Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung.
Từ bên cạnh nhìn lại, nàng rất đẹp.
Tựa như từ bất kỳ góc độ nào nhìn lại cũng như vậy.
Nàng bình tĩnh như lúc bình thời.
Nhưng không biết tại sao, Trần Trường Sinh cảm giác ở trên mặt của nàng thấy được vẻ thanh thu lạnh lẽo.
Hoặc là bởi vì ngày hôm qua Mạc Vũ đã nói với hắn những lời kia?
Từ đêm hôm qua đến lúc này, hắn đã suy nghĩ thời gian rất lâu, cũng do dự thời gian rất lâu, cuối cùng vẫn phải hỏi.
Ngươi có phải... muốn nói gì hay không?
Từ Hữu Dung giật mình, nói: Nói gì?
Vô luận là ánh mắt của nàng hay là động tác xoay người nhìn về hắn, cũng vẫn tự nhiên như vậy.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào, tầm mắt rơi vào trên cỏ cách đó không xa.
Từ Hữu Dung gương mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói: Ngươi nói nương nương sao?
Trần Trường Sinh gật đầu.
Từ Hữu Dung dần thu lại nụ cười, nhẹ nói: Nàng tựa như mẫu thân của ta vậy.
Trần Trường Sinh nhìn nơi này hỏi: Có phải ngươi định làm chuyện gì hay không?
Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh nói: Có phải đêm qua Mạc Vũ đã nói gì với ngươi hay không?
Trần Trường Sinh rất thành thực nói: Nàng cảm thấy ngươi sẽ báo thù cho Thánh Hậu nương nương.
Từ Hữu Dung nói: Nếu như ta muốn làm, ngươi sẽ lo lắng ư?
Trần Trường Sinh trả lời vẫn rất thành thực: Đúng vậy.
Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: Chẳng lẽ không phải nàng mới là người muốn làm chuyện này nhất sao? Ngươi phải lo lắng nàng mới đúng.
Trần Trường Sinh nói: Đêm qua nàng nói với ta, năm ấy giết chết Chu Thông, coi như là trả hết tình ý cho nương nương những năm này.
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, nói: Có mượn có trả, cũng là tự nhiên.
Trần Trường Sinh không cách nào nhìn ra ý nghĩ chân thực của nàng, nói: Ngươi nghĩ thế nào?
Từ Hữu Dung hỏi ngược lại: Ngươi thì nghĩ thế nào?
Mặc dù ta cùng với sư phụ hiện tại giống như người lạ đều bởi vì chuyện này, nhưng mà cụ thể bản thân chuyện này, ta thật không biết ai đúng ai sai.
Trần Trường Sinh nói: Nếu như từ chuyện bọn họ đều dùng Chu Thông đến xem, ta sẽ cảm thấy bọn họ đều sai.
Từ Hữu Dung nói: Cho nên ngươi cảm thấy không có đạo lý vì một sai lầm để đi đối phó một sai lầm khác đúng không.
Trần Trường Sinh nói: Ta chỉ cảm thấy không cách nào thuyết phục được chính mình.
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: Có lý, nhưng ngươi cũng không cần thử thuyết phục ta, cũng không cần lo lắng cho ta, bởi vì ta không định làm gì cả. Ta tu chính là đại đạo, nương nương cũng tu chính là đại đạo, nếu như nàng còn có một luồng thần hồn ở trên Tinh hải có linh, nghĩ đến cũng sẽ không nguyện ý để ta đem tâm tư đặt vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Trần Trường Sinh không nói gì.
Theo đạo lý mà nói, Từ Hữu Dung mới vừa hợp tác với Thương Hành Chu, không cần lo lắng cái gì, nhưng hắn cảm giác có điểm nào đó không đúng.
Từ Hữu Dung nói tiếp: Nếu như ta thật muốn làm điều gì đó, nhất định sẽ nói với ngươi trước đó, hơn nữa làm sao Đạo Tôn có thể không phát hiện ra chứ?
Trần Trường Sinh có chút an tâm, bởi vì hắn biết Từ Hữu Dung sẽ không lừa dối mình.
Từ Hữu Dung không nói tiếp chủ đề này, nhìn về tường viện ngăn cách sâu trong rừng cây, hỏi: Bên kia là Quốc Giáo học viện?
Trần Trường Sinh đối với phiến rừng cây này rất quen thuộc, nói: Ngay bên kia tường viện.
Nếu đi tới Bách Thảo Viên, tự nhiên không có đạo lý không đi Quốc Giáo học viện.
Trần Trường Sinh đi tới bên kia.
Từ Hữu Dung chậm một bước.
Bởi vì nàng nhìn thêm mặt cỏ kia một cái.
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh.
Thánh Hậu nương nương được chôn cất ở nơi đó, tại nơi rất sâu rất sâu trong lòng đất.
Trong lòng của nàng, cũng có một nơi rất sâu rất sâu.
...
...
Tường viện màu nâu đen kia hơi cao, rất cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu năm mưa gió.
Nhưng cánh cửa trên tường viện rõ ràng mới có không lâu, vô luận khung cửa hay là vữa trong khe hở, nhiều nhất cũng chỉ mấy năm mà thôi.
Ở trên mặt tường viện nhìn không thấy cuối, chỉ có một màu nâu đen đột nhiên có một cái cửa, nhìn qua giống như người cười mở miệng.
Trần Trường Sinh tựa như thấy được tiểu cô nương năm đó đẩy cửa đi sang, không nhịn được bật cười lên.
Đẩy ra cửa viện, sẽ đi tới Quốc Giáo học viện.
Bên kia tường viện, không có thùng gỗ bốc hơi nóng.
Đường Tam Thập Lục đã rời Thiên Đạo viện nhiều năm, hiện tại sẽ ở trong Quốc Giáo học viện, nếu như hắn lần nữa mặc áo ướt chạy trốn chật vật, nên tới nơi đâu để mượn y phục mặc đây?
Tràng tiểu lâu kia vẫn ở địa phương ban đầu.
Trần Trường Sinh ở tiểu lâu thời gian rất lâu, rất quen thuộc đi vào.
Đi vào tầng thứ nhất, có thể thấy một gian phòng, đó là phòng của Chiết Tụ.
Trong lầu vô cùng an tĩnh, tựa như không có một ai.
Vô luận hành lang hay là vận mệnh, so với ba năm trước đây, không có bất kỳ biến hóa nào.
Tô Mặc Ngu cùng Đường Tam Thập Lục ở trên lầu.
Phòng của hắn ở lầu ba.
Trong phòng cũng không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua rất rõ ràng thường xuyên được quét, có thể nói được là không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Đạo bào tố sắc xếp hàng hoặc sâu hoặc cạn, còn treo trong tủ treo quần áo, trên giá sách vẫn đầy sách, đệm chăn vẫn chỉnh tề như vậy.
Nhìn qua giống như hắn chưa từng rời khỏi, hoặc là nói ba năm qua chưa hề tồn tại.
Từ Hữu Dung chỉ vào chỗ trống không trên giá sách hỏi: Thứ mà ta tặng ngươi lúc còn bé đâu rồi?
Lúc bình thường rời đi ta luôn mang bên người.
Trần Trường Sinh dùng ngón tay nhặt ra con chuồn chuồn tre đã rất cũ kỹ kia.
Từ Hữu Dung cẩn thận nhận lấy, sau đó rất cẩn thận đặt trên giá sách.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút ấm áp, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn nhớ Từ Hữu Dung hẳn là chưa từng tới quá phòng mình trong Quốc Giáo học viện, nàng làm thế nào biết nơi đây từng đặt một con chuồn chuồn tre?
Hắn nhìn Từ Hữu Dung, cũng muốn hỏi đối phương.
Từ Hữu Dung vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh, nhưng hai gò má có chút ửng đỏ, cướp lời nói: Đều có chút cũ rồi, sau này làm cho ngươi cái mới.
Trần Trường Sinh biết không thể hỏi nữa, cười nói tiếng tốt.
Đi ra tiểu lâu, bước qua mặt cỏ, sẽ đi tới bên hồ.
Đại dong thụ đọng vô số tuyết trắng, nhìn rất đẹp mắt, lại làm cho người ta có chút bận tâm liệu nó có thể chịu đựng hàn lãnh như vậy hay không.
Tiếng gió khẽ vang, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đứng ở trên nhánh cây to, bông tuyết tuôn rơi rơi xuống.
Trước kia các ngươi đứng ở chỗ này ngắm kinh đô sao?
Đúng vậy a, chúng ta cảm thấy đứng đây nhìn sang phong cảnh rất tốt.
Đối diện là gì?
Phòng bếp nhỏ, trước đã bị Vô Cùng Bích phá hủy sau đó mới sửa lại, hiện tại không có ai dùng, nhưng nghe nói đống củi cùng đồ làm bếp đều sắp đặt rất chỉnh tề.
Chỉ chờ Hiên Viên Phá trở về?
Chờ hắn lần sau trở lại kinh đô, hẳn đã là vị đại tướng của Yêu tộc rồi.
...
...
Kinh đô trong màn tuyết rất an tĩnh, Quốc Giáo học viện cũng rất an tĩnh, nơi xa mơ hồ truyền đến một chút thanh âm, cẩn thận nghe qua, hẳn là có rất nhiều người đang cùng đọc sách.
Quốc Giáo học viện rất lớn, trước kia Trần Trường Sinh ở lại chỉ là một phần rất nhỏ trong đó, hắn biết hiện tại đã không giống lúc trước nữa rồi.
Hắn muốn qua bên kia xem một chút, Từ Hữu Dung tự nhiên không có ý kiến.
Men theo tiếng đọc sách qua bên kia, qua tàng thư lâu, qua nơi Kim Ngọc Luật nướng ba con hươu, lại qua suối phun cuối cùng đã được sửa sang như mới, tiến vào một rừng cây.
Quốc Giáo học viện học xá đang ở bên kia rừng cây.
Tiếng đọc sách trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Thú vị chính là, trong rừng cây lại có vẻ càng ngày càng u tĩnh.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.
Trần Trường Sinh nhìn sang.
Một thiếu niên đang dựa vào một thân cây lau nước mắt.
Thiếu niên kia quần áo rất bình thường, không phải con nhà giàu sang, nhưng cũng không phải là đệ tử bần hàn.
Thiếu niên này trên mặt đầy vết bầm tím, rõ ràng là bị người đánh.
Từ Hữu Dung định đi qua hỏi một chút.
Lúc này ngoài bìa rừng vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng cười mắng.
Hôm nay nhất định phải đem Tiết Nghiệp Cẩn đánh cho hô cha gọi mẹ!
Không sai, cũng không thể để cho hắn chạy thoát.
Đúng đúng đúng, nhìn xem còn dám đến Quốc Giáo học viện chúng ta nữa hay không!
Từ bên cạnh nhìn lại, nàng rất đẹp.
Tựa như từ bất kỳ góc độ nào nhìn lại cũng như vậy.
Nàng bình tĩnh như lúc bình thời.
Nhưng không biết tại sao, Trần Trường Sinh cảm giác ở trên mặt của nàng thấy được vẻ thanh thu lạnh lẽo.
Hoặc là bởi vì ngày hôm qua Mạc Vũ đã nói với hắn những lời kia?
Từ đêm hôm qua đến lúc này, hắn đã suy nghĩ thời gian rất lâu, cũng do dự thời gian rất lâu, cuối cùng vẫn phải hỏi.
Ngươi có phải... muốn nói gì hay không?
Từ Hữu Dung giật mình, nói: Nói gì?
Vô luận là ánh mắt của nàng hay là động tác xoay người nhìn về hắn, cũng vẫn tự nhiên như vậy.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào, tầm mắt rơi vào trên cỏ cách đó không xa.
Từ Hữu Dung gương mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói: Ngươi nói nương nương sao?
Trần Trường Sinh gật đầu.
Từ Hữu Dung dần thu lại nụ cười, nhẹ nói: Nàng tựa như mẫu thân của ta vậy.
Trần Trường Sinh nhìn nơi này hỏi: Có phải ngươi định làm chuyện gì hay không?
Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh nói: Có phải đêm qua Mạc Vũ đã nói gì với ngươi hay không?
Trần Trường Sinh rất thành thực nói: Nàng cảm thấy ngươi sẽ báo thù cho Thánh Hậu nương nương.
Từ Hữu Dung nói: Nếu như ta muốn làm, ngươi sẽ lo lắng ư?
Trần Trường Sinh trả lời vẫn rất thành thực: Đúng vậy.
Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: Chẳng lẽ không phải nàng mới là người muốn làm chuyện này nhất sao? Ngươi phải lo lắng nàng mới đúng.
Trần Trường Sinh nói: Đêm qua nàng nói với ta, năm ấy giết chết Chu Thông, coi như là trả hết tình ý cho nương nương những năm này.
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, nói: Có mượn có trả, cũng là tự nhiên.
Trần Trường Sinh không cách nào nhìn ra ý nghĩ chân thực của nàng, nói: Ngươi nghĩ thế nào?
Từ Hữu Dung hỏi ngược lại: Ngươi thì nghĩ thế nào?
Mặc dù ta cùng với sư phụ hiện tại giống như người lạ đều bởi vì chuyện này, nhưng mà cụ thể bản thân chuyện này, ta thật không biết ai đúng ai sai.
Trần Trường Sinh nói: Nếu như từ chuyện bọn họ đều dùng Chu Thông đến xem, ta sẽ cảm thấy bọn họ đều sai.
Từ Hữu Dung nói: Cho nên ngươi cảm thấy không có đạo lý vì một sai lầm để đi đối phó một sai lầm khác đúng không.
Trần Trường Sinh nói: Ta chỉ cảm thấy không cách nào thuyết phục được chính mình.
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: Có lý, nhưng ngươi cũng không cần thử thuyết phục ta, cũng không cần lo lắng cho ta, bởi vì ta không định làm gì cả. Ta tu chính là đại đạo, nương nương cũng tu chính là đại đạo, nếu như nàng còn có một luồng thần hồn ở trên Tinh hải có linh, nghĩ đến cũng sẽ không nguyện ý để ta đem tâm tư đặt vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Trần Trường Sinh không nói gì.
Theo đạo lý mà nói, Từ Hữu Dung mới vừa hợp tác với Thương Hành Chu, không cần lo lắng cái gì, nhưng hắn cảm giác có điểm nào đó không đúng.
Từ Hữu Dung nói tiếp: Nếu như ta thật muốn làm điều gì đó, nhất định sẽ nói với ngươi trước đó, hơn nữa làm sao Đạo Tôn có thể không phát hiện ra chứ?
Trần Trường Sinh có chút an tâm, bởi vì hắn biết Từ Hữu Dung sẽ không lừa dối mình.
Từ Hữu Dung không nói tiếp chủ đề này, nhìn về tường viện ngăn cách sâu trong rừng cây, hỏi: Bên kia là Quốc Giáo học viện?
Trần Trường Sinh đối với phiến rừng cây này rất quen thuộc, nói: Ngay bên kia tường viện.
Nếu đi tới Bách Thảo Viên, tự nhiên không có đạo lý không đi Quốc Giáo học viện.
Trần Trường Sinh đi tới bên kia.
Từ Hữu Dung chậm một bước.
Bởi vì nàng nhìn thêm mặt cỏ kia một cái.
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh.
Thánh Hậu nương nương được chôn cất ở nơi đó, tại nơi rất sâu rất sâu trong lòng đất.
Trong lòng của nàng, cũng có một nơi rất sâu rất sâu.
...
...
Tường viện màu nâu đen kia hơi cao, rất cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu năm mưa gió.
Nhưng cánh cửa trên tường viện rõ ràng mới có không lâu, vô luận khung cửa hay là vữa trong khe hở, nhiều nhất cũng chỉ mấy năm mà thôi.
Ở trên mặt tường viện nhìn không thấy cuối, chỉ có một màu nâu đen đột nhiên có một cái cửa, nhìn qua giống như người cười mở miệng.
Trần Trường Sinh tựa như thấy được tiểu cô nương năm đó đẩy cửa đi sang, không nhịn được bật cười lên.
Đẩy ra cửa viện, sẽ đi tới Quốc Giáo học viện.
Bên kia tường viện, không có thùng gỗ bốc hơi nóng.
Đường Tam Thập Lục đã rời Thiên Đạo viện nhiều năm, hiện tại sẽ ở trong Quốc Giáo học viện, nếu như hắn lần nữa mặc áo ướt chạy trốn chật vật, nên tới nơi đâu để mượn y phục mặc đây?
Tràng tiểu lâu kia vẫn ở địa phương ban đầu.
Trần Trường Sinh ở tiểu lâu thời gian rất lâu, rất quen thuộc đi vào.
Đi vào tầng thứ nhất, có thể thấy một gian phòng, đó là phòng của Chiết Tụ.
Trong lầu vô cùng an tĩnh, tựa như không có một ai.
Vô luận hành lang hay là vận mệnh, so với ba năm trước đây, không có bất kỳ biến hóa nào.
Tô Mặc Ngu cùng Đường Tam Thập Lục ở trên lầu.
Phòng của hắn ở lầu ba.
Trong phòng cũng không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua rất rõ ràng thường xuyên được quét, có thể nói được là không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Đạo bào tố sắc xếp hàng hoặc sâu hoặc cạn, còn treo trong tủ treo quần áo, trên giá sách vẫn đầy sách, đệm chăn vẫn chỉnh tề như vậy.
Nhìn qua giống như hắn chưa từng rời khỏi, hoặc là nói ba năm qua chưa hề tồn tại.
Từ Hữu Dung chỉ vào chỗ trống không trên giá sách hỏi: Thứ mà ta tặng ngươi lúc còn bé đâu rồi?
Lúc bình thường rời đi ta luôn mang bên người.
Trần Trường Sinh dùng ngón tay nhặt ra con chuồn chuồn tre đã rất cũ kỹ kia.
Từ Hữu Dung cẩn thận nhận lấy, sau đó rất cẩn thận đặt trên giá sách.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút ấm áp, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn nhớ Từ Hữu Dung hẳn là chưa từng tới quá phòng mình trong Quốc Giáo học viện, nàng làm thế nào biết nơi đây từng đặt một con chuồn chuồn tre?
Hắn nhìn Từ Hữu Dung, cũng muốn hỏi đối phương.
Từ Hữu Dung vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh, nhưng hai gò má có chút ửng đỏ, cướp lời nói: Đều có chút cũ rồi, sau này làm cho ngươi cái mới.
Trần Trường Sinh biết không thể hỏi nữa, cười nói tiếng tốt.
Đi ra tiểu lâu, bước qua mặt cỏ, sẽ đi tới bên hồ.
Đại dong thụ đọng vô số tuyết trắng, nhìn rất đẹp mắt, lại làm cho người ta có chút bận tâm liệu nó có thể chịu đựng hàn lãnh như vậy hay không.
Tiếng gió khẽ vang, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đứng ở trên nhánh cây to, bông tuyết tuôn rơi rơi xuống.
Trước kia các ngươi đứng ở chỗ này ngắm kinh đô sao?
Đúng vậy a, chúng ta cảm thấy đứng đây nhìn sang phong cảnh rất tốt.
Đối diện là gì?
Phòng bếp nhỏ, trước đã bị Vô Cùng Bích phá hủy sau đó mới sửa lại, hiện tại không có ai dùng, nhưng nghe nói đống củi cùng đồ làm bếp đều sắp đặt rất chỉnh tề.
Chỉ chờ Hiên Viên Phá trở về?
Chờ hắn lần sau trở lại kinh đô, hẳn đã là vị đại tướng của Yêu tộc rồi.
...
...
Kinh đô trong màn tuyết rất an tĩnh, Quốc Giáo học viện cũng rất an tĩnh, nơi xa mơ hồ truyền đến một chút thanh âm, cẩn thận nghe qua, hẳn là có rất nhiều người đang cùng đọc sách.
Quốc Giáo học viện rất lớn, trước kia Trần Trường Sinh ở lại chỉ là một phần rất nhỏ trong đó, hắn biết hiện tại đã không giống lúc trước nữa rồi.
Hắn muốn qua bên kia xem một chút, Từ Hữu Dung tự nhiên không có ý kiến.
Men theo tiếng đọc sách qua bên kia, qua tàng thư lâu, qua nơi Kim Ngọc Luật nướng ba con hươu, lại qua suối phun cuối cùng đã được sửa sang như mới, tiến vào một rừng cây.
Quốc Giáo học viện học xá đang ở bên kia rừng cây.
Tiếng đọc sách trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Thú vị chính là, trong rừng cây lại có vẻ càng ngày càng u tĩnh.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.
Trần Trường Sinh nhìn sang.
Một thiếu niên đang dựa vào một thân cây lau nước mắt.
Thiếu niên kia quần áo rất bình thường, không phải con nhà giàu sang, nhưng cũng không phải là đệ tử bần hàn.
Thiếu niên này trên mặt đầy vết bầm tím, rõ ràng là bị người đánh.
Từ Hữu Dung định đi qua hỏi một chút.
Lúc này ngoài bìa rừng vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng cười mắng.
Hôm nay nhất định phải đem Tiết Nghiệp Cẩn đánh cho hô cha gọi mẹ!
Không sai, cũng không thể để cho hắn chạy thoát.
Đúng đúng đúng, nhìn xem còn dám đến Quốc Giáo học viện chúng ta nữa hay không!
/1191
|