Sau khi Sở Thừa Tắc đi, Tần Tranh sai người lén gọi Tống Hạc Khanh đến, hỏi hôm nay lúc nghị sự đã xảy ra chuyện gì.
Tống Hạc Khanh kể hết mọi việc, Tần Tranh càng lấy làm lạ hơn.
Sở Thừa Tắc chỉ hỏi chuyện công, vậy sao khi về y lại khác thường?
Tống Hạc Khanh bỗng nhớ ra điều gì, nói: “Điện hạ nghe nói có một phụ tá say rượu gây sự bèn sai lão thần tìm bài văn mà tên họ Trần kia viết, lại hỏi lão thần có phải nương nương rất coi trọng Sầm đại nhân.”
Tần Tranh cảm thấy mình đã bắt được manh mối nhưng lại cảm thấy không dám tin.
Cô hỏi: “Tống đại nhân trả lời điện hạ thế nào?”
Tống Hạc Khanh đáp: “Sầm đại nhân có tài kinh bang tế thế, nương nương tuy là nữ nhi nhưng lại có chí hướng của nam nhi, với hắn chỉ là trọng nhân tài mà thôi.”
Bài văn nhục mạ Tần Tranh bị kịp thời ngăn lại chưa phát tán, những người khác chỉ biết hắn mắng cô can dự chính sự, mắng Sầm Đạo Khê mua danh tiếng nhưng không biết hắn còn đặt điều hai người có qua lại.
Tần Tranh lập tức hiểu ra, nói với Tống Hạc Khanh.
“Ta biết rồi, đa tạ Tống đại nhân.”
Tống Hạc Khanh không ngừng nói không dám nhận, còn bảo: “Điện hạ yêu thương nương nương, đã ban thưởng Sầm đại nhân, còn đến nhà ngục thẩm vấn họ Trần kia.”
Lúc đó Tống Hạc Khanh ở ngay bên ngoài, giờ hồi tưởng lại tiếng hét thảm thiết như vỡ tung nóc nhà kia, ông ta lại thấy rùng mình.
Tiễn Tống Hạc Khanh xong, Tần Tranh ngồi một mình trong phòng một lúc rồi chỉnh trang lại dung nhan, lấy ít trái cây giải nhiệt đi tìm Sở Thừa Tắc.
Cô gõ cửa, bên trong không ai đáp lại bèn do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào.
Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn, trước mặt là một bản tấu, mực trên cây bút lông bên cạnh đã khô chứng tỏ y đã ngẩn người hồi lâu.
Nghe tiếng động, y bèn ngước đầu lên.
“Sao nàng lại qua đây?”
Tần Tranh đặt trái cây lên bàn.
“Sang đưa cho chàng ít trái cây giải nhiệt.”
Trái cây đã đưa đến nhưng cô không đi ngay mà nghiêm túc nhìn vào mắt y.
“Điện hạ đang giận thiếp ư?”
Sở Thừa Tắc cụp mắt, vẻ mặt hơi lạnh nhạt.
“Không có.”
Tần Tranh mím môi.
“Nếu điện hạ thật sự để tâm đến câu nói của người khác, vậy từ nay mọi việc lớn nhỏ ở Thanh Châu thiếp sẽ không hỏi đến nữa.”
Cô đang định bỏ đi thì bị Sở Thừa Tắc nắm cánh tay giữ lại.
“Ta nói rồi, ta không có giận nàng.” Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn, y như lấy hết can đảm để nói ra.
“Ta chỉ đang giận mình mà thôi…”
Tần Tranh không hiểu.
Sở Thừa Tắc kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm cô vào trong lòng, tâm trạng mới ổn định lại đôi chút.
“Nói ra hơi không hiểu chuyện, nhưng đọc bài văn đó, nghe nói nàng nhiều lần che chở Sầm Đạo Khê, trong lòng ta… đúng là không thoải mái lắm.”
Tần Tranh đang định giải thích thì Sở Thừa Tắc đã nói trước.
“Đương nhiên ta biết ngoại trừ nghị sự, hai người chưa từng gặp nhau vì mục đích gì khác.”
Y hôn lên môi cô.
“Nhưng để bụng là để bụng.
Nàng không sai, Sầm Đạo Khê không sai, vấn đề là tại ta mà thôi.”
“Ta vẫn đang chui vào ngõ cụt, đợi ta nghĩ thông là được.”
Có thể khiến y cúi mình giải thích như thế, đúng là không dễ dàng gì.
Nét mặt Tần Tranh lập tức trở nên vi diệu.
Cái người này ghen lên là sẽ có bộ dạng thế này sao?
Cô thăm dò.
“Thiếp càng thân thiết và tin tưởng Tống đại nhân nhiều hơn, điện hạ có để ý thiếp cộng tác với Tống đại nhân không?’
Sắc mặt Sở Thừa Tắc còn kỳ quái hơn cả Tần Tranh.
Tần Tranh lại nói: “Thiếp cũng coi trọng Vương Bưu tướng quân, Triệu Quỳ tướng quân, điện hạ sẽ phiền muộn ư?”
Sở Thừa Tắc: “Không…”
Tần Tranh nhẹ nhàng nói: “Trong mắt thiếp, Sầm đại nhân không khác gì Tống đại nhân, Vương tướng quân, Triệu tướng quân cả.”
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Sở Thừa Tắc cảm thấy lòng thoải mái hơn nhiều.
Y nhìn Tần Tranh, nói: “Sầm Đạo Khê trẻ trung…”
Vuốt lông chó thì phải vuốt tới cùng, Tần Tranh ngắt lời y.
“Sầm đại nhân lớn hơn huynh trưởng thiếp năm tuổi, năm nay đã hai sáu rồi.”
Ý cô là không trẻ trung gì nữa.
Tần Tranh không cảm thấy tuổi ấy có vấn đề gì, nhưng người xưa kết hôn sớm, Sầm Đạo Khê hai mươi sáu, ở thời này không được coi là trẻ nữa.
Cô cứ tưởng nói thế sẽ dỗ được y, dù gì y bằng tuổi Tần Giản.
Không ngờ Sở Thừa Tắc nghe xong, sắc mặt vốn đã dịu lại nay trở nên căng cứng.
Tần Tranh: Không biết mình đã nói sai chỗ nào..
/296
|