Nghe xong lời nói này của Ma Quân, Lạc Lạc đi tới rìa Quan Cảnh đài, trầm mặc thời gian rất lâu.
Gió lạnh từ Hồng hà thổi tới, phất động làn khói trên đường phố của Bạch Đế thành, làm cho dân chúng cảm thấy mát mẻ.
Nàng nhớ ở Quốc Giáo học viện từng cùng tiên sinh thảo luận vấn đề tương tự, nhưng quên mất tiên sinh khi đó đã nói như thế nào.
Nàng nên lựa chọn thế nào?
Đúng lúc này, lễ nhạc ở Kình Lạc đài đột nhiên dừng lại, mấy đạo khí tức cực kỳ dữ dằn phóng lên cao, sau đó truyền đến chấn động kịch liệt.
Yêu vệ chịu trách nhiệm thủ vệ hoàng thành bỗng nhiên bộc phát một cuộc chiến đấu, sau đó rất nhanh chóng bị trấn áp.
Trên mặt đất chút hoa trắng khẽ run rẩy, thềm đá nơi xa bị máu tươi nhuộm đỏ, mơ hồ có thể thấy được mấy tên yêu vệ này bị bắt đi, sinh tử không biết.
Mấy tên yêu vệ này trước khi bị bắt, từng lớn tiếng hô mấy câu, Lạc Lạc nghe rất rõ ràng.
Điện hạ không thể gả, đây những lời mà cho dù phải chết bọn họ cũng muốn hét lên.
Lạc Lạc nhìn Ma Quân nói: Ta sẽ không gả cho ngươi.
Ma Quân nói: Chỉ bởi vì mấy tên thị vệ ngu xuẩn mà trung thành kia ư?
Lạc Lạc nói: Có liên quan tới bọn họ, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là ta không thích ngươi, như vậy làm sao ta có thể gả cho ngươi?
Ma Quân suy nghĩ một chút, nói: Lời này rất có đạo lý, ta lại không tìm được câu nào để phản bác.
Lạc Lạc nói: Nhưng bản thân ngươi sẽ không ngừng tay đúng chứ.
Không sai, ta vẫn sẽ làm ngươi gả cho ta, cho dù ngươi không thích. Bởi vì hôn nhân, nhất là hôn nhân của ta và ngươi, có thể liên quan đến phong cảnh giang sơn như vẽ, có liên quan tới hòa bình trên đại lục, nhưng duy chỉ không có bất cứ quan hệ gì với yêu thích cả.
Ma Quân lẳng lặng nhìn nàng nói: Mặt khác, ngày ta và ngươi thành thân, ta sẽ giết Hiên Viên Phá, coi như là lễ vật tặng ngươi.
Nghe được câu này, gương mặt Lạc Lạc trở nên tái nhợt.
Nếu như hôn lễ này không bị phá bỏ, hắn không cần thân tự động thủ, chỉ cần đưa ra yêu cầu, Hiên Viên Phá sẽ chết.
Bởi vì đây là thành ý mà Ma tộc yêu cầu từ Bạch Đế thành.
Hiên Viên Phá mặc dù là đệ tử Hùng tộc, nhưng là thân phận trọng yếu hơn là học sinh của Quốc Giáo học viện.
Nếu như Yêu tộc giết chết Hiên Viên Phá, theo tính cách của Trần Trường Sinh, song phương sẽ không còn bất cứ cơ hội vãn hồi nào.
Ma tộc có thể nói lên rất nhiều điều kiện, tỷ như một cuộc đại tru diệt đối với Đại Chu sứ quán cùng Tây Hoang đạo điện, cũng có thể để cho Nhân tộc cùng Yêu tộc không còn khả năng gắn kết, nhưng kể từ đó thế cục đại lục sẽ chuyển biến xấu kịch liệt, nhưng đó không phải hình ảnh Ma tộc cùng Yêu tộc nguyện ý chứng kiến.
Ở phương diện này, Ma Quân không nói dối, hắn quả thật rất hi vọng hòa bình.
Trước khi hắn cùng tộc nhân của hắn còn chưa trở lại cường đại.
Trên thềm đá, máu tươi nhanh chóng được tạp dịch cùng cung nữ rửa sạch.
Kình Lạc đài lễ nhạc lần nữa vang lên.
Mấy vị đại học sĩ cùng các trọng thần yêu đình, chia làm hai nhóm từ trong điện đi ra.
Quốc thư màu vàng sáng được đặt trong một chiếc khay màu đỏ, sau đó được một vị yêu tướng vị cấp cao nhất hoàng thành nâng ở trong tay.
Mục phu nhân đi tới trước người Lạc Lạc, vẻ mặt túc mục, tựa như đồ án bọt sóng màu đen tạp kim trên áo bào, cao quý chí cực, không mất uy nghiêm.
Lạc Lạc nói: Mẫu thân.
Mục phu nhân nói: Nữ nhi của ta phải xuất giá rồi, thật sự là không nỡ.
Lúc nói những lời này, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, ý nghĩa kiên định cùng không thể cự tuyệt.
Ta sẽ không gả.
Lạc Lạc thanh âm cũng rất bình tĩnh, ý nghĩa kiên định cùng sẽ không tiếp nhận.
Mục phu nhân nhìn nàng nói: Ngươi cũng rõ ràng, hôm qua tổ linh đã tiếp nhận hắn.
Lạc Lạc nói: Tổ linh tiếp nhận hắn, ta sẽ không tiếp nhận, bởi vì người được gả là ta, không phải là tổ linh.
Mục phu nhân nói: Cho dù hắn là người được Thiên Tuyển ư?
Lạc Lạc nói: Thiên Tuyển không phải là ta chọn, không có ý nghĩa gì cả.
Mục phu nhân nhìn về sương mù dần tan trên đường phố, chậm rãi nói: Nếu như ngươi kiên trì không chịu tiếp nhận hôn sự này, hai tộc liên minh sẽ rất khó tiến hành, không nói ngày sau đại lục sẽ chết bao nhiêu người, chỉ nói hiện tại, Yêu tộc rất có khả năng sẽ phân liệt, sinh mệnh sống ở trong toà thành thị này, sẽ có bao nhiêu người không cách nào thấy thiên thụ được nữa đây?
Lạc Lạc trầm mặc một lát, nói: Mẫu thân, thì ra ngươi vẫn còn không coi nơi này là quê hương của ngươi.
Mục phu nhân nói: Vì sao lại kiên trì nghĩ như vậy?
Lạc Lạc nói: Bởi vì ngươi không có tình cảm đối với tòa thành thị này, ngươi dùng mọi người sống trong toà thành thị này để uy hiếp con gái của mình.
Mục phu nhân trong mắt sinh ra vẻ mỏi mệt thâm trầm, nói: Ngươi nói không sai, quả thật ta không thích nơi này, bởi vì nơi đây tràn ngập mùi hôi thối, tràn đầy ô ngôn uế ngữ, tràn đầy dũng cảm cùng ngu xuẩn làm người ta ghét cay ghét đắng, nơi này giống như một mảnh sa mạc hoang vu, dã man cộng thêm nguyên thủy.
Lúc nói những lời này, thanh âm của nàng rất nhẹ, sẽ không bị ai nghe thấy.
Tuyết Lão thành không giống như thế, nơi đó có lịch sử, văn hóa cùng với tối trọng yếu là nghệ thuật, cho dù là kinh đô cũng vẫn thua xa, ta lựa chọn phu quân cho ngươi, chính là người thừa kế của nên văn minh xuất sắc nhất này, ta không hi vọng ngươi đi vào con đường cũ của ta, cho nên gả đi thôi.
Mục phu nhân nhẹ nói: Chuyện đã thành định cục, nếu không thể phản đối, vậy thì phải học cách tiếp nhận.
Lạc Lạc trầm mặc một lát, nói: Vì sao ta không thể phản đối?
Mục phu nhân nhìn ánh mắt của nàng nói: Đây là hôn sự do ta cùng phụ hoàng ngươi lựa chọn cho ngươi, lại có tổ linh làm mối, ai có thể phản đối đây?
Đúng vậy, nếu nói hôn nhân, từ trước đến giờ không liên quan gì tới yêu mến.
Mà chỉ là cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn.
Vô luận Yêu tộc, Nhân tộc hay là Ma tộc, toàn bộ đại lục đều là như thế.
Ai có thể phản đối hôn sự này đây?
Lạc Lạc nhớ tới hình ảnh trong Thanh Đằng yến ở kinh đô rất nhiều năm trước.
Nàng từng nhớ tới hình ảnh ấy vô số lớn, cho nên cho đến hôm nay, hình ảnh này vẫn tươi mới như cũ, tựa như ngay ở trước mắt.
Ở trong trí nhớ của nàng, đó là thời khắc tiên sinh tỏa sáng.
Vô luận sau đó tiên sinh đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, hay là ở Thiên Thư lăng đưa tới một đêm tinh quang, cũng không sánh bằng cảnh tượng tại thời khắc kia.
Bởi vì tiên sinh khi đó, còn chỉ là một học sinh Quốc Giáo học viện rất bình thường.
Quan trọng hơn, khi đó tiên sinh là tiên sinh của một mình nàng.
Đáng tiếc chính là, trong cái đêm ở Thanh Đằng yến ấy, chút ít cảnh tượng của tiên sinh không có một tia khả năng nào rơi vào trên người của nàng.
Bởi vì câu nói kia không phải nói với nàng.
Nếu như lúc này có thể nghe được câu nói kia thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc đó là chuyện không có khả năng.
Nghe nói tiên sinh lúc này đang ở Ly sơn, cho dù nhận được tin tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, cũng không còn kịp nữa.
Lạc Lạc đi tới lan can, cầm viên thạch châu đeo trên cổ, nhìn về núi xa bên kia Hồng hà.
Nàng tin tưởng, tiên sinh lúc này đang ở bên kia dãy núi.
Có thể còn mấy vạn dặm đường, nhưng cuối cùng đang ở trên đường.
Như vậy cũng rất tốt.
Nàng đã thỏa mãn.
Đột nhiên, vẻ mặt nàng khẽ biến.
Bởi vì tầng mây phía trên dãy núi bỗng nhiên quấy động kịch liệt.
Trên tầng mây xuất hiện một cái động.
Một cột sáng rơi xuống.
Cột sáng này ẩn chứa khí tức cực kỳ thần thánh, hơn nữa còn rất uy nghiêm.
Cấm chế hai bờ Hồng hà trong nháy mắt bị cột sáng này đâm rách.
Một con bạch hạc từ trong cột sáng bay ra.
Hạc kêu trong trẻo vang vọng cả Bạch Đế thành.
Đồng thời vang lên còn có một thanh âm.
Ta phản đối.
Gió lạnh từ Hồng hà thổi tới, phất động làn khói trên đường phố của Bạch Đế thành, làm cho dân chúng cảm thấy mát mẻ.
Nàng nhớ ở Quốc Giáo học viện từng cùng tiên sinh thảo luận vấn đề tương tự, nhưng quên mất tiên sinh khi đó đã nói như thế nào.
Nàng nên lựa chọn thế nào?
Đúng lúc này, lễ nhạc ở Kình Lạc đài đột nhiên dừng lại, mấy đạo khí tức cực kỳ dữ dằn phóng lên cao, sau đó truyền đến chấn động kịch liệt.
Yêu vệ chịu trách nhiệm thủ vệ hoàng thành bỗng nhiên bộc phát một cuộc chiến đấu, sau đó rất nhanh chóng bị trấn áp.
Trên mặt đất chút hoa trắng khẽ run rẩy, thềm đá nơi xa bị máu tươi nhuộm đỏ, mơ hồ có thể thấy được mấy tên yêu vệ này bị bắt đi, sinh tử không biết.
Mấy tên yêu vệ này trước khi bị bắt, từng lớn tiếng hô mấy câu, Lạc Lạc nghe rất rõ ràng.
Điện hạ không thể gả, đây những lời mà cho dù phải chết bọn họ cũng muốn hét lên.
Lạc Lạc nhìn Ma Quân nói: Ta sẽ không gả cho ngươi.
Ma Quân nói: Chỉ bởi vì mấy tên thị vệ ngu xuẩn mà trung thành kia ư?
Lạc Lạc nói: Có liên quan tới bọn họ, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là ta không thích ngươi, như vậy làm sao ta có thể gả cho ngươi?
Ma Quân suy nghĩ một chút, nói: Lời này rất có đạo lý, ta lại không tìm được câu nào để phản bác.
Lạc Lạc nói: Nhưng bản thân ngươi sẽ không ngừng tay đúng chứ.
Không sai, ta vẫn sẽ làm ngươi gả cho ta, cho dù ngươi không thích. Bởi vì hôn nhân, nhất là hôn nhân của ta và ngươi, có thể liên quan đến phong cảnh giang sơn như vẽ, có liên quan tới hòa bình trên đại lục, nhưng duy chỉ không có bất cứ quan hệ gì với yêu thích cả.
Ma Quân lẳng lặng nhìn nàng nói: Mặt khác, ngày ta và ngươi thành thân, ta sẽ giết Hiên Viên Phá, coi như là lễ vật tặng ngươi.
Nghe được câu này, gương mặt Lạc Lạc trở nên tái nhợt.
Nếu như hôn lễ này không bị phá bỏ, hắn không cần thân tự động thủ, chỉ cần đưa ra yêu cầu, Hiên Viên Phá sẽ chết.
Bởi vì đây là thành ý mà Ma tộc yêu cầu từ Bạch Đế thành.
Hiên Viên Phá mặc dù là đệ tử Hùng tộc, nhưng là thân phận trọng yếu hơn là học sinh của Quốc Giáo học viện.
Nếu như Yêu tộc giết chết Hiên Viên Phá, theo tính cách của Trần Trường Sinh, song phương sẽ không còn bất cứ cơ hội vãn hồi nào.
Ma tộc có thể nói lên rất nhiều điều kiện, tỷ như một cuộc đại tru diệt đối với Đại Chu sứ quán cùng Tây Hoang đạo điện, cũng có thể để cho Nhân tộc cùng Yêu tộc không còn khả năng gắn kết, nhưng kể từ đó thế cục đại lục sẽ chuyển biến xấu kịch liệt, nhưng đó không phải hình ảnh Ma tộc cùng Yêu tộc nguyện ý chứng kiến.
Ở phương diện này, Ma Quân không nói dối, hắn quả thật rất hi vọng hòa bình.
Trước khi hắn cùng tộc nhân của hắn còn chưa trở lại cường đại.
Trên thềm đá, máu tươi nhanh chóng được tạp dịch cùng cung nữ rửa sạch.
Kình Lạc đài lễ nhạc lần nữa vang lên.
Mấy vị đại học sĩ cùng các trọng thần yêu đình, chia làm hai nhóm từ trong điện đi ra.
Quốc thư màu vàng sáng được đặt trong một chiếc khay màu đỏ, sau đó được một vị yêu tướng vị cấp cao nhất hoàng thành nâng ở trong tay.
Mục phu nhân đi tới trước người Lạc Lạc, vẻ mặt túc mục, tựa như đồ án bọt sóng màu đen tạp kim trên áo bào, cao quý chí cực, không mất uy nghiêm.
Lạc Lạc nói: Mẫu thân.
Mục phu nhân nói: Nữ nhi của ta phải xuất giá rồi, thật sự là không nỡ.
Lúc nói những lời này, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, ý nghĩa kiên định cùng không thể cự tuyệt.
Ta sẽ không gả.
Lạc Lạc thanh âm cũng rất bình tĩnh, ý nghĩa kiên định cùng sẽ không tiếp nhận.
Mục phu nhân nhìn nàng nói: Ngươi cũng rõ ràng, hôm qua tổ linh đã tiếp nhận hắn.
Lạc Lạc nói: Tổ linh tiếp nhận hắn, ta sẽ không tiếp nhận, bởi vì người được gả là ta, không phải là tổ linh.
Mục phu nhân nói: Cho dù hắn là người được Thiên Tuyển ư?
Lạc Lạc nói: Thiên Tuyển không phải là ta chọn, không có ý nghĩa gì cả.
Mục phu nhân nhìn về sương mù dần tan trên đường phố, chậm rãi nói: Nếu như ngươi kiên trì không chịu tiếp nhận hôn sự này, hai tộc liên minh sẽ rất khó tiến hành, không nói ngày sau đại lục sẽ chết bao nhiêu người, chỉ nói hiện tại, Yêu tộc rất có khả năng sẽ phân liệt, sinh mệnh sống ở trong toà thành thị này, sẽ có bao nhiêu người không cách nào thấy thiên thụ được nữa đây?
Lạc Lạc trầm mặc một lát, nói: Mẫu thân, thì ra ngươi vẫn còn không coi nơi này là quê hương của ngươi.
Mục phu nhân nói: Vì sao lại kiên trì nghĩ như vậy?
Lạc Lạc nói: Bởi vì ngươi không có tình cảm đối với tòa thành thị này, ngươi dùng mọi người sống trong toà thành thị này để uy hiếp con gái của mình.
Mục phu nhân trong mắt sinh ra vẻ mỏi mệt thâm trầm, nói: Ngươi nói không sai, quả thật ta không thích nơi này, bởi vì nơi đây tràn ngập mùi hôi thối, tràn đầy ô ngôn uế ngữ, tràn đầy dũng cảm cùng ngu xuẩn làm người ta ghét cay ghét đắng, nơi này giống như một mảnh sa mạc hoang vu, dã man cộng thêm nguyên thủy.
Lúc nói những lời này, thanh âm của nàng rất nhẹ, sẽ không bị ai nghe thấy.
Tuyết Lão thành không giống như thế, nơi đó có lịch sử, văn hóa cùng với tối trọng yếu là nghệ thuật, cho dù là kinh đô cũng vẫn thua xa, ta lựa chọn phu quân cho ngươi, chính là người thừa kế của nên văn minh xuất sắc nhất này, ta không hi vọng ngươi đi vào con đường cũ của ta, cho nên gả đi thôi.
Mục phu nhân nhẹ nói: Chuyện đã thành định cục, nếu không thể phản đối, vậy thì phải học cách tiếp nhận.
Lạc Lạc trầm mặc một lát, nói: Vì sao ta không thể phản đối?
Mục phu nhân nhìn ánh mắt của nàng nói: Đây là hôn sự do ta cùng phụ hoàng ngươi lựa chọn cho ngươi, lại có tổ linh làm mối, ai có thể phản đối đây?
Đúng vậy, nếu nói hôn nhân, từ trước đến giờ không liên quan gì tới yêu mến.
Mà chỉ là cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn.
Vô luận Yêu tộc, Nhân tộc hay là Ma tộc, toàn bộ đại lục đều là như thế.
Ai có thể phản đối hôn sự này đây?
Lạc Lạc nhớ tới hình ảnh trong Thanh Đằng yến ở kinh đô rất nhiều năm trước.
Nàng từng nhớ tới hình ảnh ấy vô số lớn, cho nên cho đến hôm nay, hình ảnh này vẫn tươi mới như cũ, tựa như ngay ở trước mắt.
Ở trong trí nhớ của nàng, đó là thời khắc tiên sinh tỏa sáng.
Vô luận sau đó tiên sinh đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, hay là ở Thiên Thư lăng đưa tới một đêm tinh quang, cũng không sánh bằng cảnh tượng tại thời khắc kia.
Bởi vì tiên sinh khi đó, còn chỉ là một học sinh Quốc Giáo học viện rất bình thường.
Quan trọng hơn, khi đó tiên sinh là tiên sinh của một mình nàng.
Đáng tiếc chính là, trong cái đêm ở Thanh Đằng yến ấy, chút ít cảnh tượng của tiên sinh không có một tia khả năng nào rơi vào trên người của nàng.
Bởi vì câu nói kia không phải nói với nàng.
Nếu như lúc này có thể nghe được câu nói kia thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc đó là chuyện không có khả năng.
Nghe nói tiên sinh lúc này đang ở Ly sơn, cho dù nhận được tin tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, cũng không còn kịp nữa.
Lạc Lạc đi tới lan can, cầm viên thạch châu đeo trên cổ, nhìn về núi xa bên kia Hồng hà.
Nàng tin tưởng, tiên sinh lúc này đang ở bên kia dãy núi.
Có thể còn mấy vạn dặm đường, nhưng cuối cùng đang ở trên đường.
Như vậy cũng rất tốt.
Nàng đã thỏa mãn.
Đột nhiên, vẻ mặt nàng khẽ biến.
Bởi vì tầng mây phía trên dãy núi bỗng nhiên quấy động kịch liệt.
Trên tầng mây xuất hiện một cái động.
Một cột sáng rơi xuống.
Cột sáng này ẩn chứa khí tức cực kỳ thần thánh, hơn nữa còn rất uy nghiêm.
Cấm chế hai bờ Hồng hà trong nháy mắt bị cột sáng này đâm rách.
Một con bạch hạc từ trong cột sáng bay ra.
Hạc kêu trong trẻo vang vọng cả Bạch Đế thành.
Đồng thời vang lên còn có một thanh âm.
Ta phản đối.
/1191
|