Nửa đêm đèn đuốc tịch liêu, chỉ có ánh trăng trên cao, gió lạnh gào thét
(được cái rất lạ là trong truyện này, đêm nào mình cũng thấy trăng nhô cao, hình như chưa đêm nào không có trăng cả:))
Trong Trường sinh điện yên tĩnh, ánh trăng cô tịch hắt vào trong điện chiếu chút ánh sáng yếu ớt lên màn trướng, mùi hương lành lạnh tràn ngập khắp tẩm điện, lại càng thêm mấy phần trống rỗng….
Trăm giấc mộng quanh quẩn, nhẹ gọi vài tiếng, hỏi giai nhân có nguyện ý cùng nắm tay nhau đến suốt đời, nhưng phong ba nổi lên, chỉ còn lại khung cửa sổ lẻ bóng.
Trên long ỷ trước ngự án, một bóng dáng màu vàng nửa nằm, dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng vẫn như xưa nhưng đôi mắt lại thêm sự phiền muộn và tối tăm. Trong cơn mơ, mày kiếm nhíu chặt, đôi lúc khẽ cười tựa như giai nhân trong lòng, nghe tiếng yêu thương. Nhưng chỉ một lát lại bối rối mở bừng mắt. Đôi mắt nhìn đến cửa sổ lạnh băng, hơi đứng dậy, bước đến phía chiếc giường, hai tay vuốt ve thành giường rồi cả người như sụp xuống, ngồi ở mép giường,
‘Sinh bất thành song, tử không phân thủ. . .’
Tiếng nói mềm nhẹ, bi thương vẫn văng vẳng bên tai, mắt lại hiện lên nụ cười vô hồn kia. Ngực đau như bị mũi tên xuyên thủng, Ngự Hạo Hiên không khỏi nắm chặt chiếc chăn bị nàng chặt đứt làm hai, gắt gao nhắm mắt.
Hận. . . Chỉ có một loại cảm xúc tàn sát bừa bãi trong lòng hắn hàng đêm, như là hắn đã uống hận dược độc kia. Khi không tìm thấy được thân thể lạnh như băng mà lại ấm áp của nàng, hắn ở nơi đây, nơi đã lưu giữ những hình ảnh của nàng, một cái nhăn mày, mọt nụ cười… mỗi lần đau lòng đến không chịu nổi, hắn lại nguyền rủa…
Dung nhan tuấn mỹ mang theo sự đau đớn, giãy dụa. Bàn tay to ôm lấy khối chăn đệm đã không còn nguyên vẹn, gắt gao ngửi lấy mùi hương nàng lưu lại. Mạnh mẽ đánh một quyền lên mép giường, giọng nói lạnh như băng mang theo sự run rẩy, ẩn nhẫn mà rít gào:
- Minh Nguyệt, trẫm hận ngươi. . . Trẫm hận ngươi. . .
“Minh Nguyệt. . . Trẫm hận ngươi. . . Trẫm hận ngươi. . .”
Một tiếng rống giận ẩn nhẫn như là xuyên qua thời không mà vang vọng đến tai Minh Nguyệt, tràn ngập trong đầu nàng như là tia chớp xẹt qua không trung mà đâm thủng trái tim nàng. Nơi vết thương vốn đã đau đớn không thôi lại thêm một vết sẹo mới.
Hận. . . Trong lúc ngủ mơ, Minh Nguyệt nhíu chặt mày, từ từ thở dốc rồi nhanh chóng mở bừng mắt, đột nhiên ngồi dậy nắm chặt chăn bông, trong lòng run rẩy không ngừng. Nhưng khi nhìn mọi thứ trước mắt nàng lại nhắm mắt lại. Không rõ trong lòng mình là may mắn hay mất mát.
Bàn tay trắng nõn nhẹ lau đi tầng mồ hồi trên trán, Minh Nguyệt bật cười mở mắt. Thời không đã qua đi, cũng đã là mấy đời mấy kiếp. Lúc trước đã sớm quyết tâm không hận thì nay sao còn mơ thấy. Nàng quay đầu nhìn trời rạng sáng, tuyết tung bay. Rũ mi muốn ngủ lại nhưng bên tai lại vang lên tiếng chuông kì quái…
Minh Nguyệt cả kinh, lúc này mới phát hiện điện thoại nội tuyến của bệnh viện. Chần cừ một lúc nàng mới nhấc máy, nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp khàn khàn đầy quen thuộc:
- Tỉnh?
- Anh nhớ em…
Bên đầu kia, tiếng của người đàn ông đột nhiên thấp xuống, hơn nữa mang theo sự khàn khàn như đã thức trắng một đêm. Nhưng thấy Minh Nguyệt im lặng thì vội vã nói tiếp:
- Anh…. ý anh là ngày mai ở Phòng triển lãm văn hóa Ngự thị sẽ mở một cuộc triển lãm về Hoài Nguyệt Thiên triều văn vật, anh muốn mời em cùng đi….
Hoài nguyệt Thiên triều văn vật? Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại, có chút không xác định nói:
- Anh…. bác sĩ Ngự, anh nên biết ở mấy ngàn năm lịch sử Trung quốc căn bản không hề có cái gì là Hoài Nguyệt quốc cả. Nếu lần này anh mở triển lãm này không phải làm chi giới học giả tranh luận sao?
Trung Quốc xác thực đất rộng của nhiều. Người Trung Nguyên đã sớm ghi nhận bánh xe lịch sử quay : Đường, Tống, Nguyên, Minh , Thanh, dân quốc…. đó là điều không đổi. Nếu Hoài Nguyệt chỉ là một nước nhỏ thì không tính nhưng đó là một nước lịch sử huy hoàng, đại quốc lừng lẫy trên vũ đài chính trị. Một khi xuất hiện trong mắt người đời thì chỉ sợ lịch sử lại bị thay đổi….
Ngự Hạo sợ run một chút. Như có chút suy nghĩ trầm tư một hồi. Nhưng vô tình hỏi một câu:
- Vì sao em lại quan tâm chuyện này như thế?
Đúng vậy, nàng nói rất đúng, nhưng là hắn muốn người đời biết, trong lịch sử còn từng có một đế quốc mạnh hơn Tần, phồn hoa hơn Đường, li kì hơn Chiến quốc đã bị vùi lấp mấy nghĩ năm lịch sử, đó mới là nguồn gốc chân chính của văn hóa…
Minh Nguyệt hơi mím môi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì nhưng trong đầu lại hiện ra sự thị phi này. Sau đó, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sâu kín nói:
- Bởi vì….có lẽ nó đã tự lựa chọn yên lặng, nó không muốn cho hậu nhân đoán vương quốc phồn hoa đó đã từng phát sinh cái gì, lại càng không muốn hậu nhân đoán người nằm trong quan tài kia đã từng sống như thế nào….
Nếu, khi đó nàng cũng trở thành xác trong lăng mộ, nàng sẽ không muốn để người đời ghi lại về nàng, nghiên cứu cuộc đời nàng, đánh giá đời nàng…..
Ngự Hạo nhướng mày, đột nhiên cảm giác nữ tử kia đã không còn để ý đến điện thoại nữa, hắn muốn hỏi cái gì nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Sau đó, đột nhiên cười nói:
- Minh Nguyệt, em biết không? Hoài Nguyệt quốc có một quý phi và một hoàng hậu đều tên là Minh Nguyệt, chỉ là khác họ thôi. Em nói….chúng ta… có phải là duyên phận không?
Trái tim như cứng lại, Minh Nguyệt cảm giác lòng mình run rẩy, trợn to mắt, bất tri bất giác nắm chặt chăn bông. Một Quý phi và một hoàng hậu? Chẳng lẽ…. Nàng mất tự nhiên đáp lại:
- Thật không? Thực khéo. . .
Bên kia, nam tử trầm thấp cười như là mệt mỏi, khẽ thở dài rồi nói:
- ừm. Là Quý phi của Thánh tổ Ngự Húc và Hoàng hậu của Hiên đế Ngự Hạo Hiên….
Hoàng hậu của Hiên đế…. Minh Nguyệt kinh sợ, điện thoại trên tay rơi xuống đất.
Mùa đông ở Nam Kinh. Một trận tuyết phủ kín diện mạo vốn có khiến thành phố trở nên tinh thuần. Minh Nguyệt mặc áo choàng đen một mình bước trên đường, hôm nay nàng đã làm xong các loại kiểm tra, đã xuất viện…
Liếc nhìn xung quanh, vẫn là dãy phố cũ này chẳng hề thay đổi. Miếu Khổng phu tử ở bên đầu bên kia. Kia chính là cửa hàng châu báu quen thuộc. Nàng hít một ngụm khí lạnh, Minh Nguyệt đi lên phía trước, giày da trên tiếng phát ra tiếng vang vẫn như mùa đông năm ngoái. Nhưng lúc này nàng lại dừng lại, quay đầu nhìn dấu chân mình. Có cảm giác giật mình…
- Thái tiểu thư, đã lâu không tới
Vừa thấy Minh Nguyệt, ông chủ vẻ mặt tươi cười bước lên nghênh đón, đưa nàng vào cửa hàng xa hoa kia rồi cười nói:
- Lần này có bảo bối gì? Cô không biết, đôi hoa tai phỉ thúy tuần trước cô mang đến bán được hai trăm vạn kìa ha ha. Nào đâu là phần của cô. 180 vạn, không thiếu xu nào….
Nói xong đẩy ra một tấm chi phiếu đến trước mặt nàng.
Minh Nguyệt nhìn liếc con số lớn trước mắt, thản nhiên mỉm cười cầm lấy nhét vào ví, cười khẽ nói:
- Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ông chủ Hồ, giao dịch của chúng ta dừng ở đây đi.
Nói xong cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Ông chủ Hồ ngây ngẩn người vội vàng đuổi theo đi, nhưng là liên tục gọi vài tiếng, Minh Nguyệt cũng không quay đầu, không bao lâu, bóng dáng màu đen kia đã biến mất trong thế giới tuyết trắng, chỉ để lại dấu chân nhợt nhạt…
- Thái tiểu thư hình như có gì đó khác lạ
Một nhân viên cửa hàng đi tới, nhìn dấu chân nghi hoặc nói.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma… Ông chủ Hồ sờ sờ cằm. Những lời này bọn họ thường xuyên nghe cũng không ít người bị câu nói này ứng nghiệm mà dừng tay, chẳng lẽ…. Ông chủ Hồ gật gật đầu, tựa như chắc chắn với suy đoán của mình, quay lại nói với nhân viên đang ngẩn người:
- Làm việc đi, ngây ra cái gì…
Nói xong, đi vào trong tiệm…
Tám giờ sáng, trạm Đông giao, xe điện ngầm số 8.
Minh Nguyệt lặng im ngồi trên xe điện ngầm, hai tay cầm ví, boot da đen cao cổ làm nổi bật đôi chân dài thon thả. Nàng tháo một chiếc găng tay, cầm lấy chiếc di động đang kêu trong ví, nhìn dãy số vừa quen vừa lạ kia, vừa nghe đã thấy đối phương gọi:
- Minh Nguyệt….
Nhìn đồng hồ lục bảo thạch trên cổ tay, nàng lạnh lùng nhưng nhu hòa nói:
- Em đang ngồi tàu điện ngầm, ba phút nữa sẽ đến phòng triển lãm dưới lòng đất của anh….
Nam tử bên kia nhẹ cười, mang theo mấy phần ôn nhu:
- Anh không nghĩ em sẽ chủ động gọi điện, Minh Nguyệt, hôm nay anh rất bất ngờ…
Ánh mắt hơi ám một chút, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc dài, mím môi cười, nói luôn:
- Đứng ở cửa chờ em, em muốn nhìn những văn vật không bị trộm….
Nói xong, nàng tắt máy, phiền chán day day thái dương.
Câu nói “hoàng hậu của Hiên đến Ngự Hạo Hiên” cứ lởn vởn trong đầu nàng. Đến cuối cùng, nữ tử đó là ai? Nếu một hồi xuyên qua không phải là giấc mông, nàng nhớ rõ Ngự Hạo Hiên yêu nhất là Như Nguyệt, hắn vì Như Nguyệt mà bày ra một thế cờ, lừa dối nàng, cuối cùng bức nàng uống rượu độc…
Đầu không hiểu vì sao đau đớn, hít thở không thông. Có lẽ, nàng chưa bao giờ thất bại lại liên tiếp hai lần thua trên tay một người đàn ông, không cam lòng, một lần trộm mộ, vô tình xuyên không…
Hít thật sâu, khi tàu điện ngầm dừng lại, nàng đi lên phía trước, đang chuẩn bị chạy đi lại bị đung vào một lồng ngực ấm áp. Sau đó, nghe được tiếng cười trầm thấp, sủng nịnh
- Có bị đau không…
(được cái rất lạ là trong truyện này, đêm nào mình cũng thấy trăng nhô cao, hình như chưa đêm nào không có trăng cả:))
Trong Trường sinh điện yên tĩnh, ánh trăng cô tịch hắt vào trong điện chiếu chút ánh sáng yếu ớt lên màn trướng, mùi hương lành lạnh tràn ngập khắp tẩm điện, lại càng thêm mấy phần trống rỗng….
Trăm giấc mộng quanh quẩn, nhẹ gọi vài tiếng, hỏi giai nhân có nguyện ý cùng nắm tay nhau đến suốt đời, nhưng phong ba nổi lên, chỉ còn lại khung cửa sổ lẻ bóng.
Trên long ỷ trước ngự án, một bóng dáng màu vàng nửa nằm, dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng vẫn như xưa nhưng đôi mắt lại thêm sự phiền muộn và tối tăm. Trong cơn mơ, mày kiếm nhíu chặt, đôi lúc khẽ cười tựa như giai nhân trong lòng, nghe tiếng yêu thương. Nhưng chỉ một lát lại bối rối mở bừng mắt. Đôi mắt nhìn đến cửa sổ lạnh băng, hơi đứng dậy, bước đến phía chiếc giường, hai tay vuốt ve thành giường rồi cả người như sụp xuống, ngồi ở mép giường,
‘Sinh bất thành song, tử không phân thủ. . .’
Tiếng nói mềm nhẹ, bi thương vẫn văng vẳng bên tai, mắt lại hiện lên nụ cười vô hồn kia. Ngực đau như bị mũi tên xuyên thủng, Ngự Hạo Hiên không khỏi nắm chặt chiếc chăn bị nàng chặt đứt làm hai, gắt gao nhắm mắt.
Hận. . . Chỉ có một loại cảm xúc tàn sát bừa bãi trong lòng hắn hàng đêm, như là hắn đã uống hận dược độc kia. Khi không tìm thấy được thân thể lạnh như băng mà lại ấm áp của nàng, hắn ở nơi đây, nơi đã lưu giữ những hình ảnh của nàng, một cái nhăn mày, mọt nụ cười… mỗi lần đau lòng đến không chịu nổi, hắn lại nguyền rủa…
Dung nhan tuấn mỹ mang theo sự đau đớn, giãy dụa. Bàn tay to ôm lấy khối chăn đệm đã không còn nguyên vẹn, gắt gao ngửi lấy mùi hương nàng lưu lại. Mạnh mẽ đánh một quyền lên mép giường, giọng nói lạnh như băng mang theo sự run rẩy, ẩn nhẫn mà rít gào:
- Minh Nguyệt, trẫm hận ngươi. . . Trẫm hận ngươi. . .
“Minh Nguyệt. . . Trẫm hận ngươi. . . Trẫm hận ngươi. . .”
Một tiếng rống giận ẩn nhẫn như là xuyên qua thời không mà vang vọng đến tai Minh Nguyệt, tràn ngập trong đầu nàng như là tia chớp xẹt qua không trung mà đâm thủng trái tim nàng. Nơi vết thương vốn đã đau đớn không thôi lại thêm một vết sẹo mới.
Hận. . . Trong lúc ngủ mơ, Minh Nguyệt nhíu chặt mày, từ từ thở dốc rồi nhanh chóng mở bừng mắt, đột nhiên ngồi dậy nắm chặt chăn bông, trong lòng run rẩy không ngừng. Nhưng khi nhìn mọi thứ trước mắt nàng lại nhắm mắt lại. Không rõ trong lòng mình là may mắn hay mất mát.
Bàn tay trắng nõn nhẹ lau đi tầng mồ hồi trên trán, Minh Nguyệt bật cười mở mắt. Thời không đã qua đi, cũng đã là mấy đời mấy kiếp. Lúc trước đã sớm quyết tâm không hận thì nay sao còn mơ thấy. Nàng quay đầu nhìn trời rạng sáng, tuyết tung bay. Rũ mi muốn ngủ lại nhưng bên tai lại vang lên tiếng chuông kì quái…
Minh Nguyệt cả kinh, lúc này mới phát hiện điện thoại nội tuyến của bệnh viện. Chần cừ một lúc nàng mới nhấc máy, nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp khàn khàn đầy quen thuộc:
- Tỉnh?
- Anh nhớ em…
Bên đầu kia, tiếng của người đàn ông đột nhiên thấp xuống, hơn nữa mang theo sự khàn khàn như đã thức trắng một đêm. Nhưng thấy Minh Nguyệt im lặng thì vội vã nói tiếp:
- Anh…. ý anh là ngày mai ở Phòng triển lãm văn hóa Ngự thị sẽ mở một cuộc triển lãm về Hoài Nguyệt Thiên triều văn vật, anh muốn mời em cùng đi….
Hoài nguyệt Thiên triều văn vật? Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại, có chút không xác định nói:
- Anh…. bác sĩ Ngự, anh nên biết ở mấy ngàn năm lịch sử Trung quốc căn bản không hề có cái gì là Hoài Nguyệt quốc cả. Nếu lần này anh mở triển lãm này không phải làm chi giới học giả tranh luận sao?
Trung Quốc xác thực đất rộng của nhiều. Người Trung Nguyên đã sớm ghi nhận bánh xe lịch sử quay : Đường, Tống, Nguyên, Minh , Thanh, dân quốc…. đó là điều không đổi. Nếu Hoài Nguyệt chỉ là một nước nhỏ thì không tính nhưng đó là một nước lịch sử huy hoàng, đại quốc lừng lẫy trên vũ đài chính trị. Một khi xuất hiện trong mắt người đời thì chỉ sợ lịch sử lại bị thay đổi….
Ngự Hạo sợ run một chút. Như có chút suy nghĩ trầm tư một hồi. Nhưng vô tình hỏi một câu:
- Vì sao em lại quan tâm chuyện này như thế?
Đúng vậy, nàng nói rất đúng, nhưng là hắn muốn người đời biết, trong lịch sử còn từng có một đế quốc mạnh hơn Tần, phồn hoa hơn Đường, li kì hơn Chiến quốc đã bị vùi lấp mấy nghĩ năm lịch sử, đó mới là nguồn gốc chân chính của văn hóa…
Minh Nguyệt hơi mím môi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì nhưng trong đầu lại hiện ra sự thị phi này. Sau đó, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sâu kín nói:
- Bởi vì….có lẽ nó đã tự lựa chọn yên lặng, nó không muốn cho hậu nhân đoán vương quốc phồn hoa đó đã từng phát sinh cái gì, lại càng không muốn hậu nhân đoán người nằm trong quan tài kia đã từng sống như thế nào….
Nếu, khi đó nàng cũng trở thành xác trong lăng mộ, nàng sẽ không muốn để người đời ghi lại về nàng, nghiên cứu cuộc đời nàng, đánh giá đời nàng…..
Ngự Hạo nhướng mày, đột nhiên cảm giác nữ tử kia đã không còn để ý đến điện thoại nữa, hắn muốn hỏi cái gì nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Sau đó, đột nhiên cười nói:
- Minh Nguyệt, em biết không? Hoài Nguyệt quốc có một quý phi và một hoàng hậu đều tên là Minh Nguyệt, chỉ là khác họ thôi. Em nói….chúng ta… có phải là duyên phận không?
Trái tim như cứng lại, Minh Nguyệt cảm giác lòng mình run rẩy, trợn to mắt, bất tri bất giác nắm chặt chăn bông. Một Quý phi và một hoàng hậu? Chẳng lẽ…. Nàng mất tự nhiên đáp lại:
- Thật không? Thực khéo. . .
Bên kia, nam tử trầm thấp cười như là mệt mỏi, khẽ thở dài rồi nói:
- ừm. Là Quý phi của Thánh tổ Ngự Húc và Hoàng hậu của Hiên đế Ngự Hạo Hiên….
Hoàng hậu của Hiên đế…. Minh Nguyệt kinh sợ, điện thoại trên tay rơi xuống đất.
Mùa đông ở Nam Kinh. Một trận tuyết phủ kín diện mạo vốn có khiến thành phố trở nên tinh thuần. Minh Nguyệt mặc áo choàng đen một mình bước trên đường, hôm nay nàng đã làm xong các loại kiểm tra, đã xuất viện…
Liếc nhìn xung quanh, vẫn là dãy phố cũ này chẳng hề thay đổi. Miếu Khổng phu tử ở bên đầu bên kia. Kia chính là cửa hàng châu báu quen thuộc. Nàng hít một ngụm khí lạnh, Minh Nguyệt đi lên phía trước, giày da trên tiếng phát ra tiếng vang vẫn như mùa đông năm ngoái. Nhưng lúc này nàng lại dừng lại, quay đầu nhìn dấu chân mình. Có cảm giác giật mình…
- Thái tiểu thư, đã lâu không tới
Vừa thấy Minh Nguyệt, ông chủ vẻ mặt tươi cười bước lên nghênh đón, đưa nàng vào cửa hàng xa hoa kia rồi cười nói:
- Lần này có bảo bối gì? Cô không biết, đôi hoa tai phỉ thúy tuần trước cô mang đến bán được hai trăm vạn kìa ha ha. Nào đâu là phần của cô. 180 vạn, không thiếu xu nào….
Nói xong đẩy ra một tấm chi phiếu đến trước mặt nàng.
Minh Nguyệt nhìn liếc con số lớn trước mắt, thản nhiên mỉm cười cầm lấy nhét vào ví, cười khẽ nói:
- Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ông chủ Hồ, giao dịch của chúng ta dừng ở đây đi.
Nói xong cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Ông chủ Hồ ngây ngẩn người vội vàng đuổi theo đi, nhưng là liên tục gọi vài tiếng, Minh Nguyệt cũng không quay đầu, không bao lâu, bóng dáng màu đen kia đã biến mất trong thế giới tuyết trắng, chỉ để lại dấu chân nhợt nhạt…
- Thái tiểu thư hình như có gì đó khác lạ
Một nhân viên cửa hàng đi tới, nhìn dấu chân nghi hoặc nói.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma… Ông chủ Hồ sờ sờ cằm. Những lời này bọn họ thường xuyên nghe cũng không ít người bị câu nói này ứng nghiệm mà dừng tay, chẳng lẽ…. Ông chủ Hồ gật gật đầu, tựa như chắc chắn với suy đoán của mình, quay lại nói với nhân viên đang ngẩn người:
- Làm việc đi, ngây ra cái gì…
Nói xong, đi vào trong tiệm…
Tám giờ sáng, trạm Đông giao, xe điện ngầm số 8.
Minh Nguyệt lặng im ngồi trên xe điện ngầm, hai tay cầm ví, boot da đen cao cổ làm nổi bật đôi chân dài thon thả. Nàng tháo một chiếc găng tay, cầm lấy chiếc di động đang kêu trong ví, nhìn dãy số vừa quen vừa lạ kia, vừa nghe đã thấy đối phương gọi:
- Minh Nguyệt….
Nhìn đồng hồ lục bảo thạch trên cổ tay, nàng lạnh lùng nhưng nhu hòa nói:
- Em đang ngồi tàu điện ngầm, ba phút nữa sẽ đến phòng triển lãm dưới lòng đất của anh….
Nam tử bên kia nhẹ cười, mang theo mấy phần ôn nhu:
- Anh không nghĩ em sẽ chủ động gọi điện, Minh Nguyệt, hôm nay anh rất bất ngờ…
Ánh mắt hơi ám một chút, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc dài, mím môi cười, nói luôn:
- Đứng ở cửa chờ em, em muốn nhìn những văn vật không bị trộm….
Nói xong, nàng tắt máy, phiền chán day day thái dương.
Câu nói “hoàng hậu của Hiên đến Ngự Hạo Hiên” cứ lởn vởn trong đầu nàng. Đến cuối cùng, nữ tử đó là ai? Nếu một hồi xuyên qua không phải là giấc mông, nàng nhớ rõ Ngự Hạo Hiên yêu nhất là Như Nguyệt, hắn vì Như Nguyệt mà bày ra một thế cờ, lừa dối nàng, cuối cùng bức nàng uống rượu độc…
Đầu không hiểu vì sao đau đớn, hít thở không thông. Có lẽ, nàng chưa bao giờ thất bại lại liên tiếp hai lần thua trên tay một người đàn ông, không cam lòng, một lần trộm mộ, vô tình xuyên không…
Hít thật sâu, khi tàu điện ngầm dừng lại, nàng đi lên phía trước, đang chuẩn bị chạy đi lại bị đung vào một lồng ngực ấm áp. Sau đó, nghe được tiếng cười trầm thấp, sủng nịnh
- Có bị đau không…
/185
|