Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 8: Cốt sơn tầm bảo

/897


Chỉ thấy ở trên đống bạch cốt rộng hàng trăm thước là một tầng mảnh vụn khải giáp và vũ khí, nhìn những mảnh vụn thì đều là do thợ khéo cùng tài liệu tinh phẩm khó mà có được tạo thành, hơn nữa rất nhiều thứ còn có ma pháp ba động, hiển nhiên là vật phẩm ma pháp, thứ này phải trị giá bao nhiêu tiền a! Phải biết rằng vũ khí ma pháp trừ thợ rèn ra còn phải có sự tham gia của cao cấp ma pháp sư mới có thể làm ra, mà cao cấp ma pháp sư đều rất xem trọng thân phận, hiếm khi hợp tác cùng thợ rèn, hơn nữa cũng không dự đoán được phí tổn khi chế tạo, mà xác suất thành công thì thấp, cho nên sản lượng cực ít. Làm cho giá cả vũ khí và khải giáp ma pháp đại tăng, Giá thấp nhất của ma pháp kiếm cũng hơn vạn. Nhìn cảnh trước mặt, phỏng chừng chí ít cũng có tới mấy trăm thanh vũ khí ma pháp bị hủy, khải giáp ít nhất cũng hơn 100 bộ, thật sự lãng phí a!

“Mọi người tìm xung quanh xem, có thể còn có thứ vẫn nguyên vẹn, hay là bị hư hỏng sơ sơ còn có thể tu bổ được, đều phải tìm ra, còn có cái chuôi nào khảm ma hạch hay ma tinh thạch dù là mảnh vụn cũng phải đưa đến!” Ta ra lệnh.

Tự ta cũng gia nhập vào hàng ngũ tầm bảo, dựa vào cảm giác nhạy bén đối với ma pháp ba động, chuyên tìm chỗ có ba động lợi hại, đầu tiên là tìm được một khối thuẫn bài, chỉ có nửa thước nhưng ở giữa lại đầy đủ, trên mặt thuẫn có khắc hoa văn tinh mỹ, còn có không ít vết xước chứng tỏ nó đã trải qua hàng trăm trận chiến, một tấc của nó cũng không quá nặng, nói vậy ở giữa của nó đúng là trống rỗng, có thể bố trí ma pháp trận và ma tinh thạch, ước chừng có thể ngăn cản công kích ma pháp cấp 5 trở xuống. Đáng tiếc là ta không hiểu rõ lắm giá cả trên thị trường của nó! Vừa đi được hai bước, đột nhiên phát hiện một cái giới chỉ, đeo trên một đốt tay bạch cốt, cầm lên nhìn cho kỹ, nhìn không ra hào nào, không có hoa văn cũng như bảo thạch trang sức, nhưng lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc! Được rồi, nghĩ tới mẫu thân trên tay có một cái không gian giới chỉ, thiên na, mặc dù ta có kim liên cũng có thể chứa cả ngọn núi, nhưng mỗi lần lấy ra đều rất lao lực, lại cảm giác không được quang minh chính đại, có không gian giới chỉ tự nhiên là thuận tiện hơn nhiều! Thỉnh thoảng từ xung quanh lại truyền đến từng tiếng than sợ hãi, xem ra bọn họ cũng thu hoạch được không ít a!

“Một người trở về, nói cho mẫu thân tình hình nơi này!” Ta ra lệnh; “Mọi người cũng không nên tìm lung tung, ta xem những mảnh vụn ở nơi này đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, lại rất ít bị rỉ sét, chứng tỏ tài liệu đều là thượng phẩm, nếu có thể tái chế lại sẽ làm ra được thượng đẳng vũ khí a.”

Một tinh linh đầu lĩnh sau khi phái người trở về nói: “Thiếu gia nói rất đúng, tin rằng những bằng hữu ải nhân sẽ rất là cao hứng khi nhận được những mảnh vụn này.”

“Tốt lắm, mội người thu thập đồ trên đất đi, tốt xấu phân ra, đợi mẫu thân tới thì đồng thời đem đi!” Ta nói.

“Dạ! Thiếu gia! Mọi người cứ theo lời thiếu gia mà làm!”

Sau một lúc, mẫu thân dẫn theo 50 người chạy đến, vừa nhìn thấy bà liền ôm mũi mà cảm khái, sau khi nghe xong đề nghị của ta thì nói: “Đúng vậy, nhi tử! Con làm tốt quá, một mảnh nhỏ chúng ta cũng không thể lưu lại, mọi người phân loại trước đi, ta với con ta đi xem tiến triển phía bên kia một chút.” Nói xong mang ta mà đi, không có biện pháp, thật sự là tệ mà.

Trên đường đi, mẫu thân thấy được thuẫn bài trong tay ta.

“Con, đưa mẫu thân nhìn xem con tìm được gì đó!” Giọng nói của mẫu thân mang theo vẻ kích động.

“Đây!” Ta đem tấm thuẫn bài đưa cho mẫu thân.

“Trời, đúng là Hỏa Sư thuẫn!” Mẫu thân nhìn kỹ lát lâu sau mới nói được.

“Cái này rất có danh tiếng sao?’ Ta hỏi.

Năm trăm năm trước nó là tác phẩm đắc ý nhất của ải nhân chú tạo đại sư Tư Tạp La, tài liệu chính là hắc thiết, Mật Ngân Câu Lặc ma pháp trận, còn dùng một ma hạch của bát cấp thượng vị Liệt Diễm sư tử. Nó có thể phòng ngự tất cả ma pháp thất cấp trở xuống, đối với hỏa hệ lại có khả năng phòng ngự cửu cấp! Quả thật là cơn ác mộng của ma pháp sư, hơn nữa khi võ sĩ đưa đấu khí vào trong thuẫn, mặt thuẫn sẽ bắn ra một đạo hỏa xà dài mười thước, độ nóng đủ để tan vàng chảy sắt, khiến cho nó có thể dùng làm vũ khí. Hai trăm năm trước đã mất tích, lần đấu giá cuối cùng thì giá trị là 200 vạn kim tệ!” Mẫu thân kích động giảng cho ta rõ lai lịch của nó.

“Vậy mẫu thân xem cái vật này trị giá bao nhiêu?” Ta đưa cái giới chỉ ra.

“Úc, thiên na, hôm nay con làm cho ta vui mừng lẫn sợ hãi so với kinh nghiệm trong quá khứ nhiều quá đi, vật này chắc là không gian giới chỉ, có điều phải lấy máu nhận chủ thì mới có thể mở ra, con thấy văn tự bên trong chứ? Đó là sử dụng chú ngữ. Xem hình dạng thì nó có dung lượng bậc trung, không gian trong đó khoảng mười mét khối, so với của mẫu thân thì còn kém xa! Con mau nhận chủ, xem thử bên trong có thứ gì?”

“Được!” Ta vội làm theo, dựa vào phương pháp mẫu thân dạy lấy máu nhận chủ, niệm động chú ngữ, cảm giác so với phương pháp sử dụng kim liên tựa hồ giống nhau, trước giới chỉ không gian mở một thước ra hai bên, bên trong đúng là một không gian hình tròn, quả nhiên là có thể tích mười mét khối, bên trong có không ít đồ, các loại công cụ luyện kim và thành phẩm, có hai kiện đồ vật khiến cho ta chú ý là một thanh kiếm và một quyến sách, ta vội vàng lấy ra. Thanh kiếm dài một thước, ba chỉ chiều rộng, đúng là đan thủ kiếm (ttdv: chắc là kiếm dùng một tay) mà chiến sĩ thường dùng, toàn thân chớp động quang mang màu xanh, không nghi ngờ gì nữa đúng là thanh kiếm phong hệ ma pháp. Tiện tay đưa cho mẫu thân, ta cúi đầu nghiên cứu quyển sách kia, vừa mở ra nhìn mới biết được nguyên là bút ký luyện kim thuật. Tại đầu trang hai ta tìm được danh tự của chủ nhân ~ Cách Lâm Tư Phan - Đái Nhĩ.

“Mẫu thân, Cách Lâm Tư Phan – Đái Nhĩ là ai vậy?” Ta hỏi.

“Hai trăm năm trước là luyện kim tông sư vĩ đại nhất của nhân tộc, hắn am hiểu nhất là chế tạo ma pháp kiếm và triệu hoán hệ ma pháp đạo cụ, chẳng lẽ nơi này có di vật của hắn?”

“Có thể, ít nhất đây là bút ký của hắn, hơn nữa bên trong đều có liên quan đến luyện kim thuật!”

“Vậy được, thanh kiếm này cũng là tác phẩm của hắn, trên chuôi kiếm còn có khắc tên hắn.”

“Thanh kiếm này có chỗ nào kỳ lạ không?”

“Đương nhiên, là tác phẩm cuối cùng của đại sư, thanh kiếm này vô luận là tính kỷ niệm hay tính thực dụng cũng đều không thể bắt bẻ, biết không ?Nó cũng có thể phóng thích ba loại ma pháp, quả thực là một kỳ tích. Bình thường ta nghe nói ma pháp kiếm bất quá là đem ma pháp nguyên tố gia trì lên trên thân kiếm, làm cho thanh kiếm gia tăng lực sát thương ma pháp, chưa nghe nói thanh kiếm còn có thể phóng ra ma pháp, đừng nói là ba loại!” Giọng nói của mẫu thân thập phần khiếp sợ.

“Làm sao mẫu thân lại biết nó có thể phóng ma pháp?”

“Mẫu thân là ma đạo sư tự nhiên là có thể nhận ra ma pháp trận ẩn tàng trên thân kiếm, không tin thì con nhìn đây!” Vừa nói xong, tay mẫu thân cầm chuôi kiếm vung lên, chỉ thấy một đạo phong nhận từ mũi kiếm bay ra, xem hình dáng thì uy lực không hề nhỏ.

“Đây là ma pháp thứ nhất, ma pháp thứ hai là phong thuẫn.” Nói xong huy động thanh kiếm lần nữa, thanh quang trên thân kiếm chợt lóe, trên người mẫu thân hiện lên nhiều tầng ma pháp thuẫn màu xanh nhàn nhạt.

“Nhưng khi dùng gia tốc thuật sẽ không để cho con biểu hiện hết. Ma pháp năng lượng của bảo thạch trên chuôi kiếm rất mau hết, muốn dùng tiếp phải thay bảo thạch mới. Khi dùng đấu khí hay ma pháp khởi động ma pháp năng lượng tồn trữ trong ba khối bảo thạch thì có thể phóng thích ma pháp tương ứng, thật sự là ý nghĩ thiên tài, thanh kiếm này mẫu thân nhất định phải bán được giá tốt nhất!”

“Đừng mà mẫu thân, đưa con nghiên cứu trước đi, sau đó rồi người bán cũng được, không chừng con căn cứ vào bút ký của hắn và vật thật mà có thể mô phỏng được đó!”

“Được rồi, mẫu thân tự nhiên lại quên mất một thiên tài như con! Mẫu thân nhất định sẽ đem tác phẩm của con bán với giá tốt nhất!”

Toát mồ hôi!

Trải qua ba trăm hai chục ngày cuối cùng cũng đem được đống đồ bừa bộn dọn dẹp sạch sẽ, xem ra thủ pháp xử lý ma thú của tinh linh môn rất chuyên nghiệp. Tài liệu tới khi xử lý xong thì tổng cộng có xà nha 12 khỏa, ma hạch sáu khỏa, phân biệt là quang minh hệ, ám hệ, thủy hệ, hỏa hệ, phong hệ và hiếm thấy nhất là độc hệ, xà nhãn 12 khỏa, độc nang một cái, máu, da, xương, gân không biết bao nhiêu. Còn có tám món vũ khí hoàn hảo, năm thanh kiếm, hai thanh đao và một can thương, một cái Hỏa Sư thuẫn, khải giáp thì đều nát, nếu tốt hơn một chút có lẽ sẽ có thể tu bổ lại, nhiều đồ như vậy làm không gian giới chỉ của mẫu thân cũng không đủ dùng, không thể làm gì khác hơn là treo trên lưng của độc giác thú. Mẫu thân nhất thời cao hứng đã đáp ứng tặng cho tinh linh môn mỗi người một khúc xương và gân, bọn họ có thể dựa vào đó tự mình gia công thành một cây cung. Bọn tinh linh thị vệ đều vô cùng cảm kích sự khảng khái của mẫu thân. Dựa theo quy củ của tinh linh nhân, vật vô chủ là thuộc sở hữu của người phát hiện, bọn họ cùng lắm chỉ tiện tay giúp đỡ lại thu được lợi ích lớn như vậy, tự nhiên là rất cao hứng.

Có điều mấy ngày sau ta phát hiện mẫu thân vào ban đem luôn thì thào tự nhủ: “tài liệu chế tạo cung ít nhất cũng một vạn kim tệ, 300 người có 300 cây cung, chính là 300 vạn kim tệ, trời ơi, một chút quà tặng lại mất đi 300 vạn kim tệ! Úc, thà bảo ta đi chết đi! ~”

Ta hết biết nói gì ~ chỉ toát ra mồ hôi lạnh !


/897

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status