Trần Trường Sinh không phải Thương Hành Chu, không có hùng tâm hoặc là nói ý chí tiêu diệt Ma tộc hoàn toàn, nhưng hắn cũng có ý nghĩ của mình.
Hắn hi vọng Ma tộc trở nên suy yếu cực đoan, thế cho nên trong thời gian sau đó, không dám sinh ra tâm tư nào khác đối với Nhân tộc.
Ma Quân vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề tức giận, nói: Sau đó các ngươi sẽ cùng chúng ta thông thương, hoàng thất hai tộc thậm chí có thể lấy nhau, các ngươi sẽ cưỡng chế cấm dùng văn tự cùng tiếng nói của Thần tộc, chỉ để lại hội họa cùng điêu khắc? Rất ngẫu nhiên, đây cũng là kế hoạch của ta.
Trần Trường Sinh xem nước trà trong chén dần dần đông cứng lại, không nói gì.
Dưới trời sao vốn dĩ không có chuyện gì mới mẻ.
Cuộc nói chuyện hoặc là nói đàm phán này đến lúc này, liền không còn khả năng tiếp tục được nữa.
Ma Quân hỏi: Ta không rõ chính là, nếu ý nghĩ của ngươi kiên định như thế, tại sao lại tới gặp ta.
Trần Trường Sinh nói: Bởi vì ta muốn biết vì sao ngươi muốn gặp ta.
Ma Quân nhìn vào mắt của hắn nói: Cho dù ngươi không muốn hòa đàm, nhưng chúng ta vẫn có thể hợp tác.
Không thể hòa đàm, nhưng có thể hợp tác, như vậy tự nhiên chính là nhằm vào kẻ thứ ba.
Đây cũng là chuyện Trần Trường Sinh trước khi đến đây không thể nào hiểu nổi.
Tình huống bây giờ, Yêu tộc đã quyết định kết minh cùng Tuyết Lão thành, bọn họ tự nhiên muốn nhằm vào Nhân tộc.
Ma Quân lúc này nói hợp tác là có ý gì? Chẳng lẽ hắn cảm thấy Mục phu nhân đã không thể khống chế cục diện được nữa? Yêu tộc cuối cùng sẽ duy trì minh ước cùng Nhân tộc ư?
Nếu quả thật như vậy, Trần Trường Sinh có lý gì hợp tác với hắn?
Tình thế đã có biến hóa.
Ma Quân ngẩng đầu nhìn bão tuyết như lông ngỗng trên bầu trời rơi xuống, nói: Bốn ngày trước, mùi vị của cả Bạch Đế thành cũng đã thay đổi.
Trần Trường Sinh biết hắn nói chuyện gì, nói: Ta không cần cảm thấy bất an.
Ma Quân lắc đầu, nói: Ta không biết Bạch Đế đang suy nghĩ điều gì, ngươi cũng không biết.
Trần Trường Sinh chú ý tới, hắn nhắc tới Bạch Đế, mà không phải Mục phu nhân.
Ma Quân nói: Ta vẫn hoài nghi Bạch Đế đang giả bộ ngủ mà thôi.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: Cũng có thể hắn thật sự đã chết đi.
Ma Quân nhìn hắn châm chọc nói: Bất cứ chuyện gì ngươi cũng quen nghĩ tới trường hợp xấu nhất ư?
Trần Trường Sinh nói: Ta chính là nghĩ tới trường hợp tốt nhất.
Hai người cũng hiểu được ý tứ của nhau.
Ma Quân nói: Ngươi quá ngây thơ rồi, bất kỳ ai coi thường Bạch Đế đều sẽ phải chịu trừng phạt, thậm chí bao gồm cả vị phụ thân vĩ đại của ta.
Trần Trường Sinh nói: Nếu như Bạch Đế không trọng thương bị giam cầm, vậy hắn gạt thế nhân để làm gì?
Ma Quân nói: Đương nhiên là tọa sơn quan hổ đấu... Không nên quên, hắn vốn là con hổ bá đạo nhất thế gian nhất, lãnh khốc cùng với cực kỳ khôn khéo.
Trần Trường Sinh nói: Hình như ngươi đang sợ hắn.
Lão nhân đều rất đáng sợ, có mùi vị của mục nát.
Ma Quân trên mặt toát ra vẻ chán ghét, tựa như thật sự ngửi được mùi gì khó ngừi.
Trần Trường Sinh nói: Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ?
Ma Quân nhìn vào mắt của hắn nói: Chúng ta đều gánh vác một cái mai nặng nề, từng bước từng bước đi về phía trước, như vậy thật là mệt mỏi.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Ánh mắt Ma Quân trở nên sâu hơn vài phần: Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, đem cái mai kia rũ bỏ, như thế nào?
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn hắn nói: Ngươi muốn ta thí sư ư?
Vậy thì thế nào? Ta ngay cả phụ thân cũng đã giết chết, huống chi vị lão sư kia của ngươi vốn chính là người điên.
Ma Quân trên mặt lộ ra ánh mắt kỳ quái, nói: Ta không rõ, tại sao hắn lại nhìn ngươi không vừa mắt chứ?
Trần Trường Sinh không giải thích, đây là vấn đề giữa hắn cùng Thương Hành Chu, không muốn nói với người ngoài.
Chỉ dựa vào một mình ngươi, không có cách nào giết chết Thương Hành Chu.
Ma Quân nói: Ta có thể giúp ngươi, chờ đám lão già này chết sạch, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh tiếp, không thoải mái hay sao?
Trần Trường Sinh nói: Ta cùng lão sư của ta tranh đấu, Ma tộc cũng sẽ đạt được nhiều ích lợi.
Ma Quân nói: Ta hiểu ý của ngươi, cho nên trước đó ta cũng sẽ đưa ra thành ý của ta.
Nghe được câu này, mặc dù Trần Trường Sinh vốn không có ý nghĩ này, cũng không khỏi rung động không nói thành lời.
Ở trên cánh đồng tuyết Ma vực nơi phương bắc, nhân vật có tầm quan trọng có thể sánh ngang với Thương Hành Chu còn có thể là ai đây?
Trần Trường Sinh hoàn toàn không ngờ tới, Ma Quân dĩ nhiên chuẩn bị trở mặt với nhân vật nhất đại công thần phụ trợ hắn đoạt vị lên ngôi thậm chí tựa như sư trưởng!
Không nghĩ đến, tự nhiên cũng không thể tin được, những tâm tình này đều hiện ra trong ánh mắt của hắn.
Ma Quân biết quả thật rất khó thuyết phục được đối phương, nhưng hắn không cách nào nói ra lý do được.
Nếu như ngươi đồng ý, ta tự nhiên sẽ không tranh đoạt Từ Hữu Dung cùng với nữ học sinh của ngươi, thậm chí ta còn có thể đem muội muội của ta cho ngươi.
Ma Quân nhìn Trần Trường Sinh mỉm cười nói: Dù sao nàng vẫn luôn ở cạnh ngươi.
Trần Trường Sinh vẫn không cách nào hiểu nổi, nói: Ngươi rốt cuộc là muốn gì?
Ma Quân nói: Ta muốn gì đã nói rõ ràng, nếu như sau này ngươi quyết định, không ngại viết thư nói cho ta biết.
Trần Trường Sinh nói: Thư?
Ma Quân nói: Năm đó Thông Cổ Tư đại học giả cùng Giáo Hoàng của các ngươi cũng thường xuyên gửi thư cho nhau, chúng ta cũng có thể noi theo một chút.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: Nếu như chúng ta có thể còn sống rời khỏi Bạch Đế thành, ta sẽ hồi âm cho ngươi.
Đúng vậy, sống là điều kiện tiên quyết của tất cả mọi chuyện .
Không đề cập tới trong Bạch Đế thành ẩn giấu bao nhiêu hung hiểm, chỉ nói riêng bọn họ đều đã là uy hiếp lớn nhất với đối phương.
Bất kể trong cuộc nói chuyện này nhắc tới hòa đàm, hợp tác, trợ giúp, thậm chí hữu nghị bao nhiêu lần.
Nếu có cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự giết chết đối phương.
Tỷ như giờ khắc cuộc nói chuyện này kết thúc.
Tuyết không ngừng rơi.
Trong sân cái cây duy nhất đã biến thành màu trắng.
Màu sắc duy nhất đến từ chiếc lò đất nhỏ này.
Bởi vì lò đất nhỏ cùng bình trà rất nóng, hơn nữa chẳng biết tại sao, nước trong bầu thủy chung không cạn.
Trần Trường Sinh cùng Ma Quân không nói thêm gì nữa, an tĩnh ngồi thời gian rất lâu, dần dần biến thành hai người tuyết.
...
...
Ở ngoài viện có vô số người tuyết.
Xa nhất là tộc trưởng các bộ lạc Yêu tộc, còn có một chút cao thủ thực lực cường hãn.
Trên con đường gần tường đá, lại là mấy trăm tên tử sĩ Tương tộc, được Tương Khâu dẫn dắt cảnh giác nhìn chăm chú vào phía trước.
Tương tộc tộc trưởng đứng phía trước nhất, đã biến thành một ngọn núi tuyết nguy nga.
Nhưng hắn đứng không phải gần viện nhất.
Gần viện nhất chính là năm chiếc xe ngựa, Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo cùng các giáo sĩ đứng ở sau xe, lộ vẻ cực kỳ kính cẩn.
Trừ năm chiếc xe ngựa này, ngoài viện còn có một đám người đứng ở trong gió tuyết.
Trong đám người này có nha dịch, có tiểu cô nương mua son phấn, có thầy tướng số, có lão nhân bán kẹo vừng, còn có một tên nhạc công mù.
Tương tộc tộc trưởng quan sát tên nhạc công mù kia, vẻ mặt ngưng trọng chí cực.
Là một trong những người mạnh nhất Yêu tộc, hắn đã nửa bước thần thánh, vì sao ngay cả lai lịch tên nhạc công mù này cũng không nhìn thấu được?
Trong năm chiếc xe ngựa này là ai?
Hắn hi vọng Ma tộc trở nên suy yếu cực đoan, thế cho nên trong thời gian sau đó, không dám sinh ra tâm tư nào khác đối với Nhân tộc.
Ma Quân vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề tức giận, nói: Sau đó các ngươi sẽ cùng chúng ta thông thương, hoàng thất hai tộc thậm chí có thể lấy nhau, các ngươi sẽ cưỡng chế cấm dùng văn tự cùng tiếng nói của Thần tộc, chỉ để lại hội họa cùng điêu khắc? Rất ngẫu nhiên, đây cũng là kế hoạch của ta.
Trần Trường Sinh xem nước trà trong chén dần dần đông cứng lại, không nói gì.
Dưới trời sao vốn dĩ không có chuyện gì mới mẻ.
Cuộc nói chuyện hoặc là nói đàm phán này đến lúc này, liền không còn khả năng tiếp tục được nữa.
Ma Quân hỏi: Ta không rõ chính là, nếu ý nghĩ của ngươi kiên định như thế, tại sao lại tới gặp ta.
Trần Trường Sinh nói: Bởi vì ta muốn biết vì sao ngươi muốn gặp ta.
Ma Quân nhìn vào mắt của hắn nói: Cho dù ngươi không muốn hòa đàm, nhưng chúng ta vẫn có thể hợp tác.
Không thể hòa đàm, nhưng có thể hợp tác, như vậy tự nhiên chính là nhằm vào kẻ thứ ba.
Đây cũng là chuyện Trần Trường Sinh trước khi đến đây không thể nào hiểu nổi.
Tình huống bây giờ, Yêu tộc đã quyết định kết minh cùng Tuyết Lão thành, bọn họ tự nhiên muốn nhằm vào Nhân tộc.
Ma Quân lúc này nói hợp tác là có ý gì? Chẳng lẽ hắn cảm thấy Mục phu nhân đã không thể khống chế cục diện được nữa? Yêu tộc cuối cùng sẽ duy trì minh ước cùng Nhân tộc ư?
Nếu quả thật như vậy, Trần Trường Sinh có lý gì hợp tác với hắn?
Tình thế đã có biến hóa.
Ma Quân ngẩng đầu nhìn bão tuyết như lông ngỗng trên bầu trời rơi xuống, nói: Bốn ngày trước, mùi vị của cả Bạch Đế thành cũng đã thay đổi.
Trần Trường Sinh biết hắn nói chuyện gì, nói: Ta không cần cảm thấy bất an.
Ma Quân lắc đầu, nói: Ta không biết Bạch Đế đang suy nghĩ điều gì, ngươi cũng không biết.
Trần Trường Sinh chú ý tới, hắn nhắc tới Bạch Đế, mà không phải Mục phu nhân.
Ma Quân nói: Ta vẫn hoài nghi Bạch Đế đang giả bộ ngủ mà thôi.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: Cũng có thể hắn thật sự đã chết đi.
Ma Quân nhìn hắn châm chọc nói: Bất cứ chuyện gì ngươi cũng quen nghĩ tới trường hợp xấu nhất ư?
Trần Trường Sinh nói: Ta chính là nghĩ tới trường hợp tốt nhất.
Hai người cũng hiểu được ý tứ của nhau.
Ma Quân nói: Ngươi quá ngây thơ rồi, bất kỳ ai coi thường Bạch Đế đều sẽ phải chịu trừng phạt, thậm chí bao gồm cả vị phụ thân vĩ đại của ta.
Trần Trường Sinh nói: Nếu như Bạch Đế không trọng thương bị giam cầm, vậy hắn gạt thế nhân để làm gì?
Ma Quân nói: Đương nhiên là tọa sơn quan hổ đấu... Không nên quên, hắn vốn là con hổ bá đạo nhất thế gian nhất, lãnh khốc cùng với cực kỳ khôn khéo.
Trần Trường Sinh nói: Hình như ngươi đang sợ hắn.
Lão nhân đều rất đáng sợ, có mùi vị của mục nát.
Ma Quân trên mặt toát ra vẻ chán ghét, tựa như thật sự ngửi được mùi gì khó ngừi.
Trần Trường Sinh nói: Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ?
Ma Quân nhìn vào mắt của hắn nói: Chúng ta đều gánh vác một cái mai nặng nề, từng bước từng bước đi về phía trước, như vậy thật là mệt mỏi.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Ánh mắt Ma Quân trở nên sâu hơn vài phần: Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, đem cái mai kia rũ bỏ, như thế nào?
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn hắn nói: Ngươi muốn ta thí sư ư?
Vậy thì thế nào? Ta ngay cả phụ thân cũng đã giết chết, huống chi vị lão sư kia của ngươi vốn chính là người điên.
Ma Quân trên mặt lộ ra ánh mắt kỳ quái, nói: Ta không rõ, tại sao hắn lại nhìn ngươi không vừa mắt chứ?
Trần Trường Sinh không giải thích, đây là vấn đề giữa hắn cùng Thương Hành Chu, không muốn nói với người ngoài.
Chỉ dựa vào một mình ngươi, không có cách nào giết chết Thương Hành Chu.
Ma Quân nói: Ta có thể giúp ngươi, chờ đám lão già này chết sạch, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh tiếp, không thoải mái hay sao?
Trần Trường Sinh nói: Ta cùng lão sư của ta tranh đấu, Ma tộc cũng sẽ đạt được nhiều ích lợi.
Ma Quân nói: Ta hiểu ý của ngươi, cho nên trước đó ta cũng sẽ đưa ra thành ý của ta.
Nghe được câu này, mặc dù Trần Trường Sinh vốn không có ý nghĩ này, cũng không khỏi rung động không nói thành lời.
Ở trên cánh đồng tuyết Ma vực nơi phương bắc, nhân vật có tầm quan trọng có thể sánh ngang với Thương Hành Chu còn có thể là ai đây?
Trần Trường Sinh hoàn toàn không ngờ tới, Ma Quân dĩ nhiên chuẩn bị trở mặt với nhân vật nhất đại công thần phụ trợ hắn đoạt vị lên ngôi thậm chí tựa như sư trưởng!
Không nghĩ đến, tự nhiên cũng không thể tin được, những tâm tình này đều hiện ra trong ánh mắt của hắn.
Ma Quân biết quả thật rất khó thuyết phục được đối phương, nhưng hắn không cách nào nói ra lý do được.
Nếu như ngươi đồng ý, ta tự nhiên sẽ không tranh đoạt Từ Hữu Dung cùng với nữ học sinh của ngươi, thậm chí ta còn có thể đem muội muội của ta cho ngươi.
Ma Quân nhìn Trần Trường Sinh mỉm cười nói: Dù sao nàng vẫn luôn ở cạnh ngươi.
Trần Trường Sinh vẫn không cách nào hiểu nổi, nói: Ngươi rốt cuộc là muốn gì?
Ma Quân nói: Ta muốn gì đã nói rõ ràng, nếu như sau này ngươi quyết định, không ngại viết thư nói cho ta biết.
Trần Trường Sinh nói: Thư?
Ma Quân nói: Năm đó Thông Cổ Tư đại học giả cùng Giáo Hoàng của các ngươi cũng thường xuyên gửi thư cho nhau, chúng ta cũng có thể noi theo một chút.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: Nếu như chúng ta có thể còn sống rời khỏi Bạch Đế thành, ta sẽ hồi âm cho ngươi.
Đúng vậy, sống là điều kiện tiên quyết của tất cả mọi chuyện .
Không đề cập tới trong Bạch Đế thành ẩn giấu bao nhiêu hung hiểm, chỉ nói riêng bọn họ đều đã là uy hiếp lớn nhất với đối phương.
Bất kể trong cuộc nói chuyện này nhắc tới hòa đàm, hợp tác, trợ giúp, thậm chí hữu nghị bao nhiêu lần.
Nếu có cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự giết chết đối phương.
Tỷ như giờ khắc cuộc nói chuyện này kết thúc.
Tuyết không ngừng rơi.
Trong sân cái cây duy nhất đã biến thành màu trắng.
Màu sắc duy nhất đến từ chiếc lò đất nhỏ này.
Bởi vì lò đất nhỏ cùng bình trà rất nóng, hơn nữa chẳng biết tại sao, nước trong bầu thủy chung không cạn.
Trần Trường Sinh cùng Ma Quân không nói thêm gì nữa, an tĩnh ngồi thời gian rất lâu, dần dần biến thành hai người tuyết.
...
...
Ở ngoài viện có vô số người tuyết.
Xa nhất là tộc trưởng các bộ lạc Yêu tộc, còn có một chút cao thủ thực lực cường hãn.
Trên con đường gần tường đá, lại là mấy trăm tên tử sĩ Tương tộc, được Tương Khâu dẫn dắt cảnh giác nhìn chăm chú vào phía trước.
Tương tộc tộc trưởng đứng phía trước nhất, đã biến thành một ngọn núi tuyết nguy nga.
Nhưng hắn đứng không phải gần viện nhất.
Gần viện nhất chính là năm chiếc xe ngựa, Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo cùng các giáo sĩ đứng ở sau xe, lộ vẻ cực kỳ kính cẩn.
Trừ năm chiếc xe ngựa này, ngoài viện còn có một đám người đứng ở trong gió tuyết.
Trong đám người này có nha dịch, có tiểu cô nương mua son phấn, có thầy tướng số, có lão nhân bán kẹo vừng, còn có một tên nhạc công mù.
Tương tộc tộc trưởng quan sát tên nhạc công mù kia, vẻ mặt ngưng trọng chí cực.
Là một trong những người mạnh nhất Yêu tộc, hắn đã nửa bước thần thánh, vì sao ngay cả lai lịch tên nhạc công mù này cũng không nhìn thấu được?
Trong năm chiếc xe ngựa này là ai?
/1191
|