Xin chào, chàng trai trẻ

Chương 44 - Chương 43

/58


Dầu muối không thấm, cứng mềm không ăn, còn nhìn chằm chằm anh, người phụ nữ phiền toái như vậy, người phụ nữ già càng phiền toái hơn, Lăng Đào có chút tức giận, cố tình không nói khép, không phát tác được, cứ như vậy, anh tức giận cho nên xuất hiện nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn qua giống như là đường vân trên vỏ sò vậy. . . . . .

Mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén, mẹ Hạnh nhớ lại hai con mèo đánh nhau trên đường phố trước đó, cái chân què thì không thể đánh thắng, vì vậy mà trong tuyệt vọng hung hăng nhìn chằm chằm kẻ đó . . . . .

Người và động vật, thật ra thì cũng không có sự khác biệt gì.

Hai người im lặng nhìn nhau một lát, không gian rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng bàn tay Lăng Đào nắm thành quả đấm, trong chốc lát, có lẽ thật sự chịu không nổi buồn bực bên trong, cho nên Lăng Đào nhấn cửa sổ xe xuống, làn gió mát thổi vào không gian bịt kín, dường như làm cho anh tỉnh táo một chút, câu khóe miệng, lạnh lùng nói: Hạnh phu nhân, hôm nay, tôi đã nói rõ ràng với bà, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận người con dâu Hạnh Cẩn Ngôn này, cũng sẽ không thừa nhận ông bà thông gia, ngoại trừ tuổi và hoàn cảnh gia đình của cô ấy, cửa nhà họ Lăng, tại sao có thể để cho một người tình bước vào . . . . . . Nghĩ cũng đừng nghĩ. . . . . .

Mẹ Hạnh nhè nhẹ hít không khí, ngực phập phồng.

Thứ hai, nếu như bà không đi khuyên nhủ con gái bà, đến lúc đó bị tổn thương, cũng đừng trách tôi, tôi không phải là người tốt đâu, đối phó với Hạnh Cẩn Ngôn thế nào, tôi có cách xử lí, tôi sợ đến lúc đó cô ấy không chịu nổi thủ đoạn của tôi, nếu như bà không tin, chúng ta có thể chờ xem.

Mẹ Hạnh khinh bỉ nhìn anh, một bàn tay mò mẫm ở sau lưng, có thể tìm được công cụ đánh người thì tốt rồi.

Thứ ba, đừng nghĩ rằng Lăng Minh bảo vệ Hạnh Cẩn Ngôn thì không có chuyện gì, con của tôi, tôi còn không biết, nếu như nó thật sự muốn cùng Hạnh Cẩn Ngôn ở một chỗ, tôi sẽ khiến cho bọn họ hai bàn tay trắng. . . . . .

Thứ tư. . . . . .

Ngừng. . . . . . Mẹ Hạnh nghe không nổi nữa, tay đập lên trên ghế dựa, thành ghế bằng da, không có phát ra tiếng vang gì, nhưng lại lõm xuống một dấu tay, Lăng Đào liếc hai mắt đến chỗ dấu tay đó, không có tiếp tục nói nữa.

Mẹ Hạnh thở nặng nề, bà nghĩ bà thật sự là sắp bị tức điên rồi, vào lúc này, bà chỉ cảm thấy cuộc sống thật là tuyệt vời, bà sống nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp qua người đàn ông nào chủ nghĩa bá quyền tự cho là đúng như thế, nói đạo lý rõ ràng, nhưng lại giống như sống trong xã hội cũ, bây giờ là thời đại nào, có quyền tự do kết hôn, vậy mà mặt anh còn không đỏ hơi thở không gấp nói với bà như thế, dựa vào thân phận và tuổi tác của Cẩn Ngôn, tại sao lại không thể bước vào cửa nhà họ Lăng chứ, anh cho là Cẩn Ngôn thèm muốn sao, cho là người làm mẹ này thèm muốn sao, thật là buồn cười. . . . . .

Lăng Đào vẫn đợi bà nói tiếp, mẹ Hạnh cũng học bộ dáng của anh cười lạnh một tiếng nói: Xe sắp chạy, thời gian của anh là tiền, thời gian của tôi cũng là tiền, tôi không rãnh rỗi nghe anh lên mặt thao thao bất tuyệt, anh nói bốn điều đúng không, tôi cũng nói bốn điều vậy. . . . . . Chúng ta không nợ nhau, tránh cho nói nhiều, anh còn nói tôi chiếm tiện nghi của anh, chiếm tiện nghi của nhà họ Lăng các người. . . . . .

Thứ nhất. . . . . . Mẹ Hạnh ngồi thẳng lưng, lớn tiếng nói: Anh có thể từ bỏ cái suy nghĩ xuống tay từ trên người tôi, tôi đã thừa nhận thân phận của Lăng Minh, cậu ấy là nửa đứa con trai của tôi, cũng chính là con rể của tôi, cho nên. . . . . . Tôi sẽ không đuổi con trai của mình ra khỏi nhà. . . . . . Anh tiết kiệm một chút chuyện đi . . . . .

Thứ hai, trong quá khứ Cẩn Ngôn lựa chọn sai, nhưng mà, con trai của anh đều không quan tâm, anh làm cha thì tính cái gì, Cẩn Ngôn gả cho Lăng Minh, sống cùng với cậu ấy một chỗ, liên quan gì tới anh. . . . . . Mối quan hệ tốt, còn có thể tụ tập ăn một bữa cơm với nhau, nếu không tốt, đều không cần gặp mặt. . . . . .

Thứ ba, rất xin lỗi, tôi nghĩ Cẩn Ngôn và Lăng Minh không có quan tâm đến tài sản của anh, Cẩn Ngôn có công việc, Lăng Minh xa anh, cũng có thể sống một cuộc sống sung sướng, về phần anh có muốn thừa nhận hay không, có quan hệ gì, hai người bọn họ, ai quan tâm? Không ai quan tâm, chỉ có anh quan tâm mà thôi!

Thứ tư, anh hoàn toàn không có phần thắng, anh muốn chia rẽ chúng, chỉ là làm cho quan hệ cha con các người càng cứng hơn mà thôi, những lời này, không phải chê trách, mà là lời khuyên. . . . . . Thông gia. . . . . .

Mẹ Hạnh nói xong, mà Lăng Đào cũng không có phản ứng, chờ hoặc là không chờ, đều giống nhau, bà nên làm, nên nói, chính là như thế này mà thôi.

Sau khi xe khởi động, trong lòng mẹ Hạnh tức giận nhưng không có nơi phát ra, bà nghĩ, Lăng Minh sống dưới tình thương của người cha này, khó trách muốn chạy trốn khỏi nhà, đã sinh nhưng không thể yêu, vừa cảm thấy như vậy, càng cảm thấy đau lòng cho nửa đứa con trai này. Trên xe trở về nhà, bà gọi một cuộc điện thoại cho Cẩn Ngôn, lúc ấy Cẩn Ngôn đang chuẩn bị đi họp, khi nghe còn ngẩn ra, cô và Lăng Minh hạnh phúc còn chưa được mấy ngày, chẳng lẽ sẽ phải tiếp nhận khó khăn của Lăng Đào nhanh như vậy.

Con gái, mẹ ủng hộ con, ngàn vạn lần không cần phải sợ, cũng đừng buông tha Lăng Minh. . . . . . Nếu không mẹ thu thập con . . . . .

Cẩn Ngôn cười cười, ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng, lại không khỏi có chút khó chịu, tình cảm của cô, đã bỏ đi nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ, vẫn không biết còn phải đối mặt với những gì. . . . . .

Cẩn Ngôn không nói chuyện này cho Lăng Minh, mấy ngày nay Lăng Minh đang chuẩn bị giành đất của Nhiễm Sĩ Duệ, cũng loay hoay sứt đầu bể trán, nhưng mặc dù vội vàng, trong lòng cũng rất nhỏ, rốt cuộc lúc tối không nhịn được khi thấy Cẩn Ngôn thường xuyên ngẩn người nên cậu phất phất tay trước mặt.

A. . . . . . Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười cười, nói: Làm sao vậy?

Cẩn Ngôn, có phải xảy ra chuyện gì hay không, em ngồi ở trước máy vi tính đã lâu, các trình bảo vệ cũng xuất hiện đã lâu rồi. . . . . . Anh đặt máy vi tính trên tay sang một bên, đến ôm cô, tay vòng qua ngang eo của cô.

Cẩn Ngôn lắc đầu một cái: Không có việc gì. . . . . . Đang suy nghĩ chuyện của công ty, nghĩ đến xuất thần. . . . . . Thấy dáng vẻ của cậu không tin, cô lại nói: Anh cũng biết, công ty rất loạn, em mới phát hiện ra một đầu mối, bước tiếp theo, khẳng định rất mấu chốt, chỉ là em đang suy nghĩ đi bước tiếp theo như thế nào mà thôi. . . . . .

Ánh mắt Lăng Minh đen sẫm, mắt rũ xuống, nắm lấy tay cô đi đến bên ghế sofa, đợi sau khi cô ngồi xuống lại nâng lên cằm của cô, Cẩn Ngôn không thể tránh, chỉ có thể nhìn vào mắt của cậu.

Cẩn Ngôn, chúng ta nói chuyện một chút. . . . . .

Nói chuyện gì? Cô có chút sợ.

Cẩn Ngôn. . . . . . Lăng Minh thở dài một cái, nắm tay cô chặt hơn: Hai chúng ta, là muốn sống với nhau cả đời, tin tưởng là yếu tố cơ bản nhất. . . . . Cậu nói.

Cẩn Ngôn gật đầu.

Vậy tại sao em không thể thẳng thắn với anh một chút? Ánh mắt Lăng Minh có đau đớn: Anh không hỏi, anh giả bộ cái gì cũng không biết, nhưng mà, anh một mực chờ em mở miệng nói với anh, anh nghĩ rằng nếu như em sẵn sàng nói với anh, chính là thật sự tin tưởng anh, có lòng tin rồi, nhưng. . . . . . Anh vẫn không làm cho em cảm thấy an toàn sao? Cẩn Ngôn, có phải em đối với đoạn tình cảm này, còn giữ thái độ hoài nghi hay không.

Cô lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng nói: Anh cũng đã biết rồi. . . . . .

Lăng Minh gật đầu một cái: Bên cạnh cha có người của anh, ở bên cạnh cha giống như người nằm vùng vậy, mấy ngày trước anh ta nói cho anh biết, cha cản mẹ ở bến xe, mấy ngày nay lại thấy dáng vẻ em mất hồn mất vía, anh nghĩ, nhất định mẹ đã nói với em chuyện này. . . . . . Cẩn Ngôn, anh nói đúng phải không?

Vâng cô gật đầu một cái: Ngày đó mẹ gọi điện thoại nói với em, nhưng mấy ngày nay, Lăng Đào vẫn không có gọi điện thoại cho em, em không biết ông ta tính toán điều gì, cũng không biết ông ta muốn làm gì. . . . . . Hơn nữa, anh lại bận rộn như vậy. . . . . .

Giọng cô nói những lời này rất yếu ớt, vẻ mặt hơi buồn, cô đang sợ hãi, có lẽ cô sợ hơn so với cậu, cho dù như thế nào đi nữa, cậu vẫn là con trai của Lăng Đào, ông ta cũng sẽ không làm tổn thương cậu, nhưng với Cẩn Ngôn thì, đoán chừng thủ đoạn gì Lăng Đào cũng có thể làm được.

Trên mặt cô lo lắng làm cho cậu khó chịu.

Đừng lo lắng. . . . . . Nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, Lăng Minh vuốt tóc của cô: “Có anh ở đây, anh biết rõ nên làm cái gì, Cẩn Ngôn, em phải tin tưởng anh, anh sẽ cho em một cuộc sống ổn định hạnh phúc, việc em cần, chính là tin tưởng anh, ủng hộ anh, cùng với anh.” Lăng Minh nhàn nhạt hứa hẹn, từng lời từng lời, để cho cô nghe thấy rõ ràng, nhưng cô không thể nhìn thấy một nơi, lặng lẽ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, ánh mắt, có chút lạnh lẽo.

Ngày hôm sau họ đi làm việc của mình, có lẽ là bởi vì chuyện đêm hôm trước, nên buổi sáng hai người nói ít hơn rất nhiều, chỉ là khi Lăng Minh cầm điều khiển ti vi đi về phòng làm việc xem buổi đấu giá, thì Cẩn Ngôn gọi cậu lại.

Cái khuy tay áo này. . . . . . Cẩn Ngôn mở cái hộp trong tay ra: Là quà tặng lúc sinh nhật anh mười tám tuổi, lúc ấy không biết tặng cái gì, cho nên đi mua một đôi này. . . . . . Cô nói: Ai biết Tiểu Mỹ lại đổi quà tặng, mấy ngày trước em đến thăm con của Tiểu Mỹ, cô ấy đã tìm được đưa cho em, Lăng Minh. . . . . . Cô từ từ thay cậu cài nút, ngẩng đầu lên, nói: Hiện tại em tặng nó cho anh, hi vọng vẫn không muộn. . . . . . Cũng giống như chúng ta vậy, cũng sẽ không muộn. . . . . .

Đêm đó không muộn. . . . . . Cậu mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: Chỉ cần là em tặng, lúc nào cũng đều không muộn. . . . . . Chỉ cần em vẫn còn ở đây, lúc nào cũng đều không muộn. . . . . .

Đến phòng làm việc, cậu tự mình đến phòng giải khát nấu một bình cà phê, từ từ nấu, chờ mùi thơm từ từ lan tỏa, một phòng nồng nặc mùi thơm, cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, rót vào trong ly, nhẹ nhàng hớp một ngụm, mùi vị rất nồng, cậu cầm ly lên đi về phía phòng làm việc, mở máy vi tính ra, sau đó nhìn đồng hồ treo tường thì đã chín giờ rưỡi, Lăng Minh lấy điện thoại di động ra cười cười, nhấn dãy số gọi đi.

Mơ hồ có thể nghe giọng nói của người đấu giá, tầm mắt Lăng Minh dừng lại trên tấm hình trên bàn làm việc một giây, bức ảnh hai cha con chụp chung, chính ông đã đưa cậu đến công ty này, ánh mắt của Lăng Đào, nhất định ông ta rất tự hào về con trai của mình.

Đáng tiếc. . . . . . Ánh mắt Lăng Minh nặng nề, nói: Mảnh đất kia, không cần nữa, tặng cho Nhiễm Sĩ Duệ đi. . . . . .

Cái gì? Giọng nói bên kia hoài nghi.

Anh không có nghe lầm, mảnh đất kia, không cần, tâm sức của mấy tháng này, mấy tỷ lợi nhuận này, hai mươi năm kế hoạch phát triển, tôi vứt bỏ. . . . . .

Lăng tổng. . . . . .

Lăng Minh đã cúp điện thoại, mấy tỷ tiền thuốc thang của Nhiễm Sĩ Duệ, thật đúng là để cho anh ta trắng trắng lượm trở về, cậu đi tới bên cửa sổ, nhìn nhà cao tầng ngoài cửa sổ, trong mắt, yên lặng không có một chút dao động.

Cha cậu chờ bọn họ hoảng sợ trước, tốt thôi, trước hết cậu cho ông ta một đòn, đây là quyết tâm đối với Cẩn Ngôn, cũng là quyết tâm đối với Lăng Đào, cậu, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cậu giơ ly cà phê lên, kính chiến tranh sắp tới.

———

Lúc Lăng Đào xông vào phòng làm việc thì Lăng Minh đang chơi game, chơi trò đua xe mô phỏng, mấy năm này cậu không đi ra ngoài chơi rồi, xe, tự nhiên cũng cho ném đi, lúc Cẩn Ngôn không có ở đây vừa không có công việc, thời gian đó cậu ngâm mình phía trên này, chỉ là mới chơi đến chỗ thú vị nhất, đột nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, hoặc giả nói là đạp mạnh, Lăng Minh khẽ hơi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lăng Đào xanh mặt đi vào, đi một đường đến nhìn chằm chằm cậu.

Ánh mắt kia, Lăng Minh hoảng hốt cảm thấy người đàn ông trước mặt này có thù oán với mình, cậu nhớ lại lúc nhỏ đúng là như vậy, không đạt được yêu cầu hạng nhất, thành tích không tốt, ánh mắt Lăng Đào sẽ nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó dùng roi mây quất vào trên người cậu lành lạnh, là roi mây thật, không biết lấy ở đâu, đánh vào người, dường như muốn lấy đi thịt vậy, một roi lại một roi, lần đầu tiên lúc cậu còn biết khóc, cậu sẽ gọi mẹ, nhưng đổi lấy, cũng chỉ là đánh vào đít nhiều hơn, dấu roi mây nhiều hơn, sau đó cậu thói quen, chết lặng, biết không phản kháng được rồi, cũng không cam tâm tình nguyện bị đánh, bị đánh thì không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm Lăng Đào như vậy, liều mạng . . . . . . Có lúc thật sự không chịu được, thì phát ra tiếng giống như tiếng mèo kêu, nhưng lại không bao giờ cầu xin ông ta đừng đánh. . . . . .

Khi đó lão quản gia cũng đau lòng cho cậu, lúc cho cậu thuốc sẽ lại nghẹn ngào nói: Làm sao cậu không chịu yếu thế chứ, van cầu tiên sinh, có lẽ tiên sinh cũng sẽ không xuống tay nặng như vậy. . . . . . Dù thế nào, cậu cũng là con trai của ông ấy . . . . .

Nhưng cậu không bao giờ cầu xin ông ta.

Suy nghĩ một chút, thật ra thì thật sự là di truyền, hai người bọn họ đều bướng bỉnh như nhau, ai cũng không chịu mở miệng nhận thua, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, nhưng bây giờ Lăng Đào đã già rồi, ông ta không khống chế được cậu, thật ra thì cậu cũng không có yêu cầu gì, cậu chỉ cần Cẩn Ngôn, về phần còn lại, cũng không quan trọng.

Tại sao Lăng Đào không hiểu điều này chứ, tại sao ông ta muốn kiên trì chia rẽ bọn họ như vậy?

Tay Lăng Minh đặt trên bàn phím buông ra.

Lăng Đào đi mấy bước trước bàn làm việc, hơi thở còn chưa có bình phục bình thường, hơi thở hổn hển, hiện tại ông cũng đã đến gần năm mươi, thể lực cùng tâm lực, đều không còn mạnh mẽ, nhưng tuổi của ông lớn như vậy, nhưng vẫn không chịu dừng tay, Lăng Minh khẽ nhíu nhíu mày. . . . . .Ông già cứng đầu . . . . . .

Lăng Đào đứng ở trước bàn làm việc, không có ý tứ ngồi xuống, Lăng Minh hỏi ông có muốn cà phê hay không, có lẽ ông cực kỳ tức giận, nói một câu không cần, còn lặp lại mấy lần, không cần không muốn không cần, hiện tại cho ông thịt rồng cũng ăn không vô, đồ lưu manh này, thậm chí chuyện như vậy cũng làm được.

Đập mạnh tay lên trên bàn.

Lăng Minh rũ mắt xuống, cầm cái ly ở bên cạnh miệng nhâm nhi, cà phê đã lạnh, vị không ngon chút nào, cậu đứng lên, mỉm cười nói: Tôi đi đổi một ly. . . . . . Làm phiền ông chờ một chút, có chuyện gì cùng lắm thì, ở lại chúng ta sẽ bàn lại. . . . . .

Cậu. . . . . . Lăng Đào cách bàn làm việc đột nhiên đưa tay ra trước mặt cậu, mắt thấy bàn tay sẽ phải quét mặt của Lăng Minh, Lăng Minh nghiêng người lùi lại, nhưng cái ly trong tay lại bị đổ trên mặt đất, chất lỏng màu nâu chảy đầy đất. . . . . .

Cái ly đó là Cẩn Ngôn tặng, hiện tại bể như vậy, thật đúng là đáng tiếc, chỉ là cũng không sao, lần sau đi ra ngoài mua hai cái ly tình nhân, phòng làm việc của cậu một, phòng làm việc của cô một.

Lăng Minh, tôi chỉ muốn biết, trong buổi bán đấu giá lô đất sáng nay, tại sao cậu lại muốn thu tay lại, cậu có biết thu tay lại thì bỏ qua bao nhiêu lợi nhuận hay không. . . . . .

Tầm mắt Lăng Minh từ trên mặt đất chuyển qua trên người đàn ông trước mặt.

Tôi biết rõ. . . . . . Cậu buông tay, thờ ơ nói: Tôi biết hậu quả rất rõ ràng, tổng lợi nhuận ròng vượt qua năm tỷ, còn có vì dự án này mà cố gắng. . . . . . Nhưng tôi không quan tâm, ông cũng biết, chuyện này, tôi là cố ý, trước khi lâm môn lại thu hồi lại, tôi chính là làm cho ông thấy, tôi chỉ quan tâm đến một chuyện. . . . . .

Lăng Đào không có tiếp lời, không cần hỏi ông đã biết chuyện này, hoặc là một người này, là chỉ người nào.

Cậu chỉ dùng mấy tỷ lợi nhuận thị uy tôi. . . . . . Khóe miệng Lăng Đào co giật, giọng nói lộ ra mấy phần thê lương, giống như một người trước khi lâm chung nhớ lại thời gian tuổi trẻ, hướng tới, cũng chỉ có tiếc nuối, cuối cùng sinh mệnh cũng không nắm được cái đuôi, ông không khỏi bất đắc dĩ nói: Cậu thành ác ma là bởi vì người phụ nữ kia, cô ấy có điểm nào tốt, thân phận của cậu, muốn người phụ nữ nào mà không có. . . . . .

Nhưng mà, phụ nữ nhiều hơn nữa, phụ nữ khá hơn nữa, ngoài cô ấy ra, ai tôi cũng không cần. . . . . . Cậu nhẹ nhàng nói, giọng nhàn nhạt, lại giống như đá trong nước, kiên định tồn tại một tín niệm như vậy, không thể không có cô: Cha, con chỉ muốn nói cho cha biết, tài sản gì đó, con thật sự nhìn chướng mắt, nếu như cha nghĩ dùng cái này để chia rẽ chúng con, vậy thì cha thật sự đi nhầm phương hướng rồi, con cũng nói cho cha biết, vì Cẩn Ngôn, con có thể từ bỏ tất cả, thân tình của hai cha con chúng ta cũng không nồng hậu. . . . . . Cha có thể bỏ qua, con cũng có thể bỏ qua vậy. . . . . .

Cậu ở đây uy hiếp tôi . . . . . Lăng Đào gầm thét, nếp nhăn trên mặt hình như bởi vì dùng sức mà căng hơn, ông siết chặt mép bàn, cố gắng muốn tìm về khí thế cao cao tại thượng, nhưng bây giờ Lăng Minh cao hơn ông, khỏe mạnh hơn ông, ngay cả ánh mắt nhìn ông ta, cũng tràn đầy đồng tình. . . . . . Ông hoảng hốt ý thức được, tình hình lúc tuổi còn trẻ ông quật Lăng Minh, cũng sẽ không bao giờ làm được nữa, ông thật sự đã già rồi.

Cha. . . . . . Lăng Minh đi tới trước mặt ông, nhìn chằm chằm ánh mắt của ông, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung sau đó lại dời đi, ánh mắt giống như đâm lẫn nhau vậy, nhìn lâu mấy giây sẽ bị thương, Lăng Minh nhìn ngoài cửa sổ, nói: Năm đó cha vận dụng quan hệ để cho con không phải ăn cơm tù, điều kiện gì, con nhớ rất rõ ràng, nhưng mà, ngoại trừ Cẩn Ngôn, chuyện còn lại, con đều có thể đồng ý với cha. . . . . . Chỉ có Cẩn Ngôn, con không muốn nhượng bộ . . . . . Cũng tuyệt đối, sẽ không nhượng bộ. . . . . . Hôm nay con có thể cầm vài triệu đi chơi, ngày mai, con sẽ làm ra chuyện gì, con cũng không biết, giới hạn thấp nhất của cha con cũng không biết, nhưng giới hạn thấp nhất của con, con tin cha cũng chưa từng chạm đến. . . . . .

Những lời như thế không còn gì để nói, Lăng Minh phá hủy mấy tỷ đầu tư tỏ rõ quyết tâm của cậu, Lăng Đào tin tưởng cậu có thể nói được làm được, đó là con của ông, mặc dù bọn họ chung đụng không hề hòa hợp, tuy nhiên lại hiểu rõ lẫn nhau, ông suy nghĩ một chút, suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Sau khi Lăng Đào đi, Lăng Minh cũng cầm áo khoát rời đi, đã đến lúc tan việc, buổi trưa thật tốt, nhưng không thể ăn cơm một mình buồn bã như vậy.

Đi công ty Cẩn Ngôn đón cô, thư ký của cô đã biết cậu rồi, mỉm cười nói: Anh chàng đẹp trai, lại tới đón chị gái của cậu. . . . . .

Lăng Minh lườm cô ta một cái: Cái gì mà chị gái, là bạn trai? Lần sau không được quên hết. . . . . . Nếu không tôi thổi lời nói bên gối, có cô chịu . . . . . .

Ha ha, vậy. . . . . . Tôi có ích lợi gì. . . . . . Thư ký cười nói đùa với cậu, cũng không có bao nhiêu gò bó.

Lăng Minh cúi thấp đầu nặng nề suy tư một lát: Tôi thổi lời nói bên gối để cho cô ấy tăng lương cho cô được không. . . . . .

Trên lưng bị người vỗ một cái, cậu quay đầu lại, đối diện với Cẩn Ngôn dở khóc dở cười vẻ mặt: Đừng đùa, đi thôi. . . . . .

Gấp gáp như vậy làm gì?

Em sợ không nhanh đi, người của công ty em cũng bị anh mua chuộc thành nội ứng của anh. . . . . .

Em biết là tốt rồi. . . . . . Vì thế em nên hiểu, nhất định em trốn không thoát. . . . . . Cửa thang máy đang đóng lại cậu hôn một cái trên mặt cô.

Cẩn Ngôn đánh cậu một cái: Đừng đùa, có Camera đấy. . . . . .

Cậu cười ha ha, âm mưu được như ý, theo thói quen nắm tay của cô, trợn mắt nhìn Camera một cái.

Bữa trưa họ chọn nhà hàng không xa lắm, hai người ngồi xuống, Lăng Minh lại còn gọi một chai rượu, Cẩn Ngôn giật mình, nói: Hôm nay anh rất vui vẻ phải không?

Cậu cười cười.

Không biết là vui vẻ hay là đau lòng. . . . . . Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, hai người nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Nhiễm Sĩ Duệ, tâm tình không được tốt đứng ở bên cạnh bàn.

Làm sao vậy, Sĩ Duệ. . . . . . Trùng hợp như thế. . . . . . Cẩn Ngôn biết buổi đấu giá buổi sáng, Nhiễm Sĩ Duệ là một người làm ăn, luôn có thành bại, thất bại nên đi tìm Lăng Minh trả thù, cá tính của anh ta, hẳn không phải là như vậy.

Không có việc gì. . . . . . Anh khoát tay áo, nhưng không khách khí kéo ghế dựa ngồi xuống: Buổi trưa hôm nay, tôi mời khách, hai người ăn thoải mái. . . . . .

Tại sao anh phải mời. . . . . Cẩn Ngôn cười nói: Người nào trả tiền cũng vậy thôi.”

Tôi đương nhiên phải mời khách. . . . . . Anh cầm lên thực đơn bắt đầu xem, dáng vẻ nhẹ nhàng: Em không biết người đàn ông trước mặt, tức giận vì người đẹp, anh nên cảm ơn cậu ấy không có cướp tiền trong tay anh, hàng trăm triệu so sánh với hàng trăm mảnh, làm thế nào, anh đều chuyển lợi nhuận. . . . . . Anh cười híp mắt nhìn Lăng Minh: Tôi nói có đúng không?

Thấy cậu không trả lời, Nhiễm Sĩ Duệ có chút cảm khái nói: Trước kia vẫn không có cảm thấy cậu có bao nhiêu nguy hiểm đối với tôi, bây giờ nhìn lại, phải đề phòng cậu rồi . . . . .

Lăng Minh chau chau mày: Tùy anh thôi. . . . . .

Hai người đàn ông này nhìn nhau cười, có lẽ Cẩn Ngôn phát hiện ra một đầu mối: Tại sao. . . . . . Cô hỏi, cô biết trong khoảng thời gian này Lăng Minh rất bận rộn chuyện này, cậu bỏ ra bao nhiêu, cô rõ ràng nhất, nhưng mà bây giờ, vào một sáng sớm, đã từ bỏ rồi, làm nhiều công việc như vậy, tất cả công sức đều là vô dụng?

Tôi có chừng mực. . . . . . Cậu nói.

Đối với cô, cậu luôn luôn như vậy, ngẫu nhiên sẽ để cho cô đau nhói, sau đó vừa cảm động, cuối cùng thì chính cô cũng có chút ghét mình, làm gì khiến Lăng Minh như vậy, tại sao cậu phải bỏ ra nhiều như vậy, làm gì. . . . . .

Cám ơn. Cô vươn tay ra nắm tay cậu ở trên bàn, thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Điện thoại của cô vang lên, Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn dãy số, tâm tình bình tĩnh nghe, toàn bộ cuộc trò chuyện, cô cũng chỉ nói một chữ, được, cúp điện thoại, cô nhìn Lăng Minh, nói: Lăng Đào gọi điện thoại mời chúng ta ăn cơm tối, em đồng ý với ông ta rồi.

Đã đến lúc bọn họ phải đối mặt với nhau.

/58

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status