Thi xong mất trọn một ngày.
Thí sinh bình thường thi hai môn, thí sinh ngoài biên chế thi bốn môn, tất cả các môn đều phải đạt trên chín mươi điểm.
Phần lớn mọi người đều đặt hết tâm trí vào bài thi.
Người cực kỳ chuyên chú làm bài sẽ không phát hiện ra bất thường, nhưng những người không chuyên chú, sẽ phát hiện ở phòng thi bỗng có thi sinh bị dẫn đi, sau đó cũng không thấy quay lại nữa.
Tình huống này làm không ít người chú ý thấy xong sinh ra thấp thỏm.
Đương nhiên, cũng có trường hợp giống như Mặc Khuynh, sau khi phát hiện tình huống này thì tiếp tục bình thản làm bài.
Giống hệt với dự đoán của cô.
Đề thi hoàn toàn khác với bộ đề bị lộ trước đó.
Chẳng qua đều là kiến thức cả, không có gì khác biệt.
Môn cuối cùng, Mặc Khuynh nộp bài thi sớm, sau đó đi dạo xung quanh, trùng hợp gặp được hai người từ trong thang máy đi ra.
Hai người nhìn thấy Mặc Khuynh, bước chân đều chậm lại.
Mặc Khuynh nhìn rõ hai người, khóe môi chợt cong lên, cười.
"Trùng hợp ghê." Mặc Khuynh híp mắt, tầm mắt đảo qua, dừng trên ai đó, "Giang tiên sinh."
Giang tiên sinh áo mũ chỉnh tề nhìn cô một cái, khách khí mà xa lạ lên tiếng chào hỏi lại: "Đã lâu không gặp."
Mặc Khuynh: "..."
Giả vờ cái đầu anh ấy.
Hoắc Tư nhìn đồng hồ, bỗng nhiên nhíu mày: "Thi xong rồi?"
"Ừm."
"Được rồi." Hoắc Tư đã tự hiểu theo ý của mình, "Thi không đạt cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội."
"..."
Mặc Khuynh thật sự không muốn nói thêm một câu nào với hai vị trước mắt nữa.
"Tạm biệt."
Bỏ lại hai chữ đó, Mặc Khuynh đi thẳng.
Cô đi xuống cầu thang bộ.
Hoắc Tư và Giang Khắc đều nhìn theo, nhưng ai cũng không gọi cô lại, không hẹn mà cùng chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
- - Bắt được cá nhỏ rồi, giờ là đến cá lớn.
*
Thi xong quay về nhà của Văn Bán Lĩnh, Mặc Khuynh dọn qua hành lý.
Cô đã đặt vé máy bay tối nay.
Đến tận khi trời tối Văn Bán Lĩnh mới về đến nhà, dáng vẻ sức cùng lực kiệt, quăng giày sang một bên, dép trong nhà cũng lười đi vào, cứ thế nhào thẳng đến trước ghế sô pha, nằm bẹp dí.
Nhưng mà, mấy giây sau, anh ta chợt nhận ra vừa nãy lúc mở cửa hình như đã nhìn thấy cái gì.
"Mặc Khuynh! Hôm nay cô về rồi?" Anh ta đứng dậy, đi ra cửa, thấy ba lô của Mặc Khuynh.
"Ừm."
Mặc Khuynh từ trong bếp đi ra, tay cầm một quả dưa chuột đã ăn một nửa.
"Sao cô không nói sớm?"
Văn Bán Lĩnh sờ sờ cái đầu con nhím của mình.
Mặc Khuynh hỏi lại: "Tôi còn phải báo cáo chuyện này với anh?"
"..."
Văn Bán Lĩnh ngậm miệng.
"Mấy giờ bay thế, tôi đưa cô đi." Văn Bán Lĩnh cố gắng kìm nén cái tính dễ phát hỏa của mình, xoay xoay bả vai đau mỏi.
Mặc Khuynh nhìn dáng vẻ mệt đến mức thở không ra hơi của anh ta, liên tưởng đến lúc ở trường thi gặp Hoắc Tư và Giang Khắc, hỏi: "Hôm nay thu lưới?"
"Sao cô biết?"
Văn Bán Lĩnh bật thốt ra một câu, lại lập tức ngập miệng.
Anh ta vỗ miệng mình một cái.
- - Cái đồ không biết giữ mồm giữ miệng!
Mặc Khuynh nói: "Hoắc Tư tiết lộ."
"Thế à." Văn Bán Lĩnh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, "Anh ta và một người ngoài liên thủ đặt bẫy, làm một bộ đề thi giả truyền ra bên ngoài, câu những con cá phạm luật. Không chỉ có vậy, còn khiến những kẻ thật sự lộ đề ra bên ngoài bị lộ chân tướng, bắt lại toàn bộ."
Mặc Khuynh hỏi: "Đề của hôm nay, chính là bộ mới đó?"
"Đúng, đó là..." Văn Bán Lĩnh kịp thời ngừng lại, "Ôi, cái này thật sự không nói được đâu."
Mặc Khuynh sao cũng được nhún vai.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Tên hiển thị: Giang Khắc.
Mặc Khuynh hơi bất ngờ, do dự mấy giây mới ấn nghe.
"Bao giờ về thành phố Đông Thạch?" Giọng nói trong điện thoại ngược lại không còn vẻ giả vờ giả vịt nữa.
"Tối nay."
"Xuất phát rồi?"
"Chưa."
"Tôi ở bên dưới." Giang Khắc hơi dừng, sau đó mới từ tốn nói, "Đưa cô ra sân bay."
Mặc Khuynh nghĩ ngợi, đồng ý: "Được."
Sau đó cúp máy.
Cô nhìn Văn Bán Lĩnh, nói: "Đi đây."
"Ò."
Văn Bán Lĩnh nhanh nhẹn đi lấy chìa khóa xe.
"Có người đưa rồi." Mặc Khuynh nói, xoay người đi ra cửa, xách ba lô lên, "Anh nghỉ ngơi đi."
Nhìn theo bóng lưng cô, Văn Bán Lĩnh xoay một vòng, sau đó gọi: "Khoan đã!"
Mặc Khuynh quay đầu: "Sao?"
"Thì..." Văn Bán Lĩnh gãi đầu, nhăn mặt nhíu mày nửa ngày, mới nói, "Cái món đồ cổ kia của cô xử lý thế nào đây? Dù sao cũng không thể cứ để ở nhà tôi mãi chứ?"
Mặc Khuynh nói: "Viết đơn, đưa vào kho của căn cứ đi."
"Đưa vào kho rồi sẽ khó mà lấy ra, cô không cần nữa à?!" Văn Bán Lĩnh cực kỳ kinh ngạc.
Mặc Khuynh khoác ba lô lên, không mấy bận tâm trả lời: "Không cần."
Dùng "Trừ Chướng Nghi" để giải độc, chỉ để lấy vài tác dụng bổ sung thôi.
Bản chất của nó vốn là để "tẩy trừ chướng khí."
Bây giờ đã không còn cơ hội dùng nữa, thì cho nó phủ bụi đi.
...
Mặc Khuynh khoác ba lô đi xuống, vừa ra đến cổng thì thấy chiếc xe dừng bên ngoài.
Trời đã sớm tối mịt, đèn đường được bật lên, ánh sáng ảm đạm chiếu xuống mặt đất, Giang Khắc tựa người vào cửa xe, thân cao dáng thẳng, ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt hắn, mông lung mịt mờ.
Hắn khẽ nâng mắt, tầm mắt phóng thẳng về phía này.
Mặc Khuynh đi về phía đó.
Hắn nhích ra một bước, mở cửa ghế lái phụ.
Mặc Khuynh đi tới, hơi dừng, liếc hắn một cái: "Có chuyện muốn nói với tôi?"
Giang Khắc nhìn vào trong: "Lên xe trước."
Thế là, Mặc Khuynh lấy ba lô xuống, ném vào trong, ngồi vào xe.
Giang Khắc đóng cửa.
Vòng qua đầu xe, đi sang cửa cạnh ghế lái, mở cửa, ngồi vào.
Hắn khởi động xe, cho xe chầm chậm di chuyển.
Trong xe bật điều hòa, hơi lạnh, Mặc Khuynh hạ cửa kính xuống, chân bắt chéo, chờ Giang Khắc mở miệng.
Chờ xe đi vào đường cao tốc hướng đến sân bay, Giang Khắc rốt cuộc lên tiếng: "Hợp tác không?"
Mặc Khuynh nghiêng đầu, hỏi: "Ý anh là gì?"
Giang Khắc nhìn thẳng phía trước, nói: "Có vẻ cô cũng không quá rõ ràng chuyện bản thân tỉnh lại."
"Ừm."
Mặc Khuynh thừa nhận.
Giang Khắc hỏi: "Liệu có phải đã có người sắp xếp không?"
"Không loại trừ."
"Còn có, dáng vẻ của tôi giống hệt với Giang Diên, có vẻ như cô vẫn luôn canh cánh trong lòng."
"Ừm."
"Trùng hợp, tôi cũng vậy." Giang Khắc bình tĩnh nói, giọng điệu không có gợn sóng.
Mặc Khuynh nhìn góc nghiêng khuôn mặt hắn.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng khá yếu từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt hắn, góc nghiêng đó, cả hình dáng đó đều y hệt với trong trí nhớ của cô, từ mặt đến mũi, xuống đến môi, cằm, yết hầu.
Giang Khắc không nhanh không chậm nói: "Trước khi gặp cô, tôi đã nghi ngờ toàn bộ ký ức của ba năm trước đây đều là giả."
Mặc Khuynh ngẩn ra một giây, rất nhanh thu lại tâm tư, nghiêm túc hỏi lại: "Ý gì?"
"Ký ức của tôi nhìn thì có vẻ rất thật, tôi từng đi chứng thực, đều xác nhận là đúng." Giang Khắc nói, "Nhưng mà, tôi không hề có cảm giác chân thật. Giống như đang nhìn vào cuộc đời của người khác, không cảm nhận được chút vui buồn giận hờn nào của nhân vật chính."
Ánh mắt của Mặc Khuynh hơi tối lại.
"Ngoài ra," Giang Khắc dừng hai giây, "Bành Trung và Bành Nhân, là bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh tôi, từ đó một lòng trung thành tận tâm với tôi. Mặc Nhất Đình nói, Giang Diên trùng hợp có loại mị lực từ trong nhân cách khiến người ta luôn trung thành tận tâm với anh ta."
Nhưng mà hắn...
Giang Khắc tự nhận là, bản thân ở trước mặt Bành Trung và Bành Nhân không hề bày ra loại năng lực này.
Mặc Khuynh không liên tưởng nhiều như thế, chỉ tỉnh ngộ nói: "Vậy nên ngay cả khi ở trước mặt bọn họ anh cũng giả vờ?"
"Ừm."
"Anh nghi ngờ bản thân đã được sắp đặt sẵn cho một thân phận giả, một phần ký ức giả," Mặc Khuynh dần chắp nối được các manh mối lại với nhau, "Vậy nên ngoài mặt thì anh đi theo kịch bản của bọn họ, sau lưng lại âm thầm điều tra chân tướng?"
Giang Khắc liếc cô một cái, đáp: "Ừm."
"..."
Mặc Khuynh nhất thời không biết phải nói gì.
Cô nhìn nét mặt của Giang Khắc, nhẹ tựa lông hồng, coi hết thảy như mây bay.
Nhưng mà, người như vậy, sắc bén nhận ra bản thân đang trong một bàn cờ, hoặc là trở thành sự tồn tại của một quân cờ, người bên cạnh, không thể tin tưởng bất cứ ai.
Dù có là người trung thành tận tâm với hắn, đều có thể là đang trung thành với hình bóng của hắn.
Thí sinh bình thường thi hai môn, thí sinh ngoài biên chế thi bốn môn, tất cả các môn đều phải đạt trên chín mươi điểm.
Phần lớn mọi người đều đặt hết tâm trí vào bài thi.
Người cực kỳ chuyên chú làm bài sẽ không phát hiện ra bất thường, nhưng những người không chuyên chú, sẽ phát hiện ở phòng thi bỗng có thi sinh bị dẫn đi, sau đó cũng không thấy quay lại nữa.
Tình huống này làm không ít người chú ý thấy xong sinh ra thấp thỏm.
Đương nhiên, cũng có trường hợp giống như Mặc Khuynh, sau khi phát hiện tình huống này thì tiếp tục bình thản làm bài.
Giống hệt với dự đoán của cô.
Đề thi hoàn toàn khác với bộ đề bị lộ trước đó.
Chẳng qua đều là kiến thức cả, không có gì khác biệt.
Môn cuối cùng, Mặc Khuynh nộp bài thi sớm, sau đó đi dạo xung quanh, trùng hợp gặp được hai người từ trong thang máy đi ra.
Hai người nhìn thấy Mặc Khuynh, bước chân đều chậm lại.
Mặc Khuynh nhìn rõ hai người, khóe môi chợt cong lên, cười.
"Trùng hợp ghê." Mặc Khuynh híp mắt, tầm mắt đảo qua, dừng trên ai đó, "Giang tiên sinh."
Giang tiên sinh áo mũ chỉnh tề nhìn cô một cái, khách khí mà xa lạ lên tiếng chào hỏi lại: "Đã lâu không gặp."
Mặc Khuynh: "..."
Giả vờ cái đầu anh ấy.
Hoắc Tư nhìn đồng hồ, bỗng nhiên nhíu mày: "Thi xong rồi?"
"Ừm."
"Được rồi." Hoắc Tư đã tự hiểu theo ý của mình, "Thi không đạt cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội."
"..."
Mặc Khuynh thật sự không muốn nói thêm một câu nào với hai vị trước mắt nữa.
"Tạm biệt."
Bỏ lại hai chữ đó, Mặc Khuynh đi thẳng.
Cô đi xuống cầu thang bộ.
Hoắc Tư và Giang Khắc đều nhìn theo, nhưng ai cũng không gọi cô lại, không hẹn mà cùng chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
- - Bắt được cá nhỏ rồi, giờ là đến cá lớn.
*
Thi xong quay về nhà của Văn Bán Lĩnh, Mặc Khuynh dọn qua hành lý.
Cô đã đặt vé máy bay tối nay.
Đến tận khi trời tối Văn Bán Lĩnh mới về đến nhà, dáng vẻ sức cùng lực kiệt, quăng giày sang một bên, dép trong nhà cũng lười đi vào, cứ thế nhào thẳng đến trước ghế sô pha, nằm bẹp dí.
Nhưng mà, mấy giây sau, anh ta chợt nhận ra vừa nãy lúc mở cửa hình như đã nhìn thấy cái gì.
"Mặc Khuynh! Hôm nay cô về rồi?" Anh ta đứng dậy, đi ra cửa, thấy ba lô của Mặc Khuynh.
"Ừm."
Mặc Khuynh từ trong bếp đi ra, tay cầm một quả dưa chuột đã ăn một nửa.
"Sao cô không nói sớm?"
Văn Bán Lĩnh sờ sờ cái đầu con nhím của mình.
Mặc Khuynh hỏi lại: "Tôi còn phải báo cáo chuyện này với anh?"
"..."
Văn Bán Lĩnh ngậm miệng.
"Mấy giờ bay thế, tôi đưa cô đi." Văn Bán Lĩnh cố gắng kìm nén cái tính dễ phát hỏa của mình, xoay xoay bả vai đau mỏi.
Mặc Khuynh nhìn dáng vẻ mệt đến mức thở không ra hơi của anh ta, liên tưởng đến lúc ở trường thi gặp Hoắc Tư và Giang Khắc, hỏi: "Hôm nay thu lưới?"
"Sao cô biết?"
Văn Bán Lĩnh bật thốt ra một câu, lại lập tức ngập miệng.
Anh ta vỗ miệng mình một cái.
- - Cái đồ không biết giữ mồm giữ miệng!
Mặc Khuynh nói: "Hoắc Tư tiết lộ."
"Thế à." Văn Bán Lĩnh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, "Anh ta và một người ngoài liên thủ đặt bẫy, làm một bộ đề thi giả truyền ra bên ngoài, câu những con cá phạm luật. Không chỉ có vậy, còn khiến những kẻ thật sự lộ đề ra bên ngoài bị lộ chân tướng, bắt lại toàn bộ."
Mặc Khuynh hỏi: "Đề của hôm nay, chính là bộ mới đó?"
"Đúng, đó là..." Văn Bán Lĩnh kịp thời ngừng lại, "Ôi, cái này thật sự không nói được đâu."
Mặc Khuynh sao cũng được nhún vai.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Tên hiển thị: Giang Khắc.
Mặc Khuynh hơi bất ngờ, do dự mấy giây mới ấn nghe.
"Bao giờ về thành phố Đông Thạch?" Giọng nói trong điện thoại ngược lại không còn vẻ giả vờ giả vịt nữa.
"Tối nay."
"Xuất phát rồi?"
"Chưa."
"Tôi ở bên dưới." Giang Khắc hơi dừng, sau đó mới từ tốn nói, "Đưa cô ra sân bay."
Mặc Khuynh nghĩ ngợi, đồng ý: "Được."
Sau đó cúp máy.
Cô nhìn Văn Bán Lĩnh, nói: "Đi đây."
"Ò."
Văn Bán Lĩnh nhanh nhẹn đi lấy chìa khóa xe.
"Có người đưa rồi." Mặc Khuynh nói, xoay người đi ra cửa, xách ba lô lên, "Anh nghỉ ngơi đi."
Nhìn theo bóng lưng cô, Văn Bán Lĩnh xoay một vòng, sau đó gọi: "Khoan đã!"
Mặc Khuynh quay đầu: "Sao?"
"Thì..." Văn Bán Lĩnh gãi đầu, nhăn mặt nhíu mày nửa ngày, mới nói, "Cái món đồ cổ kia của cô xử lý thế nào đây? Dù sao cũng không thể cứ để ở nhà tôi mãi chứ?"
Mặc Khuynh nói: "Viết đơn, đưa vào kho của căn cứ đi."
"Đưa vào kho rồi sẽ khó mà lấy ra, cô không cần nữa à?!" Văn Bán Lĩnh cực kỳ kinh ngạc.
Mặc Khuynh khoác ba lô lên, không mấy bận tâm trả lời: "Không cần."
Dùng "Trừ Chướng Nghi" để giải độc, chỉ để lấy vài tác dụng bổ sung thôi.
Bản chất của nó vốn là để "tẩy trừ chướng khí."
Bây giờ đã không còn cơ hội dùng nữa, thì cho nó phủ bụi đi.
...
Mặc Khuynh khoác ba lô đi xuống, vừa ra đến cổng thì thấy chiếc xe dừng bên ngoài.
Trời đã sớm tối mịt, đèn đường được bật lên, ánh sáng ảm đạm chiếu xuống mặt đất, Giang Khắc tựa người vào cửa xe, thân cao dáng thẳng, ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt hắn, mông lung mịt mờ.
Hắn khẽ nâng mắt, tầm mắt phóng thẳng về phía này.
Mặc Khuynh đi về phía đó.
Hắn nhích ra một bước, mở cửa ghế lái phụ.
Mặc Khuynh đi tới, hơi dừng, liếc hắn một cái: "Có chuyện muốn nói với tôi?"
Giang Khắc nhìn vào trong: "Lên xe trước."
Thế là, Mặc Khuynh lấy ba lô xuống, ném vào trong, ngồi vào xe.
Giang Khắc đóng cửa.
Vòng qua đầu xe, đi sang cửa cạnh ghế lái, mở cửa, ngồi vào.
Hắn khởi động xe, cho xe chầm chậm di chuyển.
Trong xe bật điều hòa, hơi lạnh, Mặc Khuynh hạ cửa kính xuống, chân bắt chéo, chờ Giang Khắc mở miệng.
Chờ xe đi vào đường cao tốc hướng đến sân bay, Giang Khắc rốt cuộc lên tiếng: "Hợp tác không?"
Mặc Khuynh nghiêng đầu, hỏi: "Ý anh là gì?"
Giang Khắc nhìn thẳng phía trước, nói: "Có vẻ cô cũng không quá rõ ràng chuyện bản thân tỉnh lại."
"Ừm."
Mặc Khuynh thừa nhận.
Giang Khắc hỏi: "Liệu có phải đã có người sắp xếp không?"
"Không loại trừ."
"Còn có, dáng vẻ của tôi giống hệt với Giang Diên, có vẻ như cô vẫn luôn canh cánh trong lòng."
"Ừm."
"Trùng hợp, tôi cũng vậy." Giang Khắc bình tĩnh nói, giọng điệu không có gợn sóng.
Mặc Khuynh nhìn góc nghiêng khuôn mặt hắn.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng khá yếu từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt hắn, góc nghiêng đó, cả hình dáng đó đều y hệt với trong trí nhớ của cô, từ mặt đến mũi, xuống đến môi, cằm, yết hầu.
Giang Khắc không nhanh không chậm nói: "Trước khi gặp cô, tôi đã nghi ngờ toàn bộ ký ức của ba năm trước đây đều là giả."
Mặc Khuynh ngẩn ra một giây, rất nhanh thu lại tâm tư, nghiêm túc hỏi lại: "Ý gì?"
"Ký ức của tôi nhìn thì có vẻ rất thật, tôi từng đi chứng thực, đều xác nhận là đúng." Giang Khắc nói, "Nhưng mà, tôi không hề có cảm giác chân thật. Giống như đang nhìn vào cuộc đời của người khác, không cảm nhận được chút vui buồn giận hờn nào của nhân vật chính."
Ánh mắt của Mặc Khuynh hơi tối lại.
"Ngoài ra," Giang Khắc dừng hai giây, "Bành Trung và Bành Nhân, là bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh tôi, từ đó một lòng trung thành tận tâm với tôi. Mặc Nhất Đình nói, Giang Diên trùng hợp có loại mị lực từ trong nhân cách khiến người ta luôn trung thành tận tâm với anh ta."
Nhưng mà hắn...
Giang Khắc tự nhận là, bản thân ở trước mặt Bành Trung và Bành Nhân không hề bày ra loại năng lực này.
Mặc Khuynh không liên tưởng nhiều như thế, chỉ tỉnh ngộ nói: "Vậy nên ngay cả khi ở trước mặt bọn họ anh cũng giả vờ?"
"Ừm."
"Anh nghi ngờ bản thân đã được sắp đặt sẵn cho một thân phận giả, một phần ký ức giả," Mặc Khuynh dần chắp nối được các manh mối lại với nhau, "Vậy nên ngoài mặt thì anh đi theo kịch bản của bọn họ, sau lưng lại âm thầm điều tra chân tướng?"
Giang Khắc liếc cô một cái, đáp: "Ừm."
"..."
Mặc Khuynh nhất thời không biết phải nói gì.
Cô nhìn nét mặt của Giang Khắc, nhẹ tựa lông hồng, coi hết thảy như mây bay.
Nhưng mà, người như vậy, sắc bén nhận ra bản thân đang trong một bàn cờ, hoặc là trở thành sự tồn tại của một quân cờ, người bên cạnh, không thể tin tưởng bất cứ ai.
Dù có là người trung thành tận tâm với hắn, đều có thể là đang trung thành với hình bóng của hắn.
/191
|