Lăng Bảo Châu nhìn xung quanh một lượt nhưng không nhìn thấy ai.
“Chị Bảo Châu, chị không sao chứ?” Giang Vị Noãn hỏi.
“Chị không sao.
Có lẽ gần đây chị bị hoa mắt nên nhìn nhầm thôi.
Mọi người không bị thương chứ?”
“Bọn em không sao.
Vậy để em lái xe cho.”
Ngay khi Giang Vị Noãn chuẩn bị lái xe, cô nhìn thấy một người đang đứng phía sau Lăng Bảo Châu.
“Chị Bảo Châu, đằng sau lưng chị...”
Lăng Bảo Châu vô thức quay lưng lại nhìn phía sau, kết quả cô bị đối phương dùng dao chém mạnh vào gáy.
Sức mạnh của đối phương quá mạnh mẽ khiến cho Lăng Bảo Châu ngay lập tức ngất đi.
“Mau gọi điện thoại, mau...” Đường Tố Nga nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Ninh Vũ Phi.
Thế nhưng một bóng người lại xuất hiện ngay bên cạnh cô, lạnh lùng lên tiếng: “Không có ai có thể cứu nổi mấy người đâu.”
Chẳng mấy chốc, bọn họ đều bị ngất xỉu.
“Bốn cô gái xinh đẹp thế này, thật tiếc là chúng ta không được thưởng thức.”
“Đi thôi, đêm nhanh nhất định phải lấy được Hộp Trường Sinh.”
“Được.”
Ngay sau đó, hai tên kia đồng thời nhìn về một hướng.
Chúng chỉ thấy một người mặc áo choàng đen, hai tay chắp sau lưng, bước ra từ trong bóng tối.
Toàn thân mặc áo choàng màu đen, không để lộ da thịt ra ngoài, khó có thể phân biệt được người đó là nam hay nữ.
“Đằng kia là ai đó, có phải cũng muốn chia nhau món hời này không?” Hắc Sát hỏi.
Người mặc đồ đen kia chỉ vào Giang Vị Noãn, khàn giọng nói: “Những người còn lại tuỳ ý các anh giải quyết, để cô ấy lại cho tôi.”
“Hừ, dám đòi cướp người từ trong tay Hoắc Sát, Bạch Sát chúng tôi, phải xem mình có đủ trình độ không đã.” Hắc Sát vội vàng xông lên.
Hai tay anh ta đan vào nhau, muốn đẩy lùi người áo đen kia.
Thế nhưng anh ta lại phát hiện ra một chút cũng không thể chạm vào người kia.
“Hừ!”
Người mặc đồ đen kia hừ lạnh một tiếng, tránh lực từ lòng bàn tay của Hắc Sát, vung chân ra, đá bay Hắc Sát đi.
Rầm!
Hắc Sát bị đánh tung ra mấy trăm mét, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nói: “Cao thủ siêu phàm.”
“Cùng nhau ra tay!”
Bạch Sát và Hắc Sát phối hợp với nhau, không ngừng tấn công lên cơ thể người mặc đồ đen kia, thế nhưng người mặc đồ đen vẫn không động đậy.
Cả hai người kia đều sững sờ khi họ không thể chạm vào người trước mặt dù chỉ một chút.
“Chết tiệt!” Bạch Sát bám chặt lấy vai Hắc Sát rồi nhảy lên, đá một cái thật nặng nề.
Lần tấn công này đã đá thẳng vào giữa vai của người mặc đồ đen.
Ầm!
Một sức mạnh tràn đầy toả ra từ vai của người mặc đồ đen, ngay lập tức khiến con đường nhựa rung chuyển, nứt ra thành nhiều vết loang lổ.
“Hắc Sát và Bạch Sát trong truyền thuyết hoá ra cũng chỉ thế này thôi à.”
“Gì cơ?” Hắc Bạch song sát ngây người.
Người mặc đồ đen vung tay phải ra, nhanh như chớp, đấm mỗi người Hắc Bạch song sát một đấm.
Rầm rầm!
Hai người kia bay lên như diều gặp gió, sau đó nôn thốc nôn tháo ra máu tươi.
“Cho giáo chủ của các người một chút thể diện.
Hôm nay tôi không thèm giết hai người.
Cút ngay!” Người mặc đồ đen nhân đạo nói.
“Đa tạ ân nghĩa không giết chúng tôi.”
Hắc Bạch song sát lập tức đưa ba cô gái kia rời đi, chỉ để lại Giang Vị Noãn.
...
Trong biệt thự Ngự Giang.
Sau khi Ninh Vũ Phi chơi vài ván game, lúc này cũng đã sắp đến mười giờ.
Anh quang điện thoại ra một bên, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa: “Quái lạ, sao đến giờ này rồi mà họ chưa về nhỉ.”
Reng reng!
Điện thoại của anh rung lên, Ninh Vũ Phi cầm lên thì thấy là Lăng Phi đang gọi đến.
“Chị Bảo Châu, sao giờ này mọi người vẫn chưa về thế?”
“Ha ha...”.
/800
|