Sở Thừa Tắc chỉ ra lệnh bắt giữ Thái Hàn Trì, còn việc giết hay tha vẫn chưa nói.
Sở Thừa Tắc cụp mắt suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Tạm thời giam vào ngục trước, người này còn có ích về sau.”
Phó tướng vội chắp tay vâng lệnh.
Bận rộn cho đến quá nửa đêm, mọi chuyện trong Mạnh Quận mới tạm thời được bàn giao hết, phía kho lương cũng kiểm kê xong, đúng như Sở Thừa Tắc đoán, kho lương tổng tộng tích trữ năm mươi lăm vạn thạch, trước đó mười vạn thạch vận chuyển cho đại quân của triều đình sắp đến đã bị Sở Thừa Tắc chặn cướp, bây giờ trong kho còn bốn mươi lăm vạn thạch.
Sở Thừa Tắc phái một đội quân tinh nhuệ bảo vệ kho lương rồi ra lệnh cho các tướng sĩ vào thành không được quấy rầy bách tính trong quận.
Khi tiếng gà gáy đầu tiếng vang lên, y viết xong bức thư gửi về Thanh Châu, giao cho thị vệ thân cận của mình bảo hắn lệnh cho người đưa thư đưa đến Thanh Châu.
Lúc cởi quần áo để ngủ, tháo chiếc thắt lưng ngọc ra, không biết sao y lại nhớ đến cảnh Tần Tranh tặng quà sinh nhật cho mình hôm đó.
Lúc cô cúi đầu giúp y đeo thắt lưng đã để lộ phần gáy thon thả nõn nà.
Y chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên đó, chỉ cần mút mạnh chút là có thể để lại dấu ấn màu đỏ mê người…
Không được nghĩ tiếp nữa.
Sở Thừa Tắc xoa đôi mày, quay người vào nhà tắm dội hai thùng nước lạnh mới về ngủ.
—–
Hai ngày sau, Tần Tranh nhận được thư của Sở Thừa Tắc.
Hay tin y đã chiếm được Mạnh Quận, Tống Hạc Khanh vui đến nỗi suýt nữa khóc lên.
Vương Bưu cũng đã thuận lợi chiếm được Hộ Châu.
Sở Thừa Tắc cướp được kho lương của triều đình tại vùng Giang Hoài, dù binh lực hiện nay của họ không bằng bảy vạn quân triều đình nhưng phần thắng cũng đã tăng lên nhiều so với trước.
“Không có Mạnh Quận cung cấp lương thảo, bảy vạn quân triều đình chỉ có thể điều lương thực từ Thái Nguyên sang.
Lương thảo để cung cấp cho bảy vạn quân trong ba tháng ít nhất cũng phải lên đến mười vạn, quân đội vận chuyển lương trên đường đã ăn không ít, e là lúc này Lý tặc đang nhảy đứng nhảy ngồi ở Biện Kinh!” Tống Hạc Khanh cầm bức thư báo tiệp, tay không ngừng run run.
Những mưu sĩ khác cũng vui mừng ra mặt, chỉ có Sầm Đạo Khê là cau mày, như đang lo nghĩ điều gì.
Tần Tranh thấy thế bèn nói: “Lần này điện hạ có thể thuận lợi chiếm được Mạnh Quận cũng là nhờ có công lao của tiên sinh trong đó, đợi điện hạ trở về, bản cung sẽ bẩm với điện hạ trọng thưởng cho tiên sinh.”
Sầm Đạo Khê chắp tay, đáp: “Đó là bổn phận của vi thần.”
Tần Tranh hỏi: “Ta nhìn sắc mặt của tiên sinh có vẻ lo lâu, phải chăng có điều gì chưa ổn thỏa?”
Sầm Đạo Khê trả lời: “Để nương nương phải chê cười rồi.
Sầm mỗ chỉ nhớ đến trận lũ lụt do mưa lớn tạo thành ở ven sông, muốn đích thân đi đến lưu vực hai bên bờ sông để xem thử.”
Xưa nay, từ sâu trong cốt tủy văn nhân vẫn có chút gì đó xem thường, ganh tỵ với nhau.
Sầm Đạo Khê có tiếng tăm nhưng nhìn bề ngoài, hắn trông khá trẻ, tính khí lại hơi lập dị nên không ít mưu thần đều âm thầm so cao thấp với hắn, cảm thấy hắn chẳng qua là hữu danh vô thực.
Lần này tuy hắn có công hiến kế nhưng cũng không phải kế sách gì hay đến độ xoay chuyển càn khôn, không ít người vẫn chưa hoàn toàn phục hẳn.
Bây giờ tự nhiên hắn lại nhắc đến việc lo lắng cho tình hình lũ lụt ở Thanh Châu, trong mắt vài người đó chỉ là giả vờ giả vịt nên lập tức có người phát ra tiếng cười xùy khinh thường.
Tần Tranh nói: “Tiên sinh lúc nào cũng lo cho bách tính Thanh Châu, lòng mang nghĩa lớn, bản cung thật sự cảm động.
Thú thật là bản cung cũng đang có ý đào kênh dẫn nước từ Nguyên Giang để tưới tiêu cho ruộng đồng, tiên sinh tiện thể đi khảo sát thực địa thay bản cung đi.”.
/296
|