Mặt trời chiều ngả về tây là lúc ngoài phòng vang lên tiếng nháo động lớn chờ đợi đã lâu. Trong phòng, mấy người Kathy liếc mắt nhìn nhau một cái đều cười hì hì ồn ào chạy đến cạnh cửa xem, sau đó lại một đường hô lớn chạy trở về, Liễu Thư nhìn thực không biết nói gì. Không phải là mấy người Allen đi tới đây sao, còn nữa, cô đương nhiên là sẽ không thừa nhận sau khi nghe được động tĩnh thì nhịp tim đập nhanh.
Đi thôi, đi thôi, đều tới đây. Hai người Alice Kathy mỗi người một bên nâng một cánh tay của Liễu Thư lôi kéo cô đi, mặt vui cười mở miệng trêu chọc: Cũng đừng để cho người ta sốt ruột chờ.
Mặt Liễu Thư đỏ lên, nhưng mà vẫn thuận thế đứng lên bước nhỏ đi ra ngoài, càng đi ra ngoài tiếng ồn ào huyên náo lại càng lớn, hiển nhiên đến rất nhiều người. Cô cũng không luống cuống mà đột nhiên chỉ có chút ngượng ngùng nhưng hiện tại không phải thời điểm do dự, chỉ có thể kiên trì bị mấy bạn gả vây quanh đi ra ngoài. Trong lúc hoảng hốt hồi tưởng vào ngày đó, mình ôm lấy người khác, trong nháy mắt thì biến thành chính mình.
Cửa lớn được mở ra, lập tức tiếng ồn ào của đám người bên ngoài càng lớn hơn nữa, rõ ràng thì nghe được có người cao giọng kêu tên Allen, thúc giục hắn nhanh chóng. Mà sau khi cửa hoàn toàn mở ra Liễu Thư hít sâu một hơi chậm rãi bước chân ra hoàn toàn lộ mình ra trước mắt mọi người.
Allen nhìn không chuyển mắt nhìn giống cái xinh đẹp đang đứng ở dưới mái hiên làm cho hắn không dời mắt được. Trí nhớ bắt đầu tràn về, hắn nhớ được cảnh tượng về lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, một đôi mắt đen láy tránh ở phía sau cây to nhìn hắn, đến nay đều khắc sâu ở trong đầu của hắn. Bên trong âm u hết thảy giống như quỹ đạo để cho bọn họ đan vào cùng một chỗ, cho đến giờ khắc này hiện tại.
Ngoài phòng, đám người tranh cãi ầm ĩ ở một khắc Liễu Thư xuất hiện thì đều yên lặng, Liễu Thư cũng không phải xinh đẹp bao nhiêu, đừng quên đẹp nhất bộ lạc có một người khác kìa. Nhưng tại hôm nay vẫn là đúng như một câu nói kia 'Ngày kết hôn là thời khắc nữ nhân đẹp nhất', mà hôm nay Liễu Thư nhất định là người chói sáng lóa mắt không người nào có thể che được hào quang này.
Các thú nhân chưa có bạn lữ trông thấy cô như vậy đều đỏ mắt nhìn Allen, lòng nói mệnh tiểu tử này thật tốt. Không được lần sau nếu không có việc gì thì đi dạo ở trong rừng rậm nhiều một chút, không chừng sẽ nhặt được một giống cái xinh đẹp giỏi giang về nhà đấy. Vì thế trong lúc nhất thời bộ lạc không ít thú nhân lấy các loại lý do khác thường chăm chỉ săn bắn ở trong rừng sâu, bộ dáng đó làm cho tộc trưởng vui mừng không thôi, cuộc sống bộ lạc thật sự là càng ngày càng tốt.
Trong đám người, giống cái cũng hỗn loạn không ít, nữ nhân trời sinh thích chưng diện, nơi này tự nhiên là không ngoại lệ. Trang phục toàn thân của Liễu Thư đã được các nàng nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, yên lặng quyết định phải hỏi thăm tin tức thật tốt, trong đó những giống cái chưa kết hôn biểu hiện càng nóng bỏng. Giống cái vốn tính không vội mà ký khế ước thì lúc này đều dưới sự kích thích mà hạ quyết định ở trong lòng.
Allen, lên đi. Abby phản ứng kịp trước hết, tròng mắt vừa chuyển thì tiến lên đẩy Allen còn ngốc lăng một phen, miệng nhỏ giọng thúc giục.
Bị động bước đi chênh vênh đi tới phía trước từng bước, trên khuôn mặt cương nghị hơi đen của Allen có chút phiếm hồng, không dấu vết trừng mắt liếc nhìn Abby vướng bận một cái. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước tiêu sái đi đến trước mặt Liễu Thư, mỉm cười vươn một bàn tay to về phía nàng.
Nhìn bàn tay to thô ráp duỗi đến trước mặt, Liễu Thư nhếch khóe miệng lên cũng không chút do dự đặt bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình vào, chợt bị cầm chặt muốn tránh cũng không tránh được. Xem ra thú nhân vẫn là rất khẩn trương đi, cô buồn cười nghĩ trong lòng, cũng không có thêm động tác nào mà đi theo cước bộ của Allen bắt đầu chuyển một vòng ở trong bộ lạc.
Cầm lấy bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay, trong lòng Allen rốt cục thì an bình lại. Qua hôm nay thì giống cái bên cạnh chân chính thuộc về riêng mình, rốt cuộc hắn không cần lo lắng có người tranh đoạt cùng với hắn. Hơn nữa quan trọng hơn là bản thân mình rốt cục cũng có thể ngủ cùng với Tiểu Thư, thật hạnh phúc... Nếu như Liễu Thư biết được tiếng lòng của hắn mà nói, chắc hẳn biểu tình sẽ không là cái gì khác là 囧 rồi.
Người chung quanh tự động tách ra, nhường ra một con đường trống cho hai vị bạn lữ tân hôn. Trên đỉnh đầu có đóa hoa bay xuống lả tả khe khẽ hất lên làm bừng tỉnh mọi người, cũng say lòng người. Còn trong lòng người nào đó thì tự hiểu, dưới chân đạp hòn đá nhỏ vụn, bên tai tràn ngập các loại tiếng động lớn ồn ào vui sướng, làm cho người ta không thể nhíu mày, ý cười treo ở bên miệng lại tiến vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Tay nắm tay, một đường đi, trong đầu Liễu Thư có một hồi trống rỗng, lực đạo trên tay tăng lên mới làm cho cô hoàn hồn lại. Cô ngẩng đầu thì chống lại một đôi thú đồng của Allen, rõ ràng nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mà lúc này đây cũng thấy rất đẹp, đồng tử của Allen còn mang chút màu vàng, trước kia thế nào không phát hiện đây.
Bị nhéo hoàn hồn lại mới phát hiện bọn họ đã chuyển một vòng vòng quanh từng nhà bộ lạc, ở phía trước chính là quảng trường mục đích cuối cùng của bộ lạc. Nơi đó đã nổi lên lửa trại bao quanh, hai ba người ngồi vây quanh đống lửa. Bọn họ xuất hiện làm cho người ta đều đứng lên nghênh đón, trên mặt mỗi người là tươi cười chân thành làm cho trong lòng người ta không tự chủ được mà ấm áp.
Một đường đi đến nơi tế đàn, Vu y ở trong tiếng chuông trống kỳ lạ chậm rãi cất bước đi lên. Liễu Thư và Allen liếc mắt nhìn nhau một cái nắm chặt tay từ lúc bắt đầu đã không buông ra cùng nhau bước lên trước mặt tế đàn, sau đó quỳ một gối xuống. Đây là đều nghi thức bạn lữ cần phải làm, là thái độ tôn kính đối với thần thú.
Vu y lại mặc vào bộ trường bào đó của bà, quan sát ở vị trí gần Liễu Thư càng nhìn rõ, quần áo này thật là dùng một loại tơ lụa, nhìn từ xa thì giống như là màu trắng nhưng mà nhìn gần mới có thể phát hiện trên mặt là nhiều màu sặc sỡ. Vật liệu may mặc vừa thấy thì biết là nhẹ nhàng mềm mại mặc vào khẳng định là cực kỳ thoải mái, cái này càng làm Liễu Thư coi trọng thêm chuyện muốn kiến thức thuật dệt của Dực Báo tộc một phen. Đáng tiếc bây giờ còn không phải thời điểm, hơn nữa đến lúc đó cho dù Dực Báo tộc nguyện ý cho bọn họ nhìn, cái giá phải trả cũng không phải nhỏ, cô hơi nheo mắt lại, chuyện dệt thuật này cô là tình thế bắt buộc.
Một đoạn múa chỉ tốt ở bề ngoài được nhảy lên, nói nó chỉ tốt ở bề ngoài là bởi vì nó vừa giống múa cũng không phải múa. Lần trước tán gẫu với Eva căn bản không nhìn kỹ toàn bộ nghi thức khế ước, hiện tại mới biết được không thấy đó chính là đoạn vũ đạo này. Tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng Liễu Thư biết chính là Vu y đang câu thông cùng với cái gọi là thần thú, từ trong miệng một vài dân cư trong bộ lạc cũng
Đi thôi, đi thôi, đều tới đây. Hai người Alice Kathy mỗi người một bên nâng một cánh tay của Liễu Thư lôi kéo cô đi, mặt vui cười mở miệng trêu chọc: Cũng đừng để cho người ta sốt ruột chờ.
Mặt Liễu Thư đỏ lên, nhưng mà vẫn thuận thế đứng lên bước nhỏ đi ra ngoài, càng đi ra ngoài tiếng ồn ào huyên náo lại càng lớn, hiển nhiên đến rất nhiều người. Cô cũng không luống cuống mà đột nhiên chỉ có chút ngượng ngùng nhưng hiện tại không phải thời điểm do dự, chỉ có thể kiên trì bị mấy bạn gả vây quanh đi ra ngoài. Trong lúc hoảng hốt hồi tưởng vào ngày đó, mình ôm lấy người khác, trong nháy mắt thì biến thành chính mình.
Cửa lớn được mở ra, lập tức tiếng ồn ào của đám người bên ngoài càng lớn hơn nữa, rõ ràng thì nghe được có người cao giọng kêu tên Allen, thúc giục hắn nhanh chóng. Mà sau khi cửa hoàn toàn mở ra Liễu Thư hít sâu một hơi chậm rãi bước chân ra hoàn toàn lộ mình ra trước mắt mọi người.
Allen nhìn không chuyển mắt nhìn giống cái xinh đẹp đang đứng ở dưới mái hiên làm cho hắn không dời mắt được. Trí nhớ bắt đầu tràn về, hắn nhớ được cảnh tượng về lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, một đôi mắt đen láy tránh ở phía sau cây to nhìn hắn, đến nay đều khắc sâu ở trong đầu của hắn. Bên trong âm u hết thảy giống như quỹ đạo để cho bọn họ đan vào cùng một chỗ, cho đến giờ khắc này hiện tại.
Ngoài phòng, đám người tranh cãi ầm ĩ ở một khắc Liễu Thư xuất hiện thì đều yên lặng, Liễu Thư cũng không phải xinh đẹp bao nhiêu, đừng quên đẹp nhất bộ lạc có một người khác kìa. Nhưng tại hôm nay vẫn là đúng như một câu nói kia 'Ngày kết hôn là thời khắc nữ nhân đẹp nhất', mà hôm nay Liễu Thư nhất định là người chói sáng lóa mắt không người nào có thể che được hào quang này.
Các thú nhân chưa có bạn lữ trông thấy cô như vậy đều đỏ mắt nhìn Allen, lòng nói mệnh tiểu tử này thật tốt. Không được lần sau nếu không có việc gì thì đi dạo ở trong rừng rậm nhiều một chút, không chừng sẽ nhặt được một giống cái xinh đẹp giỏi giang về nhà đấy. Vì thế trong lúc nhất thời bộ lạc không ít thú nhân lấy các loại lý do khác thường chăm chỉ săn bắn ở trong rừng sâu, bộ dáng đó làm cho tộc trưởng vui mừng không thôi, cuộc sống bộ lạc thật sự là càng ngày càng tốt.
Trong đám người, giống cái cũng hỗn loạn không ít, nữ nhân trời sinh thích chưng diện, nơi này tự nhiên là không ngoại lệ. Trang phục toàn thân của Liễu Thư đã được các nàng nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, yên lặng quyết định phải hỏi thăm tin tức thật tốt, trong đó những giống cái chưa kết hôn biểu hiện càng nóng bỏng. Giống cái vốn tính không vội mà ký khế ước thì lúc này đều dưới sự kích thích mà hạ quyết định ở trong lòng.
Allen, lên đi. Abby phản ứng kịp trước hết, tròng mắt vừa chuyển thì tiến lên đẩy Allen còn ngốc lăng một phen, miệng nhỏ giọng thúc giục.
Bị động bước đi chênh vênh đi tới phía trước từng bước, trên khuôn mặt cương nghị hơi đen của Allen có chút phiếm hồng, không dấu vết trừng mắt liếc nhìn Abby vướng bận một cái. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước tiêu sái đi đến trước mặt Liễu Thư, mỉm cười vươn một bàn tay to về phía nàng.
Nhìn bàn tay to thô ráp duỗi đến trước mặt, Liễu Thư nhếch khóe miệng lên cũng không chút do dự đặt bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình vào, chợt bị cầm chặt muốn tránh cũng không tránh được. Xem ra thú nhân vẫn là rất khẩn trương đi, cô buồn cười nghĩ trong lòng, cũng không có thêm động tác nào mà đi theo cước bộ của Allen bắt đầu chuyển một vòng ở trong bộ lạc.
Cầm lấy bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay, trong lòng Allen rốt cục thì an bình lại. Qua hôm nay thì giống cái bên cạnh chân chính thuộc về riêng mình, rốt cuộc hắn không cần lo lắng có người tranh đoạt cùng với hắn. Hơn nữa quan trọng hơn là bản thân mình rốt cục cũng có thể ngủ cùng với Tiểu Thư, thật hạnh phúc... Nếu như Liễu Thư biết được tiếng lòng của hắn mà nói, chắc hẳn biểu tình sẽ không là cái gì khác là 囧 rồi.
Người chung quanh tự động tách ra, nhường ra một con đường trống cho hai vị bạn lữ tân hôn. Trên đỉnh đầu có đóa hoa bay xuống lả tả khe khẽ hất lên làm bừng tỉnh mọi người, cũng say lòng người. Còn trong lòng người nào đó thì tự hiểu, dưới chân đạp hòn đá nhỏ vụn, bên tai tràn ngập các loại tiếng động lớn ồn ào vui sướng, làm cho người ta không thể nhíu mày, ý cười treo ở bên miệng lại tiến vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Tay nắm tay, một đường đi, trong đầu Liễu Thư có một hồi trống rỗng, lực đạo trên tay tăng lên mới làm cho cô hoàn hồn lại. Cô ngẩng đầu thì chống lại một đôi thú đồng của Allen, rõ ràng nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mà lúc này đây cũng thấy rất đẹp, đồng tử của Allen còn mang chút màu vàng, trước kia thế nào không phát hiện đây.
Bị nhéo hoàn hồn lại mới phát hiện bọn họ đã chuyển một vòng vòng quanh từng nhà bộ lạc, ở phía trước chính là quảng trường mục đích cuối cùng của bộ lạc. Nơi đó đã nổi lên lửa trại bao quanh, hai ba người ngồi vây quanh đống lửa. Bọn họ xuất hiện làm cho người ta đều đứng lên nghênh đón, trên mặt mỗi người là tươi cười chân thành làm cho trong lòng người ta không tự chủ được mà ấm áp.
Một đường đi đến nơi tế đàn, Vu y ở trong tiếng chuông trống kỳ lạ chậm rãi cất bước đi lên. Liễu Thư và Allen liếc mắt nhìn nhau một cái nắm chặt tay từ lúc bắt đầu đã không buông ra cùng nhau bước lên trước mặt tế đàn, sau đó quỳ một gối xuống. Đây là đều nghi thức bạn lữ cần phải làm, là thái độ tôn kính đối với thần thú.
Vu y lại mặc vào bộ trường bào đó của bà, quan sát ở vị trí gần Liễu Thư càng nhìn rõ, quần áo này thật là dùng một loại tơ lụa, nhìn từ xa thì giống như là màu trắng nhưng mà nhìn gần mới có thể phát hiện trên mặt là nhiều màu sặc sỡ. Vật liệu may mặc vừa thấy thì biết là nhẹ nhàng mềm mại mặc vào khẳng định là cực kỳ thoải mái, cái này càng làm Liễu Thư coi trọng thêm chuyện muốn kiến thức thuật dệt của Dực Báo tộc một phen. Đáng tiếc bây giờ còn không phải thời điểm, hơn nữa đến lúc đó cho dù Dực Báo tộc nguyện ý cho bọn họ nhìn, cái giá phải trả cũng không phải nhỏ, cô hơi nheo mắt lại, chuyện dệt thuật này cô là tình thế bắt buộc.
Một đoạn múa chỉ tốt ở bề ngoài được nhảy lên, nói nó chỉ tốt ở bề ngoài là bởi vì nó vừa giống múa cũng không phải múa. Lần trước tán gẫu với Eva căn bản không nhìn kỹ toàn bộ nghi thức khế ước, hiện tại mới biết được không thấy đó chính là đoạn vũ đạo này. Tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng Liễu Thư biết chính là Vu y đang câu thông cùng với cái gọi là thần thú, từ trong miệng một vài dân cư trong bộ lạc cũng
/215
|