Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 171 - Một trăm năm trước [14] Mặc Khuynh rung động
/191
|
Mặc Khuynh lại không hề phát hiện ra.
Cô cười xoay người, vẫy tay: "Anh cầm ô đi, tôi về đây."
Sau đó đi vào màn mưa bụi.
Nhưng mà, một chớp mắt sau, Giang Khắc bỗng vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo người lại.
Mặc Khuynh mất đà bị kéo về sau một bước, lúc đứng vững, gần như chỉ còn cách Giang Khắc một gang tay.
Hơi thở của hắn rơi trên trán và chóp mũi cô, nóng rực, khiến phần da thịt tiếp xúc có cảm giác như bị bỏng.
Mặc Khuynh ngẩn ra, đưa mắt nhìn hắn.
Mà đôi mắt vốn luôn chứa đựng vô số cảm xúc, cực kỳ phức tạp, giờ phút này lại lộ ra một loại cảm xúc cô có thể xem hiểu.
Mặc Khuynh lại ngẩn ra một chớp mắt.
Chiếc ô hạ xuống thấp, che mất ánh đèn, hắn bỗng cúi người, tiến đến gần, khiến cô có ảo giác hắn đang muốn hôn mình.
Nhưng Giang Khắc không làm vậy.
"Này."
Mặc Khuynh đứng im không động đậy, bất chợt lên tiếng, giọng nói bình tĩnh.
Loại ngữ điệu bình tĩnh mà thanh lãnh này, giống như đổ xuống một chậu nước đá, cực kỳ dễ khiến người ta tỉnh táo lại.
Ánh mắt Giang Khắc lóe lên, loại cảm xúc gần như không còn lý trí nhạt đi, rất nhanh, ánh mắt hắn trở nên rõ ràng.
Mặc Khuynh chầm chậm hít vào một hơi, hỏi: "Còn có việc?"
Dừng mấy giây, Giang Khắc vẫn còn cầm cổ tay cô, nhưng lực tay đã giảm bớt không ít, nhét ô vào tay cô: "Trả ô cho cô."
Mặc Khuynh ngây người: "Anh nghe không hiểu tiếng người à?"
Giang Khắc không trả lời.
Hắn xoay người đi rồi.
Đi vào đêm mưa phùn giữa hè, những giọt mưa li ti rơi trên người hắn.
Mà, đến tận lúc này Mặc Khuynh mới phát hiện ra một bên bả vai hắn sớm đã ướt đẫm, áo đen ngấm nước ở dưới ánh đèn càng trở nên đậm hơn, liếc mắt một cái là nhìn ra.
Rất nhanh, mưa phùn thấm ướt quần áo hắn, bao gồm cả mái tóc.
Nhưng bóng dáng hắn đã biến mất sau một ngã rẽ.
Cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm, Mặc Khuynh cầm ô, đứng tại chỗ một lúc lâu mới xoay người, tiến vào khách sạn.
Cô trả ô cho nhân viên lễ tân.
Lúc đi lên cầu thang, cô bỗng đưa tay ôm ngực.
Lồng ngực đang nóng lên.
Vậy mà lại nóng lên.
Thịch, thịch, thịch.
Nhịp tim cũng nhanh hơn so với bình thường.
Ở trước mặt Giang Khắc, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại có phản ứng giống như đứng trước mặt Giang Diên.
Mặc Khuynh khẽ mím môi, hiếm khi thấy phiền muộn, bước chân nhanh hơn, vội vàng quay về phòng mình.
...
Trong phòng vẫn không có nước ấm.
Giống như trước đó, Mặc Khuynh dứt khoát tắm bằng nước lạnh, đợi cảm xúc dần ổn định, cô thay sang một bộ quần áo sạch sẽ.
Lúc đi qua cửa sổ, Mặc Khuynh hơi dừng chân, thoáng nhìn ra bên ngoài, sau đó bước lên vài bước, mở cửa sổ.
Cô nâng mắt, nhìn về phía bờ sông.
Bờ sông trống trải, không có gì cả.
Hầm cầu tối đen như mực, không có lấy một tia sáng.
Nói mới nhớ,
Buổi tối Giang Khắc ngủ với Ân Lâm sao?
Nghĩ đến chiếc giường gỗ nhỏ một người nằm còn chật chội kia, Mặc Khuynh bất giác khẽ nhíu mày.
Nhưng nghĩ lại thì, là Giang Khắc tự tìm ngược thôi, thế là Mặc Khuynh đè xuống lửa giận không hiểu vì sao bỗng dâng lên trong lòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, sau đó lên giường ngủ.
...
Cách vách.
"Rầm!"
Hơn nửa đêm bỗng có tiếng nổ mạnh từ đâu truyền tới, Qua Bốc Lâm như xác chết vùng dậy.
Kết quả, bởi vì anh ta ngủ ở mép giường, hướng bật dậy không chuẩn, cơ thể thoáng cái mất đà, cả người cả chăn đều ngã dúi xuống giường.
"Xảy ra chuyện gì? Vừa có tiếng gì thế?"
Qua Bốc Lâm nửa mơ nửa tỉnh, ngã một cái mà vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Tiếng của Tống Nhất Nguyên từ trên giường truyền xuống: "Từ phòng của Mặc Khuynh, chắc là tức giận ai rồi."
"Ồ."
Qua Bốc Lâm dụi dụi mắt, ôm chăn đứng lên, định bụng tiếp tục trèo lên giường của Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên lập tức ghét bỏ xua đuổi: "Xéo xéo xéo, về giường của cậu ấy."
Qua Bốc Lâm động tác nhanh nhẹn dứt khoát nằm phịch xuống giường Tống Nhất Nguyên, giữ vững tư thế: "Không muốn."
"Cậu không đi, tôi đi." Tống Nhất Nguyên nói xong thì ngồi dậy, ôm theo chăn của mình.
Qua Bốc Lâm "Á" một tiếng, ôm lấy cánh tay của Tống Nhất Nguyên: "Anh Tống ơi!"
Tống Nhất Nguyên mặt không thay đổi: "Gọi ba ba."
"Ba ba!"
Qua Bốc Lâm không cần tiết tháo gì sất lập tức thỏa hiệp.
"..."
Ôi.
Thượng đế ơi.
Tống Nhất Nguyên buông xuôi nằm xuống, dáng vẻ như cái xác chết.
Cũng không biết Qua Bốc Lâm bị làm sao, vừa có sét đánh xuống bỗng run rẩy không ngừng, may mà Tống Nhất Nguyên và anh ta cùng phòng, với đạo đức của người làm thầy giáo, Tống Nhất Nguyên đã quen chăm sóc người khác, bèn chia sẻ chiếc giường đơn của mình với Qua Bốc Lâm.
Hai người đàn ông trưởng thành nằm chen chúc trên một chiếc giường đơn, cảm giác thế nào không cần nói cũng đã quá rõ rồi.
Tống Nhất Nguyên mất cả ngủ, trong lòng hối hận không thôi, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương kia của Qua Bốc Lâm thì lại mềm lòng.
Haiz.
Có trách chỉ có thể trách bản thân quá dễ mềm lòng.
"Nghe nói cậu là trẻ mồ côi à?" Tống Nhất Nguyên không ngủ được, gối cánh tay ở dưới đầu, tán gẫu với Qua Bốc Lâm.
"Xem là vậy."
Qua Bốc Lâm mơ hồ đáp.
Tống Nhất Nguyên không hiểu: "Là thì là, không phải thì là không phải, sao lại còn "xem là vậy"?"
"Năm tôi mười ba tuổi được sư phụ nhặt mới thành trẻ mồ côi." Qua Bốc Lâm bổ sung, "À, sư phụ tôi chính là thủ lĩnh thứ chín mươi tám -- bây giờ về hưu rồi."
Tống Nhất Nguyên cảm thấy lời của anh ta cứ không khớp chỗ nào.
"Được nhặt về mới trở thành trẻ mồ côi? Nghĩa là ba mẹ cậu còn sống à?"
Qua Bốc Lâm đáp: "Mất rồi."
"À."
Tống Nhất Nguyên đáp một tiếng.
Rất nhanh, lại hỏi tiếp: "Mười ba tuổi thì ghi nhớ được rồi. Gia đình còn ai không?"
"Có."
"Ở đâu?"
"Yến thành."
"Cậu không đi tìm bọn họ à?"
"Ừm."
Qua Bốc Lâm cực kỳ qua loa đáp.
Tống Nhất Nguyên bèn tự suy đó là vài người họ hàng xa, không muốn nhận Qua Bốc Lâm.
Cũng đã qua mười năm rồi, Qua Bốc Lâm sớm đã trưởng thành, muốn nhận người thân hay không, hoàn toàn có thể tự mình làm chủ.
"Đúng rồi." Tống Nhất Nguyên bỗng nhớ đến gì đó, "Hình như tôi có chút ấn tượng với cậu."
"Hả?"
Qua Bốc Lâm quay sang, hơi ngạc nhiên.
"Mấy năm trước cậu và Văn Bán Lĩnh, còn có tiền đội trưởng của đội Hành động số 02... Tên là gì ấy nhỉ?" Tống Nhất Nguyên không nhớ rõ lắm.
"Trì Thời."
"Đúng, Trì Thời." Tống Nhất Nguyên gật đầu, sau đó hỏi, "Có phải ba người từng đến Đế thành không?"
"... Ừm." Qua Bốc Lâm nhỏ giọng đáp.
Tống Nhất Nguyên hỏi: "Sau đó thì sao, vị Trì đội trưởng kia mất tích thật hả?"
Cô cười xoay người, vẫy tay: "Anh cầm ô đi, tôi về đây."
Sau đó đi vào màn mưa bụi.
Nhưng mà, một chớp mắt sau, Giang Khắc bỗng vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo người lại.
Mặc Khuynh mất đà bị kéo về sau một bước, lúc đứng vững, gần như chỉ còn cách Giang Khắc một gang tay.
Hơi thở của hắn rơi trên trán và chóp mũi cô, nóng rực, khiến phần da thịt tiếp xúc có cảm giác như bị bỏng.
Mặc Khuynh ngẩn ra, đưa mắt nhìn hắn.
Mà đôi mắt vốn luôn chứa đựng vô số cảm xúc, cực kỳ phức tạp, giờ phút này lại lộ ra một loại cảm xúc cô có thể xem hiểu.
Mặc Khuynh lại ngẩn ra một chớp mắt.
Chiếc ô hạ xuống thấp, che mất ánh đèn, hắn bỗng cúi người, tiến đến gần, khiến cô có ảo giác hắn đang muốn hôn mình.
Nhưng Giang Khắc không làm vậy.
"Này."
Mặc Khuynh đứng im không động đậy, bất chợt lên tiếng, giọng nói bình tĩnh.
Loại ngữ điệu bình tĩnh mà thanh lãnh này, giống như đổ xuống một chậu nước đá, cực kỳ dễ khiến người ta tỉnh táo lại.
Ánh mắt Giang Khắc lóe lên, loại cảm xúc gần như không còn lý trí nhạt đi, rất nhanh, ánh mắt hắn trở nên rõ ràng.
Mặc Khuynh chầm chậm hít vào một hơi, hỏi: "Còn có việc?"
Dừng mấy giây, Giang Khắc vẫn còn cầm cổ tay cô, nhưng lực tay đã giảm bớt không ít, nhét ô vào tay cô: "Trả ô cho cô."
Mặc Khuynh ngây người: "Anh nghe không hiểu tiếng người à?"
Giang Khắc không trả lời.
Hắn xoay người đi rồi.
Đi vào đêm mưa phùn giữa hè, những giọt mưa li ti rơi trên người hắn.
Mà, đến tận lúc này Mặc Khuynh mới phát hiện ra một bên bả vai hắn sớm đã ướt đẫm, áo đen ngấm nước ở dưới ánh đèn càng trở nên đậm hơn, liếc mắt một cái là nhìn ra.
Rất nhanh, mưa phùn thấm ướt quần áo hắn, bao gồm cả mái tóc.
Nhưng bóng dáng hắn đã biến mất sau một ngã rẽ.
Cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm, Mặc Khuynh cầm ô, đứng tại chỗ một lúc lâu mới xoay người, tiến vào khách sạn.
Cô trả ô cho nhân viên lễ tân.
Lúc đi lên cầu thang, cô bỗng đưa tay ôm ngực.
Lồng ngực đang nóng lên.
Vậy mà lại nóng lên.
Thịch, thịch, thịch.
Nhịp tim cũng nhanh hơn so với bình thường.
Ở trước mặt Giang Khắc, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại có phản ứng giống như đứng trước mặt Giang Diên.
Mặc Khuynh khẽ mím môi, hiếm khi thấy phiền muộn, bước chân nhanh hơn, vội vàng quay về phòng mình.
...
Trong phòng vẫn không có nước ấm.
Giống như trước đó, Mặc Khuynh dứt khoát tắm bằng nước lạnh, đợi cảm xúc dần ổn định, cô thay sang một bộ quần áo sạch sẽ.
Lúc đi qua cửa sổ, Mặc Khuynh hơi dừng chân, thoáng nhìn ra bên ngoài, sau đó bước lên vài bước, mở cửa sổ.
Cô nâng mắt, nhìn về phía bờ sông.
Bờ sông trống trải, không có gì cả.
Hầm cầu tối đen như mực, không có lấy một tia sáng.
Nói mới nhớ,
Buổi tối Giang Khắc ngủ với Ân Lâm sao?
Nghĩ đến chiếc giường gỗ nhỏ một người nằm còn chật chội kia, Mặc Khuynh bất giác khẽ nhíu mày.
Nhưng nghĩ lại thì, là Giang Khắc tự tìm ngược thôi, thế là Mặc Khuynh đè xuống lửa giận không hiểu vì sao bỗng dâng lên trong lòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, sau đó lên giường ngủ.
...
Cách vách.
"Rầm!"
Hơn nửa đêm bỗng có tiếng nổ mạnh từ đâu truyền tới, Qua Bốc Lâm như xác chết vùng dậy.
Kết quả, bởi vì anh ta ngủ ở mép giường, hướng bật dậy không chuẩn, cơ thể thoáng cái mất đà, cả người cả chăn đều ngã dúi xuống giường.
"Xảy ra chuyện gì? Vừa có tiếng gì thế?"
Qua Bốc Lâm nửa mơ nửa tỉnh, ngã một cái mà vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Tiếng của Tống Nhất Nguyên từ trên giường truyền xuống: "Từ phòng của Mặc Khuynh, chắc là tức giận ai rồi."
"Ồ."
Qua Bốc Lâm dụi dụi mắt, ôm chăn đứng lên, định bụng tiếp tục trèo lên giường của Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên lập tức ghét bỏ xua đuổi: "Xéo xéo xéo, về giường của cậu ấy."
Qua Bốc Lâm động tác nhanh nhẹn dứt khoát nằm phịch xuống giường Tống Nhất Nguyên, giữ vững tư thế: "Không muốn."
"Cậu không đi, tôi đi." Tống Nhất Nguyên nói xong thì ngồi dậy, ôm theo chăn của mình.
Qua Bốc Lâm "Á" một tiếng, ôm lấy cánh tay của Tống Nhất Nguyên: "Anh Tống ơi!"
Tống Nhất Nguyên mặt không thay đổi: "Gọi ba ba."
"Ba ba!"
Qua Bốc Lâm không cần tiết tháo gì sất lập tức thỏa hiệp.
"..."
Ôi.
Thượng đế ơi.
Tống Nhất Nguyên buông xuôi nằm xuống, dáng vẻ như cái xác chết.
Cũng không biết Qua Bốc Lâm bị làm sao, vừa có sét đánh xuống bỗng run rẩy không ngừng, may mà Tống Nhất Nguyên và anh ta cùng phòng, với đạo đức của người làm thầy giáo, Tống Nhất Nguyên đã quen chăm sóc người khác, bèn chia sẻ chiếc giường đơn của mình với Qua Bốc Lâm.
Hai người đàn ông trưởng thành nằm chen chúc trên một chiếc giường đơn, cảm giác thế nào không cần nói cũng đã quá rõ rồi.
Tống Nhất Nguyên mất cả ngủ, trong lòng hối hận không thôi, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương kia của Qua Bốc Lâm thì lại mềm lòng.
Haiz.
Có trách chỉ có thể trách bản thân quá dễ mềm lòng.
"Nghe nói cậu là trẻ mồ côi à?" Tống Nhất Nguyên không ngủ được, gối cánh tay ở dưới đầu, tán gẫu với Qua Bốc Lâm.
"Xem là vậy."
Qua Bốc Lâm mơ hồ đáp.
Tống Nhất Nguyên không hiểu: "Là thì là, không phải thì là không phải, sao lại còn "xem là vậy"?"
"Năm tôi mười ba tuổi được sư phụ nhặt mới thành trẻ mồ côi." Qua Bốc Lâm bổ sung, "À, sư phụ tôi chính là thủ lĩnh thứ chín mươi tám -- bây giờ về hưu rồi."
Tống Nhất Nguyên cảm thấy lời của anh ta cứ không khớp chỗ nào.
"Được nhặt về mới trở thành trẻ mồ côi? Nghĩa là ba mẹ cậu còn sống à?"
Qua Bốc Lâm đáp: "Mất rồi."
"À."
Tống Nhất Nguyên đáp một tiếng.
Rất nhanh, lại hỏi tiếp: "Mười ba tuổi thì ghi nhớ được rồi. Gia đình còn ai không?"
"Có."
"Ở đâu?"
"Yến thành."
"Cậu không đi tìm bọn họ à?"
"Ừm."
Qua Bốc Lâm cực kỳ qua loa đáp.
Tống Nhất Nguyên bèn tự suy đó là vài người họ hàng xa, không muốn nhận Qua Bốc Lâm.
Cũng đã qua mười năm rồi, Qua Bốc Lâm sớm đã trưởng thành, muốn nhận người thân hay không, hoàn toàn có thể tự mình làm chủ.
"Đúng rồi." Tống Nhất Nguyên bỗng nhớ đến gì đó, "Hình như tôi có chút ấn tượng với cậu."
"Hả?"
Qua Bốc Lâm quay sang, hơi ngạc nhiên.
"Mấy năm trước cậu và Văn Bán Lĩnh, còn có tiền đội trưởng của đội Hành động số 02... Tên là gì ấy nhỉ?" Tống Nhất Nguyên không nhớ rõ lắm.
"Trì Thời."
"Đúng, Trì Thời." Tống Nhất Nguyên gật đầu, sau đó hỏi, "Có phải ba người từng đến Đế thành không?"
"... Ừm." Qua Bốc Lâm nhỏ giọng đáp.
Tống Nhất Nguyên hỏi: "Sau đó thì sao, vị Trì đội trưởng kia mất tích thật hả?"
/191
|