Hình ảnh này quá mức khả ái, thế cho nên bản thân Lạc Lạc cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nở nụ cười.
Tiếng cười của nàng rất thanh thúy, khanh khách khanh khách.
Nàng vừa nói câu nói kia, cũng có một chữ lạc, âm đọc bất đồng, chữ viết lại giống nhau.
Nàng từ nhỏ đã quen nói như vậy.
Chẳng qua là sau khi từ kinh đô trở lại Bạch Đế thành, nhất là trong khoảng thời gian gần nhất, nàng không nói chuyện như vậy nữa, không cười vui vẻ như thế nữa.
Nàng trở nên bình tĩnh mà trầm ổn, tựa như đã thực sự trưởng thành.
Tận cho tới hôm nay Trần Trường Sinh cưỡi hạc mà đến, nàng bỗng nhiên biến về tiểu cô nương năm đó.
Nhìn hình ảnh này, nghe tiếng cười, có chút đại nhân vật Yêu tộc cảm thấy thật vui mừng, nhưng càng nhiều đại nhân vật Yêu tộc tâm tình cũng rất trầm trọng .
Bọn họ biết tại sao Lạc Lạc lại khoái trá như thế, bởi vì nàng tin tưởng Trần Trường Sinh nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này, bọn họ đối với chuyện này đều rất tin tưởng không nghi ngờ.
Là Giáo Hoàng Nhân tộc, Trần Trường Sinh sẽ không cho phép học sinh của mình gả cho Ma Quân, càng sẽ không trơ mắt nhìn Yêu tộc kết minh cùng Ma tộc.
Mục phu nhân kế tiếp sẽ làm sao?
Một trận gió lớn bỗng nhiên từ sơn dã sau hoàng thành gào thét mà tới, mang theo mùi hơi mặn, cũng cảm thấy ẩm ướt.
Đây là gió biển, không biết có phải là tới từ Đại Tây Châu xa xôi hay không.
Hoa lê đầy đất theo gió phất động, dần dần bay múa , nhưng không bay quá cao, chỉ lơ lửng quanh đầu gối mà thôi.
Vô luận là gió biển hay là hoa lê phất phới, cũng chỉ bởi vì Mục phu nhân nhìn Trần Trường Sinh một cái thật sâu.
Sâu là sâu trong thâm trầm, tựa như thâm uyên, trong đó cất giấu ý tứ làm người ta lạnh lẽo.
Nhưng không chờ Mục phu nhân mở miệng nói chuyện hoặc là làm gì, nơi này lần nữa phát sinh biến hóa.
Hùng tộc tộc trưởng cầm thiết côn trầm trọng đi ra.
Sĩ tộc tộc trưởng đưa tay đến không trung thử nhiệt độ của gió biển, lắc đầu, cũng đi ra.
Thừa Tướng mang theo hơn mười vị đại thần còn có yêu tướng, cũng đi ra.
Bọn họ từ đám người chung quanh Quan Cảnh đài đi ra, cũng chính là đứng dậy.
Cho dù biết rõ phải đối mặt với gió biển ẩn chứa uy nghiêm cùng lực lượng của ai.
Đây cũng là tỏ rõ lập trường.
Thừa Tướng cùng các tộc trưởng và đại thần yêu tướng, đại biểu một phần thế lực rất lớn trong Yêu tộc.
Bọn họ vốn có quan hệ thân thiết với Nhân tộc, kiên quyết phản đối kết minh cùng Ma tộc.
Lúc trước trong điện, bọn họ cũng đã biểu đạt thái độ của mình, sở dĩ không kiên trì, lúc Lạc Lạc bị ép cưới cũng không có cử động, là bởi vì chỉ dựa vào lực lượng của bọn họ, rất khó ở dưới tình hình chuẩn bị không đầy đủ, chính diện đối kháng với Mục phu nhân cùng tập thể ý chí của trưởng lão hội, huống chi đây tựa như cũng là ý tứ của Bạch Đế Bệ Hạ.
Nhưng hiện tại Trần Trường Sinh đã đến.
Hắn là Giáo Hoàng, có đầy đủ tư cách đại biểu cho cả Nhân tộc.
Ngoại viện cường đại như thế đã trình diện, còn không nắm lấy thời cơ như vậy để bày tỏ thái độ, vậy bọn họ còn có tư cách gì để đứng ở chỗ này?
...
...
Trận gió biển này ẩn chứa ý chí cực kỳ cường đại cùng ý tứ rất minh xác.
Trần Trường Sinh cảm giác được vô cùng rõ ràng, nhưng không có ý rút lui.
Cho tới giờ khắc này, hắn cũng không hiểu được cụ thể mọi chuyện, chẳng qua là hiểu thế cục đại khái mà thôi.
Nhưng hắn tin tưởng, cho dù đây thật sự là ý chí của Bạch Đế cùng Mục phu nhân, Yêu tộc vẫn còn có rất nhiều thế lực nguyện ý ủng hộ chính mình, hoặc là nói nguyện ý ủng hộ Nhân tộc.
Quan trọng hơn, hắn vô cùng tin chắc, Mục phu nhân sẽ không ra tay với mình, ít nhất là trước mặt nhiều người như vậy.
Bất cứ chuyện gì đều có giới hạn của nó.
Yêu tộc muốn kết minh cùng Ma tộc, có thể dùng cái chết của Hiên Viên Phá để làm bằng chứng của sự tín nhiệm, nhưng Trần Trường Sinh thì không được.
Thân phận địa vị của hắn bất đồng.
Nếu như hắn chết ở Bạch Đế thành, chết ở trong tay Yêu tộc, tất nhiên sẽ nhấc lên một mảnh kinh đào hãi lãng ở trên đại lục.
Chỉ sợ trong bóng tới, lão sư của hắn Thương Hành Chu vui sướng đến cỡ nào, nhưng ngoài mặt, Đại Chu triều đình cũng nhất định sẽ tụ họp đại quân hướng Yêu Vực khởi xướng công kích mãnh liệt, nếu không lửa giận của vạn vạn tín đồ sẽ trực tiếp đem chút ít cung điện cùng vương phủ trong kinh đô trực tiếp đốt thành tro bụi.
Về phần Ly cung sẽ có phản ứng kịch liệt thậm chí điên cuồng như thế nào, lại càng không cần nghĩ cũng có thể biết.
Yêu tộc kết minh cùng Ma tộc, làm như vậy là đảm bảo an toàn cùng với tiền cảnh tương lai, làm sao lại nguyện ý trả giá lớn đến vậy?
Gió biển dần dần tan biến, hoa lê trắng noãn một lần nữa rơi trên mặt đất.
Mục phu nhân bình tĩnh như trước, không xuất thủ.
Trần Trường Sinh nghĩ không sai, nhưng hắn đã tính sai một việc.
Mục phu nhân quả thật sẽ không đích thân ra tay giết hắn, nhưng ở trong mắt của nàng, Trần Trường Sinh đã là người chết.
Bởi vì có người muốn Trần Trường Sinh chết hơn cả nàng.
Một thanh âm bình tĩnh vang lên.
Sư mệnh khó chống ư? Sư chết tự nhiên không còn mệnh, nơi nào còn có sư mệnh chứ?
Trần Trường Sinh nhìn sang người ở dưới cây lê, không nói gì.
Ở tuyết lĩnh hắn đã từng thấy đối phương, biết thân phận của đối phương.
Ma Quân có quyền thế nhất trên đại lục, lại một thân một mình xuất hiện trong Bạch Đế thành, chuyện này ý vị như thế nào, hắn đã vô cùng rõ ràng.
Thương Hành Chu ở trong thư nhắc tới chuyện này, quả nhiên đã biến thành thực tế.
Đây là cục diện không tốt nhất.
Trần Trường Sinh tâm tình có chút trầm trọng , nhưng ánh mắt càng thêm đạm mạc.
Ma Quân nhìn hắn mỉm cười nói: Tuyết lĩnh từ biệt, đã rất nhiều ngày, không biết ngươi hôm nay còn có thể sống sót được hay không.
Các cường giả Yêu tộc có mặt nơi đây có lẽ sẽ không xuất thủ với Trần Trường Sinh, nhưng hắn nhất định sẽ xuất thủ.
Bởi vì Yêu tộc có thể lựa chọn, mà giữa Ma tộc cùng Nhân tộc không có bất kỳ cơ hội nào để giải hòa, ít nhất ở trong mấy trăm năm qua không có một chút khả năng nào.
Thù hận giữa Ma tộc cùng Nhân tộc đã quá sâu.
Lạc Dương chi vây cùng với Bắc Phạt diệt ma, song phương đã để lại dấu vết tàn khốc nhất, không cách nào xóa bỏ trong tâm chí của nhau.
Nếu như đề nghị hai tộc nghị hòa, cho dù là thân phận như Ma Quân cùng Trần Trường Sinh, cũng sẽ trực tiếp chết không có chỗ chôn.
Thuộc hạ cùng người hâm mộ trung thành nhất, cũng sẽ rời bỏ bọn họ mà đi, toàn bộ tín đồ cùng thần dân cũng sẽ hướng nơi bọn họ đi qua nhổ nước miếng.
Thương Hành Chu cùng Đường lão thái gia những người như vậy nhất định sẽ làm cho Trần Trường Sinh thần hồn câu diệt.
Tuyết Lão thành nguyên lão hội cùng Ma Soái suất lĩnh mười mấy ma tướng nhất định sẽ đem Ma Quân đuổi xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, sau đó ném vào trong vực sâu.
Cho nên nói, Ma tộc cùng Nhân tộc không thể giải hòa.
Ma Quân nhất định sẽ giết chết Trần Trường Sinh.
Tuyết lĩnh đêm đó đã chứng minh, hắn quả thật có thực lực như vậy.
Trần Trường Sinh dù có tu đạo thiên phú cao tới đâu, vẫn không phải đối thủ của hắn.
Hùng tộc tộc trưởng muốn tiến lên, bị Lộc lão thái công ngăn cản.
Tương tộc tộc trưởng mang theo thâm ý nhìn Sĩ tộc tộc trưởng một cái.
Hồng hà yêu vệ duy trì trật tự cảnh giác quan sát tất cả địa phương.
Quan Cảnh đài có một chút hỗn loạn , không khí trở nên càng thêm khẩn trương, thậm chí xuất hiện mấy chỗ xung đột.
Mục phu nhân vẻ mặt hờ hững, cũng không để ý tới những chuyện này.
Như vô số năm trong quá khứ, Bạch Đế thành vẫn còn trong khống chế của nàng, không có ai có thể ra tay giúp đỡ Trần Trường Sinh.
Hơn nữa cho dù Trần Trường Sinh chết ở chỗ này, cũng không có bất cứ quan hệ nào với Yêu tộc, đây là kết cục hoàn mỹ đến cỡ nào?
Ma Quân nhìn Trần Trường Sinh nói: Ta có chút phân vân xem Thương Hành Chu có thể phá vạn dặm tới cứu ngươi được hay không.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: Theo phong cách hành sự của lão sư, có lẽ là không.
Ma Quân dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hắn nói: Nhân tộc Giáo Hoàng trẻ tuổi nhất lại chết như vậy, thực sự làm người ta cảm khái.
Trần Trường Sinh nói: Trước tiên không cần cảm khái, bởi vì lão sư không đến, Hắc Bào cùng Ma Soái nói vậy cũng sẽ không tới.
Những lời này ẩn giấu một tầng ý tứ khác.
Nếu như Hắc Bào hoặc là Ma Soái tới Bạch Đế thành, như vậy Thương Hành Chu tất nhiên sẽ đến, Tương Vương cũng tới, thậm chí ngay cả Vương Phá thương thế chưa lành cũng sẽ tới.
Ở trong suy nghĩ của Hắc Bào cùng Ma Soái, chỉ cần cường giả thần thánh lĩnh vực không tới, không ai có thể trở thành đối thủ của Ma Quân, cho nên bọn họ nhất định sẽ không tới.
Ma Quân khẽ nhíu mày, nói: Ngươi muốn nói cái gì?
Trần Trường Sinh nói: Ta muốn nói chính là, còn có ai có thể ngăn cản ta giết chết ngươi đây?
Tiếng cười của nàng rất thanh thúy, khanh khách khanh khách.
Nàng vừa nói câu nói kia, cũng có một chữ lạc, âm đọc bất đồng, chữ viết lại giống nhau.
Nàng từ nhỏ đã quen nói như vậy.
Chẳng qua là sau khi từ kinh đô trở lại Bạch Đế thành, nhất là trong khoảng thời gian gần nhất, nàng không nói chuyện như vậy nữa, không cười vui vẻ như thế nữa.
Nàng trở nên bình tĩnh mà trầm ổn, tựa như đã thực sự trưởng thành.
Tận cho tới hôm nay Trần Trường Sinh cưỡi hạc mà đến, nàng bỗng nhiên biến về tiểu cô nương năm đó.
Nhìn hình ảnh này, nghe tiếng cười, có chút đại nhân vật Yêu tộc cảm thấy thật vui mừng, nhưng càng nhiều đại nhân vật Yêu tộc tâm tình cũng rất trầm trọng .
Bọn họ biết tại sao Lạc Lạc lại khoái trá như thế, bởi vì nàng tin tưởng Trần Trường Sinh nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này, bọn họ đối với chuyện này đều rất tin tưởng không nghi ngờ.
Là Giáo Hoàng Nhân tộc, Trần Trường Sinh sẽ không cho phép học sinh của mình gả cho Ma Quân, càng sẽ không trơ mắt nhìn Yêu tộc kết minh cùng Ma tộc.
Mục phu nhân kế tiếp sẽ làm sao?
Một trận gió lớn bỗng nhiên từ sơn dã sau hoàng thành gào thét mà tới, mang theo mùi hơi mặn, cũng cảm thấy ẩm ướt.
Đây là gió biển, không biết có phải là tới từ Đại Tây Châu xa xôi hay không.
Hoa lê đầy đất theo gió phất động, dần dần bay múa , nhưng không bay quá cao, chỉ lơ lửng quanh đầu gối mà thôi.
Vô luận là gió biển hay là hoa lê phất phới, cũng chỉ bởi vì Mục phu nhân nhìn Trần Trường Sinh một cái thật sâu.
Sâu là sâu trong thâm trầm, tựa như thâm uyên, trong đó cất giấu ý tứ làm người ta lạnh lẽo.
Nhưng không chờ Mục phu nhân mở miệng nói chuyện hoặc là làm gì, nơi này lần nữa phát sinh biến hóa.
Hùng tộc tộc trưởng cầm thiết côn trầm trọng đi ra.
Sĩ tộc tộc trưởng đưa tay đến không trung thử nhiệt độ của gió biển, lắc đầu, cũng đi ra.
Thừa Tướng mang theo hơn mười vị đại thần còn có yêu tướng, cũng đi ra.
Bọn họ từ đám người chung quanh Quan Cảnh đài đi ra, cũng chính là đứng dậy.
Cho dù biết rõ phải đối mặt với gió biển ẩn chứa uy nghiêm cùng lực lượng của ai.
Đây cũng là tỏ rõ lập trường.
Thừa Tướng cùng các tộc trưởng và đại thần yêu tướng, đại biểu một phần thế lực rất lớn trong Yêu tộc.
Bọn họ vốn có quan hệ thân thiết với Nhân tộc, kiên quyết phản đối kết minh cùng Ma tộc.
Lúc trước trong điện, bọn họ cũng đã biểu đạt thái độ của mình, sở dĩ không kiên trì, lúc Lạc Lạc bị ép cưới cũng không có cử động, là bởi vì chỉ dựa vào lực lượng của bọn họ, rất khó ở dưới tình hình chuẩn bị không đầy đủ, chính diện đối kháng với Mục phu nhân cùng tập thể ý chí của trưởng lão hội, huống chi đây tựa như cũng là ý tứ của Bạch Đế Bệ Hạ.
Nhưng hiện tại Trần Trường Sinh đã đến.
Hắn là Giáo Hoàng, có đầy đủ tư cách đại biểu cho cả Nhân tộc.
Ngoại viện cường đại như thế đã trình diện, còn không nắm lấy thời cơ như vậy để bày tỏ thái độ, vậy bọn họ còn có tư cách gì để đứng ở chỗ này?
...
...
Trận gió biển này ẩn chứa ý chí cực kỳ cường đại cùng ý tứ rất minh xác.
Trần Trường Sinh cảm giác được vô cùng rõ ràng, nhưng không có ý rút lui.
Cho tới giờ khắc này, hắn cũng không hiểu được cụ thể mọi chuyện, chẳng qua là hiểu thế cục đại khái mà thôi.
Nhưng hắn tin tưởng, cho dù đây thật sự là ý chí của Bạch Đế cùng Mục phu nhân, Yêu tộc vẫn còn có rất nhiều thế lực nguyện ý ủng hộ chính mình, hoặc là nói nguyện ý ủng hộ Nhân tộc.
Quan trọng hơn, hắn vô cùng tin chắc, Mục phu nhân sẽ không ra tay với mình, ít nhất là trước mặt nhiều người như vậy.
Bất cứ chuyện gì đều có giới hạn của nó.
Yêu tộc muốn kết minh cùng Ma tộc, có thể dùng cái chết của Hiên Viên Phá để làm bằng chứng của sự tín nhiệm, nhưng Trần Trường Sinh thì không được.
Thân phận địa vị của hắn bất đồng.
Nếu như hắn chết ở Bạch Đế thành, chết ở trong tay Yêu tộc, tất nhiên sẽ nhấc lên một mảnh kinh đào hãi lãng ở trên đại lục.
Chỉ sợ trong bóng tới, lão sư của hắn Thương Hành Chu vui sướng đến cỡ nào, nhưng ngoài mặt, Đại Chu triều đình cũng nhất định sẽ tụ họp đại quân hướng Yêu Vực khởi xướng công kích mãnh liệt, nếu không lửa giận của vạn vạn tín đồ sẽ trực tiếp đem chút ít cung điện cùng vương phủ trong kinh đô trực tiếp đốt thành tro bụi.
Về phần Ly cung sẽ có phản ứng kịch liệt thậm chí điên cuồng như thế nào, lại càng không cần nghĩ cũng có thể biết.
Yêu tộc kết minh cùng Ma tộc, làm như vậy là đảm bảo an toàn cùng với tiền cảnh tương lai, làm sao lại nguyện ý trả giá lớn đến vậy?
Gió biển dần dần tan biến, hoa lê trắng noãn một lần nữa rơi trên mặt đất.
Mục phu nhân bình tĩnh như trước, không xuất thủ.
Trần Trường Sinh nghĩ không sai, nhưng hắn đã tính sai một việc.
Mục phu nhân quả thật sẽ không đích thân ra tay giết hắn, nhưng ở trong mắt của nàng, Trần Trường Sinh đã là người chết.
Bởi vì có người muốn Trần Trường Sinh chết hơn cả nàng.
Một thanh âm bình tĩnh vang lên.
Sư mệnh khó chống ư? Sư chết tự nhiên không còn mệnh, nơi nào còn có sư mệnh chứ?
Trần Trường Sinh nhìn sang người ở dưới cây lê, không nói gì.
Ở tuyết lĩnh hắn đã từng thấy đối phương, biết thân phận của đối phương.
Ma Quân có quyền thế nhất trên đại lục, lại một thân một mình xuất hiện trong Bạch Đế thành, chuyện này ý vị như thế nào, hắn đã vô cùng rõ ràng.
Thương Hành Chu ở trong thư nhắc tới chuyện này, quả nhiên đã biến thành thực tế.
Đây là cục diện không tốt nhất.
Trần Trường Sinh tâm tình có chút trầm trọng , nhưng ánh mắt càng thêm đạm mạc.
Ma Quân nhìn hắn mỉm cười nói: Tuyết lĩnh từ biệt, đã rất nhiều ngày, không biết ngươi hôm nay còn có thể sống sót được hay không.
Các cường giả Yêu tộc có mặt nơi đây có lẽ sẽ không xuất thủ với Trần Trường Sinh, nhưng hắn nhất định sẽ xuất thủ.
Bởi vì Yêu tộc có thể lựa chọn, mà giữa Ma tộc cùng Nhân tộc không có bất kỳ cơ hội nào để giải hòa, ít nhất ở trong mấy trăm năm qua không có một chút khả năng nào.
Thù hận giữa Ma tộc cùng Nhân tộc đã quá sâu.
Lạc Dương chi vây cùng với Bắc Phạt diệt ma, song phương đã để lại dấu vết tàn khốc nhất, không cách nào xóa bỏ trong tâm chí của nhau.
Nếu như đề nghị hai tộc nghị hòa, cho dù là thân phận như Ma Quân cùng Trần Trường Sinh, cũng sẽ trực tiếp chết không có chỗ chôn.
Thuộc hạ cùng người hâm mộ trung thành nhất, cũng sẽ rời bỏ bọn họ mà đi, toàn bộ tín đồ cùng thần dân cũng sẽ hướng nơi bọn họ đi qua nhổ nước miếng.
Thương Hành Chu cùng Đường lão thái gia những người như vậy nhất định sẽ làm cho Trần Trường Sinh thần hồn câu diệt.
Tuyết Lão thành nguyên lão hội cùng Ma Soái suất lĩnh mười mấy ma tướng nhất định sẽ đem Ma Quân đuổi xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, sau đó ném vào trong vực sâu.
Cho nên nói, Ma tộc cùng Nhân tộc không thể giải hòa.
Ma Quân nhất định sẽ giết chết Trần Trường Sinh.
Tuyết lĩnh đêm đó đã chứng minh, hắn quả thật có thực lực như vậy.
Trần Trường Sinh dù có tu đạo thiên phú cao tới đâu, vẫn không phải đối thủ của hắn.
Hùng tộc tộc trưởng muốn tiến lên, bị Lộc lão thái công ngăn cản.
Tương tộc tộc trưởng mang theo thâm ý nhìn Sĩ tộc tộc trưởng một cái.
Hồng hà yêu vệ duy trì trật tự cảnh giác quan sát tất cả địa phương.
Quan Cảnh đài có một chút hỗn loạn , không khí trở nên càng thêm khẩn trương, thậm chí xuất hiện mấy chỗ xung đột.
Mục phu nhân vẻ mặt hờ hững, cũng không để ý tới những chuyện này.
Như vô số năm trong quá khứ, Bạch Đế thành vẫn còn trong khống chế của nàng, không có ai có thể ra tay giúp đỡ Trần Trường Sinh.
Hơn nữa cho dù Trần Trường Sinh chết ở chỗ này, cũng không có bất cứ quan hệ nào với Yêu tộc, đây là kết cục hoàn mỹ đến cỡ nào?
Ma Quân nhìn Trần Trường Sinh nói: Ta có chút phân vân xem Thương Hành Chu có thể phá vạn dặm tới cứu ngươi được hay không.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: Theo phong cách hành sự của lão sư, có lẽ là không.
Ma Quân dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hắn nói: Nhân tộc Giáo Hoàng trẻ tuổi nhất lại chết như vậy, thực sự làm người ta cảm khái.
Trần Trường Sinh nói: Trước tiên không cần cảm khái, bởi vì lão sư không đến, Hắc Bào cùng Ma Soái nói vậy cũng sẽ không tới.
Những lời này ẩn giấu một tầng ý tứ khác.
Nếu như Hắc Bào hoặc là Ma Soái tới Bạch Đế thành, như vậy Thương Hành Chu tất nhiên sẽ đến, Tương Vương cũng tới, thậm chí ngay cả Vương Phá thương thế chưa lành cũng sẽ tới.
Ở trong suy nghĩ của Hắc Bào cùng Ma Soái, chỉ cần cường giả thần thánh lĩnh vực không tới, không ai có thể trở thành đối thủ của Ma Quân, cho nên bọn họ nhất định sẽ không tới.
Ma Quân khẽ nhíu mày, nói: Ngươi muốn nói cái gì?
Trần Trường Sinh nói: Ta muốn nói chính là, còn có ai có thể ngăn cản ta giết chết ngươi đây?
/1191
|