Ba người đi tới ngoài hoàng thành.
Đi qua Kình Lạc đài đã sụp đổ hơn phân nửa, Trần Trường Sinh bỗng nhiên dừng bước.
Hài tử trong bụng nàng rốt cuộc là của ai ?
Nghe được câu này, liên tưởng an tĩnh trong điện lúc trước cùng với phản ứng của Từ Hữu Dung, Đường Tam Thập Lục rất khiếp sợ, trong vô thức chuẩn bị chạy trốn.
Từ Hữu Dung nhìn hắn một cái, nói: Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Trần Trường Sinh cũng chú ý tới vẻ mặt của Đường Tam Thập Lục biến hóa, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Ở trong cuộc chiến này có rất nhiều người chết, bao gồm cả Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích còn có hai vị Thánh Quang thiên sứ.
Trần Trường Sinh không cách nào quên được một cái sinh mệnh mà rất nhiều người đã lãng quên.
Đó chính là hài tử trong bụng của Mục phu nhân.
Trong suy nghĩ của hắn, hài tử kia là người hy sinh vô tội nhất.
Hoặc là, bởi vì chuyện này rất dễ làm cho hắn nhớ lại thân thế của mình.
Từ Hữu Dung hiểu được nghi vấn của hắn từ đâu mà đến, giải thích Bạch Đế nhất tộc cần hoài thai năm năm mới có thể xuất sinh.
Trần Trường Sinh giật mình, giờ mới hiểu được vì sao Lạc Lạc nói bằng tuổi với mình, nhìn lại nhỏ như vậy.
Thì ra nàng nói tuổi là tuổi mụ.
Ngoài hoàng thành, Hùng tộc tộc trưởng, Sĩ tộc tộc trưởng còn có một vài đại nhân vật của Yêu tộc đang chờ bọn họ.
Ở ngoài tầm mắt của Bạch Đế, bọn họ rất nguyện ý biểu đạt thiện ý của mình với Trần Trường Sinh, hàn gắn quan hệ giữa song phương.
Chẳng qua đúng là vẫn còn có điều cố kỵ, không bao lâu, mọi người đã rời đi, trước hoàng thành chỉ thấy một mảnh vắng vẻ.
Trần Trường Sinh quay đầu liếc nhìn Quan Cảnh đài chỗ cao như điểm đen nhỏ, không nói gì.
Hắn dĩ nhiên biết đây không phải toàn bộ chân tướng.
Ở trong những đêm phá trận trong Lạc Tinh sơn mạch, hắn suy nghĩ rất nhiều, đã mơ hồ hiểu được mọi chuyện.
Cho nên khi hắn dùng Nam Khê trai kiếm trận phá vỡ cấm chế, đỉnh núi sụp đổ, Bạch Đế tái hiện thế nhân, hắn không chút do dự xoay người rời đi.
Thấy Bạch Đế còn sống, chỉ là xác nhận, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đối phương, càng không muốn nói chuyện với đối phương.
Bởi vì hắn có chút ghê tởm.
Bạch Đế không chết, cũng không hôn mê.
Đêm trước Thiên Tuyển đại điển, Tương tộc tộc trưởng đi tới Lạc Tinh sơn mạch, tự nhiên cảm ứng được ý chí chân thực của hắn.
Mục phu nhân biết Tương tộc tộc trưởng giả bộ thần phục chính mình, cũng bắt đầu từ đêm hôm đó, nàng bắt đầu hoài nghi Bạch Đế. Nhưng nàng không thay đổi chủ ý, vẫn tiến hành kế hoạch của mình, bởi vì nàng hiểu rất rõ Bạch Đế, biết chỉ cần hắn có thể không đếm xỉa đến, chính là đồng ý với cách làm của nàng.
Chẳng qua không ai ngờ đến, Trần Trường Sinh sẽ đi Lạc Tinh sơn mạch, muốn đem Bạch Đế cứu ra.
Cái đêm phá trận cùng cứu người, thật ra cũng là bức người.
Bức người không phải vì giàu sang, mà là kiên định cùng chấp nhất.
Cuối cùng, Bạch Đế bị Trần Trường Sinh ép rời khỏi ngọn núi kia.
Phương pháp phá trận, Thương Hành Chu đã thông qua Từ Hữu Dung, lại thông qua Tiểu Đức nói cho hắn .
Gặp chúng sanh, Bạch Đế sẽ phải đưa ra quyết định.
Dùng điểm này mà nói, hắn đúng là thua dưới tay thầy trò Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh.
Đường Tam Thập Lục nghĩ tới hình ảnh Ly cung đại trận tan biến lúc ấy, nghĩ tới Ma Quân từ trong bóng đêm đi ra cùng với Thánh Quang thiên sứ trong bầu trời, lòng vẫn còn sợ hãi nói: Cũng may cuối cùng toàn bộ âm mưu đều thất bại, nếu không thật không biết sẽ nghênh đón kết cục như thế nào.
Trần Trường Sinh không nói gì, hắn cũng không đồng ý với cách nhìn của Đường Tam Thập Lục.
Ai có thể nói Bạch Đế thật sự thua chứ? Ma tộc thiếu đi hai Thánh Quang thiên sứ, Nhân tộc giống như trước thiếu đi hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực, Thương Hành Chu bị thương không nhẹ, Tương tộc tộc trưởng mơ hồ bị giết oan, Tương tộc sau đó sẽ bị tiêu diệt, trưởng lão hội đã yếu đi nhiều, từ nay về sau hai trăm năm cả Yêu vực không còn ai có thể uy hiếp tới hắn, mà quan hệ giữa Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc sẽ không thể nào xé bỏ được nữa, tương lai nàng kế vị, Yêu tộc rốt cuộc không cần lo lắng uy hiếp đến từ Nhân tộc, mà chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy, hắn chỉ cần trả giá bằng một người vợ.
Từ Hữu Dung có chút dừng lại, nói: Hơn nữa còn là người hắn không yêu.
Đường Tam Thập Lục đột nhiên cảm thấy gió càng ngày càng lạnh .
Sau đó hắn mới phát hiện đã đi ra khỏi cửa thành, đi tới bên bờ độ khẩu.
Hiên Viên Phá cùng người của Đường gia cùng với giáo sĩ Quốc Giáo đã đợi thời gian rất lâu ở chỗ này.
Trên mặt sông gió rét gào thét mà tới, đem hô hấp của mọi người biến thành từng đạo sương trụ, hình ảnh nhìn có chút tráng quan.
Sau trận bạo tuyết kia, nhiệt độ của Bạch Đế thành thủy chung chưa tăng lên.
Gió đến từ mặt sông, trên thực tế đến từ Tây Hải bên kia dãy núi.
Gió tây hàn lãnh giống như lưỡi đao, làm cho mặt mọi người nóng lên, giống như loại rượu nặng nhất.
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về hoàng thành, nghĩ tới những ngày qua, nghĩ tới mọi người trong câu chuyện này, nghĩ tới Bạch Đế cùng Mục phu nhân.
Chúng ta sẽ biến thành loại người như vậy hay sao?
Năm đó ở bên hồ của Quốc Giáo học viện, vài ngày trước ở bờ sông bên Vấn Thủy thành, hắn cũng đã hỏi vấn đề này.
Trước kia Đường Tam Thập Lục đều đưa ra đáp án rất rõ ràng, nhưng hôm nay hắn trầm mặc.
Trần Trường Sinh nhớ tới Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích , lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác.
Nếu như vợ của ngươi đối xử với ngươi vô cùng tốt, nhưng tính tình cực xấu, lại còn là kẻ đại gian đại ác, ngươi sẽ phải làm sao?
Câu hỏi này là câu hỏi của Biệt Dạng Hồng.
Hiên Viên Phá nghĩ tới hôm đó, vẻ mặt buồn rầu.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn nói: Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?
Trần Trường Sinh rất chân thành suy nghĩ một chút, nói: Ta sẽ khuyên ngươi, ngăn cản ngươi làm chuyện ác, cả đời canh giữ bên cạnh ngươi.
Đường Tam Thập Lục nói: Tựa như Biệt Dạng Hồng ư?
Trần Trường Sinh lại suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: Ta không làm được.
Từ Hữu Dung nói: Ta cũng không muốn như vậy.
Đường Tam Thập Lục nói: Nếu như ngươi gặp phải vấn đề này thì sao?
Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nói: Ta sẽ giết hắn, sau đó chết cùng với hắn.
Đáp án này nhất là loại cảm giác tùy ý này, làm cho Hiên Viên Phá đang chuẩn bị nói chuyện sợ hãi không dám mở miệng ra.
Không hổ là hài tử do Thánh Hậu nương nương dạy dỗ.
Đường Tam Thập Lục rất cảm khái, sau đó chuyển chủ đề: Ta cảm thấy đầu óc các ngươi đều có vấn đề.
Trần Trường Sinh hơi kinh ngạc, hỏi: Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?
Các ngươi đều nói ta giống Tô Ly, phong cách làm việc của ta dĩ nhiên cũng theo trường phái này.
Đường Tam Thập Lục nói: Có thể làm sao? Không làm gì cả. Cùng nhau làm đại ác nhân không vui ư?
Trần Trường Sinh cảm thấy lời này không ổn, đang chuẩn bị nói điều gì đó, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận nhạc lễ náo nhiệt.
Tiếng nhạc rất hoan khoái, còn có thể nghe trong đó thỉnh thoảng đan xen tiếng pháo, hẳn là nhà ai đó đang có chuyện vui.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mục phu nhân mới vừa chết đi, ngay lúc này dám tổ chức hôn lễ, hoặc là vô cùng ngu xuẩn, hoặc là có bối cảnh lớn.
Hôm nay gia đình có hôn lễ không thuộc về hai loại đó.
Sở dĩ không ai tới ngăn cản, bởi vì người làm chủ hôn của gia đình này thân phận có chút đặc thù.
Hiên Viên Phá nói với Đường Tam Thập Lục: Người làm chủ hôn vốn mời chính là viện trưởng, hiện tại do ta thay thế.
Trần Trường Sinh nói: Ta không có thời gian để đi.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo cùng với mấy vị hồng y giáo chủ cũng tới cáo từ, chuẩn bị đi tham gia hôn sự kia.
Nhìn trận thế như vậy, Đường Tam Thập Lục càng khó hiểu, nghĩ thầm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hiên Viên Phá kể lại câu chuyện này cho hắn.
Hôm nay song phương thành thân, là một đôi nam nữ trẻ tuổi vài ngày trước đi xem Thiên Tuyển đại điển ở trước hoàng thành.
Nam tử trẻ tuổi là Hùng tộc cu li ở Tùng Đinh của hạ thành, nữ tử trẻ tuổi lại là một vị quý nữ tại thượng thành.
Theo đạo lý mà nói, bọn họ có thân phận địa vị khác biệt thật lớn, căn bản không cách nào quen biết, lại càng không cần phải nói đến thành thân.
Vấn đề là hôm đó, Trần Trường Sinh cùng Ma Quân ác chiến một cuộc trên Quan Cảnh đài, Kình Lạc đài vỡ ra một khối nham thạch thật lớn.
Hùng tộc cu li kia ở thời khắc cuối cùng đã bảo vệ vị quý nữ này.
Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn sẽ chết, tựa như mấy trăm người lúc ấy trên quảng trường không còn kịp chạy trốn.
Cũng may Trần Trường Sinh thi triển mưa kiếm, đem nham thạch cắt thành phấn vụn, trước hoàng thành có một trận tuyết thật đẹp đổ xuống.
Không ai chết, cảm động rất nhanh biến thành yêu thích, sau đó trải qua rất nhiều chuyện, biến thành hôn sự hôm nay .
Bọn họ đều nói có thể thành thân là nhờ có ta.
Hiên Viên Phá nói: Nhưng ta cảm thấy nhà gái thái độ rất tốt, mọi người trong bộ lạc đã suy nghĩ nhiều rồi.
Đường Tam Thập Lục nói: Nếu như người đại biểu nhà trai đi cầu thân không phải là ngươi, thái độ của nhà gái có tốt thế không? Nhưng ta thắc mắc tại sao ngươi lại quan tâm đến chuyện này?
Hiên Viên Phá nói: Cũng là tộc nhân, hơn nữa bánh bao nhà này ăn thật ngon, đã quên nói, chú rễ là người làm công cho nhà bánh bao này, hôm đó nếu như không phải là hắn mạo hiểm tánh mạng đem chưởng quỹ cùng đại sư phụ ném ra ngoài, sau này sẽ không còn được ăn bánh bao ngon như thế nữa .
Đường Tam Thập Lục cười nói: Quá khoa trương, bánh bao gì có thể ngon đến vậy?
Trần Trường Sinh không cười, thật tình nói: Bánh bao đó ăn thật sự rất ngon.
Quán bánh bao Hồ Ký ở Tùng Đinh, cách miếu thiên thụ thị giả không xa, cách nhà Hiên Viên Phá tự nhiên cũng không xa.
Biệt Dạng Hồng thích ăn bánh bao nhất, đáng tiếc chính là, đến chết cũng không ăn được một miếng nào.
Không khí trở nên trầm thấp.
Đường Tam Thập Lục đã nghe Trần Trường Sinh nói chuyện Biệt Dạng Hồng trước khi chết, mơ hồ hiểu ra điều gì.
Hiên Viên Phá cáo biệt Trần Trường Sinh đám người.
Trần Trường Sinh nói: Sau này trở về Quốc Giáo học viện tái tụ sao.
Hiên Viên Phá gật đầu, cùng đám giáo chủ hướng nơi nhạc lễ vang lên để đi tới.
Nhìn bên kia không ngừng bắn ra mảnh pháo, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: Là chuyện tốt.
Đúng vậy, thế gian còn có không ít chuyện tốt.
Đường Tam Thập Lục nói: Đã như vậy, ai nói chúng ta nhất định sẽ trở thành người như vợ chồng Bạch Đế chứ?
Từ Hữu Dung cười nhẹ, không nói gì.
Theo ánh mặt trời chiếu xạ, nhiệt độ cuối cùng có chút tăng lên.
Gió tây ấm dần, không lạnh lùng như trước nữa.
Một tiếng hạc kêu, bạch hạc bay khỏi mặt đất.
Tuyết đọng khẽ run, một vị thiếu nữ áo đen đáp xuống bên bờ.
Nàng không hiểu hỏi: Tại sao vội vã rời đi như vậy?
Bởi vì Trần Trường Sinh nhận được một phong thơ.
Một phong thư đến từ kinh đô.
Trong kinh đô có người muốn kết hôn, mời hắn về tham gia hôn lễ, hơn nữa muốn hắn làm chủ hôn.
Trần Trường Sinh có thể không tham gia hôn sự trong Bạch Đế thành, nhưng hắn phải tham gia hôn sự trong kinh đô.
Hơn nữa hắn biết vô luận chính mình có nguyện ý hay không, cũng không thoát khỏi chuyện xui xẻo này.
Giống như năm đó, vô luận hắn có nguyện ý hay không, nàng vẫn trèo lên giường của hắn.
Đi qua Kình Lạc đài đã sụp đổ hơn phân nửa, Trần Trường Sinh bỗng nhiên dừng bước.
Hài tử trong bụng nàng rốt cuộc là của ai ?
Nghe được câu này, liên tưởng an tĩnh trong điện lúc trước cùng với phản ứng của Từ Hữu Dung, Đường Tam Thập Lục rất khiếp sợ, trong vô thức chuẩn bị chạy trốn.
Từ Hữu Dung nhìn hắn một cái, nói: Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Trần Trường Sinh cũng chú ý tới vẻ mặt của Đường Tam Thập Lục biến hóa, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Ở trong cuộc chiến này có rất nhiều người chết, bao gồm cả Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích còn có hai vị Thánh Quang thiên sứ.
Trần Trường Sinh không cách nào quên được một cái sinh mệnh mà rất nhiều người đã lãng quên.
Đó chính là hài tử trong bụng của Mục phu nhân.
Trong suy nghĩ của hắn, hài tử kia là người hy sinh vô tội nhất.
Hoặc là, bởi vì chuyện này rất dễ làm cho hắn nhớ lại thân thế của mình.
Từ Hữu Dung hiểu được nghi vấn của hắn từ đâu mà đến, giải thích Bạch Đế nhất tộc cần hoài thai năm năm mới có thể xuất sinh.
Trần Trường Sinh giật mình, giờ mới hiểu được vì sao Lạc Lạc nói bằng tuổi với mình, nhìn lại nhỏ như vậy.
Thì ra nàng nói tuổi là tuổi mụ.
Ngoài hoàng thành, Hùng tộc tộc trưởng, Sĩ tộc tộc trưởng còn có một vài đại nhân vật của Yêu tộc đang chờ bọn họ.
Ở ngoài tầm mắt của Bạch Đế, bọn họ rất nguyện ý biểu đạt thiện ý của mình với Trần Trường Sinh, hàn gắn quan hệ giữa song phương.
Chẳng qua đúng là vẫn còn có điều cố kỵ, không bao lâu, mọi người đã rời đi, trước hoàng thành chỉ thấy một mảnh vắng vẻ.
Trần Trường Sinh quay đầu liếc nhìn Quan Cảnh đài chỗ cao như điểm đen nhỏ, không nói gì.
Hắn dĩ nhiên biết đây không phải toàn bộ chân tướng.
Ở trong những đêm phá trận trong Lạc Tinh sơn mạch, hắn suy nghĩ rất nhiều, đã mơ hồ hiểu được mọi chuyện.
Cho nên khi hắn dùng Nam Khê trai kiếm trận phá vỡ cấm chế, đỉnh núi sụp đổ, Bạch Đế tái hiện thế nhân, hắn không chút do dự xoay người rời đi.
Thấy Bạch Đế còn sống, chỉ là xác nhận, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đối phương, càng không muốn nói chuyện với đối phương.
Bởi vì hắn có chút ghê tởm.
Bạch Đế không chết, cũng không hôn mê.
Đêm trước Thiên Tuyển đại điển, Tương tộc tộc trưởng đi tới Lạc Tinh sơn mạch, tự nhiên cảm ứng được ý chí chân thực của hắn.
Mục phu nhân biết Tương tộc tộc trưởng giả bộ thần phục chính mình, cũng bắt đầu từ đêm hôm đó, nàng bắt đầu hoài nghi Bạch Đế. Nhưng nàng không thay đổi chủ ý, vẫn tiến hành kế hoạch của mình, bởi vì nàng hiểu rất rõ Bạch Đế, biết chỉ cần hắn có thể không đếm xỉa đến, chính là đồng ý với cách làm của nàng.
Chẳng qua không ai ngờ đến, Trần Trường Sinh sẽ đi Lạc Tinh sơn mạch, muốn đem Bạch Đế cứu ra.
Cái đêm phá trận cùng cứu người, thật ra cũng là bức người.
Bức người không phải vì giàu sang, mà là kiên định cùng chấp nhất.
Cuối cùng, Bạch Đế bị Trần Trường Sinh ép rời khỏi ngọn núi kia.
Phương pháp phá trận, Thương Hành Chu đã thông qua Từ Hữu Dung, lại thông qua Tiểu Đức nói cho hắn .
Gặp chúng sanh, Bạch Đế sẽ phải đưa ra quyết định.
Dùng điểm này mà nói, hắn đúng là thua dưới tay thầy trò Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh.
Đường Tam Thập Lục nghĩ tới hình ảnh Ly cung đại trận tan biến lúc ấy, nghĩ tới Ma Quân từ trong bóng đêm đi ra cùng với Thánh Quang thiên sứ trong bầu trời, lòng vẫn còn sợ hãi nói: Cũng may cuối cùng toàn bộ âm mưu đều thất bại, nếu không thật không biết sẽ nghênh đón kết cục như thế nào.
Trần Trường Sinh không nói gì, hắn cũng không đồng ý với cách nhìn của Đường Tam Thập Lục.
Ai có thể nói Bạch Đế thật sự thua chứ? Ma tộc thiếu đi hai Thánh Quang thiên sứ, Nhân tộc giống như trước thiếu đi hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực, Thương Hành Chu bị thương không nhẹ, Tương tộc tộc trưởng mơ hồ bị giết oan, Tương tộc sau đó sẽ bị tiêu diệt, trưởng lão hội đã yếu đi nhiều, từ nay về sau hai trăm năm cả Yêu vực không còn ai có thể uy hiếp tới hắn, mà quan hệ giữa Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc sẽ không thể nào xé bỏ được nữa, tương lai nàng kế vị, Yêu tộc rốt cuộc không cần lo lắng uy hiếp đến từ Nhân tộc, mà chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy, hắn chỉ cần trả giá bằng một người vợ.
Từ Hữu Dung có chút dừng lại, nói: Hơn nữa còn là người hắn không yêu.
Đường Tam Thập Lục đột nhiên cảm thấy gió càng ngày càng lạnh .
Sau đó hắn mới phát hiện đã đi ra khỏi cửa thành, đi tới bên bờ độ khẩu.
Hiên Viên Phá cùng người của Đường gia cùng với giáo sĩ Quốc Giáo đã đợi thời gian rất lâu ở chỗ này.
Trên mặt sông gió rét gào thét mà tới, đem hô hấp của mọi người biến thành từng đạo sương trụ, hình ảnh nhìn có chút tráng quan.
Sau trận bạo tuyết kia, nhiệt độ của Bạch Đế thành thủy chung chưa tăng lên.
Gió đến từ mặt sông, trên thực tế đến từ Tây Hải bên kia dãy núi.
Gió tây hàn lãnh giống như lưỡi đao, làm cho mặt mọi người nóng lên, giống như loại rượu nặng nhất.
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về hoàng thành, nghĩ tới những ngày qua, nghĩ tới mọi người trong câu chuyện này, nghĩ tới Bạch Đế cùng Mục phu nhân.
Chúng ta sẽ biến thành loại người như vậy hay sao?
Năm đó ở bên hồ của Quốc Giáo học viện, vài ngày trước ở bờ sông bên Vấn Thủy thành, hắn cũng đã hỏi vấn đề này.
Trước kia Đường Tam Thập Lục đều đưa ra đáp án rất rõ ràng, nhưng hôm nay hắn trầm mặc.
Trần Trường Sinh nhớ tới Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích , lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác.
Nếu như vợ của ngươi đối xử với ngươi vô cùng tốt, nhưng tính tình cực xấu, lại còn là kẻ đại gian đại ác, ngươi sẽ phải làm sao?
Câu hỏi này là câu hỏi của Biệt Dạng Hồng.
Hiên Viên Phá nghĩ tới hôm đó, vẻ mặt buồn rầu.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn nói: Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?
Trần Trường Sinh rất chân thành suy nghĩ một chút, nói: Ta sẽ khuyên ngươi, ngăn cản ngươi làm chuyện ác, cả đời canh giữ bên cạnh ngươi.
Đường Tam Thập Lục nói: Tựa như Biệt Dạng Hồng ư?
Trần Trường Sinh lại suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: Ta không làm được.
Từ Hữu Dung nói: Ta cũng không muốn như vậy.
Đường Tam Thập Lục nói: Nếu như ngươi gặp phải vấn đề này thì sao?
Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nói: Ta sẽ giết hắn, sau đó chết cùng với hắn.
Đáp án này nhất là loại cảm giác tùy ý này, làm cho Hiên Viên Phá đang chuẩn bị nói chuyện sợ hãi không dám mở miệng ra.
Không hổ là hài tử do Thánh Hậu nương nương dạy dỗ.
Đường Tam Thập Lục rất cảm khái, sau đó chuyển chủ đề: Ta cảm thấy đầu óc các ngươi đều có vấn đề.
Trần Trường Sinh hơi kinh ngạc, hỏi: Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?
Các ngươi đều nói ta giống Tô Ly, phong cách làm việc của ta dĩ nhiên cũng theo trường phái này.
Đường Tam Thập Lục nói: Có thể làm sao? Không làm gì cả. Cùng nhau làm đại ác nhân không vui ư?
Trần Trường Sinh cảm thấy lời này không ổn, đang chuẩn bị nói điều gì đó, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận nhạc lễ náo nhiệt.
Tiếng nhạc rất hoan khoái, còn có thể nghe trong đó thỉnh thoảng đan xen tiếng pháo, hẳn là nhà ai đó đang có chuyện vui.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mục phu nhân mới vừa chết đi, ngay lúc này dám tổ chức hôn lễ, hoặc là vô cùng ngu xuẩn, hoặc là có bối cảnh lớn.
Hôm nay gia đình có hôn lễ không thuộc về hai loại đó.
Sở dĩ không ai tới ngăn cản, bởi vì người làm chủ hôn của gia đình này thân phận có chút đặc thù.
Hiên Viên Phá nói với Đường Tam Thập Lục: Người làm chủ hôn vốn mời chính là viện trưởng, hiện tại do ta thay thế.
Trần Trường Sinh nói: Ta không có thời gian để đi.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo cùng với mấy vị hồng y giáo chủ cũng tới cáo từ, chuẩn bị đi tham gia hôn sự kia.
Nhìn trận thế như vậy, Đường Tam Thập Lục càng khó hiểu, nghĩ thầm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hiên Viên Phá kể lại câu chuyện này cho hắn.
Hôm nay song phương thành thân, là một đôi nam nữ trẻ tuổi vài ngày trước đi xem Thiên Tuyển đại điển ở trước hoàng thành.
Nam tử trẻ tuổi là Hùng tộc cu li ở Tùng Đinh của hạ thành, nữ tử trẻ tuổi lại là một vị quý nữ tại thượng thành.
Theo đạo lý mà nói, bọn họ có thân phận địa vị khác biệt thật lớn, căn bản không cách nào quen biết, lại càng không cần phải nói đến thành thân.
Vấn đề là hôm đó, Trần Trường Sinh cùng Ma Quân ác chiến một cuộc trên Quan Cảnh đài, Kình Lạc đài vỡ ra một khối nham thạch thật lớn.
Hùng tộc cu li kia ở thời khắc cuối cùng đã bảo vệ vị quý nữ này.
Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn sẽ chết, tựa như mấy trăm người lúc ấy trên quảng trường không còn kịp chạy trốn.
Cũng may Trần Trường Sinh thi triển mưa kiếm, đem nham thạch cắt thành phấn vụn, trước hoàng thành có một trận tuyết thật đẹp đổ xuống.
Không ai chết, cảm động rất nhanh biến thành yêu thích, sau đó trải qua rất nhiều chuyện, biến thành hôn sự hôm nay .
Bọn họ đều nói có thể thành thân là nhờ có ta.
Hiên Viên Phá nói: Nhưng ta cảm thấy nhà gái thái độ rất tốt, mọi người trong bộ lạc đã suy nghĩ nhiều rồi.
Đường Tam Thập Lục nói: Nếu như người đại biểu nhà trai đi cầu thân không phải là ngươi, thái độ của nhà gái có tốt thế không? Nhưng ta thắc mắc tại sao ngươi lại quan tâm đến chuyện này?
Hiên Viên Phá nói: Cũng là tộc nhân, hơn nữa bánh bao nhà này ăn thật ngon, đã quên nói, chú rễ là người làm công cho nhà bánh bao này, hôm đó nếu như không phải là hắn mạo hiểm tánh mạng đem chưởng quỹ cùng đại sư phụ ném ra ngoài, sau này sẽ không còn được ăn bánh bao ngon như thế nữa .
Đường Tam Thập Lục cười nói: Quá khoa trương, bánh bao gì có thể ngon đến vậy?
Trần Trường Sinh không cười, thật tình nói: Bánh bao đó ăn thật sự rất ngon.
Quán bánh bao Hồ Ký ở Tùng Đinh, cách miếu thiên thụ thị giả không xa, cách nhà Hiên Viên Phá tự nhiên cũng không xa.
Biệt Dạng Hồng thích ăn bánh bao nhất, đáng tiếc chính là, đến chết cũng không ăn được một miếng nào.
Không khí trở nên trầm thấp.
Đường Tam Thập Lục đã nghe Trần Trường Sinh nói chuyện Biệt Dạng Hồng trước khi chết, mơ hồ hiểu ra điều gì.
Hiên Viên Phá cáo biệt Trần Trường Sinh đám người.
Trần Trường Sinh nói: Sau này trở về Quốc Giáo học viện tái tụ sao.
Hiên Viên Phá gật đầu, cùng đám giáo chủ hướng nơi nhạc lễ vang lên để đi tới.
Nhìn bên kia không ngừng bắn ra mảnh pháo, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: Là chuyện tốt.
Đúng vậy, thế gian còn có không ít chuyện tốt.
Đường Tam Thập Lục nói: Đã như vậy, ai nói chúng ta nhất định sẽ trở thành người như vợ chồng Bạch Đế chứ?
Từ Hữu Dung cười nhẹ, không nói gì.
Theo ánh mặt trời chiếu xạ, nhiệt độ cuối cùng có chút tăng lên.
Gió tây ấm dần, không lạnh lùng như trước nữa.
Một tiếng hạc kêu, bạch hạc bay khỏi mặt đất.
Tuyết đọng khẽ run, một vị thiếu nữ áo đen đáp xuống bên bờ.
Nàng không hiểu hỏi: Tại sao vội vã rời đi như vậy?
Bởi vì Trần Trường Sinh nhận được một phong thơ.
Một phong thư đến từ kinh đô.
Trong kinh đô có người muốn kết hôn, mời hắn về tham gia hôn lễ, hơn nữa muốn hắn làm chủ hôn.
Trần Trường Sinh có thể không tham gia hôn sự trong Bạch Đế thành, nhưng hắn phải tham gia hôn sự trong kinh đô.
Hơn nữa hắn biết vô luận chính mình có nguyện ý hay không, cũng không thoát khỏi chuyện xui xẻo này.
Giống như năm đó, vô luận hắn có nguyện ý hay không, nàng vẫn trèo lên giường của hắn.
/1191
|