- Thành, vừa mới tỉnh, sao đã ngồi dậy vậy? Mau nằm xuống đi.
Am vội tới bên cạnh, tay chạm lên tập tài liệu trên tay Thành, lấy ra, đặt lên bàn.
Bàn tay đưa ra định đỡ lấy Thành nằm xuống nhưng Thành đã lắc đầu, tỏ vẻ không cần, vỗ vỗ vào chỗ trống trên giường, ý bảo Am ngồi xuống.
Am nghe lời, vừa đặt mông chạm vào chiếc đệm thì Thành đã kéo Am đổ xuống, nằm gọn trong vòng tay Thành, má trái Am chạm vào khuôn ngực Thành, Am không khỏi sững người, còn chưa kịp đẩy ra thì Thành đã nói:
- Để yên một lúc đi!
Ẩn trong giọng nói lạnh lùng đó mang theo sự bất lực đến lạ.
Am cụp mắt lại, vòng tay ra sau lưng Thành, ôm chặt lấy người cậu, Am hiểu cảm giác của Thành lúc này.
Một người kiêu ngạo như Thành, sự thất bại này, hẳn phải là một đả kích rất lớn.
Đã tìm được nơi trốn của tội phạm, không những không bắt được, để hắn trốn thoát, lại còn bị thương nặng.
Cúi đầu nhìn người con gái đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, đôi đồng tử khẽ đảo qua đảo lại một hồi rồi Thành từ từ đặt môi, hôn nhẹ lên mái tóc của Am.
- Hoàn đã bắn tôi, 6 phát.
Đôi mắt đang nhắm lại của Am ngay lập tức mở to ra.
Sao cơ?
Sáu phát?
Nhưng rõ ràng là năm viên đạn mà.
Còn chưa kịp mở lời thắc mắc, Thành đã tiếp tục nói, như một lời giải thích:
- Viên đạn cuối cùng bắn lệch, dù khi ấy tôi đã trong tình trạng hôn mê nhưng vẫn có thể cảm nhận được viên đạn ấy bắn chếch ra khỏi mi tâm mình 20cm.
Bị thương là lỗi của tôi, tôi đã đánh giá cao khả năng của mình, tôi cho rằng bản thân mình đã hiểu rõ hắn, nhưng tôi đã sai.
Am biết không?
Hoàn chưa bao giờ tự mình nổ súng, cũng không bao giờ giết người nhưng hôm nay hắn lại phá lệ.
- Thành, với kẻ phạm tội như hắn, không gì là hắn không thể làm.
“Hừ.”, Thành nhếch môi, một nụ cười ngạo mạn nhưng lại đầy chua chát:
- Am không hiểu, trong thế giới của họ, một người đều có nguyên tắc riêng, đã gọi là nguyên tắc thì sẽ không làm trái, dù có phải chết, bởi vì nguyên tắc làm nên uy tín của họ. Với Hoàn, không giết người, không cầm súng là nguyên tắc.
Năm 13 tuổi, tôi từng bị bắt cóc, để tránh điều đó xảy ra thêm lần nữa, cha tôi đã cho một vệ sĩ luôn bên cạnh.
Tôi còn nhớ, trong một lần cứu tôi thoát khỏi một vụ tấn công, người vệ sĩ ấy đã lần lượt bắn năm viên đạn vào sáu tên tội phạm trong vòng mười giây ngắn ngủi, sáu tên ấy chết ngay lập tức.
Khi pháp y đến kiểm tra, ông ta nói: “Trong đầu mỗi tên đều có một viên đạn ghim sâu trong não, duy chỉ có một tên không có nhưng đầu hắn có một lỗ hổng lớn vừa đủ cho một viên đạn xuyên qua.”
Am hít một hơi dài, cả người không khỏi run rẩy.
Không lẽ….
- Đúng vậy, năm viên đạn, sáu người chết, nghĩa là một viên đạn đã qua thẳng đầu của một tên rồi bắn vào tên khác.
Chỉ như vậy, cũng đủ để thấy người nổ súng kia có trình độ như thế nào.
Một tháng sau đó, anh ta xin nghỉ, tôi không gặp lại anh ta một lần nào cho tới hai năm trước, chúng tôi ở hai đối cực khác nhau, khi chiếc còng của tôi đặt vào cổ tay anh ta, anh ta chỉ nói với tôi một câu duy nhất: “Tôi không giết người, cũng không dùng súng nữa”
Bóp chặt lấy cánh tay mỏi nhức đến tê cứng, Am lừ đừ đi ra khỏi bệnh viện.
Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Thành, trầm lắng và sâu thẳm.
“Hôm nay, tôi không phải may mắn thoát chết mà là vì Hoàn đã chừa lại con đường sống, viên đạn cuối cùng ấy, hắn cố ý bắn chệch đi, tôi chưa lí giải được vì sao hắn lại tha cho tôi.
Tôi cũng chưa rõ, rốt cuộc điều gì quan trọng khiến hắn đã phá lệ, làm trái với nguyên tắc của mình.
Nhiều người cho rằng tôi vô cùng tài giỏi khi vừa ra trường đã lập tức bắt được tên trùm ma túy ghê gớm, nhưng thực sự, tôi chẳng có gì hết, chẳng qua tôi dựa vào những hiểu biết sẵn có với hắn rồi suy luận một chút.
Dường như, một năm ở trong tù, đã có điều gì xảy ra khiến hắn thay đổi .
Cụ thể là gì, tôi chưa biết…”
“Ối”, Am luống cuống quẫy tay, cố giữ thăng bằng, nhìn thấy bản thân chuẩn bị lấy đất làm giường, Am tuyệt vọng, nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
Thôi, coi như xong rồi!
“Hừ.”, cùng với tiếng hừ lạnh ấy vang lên là một bàn tay nắm eo của Am, một bàn tay khác cầm cổ tay Am, cố định thăng bằng cho thân thể đang chấp chới của Am.
Mở bừng mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai chết người của Duy Linh, vẫn là nụ cười nhếch một bên môi lên đầy ngạo mạn quen thuộc.
Đến khi chắc chắn rằng bản thân mình đã được an toàn, Am nhìn xuống, cố gắng tìm thứ vật cản mình đã vấp phải.
Sàn gạch trơn láng không có bất cứ thứ gì đáng nghi, vậy thì cái thứ đã ngáng đường Am là thứ gì vậy?
Am có thể chắc chắn rằng cú – ngã – không – thành kia là Am vấp phải một thứ gì đó chứ không phải do trượt chân, vì theo quán tính, khi có vật cản người ta sẽ ngã nhoài về phía trước, còn khi trượt chân thì sẽ ngã ra phía sau.
Nhưng mà, sao không thấy gì vậy chứ?
“Khục khục”, Duy Linh nhìn bộ dạng dáo dác tìm kiếm xung quanh của Am, không kìm nén được mà bật cười, bàn tay nắm lại che miệng.
Đúng là ngốc thật.
Am cau mày nhìn Duy Linh, thằng nhóc đáng ghét này, có gì đáng cười đâu chứ?
Hay cậu ta đang chế giễu mình?
Khoan đã, ban nãy khi Am chấp chới ngã xuống, hình như có một thứ gì đó rụt lại rất nhanh, ở đây lại không có một vật cản gì, vậy chỉ có thể là…
- Là cậu, đã ngáng chân tôi! – Chỉ tay vào trước mặt Duy Linh, Am chắc chắn như đinh đóng cột.
- Vậy chứ Am nghĩ là ai? – Không hề xấu hổ khi bị vạch trần, trái lại, Duy Linh còn tỏ bất cần, đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm lộ ra tia nhìn khiêu khích.
- Cậu… cậu… đúng là trơ tráo mà! – Am nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm, nhưng cũng không động thủ.
Tức giận nhìn thái độ không coi ai ra gì của Duy Linh mà không thể làm gì, Am mím chặt môi lại, dịch người sang, giữ một khoảng cách không nhỏ với Duy Linh, bước thẳng.
Giờ là lúc Am phải lo cho việc của Thành chứ không phải ở đây giậm hậm hực với cậu ta.
- Đi đâu? – Còn chưa kịp đi được hai bước đã bị một bàn tay nắm lấy, với một lực không nhỏ, cậu ta kéo phắt người Am quay lại, đối diện với ánh mắt không biết đang nghĩ gì ẩn sau lớp kính. – Tôi đã chờ Am ở đây gần hai tiếng, định không nói lời nào mà đi vậy sao?
- Cậu chờ là việc của cậu, tôi đâu có nhờ cậu làm việc đó. – Am khó chịu hất tay Duy Linh ra nhưng không được, cáu kỉnh gắt lên. – Bỏ ra. – bàn tay Duy Linh cứng rắn gắn chặt lấy cố tay Am, khiến Am muốn thoát ra cùng không thể, trừng trừng mắt, Am cau mày – Rốt cuộc cậu muốn gì hả?
Im lặng, nhìn bộ dạng điên cuồng từ nãy giờ của Am, trên mặt Duy Linh không bộc lộ một chút cảm xúc nào, đợi khi Am đã phát tiết xong mới chậm rãi xoay người, nhấc chân, kéo tay Am đi thẳng vào chiếc xe đỗ ngay trước cổng bệnh viện, ngang tàng, ngạo mạn, không coi ai ra gì, hệt như chủ nhân của nó.
Am không phản kháng nữa, vì biết cậu ta sẽ không buông tha cho mình, và cũng vì Am quá mệt rồi, không còn đủ sức mà làm bất cứ thứ gì, bây giờ, thứ duy nhất Am muốn làm là ngồi im mà thư giãn hoặc ngủ một giấc thật sâu.
Để Am ngồi vào ghế lái phụ, kéo dây an toán thắt lại giùm cô, xong xuôi, Duy Linh bước vòng qua đầu xe, ngồi vào trong, khởi động, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường cao tốc.
Dừng lại trước Diễm Lệ, Duy Linh ngồi im, một tay gác lên thành cửa xe, một tay gõ nhẹ trên vô lăng, cả người uể oải, lười biếng mà dựa vào ghế. Đôi mắt khẽ liếc vào chiếc đồng hồ.
30 phút, cũng không lâu lắm.
Ngủ say như vậy, hẳn là rất mệt.
Cho cô ấy thêm một tiếng nữa vậy.
“Soạt soạt”, một tiếng động nhỏ vang lên từ bên cạnh, Duy Linh quay đầu sang, Am đang nghẹo hẳn đầu sang bên phải, sắp sửa đập vào kính xe nếu không nhờ lực cản của dây an toàn.
Đáy mắt hơi động, Duy Linh nhoài người sang bên, tháo dây an toàn, bật nút hạ thành xe, bế Am tiến vào trong Diễm Lệ.
Ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình đến đinh tai nhức óc, Diễm Lệ, hộp đêm biểu tượng cho sự xa hoa của tỉnh I.
Duy linh không chút cảm xúc bế Am đi thẳng lên tầng, phía trước là quản lí của hộp đêm dẫn đường.
- Không được cho bất cứ ai vào đây!
Khi người quản lí mở cửa phòng, Duy Linh lạnh lùng ra lệnh, đợi cho anh ta cung kính gật đầu xuống mới đi vào trong.
Nhẹ nhàng đặt Am nằm trên chiếc sô pha rộng lớn, bản thân ngồi bên cạnh, đầu thảnh thơi tựa vào thành ghế, ngẩng lên nhìn bóng đèn chùm trên trần nhà, nhắm mắt.
Khi Am tỉnh dậy cũng là chuyện của một tiếng sau, có lẽ vì sự ngọ nguậy của Am, cũng có thể vì Duy Linh không hề ngủ, Duy Linh mở mắt, cúi đầu nhìn cô gái đang nhập nhèm mắt, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười:
- Tỉnh?
Giọng nói của Duy Linh như một tiếng súng vang lên bên tai, hoàn toàn đánh thức Am, bật người dậy, Am dáo dác nhìn xung quanh, từ xa đến gần, rồi lại kiểm tra người mình một lượt, khi thấy quần áo vẫn chỉnh tề thì thở phào nhẹ nhõm rồi lại ngay lập tức trừng mắt:
- Cậu đưa tôi tới đây làm gì hả?
Duy Linh nhún vai, coi như một điều hiển nhiên:
- Chơi, chứ không lẽ Am nghĩ đến hộp đêm thì có thể làm gì chứ? – rồi như nghĩ ra điều gì, Duy Linh chợt cười bí hiểm – Hay Am nghĩ đến chuyện đó? – khuôn mặt cợt nhả ghé sát vào mặt Am.
Am đẩy Duy Linh ra, gắt lên:
- Tôi nghĩ gì chứ?
- Làm tình đó.
Am cứng đơ người lại, lời nói trần trụi không chút che đậy ấy khiến Am sốc nặng.
23 năm, đây là lần đầu tiên có một người dám thẳng thừng như vậy, huống hồ đối tượng lại là một thằng nhóc.
Đột nhiên, thấy Duy Linh tiến lại gần mình, Am hốt hoảng, vội lấy hai tay che ngực, lùi ra phía sau, mắt mở to nhìn Duy Linh như kẻ thù, hai chân giơ lên sẵn sàng đạp vào Duy Linh bất cứ lúc nào.
Duy Linh coi như không thấy sự phòng thủ và cảnh cáo của Am, vẫn cứ tiến tới áp đảo, khuôn mặt vẫn thường trực nụ cười nửa miệng, đôi môi mỏng mấp máy:
- Chúng ta thử nhé!
Lời nói nhẹ nhàng, trầm ấm, khàn đục như muốn dụ dỗ người ta phạm tội.
Am ho khan, nuốt nước miếng không ngừng, bị động lùi ra phía sau.
Trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thằng nhóc này, không phải là bị tinh trùng lên não rồi đó chứ, hay là đến mùa động dục rồi?
Làm sao giờ?
Đánh cậu ta ư?
Không ổn, đại tá Tho đã nói cho dù có bất mãn thế nào cũng không được động thủ làm thương cậu ta.
Để yên cho cậu ta làm càn ư?
Còn lâu.
“Khục khục”, trong lúc Am còn đang mải nghĩ tới kế sách cho mình, lại nghe thấy một tiếng cười đầy chế giễu, nhìn lại mới thấy Duy Linh đang ngồi nghiêm chỉnh ở đầu ghế, một tay che miệng đang run lên.
Bị - giỡn – rồi.
Trong đầu Am không ngừng nhảy nhót liên tục mấy chữ này.
- Xin lỗi nhé! Tôi chưa muốn làm chuyện đó vào lúc này, nếu Am muốn thì đợi hai năm nữa đến cầu hôn tôi nhé, rồi chúng ta cùng hưởng thụ. Dù rất muốn nhưng tôi cũng có nguyên tắc của mình.
Nguyên tắc?
Lần thứ hai nghe thấy từ ấy trong ngày, Am trực tiếp bỏ qua hàm ý của lời nói kia, chỉ chăm chăm đến hai từ ấy, mơ hồ hỏi:
- Cái nguyên tắc ấy thật sự quan trọng sao?
Duy Linh ngẩn người, dĩ nhiên không ngờ Am lại hỏi điều đó, trấn tĩnh một lúc mới trả lời:
- Tất nhiên, với mỗi người, nguyên tắc vô cùng quan trọng, đặc biệt là với người làm ăn như tôi, nguyên tắc là giới hạn của sự chịu đựng.
“Giới hạn của sự chịu đựng”, Am lẩm nhẩm mấy từ này như muốn ghi nhớ.
- Mà sao Am lại hỏi vậy? Có chuyện gì sao?
Am lắc đầu, đôi mắt đảo qua đảo lại rồi như nhớ ra chuyện gì đó, khẽ dừng lại khuôn mặt của Duy Linh, lừ mắt:
- Làm ăn? – Chữ “ăn” kéo dài cả phút đầy cười cợt – Cậu làm ăn gì chứ? Trai bao sao?
Nụ cười trên môi Duy Linh cứng đơ lại một lúc rồi cậu pá lên cười, dường như coi lời Am nói là điều đáng cười nhất từng được nghe:
- Trai bao? Ha ha, Am nghĩ tôi thế này, ai có đủ tiền để bao tôi?
- Cũng không phải là không có. – Am nhún nhún vai.
Thu lại nụ cười ban nãy, Duy Linh ngồi lại, đẩy đẩy chiếc kính râm trên mắt, lúc này, Am mới chú ý, cả ngày hôm nay, cậu ta chưa tháo kính ra lúc nào, ngoại trừ lúc ở trên lớp:
- Không cần phải thử tôi, tôi không có dùng thuốc, cũng không có bao gái, cũng chẳng có làm gì vi phạm pháp luật, nên Am đừng cố gắng bới móc bất cứ điều gì vầ tôi nữa, ok?
Am sững người lại, đôi mắt như không tin nhìn Duy Linh.
Bị phát hiện rồi.
Không ngờ cậu ta lại là người rất nhạy cảm và sắc bén.
Am đã rất tế nhị, khéo léo và vòng vo rồi mà vẫn bị lộ.
- Cậu nói gì vậy chứ? Con người cậu thế nào, ra sao cũng chẳng phải chuyện của tôi, đừng tưởng bở.
Am lạnh mặt, giọng nói cũng trở nên cứng rắn vô cùng, chỉ có duy nhất Am biết, hai bàn tay để trong túi áo đang nắm chặt lại tới mức nào.
- Tôi đang tự hỏi, là điều gì đang chi phối đến cảm xúc của Am vậy?
Ngừng một chút, Duy Linh hài lòng nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Am, chậm rãi tiếp lời:
- Vì sao hôm nay Am lại mở lòng với tôi hơn vậy?
Vì sao ư?
Am cũng không biết nữa.
Có phải vì Thành không?
Cụp hàng mi lại, Am im lặng không nói, nhốt bản thân trong mớ cảm xúc bòng bong, vừa mơ hồ, vừa chân thật.
Đôi môi Duy Linh hơi cong lên, chợt đứng vụt dậy, kéo tay Am ra ngoài:
- Đi, tôi dẫn Am tới một nơi.
Am không phản kháng, ngoan ngoãn để yên cho Duy Linh nắm tay.
Bàn tay cậu ta không quá to nhưng rất ấm, không thô kệch mà mang lại sự mềm mại vô cùng.
Am vội tới bên cạnh, tay chạm lên tập tài liệu trên tay Thành, lấy ra, đặt lên bàn.
Bàn tay đưa ra định đỡ lấy Thành nằm xuống nhưng Thành đã lắc đầu, tỏ vẻ không cần, vỗ vỗ vào chỗ trống trên giường, ý bảo Am ngồi xuống.
Am nghe lời, vừa đặt mông chạm vào chiếc đệm thì Thành đã kéo Am đổ xuống, nằm gọn trong vòng tay Thành, má trái Am chạm vào khuôn ngực Thành, Am không khỏi sững người, còn chưa kịp đẩy ra thì Thành đã nói:
- Để yên một lúc đi!
Ẩn trong giọng nói lạnh lùng đó mang theo sự bất lực đến lạ.
Am cụp mắt lại, vòng tay ra sau lưng Thành, ôm chặt lấy người cậu, Am hiểu cảm giác của Thành lúc này.
Một người kiêu ngạo như Thành, sự thất bại này, hẳn phải là một đả kích rất lớn.
Đã tìm được nơi trốn của tội phạm, không những không bắt được, để hắn trốn thoát, lại còn bị thương nặng.
Cúi đầu nhìn người con gái đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, đôi đồng tử khẽ đảo qua đảo lại một hồi rồi Thành từ từ đặt môi, hôn nhẹ lên mái tóc của Am.
- Hoàn đã bắn tôi, 6 phát.
Đôi mắt đang nhắm lại của Am ngay lập tức mở to ra.
Sao cơ?
Sáu phát?
Nhưng rõ ràng là năm viên đạn mà.
Còn chưa kịp mở lời thắc mắc, Thành đã tiếp tục nói, như một lời giải thích:
- Viên đạn cuối cùng bắn lệch, dù khi ấy tôi đã trong tình trạng hôn mê nhưng vẫn có thể cảm nhận được viên đạn ấy bắn chếch ra khỏi mi tâm mình 20cm.
Bị thương là lỗi của tôi, tôi đã đánh giá cao khả năng của mình, tôi cho rằng bản thân mình đã hiểu rõ hắn, nhưng tôi đã sai.
Am biết không?
Hoàn chưa bao giờ tự mình nổ súng, cũng không bao giờ giết người nhưng hôm nay hắn lại phá lệ.
- Thành, với kẻ phạm tội như hắn, không gì là hắn không thể làm.
“Hừ.”, Thành nhếch môi, một nụ cười ngạo mạn nhưng lại đầy chua chát:
- Am không hiểu, trong thế giới của họ, một người đều có nguyên tắc riêng, đã gọi là nguyên tắc thì sẽ không làm trái, dù có phải chết, bởi vì nguyên tắc làm nên uy tín của họ. Với Hoàn, không giết người, không cầm súng là nguyên tắc.
Năm 13 tuổi, tôi từng bị bắt cóc, để tránh điều đó xảy ra thêm lần nữa, cha tôi đã cho một vệ sĩ luôn bên cạnh.
Tôi còn nhớ, trong một lần cứu tôi thoát khỏi một vụ tấn công, người vệ sĩ ấy đã lần lượt bắn năm viên đạn vào sáu tên tội phạm trong vòng mười giây ngắn ngủi, sáu tên ấy chết ngay lập tức.
Khi pháp y đến kiểm tra, ông ta nói: “Trong đầu mỗi tên đều có một viên đạn ghim sâu trong não, duy chỉ có một tên không có nhưng đầu hắn có một lỗ hổng lớn vừa đủ cho một viên đạn xuyên qua.”
Am hít một hơi dài, cả người không khỏi run rẩy.
Không lẽ….
- Đúng vậy, năm viên đạn, sáu người chết, nghĩa là một viên đạn đã qua thẳng đầu của một tên rồi bắn vào tên khác.
Chỉ như vậy, cũng đủ để thấy người nổ súng kia có trình độ như thế nào.
Một tháng sau đó, anh ta xin nghỉ, tôi không gặp lại anh ta một lần nào cho tới hai năm trước, chúng tôi ở hai đối cực khác nhau, khi chiếc còng của tôi đặt vào cổ tay anh ta, anh ta chỉ nói với tôi một câu duy nhất: “Tôi không giết người, cũng không dùng súng nữa”
Bóp chặt lấy cánh tay mỏi nhức đến tê cứng, Am lừ đừ đi ra khỏi bệnh viện.
Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Thành, trầm lắng và sâu thẳm.
“Hôm nay, tôi không phải may mắn thoát chết mà là vì Hoàn đã chừa lại con đường sống, viên đạn cuối cùng ấy, hắn cố ý bắn chệch đi, tôi chưa lí giải được vì sao hắn lại tha cho tôi.
Tôi cũng chưa rõ, rốt cuộc điều gì quan trọng khiến hắn đã phá lệ, làm trái với nguyên tắc của mình.
Nhiều người cho rằng tôi vô cùng tài giỏi khi vừa ra trường đã lập tức bắt được tên trùm ma túy ghê gớm, nhưng thực sự, tôi chẳng có gì hết, chẳng qua tôi dựa vào những hiểu biết sẵn có với hắn rồi suy luận một chút.
Dường như, một năm ở trong tù, đã có điều gì xảy ra khiến hắn thay đổi .
Cụ thể là gì, tôi chưa biết…”
“Ối”, Am luống cuống quẫy tay, cố giữ thăng bằng, nhìn thấy bản thân chuẩn bị lấy đất làm giường, Am tuyệt vọng, nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
Thôi, coi như xong rồi!
“Hừ.”, cùng với tiếng hừ lạnh ấy vang lên là một bàn tay nắm eo của Am, một bàn tay khác cầm cổ tay Am, cố định thăng bằng cho thân thể đang chấp chới của Am.
Mở bừng mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai chết người của Duy Linh, vẫn là nụ cười nhếch một bên môi lên đầy ngạo mạn quen thuộc.
Đến khi chắc chắn rằng bản thân mình đã được an toàn, Am nhìn xuống, cố gắng tìm thứ vật cản mình đã vấp phải.
Sàn gạch trơn láng không có bất cứ thứ gì đáng nghi, vậy thì cái thứ đã ngáng đường Am là thứ gì vậy?
Am có thể chắc chắn rằng cú – ngã – không – thành kia là Am vấp phải một thứ gì đó chứ không phải do trượt chân, vì theo quán tính, khi có vật cản người ta sẽ ngã nhoài về phía trước, còn khi trượt chân thì sẽ ngã ra phía sau.
Nhưng mà, sao không thấy gì vậy chứ?
“Khục khục”, Duy Linh nhìn bộ dạng dáo dác tìm kiếm xung quanh của Am, không kìm nén được mà bật cười, bàn tay nắm lại che miệng.
Đúng là ngốc thật.
Am cau mày nhìn Duy Linh, thằng nhóc đáng ghét này, có gì đáng cười đâu chứ?
Hay cậu ta đang chế giễu mình?
Khoan đã, ban nãy khi Am chấp chới ngã xuống, hình như có một thứ gì đó rụt lại rất nhanh, ở đây lại không có một vật cản gì, vậy chỉ có thể là…
- Là cậu, đã ngáng chân tôi! – Chỉ tay vào trước mặt Duy Linh, Am chắc chắn như đinh đóng cột.
- Vậy chứ Am nghĩ là ai? – Không hề xấu hổ khi bị vạch trần, trái lại, Duy Linh còn tỏ bất cần, đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm lộ ra tia nhìn khiêu khích.
- Cậu… cậu… đúng là trơ tráo mà! – Am nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm, nhưng cũng không động thủ.
Tức giận nhìn thái độ không coi ai ra gì của Duy Linh mà không thể làm gì, Am mím chặt môi lại, dịch người sang, giữ một khoảng cách không nhỏ với Duy Linh, bước thẳng.
Giờ là lúc Am phải lo cho việc của Thành chứ không phải ở đây giậm hậm hực với cậu ta.
- Đi đâu? – Còn chưa kịp đi được hai bước đã bị một bàn tay nắm lấy, với một lực không nhỏ, cậu ta kéo phắt người Am quay lại, đối diện với ánh mắt không biết đang nghĩ gì ẩn sau lớp kính. – Tôi đã chờ Am ở đây gần hai tiếng, định không nói lời nào mà đi vậy sao?
- Cậu chờ là việc của cậu, tôi đâu có nhờ cậu làm việc đó. – Am khó chịu hất tay Duy Linh ra nhưng không được, cáu kỉnh gắt lên. – Bỏ ra. – bàn tay Duy Linh cứng rắn gắn chặt lấy cố tay Am, khiến Am muốn thoát ra cùng không thể, trừng trừng mắt, Am cau mày – Rốt cuộc cậu muốn gì hả?
Im lặng, nhìn bộ dạng điên cuồng từ nãy giờ của Am, trên mặt Duy Linh không bộc lộ một chút cảm xúc nào, đợi khi Am đã phát tiết xong mới chậm rãi xoay người, nhấc chân, kéo tay Am đi thẳng vào chiếc xe đỗ ngay trước cổng bệnh viện, ngang tàng, ngạo mạn, không coi ai ra gì, hệt như chủ nhân của nó.
Am không phản kháng nữa, vì biết cậu ta sẽ không buông tha cho mình, và cũng vì Am quá mệt rồi, không còn đủ sức mà làm bất cứ thứ gì, bây giờ, thứ duy nhất Am muốn làm là ngồi im mà thư giãn hoặc ngủ một giấc thật sâu.
Để Am ngồi vào ghế lái phụ, kéo dây an toán thắt lại giùm cô, xong xuôi, Duy Linh bước vòng qua đầu xe, ngồi vào trong, khởi động, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường cao tốc.
Dừng lại trước Diễm Lệ, Duy Linh ngồi im, một tay gác lên thành cửa xe, một tay gõ nhẹ trên vô lăng, cả người uể oải, lười biếng mà dựa vào ghế. Đôi mắt khẽ liếc vào chiếc đồng hồ.
30 phút, cũng không lâu lắm.
Ngủ say như vậy, hẳn là rất mệt.
Cho cô ấy thêm một tiếng nữa vậy.
“Soạt soạt”, một tiếng động nhỏ vang lên từ bên cạnh, Duy Linh quay đầu sang, Am đang nghẹo hẳn đầu sang bên phải, sắp sửa đập vào kính xe nếu không nhờ lực cản của dây an toàn.
Đáy mắt hơi động, Duy Linh nhoài người sang bên, tháo dây an toàn, bật nút hạ thành xe, bế Am tiến vào trong Diễm Lệ.
Ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình đến đinh tai nhức óc, Diễm Lệ, hộp đêm biểu tượng cho sự xa hoa của tỉnh I.
Duy linh không chút cảm xúc bế Am đi thẳng lên tầng, phía trước là quản lí của hộp đêm dẫn đường.
- Không được cho bất cứ ai vào đây!
Khi người quản lí mở cửa phòng, Duy Linh lạnh lùng ra lệnh, đợi cho anh ta cung kính gật đầu xuống mới đi vào trong.
Nhẹ nhàng đặt Am nằm trên chiếc sô pha rộng lớn, bản thân ngồi bên cạnh, đầu thảnh thơi tựa vào thành ghế, ngẩng lên nhìn bóng đèn chùm trên trần nhà, nhắm mắt.
Khi Am tỉnh dậy cũng là chuyện của một tiếng sau, có lẽ vì sự ngọ nguậy của Am, cũng có thể vì Duy Linh không hề ngủ, Duy Linh mở mắt, cúi đầu nhìn cô gái đang nhập nhèm mắt, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười:
- Tỉnh?
Giọng nói của Duy Linh như một tiếng súng vang lên bên tai, hoàn toàn đánh thức Am, bật người dậy, Am dáo dác nhìn xung quanh, từ xa đến gần, rồi lại kiểm tra người mình một lượt, khi thấy quần áo vẫn chỉnh tề thì thở phào nhẹ nhõm rồi lại ngay lập tức trừng mắt:
- Cậu đưa tôi tới đây làm gì hả?
Duy Linh nhún vai, coi như một điều hiển nhiên:
- Chơi, chứ không lẽ Am nghĩ đến hộp đêm thì có thể làm gì chứ? – rồi như nghĩ ra điều gì, Duy Linh chợt cười bí hiểm – Hay Am nghĩ đến chuyện đó? – khuôn mặt cợt nhả ghé sát vào mặt Am.
Am đẩy Duy Linh ra, gắt lên:
- Tôi nghĩ gì chứ?
- Làm tình đó.
Am cứng đơ người lại, lời nói trần trụi không chút che đậy ấy khiến Am sốc nặng.
23 năm, đây là lần đầu tiên có một người dám thẳng thừng như vậy, huống hồ đối tượng lại là một thằng nhóc.
Đột nhiên, thấy Duy Linh tiến lại gần mình, Am hốt hoảng, vội lấy hai tay che ngực, lùi ra phía sau, mắt mở to nhìn Duy Linh như kẻ thù, hai chân giơ lên sẵn sàng đạp vào Duy Linh bất cứ lúc nào.
Duy Linh coi như không thấy sự phòng thủ và cảnh cáo của Am, vẫn cứ tiến tới áp đảo, khuôn mặt vẫn thường trực nụ cười nửa miệng, đôi môi mỏng mấp máy:
- Chúng ta thử nhé!
Lời nói nhẹ nhàng, trầm ấm, khàn đục như muốn dụ dỗ người ta phạm tội.
Am ho khan, nuốt nước miếng không ngừng, bị động lùi ra phía sau.
Trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thằng nhóc này, không phải là bị tinh trùng lên não rồi đó chứ, hay là đến mùa động dục rồi?
Làm sao giờ?
Đánh cậu ta ư?
Không ổn, đại tá Tho đã nói cho dù có bất mãn thế nào cũng không được động thủ làm thương cậu ta.
Để yên cho cậu ta làm càn ư?
Còn lâu.
“Khục khục”, trong lúc Am còn đang mải nghĩ tới kế sách cho mình, lại nghe thấy một tiếng cười đầy chế giễu, nhìn lại mới thấy Duy Linh đang ngồi nghiêm chỉnh ở đầu ghế, một tay che miệng đang run lên.
Bị - giỡn – rồi.
Trong đầu Am không ngừng nhảy nhót liên tục mấy chữ này.
- Xin lỗi nhé! Tôi chưa muốn làm chuyện đó vào lúc này, nếu Am muốn thì đợi hai năm nữa đến cầu hôn tôi nhé, rồi chúng ta cùng hưởng thụ. Dù rất muốn nhưng tôi cũng có nguyên tắc của mình.
Nguyên tắc?
Lần thứ hai nghe thấy từ ấy trong ngày, Am trực tiếp bỏ qua hàm ý của lời nói kia, chỉ chăm chăm đến hai từ ấy, mơ hồ hỏi:
- Cái nguyên tắc ấy thật sự quan trọng sao?
Duy Linh ngẩn người, dĩ nhiên không ngờ Am lại hỏi điều đó, trấn tĩnh một lúc mới trả lời:
- Tất nhiên, với mỗi người, nguyên tắc vô cùng quan trọng, đặc biệt là với người làm ăn như tôi, nguyên tắc là giới hạn của sự chịu đựng.
“Giới hạn của sự chịu đựng”, Am lẩm nhẩm mấy từ này như muốn ghi nhớ.
- Mà sao Am lại hỏi vậy? Có chuyện gì sao?
Am lắc đầu, đôi mắt đảo qua đảo lại rồi như nhớ ra chuyện gì đó, khẽ dừng lại khuôn mặt của Duy Linh, lừ mắt:
- Làm ăn? – Chữ “ăn” kéo dài cả phút đầy cười cợt – Cậu làm ăn gì chứ? Trai bao sao?
Nụ cười trên môi Duy Linh cứng đơ lại một lúc rồi cậu pá lên cười, dường như coi lời Am nói là điều đáng cười nhất từng được nghe:
- Trai bao? Ha ha, Am nghĩ tôi thế này, ai có đủ tiền để bao tôi?
- Cũng không phải là không có. – Am nhún nhún vai.
Thu lại nụ cười ban nãy, Duy Linh ngồi lại, đẩy đẩy chiếc kính râm trên mắt, lúc này, Am mới chú ý, cả ngày hôm nay, cậu ta chưa tháo kính ra lúc nào, ngoại trừ lúc ở trên lớp:
- Không cần phải thử tôi, tôi không có dùng thuốc, cũng không có bao gái, cũng chẳng có làm gì vi phạm pháp luật, nên Am đừng cố gắng bới móc bất cứ điều gì vầ tôi nữa, ok?
Am sững người lại, đôi mắt như không tin nhìn Duy Linh.
Bị phát hiện rồi.
Không ngờ cậu ta lại là người rất nhạy cảm và sắc bén.
Am đã rất tế nhị, khéo léo và vòng vo rồi mà vẫn bị lộ.
- Cậu nói gì vậy chứ? Con người cậu thế nào, ra sao cũng chẳng phải chuyện của tôi, đừng tưởng bở.
Am lạnh mặt, giọng nói cũng trở nên cứng rắn vô cùng, chỉ có duy nhất Am biết, hai bàn tay để trong túi áo đang nắm chặt lại tới mức nào.
- Tôi đang tự hỏi, là điều gì đang chi phối đến cảm xúc của Am vậy?
Ngừng một chút, Duy Linh hài lòng nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Am, chậm rãi tiếp lời:
- Vì sao hôm nay Am lại mở lòng với tôi hơn vậy?
Vì sao ư?
Am cũng không biết nữa.
Có phải vì Thành không?
Cụp hàng mi lại, Am im lặng không nói, nhốt bản thân trong mớ cảm xúc bòng bong, vừa mơ hồ, vừa chân thật.
Đôi môi Duy Linh hơi cong lên, chợt đứng vụt dậy, kéo tay Am ra ngoài:
- Đi, tôi dẫn Am tới một nơi.
Am không phản kháng, ngoan ngoãn để yên cho Duy Linh nắm tay.
Bàn tay cậu ta không quá to nhưng rất ấm, không thô kệch mà mang lại sự mềm mại vô cùng.
/22
|