Edit: Lam Phượng Hoàng
Ngày hôm sau, Kỷ Tiểu Ly thật sự bò lên cây hòe già trước sảnh chính Vạn Thiên.
Trước khi leo cây nàng đã đến Quan Tinh lâu, đêm qua sư phụ nhà nàng đói bụng xem sao cả đêm, buồn bực không vui cả đêm, lúc này đang nằm gác tay lên trán trên giường nhỏ bên cửa sổ ngủ bù.
Quốc sư đại nhân tuấn tú không giống người thường, cả người còn mặc lụa đen thêu nổi hình cát tường bằng chỉ vàng, ống tay áo của cái tay gác trên trán chảy xuống giường, lộ toàn bộ cánh tay bền chắc có lực màu sắc hoàn mỹ như Ngọc thạch, cùng một màu với khuôn mặt anh tuấn trong trẻo lạnh lùng, tóc đen dài như mực xõa tung, hô hấp đều đặn như có như không, tĩnh lặng tựa như một bức tranh tiên.
Kỷ Tiểu Ly tấm tắc tán dương, trong lòng không ngừng sùng bái nghĩ sư phụ nhà nàng dù không lộ ra thực lực biến xương trắng thành thịt tươi, cải tử hồi sinh, chỉ bằng dáng vẻ như tiên này cũng có thể khiến người ta tin phục.
Lão quản gia đã nhiều lần dặn dò nàng là Quốc sư đại nhân thích yên tĩnh, cho nên lúc này nàng không hô to gọi nhỏ, trên tay đang cầm gì đó rón rén đi đến trước mặt hắn.
Đến gần nhìn càng đẹp mắt! Kỷ Tiểu Ly nghiêm mặt đứng trước giường hắn, vui mừng nhìn sư phụ nhà nàng: hình dáng gương mặt sư phụ còn tinh tế tỉ mỉ hơn hình thú vật khắc trên lò luyện đan của nàng, lỗ mũi cao cao đôi môi thật mỏng, không chút tỳ vết nào. . . . . . Gương mặt này nhất định là dùng tiên thuật biến hóa thành, tựa như Tần Tang tỷ tỷ. (LPH: chị so sánh quốc sư đại nhân khuynh thành của em với thú vật thế à?)
Nào có người thật nào đẹp đến như vậy chứ?
Ưm, lần sau phải bảo Kỷ Nam lấy mấy xấp lụa màu trắng! Nàng tính toán kỳ vọng, sư phụ mặc đồ trắng nhất định càng đẹp hơn màu đen!
Ánh mắt của nàng quá nóng bỏng, Trần Ngộ Bạch bị ánh mắt sáng quắc đốt đến tỉnh.
Người bình thường rất cảnh giác, hôm nay ngay cả nàng đi tới cũng không phát hiện, vừa mở mắt ra liền chạm vào một đôi mắt nóng bỏng thích thú, cảm giác xa lạ kia là lần đầu kể từ khi khai thiên lập địa, sau lưng hắn cũng hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng trên mặt đương nhiên vẫn là vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc: "Ai cho ngươi vào?"
Kỷ Tiểu Ly thấy hắn tỉnh liền lập tức dâng vật trong tay lên —— nhưng sao Trần Ngộ Bạch có thể nhận? Ghét bỏ cau mày nhìn chằm chằm khối lụa màu đen hỏi: "Ngươi trộm y phục của ta?"
"không phải! Đây là ta làm!" Nàng kiêu ngạo lại tự hào ưỡn ngực, "Cho sư phụ thay đổi! Sau này sư phụ cũng không cần mỗi ngày đều phải mặc cùng một bộ y phục nữa!"
Trần Ngộ Bạch suy nghĩ lời của nàng, ánh mắt từ từ nhắm lại.
Người mỗi ngày cả người đều mặc lụa đen trị giá nghìn vàng, cũng không bao giờ mặc một bộ hai lần, từ từ nhắm hai mắt lại.
Chớ tức giận, trong lòng hắn run rẩy tự nói với mình, giữ lại nàng còn có nơi hữu dụng, dù sao ổn định cả thiên hạ khó khăn hơn nhiều so với trừng trị nàng.
Nhưng mà. . . . . . thật sự khó hơn?
Quốc sư đại nhân cũng không thể thuyết phục mình!
hắn cứ vậy giùng giằng có muốn một chưởng đánh chết nàng hay không, Kỷ Tiểu Ly lại không chút cảm kích, ôm y phục cười híp mắt nghĩ: xem ra sư phụ thật rất cảm động nha! Nén nước mắt nén đến nỗi mắt cũng nhắm lại!
"Sư phụ, " giọng của nàng bởi vì thương hại mà mềm nhũn, nghe thật chân thành, dứt khoát giống đang cam kết: "Sau này chỉ cần rãnh rỗi ta liền làm y phục cho người, nhất định nhất định không để người chỉ mặc một bộ y phục như vậy."
Người đóng chặt đôi mắt liền chậm rãi mở ra, ánh mắt cực kỳ phức tạp khó tả nhìn nàng.
Nàng lại bổ sung một câu: "Sau khi thành tiên cũng sẽ làm cho sư phụ! Đến lúc đó ta đọc thần chú, ngày ngày sư phụ đều có quần áo mới để mặc!"
thật là thần chú xa xỉ.
Lời nói thật hùng hồn.
Trần Ngộ Bạch cảm thấy vô lực chưa từng có, khí lực giơ tay lên đập chết nàng cũng không có.
Đối mặt với chân thành cùng mong đợi không có chút tạp niệm như vậy, lần đầu tiên hắn biết đến cảm giác bó tay hết cách.
"Đại nhân, minh chủ võ lâm xin gặp đại nhân." Tiểu Thiên cẩn thận đứng xa xa ngoài cửa bẩm báo.
Trần Ngộ Bạch chưa từng tha thiết mong có người đến tìm như thế —— từ trên giường lật người, phất tay áo đuổi thiếu nữ nhỏ mở mắt trông mong nhìn hắn, hắn không quay đầu sãi bước đi ra ngoài.
**
Nắm giữ lệnh bài Kỳ Lân - Lý Vi Nhiên, xuất thân từ thế gia đứng đầu võ lâm - Lý gia, một tay bảy mươi hai chiêu kiếm pháp Kỳ Lân tinh diệu tuyệt luân, độc bá thiên hạ.
Lúc hắn hai mươi tuổi dùng kiếm thuật thắng cốc chủ của Ám Dạ - Lương Phi Phàm một chiêu, kế tục lệnh bài Ám Dạ rồi rời cốc, năm năm sau đã là minh võ lâm chủ hiệu lệnh võ lâm.
Anh hùng trẻ tuổi, dáng dấp lại tuấn tú đa tình, cả người áo xanh đạp kiếm mà đến, thật là công tử văn nhã, dịu dàng như Ngọc.
"đã lâu không gặp!" Công tử văn nhã ôm kiếm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tướng mạo của bạn cũ lại càng thâm sâu hơn trước."
Gần đây Quốc sư đại nhân rất ghét bị người khen tướng mạo, lạnh nhạt gật đầu một cái với đương kim minh chủ võ lâm.
"Ngươi cũng không được như xưa." Tiểu đồng dâng trà rồi lui ra, hắn nhàn nhạt nói với minh chủ võ lâm.
Năm đó Lý Vi Nhiên và hắn cùng tuổi vào Ám Dạ cốc, giao tình rất tốt, cũng biết rõ tính khí của hắn, lơ đễnh, trái lại còn cười nói: "Quốc sư đại nhân cao quý có một không hai, nhàn hạ yên tĩnh, người trong giang hồ chúng ta đương nhiên không bì được."
Trần Ngộ Bạch giương mắt nhìn về phía hắn, tay áo bằng lụa đen khoác lên một góc bàn bằng gỗ hoa lê, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn cứng rắn, lạnh giọng nói: "Có nhàn hạ yên tĩnh hơn nữa so ra cũng kém sự khác lạ trời sinh của tộc Thiên Mật, Thiên Mật sứ Tần Tang dáng dấp khuynh thành nổi danh khắp kinh thành, bao nhiêu người quỳ gối dưới váy, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
Lý Vi Nhiên cười cúi đầu xuống, lắc đầu cười nói: "Đúng vậy, đúng thật là rất đẹp."
hắn thẳng thắn như vậy, ngược lại Trần Ngộ Bạch liền không còn lời nào để nói.
Yên lặng hồi lâu, Lý Vi Nhiên chợt cười nhạt mà nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng như thế, ta đối với nàng ấy, đúng là. . . . . . Nhưng ta không quên ta là ai. Cho dù thế nào, bạn cũ có lòng quý trọng lo lắng, cũng nên cảm tạ!"
Ai quý trọng lo lắng cho hắn?!
Quốc sư đại nhân cảm giác sao chung quanh mình, tất cả đều là người tự đa tình vậy?
"Ngươi chưa quên ngươi là ai, vậy chuyện tay nàng ta cầm Lệnh bài Kỳ Lân là thế nào? Lý Vi Nhiên, ngươi chưa quên ngươi là ai, nhưng dường như ngươi quên mất nàng ta là ai. Thiên Mật đã rục rịch ngóc đầu dậy nhiều năm, Thái hậu Đoan Mật nắm giữ hậu cung, cha ruột của Đại hoàng tử lại là trưởng tử thừa hưởng huyết thống Thiên Mật, một khi lệnh bài Ám Dạ rơi vào tay bọn họ, sớm muộn gì thiên hạ cũng có biến." Mắt lạnh của Trần Ngộ Bạch nhìn nét cười khổ không thể làm gì dâng lên trong mắt bạn tốt, ý càng lạnh hơn: "Thánh thượng truyền Lệnh bài Thanh Long cho Nhị hoàng tử, chính là tỏ rõ ý đó. Ngươi chưa quên ngươi là ai? Xinh đẹp như hoa trước mặt, khắp võ lâm thiên hạ này, ngươi thật sự chưa quên?"
"Chưa hề." Minh chủ võ lâm trẻ tuổi thu lại nụ cười khổ, khẽ mỉm cười nghiêm nghị mà nói: "Quốc sư đại nhân có biết vì sao trên người Tần Tang lại xuất hiện dòng máu cực âm trăm năm chưa từng có của Thiên Mật?"
Quốc sư đại nhân cười mỉm.
Lý Vi Nhiên nở nụ cười, "Ha, ta quên Quốc sư đại nhân thần cơ diệu toán, nhất định là đã biết."
"Ta suy đoán từ sao chiếu mệnh của nàng ta." Quốc sư đại nhân lạnh lùng thừa nhận.
Lý Vi Nhiên gật đầu cười, "Ta đến là vì thế."
Trần Ngộ Bạch rũ tròng mắt, "Ngươi muốn biết chuyện của nàng ta?"
"không, ta muốn biết muội muội của nàng ta —— nữ hài tử được tượng hình trong Thánh địa của Thiên Mật, sống ở Thánh địa của Thiên Mật. Nàng mới là Thánh nữ Thiên Mật mà tộc Thiên Mật tìm kiếm trăm năm nay." Lý Vi Nhiên chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói.
Trần Ngộ Bạch hơi khựng lại, lần này hắn tin tưởng lời hắn ta nói.
hắn ta xác thực không quên mình là ai.
Tần Tang là một vụ bê bối của hoàng tộc. Năm đó mẫu thân nàng ta ôm nàng ta trốn khỏi cung, Mộ Dung Thiên Hạ và Thái hậu Đoan Mật đều phái người đuổi giết, lại không ai quay về, nghe nói là một nhà ba người trở lại Thánh địa trong truyền thuyết của Thiên Mật.
Nhiều năm sau Tần Tang chợt xuất hiện, đôi mắt ánh lên sắc tím tinh khiết, hẳn là đặc điểm của Thánh nữ Thiên Mật trong truyền thuyết, Thái hậu Đoan Mật dùng quyền nắm giữ triều chính trao đổi, mong Mộ Dung Thiên Hạ giữ lại cho nàng một mạng.
Năm ấy Tần Tang mới bảy tuổi, bị Thái hậu Đoan Mật dùng mười tám đại hình, nghe nói lúc ấy cả kinh thành đều ngửi thấy mùi thơm của máu Thánh nữ Thiên Mật. Nàng chịu đựng qua mười tám đại hình kia, Thái hậu Đoan Mật mới tin lời của nàng: nàng đúng là trở về từ Thánh địa của Thiên Mật, nhưng trẻ người non dạ, không nhớ rõ đường đi.
Từ đó Thánh nữ Thiên Mật này liền bị Thái hậu Đoan Mật nuôi ở bên người, máu của Thánh nữ Thiên Mật quý hiếm, vì thế các quan to quý tộc ở kinh thành luôn kiêng kỵ Thái hậu Đoan Mật, Tần Tang dần dần lớn lên, thủ đoạn sắc bén, những năm gần đây Thái hậu Đoan Mật ép buộc nàng làm hết mọi chuyện đen tối, tộc Thiên Mật cũng vì Thánh nữ xuất hiện mà ngày càng đẩy mạnh thu gom lòng người.
một Thiên Mật sứ mang dòng máu không thuần nhất còn như thế, mà điều Lý Vi Nhiên hỏi chính là: kẻ tượng hình trong Thánh địa của Thiên Mật, sống ở Thánh địa của Thiên Mật, máu có thể thức tỉnh cả rồng đang ngủ say, muội muội cùng cha mẹ với Tần Tang, nàng ở đâu?
Đó mới là điều Thái hậu Đoan Mật và tộc Thiên Mật trông mong, một khi bị bọn họ biết, mới có thể thật sự khiến tộc Thiên Mật dốc toàn bộ lực lượng, làm cho thiên hạ đại loạn.
Lý Vi Nhiên cũng không trầm mê với Tần Tang, hắn chưa từng nghi ngờ lý do của nàng ta.
Trước mắt Trần Ngộ Bạch hiện lên khuôn mặt tươi cười diễm lệ khuynh thành như ngàn vạn ánh bình minh của Thiên Mật sứ, chợt thấy cũng không quá chói mắt đáng ghét.
Lý Vi Nhiên hiển nhiên hiểu sai ý, cho rằng vẻ mặt lộ ra chút phiền muộn kia là ý đành phải bó tay, liền cười, rộng lượng nói: "Suy đoán sao chiếu mệnh vốn chỉ là đoán thời vận, đều do ta khiến người khác khó chịu."
Quốc sư đại nhân đảo đảo mắt, cũng không phủ nhận.
"Hôm nay ta tới một là thăm lại bạn cũ, hai là báo lại việc này, nếu có tung tích của nàng ta, kính xin người nắm lệnh bài Huyền Vũ báo cho." Minh chủ võ lâm trẻ tuổi vẫn cười dịu dàng, lại dùng từ ‘người nắm lệnh bài Huyền Vũ’, giữa ánh mắt nghiêm nghị chính trực có một phần xúc động lo lắng cho trăm họ, khiến người ta không cách nào chỉ trích.
Ngón tay thon dài của Trần Ngộ Bạch vuốt lụa đen lạnh như băng, lẳng lặng nhìn hắn.
Lý Vi Nhiên cười ôm kiếm cáo từ. Mới vừa đi tới cửa, sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Quốc sư đại nhân: "Ngươi thật không muốn hỏi một câu về kết quả suy đoán sao chiếu mệnh của nàng ta?"
Bóng dáng cao ngất oai hùng chợt dừng lại, bước chân vẫn thong dong như cũ.
"Tộc Thiên Mật lòng dạ khó lường gây nguy hiểm cho thiên hạ, thao túng triều chính nhiều năm, hôm nay càng thêm như hổ rình mồi với võ lâm thiên hạ, Kỳ Lân đành phải bụng làm dạ chịu."
Đáp án này khiến người ta càng không cách nào chỉ trích.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt nhìn bóng lưng của hắn.
hắn lại phát hiện, những người tự mình đa tình kia, càng lạnh lẽo không nương tình hơn kẻ tự nhận là lạnh lùng cô độc nhất thiên hạ như hắn.
một cái chớp mắt thao túng bao nhiêu vận mạng con người… đang im lìm đau đớn, bị tiếng vang của kẻ ngu ngốc trong sân xuyên qua không khí đánh vỡ.
Người mà ánh mắt nhàn nhạt đang đứng trong phòng khách giật giật chân mày, trong lòng còn chưa kịp nguyền rủa mắng mỏ, người đã phi thân ra ngoài.
Từ trên cây hòe già trước sảnh chính Vạn Thiên nhảy xuống, thiếu nữ nhỏ đang giang tay giữa không trung, khuôn mặt hạnh phúc mong đợi, thấy sắp phải đập lên trên người Lý Vi Nhiên, Quốc sư đại nhân hít đến muốn thừa chân khí, trong lòng như mọc đầy gai, cuối cùng trước khi Lý Vi Nhiên đưa tay ra đỡ đã tóm được nàng.
Lý Vi Nhiên có chút ngoài ý muốn, thu hồi tay, cười nhìn sắc mặt xanh trắng cùng thiếu nữ nhỏ hăng hái bừng bừng trong ngực của bạn tốt, "Đây là?"
Giọng nói của người ôm tràn đầy mềm mại ấm áp trong lòng hết sức đè nén, không kiên nhẫn: "Đệ tử không tốt, gây chê cười rồi."hắn.
Ngày hôm sau, Kỷ Tiểu Ly thật sự bò lên cây hòe già trước sảnh chính Vạn Thiên.
Trước khi leo cây nàng đã đến Quan Tinh lâu, đêm qua sư phụ nhà nàng đói bụng xem sao cả đêm, buồn bực không vui cả đêm, lúc này đang nằm gác tay lên trán trên giường nhỏ bên cửa sổ ngủ bù.
Quốc sư đại nhân tuấn tú không giống người thường, cả người còn mặc lụa đen thêu nổi hình cát tường bằng chỉ vàng, ống tay áo của cái tay gác trên trán chảy xuống giường, lộ toàn bộ cánh tay bền chắc có lực màu sắc hoàn mỹ như Ngọc thạch, cùng một màu với khuôn mặt anh tuấn trong trẻo lạnh lùng, tóc đen dài như mực xõa tung, hô hấp đều đặn như có như không, tĩnh lặng tựa như một bức tranh tiên.
Kỷ Tiểu Ly tấm tắc tán dương, trong lòng không ngừng sùng bái nghĩ sư phụ nhà nàng dù không lộ ra thực lực biến xương trắng thành thịt tươi, cải tử hồi sinh, chỉ bằng dáng vẻ như tiên này cũng có thể khiến người ta tin phục.
Lão quản gia đã nhiều lần dặn dò nàng là Quốc sư đại nhân thích yên tĩnh, cho nên lúc này nàng không hô to gọi nhỏ, trên tay đang cầm gì đó rón rén đi đến trước mặt hắn.
Đến gần nhìn càng đẹp mắt! Kỷ Tiểu Ly nghiêm mặt đứng trước giường hắn, vui mừng nhìn sư phụ nhà nàng: hình dáng gương mặt sư phụ còn tinh tế tỉ mỉ hơn hình thú vật khắc trên lò luyện đan của nàng, lỗ mũi cao cao đôi môi thật mỏng, không chút tỳ vết nào. . . . . . Gương mặt này nhất định là dùng tiên thuật biến hóa thành, tựa như Tần Tang tỷ tỷ. (LPH: chị so sánh quốc sư đại nhân khuynh thành của em với thú vật thế à?)
Nào có người thật nào đẹp đến như vậy chứ?
Ưm, lần sau phải bảo Kỷ Nam lấy mấy xấp lụa màu trắng! Nàng tính toán kỳ vọng, sư phụ mặc đồ trắng nhất định càng đẹp hơn màu đen!
Ánh mắt của nàng quá nóng bỏng, Trần Ngộ Bạch bị ánh mắt sáng quắc đốt đến tỉnh.
Người bình thường rất cảnh giác, hôm nay ngay cả nàng đi tới cũng không phát hiện, vừa mở mắt ra liền chạm vào một đôi mắt nóng bỏng thích thú, cảm giác xa lạ kia là lần đầu kể từ khi khai thiên lập địa, sau lưng hắn cũng hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng trên mặt đương nhiên vẫn là vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc: "Ai cho ngươi vào?"
Kỷ Tiểu Ly thấy hắn tỉnh liền lập tức dâng vật trong tay lên —— nhưng sao Trần Ngộ Bạch có thể nhận? Ghét bỏ cau mày nhìn chằm chằm khối lụa màu đen hỏi: "Ngươi trộm y phục của ta?"
"không phải! Đây là ta làm!" Nàng kiêu ngạo lại tự hào ưỡn ngực, "Cho sư phụ thay đổi! Sau này sư phụ cũng không cần mỗi ngày đều phải mặc cùng một bộ y phục nữa!"
Trần Ngộ Bạch suy nghĩ lời của nàng, ánh mắt từ từ nhắm lại.
Người mỗi ngày cả người đều mặc lụa đen trị giá nghìn vàng, cũng không bao giờ mặc một bộ hai lần, từ từ nhắm hai mắt lại.
Chớ tức giận, trong lòng hắn run rẩy tự nói với mình, giữ lại nàng còn có nơi hữu dụng, dù sao ổn định cả thiên hạ khó khăn hơn nhiều so với trừng trị nàng.
Nhưng mà. . . . . . thật sự khó hơn?
Quốc sư đại nhân cũng không thể thuyết phục mình!
hắn cứ vậy giùng giằng có muốn một chưởng đánh chết nàng hay không, Kỷ Tiểu Ly lại không chút cảm kích, ôm y phục cười híp mắt nghĩ: xem ra sư phụ thật rất cảm động nha! Nén nước mắt nén đến nỗi mắt cũng nhắm lại!
"Sư phụ, " giọng của nàng bởi vì thương hại mà mềm nhũn, nghe thật chân thành, dứt khoát giống đang cam kết: "Sau này chỉ cần rãnh rỗi ta liền làm y phục cho người, nhất định nhất định không để người chỉ mặc một bộ y phục như vậy."
Người đóng chặt đôi mắt liền chậm rãi mở ra, ánh mắt cực kỳ phức tạp khó tả nhìn nàng.
Nàng lại bổ sung một câu: "Sau khi thành tiên cũng sẽ làm cho sư phụ! Đến lúc đó ta đọc thần chú, ngày ngày sư phụ đều có quần áo mới để mặc!"
thật là thần chú xa xỉ.
Lời nói thật hùng hồn.
Trần Ngộ Bạch cảm thấy vô lực chưa từng có, khí lực giơ tay lên đập chết nàng cũng không có.
Đối mặt với chân thành cùng mong đợi không có chút tạp niệm như vậy, lần đầu tiên hắn biết đến cảm giác bó tay hết cách.
"Đại nhân, minh chủ võ lâm xin gặp đại nhân." Tiểu Thiên cẩn thận đứng xa xa ngoài cửa bẩm báo.
Trần Ngộ Bạch chưa từng tha thiết mong có người đến tìm như thế —— từ trên giường lật người, phất tay áo đuổi thiếu nữ nhỏ mở mắt trông mong nhìn hắn, hắn không quay đầu sãi bước đi ra ngoài.
**
Nắm giữ lệnh bài Kỳ Lân - Lý Vi Nhiên, xuất thân từ thế gia đứng đầu võ lâm - Lý gia, một tay bảy mươi hai chiêu kiếm pháp Kỳ Lân tinh diệu tuyệt luân, độc bá thiên hạ.
Lúc hắn hai mươi tuổi dùng kiếm thuật thắng cốc chủ của Ám Dạ - Lương Phi Phàm một chiêu, kế tục lệnh bài Ám Dạ rồi rời cốc, năm năm sau đã là minh võ lâm chủ hiệu lệnh võ lâm.
Anh hùng trẻ tuổi, dáng dấp lại tuấn tú đa tình, cả người áo xanh đạp kiếm mà đến, thật là công tử văn nhã, dịu dàng như Ngọc.
"đã lâu không gặp!" Công tử văn nhã ôm kiếm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tướng mạo của bạn cũ lại càng thâm sâu hơn trước."
Gần đây Quốc sư đại nhân rất ghét bị người khen tướng mạo, lạnh nhạt gật đầu một cái với đương kim minh chủ võ lâm.
"Ngươi cũng không được như xưa." Tiểu đồng dâng trà rồi lui ra, hắn nhàn nhạt nói với minh chủ võ lâm.
Năm đó Lý Vi Nhiên và hắn cùng tuổi vào Ám Dạ cốc, giao tình rất tốt, cũng biết rõ tính khí của hắn, lơ đễnh, trái lại còn cười nói: "Quốc sư đại nhân cao quý có một không hai, nhàn hạ yên tĩnh, người trong giang hồ chúng ta đương nhiên không bì được."
Trần Ngộ Bạch giương mắt nhìn về phía hắn, tay áo bằng lụa đen khoác lên một góc bàn bằng gỗ hoa lê, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn cứng rắn, lạnh giọng nói: "Có nhàn hạ yên tĩnh hơn nữa so ra cũng kém sự khác lạ trời sinh của tộc Thiên Mật, Thiên Mật sứ Tần Tang dáng dấp khuynh thành nổi danh khắp kinh thành, bao nhiêu người quỳ gối dưới váy, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
Lý Vi Nhiên cười cúi đầu xuống, lắc đầu cười nói: "Đúng vậy, đúng thật là rất đẹp."
hắn thẳng thắn như vậy, ngược lại Trần Ngộ Bạch liền không còn lời nào để nói.
Yên lặng hồi lâu, Lý Vi Nhiên chợt cười nhạt mà nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng như thế, ta đối với nàng ấy, đúng là. . . . . . Nhưng ta không quên ta là ai. Cho dù thế nào, bạn cũ có lòng quý trọng lo lắng, cũng nên cảm tạ!"
Ai quý trọng lo lắng cho hắn?!
Quốc sư đại nhân cảm giác sao chung quanh mình, tất cả đều là người tự đa tình vậy?
"Ngươi chưa quên ngươi là ai, vậy chuyện tay nàng ta cầm Lệnh bài Kỳ Lân là thế nào? Lý Vi Nhiên, ngươi chưa quên ngươi là ai, nhưng dường như ngươi quên mất nàng ta là ai. Thiên Mật đã rục rịch ngóc đầu dậy nhiều năm, Thái hậu Đoan Mật nắm giữ hậu cung, cha ruột của Đại hoàng tử lại là trưởng tử thừa hưởng huyết thống Thiên Mật, một khi lệnh bài Ám Dạ rơi vào tay bọn họ, sớm muộn gì thiên hạ cũng có biến." Mắt lạnh của Trần Ngộ Bạch nhìn nét cười khổ không thể làm gì dâng lên trong mắt bạn tốt, ý càng lạnh hơn: "Thánh thượng truyền Lệnh bài Thanh Long cho Nhị hoàng tử, chính là tỏ rõ ý đó. Ngươi chưa quên ngươi là ai? Xinh đẹp như hoa trước mặt, khắp võ lâm thiên hạ này, ngươi thật sự chưa quên?"
"Chưa hề." Minh chủ võ lâm trẻ tuổi thu lại nụ cười khổ, khẽ mỉm cười nghiêm nghị mà nói: "Quốc sư đại nhân có biết vì sao trên người Tần Tang lại xuất hiện dòng máu cực âm trăm năm chưa từng có của Thiên Mật?"
Quốc sư đại nhân cười mỉm.
Lý Vi Nhiên nở nụ cười, "Ha, ta quên Quốc sư đại nhân thần cơ diệu toán, nhất định là đã biết."
"Ta suy đoán từ sao chiếu mệnh của nàng ta." Quốc sư đại nhân lạnh lùng thừa nhận.
Lý Vi Nhiên gật đầu cười, "Ta đến là vì thế."
Trần Ngộ Bạch rũ tròng mắt, "Ngươi muốn biết chuyện của nàng ta?"
"không, ta muốn biết muội muội của nàng ta —— nữ hài tử được tượng hình trong Thánh địa của Thiên Mật, sống ở Thánh địa của Thiên Mật. Nàng mới là Thánh nữ Thiên Mật mà tộc Thiên Mật tìm kiếm trăm năm nay." Lý Vi Nhiên chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói.
Trần Ngộ Bạch hơi khựng lại, lần này hắn tin tưởng lời hắn ta nói.
hắn ta xác thực không quên mình là ai.
Tần Tang là một vụ bê bối của hoàng tộc. Năm đó mẫu thân nàng ta ôm nàng ta trốn khỏi cung, Mộ Dung Thiên Hạ và Thái hậu Đoan Mật đều phái người đuổi giết, lại không ai quay về, nghe nói là một nhà ba người trở lại Thánh địa trong truyền thuyết của Thiên Mật.
Nhiều năm sau Tần Tang chợt xuất hiện, đôi mắt ánh lên sắc tím tinh khiết, hẳn là đặc điểm của Thánh nữ Thiên Mật trong truyền thuyết, Thái hậu Đoan Mật dùng quyền nắm giữ triều chính trao đổi, mong Mộ Dung Thiên Hạ giữ lại cho nàng một mạng.
Năm ấy Tần Tang mới bảy tuổi, bị Thái hậu Đoan Mật dùng mười tám đại hình, nghe nói lúc ấy cả kinh thành đều ngửi thấy mùi thơm của máu Thánh nữ Thiên Mật. Nàng chịu đựng qua mười tám đại hình kia, Thái hậu Đoan Mật mới tin lời của nàng: nàng đúng là trở về từ Thánh địa của Thiên Mật, nhưng trẻ người non dạ, không nhớ rõ đường đi.
Từ đó Thánh nữ Thiên Mật này liền bị Thái hậu Đoan Mật nuôi ở bên người, máu của Thánh nữ Thiên Mật quý hiếm, vì thế các quan to quý tộc ở kinh thành luôn kiêng kỵ Thái hậu Đoan Mật, Tần Tang dần dần lớn lên, thủ đoạn sắc bén, những năm gần đây Thái hậu Đoan Mật ép buộc nàng làm hết mọi chuyện đen tối, tộc Thiên Mật cũng vì Thánh nữ xuất hiện mà ngày càng đẩy mạnh thu gom lòng người.
một Thiên Mật sứ mang dòng máu không thuần nhất còn như thế, mà điều Lý Vi Nhiên hỏi chính là: kẻ tượng hình trong Thánh địa của Thiên Mật, sống ở Thánh địa của Thiên Mật, máu có thể thức tỉnh cả rồng đang ngủ say, muội muội cùng cha mẹ với Tần Tang, nàng ở đâu?
Đó mới là điều Thái hậu Đoan Mật và tộc Thiên Mật trông mong, một khi bị bọn họ biết, mới có thể thật sự khiến tộc Thiên Mật dốc toàn bộ lực lượng, làm cho thiên hạ đại loạn.
Lý Vi Nhiên cũng không trầm mê với Tần Tang, hắn chưa từng nghi ngờ lý do của nàng ta.
Trước mắt Trần Ngộ Bạch hiện lên khuôn mặt tươi cười diễm lệ khuynh thành như ngàn vạn ánh bình minh của Thiên Mật sứ, chợt thấy cũng không quá chói mắt đáng ghét.
Lý Vi Nhiên hiển nhiên hiểu sai ý, cho rằng vẻ mặt lộ ra chút phiền muộn kia là ý đành phải bó tay, liền cười, rộng lượng nói: "Suy đoán sao chiếu mệnh vốn chỉ là đoán thời vận, đều do ta khiến người khác khó chịu."
Quốc sư đại nhân đảo đảo mắt, cũng không phủ nhận.
"Hôm nay ta tới một là thăm lại bạn cũ, hai là báo lại việc này, nếu có tung tích của nàng ta, kính xin người nắm lệnh bài Huyền Vũ báo cho." Minh chủ võ lâm trẻ tuổi vẫn cười dịu dàng, lại dùng từ ‘người nắm lệnh bài Huyền Vũ’, giữa ánh mắt nghiêm nghị chính trực có một phần xúc động lo lắng cho trăm họ, khiến người ta không cách nào chỉ trích.
Ngón tay thon dài của Trần Ngộ Bạch vuốt lụa đen lạnh như băng, lẳng lặng nhìn hắn.
Lý Vi Nhiên cười ôm kiếm cáo từ. Mới vừa đi tới cửa, sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Quốc sư đại nhân: "Ngươi thật không muốn hỏi một câu về kết quả suy đoán sao chiếu mệnh của nàng ta?"
Bóng dáng cao ngất oai hùng chợt dừng lại, bước chân vẫn thong dong như cũ.
"Tộc Thiên Mật lòng dạ khó lường gây nguy hiểm cho thiên hạ, thao túng triều chính nhiều năm, hôm nay càng thêm như hổ rình mồi với võ lâm thiên hạ, Kỳ Lân đành phải bụng làm dạ chịu."
Đáp án này khiến người ta càng không cách nào chỉ trích.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt nhìn bóng lưng của hắn.
hắn lại phát hiện, những người tự mình đa tình kia, càng lạnh lẽo không nương tình hơn kẻ tự nhận là lạnh lùng cô độc nhất thiên hạ như hắn.
một cái chớp mắt thao túng bao nhiêu vận mạng con người… đang im lìm đau đớn, bị tiếng vang của kẻ ngu ngốc trong sân xuyên qua không khí đánh vỡ.
Người mà ánh mắt nhàn nhạt đang đứng trong phòng khách giật giật chân mày, trong lòng còn chưa kịp nguyền rủa mắng mỏ, người đã phi thân ra ngoài.
Từ trên cây hòe già trước sảnh chính Vạn Thiên nhảy xuống, thiếu nữ nhỏ đang giang tay giữa không trung, khuôn mặt hạnh phúc mong đợi, thấy sắp phải đập lên trên người Lý Vi Nhiên, Quốc sư đại nhân hít đến muốn thừa chân khí, trong lòng như mọc đầy gai, cuối cùng trước khi Lý Vi Nhiên đưa tay ra đỡ đã tóm được nàng.
Lý Vi Nhiên có chút ngoài ý muốn, thu hồi tay, cười nhìn sắc mặt xanh trắng cùng thiếu nữ nhỏ hăng hái bừng bừng trong ngực của bạn tốt, "Đây là?"
Giọng nói của người ôm tràn đầy mềm mại ấm áp trong lòng hết sức đè nén, không kiên nhẫn: "Đệ tử không tốt, gây chê cười rồi."hắn.
/72
|