Editor: Tường An
Ngọn lửa kinh thiên đánh úp lại, nhuộm đỏ đôi con ngươi tràn ngập hoảng sợ của Lâm Vân Long…
“Không!”
Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang khắp di tích, mang theo nỗi sợ hãi tột cùng…
Nhưng rất nhanh, thanh âm kia hoàn toàn biến mất…
Gió nhẹ thổi qua, nam nhân vốn đang đứng trên mặt đất biến mất trong chớp mắt, giống như chưa từng xuất hiện…
“Chết… đã chết?”
Đám người Lâm gia nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
Sau đó hai mặt nhìn nhau, xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng Mộ Như Nguyệt sao có thể cho bọn hắn cơ hội này?
Trên người nàng bùng lên ngọn lửa đỏ rực, nháy mắt đã bao trùm mấy người muốn chạy trốn, bọn hắn còn chưa kịp cầu xin tha thứ thì đã bị thiêu thành tro tàn…
Trịnh Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.
Phải biết rằng, thực lực của Lâm Vân Long là thần tôn sơ cấp.
Vậy mà trước mặt Mộ Như Nguyệt, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có liền biến mất như chưa từng tồn tại?
“Chuyện ở đây đại khái đã giải quyết xong, các ngươi có thể trở về”, Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía người Trịnh gia, nhàn nhạt nói, “Đồ vật trong di tích Y gia, ta muốn.”
Trịnh Nhiên cười khổ lắc đầu: “Từ khi vào di tích, mỗi lần chiến đấu đều nhờ ngươi mà thắng, sao chúng ta có thể nhòm ngó bảo vật trong di tích? Thiên Thiên, chúng ta đi thôi, giao nơi này lại cho bọn họ, hơn nữa, sau khi rời khỏi đây chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Hiện tại, Lâm Vân Long và Tức Mặc Nhất đã chết, kế tiếp, hắn muốn thâu tóm Lâm gia, thống nhất Vân Thành…Nửa ngày sau, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại mấy người Mộ Như Nguyệt.
“Chủ nhân, ta…”
Y Tư khẽ nhấp môi, muốn nói gì đó, lại bị Mộ Như Nguyệt ngắt lời.
“Đi thôi, chúng ta vào xem tổ tiên Y gia rốt cuộc để lại thứ gì.”
“Được.”
Y Tư nhẹ gật đầu, ánh mắt phức tạp lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt…
Sâu trong di tích có một tế đàn, trên tế đàn là một pho tượng lớn.
Đó là một nam tử tuyệt mỹ, tuấn mỹ hơn cả Y Tư, dù là một pho tượng nhưng cũng phong hoa tuyệt đại, kinh diễm chúng sinh…
Y Tư dừng chân, ngẩng đầu nhìn pho tượng nam nhân, ánh mắt khao khát.
“Đây là tổ tiên Y gia chúng ta, hắn là người lập nên giao nhân tộc, chẳng qua, di tích tổ tiên vẫn luôn là một bí mật, không ngờ chỗ này lại bị người ta phát hiện…”
“Y Tư…” Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nhàn nhạt hỏi: “Ta có thể cảm nhận được ở đây có một cỗ lực lượng cường đại, không biết lực lượng đó rốt cuộc phát ra từ đâu…”
Nhưng nàng còn chưa nói xong liền nghe thấy Vô Vong hô lên: “Tiểu Nguyệt, ngươi nhìn xem, kia là cái gì?”
“Cái gì?”
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhìn theo tầm mắt Vô Vong thì thấy một dòng chữ hơi mờ khắc trên pho tượng…
“Ân? Trên pho tượng này viết chỉ có người mang huyết mạch Y gia mới có thể nhận được huyết mạch truyền thừa, đạt được lực lượng cường đại, nhưng cần phải phối hợp với Huyết mạch đan mới đạt hiệu quả cao nhất, Y Tư, ta có thể luyện chế Huyết mạch đan, cho nên, ta muốn ngươi kế thừa cỗ lực lượng này.”
Y Tư hơi ngẩn ra, hơi rũ mắt tựa như đang giãy giụa, thật lâu sau hắn mới ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.
Ngọn lửa kinh thiên đánh úp lại, nhuộm đỏ đôi con ngươi tràn ngập hoảng sợ của Lâm Vân Long…
“Không!”
Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang khắp di tích, mang theo nỗi sợ hãi tột cùng…
Nhưng rất nhanh, thanh âm kia hoàn toàn biến mất…
Gió nhẹ thổi qua, nam nhân vốn đang đứng trên mặt đất biến mất trong chớp mắt, giống như chưa từng xuất hiện…
“Chết… đã chết?”
Đám người Lâm gia nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
Sau đó hai mặt nhìn nhau, xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng Mộ Như Nguyệt sao có thể cho bọn hắn cơ hội này?
Trên người nàng bùng lên ngọn lửa đỏ rực, nháy mắt đã bao trùm mấy người muốn chạy trốn, bọn hắn còn chưa kịp cầu xin tha thứ thì đã bị thiêu thành tro tàn…
Trịnh Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.
Phải biết rằng, thực lực của Lâm Vân Long là thần tôn sơ cấp.
Vậy mà trước mặt Mộ Như Nguyệt, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có liền biến mất như chưa từng tồn tại?
“Chuyện ở đây đại khái đã giải quyết xong, các ngươi có thể trở về”, Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía người Trịnh gia, nhàn nhạt nói, “Đồ vật trong di tích Y gia, ta muốn.”
Trịnh Nhiên cười khổ lắc đầu: “Từ khi vào di tích, mỗi lần chiến đấu đều nhờ ngươi mà thắng, sao chúng ta có thể nhòm ngó bảo vật trong di tích? Thiên Thiên, chúng ta đi thôi, giao nơi này lại cho bọn họ, hơn nữa, sau khi rời khỏi đây chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Hiện tại, Lâm Vân Long và Tức Mặc Nhất đã chết, kế tiếp, hắn muốn thâu tóm Lâm gia, thống nhất Vân Thành…Nửa ngày sau, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại mấy người Mộ Như Nguyệt.
“Chủ nhân, ta…”
Y Tư khẽ nhấp môi, muốn nói gì đó, lại bị Mộ Như Nguyệt ngắt lời.
“Đi thôi, chúng ta vào xem tổ tiên Y gia rốt cuộc để lại thứ gì.”
“Được.”
Y Tư nhẹ gật đầu, ánh mắt phức tạp lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt…
Sâu trong di tích có một tế đàn, trên tế đàn là một pho tượng lớn.
Đó là một nam tử tuyệt mỹ, tuấn mỹ hơn cả Y Tư, dù là một pho tượng nhưng cũng phong hoa tuyệt đại, kinh diễm chúng sinh…
Y Tư dừng chân, ngẩng đầu nhìn pho tượng nam nhân, ánh mắt khao khát.
“Đây là tổ tiên Y gia chúng ta, hắn là người lập nên giao nhân tộc, chẳng qua, di tích tổ tiên vẫn luôn là một bí mật, không ngờ chỗ này lại bị người ta phát hiện…”
“Y Tư…” Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nhàn nhạt hỏi: “Ta có thể cảm nhận được ở đây có một cỗ lực lượng cường đại, không biết lực lượng đó rốt cuộc phát ra từ đâu…”
Nhưng nàng còn chưa nói xong liền nghe thấy Vô Vong hô lên: “Tiểu Nguyệt, ngươi nhìn xem, kia là cái gì?”
“Cái gì?”
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhìn theo tầm mắt Vô Vong thì thấy một dòng chữ hơi mờ khắc trên pho tượng…
“Ân? Trên pho tượng này viết chỉ có người mang huyết mạch Y gia mới có thể nhận được huyết mạch truyền thừa, đạt được lực lượng cường đại, nhưng cần phải phối hợp với Huyết mạch đan mới đạt hiệu quả cao nhất, Y Tư, ta có thể luyện chế Huyết mạch đan, cho nên, ta muốn ngươi kế thừa cỗ lực lượng này.”
Y Tư hơi ngẩn ra, hơi rũ mắt tựa như đang giãy giụa, thật lâu sau hắn mới ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.
/1551
|