Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình vô cùng nghiêm túc nói: “Không chỉ có không chê, mà còn rất thích em càng ngày càng dư thịt nữa!”
Lăng Vi hung hăng nhéo trên mu bàn tay của anh.
Cô nói: “Anh mua áo ngực cho em, phải mua số càng lớn nữa. Chưa tới mấy tháng, chờ sinh đứa bé ra rồi còn phải đổi lớn hơn đâu. Muốn bú sữa gì đó hình như sẽ lại biến lớn!”
“Cái gì?” Diệp Đình đen mặt, bú sữa! Như vậy sao được? Vợ anh, sao lại có thể cho người khác bú sữa?
Mặc dù là con trai, con gái của anh! Nhưng mà, đó cũng là nhất, quyết, không, thể!
Lăng Vi thấy sắc mặt của anh đen như đáy nồi, lại cười to: “Ha ha, ngay cả giấm chua của con trai con gái mình mà anh cũng ăn! Anh còn có thể có tiền đồ gì không?”
“Vẫn là kiên quyết không cho bọn nó bú sữa!” Diệp Đình kiêu ngạo hừ: “Nói không cho là không cho! Vợ anh, chỉ có một mình anh được đụng. Những người khác, ai đụng cũng không được.”
Râu của anh đâm đâm bên tai cô chà sát thật là nhột.
“Ha ha ha --- Em xem... Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ta có một người ba như anh thật là quá xui xẻo.” Lăng Vi đã cười đến sắp ngốc luôn rồi.
Diệp Đình không vui: “Sao có thể là xui xẻo chứ? Sinh ra được là có thể không cần phấn đấu sáu mươi năm như người ta.”
Nháy mắt Lăng Vi tức giận: “Không được!” Cô vô cùng nghiêm túc kéo hai tay anh xuống: “Nếu là anh có loại suy nghĩ này, vậy em sẽ tức giận!”
Cô quay mặt qua, vô cùng nghiêm túc nhìn anh chằm chằm nói: “Chúng ta sinh đứa bé ra được, phải để cho chính bọn họ ra ngoài phấn đấu, xông xáo! Nếu từ nhỏ đã nuông chiều bọn nó, lớn lên thì xong rồi! Cả ngày đánh nhau, nói không chừng còn dính vào thói quen tật xấu khác! Phải để bọn nó tự lập, tự lo cho mình từ nhỏ, không thể bởi vì cha mẹ có tiền liền kiêu căng!”
Diệp Đình nhìn gương mặt nhỏ nanh vô cùng nghiêm túc của cô đột nhiên bật cười: “Từ mẫu nhiều bại nhi, xem ra Đại Bảo, Nhị bảo của chúng ta chắc canh sẽ không biến thành bại gia tử.”
Lăng Vi cười đắc ý: “Anh cũng không được nuông chiều bọn nó, biết không?”
“Ừ ừ!” Diệp Đình vô cùng “hiểu chuyện” gật đầu.
Anh còn nói: “Hai chúng ta nghiêm nghị như vậy, tính cách của con sẽ mềm yếu. Hay là chúng ta phân chia công tác, em làm nghiêm mẫu, anh làm từ phụ. Anh sẽ chuẩn bị cho em một roi da nhỏ, bọn nó,phạm sai lầm em liền ra tay đánh bọn nó. Sau đó, bọn nó sợ sẽ chạy tối chỗ anh nói --- Ba, ba! Mẹ đánh chúng con! Vậy anh sẽ bận rộn bên trái ôm một đứa bên phải ôm một đứa, lại đây lại đây, ba mua kẹo cho các con, mẹ là kẻ xấu, sau này không để ý đến mẹ nữa.”
“Phốc ---” Lăng Vi tức giận đến nhéo anh: “Anh lại là loại người như vậy! Diệp Đình! Thì ra anh lại là loại người như vậy!”
Diệp Đình cười không ngừng, ôm cô lại, hôn một cái lại một cái lên đôi môi nhỏ của cô. Thật ra thì, Lăng Vi biết nhất định Diệp Đình sẽ còn nghiêm nghị hơn cô.
Hai người đang chơi đùa, đột nhiên Vương quản gia tới báo cáo nói “Tiên sinh! Phu nhân! Tin tức tốt ---”
Hiếm khi Vương quản gia kích động như vậy, Lăng Vi lập tức hưng phấn: “Tin tức tốt gì?”
Vương quản gia nói: “Bên thiếu gia Quân Dương đã làm ra thuốc giải!”
“Thành công?” Diệp Đình và Lăng Vi cùng nhau hỏi.
Vương quản gia gật đầu với Diệp Đình, rồi lại gật đầu với Lăng Vi. giống như đã kích động đến không biết nên nói gì cho phải, Hàn Yến, Tần Sanh cùng Lôi Tuấn, Lôi Đình và tiên sinh nhà ông đã quen biết nhau từ nhỏ. Vương quản gia rất là thích mấy đứa bé này.
Lúc này, nghe được thuốc giải của Hàn Yến đã tạo ra, thật sự là rất vui mừng!
Diệp Đình vội vàng gọi điện thoại cho Quân Dương, điện thoại của Quân Dương tắt máy. Lăng Vi nói: “Nhất định là cậu ấy đã mệt lả, muốn ngủ một giấc thật ngon.”
“Ừ...”
Những ngày qua Quân Dương thật sự rất cực khổ.... mệt nhọc đầu óc, càng khiến cho người khác mệt mỏi hơn là mệt nhọc thân thể.
Những công việc này của Quân Dương, tất cả đều là việc thiêu đốt trí não! Quá phí đầu óc.
Lăng Vi nói: “Em gọi điện thoại hỏi Đào Hoa một chút.”
Diệp Đình vô cùng nghiêm túc nói: “Không chỉ có không chê, mà còn rất thích em càng ngày càng dư thịt nữa!”
Lăng Vi hung hăng nhéo trên mu bàn tay của anh.
Cô nói: “Anh mua áo ngực cho em, phải mua số càng lớn nữa. Chưa tới mấy tháng, chờ sinh đứa bé ra rồi còn phải đổi lớn hơn đâu. Muốn bú sữa gì đó hình như sẽ lại biến lớn!”
“Cái gì?” Diệp Đình đen mặt, bú sữa! Như vậy sao được? Vợ anh, sao lại có thể cho người khác bú sữa?
Mặc dù là con trai, con gái của anh! Nhưng mà, đó cũng là nhất, quyết, không, thể!
Lăng Vi thấy sắc mặt của anh đen như đáy nồi, lại cười to: “Ha ha, ngay cả giấm chua của con trai con gái mình mà anh cũng ăn! Anh còn có thể có tiền đồ gì không?”
“Vẫn là kiên quyết không cho bọn nó bú sữa!” Diệp Đình kiêu ngạo hừ: “Nói không cho là không cho! Vợ anh, chỉ có một mình anh được đụng. Những người khác, ai đụng cũng không được.”
Râu của anh đâm đâm bên tai cô chà sát thật là nhột.
“Ha ha ha --- Em xem... Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ta có một người ba như anh thật là quá xui xẻo.” Lăng Vi đã cười đến sắp ngốc luôn rồi.
Diệp Đình không vui: “Sao có thể là xui xẻo chứ? Sinh ra được là có thể không cần phấn đấu sáu mươi năm như người ta.”
Nháy mắt Lăng Vi tức giận: “Không được!” Cô vô cùng nghiêm túc kéo hai tay anh xuống: “Nếu là anh có loại suy nghĩ này, vậy em sẽ tức giận!”
Cô quay mặt qua, vô cùng nghiêm túc nhìn anh chằm chằm nói: “Chúng ta sinh đứa bé ra được, phải để cho chính bọn họ ra ngoài phấn đấu, xông xáo! Nếu từ nhỏ đã nuông chiều bọn nó, lớn lên thì xong rồi! Cả ngày đánh nhau, nói không chừng còn dính vào thói quen tật xấu khác! Phải để bọn nó tự lập, tự lo cho mình từ nhỏ, không thể bởi vì cha mẹ có tiền liền kiêu căng!”
Diệp Đình nhìn gương mặt nhỏ nanh vô cùng nghiêm túc của cô đột nhiên bật cười: “Từ mẫu nhiều bại nhi, xem ra Đại Bảo, Nhị bảo của chúng ta chắc canh sẽ không biến thành bại gia tử.”
Lăng Vi cười đắc ý: “Anh cũng không được nuông chiều bọn nó, biết không?”
“Ừ ừ!” Diệp Đình vô cùng “hiểu chuyện” gật đầu.
Anh còn nói: “Hai chúng ta nghiêm nghị như vậy, tính cách của con sẽ mềm yếu. Hay là chúng ta phân chia công tác, em làm nghiêm mẫu, anh làm từ phụ. Anh sẽ chuẩn bị cho em một roi da nhỏ, bọn nó,phạm sai lầm em liền ra tay đánh bọn nó. Sau đó, bọn nó sợ sẽ chạy tối chỗ anh nói --- Ba, ba! Mẹ đánh chúng con! Vậy anh sẽ bận rộn bên trái ôm một đứa bên phải ôm một đứa, lại đây lại đây, ba mua kẹo cho các con, mẹ là kẻ xấu, sau này không để ý đến mẹ nữa.”
“Phốc ---” Lăng Vi tức giận đến nhéo anh: “Anh lại là loại người như vậy! Diệp Đình! Thì ra anh lại là loại người như vậy!”
Diệp Đình cười không ngừng, ôm cô lại, hôn một cái lại một cái lên đôi môi nhỏ của cô. Thật ra thì, Lăng Vi biết nhất định Diệp Đình sẽ còn nghiêm nghị hơn cô.
Hai người đang chơi đùa, đột nhiên Vương quản gia tới báo cáo nói “Tiên sinh! Phu nhân! Tin tức tốt ---”
Hiếm khi Vương quản gia kích động như vậy, Lăng Vi lập tức hưng phấn: “Tin tức tốt gì?”
Vương quản gia nói: “Bên thiếu gia Quân Dương đã làm ra thuốc giải!”
“Thành công?” Diệp Đình và Lăng Vi cùng nhau hỏi.
Vương quản gia gật đầu với Diệp Đình, rồi lại gật đầu với Lăng Vi. giống như đã kích động đến không biết nên nói gì cho phải, Hàn Yến, Tần Sanh cùng Lôi Tuấn, Lôi Đình và tiên sinh nhà ông đã quen biết nhau từ nhỏ. Vương quản gia rất là thích mấy đứa bé này.
Lúc này, nghe được thuốc giải của Hàn Yến đã tạo ra, thật sự là rất vui mừng!
Diệp Đình vội vàng gọi điện thoại cho Quân Dương, điện thoại của Quân Dương tắt máy. Lăng Vi nói: “Nhất định là cậu ấy đã mệt lả, muốn ngủ một giấc thật ngon.”
“Ừ...”
Những ngày qua Quân Dương thật sự rất cực khổ.... mệt nhọc đầu óc, càng khiến cho người khác mệt mỏi hơn là mệt nhọc thân thể.
Những công việc này của Quân Dương, tất cả đều là việc thiêu đốt trí não! Quá phí đầu óc.
Lăng Vi nói: “Em gọi điện thoại hỏi Đào Hoa một chút.”
/1906
|