Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 156 - Một trăm năm trước [01] Mầm họa trăm năm, bắt đầu vạch trần
/191
|
Giang Diên.
Mặc Khuynh nhìn thấy cái tên này, ngón tay dừng lại.
Qua Bốc Lâm thò đầu tới: "Rất kỳ lạ, tôi lật xem bao nhiêu tài liệu của căn cứ cũng không tra ra được cái tên này. Chức vị, thân phận, lý lịch đều không có."
Mặc Khuynh lại lật một trang.
Đập vào mắt, là một đoạn chữ viết tay.
Là chữ của Giang Diên.
"Nhánh này được thành lập, là để dự phòng cho một mối họa trong tương lai..."
Mặc Khuynh đọc câu đầu tiên, mí mắt khẽ động.
Cô nghiêm mặt, tiếp tục đọc.
Ba trang giấy ngắn ngủi, toàn bộ đều viết về lời tiên đoán.
Thế gian này có một nhóm người đặc biệt ẩn nấp, bề ngoài của họ không có khác biệt gì với người thường, rất khó phát hiện ra. Nhưng, sự tồn tại của họ sẽ mang đến tai họa cho nhân loại, mốc thời gian chính là một trăm sau.
Mà, nhánh này được thành lập là vì những kẻ đó.
Trong những lời này còn tiết lộ sự tồn tại của "Mặc Khuynh", không chỉ nói tên họ, còn chỉ rõ cô đang được cất giữ trong kho của căn cứ, còn dùng một hình xăm ở mắt cá chân của cô làm dấu hiệu nhận biết.
Chờ Mặc Khuynh đọc xong, Qua Bốc Lâm nhướng mày, hỏi: "Khó hiểu hả?"
Mặc Khuynh không thể không thừa nhận: "Khó hiểu."
"Ban đầu tôi còn không tin. Nhưng mà hình xăm trên mắt cá chân kia của cô, còn có cái này..." Qua Bốc Lâm chỉ chỉ bức vẽ ở cuối, "Giống hệt nhau."
Qua Bốc Lâm hít vào một hơi: "Mà hồ sơ này, tôi xem được từ mười năm trước lận."
"Ừm."
"Cô nghĩ thế nào?" Qua Bốc Lâm mặt đầy hào hứng hỏi.
"Không biết."
Mặc Khuynh mặt không biểu cảm, cất tài liệu vào túi hồ sơ.
"Chẳng lẽ cô không biết xíu xiu nội tình nào trong đó à?" Qua Bốc Lâm chống tay lên mặt bàn, "Người tên Giang Diên này, chẳng lẽ cô cũng không biết? Vì sao anh ta phải viết ra những điều này, lại làm thế nào biết được sự tồn tại của cô?"
Qua Bốc Lâm quan sát biểu tình của Mặc Khuynh, nhưng lại không bắt được bất kỳ khác thường nào.
Cuối cùng, Qua Bốc Lâm xòe tay ra: "Mà cứ xem như cô không biết đi, chẳng lẽ cô không tò mò?"
Mặc Khuynh lười biếng mở miệng: "Tò mò."
Qua Bốc Lâm: "..."
Cái dáng vẻ này của cô bình tĩnh như hòa thượng ấy, có chỗ nào giống đang tò mò!
Trong lúc đang oán thầm trong lòng, Qua Bốc Lâm bỗng thấy Mặc Khuynh cầm túi hồ sơ kia lên, chỉ dùng chút lực, hai ba cái đã xé túi hồ sơ thành mảnh vụn.
Mặc Khuynh khẽ nhướng mày, nhếch miệng: "Tôi rất có hứng thú với mấy thứ gọi là tai họa này."
"..." Qua Bốc Lâm trợn mắt, ngây người hơn nửa ngày, đến tận khi Mặc Khuynh ném chỗ mảnh vụn hồ sơ vào thùng rác, anh ta mới phun ra được một câu, "Cô xé tập hồ sơ đó đi rồi, chúng ta phải bàn giao lại với phía quản lý kho thế nào!"
Mặc Khuynh liếc anh ta: "Bọn họ nhớ được sao?"
"..."
Qua Bốc Lâm hoàn toàn suy sụp.
Cũng đúng.
Tất cả những gì liên quan đến "Nhánh Thần quái", đều không quan trọng.
Ở căn cứ số 08, sự tồn tại của nhánh này còn không bằng hai cô công nhân quét dọn vệ sinh.
Đầu óc xoay chuyển một vòng, Qua Bốc Lâm bắt được trọng điểm: "Vậy cô cũng không thể xé chứ."
"Tôi là thủ lĩnh."
"..."
Một câu, khiến Qua Bốc Lâm nghẹn họng không nói được gì nữa.
Mặc Khuynh mở máy tính, đang định xử lý văn kiện, thấy Qua Bốc Lâm vẫn còn đứng tại chỗ.
Cô hỏi: "Còn việc gì không?"
"À, có một việc." Qua Bốc Lâm bừng tỉnh, nhớ ra, "Nghe nói nhánh của chúng ta có hai nhân viên mới. Một là Tống Nhất Nguyên."
"Ừm."
"Bọn họ nói, người còn lại là một con ma bệnh, nhánh nào cũng không cần, cuối cùng mới nhét vào cho chúng ta?" Qua Bốc Lâm không giấu được lo lắng.
Nhánh bọn họ có một Mặc Khuynh cần hầu hạ là đủ rồi.
Sao còn đến thêm một kẻ...
Những ngày còn lại anh ta biết sống cho qua thế nào đây?
Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."
Qua Bốc Lâm khó mà tin nổi: "Người như vậy mà cô cũng nhận?"
Mặc Khuynh trả lời: "Không thì anh cho là tôi lấy thêm một Tống Nhất Nguyên thế nào?"
Dừng hai giây, Qua Bốc Lâm hiểu ra: "Hóa ra là mua một tặng một!"
"Vẫn hời." Mặc Khuynh mở một trang mới, vừa đánh hai chữ, bỗng nhớ ra gì đó, "Kết quả thi của những nhân viên đủ tư cách đã có chưa?"
"Có rồi." Qua Bốc Lâm vỗ vỗ tay, "Tống Nhất Nguyên, đứng đầu bảng tổng hợp."
Mặc Khuynh hỏi: "Bài thi viết của tôi được bao nhiêu điểm?"
Qua Bốc Lâm quên cả thu lại tươi cười trên mặt, đần cả người: "Cô không biết?"
"Quên không xem."
"Full điểm! Bốn trăm điểm! Trước giờ chưa từng có!" Qua Bốc Lâm kích động vỗ bàn, "Mấy ngày nay ở căn cứ đều bàn tán hóa ra cô không hề đi bừa, chính cô lại không biết?"
"Không rảnh hóng bát quái."
"..." Qua Bốc Lâm lại nghẹn họng, "Mấy ngày nay cô đều ở phòng làm việc cả ngày, rốt cuộc là làm cái gì thế hả?"
"Viết tư liệu."
Mặc Khuynh nói xong, tiếp tục gõ chữ, để Qua Bốc Lâm tự hiểu mà lăn đi.
*
Ba giờ chiều, thủ lĩnh Phạm mang theo khuôn mặt như ăn phải mướp đắng, cầm túi hồ sơ của Tống Nhất Nguyên đi vào văn phòng của chủ nhiệm An.
"Khách quý nha." Chủ nhiệm An thấy là thủ lĩnh Phạm, cười ôn hòa nói, "Khó có dịp thấy ông tìm tới đây một chuyến."
Nói xong, liếc túi hồ sơ trong tay thủ lĩnh Phạm: "Quý cậu ta thế cơ à, còn đích thân đến đây."
"Đây là hồ sơ của Tống Nhất Nguyên." Thủ lĩnh Phạm đặt một túi hồ sơ lên mặt bàn, lại đặt một túi hồ sơ khác xuống bên cạnh, "Đây là Thần... hồ sơ của nhánh 101 mới."
Chủ nhiệm An nhìn hai cuốn hồ sơ, hơi nhích lại gần: "Thấy rồi, nhưng là ý gì?"
"Lý lịch của Tống Nhất Nguyên còn dày hơn cả của nhánh 101, đưa cậu ta vào nhánh 101, quá lãng phí nhân tài."
"Sao có thể nói như thế?" Chủ nhiệm An nói, "Mặc Khuynh thi viết đạt điểm tối đa, là chuyện trước giờ chưa từng có ở căn cứ, huống hồ, Mặc Khuynh còn là nguyên lão trăm năm của căn cứ chúng ta."
Thủ lĩnh Phạm thở dài: "Mệnh tốt thật, ngủ một giấc dậy thành nguyên lão trăm năm rồi."
Chủ nhiệm An không trêu chọc ông ấy nữa, nói: "Sự tồn tại của Mặc Khuynh khá đặc biệt, những tư liệu quan sát phía ông đưa lên tôi đã xem rồi, tính nguy hiểm của cô ấy gần như là bằng không, giác ngộ chính trị còn cao hơn bất kỳ ai. Chẳng qua, tôi đồng ý cho họ đổi văn phòng vào đội của nhánh các ông, vẫn là mong ông và Hoắc Tư có thể tiếp tục quan sát."
"Đúng vậy." Thủ lĩnh Phạm quay lại chủ đề vừa rồi, "Tống Nhất Nguyên này..."
"Tống Nhất Nguyên à, ông có thể yên tâm." Chủ nhiệm An cầm hồ sơ của Tống Nhất Nguyên lên, "Mặc Khuynh đã hứa, nếu như không thể thuyết phục Tống Nhất Nguyên ở lại thì sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu ấy."
"Là vậy à."
Thủ lĩnh Phạm hơi gật đầu, biểu tình thả lỏng hơn.
Chủ nhiệm An đặt một tập văn kiện lên mặt bàn, đẩy về phía thủ lĩnh Phạm: "Xem đi."
Thủ lĩnh Phạm mở ra xem, bị vô số đơn xin làm cho trợn mắt há mồm: "Đây là cái gì?"
"Mới nhậm chức mấy ngày, Mặc Khuynh đã soát hết quy tắc ở căn cứ, xin kinh phí, xin phúc lợi, xin đặc quyền..." Chủ nhiệm An day day mi tâm, "Ông mau về bảo Hoắc Tư tìm việc cho cô ấy làm đi."
"..."
Thủ lĩnh Phạm quét qua đống đơn cực kỳ đạt tiêu chuẩn đơn mẫu này, hết sức đồng tình với chủ nhiệm An.
Đồng thời cảm thấy may mắn: May là bây giờ ông ấy với Mặc Khuynh cùng cấp rồi, nếu không chỗ "đơn xin" khiến người ta đau đầu kia đều sẽ đặt trên bàn làm việc của ông ấy.
Mặc Khuynh nhìn thấy cái tên này, ngón tay dừng lại.
Qua Bốc Lâm thò đầu tới: "Rất kỳ lạ, tôi lật xem bao nhiêu tài liệu của căn cứ cũng không tra ra được cái tên này. Chức vị, thân phận, lý lịch đều không có."
Mặc Khuynh lại lật một trang.
Đập vào mắt, là một đoạn chữ viết tay.
Là chữ của Giang Diên.
"Nhánh này được thành lập, là để dự phòng cho một mối họa trong tương lai..."
Mặc Khuynh đọc câu đầu tiên, mí mắt khẽ động.
Cô nghiêm mặt, tiếp tục đọc.
Ba trang giấy ngắn ngủi, toàn bộ đều viết về lời tiên đoán.
Thế gian này có một nhóm người đặc biệt ẩn nấp, bề ngoài của họ không có khác biệt gì với người thường, rất khó phát hiện ra. Nhưng, sự tồn tại của họ sẽ mang đến tai họa cho nhân loại, mốc thời gian chính là một trăm sau.
Mà, nhánh này được thành lập là vì những kẻ đó.
Trong những lời này còn tiết lộ sự tồn tại của "Mặc Khuynh", không chỉ nói tên họ, còn chỉ rõ cô đang được cất giữ trong kho của căn cứ, còn dùng một hình xăm ở mắt cá chân của cô làm dấu hiệu nhận biết.
Chờ Mặc Khuynh đọc xong, Qua Bốc Lâm nhướng mày, hỏi: "Khó hiểu hả?"
Mặc Khuynh không thể không thừa nhận: "Khó hiểu."
"Ban đầu tôi còn không tin. Nhưng mà hình xăm trên mắt cá chân kia của cô, còn có cái này..." Qua Bốc Lâm chỉ chỉ bức vẽ ở cuối, "Giống hệt nhau."
Qua Bốc Lâm hít vào một hơi: "Mà hồ sơ này, tôi xem được từ mười năm trước lận."
"Ừm."
"Cô nghĩ thế nào?" Qua Bốc Lâm mặt đầy hào hứng hỏi.
"Không biết."
Mặc Khuynh mặt không biểu cảm, cất tài liệu vào túi hồ sơ.
"Chẳng lẽ cô không biết xíu xiu nội tình nào trong đó à?" Qua Bốc Lâm chống tay lên mặt bàn, "Người tên Giang Diên này, chẳng lẽ cô cũng không biết? Vì sao anh ta phải viết ra những điều này, lại làm thế nào biết được sự tồn tại của cô?"
Qua Bốc Lâm quan sát biểu tình của Mặc Khuynh, nhưng lại không bắt được bất kỳ khác thường nào.
Cuối cùng, Qua Bốc Lâm xòe tay ra: "Mà cứ xem như cô không biết đi, chẳng lẽ cô không tò mò?"
Mặc Khuynh lười biếng mở miệng: "Tò mò."
Qua Bốc Lâm: "..."
Cái dáng vẻ này của cô bình tĩnh như hòa thượng ấy, có chỗ nào giống đang tò mò!
Trong lúc đang oán thầm trong lòng, Qua Bốc Lâm bỗng thấy Mặc Khuynh cầm túi hồ sơ kia lên, chỉ dùng chút lực, hai ba cái đã xé túi hồ sơ thành mảnh vụn.
Mặc Khuynh khẽ nhướng mày, nhếch miệng: "Tôi rất có hứng thú với mấy thứ gọi là tai họa này."
"..." Qua Bốc Lâm trợn mắt, ngây người hơn nửa ngày, đến tận khi Mặc Khuynh ném chỗ mảnh vụn hồ sơ vào thùng rác, anh ta mới phun ra được một câu, "Cô xé tập hồ sơ đó đi rồi, chúng ta phải bàn giao lại với phía quản lý kho thế nào!"
Mặc Khuynh liếc anh ta: "Bọn họ nhớ được sao?"
"..."
Qua Bốc Lâm hoàn toàn suy sụp.
Cũng đúng.
Tất cả những gì liên quan đến "Nhánh Thần quái", đều không quan trọng.
Ở căn cứ số 08, sự tồn tại của nhánh này còn không bằng hai cô công nhân quét dọn vệ sinh.
Đầu óc xoay chuyển một vòng, Qua Bốc Lâm bắt được trọng điểm: "Vậy cô cũng không thể xé chứ."
"Tôi là thủ lĩnh."
"..."
Một câu, khiến Qua Bốc Lâm nghẹn họng không nói được gì nữa.
Mặc Khuynh mở máy tính, đang định xử lý văn kiện, thấy Qua Bốc Lâm vẫn còn đứng tại chỗ.
Cô hỏi: "Còn việc gì không?"
"À, có một việc." Qua Bốc Lâm bừng tỉnh, nhớ ra, "Nghe nói nhánh của chúng ta có hai nhân viên mới. Một là Tống Nhất Nguyên."
"Ừm."
"Bọn họ nói, người còn lại là một con ma bệnh, nhánh nào cũng không cần, cuối cùng mới nhét vào cho chúng ta?" Qua Bốc Lâm không giấu được lo lắng.
Nhánh bọn họ có một Mặc Khuynh cần hầu hạ là đủ rồi.
Sao còn đến thêm một kẻ...
Những ngày còn lại anh ta biết sống cho qua thế nào đây?
Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."
Qua Bốc Lâm khó mà tin nổi: "Người như vậy mà cô cũng nhận?"
Mặc Khuynh trả lời: "Không thì anh cho là tôi lấy thêm một Tống Nhất Nguyên thế nào?"
Dừng hai giây, Qua Bốc Lâm hiểu ra: "Hóa ra là mua một tặng một!"
"Vẫn hời." Mặc Khuynh mở một trang mới, vừa đánh hai chữ, bỗng nhớ ra gì đó, "Kết quả thi của những nhân viên đủ tư cách đã có chưa?"
"Có rồi." Qua Bốc Lâm vỗ vỗ tay, "Tống Nhất Nguyên, đứng đầu bảng tổng hợp."
Mặc Khuynh hỏi: "Bài thi viết của tôi được bao nhiêu điểm?"
Qua Bốc Lâm quên cả thu lại tươi cười trên mặt, đần cả người: "Cô không biết?"
"Quên không xem."
"Full điểm! Bốn trăm điểm! Trước giờ chưa từng có!" Qua Bốc Lâm kích động vỗ bàn, "Mấy ngày nay ở căn cứ đều bàn tán hóa ra cô không hề đi bừa, chính cô lại không biết?"
"Không rảnh hóng bát quái."
"..." Qua Bốc Lâm lại nghẹn họng, "Mấy ngày nay cô đều ở phòng làm việc cả ngày, rốt cuộc là làm cái gì thế hả?"
"Viết tư liệu."
Mặc Khuynh nói xong, tiếp tục gõ chữ, để Qua Bốc Lâm tự hiểu mà lăn đi.
*
Ba giờ chiều, thủ lĩnh Phạm mang theo khuôn mặt như ăn phải mướp đắng, cầm túi hồ sơ của Tống Nhất Nguyên đi vào văn phòng của chủ nhiệm An.
"Khách quý nha." Chủ nhiệm An thấy là thủ lĩnh Phạm, cười ôn hòa nói, "Khó có dịp thấy ông tìm tới đây một chuyến."
Nói xong, liếc túi hồ sơ trong tay thủ lĩnh Phạm: "Quý cậu ta thế cơ à, còn đích thân đến đây."
"Đây là hồ sơ của Tống Nhất Nguyên." Thủ lĩnh Phạm đặt một túi hồ sơ lên mặt bàn, lại đặt một túi hồ sơ khác xuống bên cạnh, "Đây là Thần... hồ sơ của nhánh 101 mới."
Chủ nhiệm An nhìn hai cuốn hồ sơ, hơi nhích lại gần: "Thấy rồi, nhưng là ý gì?"
"Lý lịch của Tống Nhất Nguyên còn dày hơn cả của nhánh 101, đưa cậu ta vào nhánh 101, quá lãng phí nhân tài."
"Sao có thể nói như thế?" Chủ nhiệm An nói, "Mặc Khuynh thi viết đạt điểm tối đa, là chuyện trước giờ chưa từng có ở căn cứ, huống hồ, Mặc Khuynh còn là nguyên lão trăm năm của căn cứ chúng ta."
Thủ lĩnh Phạm thở dài: "Mệnh tốt thật, ngủ một giấc dậy thành nguyên lão trăm năm rồi."
Chủ nhiệm An không trêu chọc ông ấy nữa, nói: "Sự tồn tại của Mặc Khuynh khá đặc biệt, những tư liệu quan sát phía ông đưa lên tôi đã xem rồi, tính nguy hiểm của cô ấy gần như là bằng không, giác ngộ chính trị còn cao hơn bất kỳ ai. Chẳng qua, tôi đồng ý cho họ đổi văn phòng vào đội của nhánh các ông, vẫn là mong ông và Hoắc Tư có thể tiếp tục quan sát."
"Đúng vậy." Thủ lĩnh Phạm quay lại chủ đề vừa rồi, "Tống Nhất Nguyên này..."
"Tống Nhất Nguyên à, ông có thể yên tâm." Chủ nhiệm An cầm hồ sơ của Tống Nhất Nguyên lên, "Mặc Khuynh đã hứa, nếu như không thể thuyết phục Tống Nhất Nguyên ở lại thì sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu ấy."
"Là vậy à."
Thủ lĩnh Phạm hơi gật đầu, biểu tình thả lỏng hơn.
Chủ nhiệm An đặt một tập văn kiện lên mặt bàn, đẩy về phía thủ lĩnh Phạm: "Xem đi."
Thủ lĩnh Phạm mở ra xem, bị vô số đơn xin làm cho trợn mắt há mồm: "Đây là cái gì?"
"Mới nhậm chức mấy ngày, Mặc Khuynh đã soát hết quy tắc ở căn cứ, xin kinh phí, xin phúc lợi, xin đặc quyền..." Chủ nhiệm An day day mi tâm, "Ông mau về bảo Hoắc Tư tìm việc cho cô ấy làm đi."
"..."
Thủ lĩnh Phạm quét qua đống đơn cực kỳ đạt tiêu chuẩn đơn mẫu này, hết sức đồng tình với chủ nhiệm An.
Đồng thời cảm thấy may mắn: May là bây giờ ông ấy với Mặc Khuynh cùng cấp rồi, nếu không chỗ "đơn xin" khiến người ta đau đầu kia đều sẽ đặt trên bàn làm việc của ông ấy.
/191
|