Tiếng trống vội vã trên cổng thành vừa vang lên, những chậu lửa đặt cách nhau vài mét trên tường thành đồng loạt cháy rực lên, sáng như ban ngày.
Những tướng sĩ giữ thành đồng loạt ùa ra, như bầy ong vỡ tổ leo lên cổng thành. Mười mấy cao thủ vịn dây thừng leo lên cổng thành cố gắng đi xuống, muốn mở cổng thành nhưng thật sự rất gian nan.
Những cao thủ có thể vịn dây thừng leo lên cổng thành rất ít ỏi, Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đích thân hành động, lại có thêm hai tên hộ pháp lực lưỡng là Vương Bưu và Triệu Quỳ hai bên nên họ có thể đánh thẳng đến cổng thành. Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu yểm trợ cho Vương Bưu và Triệu Quỳ hợp sức mở cánh cổng thành nặng trịch ra.
Những người ở bên ngoài chờ lúc này hô hào xông vào, đánh nhau với quan binh bên trong thành. Số người giữ cổng thành có hạn nên nhanh chóng bị đội quân không có danh hiệu, không rõ lai lịch này lấn át.
Số quân lính còn lại trong thành Thành Châu nghe tin vội tập trung trong thành để nghênh chiến, nhưng thủ lĩnh lại là một quan văn mặc áo nho sĩ, thân hình gầy gò. Tuy nhiên ông ta vẫn lớn tiếng quát: “Bọn đạo tặc từ đâu ra, dám xâm phạm vào đất Thanh Châu của ta?”
Lâm Nghiêu từ xa đứng nhìn, thì thầm với Sở Thừa Tắc. “Xem ra thành Thanh Châu này thật sự không có người nữa rồi, một quan văn lại đi đảm đương nhiệm vụ của võ tướng!”
Đám tàn quân cản đường này nhiều nhất cũng chỉ hơn ngàn người, chỉ cần ra lệnh một tiếng là họ có thể đè bẹp bên kia.
Sở Thừa Tắc nhìn tên quan văn gầy gò đứng ngay vị trí tiên phong, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Vị quan văn này tên là Tống Hạc Khanh, là bạn thâm giao của Tần Quốc Công, vốn làm việc ở Ngự sử đài. Tính ra thái tử có thể cưới được con gái Tần gia cũng một phần là do ông ta.
Tống Hạc Khanh chính trực đến mức cứng nhắc, không muốn qua lại với người khác, quan viên từ lớn đến nhỏ trong triều, hễ làm sai đều bị ông ta vạch tội. Lúc Sở Dương Đế còn trị vì, không quan tâm triều chính, chỉ một lòng luyện đan cầu thuốc trường sinh, ông ta dâng tấu chương vạch tối, mắng Sở Dương Đế tối tăm mặt mũi.
Sở Dương Đế thịnh nộ muốn xử tử ông ta, Tần Quốc Công không tiếc chọc giận hoàng đế để bảo vệ Tống Hạc Khanh một mạng, vì thế ông ta mới đến làm huyện lệnh ở một huyện nhỏ tại Thanh Châu này.
Lúc thái tử đề nghị cưới con gái Tần gia, con gái lớn có thể dùng lý do đã có hôn ước để từ chối, thái tử vì ép Tần Tranh gả vào Đông Cung tiếp tục đòi cưới con gái nhỏ, nếu Tần Quốc Công còn từ chối chính là không coi hoàng gia ra gì, lại đắc tội với hoàng đế lần nữa, vì thế mới có chuyện thái tử phi từ hôn, gả vào Đông Cung.
Lần này Tống Hạc Khanh được điều đến thành Thanh Châu là vì sau khi tri phủ chết đi, ông ta tạm thời thay thế.
Sở Thừa Tắc nói với những người đằng sau: “Các ngươi đợi ở đây trước đã, để ta lên đó đàm phán với ông ta.”
Lâm Nghiêu nghe y nói thế, lập tức ý thức được có thể đối phương chính là cựu thần của Sở Quốc mà Sở Thừa Tắc quen biết.
Sở Thừa Tắc thúc ngựa tiến tới, người của hai bên đều kéo căng dây cung. Ánh đuốc có tẩm nhựa thông chiếu sáng làm bóng y kéo dài ra, gương mặt anh tuấn như ngọc lúc sáng lúc tối.
Tống Hạc Khanh nheo mắt nhìn người đơn thương độc mã đến đàm phán, thân hình gầy gò già nua đứng thẳng sừng sững như một cây tùng.
Hôm nay ông ta ôm quyết tâm thề chết không sờn, triệu tập mấy trăm tên tàn quân đến nghênh chiến. Lực lượng của đối phương gấp mấy lần họ nhưng bên kia lại chọn đàm phán chứ không tấn công, thực sự khiến ông ta hơi bất ngờ.
Dù đối phương có ý đồ gì, chỉ cần bảo vệ được tính mạng của bách tính Thanh Châu, dù có chết ông cũng không tiếc nuối.
Khi Sở Thừa Tắc thức ngựa đến gần, nhìn rõ mặt của y, đôi mắt đã trải qua dâu bể của cuộc đời bỗng rưng rưng nước mắt.
Sở Thừa Tắc xuống ngựa, chắp tay với Tống Hạc Khanh: “Tống đại nhân.”
Đã từng, Tống Hạc Khanh cũng uất ức bất đắc chí, oán giận thái tử làm việc hoang đường. Nhưng từ khi Sở Quốc diệt vong, Sở Đế tự vẫn, gặp lại Sở Thừa Tắc, trong lòng ông chỉ có một càm giác chua xót. “Thái tử điện hạ…”
Sở Thừa Tắc nói: “Ngoại địch xâm phậm, nội loạn tứ bề, dân không được yên. Kẻ ngồi trên ngai vàng hôm nay không phải là minh quân. Ta muốn chỉnh đốn lại sơn hà, che chở cho muôn dân. Tuy Tống đại nhân chỉ dạy ta nửa buổi nhưng cũng là ân sư, ta không muốn dùng đao kiếm với ngài. Nếu Tống đại nhân còn chịu phụng sự cho Đại Sở, ta ắt sẽ trọng dụng.”
Những lời vừa chí tình vừa chí lý này được nói ra, câu nào cũng chạm đến trái tim Tống Hạc Khanh, ông giàn giụa nước mắt. Nếu không phải thế cuộc chưa ổn định, bách tính còn chưa được yên ổn thì ông đã sớm đi theo bạn tốt dùng cái chết để tỏ rõ chí khí rồi.
Lúc Tống Hạc Khanh vén áo lên, quỳ xuống dập đầu, sống lưng thẳng tắp như tùng như bách kia mới chịu khom xuống. “Lão thần thế chết nguyện phò tá bệ hạ.”
Mấy trăm tên binh lính phía sau Tống Hạc Khanh cũng hạ vũ khí xuống, đồng thanh hét lớn: “Chúng tôi nguyện đi theo thái tử điện hạ, khôi phục Đại Sở!”
Triệu Quỳ vác cây búa đinh, ngồi trên lưng ngựa, mặt ngơ ngác hỏi Vương Bưu. “Bên đó hét gì vậy? Cái gì mà thái tử này nọ?”
Khoảng cách quá xa, bên này hoàn toàn không nghe được Sở Thừa Tắc đã nói gì với Tống Hạc Khanh, Vương Bưu cũng gãi đầu: “Sao ta biết được?”
Hắn nhìn sang Lâm Nghiêu với ánh mắt xin giúp đỡ. Lâm Nghiêu nói: “Quân sư chính là thái tử của Đại Sở.”
Xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa.
Vương Bưu suýt nữa cắn trúng lưỡi. “Thái… thái tử?”
Lâm Nghiêu biết đã đến thời điểm bèn giơ binh khí trên tay lên, hét trước: “Đi theo thái tử, khôi phục Đại Sở!”
Bởi vì câu nói vừa rồi của hắn, những người ở đằng trước đều biết chuyện gì xảy ra, vì thế cũng giơ binh khí lên hò reo. Những người đằng sau thấy thế, cứ tưởng ngay từ đầu họ vốn làm việc cho thái tử, chẳng qua là bị giấu quá kỹ. Khởi nghĩa – không có lý do gì quang minh chính đại hơn là khôi phục Đại Sở, vì thế cũng đồng loạt giơ binh khí lên. Nhất thời, tiếng hò reo rung chuyển bầu trời.
Đêm đó, cờ trên cổng thành Thanh Châu đã đổi thành cờ của Đại Sở.
Tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải tiếp nhận, bộ phận phòng ngự phải do đích thân Sở Thừa Tắc đi kiểm tra, lại càng nghiêm khắc với đại quân vừa vào thành hơn, không được quấy rầy bách tính trong thành Thanh Châu, kẻ nào trái lệnh xử theo quân pháp.
Lâm Nghiêu theo Sở Thừa Tắc cả đêm, tuy không có một trận ác chiến nhưng khi về đến phủ nha Thanh Châu thì mệt đến rã rời, chân đau ê ẩm. Bộ áo giáp bằng vải bông trên người quá nóng, đã bị hắn cởi ra ném một bên.
Thấy Sở Thừa Tắc vừa trở về là mài mực định viết gì đó, Lâm Nghiêu tưởng y quên cởi áo giáo nên hảo tâm nhắc nhở: “Điện hạ, áo giáp kia nhét nhiều bông, nếu ngài nóng thì cứ cởi ra.”
Sở Thừa Tắc chỉ đáp: “Không nóng.”
Lâm Nghiêu hoài nghi nhìn giọt mồ hôi trên trán y. Thế mà không nóng ư?
——
Trời vừa sáng, bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng gõ cửa. “Chủ nhân, có cấp báo!”
Thẩm Ngạn Chi ngước đầu lên khỏi bàn làm việc, trên mặt đất cách đó không xa còn lăn long lóc một bình rượu. Hậu quả của việc say rượu là đầu đau như búa bổ, mắt hắn tràn ngập tơ máu, cả người có vẻ chán nản suy sụp. Hắn cất giọng khàn khàn. “Vào đi.”
“Chủ nhân, thành Thanh Châu đã thất thủ.” Sắc mặt của Trần Thanh rất khó coi.
Bàn tay đang xoa trán của Thẩm Ngạn Chi khựng lại, ánh mắt thoắt cái trở nên sắc bén: “Cái gì?”
Trần Thanh toát mồ hôi lạnh. “Thái tử triều trước đêm qua dẫn quân đánh chiếm thành Thanh Châu rồi.”
Gân xanh trên trán Thẩm Ngạn Chi nổi giần giật, giọng lạnh lẽo: “Chẳng phải thái tử triều trước bị vây trên Lưỡng Yến Sơn sao? Hắn làm sao xuống đánh thành Thanh Châu?”
Trần Thanh đáp: “Thám tử phát hiện dấu chân ngựa dưới chân núi Lang Gia Sơn, truy lùng theo vết chân ngựa thì phát hiện có người xây một đường cáp treo nối liền hai vách núi, có lẽ bọn sơn tặc đã xuống núi bằng đường đó.”
Khóe môi Thẩm Ngạn Chi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, khí thế trên người trở nên âm u đáng sợ. “Bọn trinh sát làm ăn kiểu gì thế? Giữa Lưỡng Yến Sơn và Lang Gia Sơn có thêm một đường cáp treo mà cũng không biết?”
Trần Thanh cúi đầu. “Trước đó trinh sát đã điều tra qua, giữa hai vách núi vốn cách một dòng sông rộng ít nhất hơn năm mươi trượng, không hề có đường cáp treo nào nối liền cả.”
Đường cáp treo đột nhiên xuất hiện này, trong mắt của Trần Thanh quả là không thể tưởng tượng được.
Quả nhiên Thẩm Ngạn Chi cười lạnh. “Ngươi muốn nói đường cáp treo kia là từ trên trời rơi xuống à?”
Trần Thanh cúi đầu càng thấp hơn. ‘Thuộc hạ không dám.”
Thẩm Ngạn Chi nhanh chóng có sự sắp xếp tình hình trước mắt. “Để lại một ngàn quân tiếp tục canh giữ ngay lối ra của ổ sơn tặc, phái thêm một ngàn quân nữa tấn công Lưỡng Yến Sơn bằng con đường cáp treo, nếu tìm thấy thái tử phi thì không được tổn thương một sợi tóc nào. Số quân còn lại theo ta đi đoạt lại thành Thanh Châu.”
Ba vạn tinh binh diệt cướp đã phái hai vạn xuôi về phía nam, còn lại một vạn quân này phải dựa vào thành Thanh Châu nuôi dưỡng.
Thẩm Ngạn Chi âm thầm ở lại Thanh Châu là muốn đợi lương thảo trên núi cạn kiệt, lấy đầu thái tử triều trước, dẫn Tần Tranh đi, không ngờ lại xuất hiện chuyện bất ngờ này.
Hắn không tin mình dẫn theo tám ngàn tinh binh mà còn không giết được đám quân ô hợp của thái tử.
——
Lưỡng Yến Sơn.
Đêm qua Tần Tranh về nhà trễ nhưng vì trong lòng cứ suy nghĩ chuyện trong trại nên ngủ không ngon như bình thường, tiếng gà gáy sáng vừa vang lên là cô thức giấc ngay.
Sau khi thức dậy, cô phát hiện bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng “cục cục”. Cô đi tới, mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy con bồ câu đưa thư đang đậu bên ngoài, không biết nó đã đợi ở đó bao lâu nhưng trong đôi mắt tròn như hạt đậu kia dường như có chứa chút ít bất mãn.
Lúc Tần Tranh lấy bức thư từ trong ống tre trên chân nó, cô rải cho nó một nắm gạo như thường lệ, con bồ câu mổ xong mới chịu cất cánh bay đi.
Cô đứng bên cửa sổ một lát, không biết có phải cảm nhận sai hay không mà có vẻ như con bồ câu tròn trịa hơn trước kia nhiều.
Thư là do Sở Thừa Tắc gửi đến, báo là họ đã thuận lợi đoạt được thành Thành Châu. Trái tim vẫn phấp phỏng của Tần Tranh cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.
Đêm qua, sợ xảy ra bất trắc gì, cô vẫn suy nghĩ xem làm thế nào để tăng cường lớp phòng ngự ở sau núi. Vách núi trơ trụi, khu đó không có cây cối gì che chắn. Nếu có kẻ địch tập kích, người của họ chỉ có thể trốn trong rừng mới tìm được vật che chắn, như thế rơi vào tình cảnh khá bị động. Tần Tranh sai người dùng số gạch thừa được làm từ đợt làm ngói trước đó để xây vài chỗ ẩn nấp đơn giản.
Có thể nói “cẩn tắc vô áy náy”. Người phía sau núi đến báo tin, Tần Tranh và Lâm Chiêu vội vội vàng vàng chạy qua đó.
Đến nơi, chỉ thấy bờ đối diện quan binh đứng đông nghịt. Phía sau những chỗ ẩn nấp bằng gạch vừa xây hôm qua là hai xạ thủ, những cái lỗ to chừng lòng bàn tay vừa đủ để phóng tên ra ngoài lại có thể che được sự sát thương do kẻ địch bắn tên đến.
Mỗi vị trí có hai xạ thủ là vì một người kéo lắp cung thì còn có người kia thay thế, không đến nỗi kẻ dịch ập đến không kịp trở tay.
Lâm Chiêu nhìn sang vách núi đối diện, bàn tay đang cầm đao cũng siết chặt hơn: “Quan phủ còn có thể phái nhiều người như thế đến tấn công trại, e là phía thành Thành Châu cũng có một trận ác chiến đây.”
Thanh niên trai tráng ở lại giữ sơn trại không đến một trăm người, nếu quan binh tấn công vào, đó chính là lấy thịt đè người.
Tần Tranh sợ nàng ta kích động nên vội phân tích tình thế trước mắt. “Với địa thế của Lưỡng Yến Sơn, chỉ cần chúng ta tử thủ thì quan binh có nhiều cỡ nào cũng không làm gì được chúng ta. Phía đại ca muội bây giờ chắc cũng chỉ thủ mà không công. Hiện nay chúng ta có đầy đủ lương thực, quan binh không thể nhận được tiếp tế từ thành Thanh Châu, đến lúc đó ắt tự hỗn loạn.”
Lâm Chiêu đấm vào thân cây bên cạnh. “Vậy thì cứ chơi với chúng!”
Cáp sắt đã bị cắt đứt, trong nhất thời quan binh bên kia không thể nghĩa ra cách sang được bên này. Nhưng khi họ đẩy vài chiếc máy bắn tên nhắm vào đối diện thì Tần Tranh ý thức được chuyện không hay rồi.
Đối phương cư nhiên cột dây thừng vào mũi tên, mượn sức bắn cực lớn của nó để ghim mũi tên vào vách núi đối diện, như thế sợi đây thừng sẽ trở thành một đường cáp treo khá đơn giản.
Trên eo của quan binh có cột một sợi dây, một đầu buộc vào sợi dây thừng trên mũi tên khổng lồ, bám vào đó rồi từ từ sang bên này.
Rõ ràng là bên đó cũng có người biết nguyên lý làm ra đường cáp treo, muốn dùng cách này để làm dây dẫn.
Lâm Chiêu lo là họ sẽ sang được bên này nên xách đao bước tới: “Để muội đi chặt đứt sợi dây thừng kia.”
Tần Tranh kéo nàng ta lại, giọng chắc chắn. “Họ không qua được đâu.”
Ban đầu lúc dùng mũi tên đưa dây thừng sang, cô không bắn mũi tên vào vách đá mà bào người của Lục gia phối hợp, cột đầu của sợi dây thừng vào thân cây để làm đường dẫn. Nguyên nhân là vách đá này rất bở, chạm vào là vỡ ra ngay, mũi tên cắm vào thì cũng không chịu được sức nặng, không bao lâu sẽ bị nhổ ra thôi.
Quả nhiên, Tần Tranh vừa nói xong thì vách đá bên này đã có những khối đá rơi xuống, mũi tên cắm vào vách núi cũng theo đó mà rơi ra, dây dẫn buông thõng xuống, quan binh vịn vào đó leo qua cũng rơi xuống theo. Nhất thời, cả vách núi đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của mấy binh lính.
Ở độ nào thế này mà rơi xuống, bên dưới lại là mặt sông, gần như là không có khả năng sống sót.
Có những ví sụ sống ngay trước mắt, quan binh biết cách này không dùng được nên không tiếp tục biện pháp này nữa.
Tình hình giằng co này kéo dài suốt mấy ngày, phía sau núi lúc nào cũng có người thay nhau canh chừng, hễ có chút động tĩnh gì là lập tức báo với Tần Tranh và Lâm Chiêu ngay.
Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đi khỏi, Tần Tranh và Lâm Chiêu gần như thay vào vị trí của họ.
Tần Tranh biết bên này giằng co như vậy, bên phía Sở Thừa Tắc đang giữ thành Thanh Châu và quan binh bên ngoài cũng sẽ căng thẳng không kém.
Để đề phòng vạn nhất, cô đề nghị với Lâm Chiêu dạy cho những nữ tử trẻ trong trại vài chiêu thức phòng thân, nếu thật sự đến đường cùng thì không đến nỗi mặc cho người ta chém giết.
Đương nhiên Lâm Chiêu đồng ý ngay. Nữ tử trong trại biết tình hình trước mắt, dưới tình huống tính mạng gặp nguy hiểm, ai nấy đều học rất nghiêm túc.
Tần Tranh cũng cùng tập luyện. Cô không mong mình có thể trở nên lợi hại gì, nhưng bình thường rèn luyện sức khỏe, gặp nguy hiểm có sức mà chạy thì vẫn tốt hơn. Có điều mấy ngày đầu tập luyện quá sức, Tần Tranh cảm thấy mình mẩy ê ẩm, sau đó thì quen dần, cô cảm nhận được lợi ích của việc tập luyện, thỉnh thoảng còn tìm Lâm Chiêu bảo dạy cho mình thêm vài chiêu.
Lâm Chiêu dạy mọi người tập luyện vài ngày, ham muốn trở thành giáo đầu cũng xuất hiện.
Hôm ấy, sau khi hướng dẫn mọi người luyện tập xong, nàng ta hưng phấn hỏi Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ, tỷ nói xem sau này muội thành lập một đội nương tử quân được không?”
Những tướng sĩ giữ thành đồng loạt ùa ra, như bầy ong vỡ tổ leo lên cổng thành. Mười mấy cao thủ vịn dây thừng leo lên cổng thành cố gắng đi xuống, muốn mở cổng thành nhưng thật sự rất gian nan.
Những cao thủ có thể vịn dây thừng leo lên cổng thành rất ít ỏi, Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đích thân hành động, lại có thêm hai tên hộ pháp lực lưỡng là Vương Bưu và Triệu Quỳ hai bên nên họ có thể đánh thẳng đến cổng thành. Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu yểm trợ cho Vương Bưu và Triệu Quỳ hợp sức mở cánh cổng thành nặng trịch ra.
Những người ở bên ngoài chờ lúc này hô hào xông vào, đánh nhau với quan binh bên trong thành. Số người giữ cổng thành có hạn nên nhanh chóng bị đội quân không có danh hiệu, không rõ lai lịch này lấn át.
Số quân lính còn lại trong thành Thành Châu nghe tin vội tập trung trong thành để nghênh chiến, nhưng thủ lĩnh lại là một quan văn mặc áo nho sĩ, thân hình gầy gò. Tuy nhiên ông ta vẫn lớn tiếng quát: “Bọn đạo tặc từ đâu ra, dám xâm phạm vào đất Thanh Châu của ta?”
Lâm Nghiêu từ xa đứng nhìn, thì thầm với Sở Thừa Tắc. “Xem ra thành Thanh Châu này thật sự không có người nữa rồi, một quan văn lại đi đảm đương nhiệm vụ của võ tướng!”
Đám tàn quân cản đường này nhiều nhất cũng chỉ hơn ngàn người, chỉ cần ra lệnh một tiếng là họ có thể đè bẹp bên kia.
Sở Thừa Tắc nhìn tên quan văn gầy gò đứng ngay vị trí tiên phong, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Vị quan văn này tên là Tống Hạc Khanh, là bạn thâm giao của Tần Quốc Công, vốn làm việc ở Ngự sử đài. Tính ra thái tử có thể cưới được con gái Tần gia cũng một phần là do ông ta.
Tống Hạc Khanh chính trực đến mức cứng nhắc, không muốn qua lại với người khác, quan viên từ lớn đến nhỏ trong triều, hễ làm sai đều bị ông ta vạch tội. Lúc Sở Dương Đế còn trị vì, không quan tâm triều chính, chỉ một lòng luyện đan cầu thuốc trường sinh, ông ta dâng tấu chương vạch tối, mắng Sở Dương Đế tối tăm mặt mũi.
Sở Dương Đế thịnh nộ muốn xử tử ông ta, Tần Quốc Công không tiếc chọc giận hoàng đế để bảo vệ Tống Hạc Khanh một mạng, vì thế ông ta mới đến làm huyện lệnh ở một huyện nhỏ tại Thanh Châu này.
Lúc thái tử đề nghị cưới con gái Tần gia, con gái lớn có thể dùng lý do đã có hôn ước để từ chối, thái tử vì ép Tần Tranh gả vào Đông Cung tiếp tục đòi cưới con gái nhỏ, nếu Tần Quốc Công còn từ chối chính là không coi hoàng gia ra gì, lại đắc tội với hoàng đế lần nữa, vì thế mới có chuyện thái tử phi từ hôn, gả vào Đông Cung.
Lần này Tống Hạc Khanh được điều đến thành Thanh Châu là vì sau khi tri phủ chết đi, ông ta tạm thời thay thế.
Sở Thừa Tắc nói với những người đằng sau: “Các ngươi đợi ở đây trước đã, để ta lên đó đàm phán với ông ta.”
Lâm Nghiêu nghe y nói thế, lập tức ý thức được có thể đối phương chính là cựu thần của Sở Quốc mà Sở Thừa Tắc quen biết.
Sở Thừa Tắc thúc ngựa tiến tới, người của hai bên đều kéo căng dây cung. Ánh đuốc có tẩm nhựa thông chiếu sáng làm bóng y kéo dài ra, gương mặt anh tuấn như ngọc lúc sáng lúc tối.
Tống Hạc Khanh nheo mắt nhìn người đơn thương độc mã đến đàm phán, thân hình gầy gò già nua đứng thẳng sừng sững như một cây tùng.
Hôm nay ông ta ôm quyết tâm thề chết không sờn, triệu tập mấy trăm tên tàn quân đến nghênh chiến. Lực lượng của đối phương gấp mấy lần họ nhưng bên kia lại chọn đàm phán chứ không tấn công, thực sự khiến ông ta hơi bất ngờ.
Dù đối phương có ý đồ gì, chỉ cần bảo vệ được tính mạng của bách tính Thanh Châu, dù có chết ông cũng không tiếc nuối.
Khi Sở Thừa Tắc thức ngựa đến gần, nhìn rõ mặt của y, đôi mắt đã trải qua dâu bể của cuộc đời bỗng rưng rưng nước mắt.
Sở Thừa Tắc xuống ngựa, chắp tay với Tống Hạc Khanh: “Tống đại nhân.”
Đã từng, Tống Hạc Khanh cũng uất ức bất đắc chí, oán giận thái tử làm việc hoang đường. Nhưng từ khi Sở Quốc diệt vong, Sở Đế tự vẫn, gặp lại Sở Thừa Tắc, trong lòng ông chỉ có một càm giác chua xót. “Thái tử điện hạ…”
Sở Thừa Tắc nói: “Ngoại địch xâm phậm, nội loạn tứ bề, dân không được yên. Kẻ ngồi trên ngai vàng hôm nay không phải là minh quân. Ta muốn chỉnh đốn lại sơn hà, che chở cho muôn dân. Tuy Tống đại nhân chỉ dạy ta nửa buổi nhưng cũng là ân sư, ta không muốn dùng đao kiếm với ngài. Nếu Tống đại nhân còn chịu phụng sự cho Đại Sở, ta ắt sẽ trọng dụng.”
Những lời vừa chí tình vừa chí lý này được nói ra, câu nào cũng chạm đến trái tim Tống Hạc Khanh, ông giàn giụa nước mắt. Nếu không phải thế cuộc chưa ổn định, bách tính còn chưa được yên ổn thì ông đã sớm đi theo bạn tốt dùng cái chết để tỏ rõ chí khí rồi.
Lúc Tống Hạc Khanh vén áo lên, quỳ xuống dập đầu, sống lưng thẳng tắp như tùng như bách kia mới chịu khom xuống. “Lão thần thế chết nguyện phò tá bệ hạ.”
Mấy trăm tên binh lính phía sau Tống Hạc Khanh cũng hạ vũ khí xuống, đồng thanh hét lớn: “Chúng tôi nguyện đi theo thái tử điện hạ, khôi phục Đại Sở!”
Triệu Quỳ vác cây búa đinh, ngồi trên lưng ngựa, mặt ngơ ngác hỏi Vương Bưu. “Bên đó hét gì vậy? Cái gì mà thái tử này nọ?”
Khoảng cách quá xa, bên này hoàn toàn không nghe được Sở Thừa Tắc đã nói gì với Tống Hạc Khanh, Vương Bưu cũng gãi đầu: “Sao ta biết được?”
Hắn nhìn sang Lâm Nghiêu với ánh mắt xin giúp đỡ. Lâm Nghiêu nói: “Quân sư chính là thái tử của Đại Sở.”
Xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa.
Vương Bưu suýt nữa cắn trúng lưỡi. “Thái… thái tử?”
Lâm Nghiêu biết đã đến thời điểm bèn giơ binh khí trên tay lên, hét trước: “Đi theo thái tử, khôi phục Đại Sở!”
Bởi vì câu nói vừa rồi của hắn, những người ở đằng trước đều biết chuyện gì xảy ra, vì thế cũng giơ binh khí lên hò reo. Những người đằng sau thấy thế, cứ tưởng ngay từ đầu họ vốn làm việc cho thái tử, chẳng qua là bị giấu quá kỹ. Khởi nghĩa – không có lý do gì quang minh chính đại hơn là khôi phục Đại Sở, vì thế cũng đồng loạt giơ binh khí lên. Nhất thời, tiếng hò reo rung chuyển bầu trời.
Đêm đó, cờ trên cổng thành Thanh Châu đã đổi thành cờ của Đại Sở.
Tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải tiếp nhận, bộ phận phòng ngự phải do đích thân Sở Thừa Tắc đi kiểm tra, lại càng nghiêm khắc với đại quân vừa vào thành hơn, không được quấy rầy bách tính trong thành Thanh Châu, kẻ nào trái lệnh xử theo quân pháp.
Lâm Nghiêu theo Sở Thừa Tắc cả đêm, tuy không có một trận ác chiến nhưng khi về đến phủ nha Thanh Châu thì mệt đến rã rời, chân đau ê ẩm. Bộ áo giáp bằng vải bông trên người quá nóng, đã bị hắn cởi ra ném một bên.
Thấy Sở Thừa Tắc vừa trở về là mài mực định viết gì đó, Lâm Nghiêu tưởng y quên cởi áo giáo nên hảo tâm nhắc nhở: “Điện hạ, áo giáp kia nhét nhiều bông, nếu ngài nóng thì cứ cởi ra.”
Sở Thừa Tắc chỉ đáp: “Không nóng.”
Lâm Nghiêu hoài nghi nhìn giọt mồ hôi trên trán y. Thế mà không nóng ư?
——
Trời vừa sáng, bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng gõ cửa. “Chủ nhân, có cấp báo!”
Thẩm Ngạn Chi ngước đầu lên khỏi bàn làm việc, trên mặt đất cách đó không xa còn lăn long lóc một bình rượu. Hậu quả của việc say rượu là đầu đau như búa bổ, mắt hắn tràn ngập tơ máu, cả người có vẻ chán nản suy sụp. Hắn cất giọng khàn khàn. “Vào đi.”
“Chủ nhân, thành Thanh Châu đã thất thủ.” Sắc mặt của Trần Thanh rất khó coi.
Bàn tay đang xoa trán của Thẩm Ngạn Chi khựng lại, ánh mắt thoắt cái trở nên sắc bén: “Cái gì?”
Trần Thanh toát mồ hôi lạnh. “Thái tử triều trước đêm qua dẫn quân đánh chiếm thành Thanh Châu rồi.”
Gân xanh trên trán Thẩm Ngạn Chi nổi giần giật, giọng lạnh lẽo: “Chẳng phải thái tử triều trước bị vây trên Lưỡng Yến Sơn sao? Hắn làm sao xuống đánh thành Thanh Châu?”
Trần Thanh đáp: “Thám tử phát hiện dấu chân ngựa dưới chân núi Lang Gia Sơn, truy lùng theo vết chân ngựa thì phát hiện có người xây một đường cáp treo nối liền hai vách núi, có lẽ bọn sơn tặc đã xuống núi bằng đường đó.”
Khóe môi Thẩm Ngạn Chi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, khí thế trên người trở nên âm u đáng sợ. “Bọn trinh sát làm ăn kiểu gì thế? Giữa Lưỡng Yến Sơn và Lang Gia Sơn có thêm một đường cáp treo mà cũng không biết?”
Trần Thanh cúi đầu. “Trước đó trinh sát đã điều tra qua, giữa hai vách núi vốn cách một dòng sông rộng ít nhất hơn năm mươi trượng, không hề có đường cáp treo nào nối liền cả.”
Đường cáp treo đột nhiên xuất hiện này, trong mắt của Trần Thanh quả là không thể tưởng tượng được.
Quả nhiên Thẩm Ngạn Chi cười lạnh. “Ngươi muốn nói đường cáp treo kia là từ trên trời rơi xuống à?”
Trần Thanh cúi đầu càng thấp hơn. ‘Thuộc hạ không dám.”
Thẩm Ngạn Chi nhanh chóng có sự sắp xếp tình hình trước mắt. “Để lại một ngàn quân tiếp tục canh giữ ngay lối ra của ổ sơn tặc, phái thêm một ngàn quân nữa tấn công Lưỡng Yến Sơn bằng con đường cáp treo, nếu tìm thấy thái tử phi thì không được tổn thương một sợi tóc nào. Số quân còn lại theo ta đi đoạt lại thành Thanh Châu.”
Ba vạn tinh binh diệt cướp đã phái hai vạn xuôi về phía nam, còn lại một vạn quân này phải dựa vào thành Thanh Châu nuôi dưỡng.
Thẩm Ngạn Chi âm thầm ở lại Thanh Châu là muốn đợi lương thảo trên núi cạn kiệt, lấy đầu thái tử triều trước, dẫn Tần Tranh đi, không ngờ lại xuất hiện chuyện bất ngờ này.
Hắn không tin mình dẫn theo tám ngàn tinh binh mà còn không giết được đám quân ô hợp của thái tử.
——
Lưỡng Yến Sơn.
Đêm qua Tần Tranh về nhà trễ nhưng vì trong lòng cứ suy nghĩ chuyện trong trại nên ngủ không ngon như bình thường, tiếng gà gáy sáng vừa vang lên là cô thức giấc ngay.
Sau khi thức dậy, cô phát hiện bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng “cục cục”. Cô đi tới, mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy con bồ câu đưa thư đang đậu bên ngoài, không biết nó đã đợi ở đó bao lâu nhưng trong đôi mắt tròn như hạt đậu kia dường như có chứa chút ít bất mãn.
Lúc Tần Tranh lấy bức thư từ trong ống tre trên chân nó, cô rải cho nó một nắm gạo như thường lệ, con bồ câu mổ xong mới chịu cất cánh bay đi.
Cô đứng bên cửa sổ một lát, không biết có phải cảm nhận sai hay không mà có vẻ như con bồ câu tròn trịa hơn trước kia nhiều.
Thư là do Sở Thừa Tắc gửi đến, báo là họ đã thuận lợi đoạt được thành Thành Châu. Trái tim vẫn phấp phỏng của Tần Tranh cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.
Đêm qua, sợ xảy ra bất trắc gì, cô vẫn suy nghĩ xem làm thế nào để tăng cường lớp phòng ngự ở sau núi. Vách núi trơ trụi, khu đó không có cây cối gì che chắn. Nếu có kẻ địch tập kích, người của họ chỉ có thể trốn trong rừng mới tìm được vật che chắn, như thế rơi vào tình cảnh khá bị động. Tần Tranh sai người dùng số gạch thừa được làm từ đợt làm ngói trước đó để xây vài chỗ ẩn nấp đơn giản.
Có thể nói “cẩn tắc vô áy náy”. Người phía sau núi đến báo tin, Tần Tranh và Lâm Chiêu vội vội vàng vàng chạy qua đó.
Đến nơi, chỉ thấy bờ đối diện quan binh đứng đông nghịt. Phía sau những chỗ ẩn nấp bằng gạch vừa xây hôm qua là hai xạ thủ, những cái lỗ to chừng lòng bàn tay vừa đủ để phóng tên ra ngoài lại có thể che được sự sát thương do kẻ địch bắn tên đến.
Mỗi vị trí có hai xạ thủ là vì một người kéo lắp cung thì còn có người kia thay thế, không đến nỗi kẻ dịch ập đến không kịp trở tay.
Lâm Chiêu nhìn sang vách núi đối diện, bàn tay đang cầm đao cũng siết chặt hơn: “Quan phủ còn có thể phái nhiều người như thế đến tấn công trại, e là phía thành Thành Châu cũng có một trận ác chiến đây.”
Thanh niên trai tráng ở lại giữ sơn trại không đến một trăm người, nếu quan binh tấn công vào, đó chính là lấy thịt đè người.
Tần Tranh sợ nàng ta kích động nên vội phân tích tình thế trước mắt. “Với địa thế của Lưỡng Yến Sơn, chỉ cần chúng ta tử thủ thì quan binh có nhiều cỡ nào cũng không làm gì được chúng ta. Phía đại ca muội bây giờ chắc cũng chỉ thủ mà không công. Hiện nay chúng ta có đầy đủ lương thực, quan binh không thể nhận được tiếp tế từ thành Thanh Châu, đến lúc đó ắt tự hỗn loạn.”
Lâm Chiêu đấm vào thân cây bên cạnh. “Vậy thì cứ chơi với chúng!”
Cáp sắt đã bị cắt đứt, trong nhất thời quan binh bên kia không thể nghĩa ra cách sang được bên này. Nhưng khi họ đẩy vài chiếc máy bắn tên nhắm vào đối diện thì Tần Tranh ý thức được chuyện không hay rồi.
Đối phương cư nhiên cột dây thừng vào mũi tên, mượn sức bắn cực lớn của nó để ghim mũi tên vào vách núi đối diện, như thế sợi đây thừng sẽ trở thành một đường cáp treo khá đơn giản.
Trên eo của quan binh có cột một sợi dây, một đầu buộc vào sợi dây thừng trên mũi tên khổng lồ, bám vào đó rồi từ từ sang bên này.
Rõ ràng là bên đó cũng có người biết nguyên lý làm ra đường cáp treo, muốn dùng cách này để làm dây dẫn.
Lâm Chiêu lo là họ sẽ sang được bên này nên xách đao bước tới: “Để muội đi chặt đứt sợi dây thừng kia.”
Tần Tranh kéo nàng ta lại, giọng chắc chắn. “Họ không qua được đâu.”
Ban đầu lúc dùng mũi tên đưa dây thừng sang, cô không bắn mũi tên vào vách đá mà bào người của Lục gia phối hợp, cột đầu của sợi dây thừng vào thân cây để làm đường dẫn. Nguyên nhân là vách đá này rất bở, chạm vào là vỡ ra ngay, mũi tên cắm vào thì cũng không chịu được sức nặng, không bao lâu sẽ bị nhổ ra thôi.
Quả nhiên, Tần Tranh vừa nói xong thì vách đá bên này đã có những khối đá rơi xuống, mũi tên cắm vào vách núi cũng theo đó mà rơi ra, dây dẫn buông thõng xuống, quan binh vịn vào đó leo qua cũng rơi xuống theo. Nhất thời, cả vách núi đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của mấy binh lính.
Ở độ nào thế này mà rơi xuống, bên dưới lại là mặt sông, gần như là không có khả năng sống sót.
Có những ví sụ sống ngay trước mắt, quan binh biết cách này không dùng được nên không tiếp tục biện pháp này nữa.
Tình hình giằng co này kéo dài suốt mấy ngày, phía sau núi lúc nào cũng có người thay nhau canh chừng, hễ có chút động tĩnh gì là lập tức báo với Tần Tranh và Lâm Chiêu ngay.
Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đi khỏi, Tần Tranh và Lâm Chiêu gần như thay vào vị trí của họ.
Tần Tranh biết bên này giằng co như vậy, bên phía Sở Thừa Tắc đang giữ thành Thanh Châu và quan binh bên ngoài cũng sẽ căng thẳng không kém.
Để đề phòng vạn nhất, cô đề nghị với Lâm Chiêu dạy cho những nữ tử trẻ trong trại vài chiêu thức phòng thân, nếu thật sự đến đường cùng thì không đến nỗi mặc cho người ta chém giết.
Đương nhiên Lâm Chiêu đồng ý ngay. Nữ tử trong trại biết tình hình trước mắt, dưới tình huống tính mạng gặp nguy hiểm, ai nấy đều học rất nghiêm túc.
Tần Tranh cũng cùng tập luyện. Cô không mong mình có thể trở nên lợi hại gì, nhưng bình thường rèn luyện sức khỏe, gặp nguy hiểm có sức mà chạy thì vẫn tốt hơn. Có điều mấy ngày đầu tập luyện quá sức, Tần Tranh cảm thấy mình mẩy ê ẩm, sau đó thì quen dần, cô cảm nhận được lợi ích của việc tập luyện, thỉnh thoảng còn tìm Lâm Chiêu bảo dạy cho mình thêm vài chiêu.
Lâm Chiêu dạy mọi người tập luyện vài ngày, ham muốn trở thành giáo đầu cũng xuất hiện.
Hôm ấy, sau khi hướng dẫn mọi người luyện tập xong, nàng ta hưng phấn hỏi Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ, tỷ nói xem sau này muội thành lập một đội nương tử quân được không?”
/296
|