Lâm Nghiêu nhìn Sở Thừa Tắc bằng đôi mắt thâm quầng, trông thật thê thảm.
“Cái này cũng khó nói lắm.
Vũ Đế bệ hạ đã về trời hơn ba trăm năm, trong ba trăm năm này biết đâu ngài đã để râu.
Điện hạ, sau khi trở về, mạt tướng phải đến Vân Cương Tự một chuyến, dâng tất cả tài sản của mình làm hương hỏa, hy vọng ngài ấy có thể nguôi giận.”Sở Thừa Tắc: “…”Một lúc sau, y mới nói: “Thật trùng hợp, mấy ngày nay ta cũng nằm mơ.”Dưới ánh mắt thấp thỏm lo lắng của Lâm Nghiêu, y thờ ơ nói: “Cao Tổ bệ hạ biết trước mắt vận nước nguy nan, bảo ta nếu cần gì thì cứ đi đào hoàng lăng.”Lần này đến lượt Lâm Nghiêu trợn tròn mắt.Sở Thừa Tắc vỗ vai hắn.
“Ta là hậu nhân của họ Sở, ta cảm thấy mình nằm mơ chính xác hơn.”Lâm Nghiêu nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý.
Người hạ lệnh đào lăng là thái tử điện hạ, tổ tiên có bất mãn muốn báo mộng thì cũng nên đi tìm thái tử mới đúng.Hắn từ từ thở phào một hơi.
“Không hổ là Vũ Đế bệ hạ, trong lòng lúc nào cũng canh cánh vì Đại Sở.”Nói xong, hắn lại bảo: “Điện hạ, trận này nếu thắng, chúng ta lại đến Vân Cương Tự bái tế Vũ Đế bệ hạ lần nữa đi, cung phụng thêm hương hỏa cho ngài coi như là trả lễ.”Sở Thừa Tắc lạnh mặt lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: Nhờ có mình, hương hỏa Vân Cương Tự mới hưng vượng như thế, nên chăng đi bàn với trụ trì bảo họ chuyển nhượng lại một phần tiền hương hỏa cho mình.Ôm tâm trạng khá vui vẻ đó, Sở Thừa Tắc bắt đầu lật bản kiểm kê những vật phẩm trong hoàng lăng Lâm Nghiêu dâng lên, sau đó môi từ từ mím lại.Lâm Nghiêu thấy sắc mặt Sở Thừa Tắc không tốt lắm bèn hỏi: “Điện hạ, danh sách này có gì không ổn sao?”Sở Thừa Tắc gấp bản danh sách vật phẩm này lại.
“Đám hôn quân kia hoang phí vô độ, thảo nào mà Đại Sở trở nên thế này.”So với lăng mộ của đám con cháu bất hiếu kia, vì mới dựng nước không lâu, quốc khố thiếu thốn nên vật phẩm bồi táng trong hoàng lăng của y ít đến thê thảm, chỉ vừa đủ với quy cách của lăng mộ đế vương.Còn đám trẻ ranh kia thì hay rồi, đến gạch lát dưới sàn trong mộ chính đều được làm bằng vàng.Trong danh sách này, những thứ được mang ra khỏi lăng mộ đều được ghi chép rõn vì mang lòng kính sợ, đồ trong mộ chính Lâm Nghiêu không dám động mảy may.Sở Thừa Tắc nói: “Sai người cạy gạch vàng trong mộ chính lên luôn đi.”Lấy của dân, bây giờ là lúc trả lại cho dân.—Về đến Thanh Châu, Sở Thừa Tắc nghe ngóng tình hình, được biết Tần Tranh đã cất hết những thứ được mang về trong mấy ngày nay vào kho, khóa kín lại, còn sai người trông coi nghiêm ngặt, không có mật lệnh của cô thì ngay cả Tống Hạc Khanh cũng không được tự tiện mở ra.Tần Tranh đích thân đến Nguyên Giang giám sát công trình đào kênh, mãi đến tối mới về.Sở Thừa Tắc đã tìm và xem qua bảng dự toán kinh phí để xây kênh ngầm mà Tần Tranh làm, thấy các mục trên đó đều rất chặt chẽ, eo hẹp nên sau khi cô về, y nói: “Chuyện kinh phí xây kênh đào, không cần phải tiết kiệm như thế.”Tần Tranh bưng chén trà nóng lên, chậm rãi uống hết rồi nhìn Sở Thừa Tắc với ánh mắt đầy lời muốn nói.Sở Thừa Tắc bảo: “Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”Tần Tranh thầm nghĩ ta hoài nghi người đào hoàng lăng không phải là Lý Tín mà là chàng, nhưng những lời này sao có thể nói trực tiếp chứ.Cô đặt chén trà xuống, do dự nói: “Hoài Chu à, hay là… chúng ta chia sẻ bí mật đi.”.
/296
|