"Đi, Vũ Triền Thuật, ngươi chờ đó!". Nam Cung Thần tức giận nhìn Vũ Triền Thuật, nàng bay giờ không thể động vào ả ta. Lại quay nhìn người thị tỳ bên cạnh mình, nàng hét lớn. "Còn nhìn gì nữa, đỡ ta trở về".
"Dạ, tiểu thư". Một đám người nhanh chóng dìu lấy Nam Cung Thần rồi phóng nhanh ra khỏi tửu lầu, đám người góp vui cũng dần giải tán, trong chốc lát, gian nhã lâu lại trở về với bầu không khí yên tĩnh vốn có của mình.
"Di, Vũ Triền Thuật, ngươi…" Tả Trung Dật nuốt nước bọt nhìn trân trối vẻ mặt sắc lạnh của Vũ Triền Thuật, hình như nàng vừa rồi có địch ý với nàng nha, sẽ hay không nàng ta lôi mình ra đánh giống như Nam Cung Thần. Nghĩ đến đây nàng vội lắc đầu, khóe môi giật giật nhìn Vũ Triền Thuật, bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn nàng. "Triền Thuật, người ta vừa rồi có gì lỡ lời, ngươi tha thứ cho người ta nha!".
"Tiểu Tịnh, về nhà". Bỏ qua ánh mắt đáng thương giả dối của Tả Trung Dật, Vũ Triền Thuật nhíu mày bước đi. Bỗng nhiên như nhớ lại một thứ gì đó, nàng quay sang nhìn Tả Trung Dật, lạnh nhạt nói. "Bữa cơm này, ngươi trả tiền".
"Di, tại sao lại là ta, chẳng phải mấy cái này là ngươi gọi ra sao". Không quản người trước mặt là la sát hay tu la gì cả, Tả Trung Dật hét lớn lên bất bình. Tiền nha, rất quan trọng với nàng nha.
"Ta không ăn, ngươi ăn, ngươi trả tiền". Dứt khoát phất tay áo đi ra ngoài, để lại Tả Trung Dật nước mắt ngắn nước mắt dài đứng nhìn từ phía sau.
"Tiểu thư, ngài thật uy vũ". Tiểu Tịnh nhìn dáng vẻ đau khổ của Tả Trung Dật rồi quay sang nhìn tiểu thư nhà mình với ánh mắt sùng bái, đi theo tiểu thư quả thật là một cuộc giao dịch không lỗ vốn nha.
* * *
"TiểuThuật~". Vừa bước chân vào tới cửa thì một âm thanh nũng nịu kéo dài đánh ập vào thính giác hai người Vũ Triền Thuật và Tiểu Tịnh. Như bản năng, Vũ Triền Thuật nhíu mày, hít nhẹ một hơi rồi thở ra, bất đắc dĩ dang hai cánh tay của mình tiếp đón người nhào về lòng mình không chút do dự.
"Tiểu Thuật, con đi đầu từ sáng đến giờ vậy, làm cho mẫu thân tìm kiếm con khắp nơi, con có biết mẫu thân lo lắng cho con lắm không? Tiểu Thuật, con không thương mẫu thân nữa sau, ô ô ô!!!". Người phụ nhân tỏ ra một bộ dạng yếu đuối, đôi mắt lưng tròng ngân ngấn nước nhìn chằm chằm Vũ Triền Thuật không rời, chốc chốc bà lại dụi đầu như làm nũng vào ngực của Vũ Triền Thuật khiến nàng thở dài, đôi tay như nhọc nhè nhẹ vỗ vào lưng người phụ nhân.
"Mẫu thân, con đã về, con không sao, sẽ không rời mẫu thân nữa. Ở đây là ngoài phủ, để người ta thấy Thừa tướng đại nhân mà khóc bù lu bù loa thế này thì còn thể thống gì nữa". Nhìn người mẫu thân khí khái anh dũng của mình đột nhiên biến hóa trở thành trẻ lên ba, Vũ Triền Thuật lắc đầu ái ngại. Vị mẫu thân này từ khi nàng tỉnh dậy thì đã bắt đầu thay đổi, theo trí nhớ của nguyên chủ, Vũ Triền Tâm luôn luôn là một người cương nghị, khí khái. Tuy trước mặt 'nàng' luôn ôn nhu nhưng cũng không đến mức độ này. Rốt cuộc, người thay đổi có phải chỉ mình nàng hay không?
"Con theo ta vào đây". Nhanh như chớp lấy lại phong thái đạm bạc ban đầu, Vũ Triền Tâm một bên kéo tay Vũ Triền Tâm, một bên nhìn nàng cười liếng thoắng không ngừng. "Tiểu Thuật ngoan, con vào đây, mẫu thân muốn hỏi con cái này".
"Tiểu Tịnh, ngươi về phòng ta thu dọn trước đi, tối nay ta sẽ ăn với mẫu thân". Vũ Triền Thuật lắc đầu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tịnh đang hóa đá sau lưng mình, có lẽ phải rèn luyện cho nha đầu này mới được.
"Dạ, tiểu thư". Tiểu Tịnh vuốt mồ hôi, đôi mắt chớp chớp không ngừng. Cái gì nha, đây là lão gia uy vũ của nàng sao, đây là tiểu thư lãnh bạc của nàng sao? Sao trước mắt nàng lại trông thấy một màn mẹ hiền dỗ con ngoan thế này, nhầm rồi, chắc chắn nhìn nhầm rồi.
"Mẫu thân, rốt cuộc ngài muốn hỏi con điều gì?". Vũ Triền Thuật lo lắng nhìn Vũ Triền Tâm tất bật đào bới đống văn thư trong thư phòng một cách điên cuồng, cái này, không phải ở trên triều lại có chuyện gì đi?
Nhắc đến chuyện triều chính, nói thật, kể từ một tháng nay mẫu thân đã giao cho nàng xử lý không ít chuyện. Mới đầu khi phát hiện sự thay đổi của nàng, bà đã thử giao cho nàng một ít việc vặt trong kinh thành, sau này, số thư từ được nàng giải quyết lại tăng lên, từ chuyện xử lí quan tham đến đôn đốc tân quan, từ việc giám sát trong kinh thành đến xử lí công vụ ngoài biên cương đều do nàng đảm trách. Nói đúng hơn, trong một tháng này, mấy cái sớ mà Thừa tướng đại nhân giải quyết đều qua tay nàng.
"Đây, đây, con đợi một chút, mẫu thân tìm thấy rồi". Vũ Triền Tâm thở hồng hộc nhìn xấp giấy trên tay, miệng bà cười không khép lại. Nha, Tiểu Thuật Nhi của bà càng ngày càng thông minh tài giỏi, nhờ nàng mà suốt một tháng nay bà luôn được rảnh rỗi bồi phu quân của mình, nghĩ lại càng ngày càng yêu thích đứa bé này, ây dà, con bà không chỉ ngày càng thông minh mà còn soái vũ ra nữa, quả thật rất giồn bà ngày xưa.
"Đây là…" Tiếp từ tay Vũ Triền Tâm, Vũ Triền Thuật nhíu mày nhìn chằm chặp vào xấp giấy. Trong chốc lát, đầu nàng như ong lên một tiếng, ngước mắt lên dò hỏi nhìn Vũ Triền Tâm. "Mẫu thân, ngài suy nghĩ kĩ chưa?".
"Đương nhiên, con là thiên tài, là niềm kiêu hào của Vũ gia, thế nào mà mẫu thân có thể giấu con cho riêng mình mãi được. Mẫu thân cũng sắp già rồi, chẳng bao lâu mẫu thân sẽ từ quan, con cũng đã mười tám, nên bắt đầu tương lai của chính mình". Vũ Triền Tâm cúi đầu nhìn Vũ Triền Thuật, bà nở ra một nụ cười hòa ái ôn nhu, ai, với năng lực của đứa bé này thì vào tam nguyên là cái chắc, bà không phải lo nữa rồi.
[Tam nguyên: gồm ba giải: Trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa]
"Nếu mẫu thân đã quyết thì con cũng không nói gì nữa, mẫu thân yên tâm, con sẽ giành vị trí đầu của tam nguyên để làm quà cho ngài vào dịp thọ yến năm nay". Vũ Triền Thuật mỉm cười, thi cử cổ đại ư? Nàng cũng nên thử cho biết mùi chứ.
"Tốt, tốt, đúng là con của ta, rất kiêu ngạo, rất tự tin, ha ha ha". Vũ Triền Tâm sang sảng cười lớn. Lại nhìn đứa con của mình, bà âm thầm gật đầu, lần này, bà không sợ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông rồi.
"Mẫu thân, lần này chủ khảo là ai, hoàng thượng?". Nếu như công văn đến tay mẫu thân thì tức là lần khoa cử năm nay sẽ có sự tham gia của những vị quan to trong triều. Tân đế kế vị mới hai năm, ngài lại là người có chủ kiến, yêu thích nhân tài. Nếu nàng đoán không lầm thì chủ khảo năm nay chính là hoàng thượng.
"Đúng, xứng đáng là con cái của Vũ gia, rất thông minh". Vũ Triền Tâm híp mắt nhìn Vũ Triền Tâm đầy sủng nịch. "Lần này hoàng thượng sẽ tự mình chọn tam nguyên, theo mẫu thân đoán, những người đạt tam nguyên lần này sẽ được hoàng thượng bồi dưỡng riêng và giao cho nhưng chức vụ quan trọng, tỉ như…"
"Thái phó?". Vũ Triền Thuật tiếp lời. "Hoàng thượng có bảy vị công chúa và sáu vị hoàng tử, nhân sĩ triều trước có lẽ không còn thích hợp với suy nghĩ của ngài nên ngài muốn chọn từ trong ba người đạt giải tam nguyên lần này để truyền dạy cho các vị công chúa và hoàng tử. Thái phó là người ảnh hưởng nhất trong suy nghĩ và việc làm sau này, cho nên năm nay ngài mới tự mình lựa chọn, con nói đúng không, mẫu thân?".
"Dạ, tiểu thư". Một đám người nhanh chóng dìu lấy Nam Cung Thần rồi phóng nhanh ra khỏi tửu lầu, đám người góp vui cũng dần giải tán, trong chốc lát, gian nhã lâu lại trở về với bầu không khí yên tĩnh vốn có của mình.
"Di, Vũ Triền Thuật, ngươi…" Tả Trung Dật nuốt nước bọt nhìn trân trối vẻ mặt sắc lạnh của Vũ Triền Thuật, hình như nàng vừa rồi có địch ý với nàng nha, sẽ hay không nàng ta lôi mình ra đánh giống như Nam Cung Thần. Nghĩ đến đây nàng vội lắc đầu, khóe môi giật giật nhìn Vũ Triền Thuật, bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn nàng. "Triền Thuật, người ta vừa rồi có gì lỡ lời, ngươi tha thứ cho người ta nha!".
"Tiểu Tịnh, về nhà". Bỏ qua ánh mắt đáng thương giả dối của Tả Trung Dật, Vũ Triền Thuật nhíu mày bước đi. Bỗng nhiên như nhớ lại một thứ gì đó, nàng quay sang nhìn Tả Trung Dật, lạnh nhạt nói. "Bữa cơm này, ngươi trả tiền".
"Di, tại sao lại là ta, chẳng phải mấy cái này là ngươi gọi ra sao". Không quản người trước mặt là la sát hay tu la gì cả, Tả Trung Dật hét lớn lên bất bình. Tiền nha, rất quan trọng với nàng nha.
"Ta không ăn, ngươi ăn, ngươi trả tiền". Dứt khoát phất tay áo đi ra ngoài, để lại Tả Trung Dật nước mắt ngắn nước mắt dài đứng nhìn từ phía sau.
"Tiểu thư, ngài thật uy vũ". Tiểu Tịnh nhìn dáng vẻ đau khổ của Tả Trung Dật rồi quay sang nhìn tiểu thư nhà mình với ánh mắt sùng bái, đi theo tiểu thư quả thật là một cuộc giao dịch không lỗ vốn nha.
* * *
"TiểuThuật~". Vừa bước chân vào tới cửa thì một âm thanh nũng nịu kéo dài đánh ập vào thính giác hai người Vũ Triền Thuật và Tiểu Tịnh. Như bản năng, Vũ Triền Thuật nhíu mày, hít nhẹ một hơi rồi thở ra, bất đắc dĩ dang hai cánh tay của mình tiếp đón người nhào về lòng mình không chút do dự.
"Tiểu Thuật, con đi đầu từ sáng đến giờ vậy, làm cho mẫu thân tìm kiếm con khắp nơi, con có biết mẫu thân lo lắng cho con lắm không? Tiểu Thuật, con không thương mẫu thân nữa sau, ô ô ô!!!". Người phụ nhân tỏ ra một bộ dạng yếu đuối, đôi mắt lưng tròng ngân ngấn nước nhìn chằm chằm Vũ Triền Thuật không rời, chốc chốc bà lại dụi đầu như làm nũng vào ngực của Vũ Triền Thuật khiến nàng thở dài, đôi tay như nhọc nhè nhẹ vỗ vào lưng người phụ nhân.
"Mẫu thân, con đã về, con không sao, sẽ không rời mẫu thân nữa. Ở đây là ngoài phủ, để người ta thấy Thừa tướng đại nhân mà khóc bù lu bù loa thế này thì còn thể thống gì nữa". Nhìn người mẫu thân khí khái anh dũng của mình đột nhiên biến hóa trở thành trẻ lên ba, Vũ Triền Thuật lắc đầu ái ngại. Vị mẫu thân này từ khi nàng tỉnh dậy thì đã bắt đầu thay đổi, theo trí nhớ của nguyên chủ, Vũ Triền Tâm luôn luôn là một người cương nghị, khí khái. Tuy trước mặt 'nàng' luôn ôn nhu nhưng cũng không đến mức độ này. Rốt cuộc, người thay đổi có phải chỉ mình nàng hay không?
"Con theo ta vào đây". Nhanh như chớp lấy lại phong thái đạm bạc ban đầu, Vũ Triền Tâm một bên kéo tay Vũ Triền Tâm, một bên nhìn nàng cười liếng thoắng không ngừng. "Tiểu Thuật ngoan, con vào đây, mẫu thân muốn hỏi con cái này".
"Tiểu Tịnh, ngươi về phòng ta thu dọn trước đi, tối nay ta sẽ ăn với mẫu thân". Vũ Triền Thuật lắc đầu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tịnh đang hóa đá sau lưng mình, có lẽ phải rèn luyện cho nha đầu này mới được.
"Dạ, tiểu thư". Tiểu Tịnh vuốt mồ hôi, đôi mắt chớp chớp không ngừng. Cái gì nha, đây là lão gia uy vũ của nàng sao, đây là tiểu thư lãnh bạc của nàng sao? Sao trước mắt nàng lại trông thấy một màn mẹ hiền dỗ con ngoan thế này, nhầm rồi, chắc chắn nhìn nhầm rồi.
"Mẫu thân, rốt cuộc ngài muốn hỏi con điều gì?". Vũ Triền Thuật lo lắng nhìn Vũ Triền Tâm tất bật đào bới đống văn thư trong thư phòng một cách điên cuồng, cái này, không phải ở trên triều lại có chuyện gì đi?
Nhắc đến chuyện triều chính, nói thật, kể từ một tháng nay mẫu thân đã giao cho nàng xử lý không ít chuyện. Mới đầu khi phát hiện sự thay đổi của nàng, bà đã thử giao cho nàng một ít việc vặt trong kinh thành, sau này, số thư từ được nàng giải quyết lại tăng lên, từ chuyện xử lí quan tham đến đôn đốc tân quan, từ việc giám sát trong kinh thành đến xử lí công vụ ngoài biên cương đều do nàng đảm trách. Nói đúng hơn, trong một tháng này, mấy cái sớ mà Thừa tướng đại nhân giải quyết đều qua tay nàng.
"Đây, đây, con đợi một chút, mẫu thân tìm thấy rồi". Vũ Triền Tâm thở hồng hộc nhìn xấp giấy trên tay, miệng bà cười không khép lại. Nha, Tiểu Thuật Nhi của bà càng ngày càng thông minh tài giỏi, nhờ nàng mà suốt một tháng nay bà luôn được rảnh rỗi bồi phu quân của mình, nghĩ lại càng ngày càng yêu thích đứa bé này, ây dà, con bà không chỉ ngày càng thông minh mà còn soái vũ ra nữa, quả thật rất giồn bà ngày xưa.
"Đây là…" Tiếp từ tay Vũ Triền Tâm, Vũ Triền Thuật nhíu mày nhìn chằm chặp vào xấp giấy. Trong chốc lát, đầu nàng như ong lên một tiếng, ngước mắt lên dò hỏi nhìn Vũ Triền Tâm. "Mẫu thân, ngài suy nghĩ kĩ chưa?".
"Đương nhiên, con là thiên tài, là niềm kiêu hào của Vũ gia, thế nào mà mẫu thân có thể giấu con cho riêng mình mãi được. Mẫu thân cũng sắp già rồi, chẳng bao lâu mẫu thân sẽ từ quan, con cũng đã mười tám, nên bắt đầu tương lai của chính mình". Vũ Triền Tâm cúi đầu nhìn Vũ Triền Thuật, bà nở ra một nụ cười hòa ái ôn nhu, ai, với năng lực của đứa bé này thì vào tam nguyên là cái chắc, bà không phải lo nữa rồi.
[Tam nguyên: gồm ba giải: Trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa]
"Nếu mẫu thân đã quyết thì con cũng không nói gì nữa, mẫu thân yên tâm, con sẽ giành vị trí đầu của tam nguyên để làm quà cho ngài vào dịp thọ yến năm nay". Vũ Triền Thuật mỉm cười, thi cử cổ đại ư? Nàng cũng nên thử cho biết mùi chứ.
"Tốt, tốt, đúng là con của ta, rất kiêu ngạo, rất tự tin, ha ha ha". Vũ Triền Tâm sang sảng cười lớn. Lại nhìn đứa con của mình, bà âm thầm gật đầu, lần này, bà không sợ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông rồi.
"Mẫu thân, lần này chủ khảo là ai, hoàng thượng?". Nếu như công văn đến tay mẫu thân thì tức là lần khoa cử năm nay sẽ có sự tham gia của những vị quan to trong triều. Tân đế kế vị mới hai năm, ngài lại là người có chủ kiến, yêu thích nhân tài. Nếu nàng đoán không lầm thì chủ khảo năm nay chính là hoàng thượng.
"Đúng, xứng đáng là con cái của Vũ gia, rất thông minh". Vũ Triền Tâm híp mắt nhìn Vũ Triền Tâm đầy sủng nịch. "Lần này hoàng thượng sẽ tự mình chọn tam nguyên, theo mẫu thân đoán, những người đạt tam nguyên lần này sẽ được hoàng thượng bồi dưỡng riêng và giao cho nhưng chức vụ quan trọng, tỉ như…"
"Thái phó?". Vũ Triền Thuật tiếp lời. "Hoàng thượng có bảy vị công chúa và sáu vị hoàng tử, nhân sĩ triều trước có lẽ không còn thích hợp với suy nghĩ của ngài nên ngài muốn chọn từ trong ba người đạt giải tam nguyên lần này để truyền dạy cho các vị công chúa và hoàng tử. Thái phó là người ảnh hưởng nhất trong suy nghĩ và việc làm sau này, cho nên năm nay ngài mới tự mình lựa chọn, con nói đúng không, mẫu thân?".
/8
|