Lại nói, theo lời đề nghị của gã “sứ tiết gian tế”, Giang Phong đã truyền lệnh thân binh của Vương Đại tướng quân và Cấm vệ quân lui ra ngoài hết. Chỉ riêng họ Vương ở lại cùng Giang Phong nghị sự. Cả hai nhìn gã ta chờ đợi.
Gã ta nhìn trước ngó sau một lượt, xem ra rất thận trọng, đoạn nói với Giang Phong :
- Đại nhân quả là một người tùy hòa thân thiết, tấm lòng của đại nhân quảng khoát như biển cả vô biên, trí tuệ của đại nhân chiếu sáng cả mặt đất bao la, phẩm cách của đại nhân thuần khiết như ánh trăng minh lượng, phong độ của đại nhân tuấn dật cả thế gian khó ai sánh kịp, uy nghiêm của đại nhân có thể sánh với các bậc thần minh vĩ đại, tên tuổi của đại nhân có thể lưu mãi với các vị tiền hiền … (rút gọn mấy nghìn chữ).
Cả Giang Phong và Vương Đại tướng quân đều đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ kinh ngạc. Họ Vương đã chứng kiến phần nào “bản lãnh” của gã rồi, mà giờ vẫn phải lắc đầu thầm than : quả là phần tử đặc biệt nguy hiểm.
Hai người yên lặng nghe gã nói xong, Giang Phong khẽ mỉm cười, nói :
- Vào thẳng vấn đề được rồi. Ta muốn nghe những gì thực tế một chút.
Gã ta có hơi ngạc nhiên, “bản lãnh” kia của gã lần nào sử dụng cũng đều linh nghiệm cả, sao lần này gặp bọn Giang Phong lại mất linh. Gã liền thay đổi thái độ, lựa lời nói :
- Đại nhân. Các vị trưởng lão của tôn tộc đang có kế hoạch chấn hưng Viêm tộc, chỉnh đốn triều cương, khôi phục uy danh của Đức Thần Nông. Ta hy vọng đại nhân có thể phối hợp. Nếu sự thành, tên tuổi của đại nhân có thể lưu trong thanh sử, được con cháu nghìn đời sau truyền tụng.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Khôi phục uy danh của tổ tiên là nghĩa vụ thiêng liêng của mỗi tộc nhân Thần Nông thị. Nhưng các ngươi định làm thế nào, có khả thi hay không ? Nếu là kế hoạch bất khả thi thì dù có cố gắng thế nào cũng vô ích thôi, và đương nhiên ta sẽ cũng chẳng có hứng thú.
Gã ta thấy Giang Phong có vẻ xiêu lòng, thầm hứng khởi, cố gắng thuyết phục thêm :
- Đại nhân. Thần Nông thị chúng ta sở dĩ bị Bắc triều Hữu Hùng thị khi áp, chủ yếu là do chúng ta không đoàn kết nhất trí. Chỉ cần Thần Nông chư tộc đều đoàn kết xung quanh tôn tộc thì sợ gì bọn Hữu Hùng thị kia chứ. Khi đó thậm chí chúng ta còn có thể đại lực bắc chinh, cử đại quân tiến vào cao nguyên Hoàng thổ, rửa nỗi nhục bọn chúng tiến chiếm Bình Nguyên trước đây.
Gã biết đa số người phương nam đều kỳ vọng có ngày Thần Nông chư tộc đại quân tiến vào cao nguyên Hoàng Thổ để rửa nỗi nhục kinh đô Bình Nguyên bị Bắc triều Hữu Hùng thị chiếm đóng trước đây. Do đó đã vẽ nên tương lai tươi sáng đó. Thấy Giang Phong ra chiều suy tư, gã lại đốc thêm :
- Đại nhân. Cơ hội để Thần Nông thị phục hưng đang ở trước mắt. Nếu đại nhân ủng hộ kế hoạch các tộc liên minh của tôn tộc, đương nhiên đại nhân sẽ là một trong những người khởi xướng, đường danh vọng tương lai sẽ tươi sáng không sao lường nổi a.
Giang Phong quay sang hỏi Vương Đại tướng quân :
- Lão thấy đề nghị của gã thế nào ?
Vương Đại tướng quân nói :
- Đại nhân đừng nghe những lời nhảm nhí của gã ta. Các tộc đoàn kết lại xung quanh Hà tộc, đối với Thần Nông thị có lợi hay có hại còn chưa biết được. Gì mà tương lai tươi sáng không sao lường nổi. Rõ ràng là những lời nhảm nhí.
Gã kia trừng mắt nhìn họ Vương, cãi lại ngay :
- Những gì ta nói ra rõ ràng lời lời châu ngọc, sao ngươi dám bảo là nhảm nhí. Các tộc đoàn kết sao lại có hại được chứ. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu nói “Đoàn kết là sức mạnh” hay sao ? Hay ngươi là gian tế của Bắc triều, muốn phá hoại khối đoàn kết toàn dân tộc.
Vương Đại tướng quân bị gã ta chụp mũ, vô cùng tức giận, xắn tay áo chỉ mặt gã quát lớn :
- Gã gian tế to gan lớn mật kia. Sao ngươi dám quật ngược lại đổ cho ta là gian tế ?
Gã ta khí định thần nhàn, từ từ nói :
- Nếu không phải là gian tế của Bắc triều, tại sao ngươi lại phản đối các tộc đoàn kết kháng giặc.
Vương Đại tướng quân nổi xung quát :
- Ngươi đừng có cắt bớt câu chữ rồi xuyên tạc lời nói của ta chứ. Không phải ta có ý phản đối các tộc đoàn kết …
Gã ta lập tức cắt lời :
- Vậy là lão ủng hộ kế hoạch các tộc đoàn kết chống giặc. Thế thì hay lắm.
Nói đoạn gã quay sang cung kính nói với Giang Phong :
- Kế hoạch rất khả thi. Vì tương lai của Thần Nông chư tộc, xin đại nhân hãy quyết định.
Vương Đại tướng quân nộ khí xung thiên, ánh mắt đỏ ngầu, vung chân đá gã ta bay vào một góc, rồi vội vàng quay sang giải thích với Giang Phong :
- Đại nhân minh xét. Thuộc hạ không có ý phản đối các tộc đoàn kết chống giặc. Chỉ vì nếu để Hà tộc lãnh đạo liên minh chư tộc, e sẽ có hại đến lợi ích của toàn tộc. Hà tộc nhuyễn nhược vô năng, sợ mạnh hiếp yếu, lại tham quyền hám lợi, bài xích những người khác tộc … Những chuyện đó chắc đại nhân cũng đã nghe nhiều rồi. Liên minh mà do bọn họ lãnh đạo, chắc chắn sẽ là đại họa đối với Thần Nông chư tộc. Có khi Hà tộc thống lĩnh Thần Nông chư tộc đầu hàng Hữu Hùng thị cũng không chừng.
Xem ra Hà tộc danh thanh không mấy tốt a. Giang Phong mỉm cười nói :
- Được rồi. Chuyện này ta tự có chủ trương.
Nói đoạn Giang Phong quay sang gã “sứ tiết gian tế” hỏi :
- Nếu ta ủng hộ Hà tộc thì sẽ có thực tế lợi ích gì. Chúng ta đều biết những lời nói suông chẳng hề có chút giá trị.
Gã ta đang cố gượng ngồi dậy, nhăn nhó nói :
- Nếu đại nhân ủng hộ tôn tộc, tôn chủ sẽ phong vương cho đại nhân để đại nhân cai trị vùng đất tây nam này. Tôn chủ cũng có thể viện trợ cho đại nhân những sản vật của phương bắc mà đại nhân cần. Lúc đó đại nhân sẽ vừa được danh vừa được lợi.
Giang Phong khẽ cười, hỏi :
- Nói vậy nếu như ta ủng hộ Hà tộc thì sẽ rất có lợi cho ta phải không ?
Gã ta liên mang nói :
- Vâng vâng. Nếu như đại nhân ủng hộ tôn tộc thì không những sẽ rất có lợi cho đại nhân và dân chúng trong lãnh địa của đại nhân, mà còn có lợi cho toàn thể tộc nhân Thần Nông thị nữa. Quyết định của đại nhân thật anh minh sáng suốt, khiến cho ta nghe thấy cũng cảm giác được tấm lòng của đại nhân ấm áp và bác ái, sự yêu nước thương dân của đại nhân sẽ được dân chúng kính trọng tôn thờ, công đức cao cả của đại nhân sẽ được tổ tiên và chư thần chúc phúc, công lao to lớn của đại nhân sẽ được con cháu ngày sau đời đời truyền tụng … (rút gọn mấy nghìn chữ).
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Trước đây ngươi cũng hứa với lão Vu Tôn của Vu Thần Điện như thế phải không ?
Gã ta giật mình biến sắc, rồi vội nhanh miệng nói :
- Đại nhân anh minh thần võ, khí khái phi phàm, văn thao võ lược, uy danh hiển hách, lại trị tinh thông, lãnh địa phồn thịnh, thống binh phải phép, đánh đâu thắng đó. Lão già gần đất xa trời kia làm sao sánh kịp. Đại nhân tiêu diệt sáu vạn Man tộc đại quân mà không thiệt hại một binh một tướng, ta kính phục đại nhân như nước sông Giang liên miên bất tuyệt, như nước sông Hoàng phiếm lạm đôi bờ, … (rút gọn mấy nghìn chữ).
Giang Phong mỉm cười, quay sang Vương Đại tướng quân nói :
- Gã này quả là phần tử nguy hiểm a.
Vương Đại tướng quân lập tức tán đồng :
- Đại nhân nói rất phải. Gã này quả là phần tử đặc biệt nguy hiểm. Tồn tại trên thế gian sẽ có hại cho nhân loại. Xin đại nhân hãy nghiêm trừng để làm gương cho kẻ khác.
Gã kia kinh hãi ấp úng :
- Đại nhân … đại nhân …
Giang Phong cao giọng gọi :
- Người đâu ?
Hai viên Cấm vệ từ bên ngoài ứng tiếng vâng dạ, rồi kính cẩn đi vào chờ lệnh. Hai gã này chính là hai gã 54 cấp còn sót lại mà chưa thể thăng lên 55 cấp, được Giang Phong giữ lại bên cạnh làm Cấm vệ hầu cận. Giang Phong nhìn gã “sứ tiết gian tế” kia, nghiêm giọng nói :
- Gã này là phần tử nguy hiểm. Lập tức trảm thủ.
Hai viên Cấm vệ đồng thanh vâng dạ, đồng loạt rút đao, đồng thời chém xuống. Phập phập. Gã “sứ tiết gian tế” đầu rơi xuống đất mà ánh mắt vẫn lộ ra vẻ không tin đấy lại là sự thật. Gã ta không ngờ Giang Phong đang nói chuyện ôn hòa như thế lại đột nhiên biến đổi thái độ, truyền lệnh chém đầu gã, không cho một lời biện bạch. Gã ta có biết đâu rằng từ khi biết gã đến đây để lôi kéo Man tộc phát động chiến tranh tấn công Kinh tộc, Giang Phong đã nổi sát ý rồi, hỏi han nãy giờ chủ yếu là để dò xét sự tình mà thôi.
Gã ta nhìn trước ngó sau một lượt, xem ra rất thận trọng, đoạn nói với Giang Phong :
- Đại nhân quả là một người tùy hòa thân thiết, tấm lòng của đại nhân quảng khoát như biển cả vô biên, trí tuệ của đại nhân chiếu sáng cả mặt đất bao la, phẩm cách của đại nhân thuần khiết như ánh trăng minh lượng, phong độ của đại nhân tuấn dật cả thế gian khó ai sánh kịp, uy nghiêm của đại nhân có thể sánh với các bậc thần minh vĩ đại, tên tuổi của đại nhân có thể lưu mãi với các vị tiền hiền … (rút gọn mấy nghìn chữ).
Cả Giang Phong và Vương Đại tướng quân đều đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ kinh ngạc. Họ Vương đã chứng kiến phần nào “bản lãnh” của gã rồi, mà giờ vẫn phải lắc đầu thầm than : quả là phần tử đặc biệt nguy hiểm.
Hai người yên lặng nghe gã nói xong, Giang Phong khẽ mỉm cười, nói :
- Vào thẳng vấn đề được rồi. Ta muốn nghe những gì thực tế một chút.
Gã ta có hơi ngạc nhiên, “bản lãnh” kia của gã lần nào sử dụng cũng đều linh nghiệm cả, sao lần này gặp bọn Giang Phong lại mất linh. Gã liền thay đổi thái độ, lựa lời nói :
- Đại nhân. Các vị trưởng lão của tôn tộc đang có kế hoạch chấn hưng Viêm tộc, chỉnh đốn triều cương, khôi phục uy danh của Đức Thần Nông. Ta hy vọng đại nhân có thể phối hợp. Nếu sự thành, tên tuổi của đại nhân có thể lưu trong thanh sử, được con cháu nghìn đời sau truyền tụng.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Khôi phục uy danh của tổ tiên là nghĩa vụ thiêng liêng của mỗi tộc nhân Thần Nông thị. Nhưng các ngươi định làm thế nào, có khả thi hay không ? Nếu là kế hoạch bất khả thi thì dù có cố gắng thế nào cũng vô ích thôi, và đương nhiên ta sẽ cũng chẳng có hứng thú.
Gã ta thấy Giang Phong có vẻ xiêu lòng, thầm hứng khởi, cố gắng thuyết phục thêm :
- Đại nhân. Thần Nông thị chúng ta sở dĩ bị Bắc triều Hữu Hùng thị khi áp, chủ yếu là do chúng ta không đoàn kết nhất trí. Chỉ cần Thần Nông chư tộc đều đoàn kết xung quanh tôn tộc thì sợ gì bọn Hữu Hùng thị kia chứ. Khi đó thậm chí chúng ta còn có thể đại lực bắc chinh, cử đại quân tiến vào cao nguyên Hoàng thổ, rửa nỗi nhục bọn chúng tiến chiếm Bình Nguyên trước đây.
Gã biết đa số người phương nam đều kỳ vọng có ngày Thần Nông chư tộc đại quân tiến vào cao nguyên Hoàng Thổ để rửa nỗi nhục kinh đô Bình Nguyên bị Bắc triều Hữu Hùng thị chiếm đóng trước đây. Do đó đã vẽ nên tương lai tươi sáng đó. Thấy Giang Phong ra chiều suy tư, gã lại đốc thêm :
- Đại nhân. Cơ hội để Thần Nông thị phục hưng đang ở trước mắt. Nếu đại nhân ủng hộ kế hoạch các tộc liên minh của tôn tộc, đương nhiên đại nhân sẽ là một trong những người khởi xướng, đường danh vọng tương lai sẽ tươi sáng không sao lường nổi a.
Giang Phong quay sang hỏi Vương Đại tướng quân :
- Lão thấy đề nghị của gã thế nào ?
Vương Đại tướng quân nói :
- Đại nhân đừng nghe những lời nhảm nhí của gã ta. Các tộc đoàn kết lại xung quanh Hà tộc, đối với Thần Nông thị có lợi hay có hại còn chưa biết được. Gì mà tương lai tươi sáng không sao lường nổi. Rõ ràng là những lời nhảm nhí.
Gã kia trừng mắt nhìn họ Vương, cãi lại ngay :
- Những gì ta nói ra rõ ràng lời lời châu ngọc, sao ngươi dám bảo là nhảm nhí. Các tộc đoàn kết sao lại có hại được chứ. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu nói “Đoàn kết là sức mạnh” hay sao ? Hay ngươi là gian tế của Bắc triều, muốn phá hoại khối đoàn kết toàn dân tộc.
Vương Đại tướng quân bị gã ta chụp mũ, vô cùng tức giận, xắn tay áo chỉ mặt gã quát lớn :
- Gã gian tế to gan lớn mật kia. Sao ngươi dám quật ngược lại đổ cho ta là gian tế ?
Gã ta khí định thần nhàn, từ từ nói :
- Nếu không phải là gian tế của Bắc triều, tại sao ngươi lại phản đối các tộc đoàn kết kháng giặc.
Vương Đại tướng quân nổi xung quát :
- Ngươi đừng có cắt bớt câu chữ rồi xuyên tạc lời nói của ta chứ. Không phải ta có ý phản đối các tộc đoàn kết …
Gã ta lập tức cắt lời :
- Vậy là lão ủng hộ kế hoạch các tộc đoàn kết chống giặc. Thế thì hay lắm.
Nói đoạn gã quay sang cung kính nói với Giang Phong :
- Kế hoạch rất khả thi. Vì tương lai của Thần Nông chư tộc, xin đại nhân hãy quyết định.
Vương Đại tướng quân nộ khí xung thiên, ánh mắt đỏ ngầu, vung chân đá gã ta bay vào một góc, rồi vội vàng quay sang giải thích với Giang Phong :
- Đại nhân minh xét. Thuộc hạ không có ý phản đối các tộc đoàn kết chống giặc. Chỉ vì nếu để Hà tộc lãnh đạo liên minh chư tộc, e sẽ có hại đến lợi ích của toàn tộc. Hà tộc nhuyễn nhược vô năng, sợ mạnh hiếp yếu, lại tham quyền hám lợi, bài xích những người khác tộc … Những chuyện đó chắc đại nhân cũng đã nghe nhiều rồi. Liên minh mà do bọn họ lãnh đạo, chắc chắn sẽ là đại họa đối với Thần Nông chư tộc. Có khi Hà tộc thống lĩnh Thần Nông chư tộc đầu hàng Hữu Hùng thị cũng không chừng.
Xem ra Hà tộc danh thanh không mấy tốt a. Giang Phong mỉm cười nói :
- Được rồi. Chuyện này ta tự có chủ trương.
Nói đoạn Giang Phong quay sang gã “sứ tiết gian tế” hỏi :
- Nếu ta ủng hộ Hà tộc thì sẽ có thực tế lợi ích gì. Chúng ta đều biết những lời nói suông chẳng hề có chút giá trị.
Gã ta đang cố gượng ngồi dậy, nhăn nhó nói :
- Nếu đại nhân ủng hộ tôn tộc, tôn chủ sẽ phong vương cho đại nhân để đại nhân cai trị vùng đất tây nam này. Tôn chủ cũng có thể viện trợ cho đại nhân những sản vật của phương bắc mà đại nhân cần. Lúc đó đại nhân sẽ vừa được danh vừa được lợi.
Giang Phong khẽ cười, hỏi :
- Nói vậy nếu như ta ủng hộ Hà tộc thì sẽ rất có lợi cho ta phải không ?
Gã ta liên mang nói :
- Vâng vâng. Nếu như đại nhân ủng hộ tôn tộc thì không những sẽ rất có lợi cho đại nhân và dân chúng trong lãnh địa của đại nhân, mà còn có lợi cho toàn thể tộc nhân Thần Nông thị nữa. Quyết định của đại nhân thật anh minh sáng suốt, khiến cho ta nghe thấy cũng cảm giác được tấm lòng của đại nhân ấm áp và bác ái, sự yêu nước thương dân của đại nhân sẽ được dân chúng kính trọng tôn thờ, công đức cao cả của đại nhân sẽ được tổ tiên và chư thần chúc phúc, công lao to lớn của đại nhân sẽ được con cháu ngày sau đời đời truyền tụng … (rút gọn mấy nghìn chữ).
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Trước đây ngươi cũng hứa với lão Vu Tôn của Vu Thần Điện như thế phải không ?
Gã ta giật mình biến sắc, rồi vội nhanh miệng nói :
- Đại nhân anh minh thần võ, khí khái phi phàm, văn thao võ lược, uy danh hiển hách, lại trị tinh thông, lãnh địa phồn thịnh, thống binh phải phép, đánh đâu thắng đó. Lão già gần đất xa trời kia làm sao sánh kịp. Đại nhân tiêu diệt sáu vạn Man tộc đại quân mà không thiệt hại một binh một tướng, ta kính phục đại nhân như nước sông Giang liên miên bất tuyệt, như nước sông Hoàng phiếm lạm đôi bờ, … (rút gọn mấy nghìn chữ).
Giang Phong mỉm cười, quay sang Vương Đại tướng quân nói :
- Gã này quả là phần tử nguy hiểm a.
Vương Đại tướng quân lập tức tán đồng :
- Đại nhân nói rất phải. Gã này quả là phần tử đặc biệt nguy hiểm. Tồn tại trên thế gian sẽ có hại cho nhân loại. Xin đại nhân hãy nghiêm trừng để làm gương cho kẻ khác.
Gã kia kinh hãi ấp úng :
- Đại nhân … đại nhân …
Giang Phong cao giọng gọi :
- Người đâu ?
Hai viên Cấm vệ từ bên ngoài ứng tiếng vâng dạ, rồi kính cẩn đi vào chờ lệnh. Hai gã này chính là hai gã 54 cấp còn sót lại mà chưa thể thăng lên 55 cấp, được Giang Phong giữ lại bên cạnh làm Cấm vệ hầu cận. Giang Phong nhìn gã “sứ tiết gian tế” kia, nghiêm giọng nói :
- Gã này là phần tử nguy hiểm. Lập tức trảm thủ.
Hai viên Cấm vệ đồng thanh vâng dạ, đồng loạt rút đao, đồng thời chém xuống. Phập phập. Gã “sứ tiết gian tế” đầu rơi xuống đất mà ánh mắt vẫn lộ ra vẻ không tin đấy lại là sự thật. Gã ta không ngờ Giang Phong đang nói chuyện ôn hòa như thế lại đột nhiên biến đổi thái độ, truyền lệnh chém đầu gã, không cho một lời biện bạch. Gã ta có biết đâu rằng từ khi biết gã đến đây để lôi kéo Man tộc phát động chiến tranh tấn công Kinh tộc, Giang Phong đã nổi sát ý rồi, hỏi han nãy giờ chủ yếu là để dò xét sự tình mà thôi.
/335
|