Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

Chương 9

/10


Sáng sớm vận động quả nhiên hao phí thể lực, cộng thêm mấy ngày qua bị anh quấy nhiễu cảm xúc vô cùng thấp thỏm, không thể nào ngủ say, giờ phút này Phạm Y biến thành con mèo lười nhác, nằm sấp trên giường ngái ngủ.

"Anh đã từng nói cho em biết, thật ra anh rất thích mái tóc dài này của em chưa nhỉ?" Lòng bàn tay của Duy Dung vô cùng lưu luyến vuốt ve sống lưng tinh tế nhẵn mịn của cô, ngón tay lướt qua mái tóc dài thả xõa như thác nước trên làn da trắng bóc của cô, nhàn nhã vuốt ve mái tóc và sống lưng cô.

"Không nhớ." Cô lười nhác ngước mắt lên.

"Nhớ tới lần đầu tiên gặp em, tóc của em còn ngắn, nhưng cũng rất đẹp."

"Người đã già, lòng cũng già đi, người dĩ nhiên cũng sẽ thay đổi." Phạm Y hờ hững quy nguyên nhân để tóc dài cho một chữ lười.

"Đừng cắt nhé."

Cô không trả lời. Việc tương lai không ai chắc chắn, có lẽ ngày nào đó nổi hứng cắt xoẹt đi không chừng.

"Y Y, anh thích em."

Cô trợn mắt, hoàn toàn thua anh.

Lần này anh biểu hiện rõ ràng như vậy, cũng nói nhiều lần, cô cũng không phải cọc gỗ, không muốn biết cũng rất khó.Nhưng cô không dám đáp lại tình cảm của anh, sợ mất đi đã trở thành bóng ma trong lòng, cô không bỏ được cũng không thể thoát được. Nhưng tình yêu này, không phải cô nói không cần là có thể không cần, nó đã bất tri bất giác lặng lẽ ngấm vào trái tim cô, đánh chiếm trái tim cô.

"Có thể đừng làm chuyện này khi làm việc không?" Sẽ có lúc bị bắt gặp, cô không muốn trở thành đề tài buôn chuyện của đồng nghiệp. Anh đáp dứt khoát: "Được, chuyển đến sống chung cùng anh." Yêu cảm giác có cô, yêu hương vị của cô thường khiến anh không thể ngủ được. Nếu như cô có thể sống chung với anh, vậy anh cũng sẽ không đến mức vì tích quá nhiều ham muốn mà phải tắm nước lạnh dập dục vọng trong lòng.

"Chỗ ở hiện tại của tôi rất tốt." Cô đã nhận lời Vi Vân trước khi anh tìm được Sở Tịnh sẽ bảo vệ cái tổ nhỏ ngọt ngào của anh và Sở Tịnh, cô không thể nuốt lời.

"Rốt cuộc em đang ở đâu? Tại sao không tìm được địa chỉ của em ở phòng nhân sự?" Sơ yếu lý lịch quá mức đơn giản hoàn toàn không có ích gì trong việc tìm hiểu cô, khiến anh cảm thấy rất ảo não.

Phạm Y cười cười. "Bởi vì không cần, cho nên không điền."

"Cái gì gọi là không cần, Vi Vân chưa từng tìm em làm thêm giờ sao?" Còn lâu anh mới tin.

"Có." Cô gật đầu trả lời.

Chẳng qua cô sống chung với Vi Vân và Sở Tịnh, còn sợ làm thêm giờ không tìm được người sao?

"Vậy nếu anh có việc cần tìm em thì sao?" Không được, anh nhất định phải đào ra tư liệu của cô.

"Có chuyện gì không thể nói lúc làm việc, lại phải nói sau giờ làm chứ?" Ngay cả chuyện như vậy anh cũng không kiêng kị giờ làm việc mà tìm đến cô, cô không tin anh còn có chuyện gì không thể nói lúc đi làm.

Không đào ra được tư liệu, anh bực mình, quát tháo ầm ĩ: "Em quản anh!"

Phạm Y xoay người, chau mày nhìn xuống đất, trong chớp mắt vẻ hờ hững đó đã khiến Duy Dung cảm thấy dù anh đã cố gắng rất nhiều, khó khăn lắm mới khẽ chạm tới tâm hồn cô lại bị ngăn cách bởi màn chắn vô hình kia.

"Tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, dĩ nhiên không thể quản tổng giám đốc như anh." Đứng dậy khỏi giường, để lại một mình Duy Dung trên giường, lạnh lùng đi vào phòng tắm.

"Tả, Phạm, Y!" Duy dung tức giận gào thét.

"Tôi không nợ anh, cũng không có điếc, anh không cần to tiếng như vậy." Giọng nói lạnh nhạt, thái độ rõ ràng của Phạm Y đã kéo dài khoảng cách giữa hai người.

"Chẳng lẽ em không quan tâm đến anh chút nào sao?" Duy Dung thét lên sự đau thương trong lòng mình.

Trong phòng tắm, Phạm Y giật mình ngây ngẩn.

Cô có quan tâm đến anh chút nào không? Nói không là gạt người, nhưng cô không chịu nổi sự mất mát lần nữa, vậy cứ coi là không đi.

Không đợi được câu trả lời của cô, Mộ Duy Dung tức giận nhảy xuống giường, roạt một tiếng, kéo cánh cửa phòng tắm ra, mũi đối mũi mắt đối mắt với cô, bắt buộc cô phải đối mặt với lòng mình. "Nói chuyện với em đó!"

Tránh khỏi tầm mắt sáng quắc của anh, Phạm Y quay mặt đi. "Đừng ép tôi." Yêu không khó, nhưng cảm giác sợ mất đi lại rất đau khổ, nhưng cô không biết nói với anh thế nào, chỉ có thể một mình chịu đựng nỗi đau khổ này.

"Được, anh không ép em, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ buông tha cho em."

Anh để lại một câu rồi xoay người, để cô ở lại phòng tắm một mình. Sau đó là tiếng mặc quần áo, cửa phòng nghỉđược mở ra rồi đóng lại, anh rời đi rồi! Bất chợt giọt nước mắt đã lâu chưa từng rơi chậm rãi trượt trên gò mó.

Trời mới biết cô không phải vô tình, mà là không dám hữu tình!

"Y, đêm nay đi dự tiệc với anh."

Mục Duy Dung không dùng giọng ra lệnh giống lúc vừa mới đi làm mà là cách nói thân mật như tình nhân.

Không còn cách nào khác, dùng giọng điệu như vậy mà cô vẫn còn đối xử lạnh lùng với anh. Nếu lại ăn nói giống như lúc trước, chẳng phải mãi mãi không có được lòng cô sao.

Hàng mi dài của Phạm Y khẽ rung, cô không lên tiếng, ngay cả ngón tay gõ trên bàn phím cũng không dừng lại. Im lặng, không để ý tới anh -- Không sao, dù thế nào đi nữa anh cũng có rất nhiều thời gian.

Mộ Duy Dung nhấn nút tắt màn hình máy tính của cô, mềm không được, vậy thì cứng, vừa đấm vừa xoa không sợ cô không gật đầu.

"Phạm Y, em là thư ký của anh đó."

Màn hình đen thui làm gián đoạn công việc của cô, lúc này Phạm Y mới ngước mắt lên, đưa mắt về phía anh. "Tổng giám đốc, Cạnh Thiên còn nhiều thư ký có thể đi dự tiệc với anh, anh muốn ai đi cùng anh có thể tùy ý chọn lựa, nhớ gạch tên giúp tôi." Hừ! Ai nói thư ký thì phải đi dự tiệc với ông chủ? Hơn nữa gần đây sáng nào đi làm cũng bị anh bắt được làmvận độngtrên giường.Khoản nợ này cô còn chưa tính, anh lại còn dám đến tìm cô, đúng là đáng ăn đòn!

"Nhưng anh chỉ muốn em thôi." Hai ý nghĩa, anh nói rất rõ ràng.

Phạm Y làm bộ không hiểu. "Cảm ơn đã cất nhắc, chỉ tiếc ban đầu tới công ty, tôi đã nói với tổng giám đốc Vi rằng sau khi tan sở là thời gian của tôi, không phụ trách công việc đối ngoại." Muốn tìm người dự tiệc là việc của anh ta, không liên quan tới cô.

Anh tiếp tục vô lại. "Vi Vân là Vi Vân, anh là anh."

Vi Vân chết tiệt! Điều kiện gì không đáp ứng lại đi đáp ứng yêu cầu này. Duy Dung rủa thầm trong lòng.

Nụ cười lạnh lùng dâng lên từ khóe môi, liếc nhìn anh ta, cô chậm rãi lắc đầu nói: "Cũng bởi vì là anh, cho nên tôi càng không muốn đi."

"Phạm Y."

"Hừ!" Gọi khản cổ cũng thế thôi, cô vẫn chưa nguôi giận đâu. Quay đầu không để ý đến anh ta nữa, cô mở màn hình, tiếp tục công việc còn dang dở.

"Chẳng lẽ em vẫn còn tức giận vì chuyện hồi sáng?" Khóe miệng anh nhếch lên. Sáng nay, sau khi triền miên làm cho anh hăng hái hẳn lên, hiệu suất công việc tăng lên gấp bội.Nếu như có thể anh không ngại làm thêm một lần vào giờ nghỉ trưa, tăng hiệu suất công việc buổi chiều. Ừ, đây có lẽ là ý kiến hay, đáng giá tham khảo. Anh giỏi quá đi!

Mặt Phạm Y liền biến sắc, mắt liếc xéo qua, may là ánh mắt không giết người, nếu không Mộ Duy Dung đã chết trăm ngàn lần rồi.

Cô lạnh lùng nhắc nhở: "Xin tổng giám đốc Mộ coi trọng năng lực làm việc của tôi, nhớ rằng tôi là thư ký riêng của anh, không phải công cụ tình dục riêng của anh."

"Anh chưa bao giờ xem em là công cụ tình dục." Đây là lời thật lòng của anh, tại sao cô không rõ chứ?

Day huyệt thái dương đau nhức, chủ đề này giằng co quá lâu khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

"Vậy thì khi không có việc quan trọng thì đừng đến làm phiền tôi." Thư ký mà kiêu ngạo như Phạm Y e rằng toàn bộ thế giới không có mấy người.

"Anh đang nói việc quan trọng."

"Đã qua năm giờ rưỡi, hết giờ làm việc rồi." Đủ rõ ràng chưa.

"Xem như làm thêm giờ." Thế này được không.

"Tôi không có lễ phục." Cô không muốn đi.

"Không sao, anh dẫn em đi mua." Sao không nói sớm, chuyện này dễ giải quyết mà.

Nói xong, Duy Dung kéo cô tới thang máy, cho tới tận bãi đậu xe dưới tầng hầm tay anh bị cô dùng sức hất ra.

Phạm Y tức giận hét lên: "Anh vẫn chưa rõ sao? Đây căn bản không phải là vấn đề lễ phục mà là tôi hoàn toàn không muốn tham gia bữa tiệc với anh!"

"Được, nếu như em có thể giúp anh tìm được một Tả Phạm Y thứ hai." Anh cười xấu xa.

Nghe vậy, Phạm Y vô cùng chán nản.

"Anh. . . . . . Anh là cố tình gây sự." Cô quở trách.

Anh thong thả nói: "Anh cố tình gây sự, vậy còn em?" Đừng quên, cô là thư ký riêng của anh, thư ký này không chịu dự tiệc với anh, nói thế mà được à?

"Anh có thể tìm bạn gái của anh." Cô nói gượng gạo.

"Vậy ư? Tìm bạn gái cùng đi, quả nhiên là cách hay." Anh cười đi về phía cô, một tay ôm eo cô.

"Anh làm gì thế?" Nhìn tay của anh, cô khẽ chau mày.

"Không phải em nói anh tìm bạn gái cùng đi sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì đúng rồi." Anh mỉm cười. "Bởi vì em chính là bạn gái anh."

Phạm Y sửng sốt, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, mãi mới tìm lại được giọng nói.

"Mộ Duy Dung, anh đứng đắn chút có được không?" Cô không nể mặt. Đứng đắn, ở trước mặt cô anh không đứng đắn lúc nào!? Từng câu nói, từng hành động của anh với cô đều là biểu hiện cho tình cảm của anh mà. Duy Dung cười khổ trong lòng.

"Anh còn chưa đủ đứng đắn sao?" Anh cười bất đắc dĩ. Mặt Phạm Y đổi sắc.

"Phạm Y, tình cảm anh dành cho em, em không cảm nhận được sao?" Duy Dung trầm giọng hỏi. Cô sửng sốt, sau đó nói: "Tôi. . . . . . Tôi chưa từng muốn anh có tình cảm với tôi."

"Rốt cuộc em định coi thường anh tới lúc nào?" Anh quay mặt cô lại, nhìn sâu vào mắt cô. "Cảm nhận sự tồn tại của anh, đáp lại tình cảm anh dành cho em, thật sự khó khăn như vậy sao?"

Phạm Y kinh ngạc, tầm mắt ngơ ngẩn nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Nhìn chính mình trong mắt anh, cô hỏi lòng mình, thật bất đắc dĩ là câu trả lời vẫn là đáp án đó -- Không biết, cô thật sự không biết.

"Thôi, dù thế nào đi nữa hôm nay em nhất định phải dự tiệc với anh." Anh cười bất đắc dĩ, sau đó quả quyết nói.

Rồi anh cầm tay cô, không để ý đến sự phản kháng của cô mà kéo cô vào xe.

Hơn mười phút sau, xe dừng lại, anh lại kéo cô vào một của hiệu quần áo.

Vừa mới tiến vào, Muộ Duy Dung đã gào tên bà chủ đang dặn dò nữ nhân viên đứng sau quầy: "Như Vân, Như Vân."

Thì ra Duy Dung kéo Phạm Y vào cửa hiệu quần áo của bạn cùng lớp đại học Kha Như Vân, anh cũng chỉ yên tâm giao Phạm Y cho cô.

Nhưng mà Phạm Y không biết, cho rằng bà chủ cửa hiệu quần áo này cũng từng có quan hệ với anh.

Hừ! Cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Phạm Y không lên tiếng, nhưng đáy lòng đã thầm mắng anh ngàn vạn lần. Nghe thấy giọng bạn cũ, Kha Như Vân thân thiện tiến lên đón. "Duy Dung, sao lại rảnh rỗi tới đây?"

Cùng tốt nghiệp ở trường kinh tế, Kha Như Vân vận dùng tài hoa của mình trên lĩnh vực nhập khẩu kinh doanh quần áo nước ngoài.Mặc dù hiện giờ cửa hàng này vẫn chưa thu hút lắm, nhưng một năm kiếm được cũng bằng người khác làm mấy năm.

"Như Vân, tối nay tôi có bữa tiệc quan trọng, phiền cậu chọn đồ giúp cô ấy." Duy Dung thân mật kéo Phạm Y tới giữa hai người, dặn dò.

Như Vân đánh giá Phạm Y, một đôi mắt lạnh lùng hờ hững, lại nhìn Duy Dung, đôi mắt thâm tình chân thành nhìn chằm chằm vào Phạm Y. Như Vân không nhịn được bật cười. Thì ra con ngựa hoang không thể kiềm Mục Duy Dung này cũng có ngày bị thuần phục! !

"Không thành vấn đề, giao cho tôi." Như Vân thân thiện kéo tay Phạm Y, "Tôi nhất định sẽ chọn đồ thật đẹp cho cô ấy."

Phạm Y lạnh lùng nhìn Mục Duy Dung, "Tôi có quyền từ chối không?"

Cô không thích cách nói chuyện của họ, có vẻ như họ rất thân, khiến trái tim cô không hiểu sao lại đau nhói.

"Không thể." Anh cười lắc đầu.

"Yên tâm, Duy Dung rất rộng rãi với phụ nữ của cậu ta." Kha Như Vân cho rằng Phạm Y lo lắng vấn đề tiền nong.

"Tôi không phải người phụ nữ của anh ta." Phạm Y lạnh lùng tỏ rõ thân phận.

"Cô không cần giải thích với tôi đâu." Phòng ngự thật vững chắc.

Nhìn Như Vân đang chọn lễ phục dạ hội thích hợp với cô trong đống quần áo, Phạm Y do dự không biết có nên hỏi không, cuối cùng vẫn không kiềm chề được sự tò mò, lên tiếng hỏi: "Chị quen anh ấy lâu rồi sao?"

Như Vân gật đầu. "Đúng vậy."

Bốn năm đại học, tốt nghiệp đến nay cũng đã năm năm, cũng sắp được mười năm rồi, không được coi là lâu sao?

"Có vẻ chị rất hiểu anh ấy." Nghịch quần áo trên giá bày, Phạm Y cố làm cho giọng điệu của mình có vẻ thờ ơ. Thì ra cô ấy vẫn quan tâm. Ha, Mộ Duy Dung, người ta đã để tâm đến cậu rồi, cố gắng thêm chút là có được cô ấy rồi.

Như Vân cười. "Coi như cũng khá hiểu."

"Ồ." Tâm trạng Phạm Y bỗng nhiên lắng xuống.

Khóe mắt liếc thấy sắc mặt trầm xuống của Phạm Y, Như Vân lén cười trộm trong lòng.Cô làm bộ tìm phụ kiện, không thấy biểu tình cô đơn của cô, vô tình hay cố ý thở dài: "Chỉ tiếc là bạn bè quá thân quen rồi nên chẳng yêu đương gì được."

"A!" Nghe vậy, Phạm Y kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Như Vân, cô hoảng hốt rời tầm mắt đi.

"Bất kể Duy Dung làm gì với cô, cậu ấy cũng không phải kiểu đàn ông cợt nhả như cô nghĩ đâu." Thấy Duy Dung thường ghé thăm cửa hiệu của cô, tốt bụng giúp cậu ta một lần vậy.

Bị nhìn rõ nỗi lòng, Phạm Y luống cuống đỏ mặt."Tôi. . . . . . Tôi không. . . . . ."

Như Vân tiếp lời cô: "Vừa rồi không nghĩ như vậy, có đúng không?"

Mặt Phạm Y càng đỏ hơn.

"Duy Dung là tài tử nổi tiếng ở trường, cũng là mỹ nam, con gái thích cậu ta cũng không ít. Giáo viên và bạn bè cùng khoa đều tác hợp cho cậu ta và Sở Tịnh, chẳng qua cậu ta vẫn duy trì một nguyên tắc, không phù hợp thì không cần. Ở trên mặt tình cảm cậu ta nổi tiếng là soi mói, hôm nay cậu ta dẫn cô tới chọn đồ, tôi thật sự vô cùng kinh ngạc, chứng tỏ cô có tầm quan trọng nhất định trong lòng cậu ta.Nếu không người lười theo đuổi phụ nữ như cậu ta sẽ không làm chuyện nhàm chán này đâu." Nhiều lắm là ký hóa đơn, muốn cậu ta đi cùng phụ nữ, kiếp sau nhé.

"Tôi. . . . . ."

"Cậu ta là người đàn ông tốt. Tôi không biết trong lòng cô bài xích cậu ta cái gì, nhưng tôi muốn nói, bỏ qua cậu ta sẽ là tổn thất lớn nhất trong đời cô đấy." Nói đến đây thôi, nếu như cô ấy không nghe thì nói nhiều cũng chỉ tốn nước bọt.

"Lại đây, thử xem cô có thích bộ này không." Như Vân chọn lễ phụ màu xanh đậm không vai trễ ngực.Kiểu may đơn giản, ôm lấy thân hình thon thả tinh tế của cô, càng tăng lên vẻ mê người. Phối hợp với chiếc vòng cổ da cùng màu vừa mới nhập tuần trước, trên lớp da gắn vô số đá long lanh trong suốt, tôn lên đường cong trên cổ cô, trong sự cao quý còn thêm nét lịch sự tao nhã.

"Nhưng hôm nay tôi muốn mặc màu đỏ." Phạm Y chỉ vào bộ lễ phục màu đỏ cùng kiểu treo bên cạnh. Màu đỏ nóng bỏng này làm cho người ta không nhịn được mà tim đập rộn lên.

"Cô không sợ cậu ta không kiềm chế được mà hứng tình ngay tại trận à?" Như Vân cảnh cáo bằng giọng mờ ám.

Từ ánh mắt trắng trợn không hề che giấu của Duy Dung nhìn cô ấy, là biết cậu ta đã yêu cô gái này đến chết rồi. Nếu như cô ấy mặc lễ phục màu đỏ nóng bỏng này cậu ta không phun máu mũi mới là lạ.

Lời bình trực tiếp như vậy, Phạm Y nghe thấy mà đỏ mặt mãi không thôi.

"Anh ta sẽ làm vậy sao?" Phạm Y xấu hổ đỏ mặt hỏi.

"Chắc chắn rồi, nhất định sẽ làm vậy." Như Vân dứng khoát nói, "Còn nữa, nói trước cho cô biết, bộ lễ phục này không rẻ đâu, nhớ đừng xé đấy, rất quý đấy."

Lễ phục trị giá sáu con số quả thật không rẻ, mặc dù Mộ Duy Dung có tiền, sẽ không để ý, nhưng mà nhìn lễ phục của cửa hàng mình bị phá hỏng, cô vẫn thấy đau khổ, dù sao nó cũng là do cô chọn tỉ mỉ nhập về nước.

"Cám ơn. Nếu như có thể, tôi sẽ nhớ nhắc nhở anh ta." Từ trước đến nay đều là Duy Dung ép cô, hôm nay cô phải cho anh ta biết, phụ nữ không phải kẻ yếu, cũng sẽ có lúc khiến đàn ông phát điên!

Theo như địa chỉ Phạm Y đưa cho, Duy Dung tới nhà cô.

Nhìn nơi quen thuộc không thể quen thuộc hơn, anh hơi ngẩn ra, đầu óc đình chỉ trong chốc lát.

Biết vợ chồng Vi Vân lâu rồi, căn bản không cần nhớ số nhà cũng biết cách đến nhà cậu ta. Thế nên khi Phạm Y đưa địa chỉ này cho anh, anh hoàn toàn không ngờ rằng cô lại sống ở nhà của Vi Vân. Sự đả kích này nói lớn không lớn nhưng cũng đủ để anh sững sờ vài giây.

Hôm nay nhà họ Vi không đóng cửa giống mọi hôm, cửa lớn rộng mở để cho anh dễ dàng lái xe vào sân.

Khi anh đang định mở cửa xe, sau cửa lớn khép hờ truyền đến tiếng cười trong veo của Phạm Y, cùng tiếng gọi Vi Vân thật vui vẻ.

Anh chưa từng nghe thấy giọng nói vui mừng như vậy của cô, cảm giác chua xót đến tận xương tủy làm Duy Dung khẽ chau mày.

Đi lên trước, mặc dù vẫn còn cách phòng khách một đoạn, nhưng người có thị lực tốt như anh đã nhìn rõ tình hình trong phòng khách.

Anh không thể tin được trừng lớn hai mắt, từ từ siết chặt nắm tay, đầu ngón tay bất giác đâm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt đen lại dần trở nên âm trầm cùng với đó là vẻ điên cuồng tức giận.

Cô ta, quả nhiên có quan hệ không bình thường với Vi Vân! Thảo nào trong hồ sơ lý lịch của cô không dám điền địa chỉ.

Cô ta, thật sự là tình nhân của Vi Vân! Thảo nào trước khi đi Vi Vân trịnh trọng giao phó cô cho anh như vậy.

Cô ta, lại có thể quang minh chính đại ở nhà họ Vi như vậy! Thảo nào Sở Tịnh không chịu nổi mà bỏ đi tận đến Châu Âu xa xôi để giải sầu.

Thì ra là, Vi Vân hoàn toàn không phải đến Châu Âu để tìm Sở Tịnh, cậu ta làm vậy chỉ để che tai mắt của người khác, thật ra thì đôi gian phu dâm phụ này đang ở bên nhau, sống cuộc đời uyên ương hằng mong ước.

Thật là đáng giận!

Chuyện gì chứ? Rốt cuộc cô coi anh là cái gì?

Khi cô cùng anh triền miên trong phòng nghỉ, cô có từng nghĩ đến Vi Vân đang chờ cô tan sở về nhà không?

Thật buồn cười! Anh còn ngỏ lời yêu cô, trong khi cô không tỏ rõ thái độ, thì ra cô coi anh là trò cười!

Đôi mắt đen lộ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Phạm Y đang vui mừng ôm chặt Vi Vân, anh căm hận xoay người bỏ đi. Vứt mạnh tờ giấy trong lòng bàn tay xuống trước cửa phòng khách.

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status