Trong tay đại hoàng tử có năm vạn binh mã, nhưng Thanh Châu, Từ Châu mỗi nơi đều có hai vạn binh mã, thêm vào đó sau khi chiếm được Mạnh Quận, Sở thái tử lại thu được một vạn binh mã của Đổng Đạt, như thế trong tay Sở thái tử ước chừng cũng có năm vạn quân.
Đại hoàng tử không dám chủ quan.
Binh lực của hai bên nhìn có vẻ ngang bằng nhưng đại quân triều đình không có kho lương dồi dào cung cấp, bây giờ tất cả lương thảo đều trông chờ vào việc phí sức người sức của vận chuyển từ Thái Nguyên đến.
Nếu cứ giằng co, họ không thể địch lại đám dư đảng triều trước.
Trước mắt, hợp tác với Thẩm Ngạn Chi là lựa chọn tốt nhất.
Hắn làm lơ Thẩm Ngạn Chi cả buổi chiều mới miễn cưỡng tiếp kiến.
Thẩm Ngạn Chi gặp đại hoàng tử, cung kính chắp tay chào, ôn hòa nho nhã, lễ nghĩa chu toàn, không có vẻ gì là tức giận khi bị lơ cả buổi.
Đại hoàng tử lạnh lùng nói: “Việc quân bận rộn, đã để Thẩm thế tử phải chờ lâu rồi.”
Thẩm Ngạn Chi chắp tay.
“Hạ quan nguyện chia sớt nỗi lo với điện hạ.”
Đại hoàng tử biết thừa Thẩm Ngạn Chi nóng lòng đến đây là vì điều gì, chẳng phải vì Sở thái tử phi hay sao.
Vì một nữ nhân, ngay cả thúc thúc của hắn cũng dám giết, đúng là bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Hắn cười lạnh, hỏi: “Vậy Thẩm thế tử nói xem trận tiếp theo phải đánh thế nào?”
Thẩm Ngạn Chi nhìn đại hoàng tử, đôi mắt phương mỉm cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
“Lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Chẳng phải Sở thái tử sai người ngụy trang thành tàn quân của Mạnh Quận để lừa ta mở cửa thành sao? Chúng ta cũng phái người giả vờ quy thuận.”
Mắt đại hoàng tử lập tức sáng lên, không còn nhìn Thẩm Ngạn Chi với vẻ kinh thường như trước nữa.
Hắn cười bảo: “Thẩm thế tử quả là tài trí hơn người.
Kế này rất hay!”
Thẩm Ngạn Chi chỉ gật đầu cười, không nói gì.
So với trước kia, hắn càng gầy gò hơn, không chỉ thân hình mà trông sắc mặt cũng tiều tụy, môi nhợt nhạt.
Ngày hè, người khác mặc một chiếc áo đã thấy nóng nhưng hắn lại mặc quần áo mùa thu.
Có điều hắn càng tỏ ra ôn hòa lại càng làm người ta thấy đáng sợ, giống như một con rắn độc thu răng nanh lại, nhìn tưởng chừng vô hại nhưng có thể cắn chết người bất cứ lúc nào.
Đại hoàng tử nhìn hắn, hỏi: “Vậy… Thẩm thế tử cho rằng nên phái ai đi làm nội gián?”
Thẩm Ngạn Chi hơi cụp mắt, đáp: “Đổng Đạt tướng quân chết ở Mạnh Quận, phía Sở thái tử tung tin ông ta tự vẫn mà chết.
Những lời đó là chúng nói, ai tin đây? Hạ quan nghĩ, ít nhất con trai của Đổng tướng quân sẽ không tin.”
Đại hoàng tử vỗ vào bàn khen hay.
“Đổng Đạt quy thuận Đại Trần ta, đầu tiên là bị đoạt Từ Châu, sau lại chết ở Mạnh Quận, nói ông ta tự vẫn, bản vương còn không tin huống chi là con trai ông ta.
Vậy cứ bảo con trai Đổng đạt giả vờ đi quy thuận đi!”
Thẩm Ngạn Chi lại nói: “Để tránh bất trắc, điện hạ có thể phái một tiền bối có quan hệ tốt với Đổng gia đi làm thuyết khách, tuy nhiên không được làm quá rõ ràng để hắn sinh nghi.”
Đại hoàng tử liên tục gật đầu.
Hắn đang rầu vì không có lương thảo.
Nếu có thể đoạt lại Mạnh Quận, vậy thì có thể có ưu thế để đánh nhau với Sở thái tử rồi.
Lúc Thẩm Ngạn Chi ra về, đại hoàng tử thay đổi hẳn thái độ, đích thân tiễn hắn đến cửa phủ.
Sau khi ngồi lên xe ngựa, đôi mắt phương của Thẩm Ngạn Chi cuối cùng cũng lộ ra vẻ trào phúng, hắn dùng khăn che miệng kho vài tiếng.
Trước đó hắn bị Sở Thừa Tắc bắn bị thương, lúc nhảy xuống nước trốn bị khí lạnh ngấm vào người, cơn ho vẫn không trị hết được.
“Trần Thanh, về dịch quán.”.
/296
|