Ông ta đã thua rồi...
Không giết chết được Ly Cửu Ca, không thể ngay cả vợ con cũng không còn được.
Ông ta phải cứu bọn họ! Phải cứu bọn họ ra! Nếu trên thế gian này không còn bọn họ nữa, ông ta sống còn có ý nghĩa gì? Ông ta sống còn có ý nghĩa gì? Ngọc đế giống như phát điên nhảy vào giữa trận pháp, gian nan tìm kiếm giữa đàn độc trùng đang động đậy, từng câu từng tiếng đều gọi tên vợ mình.
A Dao, A Dao...
Không biết Tây Vương Mẫu đã đứng bên cạnh trận pháp từ lúc nào cùng con gái bà, cùng tiểu tiện nga núi Côn Luân của bà, yên lặng nhìn mọi chuyện.
Ngọc đế mặc vải bố đứng trong đám đốc vật tìm kiếm không ngừng, một lúc lâu sau lấy ra một bộ xương trắng, ông ta nhìn kỹ cánh tay của bộ xương kia, không nhìn thấy vết nứt, liền ném qua một bên.
Độc trùng leo lên người ông ta gặm cắn, chỉ qua một lát, ông ta đã thương tích đầy mình, sắc mặt xanh đen ngã xuống hố độc vật.
Chạm vào tay là hai bộ xương khác, một lớn một nhỏ, không phải Bách Hoa và hai đứa con gái bị ông ta ném vào thì là ai? Trong lòng Ngọc đế chỉ có bị thương, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống dưới, rơi xuống người đám bò cạp, cóc độc đang nhúc nhích không ngừng, chỉ một lát sau đã biến mất không thấy đâu.
Ông ta lau đi nước mắt nơi khóe mắt, lấy lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm trong hố độc, A Dao, A Dao! Từng câu từng chữ, gọi đến mức làm hai mẹ con đứng bên cạnh trận pháp cũng phải cảm động.
“Đế Tôn!”
Thanh âm Tây Vương Mẫu khô khốc, “Người có thể, cứu ông ta không?”
Tây Vương Mẫu nắm tay con gái, kéo theo tiểu tiện nga cẩn thận đi theo bên rìa trận pháp trở về, vẻ mặt bà ta thâm tình, phức tạp nói không nên lời.
Tất cả mọi người đều biết bà đang rối rắm chuyện gì, tất cả mọi người đều có thể hiểu cho bà.
Dù sao, bà và Ngọc đế cũng là vợ chồng.
Mọi người đều nói, một đêm vợ chồng trăm đếm tình nghĩa, bà và Ngọc đế đã là vợ chồng nhiều năm rồi, cho dù không có tình cảm, cũng có nhân tình.
Bà ta chỉ giận ông ta tam thể tự thiết thay đổi thất thường, nhưng bảo bà ta trơ mắt nhìn ông ta đi chết thì bà ta không thể nào làm được.
Huống hồ, ông ta vì cứu bà ta và con gái nên mới nhảy vào giữa trận pháp...
Nghĩ đến đây, ánh mắt do dự của Tây Vương Mẫu cũng kiên định lên, “Đế Tôn! Tây Vương Mẫu khẩn cẩu Đế Tôn ra tay giúp đỡ! Nhất định Đế Tôn biết cách có thể cứu ông ta!”
Sở dĩ Tây Vương Mẫu khẳng định như vậy là vì lúc trước Tử Bất Tượng đã lấy ra bản đồ trận pháp của Ngũ độc trận.
Không chỉ lật ra bản đồ trận pháp, mà nó còn không cẩn thận bị hơi thở của bản đồ phát ra làm bị thương, máu ở mi tâm rơi xuống bản đồ, làm nó nhớ lại đoạn chuyện cổ bị phủ đầy bụi.
Thì ra không phải Tư Bất Tượng tồn tại trên thế giới này không lâu nên không biết đến bí sử thiên cung, mà là nó đã tồn tại quá lâu nên mới bị Xích Viêm che mất trí nhớ.
Viễn cổ chư thần mọc cánh thành tiền, nó bị phong ấn trong Thiên Vân, trợ giúp thiên đình quản lý sáu giới.
Nó biết rất nhiều chuyện có thể hủy diệt trời đất, thông hiểu rất nhiều chuyện có thể giết thần giết tiến, để để phòng một ngày đó nó rơi vào tay kẻ ác làm hại sinh linh, thần long Xích Viêm đã phong ấn trí nhớ của nó trong bí sử thiên cung, làm cho nó quên đi rất nhiều trận pháp hung ác và chuyện cũ.
Nó nhớ lại, vì thế lập tức dùng bùn cát xây lại địa hình của vườn đào tiền, dùng vuốt thú, từng chút từng chút vẽ ra khu vực an toàn bên cạnh trận pháp.
Những thứ đó ngay cả Ngọc đế cũng không biết.
Đúng, bí sử thiên cung mà Ngọc đế cẩm trong tay là quyển bị thiếu, mà quyển bị thiếu đó hoàn toàn là đời sau viết ra.
Bí sử thiên cung chân chính, lúc Xích Viêm xuống trần gom góp hồn phách của Hoa Tú phu nhân thì đã bị ông ta dùng lửa đốt sạch sẽ rồi.
Nếu không phải ông ta lựa chọn luân hồi chuyển thể cùng Hoa Tú thì bí sử thiên cung trăm triệu lần cũng sẽ không dám lộ diện tại địa phủ.
Nó chỉ có thể đi theo Xích Viêm, cho dù có bị đốt trụi rồi, nó vẫn chỉ có thể đi theo Xích Viêm.
Không giết chết được Ly Cửu Ca, không thể ngay cả vợ con cũng không còn được.
Ông ta phải cứu bọn họ! Phải cứu bọn họ ra! Nếu trên thế gian này không còn bọn họ nữa, ông ta sống còn có ý nghĩa gì? Ông ta sống còn có ý nghĩa gì? Ngọc đế giống như phát điên nhảy vào giữa trận pháp, gian nan tìm kiếm giữa đàn độc trùng đang động đậy, từng câu từng tiếng đều gọi tên vợ mình.
A Dao, A Dao...
Không biết Tây Vương Mẫu đã đứng bên cạnh trận pháp từ lúc nào cùng con gái bà, cùng tiểu tiện nga núi Côn Luân của bà, yên lặng nhìn mọi chuyện.
Ngọc đế mặc vải bố đứng trong đám đốc vật tìm kiếm không ngừng, một lúc lâu sau lấy ra một bộ xương trắng, ông ta nhìn kỹ cánh tay của bộ xương kia, không nhìn thấy vết nứt, liền ném qua một bên.
Độc trùng leo lên người ông ta gặm cắn, chỉ qua một lát, ông ta đã thương tích đầy mình, sắc mặt xanh đen ngã xuống hố độc vật.
Chạm vào tay là hai bộ xương khác, một lớn một nhỏ, không phải Bách Hoa và hai đứa con gái bị ông ta ném vào thì là ai? Trong lòng Ngọc đế chỉ có bị thương, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống dưới, rơi xuống người đám bò cạp, cóc độc đang nhúc nhích không ngừng, chỉ một lát sau đã biến mất không thấy đâu.
Ông ta lau đi nước mắt nơi khóe mắt, lấy lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm trong hố độc, A Dao, A Dao! Từng câu từng chữ, gọi đến mức làm hai mẹ con đứng bên cạnh trận pháp cũng phải cảm động.
“Đế Tôn!”
Thanh âm Tây Vương Mẫu khô khốc, “Người có thể, cứu ông ta không?”
Tây Vương Mẫu nắm tay con gái, kéo theo tiểu tiện nga cẩn thận đi theo bên rìa trận pháp trở về, vẻ mặt bà ta thâm tình, phức tạp nói không nên lời.
Tất cả mọi người đều biết bà đang rối rắm chuyện gì, tất cả mọi người đều có thể hiểu cho bà.
Dù sao, bà và Ngọc đế cũng là vợ chồng.
Mọi người đều nói, một đêm vợ chồng trăm đếm tình nghĩa, bà và Ngọc đế đã là vợ chồng nhiều năm rồi, cho dù không có tình cảm, cũng có nhân tình.
Bà ta chỉ giận ông ta tam thể tự thiết thay đổi thất thường, nhưng bảo bà ta trơ mắt nhìn ông ta đi chết thì bà ta không thể nào làm được.
Huống hồ, ông ta vì cứu bà ta và con gái nên mới nhảy vào giữa trận pháp...
Nghĩ đến đây, ánh mắt do dự của Tây Vương Mẫu cũng kiên định lên, “Đế Tôn! Tây Vương Mẫu khẩn cẩu Đế Tôn ra tay giúp đỡ! Nhất định Đế Tôn biết cách có thể cứu ông ta!”
Sở dĩ Tây Vương Mẫu khẳng định như vậy là vì lúc trước Tử Bất Tượng đã lấy ra bản đồ trận pháp của Ngũ độc trận.
Không chỉ lật ra bản đồ trận pháp, mà nó còn không cẩn thận bị hơi thở của bản đồ phát ra làm bị thương, máu ở mi tâm rơi xuống bản đồ, làm nó nhớ lại đoạn chuyện cổ bị phủ đầy bụi.
Thì ra không phải Tư Bất Tượng tồn tại trên thế giới này không lâu nên không biết đến bí sử thiên cung, mà là nó đã tồn tại quá lâu nên mới bị Xích Viêm che mất trí nhớ.
Viễn cổ chư thần mọc cánh thành tiền, nó bị phong ấn trong Thiên Vân, trợ giúp thiên đình quản lý sáu giới.
Nó biết rất nhiều chuyện có thể hủy diệt trời đất, thông hiểu rất nhiều chuyện có thể giết thần giết tiến, để để phòng một ngày đó nó rơi vào tay kẻ ác làm hại sinh linh, thần long Xích Viêm đã phong ấn trí nhớ của nó trong bí sử thiên cung, làm cho nó quên đi rất nhiều trận pháp hung ác và chuyện cũ.
Nó nhớ lại, vì thế lập tức dùng bùn cát xây lại địa hình của vườn đào tiền, dùng vuốt thú, từng chút từng chút vẽ ra khu vực an toàn bên cạnh trận pháp.
Những thứ đó ngay cả Ngọc đế cũng không biết.
Đúng, bí sử thiên cung mà Ngọc đế cẩm trong tay là quyển bị thiếu, mà quyển bị thiếu đó hoàn toàn là đời sau viết ra.
Bí sử thiên cung chân chính, lúc Xích Viêm xuống trần gom góp hồn phách của Hoa Tú phu nhân thì đã bị ông ta dùng lửa đốt sạch sẽ rồi.
Nếu không phải ông ta lựa chọn luân hồi chuyển thể cùng Hoa Tú thì bí sử thiên cung trăm triệu lần cũng sẽ không dám lộ diện tại địa phủ.
Nó chỉ có thể đi theo Xích Viêm, cho dù có bị đốt trụi rồi, nó vẫn chỉ có thể đi theo Xích Viêm.
/1918
|