Gió cũng không kịp cuốn tới, mọi người cũng không kịp nháy mắt, tiếng kinh hô còn chưa kịp ra khỏi miệng.
Cây đao kia đã đi tới trước người Hiên Viên Phá, sắp sửa nhìn thấy nó chém vào cổ hắn, đầu sắp sửa rơi xuống.
Tên quan viên yêu đình kia đã có chuẩn bị từ trước, không ngờ phát hiện đao của Niết Xích nhanh hơn dự tính của mình, chính mình vẫn không kịp ngăn cản. Sau bàn tên tiểu quan kia trong lòng giống như trước có điều chuẩn bị, nhưng vẫn khó đè nén vui sướng trong lòng, chẳng qua là nụ cười còn chưa kịp hiện ra trên mặt mà thôi.
Đó là một khoảnh khắc thời gian cực ngắn, thanh âm cũng không kịp truyền đi, bốn phía lôi đài đã hoàn toàn yên tĩnh, tràn đầy không khí hoảng sợ.
Cuối cùng phá vỡ yên tĩnh, để cho tốc độ chảy của thời gian trở lại bình thường, là một đạo thanh âm vô cùng rõ ràng.
Không phải là tiếng đao xoẹt một cái, cũng không phải là đầu rơi xuống đất vang lên lộc cộc, mà là một tiếng phịch trầm trọng.
Giống như là trái cây chín rơi xuống mặt đất, biến thành một đống nát bét.
Giống như là túi da chứa đầy rượu bị tộc trưởng Tương tộc đặt mông ngồi bẹp.
Càng giống một quả đấm nện thật mạnh vào trong bùn đất.
Đúng vậy, thanh âm này giống nhất, bởi vì ... đó là chuyện chân thật đã xảy ra.
Thiết đao của Niết Xích nhanh như tia chớp, nhưng quả đấm của Hiên Viên Phá còn nhanh hơn.
Quả đấm của hắn nhanh đến mức không ai nhìn thấy, ngay cả tàn ảnh cũng không còn vương lại.
Ở thời điểm thiết đao cách cổ của hắn còn nửa thước, quả đấm của hắn đã đập vào trên mặt Niết Xích.
Lực lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng đi theo quả đấm, rơi xuống toàn bộ.
Mặt Niết Xích bắt đầu biến hình, sống mũi dập nát, hốc mắt rách ra, cằm bị xé rách, vô số máu tươi như cánh hoa nở rộ, tỏa ra bốn phía.
Ở dưới nắm tay của Hiên Viên Phá, mặt của hắn nhìn giống như một bãi bùn.
Cổ hắn tựa như đồng thời đứt rời, đỉnh đầu lật về phía sau, treo ở sau lưng.
Nhìn tựa như một quả hồng nặng trịch, treo ở đầu cành.
Hình tượng này có chút quỷ dị, cực kì khủng bố.
Không hổ là cường giả Yêu tộc thành danh đã lâu, Niết Xích không chết ngay lập tức, xương cổ phát ra thanh âm khó hiểu, ở trên lôi đài lay động vài cái , cuối cùng mới té xuống trên mặt đất, cùng với chất lỏng khó ngửi vô cùng tóe ra, sau đó chết đi.
Tên Lý tộc chấp sự nhìn Hiên Viên Phá, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Dân chúng còn không kịp kinh hô, vẻ mặt dại ra, quên cả kinh hô.
Tên tiểu quan đang chuẩn bị ăn mừng vì cái chết của Hiên Viên Phá, nụ cười cuối cùng đã hiện ra, nhưng còn khó coi hơn là khóc.
Hiên Viên Phá nhìn quả đấm của mình, có chút giật mình.
Sau đó hắn nhìn thi thể Niết Xích lắc đầu, nói: Ngươi nhanh quá.
Hôm nay tham gia Thiên Tuyển đại điển, hắn không hề muốn giết người.
Chỉ là đao của đối thủ tới quá nhanh, sát ý quá hung mãnh.
Làm sao mới có thể đem lực lượng biến thành tốc độ? Làm sao mới có thể đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng?
Biệt Dạng Hồng nói, không cần quá mức cố ý.
Theo tâm ý mà lên.
Theo tâm ý mà rơi.
Mặc dù không có nghi thức chính thức, nhưng Hiên Viên Phá từng bái Lạc Lạc làm sư phụ, mà Lạc Lạc là nữ học sinh duy nhất của Trần Trường Sinh.
Từ đó mà nói, hắn vốn thuộc về nhất mạch Tây Trữ trấn miếu cũ, hơn nữa hắn là học sinh của Quốc Giáo học viện, cùng nhau sinh sống với Trần Trường Sinh thời gian rất lâu.
Vô luận là theo tâm ý hay là thuận tâm ý, cũng là tu tâm ý, mà tâm ý là đạo pháp duy nhất không thể tu hành trên thế gian này.
Hắn nói đao của đối phương quá nhanh, không phải mỉa mai, mà là đang nói thật.
Cây đao kia nhanh đến mức hắn không còn kịp suy tư, không còn kịp nghĩ nữa, chỉ có thể dựa vào động tác bản năng đón đỡ.
Không cần suy tư, hành động trước cả tâm ý, như thế mới thật sự là theo tâm ý.
...
...
Hiên Viên Phá đi xuống lôi đài.
Dân chúng như thủy triều tự động tách ra.
Tên yêu đình quan viên kia nhìn thân ảnh của Hiên Viên Phá, khẽ nhíu mày, gọi thuộc hạ, muốn hắn đi tra xét lai lịch của Hiên Viên Phá.
Trận đầu đối chiến, Hiên Viên Phá dựa vào lực lượng trực tiếp đánh tên đệ tử Tương tộc kia choáng váng, đã để cho hắn cùng với trưởng lão hội quan viên cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng khẳng định không mãnh liệt bằng trận chiến này.
Bởi vì Niết Xích là cường giả Yêu tộc chân chính.
Tên yêu đình quan viên kia thấy hình ảnh Niết Xích xuất đao như tia chớp, càng phi thường chắc chắn, ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của Niết Xích.
Nhưng Niết Xích lại thua dưới quyền của thanh niên Hùng tộc này!
Nếu như nói Niết Xích là cường giả chân chính, thanh niên Hùng tộc này được gọi là gì?
...
...
Hiên Viên Phá đi tới trước bàn nhỏ.
Đây là lần thứ ba hắn đi tới nơi này.
Hắn biết sắc mặt tên tiểu quan kia cũng đã thay đổi rất nhiều lần.
Ban đầu, trên mặt tên tiểu quan này tràn đầy khinh bỉ cùng đùa cợt, tiếp theo là khiếp sợ cùng tránh né, tiếp nữa là nhục nhã cùng phẫn hận.
Hiện tại, sắc mặt của tên tiểu quan này tái nhợt chí cực, giống như bị cảm lạnh, rồi lại không ngừng chảy mồ hôi.
Nhất là khi Hiên Viên Phá đứng ở trước bàn, bóng đen rơi vào trên người của hắn , hắn chảy mồ hôi như tương, trong nháy mắt đã ướt đẫm cả xiêm y.
Một gã lại viên ở bên cạnh nhìn thấy, có chút bận tâm hỏi: Tào Ty, không sao chứ?
Hiên Viên Phá lúc này mới biết được tên của tiểu quan này.
Tiểu quan có chút ú ớ không rõ đáp lại mấy câu, giơ ống tay áo không ngừng lau mồ hôi, nhưng làm sao có thể lau sạch được.
Hiên Viên Phá biết hắn vì sao như thế, nhưng cũng không để ý, đợi xác nhận danh sách, liền rời đi.
Tiểu quan ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Hiên Viên Phá, không nhịn được nghĩ tới những lời trong tửu quán hôm trước.
Khi đó hắn đã uống rất nhiều rượu, vốn đã quên rất nhiều chuyện, nhưng hôm nay kinh sợ nhiều như vậy, đã sớm nhớ lại toàn bộ rồi.
Đây không phải là cái phế vật ư!
Một cái phế vật như vậy, các ngươi cũng thật sự tin a? Còn Thiên Hải gia cao thủ... Dứt khoát nói là Thiên Hải Thắng Tuyết cho oai!
Hùng chết bầm ngươi đứng lại đó cho ta!
Các ngươi xem tay hắn đi, đây chính là phế vật, không có nửa điểm khí lực, cũng là chỉ xứng đáng đi rửa chén, còn nói mình là chủ quản Quốc Giáo học viện ư?
Đây chính là Quốc Giáo học viện đó! Ngươi có bản lãnh như vậy, còn có thể rửa chén ở chỗ này ư?
Nghĩ tới hôm đó chính mình lại mắng người này nhiều như vậy, mồ hôi chảy càng nhanh hơn .
Đợi nhớ tới hôm đó mình còn nhổ nước miếng vào người này, hắn càng cảm thấy mê muội, sắp sửa ngất đi.
Hiên Viên Phá từ trong đám người đi ra, đi tới góc đường, từ trong túi giấy lấy ra bánh bao thịt bắt đầu ăn.
Sau khi trận đối chiến đầu tiên kết thúc, hắn phát hiện đối chiến quả thật rất hao tổn khí lực, cho nên đi quán bánh bao đem mẻ bánh bao cuối cùng mua hết.
Quả không sai, hắn đến hiện tại mới chỉ dùng hai quyền, đã cảm thấy vô cùng đói.
Bánh bao đã nguội, nước thịt đã đông cứng lại, ăn không phải quá ngon, nhưng hắn ăn rất chuyên tâm.
Mọi người đứng xem cũng rất chuyên tâm.
Trên lôi đài còn đang tiến hành đối chiến kịch liệt, nhưng không người nào chú ý nữa.
Toàn bộ tầm mắt cũng rơi vào bên ngoài, rơi vào trên người Hiên Viên Phá, rơi vào trên tay hắn.
Tựa như bánh bao thịt trong tay của hắn chính là món ăn ngon nhất thế gian này.
Cây đao kia đã đi tới trước người Hiên Viên Phá, sắp sửa nhìn thấy nó chém vào cổ hắn, đầu sắp sửa rơi xuống.
Tên quan viên yêu đình kia đã có chuẩn bị từ trước, không ngờ phát hiện đao của Niết Xích nhanh hơn dự tính của mình, chính mình vẫn không kịp ngăn cản. Sau bàn tên tiểu quan kia trong lòng giống như trước có điều chuẩn bị, nhưng vẫn khó đè nén vui sướng trong lòng, chẳng qua là nụ cười còn chưa kịp hiện ra trên mặt mà thôi.
Đó là một khoảnh khắc thời gian cực ngắn, thanh âm cũng không kịp truyền đi, bốn phía lôi đài đã hoàn toàn yên tĩnh, tràn đầy không khí hoảng sợ.
Cuối cùng phá vỡ yên tĩnh, để cho tốc độ chảy của thời gian trở lại bình thường, là một đạo thanh âm vô cùng rõ ràng.
Không phải là tiếng đao xoẹt một cái, cũng không phải là đầu rơi xuống đất vang lên lộc cộc, mà là một tiếng phịch trầm trọng.
Giống như là trái cây chín rơi xuống mặt đất, biến thành một đống nát bét.
Giống như là túi da chứa đầy rượu bị tộc trưởng Tương tộc đặt mông ngồi bẹp.
Càng giống một quả đấm nện thật mạnh vào trong bùn đất.
Đúng vậy, thanh âm này giống nhất, bởi vì ... đó là chuyện chân thật đã xảy ra.
Thiết đao của Niết Xích nhanh như tia chớp, nhưng quả đấm của Hiên Viên Phá còn nhanh hơn.
Quả đấm của hắn nhanh đến mức không ai nhìn thấy, ngay cả tàn ảnh cũng không còn vương lại.
Ở thời điểm thiết đao cách cổ của hắn còn nửa thước, quả đấm của hắn đã đập vào trên mặt Niết Xích.
Lực lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng đi theo quả đấm, rơi xuống toàn bộ.
Mặt Niết Xích bắt đầu biến hình, sống mũi dập nát, hốc mắt rách ra, cằm bị xé rách, vô số máu tươi như cánh hoa nở rộ, tỏa ra bốn phía.
Ở dưới nắm tay của Hiên Viên Phá, mặt của hắn nhìn giống như một bãi bùn.
Cổ hắn tựa như đồng thời đứt rời, đỉnh đầu lật về phía sau, treo ở sau lưng.
Nhìn tựa như một quả hồng nặng trịch, treo ở đầu cành.
Hình tượng này có chút quỷ dị, cực kì khủng bố.
Không hổ là cường giả Yêu tộc thành danh đã lâu, Niết Xích không chết ngay lập tức, xương cổ phát ra thanh âm khó hiểu, ở trên lôi đài lay động vài cái , cuối cùng mới té xuống trên mặt đất, cùng với chất lỏng khó ngửi vô cùng tóe ra, sau đó chết đi.
Tên Lý tộc chấp sự nhìn Hiên Viên Phá, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Dân chúng còn không kịp kinh hô, vẻ mặt dại ra, quên cả kinh hô.
Tên tiểu quan đang chuẩn bị ăn mừng vì cái chết của Hiên Viên Phá, nụ cười cuối cùng đã hiện ra, nhưng còn khó coi hơn là khóc.
Hiên Viên Phá nhìn quả đấm của mình, có chút giật mình.
Sau đó hắn nhìn thi thể Niết Xích lắc đầu, nói: Ngươi nhanh quá.
Hôm nay tham gia Thiên Tuyển đại điển, hắn không hề muốn giết người.
Chỉ là đao của đối thủ tới quá nhanh, sát ý quá hung mãnh.
Làm sao mới có thể đem lực lượng biến thành tốc độ? Làm sao mới có thể đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng?
Biệt Dạng Hồng nói, không cần quá mức cố ý.
Theo tâm ý mà lên.
Theo tâm ý mà rơi.
Mặc dù không có nghi thức chính thức, nhưng Hiên Viên Phá từng bái Lạc Lạc làm sư phụ, mà Lạc Lạc là nữ học sinh duy nhất của Trần Trường Sinh.
Từ đó mà nói, hắn vốn thuộc về nhất mạch Tây Trữ trấn miếu cũ, hơn nữa hắn là học sinh của Quốc Giáo học viện, cùng nhau sinh sống với Trần Trường Sinh thời gian rất lâu.
Vô luận là theo tâm ý hay là thuận tâm ý, cũng là tu tâm ý, mà tâm ý là đạo pháp duy nhất không thể tu hành trên thế gian này.
Hắn nói đao của đối phương quá nhanh, không phải mỉa mai, mà là đang nói thật.
Cây đao kia nhanh đến mức hắn không còn kịp suy tư, không còn kịp nghĩ nữa, chỉ có thể dựa vào động tác bản năng đón đỡ.
Không cần suy tư, hành động trước cả tâm ý, như thế mới thật sự là theo tâm ý.
...
...
Hiên Viên Phá đi xuống lôi đài.
Dân chúng như thủy triều tự động tách ra.
Tên yêu đình quan viên kia nhìn thân ảnh của Hiên Viên Phá, khẽ nhíu mày, gọi thuộc hạ, muốn hắn đi tra xét lai lịch của Hiên Viên Phá.
Trận đầu đối chiến, Hiên Viên Phá dựa vào lực lượng trực tiếp đánh tên đệ tử Tương tộc kia choáng váng, đã để cho hắn cùng với trưởng lão hội quan viên cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng khẳng định không mãnh liệt bằng trận chiến này.
Bởi vì Niết Xích là cường giả Yêu tộc chân chính.
Tên yêu đình quan viên kia thấy hình ảnh Niết Xích xuất đao như tia chớp, càng phi thường chắc chắn, ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của Niết Xích.
Nhưng Niết Xích lại thua dưới quyền của thanh niên Hùng tộc này!
Nếu như nói Niết Xích là cường giả chân chính, thanh niên Hùng tộc này được gọi là gì?
...
...
Hiên Viên Phá đi tới trước bàn nhỏ.
Đây là lần thứ ba hắn đi tới nơi này.
Hắn biết sắc mặt tên tiểu quan kia cũng đã thay đổi rất nhiều lần.
Ban đầu, trên mặt tên tiểu quan này tràn đầy khinh bỉ cùng đùa cợt, tiếp theo là khiếp sợ cùng tránh né, tiếp nữa là nhục nhã cùng phẫn hận.
Hiện tại, sắc mặt của tên tiểu quan này tái nhợt chí cực, giống như bị cảm lạnh, rồi lại không ngừng chảy mồ hôi.
Nhất là khi Hiên Viên Phá đứng ở trước bàn, bóng đen rơi vào trên người của hắn , hắn chảy mồ hôi như tương, trong nháy mắt đã ướt đẫm cả xiêm y.
Một gã lại viên ở bên cạnh nhìn thấy, có chút bận tâm hỏi: Tào Ty, không sao chứ?
Hiên Viên Phá lúc này mới biết được tên của tiểu quan này.
Tiểu quan có chút ú ớ không rõ đáp lại mấy câu, giơ ống tay áo không ngừng lau mồ hôi, nhưng làm sao có thể lau sạch được.
Hiên Viên Phá biết hắn vì sao như thế, nhưng cũng không để ý, đợi xác nhận danh sách, liền rời đi.
Tiểu quan ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Hiên Viên Phá, không nhịn được nghĩ tới những lời trong tửu quán hôm trước.
Khi đó hắn đã uống rất nhiều rượu, vốn đã quên rất nhiều chuyện, nhưng hôm nay kinh sợ nhiều như vậy, đã sớm nhớ lại toàn bộ rồi.
Đây không phải là cái phế vật ư!
Một cái phế vật như vậy, các ngươi cũng thật sự tin a? Còn Thiên Hải gia cao thủ... Dứt khoát nói là Thiên Hải Thắng Tuyết cho oai!
Hùng chết bầm ngươi đứng lại đó cho ta!
Các ngươi xem tay hắn đi, đây chính là phế vật, không có nửa điểm khí lực, cũng là chỉ xứng đáng đi rửa chén, còn nói mình là chủ quản Quốc Giáo học viện ư?
Đây chính là Quốc Giáo học viện đó! Ngươi có bản lãnh như vậy, còn có thể rửa chén ở chỗ này ư?
Nghĩ tới hôm đó chính mình lại mắng người này nhiều như vậy, mồ hôi chảy càng nhanh hơn .
Đợi nhớ tới hôm đó mình còn nhổ nước miếng vào người này, hắn càng cảm thấy mê muội, sắp sửa ngất đi.
Hiên Viên Phá từ trong đám người đi ra, đi tới góc đường, từ trong túi giấy lấy ra bánh bao thịt bắt đầu ăn.
Sau khi trận đối chiến đầu tiên kết thúc, hắn phát hiện đối chiến quả thật rất hao tổn khí lực, cho nên đi quán bánh bao đem mẻ bánh bao cuối cùng mua hết.
Quả không sai, hắn đến hiện tại mới chỉ dùng hai quyền, đã cảm thấy vô cùng đói.
Bánh bao đã nguội, nước thịt đã đông cứng lại, ăn không phải quá ngon, nhưng hắn ăn rất chuyên tâm.
Mọi người đứng xem cũng rất chuyên tâm.
Trên lôi đài còn đang tiến hành đối chiến kịch liệt, nhưng không người nào chú ý nữa.
Toàn bộ tầm mắt cũng rơi vào bên ngoài, rơi vào trên người Hiên Viên Phá, rơi vào trên tay hắn.
Tựa như bánh bao thịt trong tay của hắn chính là món ăn ngon nhất thế gian này.
/1191
|