Sau khi từ thư phòng trở về, Vũ Triền Thuật hạ lệnh cho Tiểu Tịnh thu thập một số công văn về tham khảo. Đối với phong cách thi của cổ đại, nàng quả thực không biết nó diễn ra như thế nào.
Ngồi bên khung cửa sổ, Vũ Triền Thuật nhíu mày, kể từ khi nàng nhập vào thân thể của 'nàng', ngoại trừ hưởng toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ ra còn hưởng luôn cả một thân võ công hùng hậu. Võ công của nguyên chủ theo như nàng biết đã đến mức thượng thừa, vậy thì sao nhân gian vẫn thường đồn đãi rằng Vũ Triền Thuật ngu dốt vô dụng?
Điều này khiến cho nàng không thể nào hiểu nỗi, lúc trước nàng cũng đã từng thăm dò qua mẫu thân và những người hầu bên cạnh, tuyệt nhiên tất cả đều không biết bản thân nàng có võ công, điều đó chứng minh nguyên chủ trước đây giấu giếm điều này. Nhưng, tại sao 'nàng' lại giấu chứ?
Vũ Triền Thuật vò đầu, bỏ quyển sách với những con chữ tượng hình phồn thể xuống, hạ lệnh cho Tiểu Tịnh dọn dẹp và thay y phục, chuẩn bị ngủ. Chuyện này sớm muộn nàng cũng sẽ tra rõ, còn nhiều thời gian, không vội.
* * *
Thái dương lên cao, Tiểu Tịnh rụt rè đứng ở phía ngoài, chờ đợi Vũ Triền Thuật lên tiếng gọi mới dám bước vào.
Đợi cho Vũ Triền Thuật y phục chỉnh tề thì Tiểu Tịnh mới rời khỏi, kêu gọi một chiếc xe ngựa xuất môn. Ngày hôm nay, bọn họ muốn đi tới Vọng Nguyệt hồ thương lãm lầu các vừa mới xây, đó là tài sản đầu tiên mà lão gia cấp cho chủ tử.
Tiểu Tịnh nhắc đến đây cũng thấy là, mấy năm trước, dù cho chủ tử có nài nỉ đến đâu thì lão gia vẫn không mảy may, bà nhất quyết không phân cho chủ tử một mảnh đất hay trang viên nào. Ấy vậy mà mới ngày hôm qua, lão gia lại đòi sống đòi chết đem khế ước của Vọng Xuyên các giao cho chủ từ. Xuyên Vân các nói văn nhã là nơi cánh nữ tử vào tìm hồng nhan tri kỉ chuyện trò, nếu tục khí hơn thì đó chính là tiểu quan quán nha.
Liếc nhìn chủ tử đang thanh đạm ngồi trong xa trướng thưởng trà, Tiểu Tịnh lắc đầu. Chủ từ à, ngài sắp đi tiểu quan quán đó, trên mặt ngài ít nhất cũng biểu hiện một chút gì đi.
"Xuy, chủ tử, đã đến nơi". Bên ngoài xa phu nói vọng vào, một tay vén màn, một tay đem ghế đặt dưới xe ngựa.
Vũ Triền Thuật nhìn lầu các trước mắt không khỏi cảm khái, mẫu thân à, ngài có nhất thiết phải xa hoa đến thế không. Trước mắt nàng là một lầu các ba tầng, mái ngói đỏ tươi, cột cái thiếp son. Xung quang vòm mái treo lủng lẳng đèn hoa linh, bề ngoài vô cùng hoa lệ nhưng không kém phần thanh nhã. Nếu như không biết, còn tưởng đây là nơi phẩm trà đối thi, cầm sắt hòa hợp của các tài tử.
"Còn đứng ngốc ở đó làm gì, vào thôi!". Liếc nhìn Tiểu Tịnh đang há miệng nhìn lầu các, Vũ Triền Thuật thanh đạm nói, không để nàng ta kịp phản ứng, bước chân của nàng đã di hình, tiến vào bên trong.
"Chủ tử". Bên trong một hàng dài các nam nhân mỹ lệ cúi chào, đứng đầu hàng là một người nam nhân, dung mạo xinh đẹp. "Chủ tử, ở đây nói chuyện không tiện, mời ngài vào trong".
"Ngươi ở đây kiểm tra lầu các, ta có chuyện riêng, một canh giờ sau chờ ta ở sân viên sau lầu, báo cáo lại cho ta mọi chuyện".
"Dạ, chủ tử!". Tiểu Tịnh cúi đầu, bản thân như được ban cho một quyền hạn tôn quý, nàng ưỡn ngực, nhìn đám gia nhân hừ hừ ra lệnh.
* * *
"Chủ tử, theo lệnh ngài, người của chúng ta sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ trong giang hồ, song song, Vọng Xuyên các ngày mai sẽ khai trương, nô tài đã cho thiếp mời đến những người đó, đảm bảo sẽ không xảy ra sơ xuất". Yên Mị cúi đầu, hai tay dâng lên sổ sách hướng về phía Vũ Triền Thuật.
"Tốt". Vũ Triền Thuật vẫn kiệm lời như cũ. Thật ra chính bản thân nàng cũng không ngờ rằng, mẫu thân thế mà giao Vọng Xuyên các cho nàng. Theo như mọi người nhìn vào thì Vọng Xuyên các là một tiểu quan quán bình thường, nhưng ít ai lại biết được, Vọng Xuyên các là một tổ chức sát thủ tình báo mới trên giang hồ.
Mẫu thân có thể sở hữu được các sát thủ như thế này, chắc hẳn bà cũng không phải là một lão thừa tướng bình thường. Một tay nhúng vào triều đình, một tay vươn đến giang hồ, người mẫu thân này của nàng đúng thật là ngọa hổ tàng long.
"Ngươi lui xuống đi, y theo mệnh lệnh ta nói lúc trước mà làm, nếu có chuyện gì bất trắc, hãy cho người đến tìm ta".
"Dạ, chủ tử, Yên Mị xin cáo lui trước". Yên Mị khom người.. Là một sát thủ lừng lẫy, hắn đã kham qua nhiều loại người, cũng nhìn thấu lòng dạ của họ. Nhưng, đối với cái vị tân chủ tử trước mặt, hắn lại không thể nào thăm dò được. Tâm của nàng quá sâu, tính tình lại quá mức thần bí. Nhưng đặc biệt khiến hắn bất ngờ nhất, là võ công của nàng. Nội công quá mức quỷ mị, hơn hẳn hắn. Cho nên, khi trông thấy nàng, hắn không những không phản đối mà rất ngoan ngoãn phục tùng.
Vũ Triền Thuật ngã người ra sau tràng kỷ gấm, nàng nhắm mắt, vươn tay xoa giữa mi tâm. Mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát, nếu như không cẩn thận lộ ra manh mối, thì an toàn của nàng và phủ thừa tướng thế nào cũng lâm nguy. Trong triều đình có rất nhiều phe cánh chống đối mẫu thân nàng, đây cũng là lí do khiến nàng nhất quyết muốn thi vào làm thái phó, trợ thủ cho mẫu thân.
Đôi mắt đang nhắm của Vũ Triền Thuật bỗng dưng mở ra, rồi rất nhanh chóng khép lại. Có một nam nhân đang lẻn vào Vọng Xuyên các.
Với tu vi võ học của Vũ Triền Thuật bây giờ, nàng rất dễ dàng có thể phát hiện được những thanh âm rất nhỏ từ xa. Người vừa mới vào có bước chân rất nhẹ nhưng không giống như của người học võ, hơi thở hắn rất vội vàng, phía sau hắn lại có rất nhiều bước chân đuổi theo, chắc hẳn là đang chạy trốn.
Bất quá Vũ Triền Thuật cũng không muốn để ý, nếu như hắn ta không có ý đồ bất lợi với nàng, nàng sẽ để cho hắn làm gì tùy ý, còn nếu như hắn có mục đích riêng, vậy thì đừng trách nàng độc ác.
"Cạch". Cửa sổ bất ngờ bị mở, một bóng dáng nhanh nhẹn lập tức nhào lên người nàng. Chưa để Vũ Triền Thuật kịp phản ứng, nam nhân kia đã vươn tay ôm lấy cổ nàng, một bên kéo áo mình xuống, một bên xới tung mái tóc, vùi đầu vào lòng ngực, giọng nũng nịu nhưng gấp gáp. "Ai da, tiểu thư, ngài thật là hư, đừng có vội mà, Nhan Nhi sẽ hầu hạ ngài!".
Nam nhân vừa mới dứt lời, bên ngoài cửa đã bị người ta xông vào. Một nữ nhân mặc võ phục liếc mắt nhìn hai người đang quấn quýt, mặt tuy đỏ nhưng vẫn trầm giọng: "Làm phiền, hai người có thấy một nam tử cao ngần này chạy vào đây không?".
Ánh mắt nữ nhân chợt co lại, nàng nheo mắt đánh giá Vũ Triền Thuật, nhìn thấy bóng dáng khá quen thuộc, rụt rè lên tiếng: "Vị công tử kia, có thể xoay mặt lại đây một chút không?".
"Ai nha, tiểu thư, ngài đuổi họ ra đi, Nhan Nhi sợ!". Tiếng nói bổng lên, giống hệt như mật xoáy vào đám binh lính phía cửa.
"Cút". Vũ Triền Thuật lạnh giọng, đối mắt phượng sắt bén liếc về phía nữ nhân khiên nàng chột dạ, ho mấy cái. "Xin lỗi, đã làm phiền!".
Nói xong nữ nhân rút lui, trước khi đi rất thức thời đóng cửa lại. Ai nha, quá hư chuyện tốt của người ta, sẽ bị quá báo cho coi. "Đi, phải tìm cho ra hoàng tử, nếu không tìm ra, đừng hòng ai được toàn mệnh!".
Nghe thấy tiếng bước chân đang xa dần, nam tử mới khẽ hé người, nghiêng tai về phía cửa. Chắc chắn người đã đi, hắn ngồi dậy, chưa kịp rời đi thì giọng nói băng lãnh lại vang lên, khiến cho hắn co người.
"Ngũ hoàng tử, thỉnh tự trọng!".
Ngồi bên khung cửa sổ, Vũ Triền Thuật nhíu mày, kể từ khi nàng nhập vào thân thể của 'nàng', ngoại trừ hưởng toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ ra còn hưởng luôn cả một thân võ công hùng hậu. Võ công của nguyên chủ theo như nàng biết đã đến mức thượng thừa, vậy thì sao nhân gian vẫn thường đồn đãi rằng Vũ Triền Thuật ngu dốt vô dụng?
Điều này khiến cho nàng không thể nào hiểu nỗi, lúc trước nàng cũng đã từng thăm dò qua mẫu thân và những người hầu bên cạnh, tuyệt nhiên tất cả đều không biết bản thân nàng có võ công, điều đó chứng minh nguyên chủ trước đây giấu giếm điều này. Nhưng, tại sao 'nàng' lại giấu chứ?
Vũ Triền Thuật vò đầu, bỏ quyển sách với những con chữ tượng hình phồn thể xuống, hạ lệnh cho Tiểu Tịnh dọn dẹp và thay y phục, chuẩn bị ngủ. Chuyện này sớm muộn nàng cũng sẽ tra rõ, còn nhiều thời gian, không vội.
* * *
Thái dương lên cao, Tiểu Tịnh rụt rè đứng ở phía ngoài, chờ đợi Vũ Triền Thuật lên tiếng gọi mới dám bước vào.
Đợi cho Vũ Triền Thuật y phục chỉnh tề thì Tiểu Tịnh mới rời khỏi, kêu gọi một chiếc xe ngựa xuất môn. Ngày hôm nay, bọn họ muốn đi tới Vọng Nguyệt hồ thương lãm lầu các vừa mới xây, đó là tài sản đầu tiên mà lão gia cấp cho chủ tử.
Tiểu Tịnh nhắc đến đây cũng thấy là, mấy năm trước, dù cho chủ tử có nài nỉ đến đâu thì lão gia vẫn không mảy may, bà nhất quyết không phân cho chủ tử một mảnh đất hay trang viên nào. Ấy vậy mà mới ngày hôm qua, lão gia lại đòi sống đòi chết đem khế ước của Vọng Xuyên các giao cho chủ từ. Xuyên Vân các nói văn nhã là nơi cánh nữ tử vào tìm hồng nhan tri kỉ chuyện trò, nếu tục khí hơn thì đó chính là tiểu quan quán nha.
Liếc nhìn chủ tử đang thanh đạm ngồi trong xa trướng thưởng trà, Tiểu Tịnh lắc đầu. Chủ từ à, ngài sắp đi tiểu quan quán đó, trên mặt ngài ít nhất cũng biểu hiện một chút gì đi.
"Xuy, chủ tử, đã đến nơi". Bên ngoài xa phu nói vọng vào, một tay vén màn, một tay đem ghế đặt dưới xe ngựa.
Vũ Triền Thuật nhìn lầu các trước mắt không khỏi cảm khái, mẫu thân à, ngài có nhất thiết phải xa hoa đến thế không. Trước mắt nàng là một lầu các ba tầng, mái ngói đỏ tươi, cột cái thiếp son. Xung quang vòm mái treo lủng lẳng đèn hoa linh, bề ngoài vô cùng hoa lệ nhưng không kém phần thanh nhã. Nếu như không biết, còn tưởng đây là nơi phẩm trà đối thi, cầm sắt hòa hợp của các tài tử.
"Còn đứng ngốc ở đó làm gì, vào thôi!". Liếc nhìn Tiểu Tịnh đang há miệng nhìn lầu các, Vũ Triền Thuật thanh đạm nói, không để nàng ta kịp phản ứng, bước chân của nàng đã di hình, tiến vào bên trong.
"Chủ tử". Bên trong một hàng dài các nam nhân mỹ lệ cúi chào, đứng đầu hàng là một người nam nhân, dung mạo xinh đẹp. "Chủ tử, ở đây nói chuyện không tiện, mời ngài vào trong".
"Ngươi ở đây kiểm tra lầu các, ta có chuyện riêng, một canh giờ sau chờ ta ở sân viên sau lầu, báo cáo lại cho ta mọi chuyện".
"Dạ, chủ tử!". Tiểu Tịnh cúi đầu, bản thân như được ban cho một quyền hạn tôn quý, nàng ưỡn ngực, nhìn đám gia nhân hừ hừ ra lệnh.
* * *
"Chủ tử, theo lệnh ngài, người của chúng ta sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ trong giang hồ, song song, Vọng Xuyên các ngày mai sẽ khai trương, nô tài đã cho thiếp mời đến những người đó, đảm bảo sẽ không xảy ra sơ xuất". Yên Mị cúi đầu, hai tay dâng lên sổ sách hướng về phía Vũ Triền Thuật.
"Tốt". Vũ Triền Thuật vẫn kiệm lời như cũ. Thật ra chính bản thân nàng cũng không ngờ rằng, mẫu thân thế mà giao Vọng Xuyên các cho nàng. Theo như mọi người nhìn vào thì Vọng Xuyên các là một tiểu quan quán bình thường, nhưng ít ai lại biết được, Vọng Xuyên các là một tổ chức sát thủ tình báo mới trên giang hồ.
Mẫu thân có thể sở hữu được các sát thủ như thế này, chắc hẳn bà cũng không phải là một lão thừa tướng bình thường. Một tay nhúng vào triều đình, một tay vươn đến giang hồ, người mẫu thân này của nàng đúng thật là ngọa hổ tàng long.
"Ngươi lui xuống đi, y theo mệnh lệnh ta nói lúc trước mà làm, nếu có chuyện gì bất trắc, hãy cho người đến tìm ta".
"Dạ, chủ tử, Yên Mị xin cáo lui trước". Yên Mị khom người.. Là một sát thủ lừng lẫy, hắn đã kham qua nhiều loại người, cũng nhìn thấu lòng dạ của họ. Nhưng, đối với cái vị tân chủ tử trước mặt, hắn lại không thể nào thăm dò được. Tâm của nàng quá sâu, tính tình lại quá mức thần bí. Nhưng đặc biệt khiến hắn bất ngờ nhất, là võ công của nàng. Nội công quá mức quỷ mị, hơn hẳn hắn. Cho nên, khi trông thấy nàng, hắn không những không phản đối mà rất ngoan ngoãn phục tùng.
Vũ Triền Thuật ngã người ra sau tràng kỷ gấm, nàng nhắm mắt, vươn tay xoa giữa mi tâm. Mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát, nếu như không cẩn thận lộ ra manh mối, thì an toàn của nàng và phủ thừa tướng thế nào cũng lâm nguy. Trong triều đình có rất nhiều phe cánh chống đối mẫu thân nàng, đây cũng là lí do khiến nàng nhất quyết muốn thi vào làm thái phó, trợ thủ cho mẫu thân.
Đôi mắt đang nhắm của Vũ Triền Thuật bỗng dưng mở ra, rồi rất nhanh chóng khép lại. Có một nam nhân đang lẻn vào Vọng Xuyên các.
Với tu vi võ học của Vũ Triền Thuật bây giờ, nàng rất dễ dàng có thể phát hiện được những thanh âm rất nhỏ từ xa. Người vừa mới vào có bước chân rất nhẹ nhưng không giống như của người học võ, hơi thở hắn rất vội vàng, phía sau hắn lại có rất nhiều bước chân đuổi theo, chắc hẳn là đang chạy trốn.
Bất quá Vũ Triền Thuật cũng không muốn để ý, nếu như hắn ta không có ý đồ bất lợi với nàng, nàng sẽ để cho hắn làm gì tùy ý, còn nếu như hắn có mục đích riêng, vậy thì đừng trách nàng độc ác.
"Cạch". Cửa sổ bất ngờ bị mở, một bóng dáng nhanh nhẹn lập tức nhào lên người nàng. Chưa để Vũ Triền Thuật kịp phản ứng, nam nhân kia đã vươn tay ôm lấy cổ nàng, một bên kéo áo mình xuống, một bên xới tung mái tóc, vùi đầu vào lòng ngực, giọng nũng nịu nhưng gấp gáp. "Ai da, tiểu thư, ngài thật là hư, đừng có vội mà, Nhan Nhi sẽ hầu hạ ngài!".
Nam nhân vừa mới dứt lời, bên ngoài cửa đã bị người ta xông vào. Một nữ nhân mặc võ phục liếc mắt nhìn hai người đang quấn quýt, mặt tuy đỏ nhưng vẫn trầm giọng: "Làm phiền, hai người có thấy một nam tử cao ngần này chạy vào đây không?".
Ánh mắt nữ nhân chợt co lại, nàng nheo mắt đánh giá Vũ Triền Thuật, nhìn thấy bóng dáng khá quen thuộc, rụt rè lên tiếng: "Vị công tử kia, có thể xoay mặt lại đây một chút không?".
"Ai nha, tiểu thư, ngài đuổi họ ra đi, Nhan Nhi sợ!". Tiếng nói bổng lên, giống hệt như mật xoáy vào đám binh lính phía cửa.
"Cút". Vũ Triền Thuật lạnh giọng, đối mắt phượng sắt bén liếc về phía nữ nhân khiên nàng chột dạ, ho mấy cái. "Xin lỗi, đã làm phiền!".
Nói xong nữ nhân rút lui, trước khi đi rất thức thời đóng cửa lại. Ai nha, quá hư chuyện tốt của người ta, sẽ bị quá báo cho coi. "Đi, phải tìm cho ra hoàng tử, nếu không tìm ra, đừng hòng ai được toàn mệnh!".
Nghe thấy tiếng bước chân đang xa dần, nam tử mới khẽ hé người, nghiêng tai về phía cửa. Chắc chắn người đã đi, hắn ngồi dậy, chưa kịp rời đi thì giọng nói băng lãnh lại vang lên, khiến cho hắn co người.
"Ngũ hoàng tử, thỉnh tự trọng!".
/8
|