nhất định không sao cả, bây giờ không thể liên lạc với chúng ta thôi, cho nên anh Vi Vân định đến Pháp tìm cô ấy, đưa cô ấy về nhà."

Thấy Phạm Y cũng đau lòng muốn chết mà vẫn còn muốn an ủi anh, Vi Vân vô cùng cảm động. Anh và Sở Tịnh thật sự không hoài công thương yêu cô.

"Em cũng muốn đi, giúp anh tìm chị Tịnh, đưa chị Tịnh về." Vừa nghe Vi Vân đi Pháp tìm Sở Tịnh, Phạm Y lập tức lên tiếng muốn góp sức.

Vi Vân nói lời xin lỗi: "Phạm Y, anh xin lỗi, anh Vi Vân không dẫn em theo được."

Lần này đi Pháp, anh còn chưa chắc đã lo được cho bản thân thì làm sao quan tâm đến cô được.

Phạm Y lùi lại một bước, nhỏ giọng ngập ngừng: "Tại sao không được?" Cô cũng muốn đi tìm chị Tịnh.

"Bởi vì trong lúc đó em phải giúp anh Vi Vân chăm sóc cho Cạnh Thiên." Vi Vân nói lý với cô.

"Nhưng em chỉ biết công việc của thư ký." Hơn nữa không phải chuyện gì cũng làm tốt, bởi vì có lúc cô rất mơ hồ, may là anh Vi Vân bao dung cô, không nổi giận với cô, nếu là giám đốc khác e rằng đã nổi giận lâu rồi.

"Phạm Y, em đã quên em là thư ký của anh sao? Khả năng của em anh còn chưa rõ sao?" Vi Vân vỗ vai cô, nhắc nhở chính cô có thể làm được.

"Nhưng. . . . . ." Không có họ ở bên, cô lại tựa như đứa trẻ mồ côi không có người thân, cảm giác đó thật cô đơn.

Vi Vân vỗ vai cô, "Phạm Y, yên tâm, anh biết khả năng của em, dù có tổng giám đốc mới thì em vẫn thừa sức làm."

Phạm Y vẫn cảm thấy trách nhiệm này quá nặng nề, bả vai nhỏ bé của cô thật sự không gánh vác được, cô làm nũng, "Anh Vi Vân, em đi cùng anh nhé?"

"Phạm Y, chuyện này em hãy tha thứ cho anh Vi Vân không thể đồng ý." Vi Vân xoay mặt, nhẫn tâm từ chối cô.

Nghe lời nói kiên quyết của anh Vi Vân kiên quyết, bả vai của Phạm Y dần dần xụ xuống.

"Được rồi, em sẽ ngoan ngoãn ở Đài Loan chờ anh chị về." Lời nói gượng gạo khiến ai ai cũng biết cô phải cố gắng đè nén cảm xúc không để mình khóc thành tiếng đến mức nào.

"Phạm Y, em đừng lo, người tiếp quản công ty là bạn thời đại học của anh Vi Vân, cũng là bạn thân nhất của anh Vi Vân và chị Tịnh của em, cậu ấy sẽ chăm sóc em."

Phạm Y khẽ gật đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn thẳng.

"Anh Vi Vân bao giờ thì đi?" Cô sẽ nhớ anh.

"Ngày mai." Vi Vân yêu thương xoa đầu cô.

"Cái gì? Nhanh vậy sao." Vẻ mặt Phạm Y xám xịt.

"Sở Tịnh gặp chuyện không may cũng đã lâu như vậy, tiếp tục kéo dài e rằng cơ hội tìm thấy cô ấy sẽ càng mong manh."

"Em tiễn anh tới sân bay."

"Phạm Y, bắt taxi đến sân bay dễ lắm sao?"

Quan trọng là anh và Sở Tịnh đều không yên tâm để cô lái xe một mình, nhất là Đài Bắc còn cách sân bay Đào Viên một đoạn.

Cô không nghe lời bĩu môi, "Nhưng em muốn tiễn anh mà." Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, cô rất sợ, rất sợ anh cũng mất liên lạc giống như Sở Tịnh.

"Phạm Y! Anh hiểu tâm trạng của em. Tin tưởng anh, anh không ra đi không trở lại đâu." Vi Vân dịu giọng khuyên bảo.

"Em hiểu rồi, nhưng không biết chị Tịnh ở đâu, anh Vi Vân còn sắp đi nữa, em thất rất khó chịu." Phạm Y đáng thương cúi đầu.

Cô không dám nói là trong lòng cô cũng rất sợ, rất khủng hoảng, vắng họ như thể mất đi người thân, họ là người thân duy nhất trên đời của cô!

Phạm Y yếu đuối, Vi Vân và Sở Tịnh đều hiểu rõ, mà gần đây Sở Tịnh mất tích lại khiến cô phải trải qua nỗi sợ hãi khi mất đi người thân lần nữa. Nhưng sợ anh đau lòng nên cô đành đè nén nỗi sợ hãi này. Anh cũng lo lắng cho cô, nhưng vì không rõ Sở Tịnh ở đâu nên anh thật sự lực bất tòng tâm.

Vi Vân an ủi: "Phạm Y, đừng sợ, anh đồng ý với em nhất định sẽ trở lại, hơn nữa còn đưa chị Tịnh của em về."

"Vâng." Gật đầu, Phạm Y vẫn hoảng loạn và sợ hãi.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status