Uổng Công Tính Kế

Chương 27

/72


Edit: Lam Phượng Hoàng

"Sư phụ tới để đón ta về sao?" Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt trong trẻo tràn đầy cầu khẩn.

Mấy ngày không gặp, một lời này của nàng làm tim Trần Ngộ Bạch đột nhiên nóng lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang phía nàng, chạm vào đôi mắt trong veo của nàng, nóng ấm trong trái tim hắn càng tăng cao.

Lúc này Công chúa Diễm Dương vội vàng lên tiếng cắt đứt: "Tiểu Ly, hôm nay sư phụ con đến là muốn thay con làm mai! Con sẽ lập gia đình, không cần phải đến phủ Quốc sư nữa!"

Kỷ Đình vừa nghe liền nhíu mày, trầm giọng nói với công chúa Diễm Dương: "Diễm Dương! Chuyện này chưa định, ngay trước mặt hài tử nàng lại nói lảm nhảm gì vậy!"

Công chúa Diễm Dương bị ông quát lớn, không tình nguyện hừ một tiếng, nhưng cũng không dám mở miệng nhiều lời nữa.

Nhất thời tất cả mọi người đều không nói lời nào, trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Trần Ngộ Bạch nhìn học trò nhà hắn, khẽ cười đứng lên, dịu dàng hỏi: "Tiểu Ly, vi sư hỏi ngươi: ngươi có nguyện ý gả vào Phủ Thượng thư hay không?"

Ba người lớn của phủ Trấn Nam Vương đồng loạt lắp bắp kinh hãi.

Vì hôn sự này bọn họ đã thảo luận nhiều lần, nhưng không ai nghĩ tới phải trực tiếp hỏi Tiểu Ly —— nghĩ đến, hài tử kia có thể hiểu cái gì đây?

Cho nên nghe Quốc Quốc sư đại nhân hỏi như vậy, bọn họ hơi giật mình nhìn Quốc sư đại nhân, lại đồng thời lập tức nhìn ngược về phía Tiểu Ly.

Tiểu Ly cũng kinh hãi, bất quá cũng không phải bởi vì nàng có nguyện ý gả vào Phủ Thượng thư hay không, mà là —— sư phụ nhà nàng. . . . . . lại còn cười nha!

thì ra sư phụ nhà nàng cũng biết cười?!

Nàng ngơ ngốc tại chỗ, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi cong, ánh mắt khiếp sợ lại si mê nhìn hắn, vẻ mặt Trần Ngộ Bạch càng dịu dàng, nói với nàng: "Ngươi đừng sợ, trong lòng nghĩ thế nào liền nói hết ra. Hôm nay cha mẹ ngươi đều ở đây, bọn họ sẽ làm chủ cho ngươi. Sở Hạo Nhiên kia là con trai độc nhất của Phủ Thượng thư, lần trước Sở Thượng Thư cha hắn mang theo hắn tới cửa, xin ta đổi bát tự, các ngươi đã gặp nhau một lần, ngươi còn nhớ rõ hắn chứ?"

Dĩ nhiên Kỷ Tiểu Ly còn nhớ, gật đầu một cái nói: "Dạ! Sư phụ! Ta nhớ rõ người kia! Bọn Liên Y nói mệnh hắn phải chịu cô độc, mệnh số đã định đời này hắn không thể có vợ, ngay cả hồ ly chín đuôi chuyển thế cũng có thể đang khỏe mạnh bị hắn khắc chết chín lần!"

Lộn xộn lung tung gì vậy! Công chúa Diễm Dương vừa nghe liền trợn mắt nhìn tiểu nha đầu, tức giận nói: "Đó đều là nói hưu nói vượn! Ngươi tự nhìn ngươi đi, không phải ngươi vẫn sống tốt sao! Có thể thấy được những lời đồn kia đều là nói bậy! Nếu không lúc ngươi gặp hắn ở phủ Quốc sư, hắn liền khắc chết ngươi!"

Kỷ Tiểu Ly lắc đầu một cái, "Ai nói? Những ngày con đi theo sư phụ đã cọ được thật nhiều tiên khí, hôm nay dĩ nhiên là yêu tà khó xâm! Nhưng nếu thật sẽ gả đi, con sẽ không thể ở cạnh sư phụ, dần dần sẽ không còn tiên khí, khó chắc sẽ không bị hắn khắc chết!" Nàng nói lý lẽ thật rất hùng hồn. Mặc dù vừa nghe cũng biết là ngụy biện nhưng. . . . . . nghe cũng rất có đạo lý.

Trấn Nam Vương phi nhất thời liền đánh trống lớn lui quân, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Kỷ Đình: chuyện như vậy, thà tin là có, không thể nói là không. Huống chi đứa bé Kỷ Tây kia cũng rất tốt! Tuy ngoài miệng Công chúa Diễm Dương không buông tha người, nhưng lại không thật sự xuống tay độc ác với Tiểu Ly, ít nhất không lo gì đến tánh mạng. Kỷ Đình hiểu ý của bà, trong lòng ông lại càng nghiêng về Kỷ Tây. Trầm ngâm chốc lát, ông hỏi Trần Ngộ Bạch: "Quốc sư đại nhân, không biết rốt cuộc bát tự của hai hài tử có hợp hay không?"

Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười với Trấn Nam Vương, cất giọng chân thành tha thiết nói: "Trước khi tại hạ tới nơi này, đã được Thái hậu Từ Hiếu nương nương dặn dò, xin Vương gia cứ yên tâm, chỉ cần Vương gia gật đầu đồng ý hôn sự này, bát tự của Sở công tử và tiểu thư quý phủ. . . . . . nhất định là do trời tác hợp."

Lời này của Quốc sư đại nhân vừa nghe là nể mặt mũi của phủ Trấn Nam Vương và Thái hậu Từ Hiếu. Nhưng Kỷ Đình vừa nghe, liền biết nhất định là Diễm Dương đã nhúng tay vào —— nếu Thái hậu nương nương đã có ý chỉ, hôm nay nhà hắn từ chối hôn sự này cũng không sao, nếu giao bát tự của Tiểu Ly cho Quốc sư đại nhân, cho dù là thật xấu, Quốc sư đại nhân cũng chỉ có thể nói là do trời tác hợp. Sau đó Tiểu Ly nhất định phải gả đi! (LPH: xì, có đưa thì ảnh cũng có tính được đâu. Bạch ca: nói gì??? LPH: ôm dép chạy)

Trong lòng Kỷ Đình nhất thời giận dữ.

"Kính xin Quốc sư đại nhân chuyển lời với Phủ Thượng thư: cảm tạ Thượng thư đại nhân đã yêu mến, nhưng dưới dối chúng ta chỉ có một nữ nhi là Tiểu Ly, từ nhỏ bị làm hư, mặc dù đã được làm lễ vấn tóc, nhưng vẫn u mê không hiểu chuyện, chúng ta còn muốn giữ nàng lại bên người dạy thêm hai năm." Trong lòng Kỷ Đình đã có quyết định, lúc này liền nói như vậy.

Tới làm mai mối, Quốc sư đại nhân không lộ chút vẻ trách tội nào, ngược lại gật đầu một cái, nói: "thật ra thì hôm nay hoàng thượng cũng quá vui mừng, tán gẫu với Thượng thư đại nhân vài câu. Vừa vặn Tiểu Ly là học trò của ta, liền bảo ta thuận đường tới hỏi ý tứ. đã thế, ta sẽ thay quý phủ từ chối Phủ Thượng thư."

Công chúa Diễm Dương thấy bọn họ ngươi một lời ta một câu khiến mọi chuyện hỏng bét, cũng biết trong lòng gấp gáp đến mức nào, vội vàng thỉnh cầu Kỷ Đình: "Vương gia! Phủ Thượng thư thành tâm cầu hôn, Vương gia làm như vậy không khỏi là quá ngăn người ngoài ngàn dặm!"

Kỷ Đình bực bội việc bà ta táy máy tay chân vào chuyện này, thiếu chút nữa cắt đứt việc lớn cả đời của Tiểu Ly, lạnh lùng nói: "Nếu thành tâm đến cầu nữ nhi của ta, cầu thêm hai lần, chờ thêm mấy năm cũng không là quá."

"Đúng vậy đó, " Vương Phi cũng vội vàng khuyên công chúa Diễm Dương: "Diễm Dương, tuổi Tiểu Ly còn nhỏ, các ca ca phía trên cũng chưa lập gia đình, để con bé ở lại nhà thêm mấy năm đi! Dầu gì chờ Kỷ Đông trở về cũng không muộn?"

Mặt Kỷ Đình phủ sương lạnh, Vương Phi lại nhắc tới con trai lớn, Diễm Dương không cam lòng cũng chỉ có thể tạm thời xếp cờ im trống, ở một bên không tiếng động căm hận vặn vặn khăn.

Trấn Nam Vương phi thấy trên mặt công chúa Diễm Dương đầy căm hận, lo lắng sau đó bà ta lại tìm Tiểu Ly gây phiền toái, vừa lúc Quốc sư đại nhân đang ở đây, bà nhanh trí nghĩ đến, cười nói với Quốc sư đại nhân: "Nếu hôm nay Quốc sư đại nhân đã tới, Tiểu Ly liền theo Quốc sư đại nhân trở về thôi! Hưu mộc, con bé ở nhà mấy ngày nay, ngày ngày đều lẩm bẩm nghĩ đến bài học!"

Ở một bên hai mắt Kỷ Tiểu Ly tỏa sáng mạnh mẽ gật đầu: Ta muốn tu tiên! không muốn lập gia đình!

Nhưng Trần Ngộ Bạch lại có chút băn khoăn: hắn phụng mệnh tới cửa làm mai, hôn sự không thành, lại mang cô dâu về phủ của mình . . . . . . Sợ rằng Phủ Thượng thư sẽ hoài nghi hắn cản trở bên trong.

"Sư phụ. . . . . ." Tiểu Ly thấy hắn làm như không muốn, đôi mắt đẫm lệ lưng tròng gọi hắn một tiếng.

Trần Ngộ Bạch cau mày ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cặp mắt kia thật là . . . . . Được rồi, đúng là hắn tới cản trở, bị hoài nghi cũng không oan uổng.

hắn gật đầu, lòng bàn chân Tiểu Ly lập tức như bôi dầu chạy vội ra ngoài, dọn dẹp hành lý đi cùng hắn.

**

trên xe ngựa trở về phủ Quốc sư, rõ ràng cho thấy nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tan, suốt dọc đường tiểu nha đầu lộ vẻ như khóc tang, đứng ngồi không yên.

Trần Ngộ Bạch nhìn mấy lần cảm thấy trong lòng buồn phiền luống cuống, định nhắm mắt lại không nhìn nàng.

Bên trong xe ngựa xa hoa có bố trí mấy cái bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương đỏ, phía trên để mấy cái lư hương tinh xảo, bên trong đang đốt nguyệt linh hương giúp an thần tĩnh trí. Quốc sư đại nhân thoải mái tựa vào một bên gối mềm, vốn nên ở nơi tràn ngập mùi thơm nhắm mắt dưỡng thần, ngủ một chút, mà bên người lại soàn soàn soạt soạt không yên, rốt cuộc hắn không ngủ được, không vui mở mắt.

Trần Ngộ Bạch không kiên nhẫn hỏi nàng: "Ngươi nhích tới nhích lui làm gì?"

"Ta. . . . . . Sư phụ, ta muốn cưỡi ngựa." Sắc mặt Kỷ Tiểu Ly có chút khó coi, ấp a ấp úng bỏ qua trọng điểm mà cầu xin.

"không cho phép!" Trần Ngộ Bạch cau mày quát lớn: "cô nương mà cưỡi ngựa gì chứ! Cũng là bởi vì ngươi cả ngày bướng bỉnh gây sự, phủ Trấn Nam Vương mới có thể gấp không thể chờ mà muốn gả ngươi ra ngoài!"

Sắc mặt Kỷ Tiểu Ly kém hơn mấy phần, hít một hơi tự kiềm chế, nhẫn nhịn, nàng nhẹ giọng kháng nghị lời của hắn: "Sư phụ, người nhà ta cũng rất thương ta, chỉ cần ta không muốn, bọn họ sẽ không ép ta lập gia đình!"

Trần Ngộ Bạch vừa nghe liền không ngừng cười lạnh: "Thương ngươi? Bọn họ có con gái ruột thịt của mình, sao có thể đặt ngươi ở vị trí thương yêu nhất? Cho dù mấy ca ca kia của ngươi. . . . . . lo trước lo sau, hữu dũng vô mưu, bọn họ có thể lấy cái gì để thương ngươi?"

Người bình thường bị hắn rống một câu liền rúc cổ trốn thật xa, hôm nay lại cố chấp không ngừng, sắc mặt ấm ức lại vẫn muốn cãi cọ với hắn: "Sư phụ nói không đúng! Thương yêu chính là thương yêu, cũng không phải là đua ngựa mà phân vị trí thứ nhất thứ hai! không phải hôm nay phụ thân đã từ chối hôn sự sao? Mẫu thân còn để ta đi theo sư phụ!"

Trong lòng Trần Ngộ Bạch mắng nàng ngu xuẩn, hắn khinh thường nghĩ: đó là bởi vì hắn tới! Hôm nay nếu không phải là hắn tới, sợ rằng lúc này phủ Trấn Nam Vương đang chuẩn bị sính lễ cho nàng!

Cũng may. . . . . . hôm nay hắn tới.

Cũng may cho dù có nhiều người nặng nhẹ với nàng, vẫn còn có hắn.

Nghĩ tới đây, Trần Ngộ Bạch có loại cảm giác phiền não nhục chí rồi lại vinh dự thỏa mãn.

Xe ngựa nhỏ nhẹ đung đưa, mùi thơm Nguyệt linh hương nhàn nhạt như mộng, ánh sáng trong xe có vẻ hơi mờ tối, tròng mắt đen của Quốc sư đại nhân trầm trầm, nhìn không rõ vẻ mặt. "Kỷ Tiểu Ly, " hắn chợt lẳng lặng mở miệng, "Sau này. . . . . . Ngươi hãy ở cùng ta."

đi theo ta, tuy rằng ta cũng không nơi nương tựa, nhưng vẫn thừa sức bảo vệ ngươi.

hắn nói xong lời này liền cảm thấy lỗ tai nóng ran. Nhưng rũ mắt hồi lâu, lại không nghe thấy nàng trả lời.

Quốc sư đại nhân cực kỳ không vui, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt học trò nhà hắn rã rời, vô lực mềm nhũn tựa vào bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương đỏ, sắc mặt rất khó nhìn.

"Ngươi làm sao vậy?" Mặt Quốc sư đại nhân trầm trầm, giọng thật không tốt, hỏi: "Ngươi nghe được lời ta vừa nói chứ?"

"Nghe được. . . . . ." Kỷ Tiểu Ly gật đầu một cái, lại bởi vì gật đầu tác động, không nhịn được nữa bụm miệng: "thật. . . . . . buồn nôn. . . . . ."

Quốc sư đại nhân giận tím mặt! Mặt trầm đến sắp rỉ ra nước rồi —— nàng thế mà… dám can đảm! Ghét bỏ, ghê tởm lời của hắn!

Nhưng Kỷ Tiểu Ly đã không thể để ý tới sắc mặt của hắn —— nàng thật sự say xe ngựa! Sao lại không đồng ý để nàng ra ngoài cưỡi ngựa chứ oa oa oa. . . . . . thật khó chịu! thật muốn ói! Nàng không nhịn được, che miệng gấp gáp tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng gấp gáp ôm cái lư hương vội mở nắp —— "Ụa. . . . . ."

Quốc sư đại nhân chợt ngừng thở, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng ngồi về chỗ cũ, hắn đặt tay lên đầu gối, ngón tay thon dài nắm thật chặt thành nấm đấm. . . . . .

"Kỷ, Tiểu, Ly!"

Tiếng rống giận dữ khiến núi rung đất lở từ trong xe ngựa truyền ra, người kéo xe tám ngựa vẫn như không bước chân ngay ngắn, lão quản gia đánh xe ngay cả lông mày cũng không nhăn lại, nhẹ giọng hát tiểu khúc, vui rạo rực nhàn nhã vội đánh xe về phủ. . . . . .

/72

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status