Yêu Anh Không Hối Hận

Chương 3.3

/32


Vì Nghiêm Sĩ Dương không cho phép Thẩm Bội Tuyền tạm nghỉ học, nên đã chạy khắp nơi giúp cô xin trợ cấp. Sau đó không ngừng lảm nhảm với cô, nói da mặt cô sao lại mỏng như vậy, gặp phải chuyện khó khăn mà chỉ muốn một mình gánh vác chứ không chịu mở miệng nhờ giúp đỡ.

Thuận tiện còn mắng luôn cả thầy chủ nhiệm, không hỏi một tiếng mà lại ký tên. . . . . .

Không phải Bộ Giáo Dục có chính sách giúp đỡ học sinh có hoàn cảnh khó khăn sao? (*) Chẳng lẽ muốn những đứa trẻ có gia cảnh không tốt thì không được đi học, có khó khăn thì phải tự sanh tự diệt sao?

Sau đó, anh còn điều động tất cả hội viên của đội bóng chày đến chợ giúp Thẩm Bội Tuyền bán rau, mọi người thay phiên nhau sắp xếp ca làm. Nếu ngày hôm đó mẹ Thẩm phải vào bệnh viện chạy thận thì bọn họ sẽ đến chợ giúp một tay.

Không chỉ đội viên của đội bóng chày, thậm chí ngay cả Uông Ánh Quân cũng đến giúp đỡ.

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có trả thế nào cũng không hết. Vào lúc cô khó khăn nhất, bọn họ kéo cô lại, nên cô không phải nghe theo số mệnh, rơi vào đáy cốc để rồi không thể xoay người.

Vốn dĩ Nghiêm Sĩ Dương muốn cô tiếp tục làm quản lý đội bóng. Cô không phải làm việc gì mà vẫn được hưởng lương.

Tiểu Quân cũng đồng ý giúp đỡ làm quản lý, sau đó tiền lương sẽ đưa cho Tiểu Tuyền.

Nhưng cô cự tuyệt: "Chúng ta đang học luật pháp đó. Cho dù bên ngoài có nhiều người đang làm chuyện trái pháp luật, thì chúng ta cũng không thể làm vậy! Cho nên tôi không thể làm quản lý, Tiểu Quân làm đi, cũng không cần đưa tiền lương cho tôi, ít nhất tôi không muốn có lỗi với lương tâm."

Nhờ mọi người ra sức trợ giúp mà chuyện của nhà họ Thẩm tạm thời được giải quyết. Thẩm Bội Tuyền có thể an tâm tiếp tục đi học. Mặc dù vấn đề kinh tế vẫn làm cho cô cảm thấy lo lắng, nhưng giờ cô chỉ có thể cố gắng học, nỗ lực hết mình vì con đường tương lai.

Giờ cô không muốn nghĩ nhiều, ít nhất hiện tại cô không cần đến đội bóng chày, cũng sẽ không nhìn thấy Sĩ Dương và Tiểu Quân, như vậy cô sẽ không phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần ảo tưởng nữa.

Cuộc sống của cô bây giờ khó khăn hơn, dù được bạn học giúp đỡ, nhưng trách nhiệm đè lên vai cô cũng nhiều hơn trước. Mỗi sáng cô phải ra chợ giúp mẹ dọn hàng, đến giờ lên lớp thì cô đi đến trường, thời gian còn lại, cô đều ở chợ phụ giúp.

Hôm nào mẹ cô đi chạy thận thì cô phải chạy đi chạy lại hai nơi, vừa phải lo chuyện học ở trường, vừa phải chăm sóc mẹ.

Cũng may có các thành viên của đội bóng chày giúp đỡ, bọn họ phụ cô rao hàng, vận chuyển hàng. Đối với bọn họ thì đây là một công việc mới lạ .

Mỗi ngày cô đều cố gắng tận dụng thời gian rảnh để học bài, như khi đứng bán hàng hay khi đi với mẹ đến bệnh viện. Cô thường chép các điều luật vào tờ giấy nhỏ, có khi còn chép vào lòng bàn tay để đọc .

Bây giờ cô cũng không còn nhớ cảm giác được ngồi đọc sách trong thư viện là thế nào nữa. Nhiều lúc, khi cô gói những thứ khách mua bỏ vào trong bao nhựa thì miệng luôn lẩm bẩm như đang tính tiền, nhưng thực chất cô đang đọc một điều khoản pháp luật. Khi cô dọn hàng thì trong lòng luôn nhớ lại những điều mà mình đã đọc được trong sách giáo khoa trước khi ngủ.

Cho nên, đối với cô, việc đến thư viện đọc sách chỉ có thể là tưởng tượng. Đôi lúc cô nghĩ thầm được ngồi đọc sách trong thư viện giống như đang ở thiên đường, có thể ngồi thoải mái, lại có máy điều hòa. Đọc sách như vậy nhất định đạt hiệu suất trăm phần trăm.

Nếu để cô biết mỗi lần Nghiêm Sĩ Dương đến thư viện đều lợi dụng máy điều hòa để ngủ bù rồi tiếp tục đến sân bóng hăng hái chiến đấu, thì cô nhất định nói ‘anh ta sẽ bị trời phạt!’

Hôm đó là ngày lễ nên chợ nghỉ, cô cũng không cần ra chợ phụ giúp, mà mẹ cô cũng không cần đi bệnh viện chạy thận. Một ngày như hôm nay là cơ hội hiếm có, nên cô quyết định đi đến thư viện đọc sách.

Bước vào thư viện, cô nhanh chóng tìm chỗ ngồi, từ trong ba lô lấy ra bản “Lục pháp toàn thư” vừa cũ vừa rách.

Bản luật này do một học tỷ cho cô, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm.

Trải qua mấy năm, cũng không biết đã tái bản bao nhiêu lần, những điều luật lại càng không biết sửa đổi như thế nào, nhưng cô lại không nỡ bỏ, nếu như có cập nhật, cô sẽ trực tiếp viết ở trên.

Nét chữ chi chít càng khiến cuốn sách trông cũ kỹ hơn.

Cô chỉ chuyên tâm học, dù cho bốn phía xôn xao cô cũng không để ý, cầm bút trong tay, cô viết lại ra tờ giấy trắng, miệng thì lẩm bà lẩm bẩm.

Đột nhiên có người gõ lên bàn của cô mấy cái, Thẩm Bội Tuyền sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm Sĩ Dương, nhìn sang bên cạnh anh thì không thấy Tiểu Quân.

Lúc đầu Nghiêm Sĩ Dương tỏ ra rất ý tứ, giống như vô cùng chú ý đến quy tắc phải giữ im lặng của thư viện,ngoắc ngoắc ngón tay vớiThẩm Bội Tuyền, sau đó ngón cái chỉ ra phía ngoài, ý muốn cô và anh đi ra ngoài.

Thẩm Bội Tuyền không hiểu: “Anh tìm tôi?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Cảm thấy nói chuyện nhỏ như vậy không phù hợp với tính của anh: “Nói nhảm!" Nghiêm Sĩ Dương nói lớn làm mọi người lập tức nhìn về phía hai người bọn họ.

Thế là Nghiêm Sĩ Dương nghênh ngang đi ra thư viện, Thẩm Bội Tuyền thì ngại ngùng đi theo phía sau. Hai người đi tới quảng trường nhỏ ở trước thư viện, Nghiêm Sĩ Dương trực tiếp ngồi xuống đám cỏ, còn Thẩm Bội Tuyền đứng ở một bên.

"Tìm tôi có việc sao?"

Tay Nghiêm Sĩ Dương vẫn cầm một cái túi, anh không nói hai lời, từ bên trong lấy ra một quyển sách. Thẩm Bội Tuyền thấy đó là bản “Lục pháp toàn thư” hoàn toàn mới .

"Cho cô"

Thẩm Bội Tuyền nhận lấy: “Sao lại cho tôi cái này?"

"Bản kia của cô đã bị rách, hơn nữa còn là bản cũ, hiện tại cũng không biết đã chỉnh sửa đến đâu rồi mà cô vẫn còn dùng, học như vậy sao có hiệu quả?"

"Tôi. . . . . ."

"Ít rầy rà! Tôi đưa cho cô, không cho phép không nhận."

Thẩm Bội Tuyền nhận lấy, trong lòng không kiềm được vui sướng, trong lúc mơ hồ giống như có thể ngửi thấy được mùi mực in của sách mới, tay cầm sách cũng rất cẩn thận."Cám ơn."

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô, đột nhiên cười một tiếng, đối với cô phất tay một cái, bày tỏ muốn cô đừng để ý; nhưng cô không cách nào không để ý, anh thật sự là người như vậy!

Nhìn bề ngoài tùy tiện, nhưng lại là người biết quan sát, chú ý. Anh nhất định đã sớm phát hiện cô luôn dùng cuốn sách đó tham khảo, hai năm qua đều chưa từng đổi, dù biết là bản cũ, cũng xài đến rách tung toé, nhưng bởi vì cô không nỡ bỏ, nói đúng hơn là do cô không dám xài tiền bậy bạ, cho nên không thể đổi, vì vậy mà bây giờ vẫn đang dùng.

Thật ra anh không phải là loại nam sinh lỗ mãng, không phải người qua loa, chỉ biết lớn tiếng ầm ỷ, ngược lại anh rất tinh tế, thậm chí rất cẩn thận.

Chỉ tiếc anh đã là bạn trai của người khác, có người đã phát hiện anh tốt sớm hơn so với cô. . . . . .

"Sao lại đứng đó?"

Thẩm Bội Tuyền ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nghiêm Sĩ Dương thoải mái ngồi huýt sáo, mắt tập trung nhìn vào một điểm.

Mặc dù nghĩ không nên nhưng anh vẫn muốn hỏi: "Tiểu Tuyền, tôi không hiểu, tại sao dạo này cô luôn tránh tôi, không muốn nhìn thấy tôi? Mỗi lần đi học, lúc tôi có vấn đề muốn hỏi cô thì cô đều trả lời qua loa cho có lệ."

"Anh thông minh hơn tôi, làm bài tập cũng tốt hơn tôi, nên tôi phải đề phòng anh vượt hơn tôi chứ!"

"Làm trò!" Anh mới không tin cô là loại người như vậy.

Một làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc của cô bay bay, khoảng cách giữa hai người không xa nên anh có thể ngửi được hương thơm trên tóc cô.

"Bởi vì anh đã có bạn gái."

"Việc này thì có quan hệ gì?"

"Lời người đáng sợ, tôi không muốn để cho người khác hiểu lầm, cũng không muốn bạn gái anh khó chịu."

Mới vừa rồi tuy nói Nghiêm Sĩ Dương là người tỉ mỉ, tinh tế, nhưng đối với anh, những lời cô vừa nói dường như quá khó hiểu."Nhưng chúng ta là bạn rất thân!"

"Tôi biết." Thẩm Bội Tuyền muốn nói lại thôi: “Nhưng. . . . . ."

"Nhưng cái gì?"

Tuy anh tỉ mỉ, tinh tế, nhưng cô biết nhất định anh không hề nghĩ đến việc này, mà cũng không thể trách anh, bởi vì cô cũng không ngờ mình lại động lòng với anh.

Anh coi cô như bạn tốt, nhưng cô lại động lòng với anh. . . . .

"Rốt cuộc nhưng cái gì?"

"Không có! Nếu anh đã muốn làm bạn tốt với tôi, vậy thì… chúng ta sẽ là bạn tốt."

Nghiêm Sĩ Dương cười: “Vậy mới đúng!"

Cô mỉm cười, cô rất tin anh thật lòng xem cô như bạn tốt, trong khoảng thời gian này, lúc cô gặp phải hoàn cảnh khó khăn, anh luôn ra tay giúp đỡ, tình cảm này cô vĩnh viễn không quên.

Nếu như anh chỉ muốn làm bạn tốt với cô, vậy cô cũng nguyện ý duy trì đoạn tình cảm bạn bè này, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cô cũng có thể giả bộ làm như không biết để phối hợp với anh. . . . . .

(*) Chỗ chính sách này mình chém, vì mình cũng không hiểu là chính sách gì, đại khái đoán ý nghĩa là vậy thôi hihi

/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status