Trời còn sớm, đoán Sở Thừa Tắc ít nhất một canh giờ nữa mới về, cô định xuống bếp xem xem họ chuẩn bị những gì.
Tri phủ Thanh Châu trước đó làm quan nhiều năm, tham ô được khá nhiều nên phủ này được hắn xây dựng rất xa hoa, lớn nhỏ cộng lại có hơn trăm gian phòng.
Sân sau còn có một cái hồ sen, hành lang chín khúc dẫn thẳng ra đình nghỉ mát ở giữa hồ.
Trong hồ lá sen um tùm, hoa sen nở rộ.
Ở chỗ lá sen không che mặt nước có thể thấy được cá chép bơi thành đàn, thấy có người chúng kéo đến đòi ăn.
Trên đường đi ngang qua, thấy người hầu đang cắt lá sen, Tần Tranh thuận miệng hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Người hầu bên cạnh cười đáp: “Lá sen trong hồ quá um tùm nên phải cắt bớt thì cá mới sống được.
Lúc nãy nhà bếp qua mang một ít về, bảo là trưa nay làm món gà bọc lá sen.”
Tần Tranh nghe nói trưa có món gà bọc lá sen thì cũng hơi đói, bèn bảo: “Vậy làm thêm cơm trong ống tre đi.”
Trong chuyện ăn uống, Sở Thừa Tắc không hề kén chọn.
Y và Tần Tranh dùng bữa, nhà bếp đã quen chỉ chuẩn bị bốn món mặn, một món canh.
Trời quá nóng nên ăn không vô, phía nhà bếp đặc biệt chuẩn bị món canh vịt nấu củ cải chua khai vị.
Gần đến trưa, Sở Thừa Tắc mới về.
Lúc người hầu bưng cơm vào, Tần Tranh đích thân múc cho y một chén canh.
Sở Thừa Tắc uống vài hớp rồi khen ngay đúng như dự liệu.
“Hôm nay nhà bếp làm có tâm quá.”
Người hầu bên cạnh mỉm cười.
“Bữa này do đích thân nương nương nấu đấy ạ.”
Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh một cái.
Tần Tranh hơi ngượng.
Cô cho người hầu lui ra rồi hỏi: “Thấy từ sau khi về, chàng có tâm sự nặng nề.
Sao thế?”
Trong hơn một tháng y không có mặt, mọi việc lớn nhỏ ở Thanh Châu đều rơi vào tay Tần Tranh, không có gì lớn xảy ra, vì thế cô không đoán được nguyên nhân y từ chỗ nghị sự về với vẻ không vui.
Sở Thừa Tắc gắp cho cô một đũa thức ăn, tỏ ra bâng quơ, hỏi: “Nàng thấy Sầm Đạo Khê thế nào?”
Lúc Tần Giản và Tần phu nhân đến Thanh Châu, y đã sang Mạnh Quận nên Sầm Đạo Khê là do Tần Tranh tiếp đãi.
Tần Tranh không biết tại sao y đột nhiên hỏi đến người này nhưng vẫn thành thật trả lời: “Sầm tiên sinh tuy ít qua lại với những đồng liêu khác nhưng lúc bàn chuyện cứu trợ thiên tai với Tống đại nhân, ông ấy khen hắn là có sáng ý, hẳn cũng là người có thực tài.
Sau khi điện hạ cướp được lương thực của Mạnh Quận, cũng là Sầm Đạo Khê hiến kế để Dương tướng quân phô trương thanh thế, xưng là dẫn một vạn quân đi đón lương thực, lừa được quân triều đình.”
Mặt Sở Thừa Tắc vẫn không có biểu cảm gì, Tần Tranh không đoán được ý của y nên hỏi: “Có người nói gì với điện hạ à?”
Sở Thừa Tắc không trả lời, y ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong chén rồi đặt đũa xuống.
“Nghe nói nàng định đi khảo sát dọc Nguyên Giang, mai ta đi với nàng.”
Tần Tranh vốn định dẫn Tống Hạc Khanh, Sầm Đạo Khê và mấy quan viên hiểu về trị thủy đi.
Tống Hạc Khanh lúc còn đương nhiệm đã từng hỗ trợ hà vận sứ trị thủy, rất nhiểu biết về vùng Nguyên Giang.
Sầm Đạo Khê dạo này cứ chạy lên xuống thượng hạ du con sông, địa thế nơi các nhánh sông chảy qua thế nào hắn đều đích thân đi tìm hiểu.
Nói hắn làm thế là để trị thủy thì không đúng lắm vì những nơi không bị ngập lụt hắn cũng đi xem.
Tần Tranh và Tống Hạc Khanh đều dò hỏi vài lần nhưng Sầm Đạo Khê rất kín miệng, chỉ nói là đề phòng sau này Thanh Châu bị ngập lụt.
Mùa hè, thời điểm mưa nhiều nhất trong năm cũng đã qua, hồ chứa nước trong đập Đại Độ và đập Ngư Chủy đều đã tích đầy, làm gì còn có cơn mưa to nào để tạo thành lũ lụt nữa?
Những quan viên khác tuy không nói nhưng trong lòng cũng thầm khịt mũi xem thường.
Tuy không hiểu sao Sầm Đạo Khê luôn đi lại nghiên cứu địa thế của vùng Nguyên Giang nhưng với tài hoa của hắn trong lần hiến kế trước, cô cảm giác Sầm Đạo Khê có lý do của hắn, chẳng qua thời cơ chưa tới mà thôi.
Sở Thừa Tắc đột nhiên đòi đi Nguyên Giang với mình, Tần Tranh hơi bất ngờ.
“Thăm dò lòng sông, xác định vị trí đào kênh ngầm phải mất năm ba ngày mới đi được hết dòng chảy của Nguyên Giang ở Thanh Châu, có làm lỡ thời gian chàng về Mạnh Quận không?”
Sở Thừa Tắc đột nhiên nói: “Ta vừa về mà A Tranh đã mong ta đi à?”
Tần Tranh đang ăn phải ngẩng đầu lên, cảm thấy lời của y cứ là lạ thế nào ấy.
Sở Thừa Tắc né tránh ánh mắt của cô.
“Trưa nay ta đến thư phòng xem bản tấu.”
Nhìn y không có vẻ gì là tức giận, thậm chí trước khi đi còn giúp cô vén lọn tóc ra sau tai, giọng rất ôn hòa.
“Ở đây không tĩnh tâm được.” Lý do nghe rất đầy đủ nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy khác thường.
Từ khi trong phòng bày kệ sách và bàn làm việc, gần như Sở Thừa Tắc không đến thư phòng nữa.
Trước kia khi bận rộn, y sẽ ở bên bàn xử lý công văn, nhàn rỗi thì cùng cô chen trên một chiếc giường tháp nhỏ đọc sách, lúc ấy sao y có thể tĩnh tâm được?.
/296
|