Vừa mờ mắt ra, tôi không khỏi thở dài cảm thán: “Trời thật xanh.”
Tôi lười biếng nằm ườn một lúc, thưởng thức bầu trời xanh biếc trước mắt, cuối cùng oằn oài bò dậy. Tôi liếc nhìn xung quanh, sau đó ngẩn ngơ cắn ngón trỏ, nói. “Rốt cuộc đây là đâu?”
Oh, có hải âu kìa. Tôi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cả đàn hải âu bay qua. Ếh? Đó là buồm à? Lần đầu tiên tôi thấy đó, lớn quá. Ở dưới chân tôi hình như gọi là boong tàu? Tôi ngơ ngác đi theo mạn tàu ra bên ngoài xem. Biển thật xanh, gió còn mang theo vị biển. Ha ha, thật thoải mái, tôi cười ngây ngô mười giây. . . . . . Chờ chút! Tôi nhìn quanh quất. Trời ạ, xung quanh đều là biển xanh, mặt đất thân yêu sao lại không thấy! Tại sao tôi lại ở trên tàu? Tôi phải đi đâu đây?
Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, nhất định là có nguyên nhân gì đó, thế nên tôi mới ở đây. Hồi tưởng lại, tôi nhớ tôi đã uống rượu với Nam Cung Tội và Không Không, rượu rất cay, rất khó uống. . . . . . Sau đó thì sao? Tôi ôm đầu cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ nổi, rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên tôi liếc thấy có người, vội vã xông tới, giữ chặt cánh tay người này không buông. “Anh ơi, cho hỏi chút, rốt cuộc tàu này đi đâu vậy?” Tôi đau khổ chường mặt hỏi.
“Đây là tàu Hải Dương Chi Tinh, là từ Đại Lục Trung Tâm hướng tới Đại Lục Phương Đông, sao cậu không biết vậy?” Nam thủy thủ ngờ vực trả lời tôi.
Đại Lục Phương Đông? Tôi hoang mang. “Đại Lục Phương Đông, sao Cuộc Sống Thứ Hai lại có nhiều đại lục thế?”
“. . . . . . Thế giới này tổng cộng có năm đại lục, đông tây nam bắc trung, đây là thường thức người người đều biết đấy!” Thủy thủ nhìn tôi với vẻ quái lại.
Là như vậy à? “Vậy lúc trước tôi ở đâu?”
“Chiếu theo hướng đi của thuyền này, chắc cậu từ Đại Lục Trung Tâm đến thì phải?”
Tôi ôm gáy cười ngây ngô. “Nói cũng đúng đó!”
“Vậy tôi phải làm thế nào để quay về Đại Lục Trung Tâm?” Mặc dù đi tàu rất thú vị, nhưng nếu không mau đi tìm Tiểu đội Hoa Hồng, tôi nhất định sẽ bị Đội Phi Thường mắng chết mất.
“Cậu tới Đại Lục Phương Đông rồi lại đi thuyền về.”
“Vậy phải mất bao lâu mới tới Đại Lục Phương Đông được?”
“Còn năm ngày nữa! Không tám nhảm với cậu nữa, tôi phải đi làm việc đây.” Nói xong, thủy thủ vừa rời khỏi vừa lẩm bẩm. “Đúng là đồ kỳ cục, vé tàu đắt như vậy, chưa tới Đại Lục Phương Đông đã muốn quay về rồi. . .”
Sét đánh giữa trời quang! “Năm ngày, quay về phải mười ngày?” Tôi khóc không ra nước mắt, lần này không bị mắng chết mới là lạ.
Tôi thở dài.”Nói với đồng đội trước vậy!”
“Mọi người, tôi có việc muốn nói. . . . . .” Sao không trả lời?
“Gọi Đội Phi Thường, gọi Đội Phi Thường. . .” Vẫn không trả lời? Không thể nào, bây giờ phải có người online mới đúng chứ? Tôi bối rối, vội vã kéo anh thủy thủ lại. “Đại ca ~ Tại sao tôi không PM người trong đội được?”
Thủy thủ bị kéo mạnh trở lại, bất đắc dĩ hỏi. “Đồng đội của cậu ở đâu?”
“Ở Đại Lục Trung Tâm.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.
“Người không ở cùng đại lục không thể sử dụng mật ngữ, bao gồm cả kênh tổ đội. Nếu ở trên biển, chỉ có thể PM với người trên tàu.”
Tôi giật mình há hốc miệng. “Lần này xong đời thật rồi.”
Không còn cách nào khác, đành phải chờ đợi trên tàu, vừa bắt đầu còn có thể nhìn biển và trời xanh, sau này nhàm chán đến nỗi muốn phát điên. Anh thủy thủ nói với tôi, bây giờ đang mùa ế hàng, rất ít người đi tàu, càng đừng nói đến tàu nhổ neo từ lúc rạng sáng, cho nên trên tàu chỉ có mình tôi là gamer. Hu hu hu!
Tôi lăn ra trước, lăn về sau, lăn sang bên. . . . . . Chán quá đi. Trời ơi, rốt cuộc tôi phải làm gì đây? Ngay cả anh thủy thủ NPC cũng bị tôi làm phiền không biết trốn đi đâu rồi, không có ai nói chuyện với tôi cả. Tôi ai oán vùi đầu giữa gối, viền mắt đỏ lên. “Hức, Tiểu Long Nữ, A Lang đại ca, Gui, Doll, chị Vũ Liên, em rất nhớ mọi người. Hức!” Bây giờ tôi mới biết, không có mọi người Đội Phi Thường, tôi cô đơn thế nào.
“Sao ma ma lại khóc?” Một giọng nói non nớt truyền ra từ trong túi.
Tôi ngẩn người, vội vàng mở túi ra.”Bánh ~ Bao ~ Thịt!”
Tôi lấy Bánh Bao Thịt ra, ôm chặt trong lòng, thuận tiện ra sức hôn, ra sức nhéo, ra sức vuốt ve nó.”Ma ma quên mất còn có con.”
“Ma ma,Thịt Bao Bao đau.” Bị bàn tay to của tôi tàn sát bừa bãi, vỏ của Thịt Bao Bao đỏ hết cả lên. Theo thường lệ, Bánh Bao Thịt sợ đau lập tức rơi giọt nước mắt siêu lớn.
Ặc! Gay to! Tôi vội vã ngon ngọt an ủi Bánh Bao Thịt, nhưng hiệu quả có hạn, Bánh Bao Thịt vẫn bật hai vòi nước. . . . . . Ặc! Gay to, e rằng tôi sẽ trở thành gamer đầu tiên thí nghiệm xem tàu của NPC có thể chìm hay không. Tôi nâng Bánh Bao, nghiêng đầu tự hỏi, ừm, tình hình chắc là không nát đến vậy đâu, ít nhất tôi biết bơi kiểu chó.
*********
“Dù lãnh chúa còn bôn ba ở bên ngoài, thành này vẫn không thể không quản, chúng tôi xếp chức vị cho từng người trước, nếu Hoàng Tử trở về có gì bất mãn, có thể thay đổi lại.” Sửu Lang nhìn mọi người ở bên dưới, mặc dù không biết Hoàng Tử rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi, nhưng vẫn phải bố trí ổn thỏa cho mọi người trước! Chỉ hy vọng sẽ không có người không phục. Nghĩ đến đây, Sửu Lang không khỏi thở dài, rốt cuộc Hoàng Tử mất tích ở đâu vậy.
“Vậy cứ làm như thế đi.” Nam Cung Tội bình tĩnh nói.
“Bởi vì tôi không rõ sở trường của các bạn, cho nên tôi thu xếp cho những nhân tài mà tôi biết trước đã, nếu như thiếu ai, làm phiền các đội thông báo bổ sung.” Sửu Lang nổi tiếng nghiêm túc. “Nam Cung Tội, Đoạn Kiếm, Tà Linh và tôi ở bộ phận quân sự, Vũ Liên ở bộ phận tài chính, Gui quản lý việc kiến thiết dân sinh, Tiểu Long Nữ quản lý việc thiết lập bẫy quanh thành, Doll và Tiểu Long Nữ ở bộ phận ngoại giao.”
Nam Cung Tội cười nhạt. “Tôi nghĩ tôi chỉ có thể phụ trách thao luyện bộ đội, còn về phương diện chính sách hoặc chiến thuật, tôi đều giao cho Bạch Điểu. Cô ấy là cao thủ phương diện này.”
Bạch Điểu Lệ Nhân nhíu mày. “Nhân tài có thể dẫn binh ra chiến trường và nhân tài có thể bày mưu tính kế, quyết sách có thể khác nhau đến ngàn dặm. Hay bộ phận quân sự chia thành hai tổ quyết sách và thực chiến, cũng chính là chia thành tướng quân và tham mưu, như vậy sẽ rõ ràng dễ hiểu hơn.”
Sửu Lang cân nhắc một hồi. “Bạn nói rất có lý, vậy làm như thế đi. Nam Cung, Đoạn Kiếm, Tà Linh các cậu là ba đại tướng quân, còn Bạch Điểu và tôi là tham mưu tả hữu. Như vậy bộ phận quân sự còn câu hỏi gì nữa không?”
Thấy mọi người không có ý kiến, Sửu Lang nói tiếp: “Về phương diện tài chính, ngoại trừ Vũ Liên của đội tôi, tôi thật sự không biết còn có ai là nhân tài, xin hỏi trong các đội có cao thủ ở phương diện này không?”
“Đội em đề cử Hoa Hồng.” Tiểu đội Hoa Hồng đều cười hi hi nhìn về phía Hoa Hồng, Đoạn Kiếm bổ sung thêm: “Hoa Hồng cũng không phải là cao thủ bình thường, cô ấy là nữ thần quản lý tài vụ đó!”
“Em cũng muốn gia nhập bộ phận tài chính, em cũng không phải là cao thủ quản lý tiền nong bình thường đâu.” Phượng Hoàng mỉm cười tự tin, mà người của Kiếm Vô Tội đều gật đầu lia lịa.
Sửu Lang vui mừng gật đầu. “Thật tốt quá, vậy bộ phận tài chính không cần để một mình Vũ Liên gánh vác nữa rồi.”
“Tiếp theo, về phương diện xây dựng, Gui và Tiểu Long Nữ, tôi hy vọng có đạo tặc có thể giúp Tiểu Long Nữ dựng bẫy. Dù sao lãnh địa này thật sự quá lớn, chỉ dựa vào Tiểu Long Nữ e rằng rất khó khăn.” Sửu Lang nhìn những đạo tặc có mặt, Playboy, Không Không đều gật đầu với anh.
“Có người nào chuyên về thiết kế hoặc giám sát công trình không?” Sửu Lang nhíu mày hỏi.
Tình Thiên bĩu môi, không cam nguyện nói: “Em, nhưng người ta không muốn làm với hắn.” Cô trứng mắt lườm Gui.
Đoạn Kiếm nghiêm khắc nói: “Công việc là công việc, việc riêng là việc riêng, Tình Thiên, em không thể lẫn lộn.”
“Xin lỗi, em sẽ giúp đỡ Gui thật tốt, vậy em sẽ vào bộ phận dân sinh.” Tình Thiên áy náy nói.
“Vậy còn lại ngoại giao, có ai muốn giúp Doll và Tiểu Long Nữ không?” Sửu Lang hỏi.
Tiểu Long Nữ mỉm cười trả lời.”Em tiến cử Phong Vô Tình.”
Phong Vô Tình hừ một tiếng.”Tại sao tôi phải vào bộ phận ngoại giao? Đặc biệt trong đó còn có cô.”
“Ôi chao, lẽ nào, đường đường Phong Vô Tình đại hiệp lại có thể công tư bất phân sao? Buông thả không thèm chăm chút cho khả năng nghiền ngẫm từng chữ một của bản thân, để cho nó mốc lên à?” Tiểu Long Nữ nói với giọng điệu mỉa mai đến cực điểm. “Hay là, sợ công trạng không vượt qua tôi, cho nên đơn giản không dám gia nhập?”
Phong Vô Tình hận đến mức ngứa răng. “Tôi mà thua cô á? Tôi lập tức gia nhập bộ phận ngoại giao, nhìn xem ai mới là cao thủ ngoại giao đích thực.”
Hiệp này, Tiểu Long Nữ thắng! Mọi người nghĩ.
“Vậy bố trí như vậy đã nhé!” Sửu Lang hài lòng viết bảng bố trí nhân viên. “Tiếp theo, phải nói về chuyện Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. Mặc dù trước mắt có hệ thống bảo vệ thành, nhưng không lâu sau, chúng ta sẽ phải tự gánh vác trách nhiệm này. Mà mọi người đều biết, những người nhìn thành chúng ta chằm chằm như hổ đói nhiều như lông trâu, cho nên chúng ta phải ngay lập phải tăng cường nhân lực của đoàn phiêu lưu, còn phải xác định chuyện quản lý.”
Sửu Lang nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Tội. “Tôi nói thẳng luôn nhé, một thành không thể có hai chủ, mà chuyện quân sự của chúng ta gần như đều dựa vào Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. Nam Cung, cậu xác định đồng ý để đoàn phiêu lưu của mình phục tùng Hoàng Tử, cậu đồng ý ở dưới Hoàng Tử chứ?”
Nam Cung Tội nhìn thẳng vào Sửu Lang bằng ánh mắt kiên định, anh nói từng từ từng từ: “Nếu Hoàng Tử ở đây, tôi có thể quỳ xuống trước cậu ấy để thể hiện lòng trung thành trước mặt tất cả mọi người của Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội.”
“Tôi không phải một thủ lĩnh tốt thật sự, tôi cũng biết tôi không có vẻ cao ngạo thật sự của vương giả.” Nam Cung Tội nói chậm rãi. “Thay vì để Kiếm Vô Tội chì làm một đoàn phiêu lưu bình bình dưới tay mình, tôi thà rằng tìm một thủ lĩnh tốt hơn để lãnh đạo họ. Mà bây giờ, tôi tìm thấy rồi.”
“Không biết tạo sao tooi lại cảm thấy nụ cười kiêu ngạo của Hoàng Tử luôn khiến mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái.” Đoạn Kiếm cười.”Tôi vô cùng muốn thấy, cậu ấy đứng trên tường thành cao chót vót, cười ngạo mạn.”
Legolas lạnh lùng nói: “Vậy sao? Thật ra tôi cảm thấy Hoàng Tử hơi ngốc nghếch. . . . . . Chỉ cần là bạn bè thì đều đối xử chân thành, ngay cả mạng cũng có thể không cần.” Sau khi nói những lời này, Legolas mỉm cười.
“Cậu ấy múa đao, mới thực sự là cảnh đẹp ý vui.” Không Không lắc đầu tán dương.
Phong Vô Tình ngượng ngập nói: “Mặc dù hồi trước hơi quá đáng với cậu ta, nhưng cậu ta thật sự không kém cỏi.”
“Được rồi, mọi người đừng ca ngợi Hoàng Tử tiếp nữa, nếu không tôi thấy dù cậu ta không ở đây, mông cũng sẽ kiêu ngạo mà chổng lên đấy.” Tiểu Long Nữ cắt đứt lời ca ngợi của mọi người. Haiz! Cô đau đầu nghĩ, nếu Hoàng Tử không trở về trong dáng vẻ như vậy, e rằng mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn.
Sửu Lang cũng dở khóc dở cười. “Tóm lại, trước lúc Hoàng Tử trở về, chúng ta hãy đưa Vô Ngân Thành vào quỹ đạo nhé!”
“Không vấn đề!” Mọi người tràn trề tin tưởng, chuẩn bị thể hiện bản lĩnh trước mặt lãnh chúa ngạo mạn, mạnh mẽ, lại nghĩa khí. . . . . .
*********
Tôi quỳ rạp trên sàn tàu ra sức chà, chà, chà sàn tàu, hu hu hu.
“Làm sao mình biết được vé tàu lại đắt như vậy. Không ngờ phải tốn năm nghìn pha lê lẻ ba vàng, trên người mình cũng chỉ có năm nghìn pha lê lẻ ba vàng cộng thêm mười đồng. Ai mà biết không đủ tiền bữa tối, lại còn bắt mình – gamer duy nhất trên tàu này – đi chà sàn tàu để trả nợ, thật nhẫn tâm quá.” Tôi vừa chà vừa lảm nhảm: “Ôi chao, Bánh Bao Thịt sao con lại không có cánh tay dài chứ, nếu không đã có thể giúp ma ma chà sàn tàu rồi.”
Bánh Bao Thịt ngoan ngoãn ngồi trên đầu tôi, từ lúc đầu đã hoàn toàn không biết tôi đang lảm nhảm cái gì, đành phải trả lời. “Dạ, ma ma.”
Chà này, chà này. . . . . . Từ từ, không có tiền? Vậy vé tàu trở về, hình như cũng cần phải mua? CHẾT TOI RỒI!
Người tôi mềm nhũn, năm nghìn pha lê, đó số tiền tôi dành dụm từ lúc bắt đầu game cho đến bây giờ. Mặc dù có chút tiền cống hiến cho đội ngũ, nhưng phải kiếm năm nghìn pha lê, vẫn cần rất nhiều thời gian. . . . . . Làm sao bây giờ? Vậy không phải tôi phải mất rất nhiều thời gian mới trở về được sao, lại không PM được cho đồng đội, mọi người sẽ lo lắng cho tôi.
“Ê, tới Đại Lục Phương Đông rồi đó.” Anh thủy thủ hô to.
Tôi hoang mang nhìn anh thủy thủ. “Đại ca, vé tàu ngoài cách mua, còn có cách nào khác không?”
“Không có!”
Tôi hoang mang bị đuổi khỏi thuyền, hoang mang đứng ở bến cảng xa lạ, chỉ có ánh mắt kinh ngạc xung quanh vẫn quen thuộc như vậy. Xem ra khuôn mặt này của tôi cũng sẽ nổi tiếng ở Đại Lục Phương Đông, chẳng lẽ tôi phải đi bán thân kiếm tiền sao?
“Òng ọc. . .” Đói bụng quá, tôi muốn ăn cơm. Tôi ôm chặt bụng, nghĩ đến trên người không một xu dính túi mà nhũn cả người. Tôi thấy chưa bán được thân đã chết đói trước rồi!
Không chịu được tiếng kêu gào liên tục của bụng, tôi quyết định: “Đi săn!” Nhưng rừng ở đâu nhỉ. . . . . .
Suy đi xét lại một hồi, tôi nghĩ chỗ nào có cây thì đó chính là rừng. Tôi đói đến mức sắp biến thành xác chết, không thể chờ được mà xông vào rừng. Quả nhiên nhìn thấy những bé sói con dễ thương. . . . . .
“Bánh Bao Thịt, không có bánh bao cho con ăn, miễn cưỡng ăn chút thịt sói đi!” Tôi vừa ăn thịt sói như hổ đói, vừa cho miếng thịt vào cái miệng nhỏ nhắn của Bánh Bao Thịt.
Bánh Bao Thịt ngấn nước mắt, chán nản nhai thịt sói.”Khó ăn lắm, ma ma.”
“Vậy à? Ma ma lại thấy rất ngon a!” Lúc đói sắp chết, cái gì cũng ngon cả. Tôi vừa lòng thỏa ý gặm hết chỗ thịt sói dai như rẻ rách, thoải mái xoa bụng nằm trên thảm cỏ ven hồ.
Rốt cuộc phải làm thế nào để liên lạc với đồng đội đây? Tôi đau đầu nghĩ ngợi. Tiếc rằng không có Tiểu Long Nữ có thể giúp tôi giải đáp, lúc này mới phát hiện cô ấy vốn dĩ rất hữu dụng. . . . . .”Cuối cùng phải dựa hoàn toàn vào bản thân sao?” Tôi đau lòng nói.
Tôi nhìn mây trôi trên trời mà ngây người, mà cô đơn, mà không biết phải làm sao. Nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Mình không thích cảm giác rời xa mọi người.”
Mở mắt ra. “Tôi muốn trở về!” Tôi nhảy lên, nhìn trời mà hét to.
“Phải đi tàu à ma ma?” Bánh Bao Thịt vui vẻ hỏi.
“. . . . . . Ừm, chờ ma ma kiếm được năm nghìn pha lê là có thể đi tàu.” Đầu tiên, phải đi đánh quái kiếm tiền trước đã, còn về bán thân. . . . . . khi nào bất đắc dĩ thì nói sau!
Đi đánh quái mạnh một chút, kiếm tiền cũng nhanh hơn. Tôi moi móc túi, bên trong còn chút dược thủy trị liệu. Tôi yên tâm mà đi sâu vào rừng, khi xung quanh càng lúc càng âm u, tay trái của tôi cũng cảnh giới mà đặt trên đao, để có thể rút đao ra bất cứ lúc nào.
Có động tĩnh! Tôi dừng chân, nhìn đồng không mông quạnh không có cây cối ở phía trước, không ngoài dự liệu, phát hiện ra rất nhiều quái. Tôi mỉm cười, rút Hắc Đao ra, xem ra ngày trở về với đội không còn xa nữa.
Ngày hôm sau. . .
Tôi vòng một vòng giết chết hai con quái, rồi thu đao lại. “Đây là con quái thứ bao nhiêu rồi?”
“Con quái thứ 505.” Bánh Bao Thịt hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trả lời.
Tôi thở ra một hơi. “Bao nhiêu vàng?”
Bánh Bao Thịt xoay lại thân hình mập mạp trắng trẻo, ra sức chui vào trong túi, sau một hồi, thân hình mập mạp trắng trẻo lại chui ra ngoài. “135 kim tệ, ma ma.”
“Ừm, mình cũng đã quen với hình thái quái vật Đại Lục Phương Đông rồi, hơn nữa cũng có tiền mua dược liệu và dược thủy, chắc là có thể vào sâu hơn chút.” Tôi nhìn dốc đứng ở phía xa, tới đó tìm quái cấp cao hơn? Tỉ lệ rớt bảo vật của quái cấp cao tương đối cao, nếu đánh được mấy món tốt, nói không chừng có thể lập tức quay về.
“Được rồi, Bánh Bao Thịt chuẩn bị đi, chờ sau khi phát tán hương vị, chúng ta sẽ gặp được BOSS!” Hứng thú dào dạt.
“Xong rồi, Thịt Bao Bao chuẩn bị xong rồi!” Khuôn mặt nhỏ bé của Bánh Bao Thịt tràn trề sự kiên quyết ngây thơ. Dễ thương quá!
Tôi đặt Bánh Bao Thịt lên đầu xong, bắt đầu đi từng bước về phía sơn cốc vô danh, càng đi xung quanh càng tối, thi thoảng gió lạnh còn thổi từng cơn. . . . . . Lạnh quá, tôi lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, bất đắc dĩ đành phải moi túi lấy ra áo choàng rất lâu không dùng mặc vào. Ấm rồi, tôi tiếp tục thẳng tiến tới mục tiêu.
“Cứu mạng. . . . . .” Một tiếng kêu cứu đột nhiên truyền tới, tôi sửng sốt một lúc lâu, rồi mới nhấc chân chạy đi cứu người.
Vừa xông tới hiện trường, tôi liền nhìn thấy một cô gái bị tầm năm sáu con Khô Lâu Rực Lửa đuổi theo. . . . . . Quái lạ, cảnh tượng này sao lại quen mắt thế nhỉ? Tôi dừng lại tự hỏi, lẽ nào lại là một pháp sư vong linh sợ Khô Lâu của mình?
“Tinh, gắng lên, tôi uống chút thủy rồi lập tức cứu bà.” Một giọng nam truyền tới từ phía sau cô gái.
Cô gái khóc thét. “Mau lên, Vân, tôi chết mất.”
Tinh? Vân? Hai cái tên này sao lại quen tai thế nhỉ? Tôi lại tự hỏi một lần nữa. . . . . .
Lúc này, cô gái hình như nhìn thấy tôi, cô hô to với tôi. “Cứu mạng, làm ơn đánh Khô Lâu giúp với.”
Khuôn mặt của cô gái kia là, Lục Tinh. . . . . . Bạn thân trong đời thật của tôi. Trời ạ, Vân? Lẽ nào là Cổ Vân Phi? Tôi ngẩng đầu nhìn cậu nhóc ở phía sau. Quả nhiên là vậy! Thật sự là Vân. Tôi kinh ngạc đến mức sững sờ tại trận, thì ra Tinh và Vân ở Đại Lục Phương Đông, còn run rủi đụng trúng tôi. Quả nhiên tôi không “may mắn” bình thường.
“Cầu xin anh, cứu em được không?” Lục Tinh rưng rưng nước mắt, ra vẻ nhu nhược xông đến trước mặt tôi.
“Oh.” Tôi đờ đãn trả lời xong, kéo Tinh ra đằng sau, rút Hắc Đao, cúi người chém đứt hai chân con Khô Lâu cầm đầu, tiếp theo đấu với con thứ hai, tôi chém nó thành hai đoạn, lúc này mới quay lại chém vỡ đầu con thứ nhất . . . . . Nhờ Doll mà việc đối phó với Khô Lâu Rực Lửa đã gần như trở thành phản xạ tự nhiên rồi, động tác ngay tức thì, hai ba chiêu đã giải quyết được một con Khô Lâu. Trước khi Vân chạy tới cứu viện, tôi đã ung dung giải quyết xong năm con Khô Lâu Rực Lửa.
“Wow, mạnh thật đấy.” Vân trợn mắt há mồm nhìn tôi.
“. . . . . .” Tôi có nên đáp lời không? Liệu có bị họ phát hiện ra tôi là Phong Lam không? Tôi hơi do dự.
“Anh thật sự rất mạnh, không như hai người yếu đuối bọn em. . .” Tinh tỏ vẻ ai oán, còn thở dài.
“. . . . . .” Tinh, bà hãy thu hồi dáng vẻ nhu nhược lừa người chết không đền mạng kia ngay đi. Chiêu này đối với tôi, cũng chính là đứa bạn thân Phong Lam của bà, tuyệt đối không có hiệu quả đâu! Tôi cười he he, tôi đã quá rõ đứa bạn Tinh của mình rồi. Mặc dù thoạt nhìn Tinh có vẻ mỏng manh đáng thương như Lâm Đại Ngọc, nhưng. . . . . . trên thực tế, lại là cao thủ Taekwondo đá khắp nơi, có đôi chân vô địch thiên hạ.
Lúc này Vân cũng thầm thở dài. “Đều tại “người bạn” cấp độ quá thấp này, rõ ràng không có cách nào bảo vệ bà.”
“Đừng nói như vậy, Vân, ông đồng ý kéo tôi đi luyện công, tôi đã rất cảm kích rồi.” Tinh vô cùng “cảm kích” nhìn Vân. “Haiz, thật hy vọng có cao thủ có thể kéo chúng ta đi luyện công.”
“Đáng tiếc, làm sao cao thủ lại có thể đồng ý kéo chúng ta, vốn là những kẻ không quen biết đây?” Ánh mắt Vân ảm đạm.
“. . . . . .”
Tinh lại tỏ vẻ thẹn thùng nhìn tôi. “Vị “cao thủ” đại ca này, cảm tạ ơn cứu mạng của anh, em là Lục Tinh, đây là “người bạn” Vân Phi của em, xin hỏi quý tính đại danh của đại ca là gì?”
“. . . . . .” Bị Tinh làm nũng, tôi còn thật sự có cảm giác da đầu tê liệt, nếu cô ấy làm nũng với ai, kết cục của người này luôn thảm thiết bị nuốt không nhả xương.
Thấy tôi mãi không trả lời, mắt Tinh lập tức có sương mù bao phủ. “Lẽ nào, ngay cả tên đại ca cũng không muốn cho Tinh biết sao?”
Làm sao bây giờ? Tôi hoảng loạn nghĩ, phải nói tôi là Hoàng Tử ư? Nhưng, hình như Vân biết Hoàng Tử rất rõ, chắc chắn so với bản thân mình, cậu ấy còn biết rõ tôi ở Đại Lục Trung Tâm. Tôi phải giải thích nguyên nhân tôi xuất hiện ở Đại Lục Phương Đông thế nào đây. Nhất là, nguyên nhân này ngay cả tôi cũng không biết!
“Tinh, nếu đại ca không muốn nói tên cho chúng ta, chắc là thấy hai kẻ nhỏ nhoi chúng ta chướng mắt rồi, cậu cũng đừng miễn cưỡng đại ca nữa!” Vân căm phẫn, nói.
Vậy thì đừng gọi tôi là đại ca nữa. . . . . . Tôi bất đắc dĩ nghĩ.
“Nhưng mà, haiz! Tôi tưởng chúng ta thật sự có thể có một đại ca võ công cao cường, hào khí ngất trời, nghĩa bạc vân thiên, sau đó đại ca và tôi sẽ. . . . . .” Tinh ngưỡng mộ mà đỏ hết cả mặt, bỗng nhiên giọng nói lại nghẹn ngào và vô cùng thất vọng. “Nếu. . . Nếu đại ca khinh thường Tinh như vậy, vậy, vậy. . .”
“Tinh, bà cũng đừng thất vọng, tôi tin đại ca không cố ý đâu. Chắc chắn anh ấy có việc, nếu không làm sao lại nhẫn tâm bỏ lại chúng ta. . . . . . Đặc biệt là “cô gái” dễ thương như cậu đây!” Vân thì nói, còn Tinh ở một bên không quên tỏ vẻ thiếu nữ yếu ớt nhu nhược.
Tôi nhỏ mồ hôi lạnh. Cuối cùng cũng hiểu được hai đứa muốn làm gì, thì ra là muốn dùng mỹ nhân kế khiến “cao thủ đại ca” tôi đồng ý kéo hai đứa đi luyện công!
Bởi vì giao tình bạn bè, theo lý mà nói, tôi phải kéo hai đứa đi luyện công. Nhưng, tình hình hiện tại rất đặc biệt, tôi chẳng những sợ bị chúng nó phát hiện ra tôi là Phong Lam, còn sợ bị chúng nó biết tôi là Hoàng Tử. Như vậy rốt cuộc phải kéo chúng nó thế nào đây? Tôi không biết phải làm sao mà thở dài.
“Sao đại ca lại thở dài?” Tinh quan tâm hỏi.
Tôi nhìn ánh mắt quan tâm của Tinh, mặc dù không biết bây giờ cô ấy có thực sự quan tâm hay giả vờ, nhưng vẫn hơi cảm động. . . . . . Bỏ đi, kéo chúng nó thôi! Dù sao từ lúc chơi Cuộc Sống Thứ Hai tới nay, tôi cũng không quan tâm tới chúng nó, mà chúng nó cũng không trách móc tôi, nếu lại từ chối, tôi sợ tôi sẽ áy náy mất.
Lòng đã quyết, tôi khụ hai tiếng, thể hiện dáng điệu “cao thủ đại ca”. “Chớ hỏi tên ta, chớ cản việc của ta, muốn theo ta thì đi!”
“Wa. . . Đúng là một cao nhân a!” Tôi vểnh tai, nghe Vân lẩm bẩm.
Tôi bước đi, đột nhiên nhớ tới, tôi vẫn chưa biết nghề nghiệp và cấp độ của chúng nó, thế này phải kéo thế nào đây? Tôi ném ra hai câu hỏi cho hai người theo sát tôi.”Cấp độ? Nghề nghiệp?”
Vân vui vẻ giới thiệu. “Đại ca, em là Vân Phi, cấp độ 45, nghề nghiệp là kết giới sư, em là tộc người.”
“Em là Lục Tinh, cấp độ 30, nghề nghiệp là đạo sĩ, cũng là tộc người.” Tinh xấu hổ trả lời tôi.
Đạo sĩ? Kết giới sư? Đây là nghề nghiệp gì, sao từ trước tới giờ tôi vẫn chưa từng nghe? Tôi dừng bước, gãi mặt, đành phải không ngại học hỏi kẻ dưới. “Giải thích đặc tính nghề nghiệp của hai đứa đi.”
Vân cười hì hì trả lời. “Kết giới sư tương đối hiếm, đại ca có thể không biết nhiều! Kết giới sư cũng như tên gọi của mình, công việc chủ yếu là tạo kết giới. Kết giới có rất nhiều công dụng. Ví dụ cơ bản nhất là Kết Giới Bình Diện, có thể ngăn cản công kích từ bên ngoài, thậm chí có thể phản xạ công kích như Kính Xạ Thuật. Hoặc là em cũng có thể tạo một Kết Giới Lập Thể, có thể khiến người hoặc quái vật trong kết giới sinh ra các trạng thái đặc biệt, đi kèm với nó em có Kết Giới Hư Nhược, có thể khiến quái vật trở nên yếu ớt, Kết Giới Hoãn Mạn có thể khiến quái vật cử động chậm chạp.”
Tôi gật đầu, rất giống với Gui, là nghề nghiệp phụ trợ. “Kỹ năng công kích?”
“Kết giới sư không có kỹ năng công kích.” Vân vẫn cười hì hì.
Không có kỹ năng công kích? Tôi sửng sốt, thảo nào Vân lại luyện chậm như vậy, không có kỹ năng công kích thì không thể luyện một mình! Kỳ lạ, không thể luyện một mình? Vậy Vân phải có đội ngũ chứ! Chưa từng nghe nói. . . . . . Tôi nhíu mày. “Cậu không cần quay về đội ngũ à?”
“Em không có đội ngũ.” Vân ngượng ngùng cười hai tiếng. “Bởi vì mọi người không hiểu nhiều về kết giới sư, vừa nghe chỉ dùng vòng bảo vệ, họ thà chọn ma pháp sư còn hơn. Hơn nữa cấp độ của em không cao, tác dụng của kết giới cũng có hạn, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tìm được đội ngũ.”
Thảo nào kẻ cuồng luyện công như Vân mà bây giờ mới chỉ tới cấp 45. Cấp 45 này thật sự không biết là phải tốn bao nhiêu công sức mới luyện được. Nghĩ đến việc chưa hề giúp đỡ bạn mình, lòng tôi lại thêm nặng trịch. Sau khi biết rồi, phải giúp Vân thật nhiều, tôi nghĩ.
“Nghề nghiệp đạo sĩ này, đại ca chắc là cũng biết tương đối rồi!” Tinh mỉm cười nói.”Chủ yếu là dùng phù chú triển khai các loại pháp thuật.”
Đạo sĩ? Tôi còn tưởng là cầm chuông chỉ huy cương thi. . . . . . Nghe Tinh nói như vậy, hình như cũng gần giống ma pháp sư thì phải? Tôi nghi hoặc bước đi, nhưng, biết rằng Tinh có thể triển khai pháp thuật, mà Vân cũng không khác nghề nghiệp phụ trợ lắm, tôi cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nghĩ xem phải đánh quái vật gì có lợi nhất? Thật gay go, tôi cũng không quá quen với Đại Lục Phương Đông, rốt cuộc phải đánh quái vật gì đây?
Lúc này, nụ cười của Vân đột nhiên trở nên vô cùng nịnh bợ. “Đại ca, không biết em có thể đề xuất nơi đánh quái tốt không?”
Tôi dừng bước, đề xuất của Vân thật ra lại giải quyết rắc rối của tôi. “Nói.”
“Chúng ta có thể đi đánh Quỷ Tử, quái vật này kinh nghiệm cao, tỉ lệ rớt bảo vật cao, hơn nữa còn có nhiệm vụ có thể làm, là quái vật rất tốt không thể thiếu khi thăng cấp, đánh lấy trang bị, kiếm tiền!” Vân hào hứng nói, sau đó lại tỏ vẻ ngượng ngùng. “Nhưng cao thủ như đại ca, chắc là không thiếu tiền dùng nhỉ!”
Tôi có thể không thiếu tiền, nhưng, thiếu một tấm vé tàu năm nghìn pha lê.
“Không biết đến bao giờ mới có thể kiếm đủ tiền, vé tàu đi Đại Lục Trung Tâm sao lại đắt như vậy!” Tinh bất đắc dĩ thở dài.
Tôi giật mình, làm sao Tinh biết tôi muốn kiếm tiền mua vé tàu?
Vân và Tinh đều tỏ vẻ ngượng ngùng, Vân lên tiếng: “Đại ca, thật ra bọn em đang gom tiền, muốn mua vé tàu đi Đại Lục Trung Tâm, đang định tới đó tìm bạn.”
Thì ra là tôi hiểu nhầm, xem ra Vân và Tinh thật sự định đi tìm thầy Mẫn Cư Văn, định gặp Hoàng Tử. . . Gặp tôi à? “Không cần đi nữa, tôi tự chạy tới cho các cậu gặp rồi.” Tôi không nhịn được lẩm bẩm hai câu.
“Gì cơ?” Vân tai thính nghi hoặc hỏi.
Tôi vội vã ho khan hai tiếng. “Không có gì.”
“Oh?” Ánh mắt Tinh tràn đầy hoài nghi.
“Mau đi đánh Ngụy Thiên Sứ đi!” Tôi vội vã chuyển đề tài.”Đi nhận nhiệm vụ trước!”
“Được, đại ca.” Vân vui vẻ trả lời tôi, nhưng, đối với đứa bạn Vân, dù tầm mắt của tôi bị áo choàng che khuất vẫn có thể nhìn ra, nụ cười xán lạn quá đáng kia, tuyệt đối có vấn đề, tôi có dự cảm xấu. . . . . . Tôi sẽ không chết dưới tay bạn thân chứ?
*********
Tôi im lặng đứng ngoài Công hội Đội phiêu lưu Bạch Hổ Thành, chờ hai người đi nhận nhiệm vụ. May là Công hội Đội phiêu lưu có treo bản đồ Đại Lục Phương Đông ở ngoài, cuối cùng tôi cũng có thể biết đại lục mà chân mình giẫm lên rốt cuộc có đặc tính gì. Mặc dù có xem hay không xem cũng không khác nhau là mấy, tôi muốn đi Nguyệt Thành mà lại lạc đường đến Tinh Thành, vậy còn trông cậy vào một tấm bản đồ có thể khiến tôi phiêu du khắp Đại Lục Phương Đông ư?
Tôi ngẩng đầu nhìn tấm bản đồ kia. Đại Lục Phương Đông, cũng như tên gọi, chính là đại lục ở phía đông Đại Lục Trung Tâm, có bốn thành thị thuộc hệ thống, chiếu theo đông ─ Thanh Long, tây ─ Bạch Hổ, nam ─ Chu Tước, bắc ─ Huyền Vũ mà sắp đặt, rất có hơi hướm phương đông, thảo nào ngay cả nghề nghiệp cũng đậm nét phương đông, ngay cả thức ăn cũng rất Trung Quốc! Dưới mũ áo choàng, miệng tôi đang mải gặm bánh bao hấp tôi(1) vừa mới mua, chờ lát đi mua vằn thắn dầu ớt đỏ(2) là được, tôi thầm tính toán.
(1) Một loại bánh bao nhỏ của Trung Quốc, có xuất xứ từ vùng ngoại ô Thượng Hải. Bánh có nhân làm từ hỗn hợp thịt lợn, cua và trứng cá. Ảnh 1
(2) Đây là một loại vằn thắn của Tứ Xuyên, tiếng Anh là Sichuan Red Oil Wontons hay Red Oil Chao Shou. Ảnh 2
“Đại ca, bọn em nhận nhiệm vụ xong rồi.” Giọng nói to của Vân truyền tới.
Ặc, vằn thắn dầu ớt đỏ đáng yêu của tôi vẫn chưa kịp mua, đáng ghét!
“Để cảm tạ sự giúp đỡ của đại ca, Vân Phi và Lục Tinh mời đại ca một bữa nhé?” Vân thành khẩn hỏi tôi, mà tôi, dĩ nhiên là cầu còn không được rồi. Oh. . . vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi, tôi tới đây.
Dọc theo đường đi. . .
“Đại ca, ăn ở Trung Hoa lâu được không?”
“Đại ca, anh thật sự không thể nói tên của anh sao? Vậy nếu chúng ta lạc đường thì phải làm sao bây giờ?”
“Đại ca, áo choàng này của anh thật sự rất phong cách , em nghĩ dáng người của anh chắc rất đẹp nhỉ? Không thể để em nhìn lướt qua phong thái sao?”
“Đại ca, em có thể hỏi chủng tộc của đại ca rốt cuộc là gì không? Nếu là chiến sĩ mạnh như thế, vậy chắc là tộc người nhỉ? Không phải là người thú chứ? Thoạt nhìn không đủ lớn mạnh, chắc là không phải vậy đâu.”
“Sắp tới Trung Hoa lâu rồi, đại ca đã ăn ở Trung Hoa lâu bao giờ chưa? Nếu chưa, vậy căn cứ của đại ca chắc không phải là Bạch Hổ Thành nhỉ?”
Từ đầu đến cuối, tôi không nói nửa câu.
“Tới Trung Hoa lâu rồi, đại ca.” Tinh cười chỉ một hồng lâu cổ kính. “Rượu và thức ăn của Trung Hoa lâu đều rất ngon. Nhất là rượu, rượu Thanh Túy U Huân nổi danh Bạch Hổ Thành đó! Đại ca không ngại hãy gọi một chút thức ăn để no bụng đã, sau đó gọi một ít đồ nhắm rượu cùng với Thanh Túy U Huân.”
“Đúng đúng đúng, hiếm lắm mới gặp được một đại ca tốt, hôm nay phải nâng một chén với đại ca mới được.” Vân cười to.
“. . . . . .” Uống rượu? Nếu tôi lúc tôi tỉnh lại một lần nữa, phát hiện mình ở Đại Lục Phương Tây thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn thực đơn, tôi không thể chờ đợi được mà gọi vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi, cộng thêm một đống thức ăn mà chỉ nhìn tên đã thấy ngon vô cùng. Cuối cùng không cam lòng buông thực đơn, chờ thức ăn dễ thương của tôi bưng lên bàn.
Vân dặn hầu bàn.”Những món này, mang thêm hai hũ Thanh Túy U Huân.”
Tôi nhìn thức ăn bưng lên từng đĩa một với ánh mắt chờ mong, mặc dù chưa thấy vằn thắn dầu ớt đỏ dễ thương của tôi, nhưng ăn món khác trước cũng được. Tay tôi cầm đũa lên, một miếng thức ăn thơm phưng phức đã được đưa vào trong miệng đầy nước miếng. May là có mũ áo choàng che, nếu không hình tượng cao thủ đại ca của tôi đã bị hủy sạch sành sanh rồi.
Vân cầm lấy chén rượu trước mặt tôi, một hũ Thanh Túy U Huân lớn rót ồng ộc vào chén. “Đại ca, uống một chén đi?”
Tôi chẳng muốn để ý đến cậu ấy, thức ăn ngon của tôi ở đây, bạn thân có là gì? Móng vuốt sói của tôi lại vươn tới món ngân ti quyển(3) một lần nữa. . . . . .
(3) Một món ăn truyền thống của Bắc Kinh, bột nhào được cắt thành những sợi mảnh như mì sau đó cuốn lại thành hình rồi đem hấp. Ảnh 3
“Ma ma, Thịt Bao Bao cũng muốn ăn.” Trên đầu tôi vang tiếng trẻ con non nớt của Bánh Bao Thịt.
Tinh và Vân hoang mang nhìn ngó xung quanh xem âm thanh phát ra từ đâu. Tôi bất động, suýt nữa quên mất sự tồn tại của Bánh Bao Thịt. Xem ra Bánh Bao Thịt ngủ trên đầu tôi, nên mãi mới lên tiếng như vậy! Tôi vồ lấy ngân ti quyển, rồi tóm Bánh Bao Thịt trên đầu đặt lên đùi, sau đó nét ngân ti quyển còn to hơn Bánh Bao Thịt vào mồm nó, cuối cùng nhét Bánh Bao Thịt vào trong túi, như vậy cuối cùng cũng yên bình, tôi thở phào.
Đương nhiên, hết thảy đều tiến hành dưới lớp áo choàng. Áo choàng, mày đúng là công cụ để nuôi trộm pet, giữ gìn hình tượng!
“Quái, vừa nãy hình như nghe thấy tiếng trẻ con mà?” Tinh cau mày.
Nghe vậy, tôi cúi đầu khổ sở ăn.
Tinh và Vân thấy vậy, cũng không làm phiền tôi, cầm đũa lên ăn.
“Đây không phải là Tiểu Tinh sao?” Một giọng nói khá ngứa tai truyền tới. Ai mà vô duyên như thế, làm phiền tôi ăn cơm? Tôi nhíu mày ngẩng đầu nhìn. . . . . .
Trời ạ, thật kinh điển, một công tử bột thật kinh điển, cả người là áo giáp vàng lấp lánh, có chút giống Phạm, nhưng lại không có vẻ cao nhã thần thành của Phạm. Càng khoa trương hơn chính là, trên đầu hắn còn đeo mũ sắt gắn vô số đá quý lấp lánh, thêm vào áo choàng đỏ rực thêu rồng ở mặt ngoài. . . . . . Chỉ có một từ ─ tục! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể tục đến mức trời đất kinh hãi quỷ thần phát khóc. Tôi có mặc vàng thoi lên người cũng không thể tạo được hiệu quả gây cười như vậy. Đáng tiếc người này cũng được coi là thanh tú, nhưng lại ăn mặc như vậy, chỉ cảm thấy tục không đỡ được. Haiz! Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhìn nữa, tôi sợ thị lực và khiếu thẩm mĩ của tôi sẽ hằn lại vết thương không thể xóa nhòa.
Lục Tinh nhăn nhó nhìn công tử bột, Vân cũng có thái độ khác thường, không liến thoắng nữa, mà trưng lên vẻ mặt lạnh lùng, ăn thức ăn, không nói một lời.
“Tiểu Tinh, sao đến Trung Hoa lâu ăn cơm mà không nói một tiếng? Thằng hầu bàn khốn nạn không thu tiền của bà chủ em đây chứ? Nếu vậy, anh phải mắng cho chúng một trận.” Công tử bột nói xong, mọi người phía sau hắn đều cười mờ ám.
Bà chủ? Tinh mở nhà hàng này lúc nào thế? Sao tôi không thấy cô ấy nói? Tôi ngờ vực, gặm chân gà của tôi.
“Hoàng Uy, anh đừng quá đáng như vậy, ai là bà chủ chứ!” Tinh đập bàn đứng lên, vẻ mặt giẫn dữ.
Hoàng Uy? Tên này nghe cũng được, nhưng dính tới con người liền. . . , tiếp tục ăn bánh khoai sọ của tôi.
“Đương nhiên là em rồi, Tiểu Tinh. Trung Hoa lâu này là của anh, em lại là bà xã thân yêu của anh, đương nhiên em là bà chủ của Trung Hoa lâu rồi!” Hoàng Uy háo sắc liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tinh.
Cuối cùng Vân không nhịn được nữa, giọng nói kiềm chế cơn giận của cậu ấy vang lên: “Tinh không phải bà xã của anh, anh đừng nói hươu nói vượn, rõ ràng là tên hóa sắc chết tiệt nhà anh quấn lấy Tinh không buông.”
Nụ cười của Hoàng Uy biến mất, thay vào đó chính là khuôn mặt khinh thường, mặc dù tôi cảm thấy khá giống khuôn mặt ngửi phải cứt chó. “Tên rác rưởi nhà mày còn dám đi cùng với Tinh, tao đã nói với mày rằng tao gặp mày một lần sẽ giết một lần. Mày không hiểu hay thích bị giết hả?”
Eh? Đĩa thức ăn hầu bàn đang bưng lên không phải là vằn thắn dầu ớt đỏ tôi thích nhất sao? Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào vào màu đỏ xinh đẹp mê người của đĩa vằn thắn dầu đỏ ớt thơm phức, vô cùng cảm động. Mà rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Bởi vì bây giờ tôi chỉ dùng ruột để suy nghĩ, không hề hay biết.
“Thì sao chứ? Cho dù anh muốn giết tôi, Tinh vẫn đi cùng tôi, mà không phải là anh!” Vân nở nụ cười không sợ chết.
Hoàng Uy thay đổi sắc mặt, điên tiết gầm lên.”Mẹ mày, đừng ngang bướng như vậy, cứ chờ xem tao đánh mày thành nữa thức ăn này.” Tay phải hắn giành lấy món ăn trên tay hầu bàn, đổ cả đĩa xuống đất, giẫm chân lên.
Tôi trơ mắt nhìn vằn thắn dầu ớt đỏ sắp bưng tới trước mặt tôi, đột nhiên bị một bàn tay giành lấy từ tay hầu bàn, tiếp theo, vằn thắn đỏ xinh đẹp rơi xuống từ giữa không trung, hòa với với những mảnh đĩa vỡ rải rác trên mặt đất. Lúc này, một cái chân chết tiệt khác lại giẫm, còn xoay xoay vài lần, vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi lòi ruột ra khỏi bụng, ngọc nát hương tàn. . . Bởi vì kích thích quá lớn, tôi đứng đần ra, vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi. . . không còn nữa?
“Hừ, anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt như vậy, tôi có đại ca rồi.” Vân tràn trề tin tưởng nhìn về phía tôi.
“Đại ca? Ha ha ha, lại là gì nữa?” Hoàng Uy khinh thường nhìn qua, hắn vẫy vẫy tay, năm sáu đứa tiểu đệ phía sau lập tức xắn tay áo. “Thật ra tao có rất nhiều tiểu đệ, xem đại ca của mày có thể chịu được mấy quyền của tiểu đệ tao?”
Sắc mặt của Tinh và Vân vô cùng khó coi, Tinh lạnh lùng lên tiếng.”Hoàng Uy, tôi không cho phép anh động vào họ.”
“Vậy được, em ngoan ngoãn làm bà xã của anh, sau đó. . . he he.” Hoàng Uy nở nụ cười ti tiện.
Đột nhiên, tôi nhảy lên, hai chân nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhảy tới phía Hoàng Uy. Hắc Đao được tôi rút giữa không trung, ánh đao lập tức lóe lên! Tôi chạm đất phía sau Hoàng Uy.
“Vô sỉ!” Tôi lạnh lùng bỏ lại một câu. Phải biết rằng để làm được một đĩa vằn thắn dầu ớt đỏ là một việc không hề dễ dàng, sao có thể lãng phí đồ ăn như vậy? Hơn nữa đồ ăn đó lại là của tôi! Cái loại người này, trời không trừng phạt hắn, thì tôi phải trừng phạt!
Tất cả mọi người đều ngây người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lúc này, cổ họng Hoàng Uy đột nhiên trượt sang bên cạnh. Đầu tiên là một tia máu chậm rãi chảy ra, mọi người đồng thời kinh ngạc trợn mắt, một cột máu phun lên trời, đầu của Hoàng Uy cũng theo dòng máu mà buộc phải rời khỏi người, lăn lốc dưới đất mấy vòng. Cuối cùng, hắn biến thành ánh sáng trắng bay đi, chỉ để lại vết máu đỏ tươi đầy đất.
“Làm sao có thể?” Vân lẩm bẩn. “Rõ ràng Hoàng Uy đội mũ sắt và mặc áo giáp, làm sao đầu và người mỗi thứ một nơi dễ dàng như vậy?”
Tôi hậm hực nhìn tàn thi của vằn thắn dầu ớt đỏ dưới đất, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm giác hy vọng đã lâu lại không đạt được thật sự KHIẾN NGƯỜI KHÓ CHỊU! Tôi nhấc Hắc Đao, hướng về phía năm tiểu đệ của Hoàng Uy, cất giọng lạnh lùng tàn nhẫn hiếm hoi. “Mười giây, biến đi, nếu không thì chết!”
Đám tiểu đệ sửng sốt, ánh mắt nhìn tôi có vẻ không cam lòng nhưng lại không dám tiến lên, không ai dám động đậy.
“Hừ!” Tôi hừ lạnh một tiếng, hai chân lập tức trượt đến trước mặt tiểu đệ gần tôi nhất, dùng kĩ năng nổi tiếng của tôi ─ Cửu Đầu Long Thiểm. Tốc độ nhanh chóng của mười phát liên kích mang theo ngọn lửa, tạo nên những đường lửa đỏ xinhg đẹp giữa không trung. Một đao cuối cùng, tôi chém thẳng xuống, rồi chậm rãi đứng dậy, thu đao, quay người trở lại chỗ ngồi. Mà cùng lúc tôi xoay người, tiểu đệ xui xẻo kia cũng biến thành ánh sáng trắng bay đi.
Từ đầu đến cuối, không ai phản ứng lại. Cho đến lúc tôi trở lại chỗ ngồi, đám tiểu đệ còn lại cuối cùng cũng bắt đầu tháo chạy. Tôi hài lòng tiếp tục cầm đũa, giải quyết thức ăn còn thừa trên bàn.
Trải qua một hồi, hồn của Tinh và Vân mới bay về với thân xác. Hai đứa nơm nớp lo sợ ngồi xuống, không dám động đũa, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi.
“Vân, Tinh, đại ca có việc phải nhờ hai đứa.” Một lúc sau, tôi đặt đũa xuống, cất giọng nghiêm túc.
Vân nuốt nước bọt, Tinh có vẻ hơi hoảng loạn, hai đứa đồng thanh. “Chuyện gì vậy, đại ca?”
“Tôi có thể gọi thêm một đĩa vằn thắn dầu ớt đỏ không?”
Tôi lười biếng nằm ườn một lúc, thưởng thức bầu trời xanh biếc trước mắt, cuối cùng oằn oài bò dậy. Tôi liếc nhìn xung quanh, sau đó ngẩn ngơ cắn ngón trỏ, nói. “Rốt cuộc đây là đâu?”
Oh, có hải âu kìa. Tôi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cả đàn hải âu bay qua. Ếh? Đó là buồm à? Lần đầu tiên tôi thấy đó, lớn quá. Ở dưới chân tôi hình như gọi là boong tàu? Tôi ngơ ngác đi theo mạn tàu ra bên ngoài xem. Biển thật xanh, gió còn mang theo vị biển. Ha ha, thật thoải mái, tôi cười ngây ngô mười giây. . . . . . Chờ chút! Tôi nhìn quanh quất. Trời ạ, xung quanh đều là biển xanh, mặt đất thân yêu sao lại không thấy! Tại sao tôi lại ở trên tàu? Tôi phải đi đâu đây?
Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, nhất định là có nguyên nhân gì đó, thế nên tôi mới ở đây. Hồi tưởng lại, tôi nhớ tôi đã uống rượu với Nam Cung Tội và Không Không, rượu rất cay, rất khó uống. . . . . . Sau đó thì sao? Tôi ôm đầu cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ nổi, rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên tôi liếc thấy có người, vội vã xông tới, giữ chặt cánh tay người này không buông. “Anh ơi, cho hỏi chút, rốt cuộc tàu này đi đâu vậy?” Tôi đau khổ chường mặt hỏi.
“Đây là tàu Hải Dương Chi Tinh, là từ Đại Lục Trung Tâm hướng tới Đại Lục Phương Đông, sao cậu không biết vậy?” Nam thủy thủ ngờ vực trả lời tôi.
Đại Lục Phương Đông? Tôi hoang mang. “Đại Lục Phương Đông, sao Cuộc Sống Thứ Hai lại có nhiều đại lục thế?”
“. . . . . . Thế giới này tổng cộng có năm đại lục, đông tây nam bắc trung, đây là thường thức người người đều biết đấy!” Thủy thủ nhìn tôi với vẻ quái lại.
Là như vậy à? “Vậy lúc trước tôi ở đâu?”
“Chiếu theo hướng đi của thuyền này, chắc cậu từ Đại Lục Trung Tâm đến thì phải?”
Tôi ôm gáy cười ngây ngô. “Nói cũng đúng đó!”
“Vậy tôi phải làm thế nào để quay về Đại Lục Trung Tâm?” Mặc dù đi tàu rất thú vị, nhưng nếu không mau đi tìm Tiểu đội Hoa Hồng, tôi nhất định sẽ bị Đội Phi Thường mắng chết mất.
“Cậu tới Đại Lục Phương Đông rồi lại đi thuyền về.”
“Vậy phải mất bao lâu mới tới Đại Lục Phương Đông được?”
“Còn năm ngày nữa! Không tám nhảm với cậu nữa, tôi phải đi làm việc đây.” Nói xong, thủy thủ vừa rời khỏi vừa lẩm bẩm. “Đúng là đồ kỳ cục, vé tàu đắt như vậy, chưa tới Đại Lục Phương Đông đã muốn quay về rồi. . .”
Sét đánh giữa trời quang! “Năm ngày, quay về phải mười ngày?” Tôi khóc không ra nước mắt, lần này không bị mắng chết mới là lạ.
Tôi thở dài.”Nói với đồng đội trước vậy!”
“Mọi người, tôi có việc muốn nói. . . . . .” Sao không trả lời?
“Gọi Đội Phi Thường, gọi Đội Phi Thường. . .” Vẫn không trả lời? Không thể nào, bây giờ phải có người online mới đúng chứ? Tôi bối rối, vội vã kéo anh thủy thủ lại. “Đại ca ~ Tại sao tôi không PM người trong đội được?”
Thủy thủ bị kéo mạnh trở lại, bất đắc dĩ hỏi. “Đồng đội của cậu ở đâu?”
“Ở Đại Lục Trung Tâm.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.
“Người không ở cùng đại lục không thể sử dụng mật ngữ, bao gồm cả kênh tổ đội. Nếu ở trên biển, chỉ có thể PM với người trên tàu.”
Tôi giật mình há hốc miệng. “Lần này xong đời thật rồi.”
Không còn cách nào khác, đành phải chờ đợi trên tàu, vừa bắt đầu còn có thể nhìn biển và trời xanh, sau này nhàm chán đến nỗi muốn phát điên. Anh thủy thủ nói với tôi, bây giờ đang mùa ế hàng, rất ít người đi tàu, càng đừng nói đến tàu nhổ neo từ lúc rạng sáng, cho nên trên tàu chỉ có mình tôi là gamer. Hu hu hu!
Tôi lăn ra trước, lăn về sau, lăn sang bên. . . . . . Chán quá đi. Trời ơi, rốt cuộc tôi phải làm gì đây? Ngay cả anh thủy thủ NPC cũng bị tôi làm phiền không biết trốn đi đâu rồi, không có ai nói chuyện với tôi cả. Tôi ai oán vùi đầu giữa gối, viền mắt đỏ lên. “Hức, Tiểu Long Nữ, A Lang đại ca, Gui, Doll, chị Vũ Liên, em rất nhớ mọi người. Hức!” Bây giờ tôi mới biết, không có mọi người Đội Phi Thường, tôi cô đơn thế nào.
“Sao ma ma lại khóc?” Một giọng nói non nớt truyền ra từ trong túi.
Tôi ngẩn người, vội vàng mở túi ra.”Bánh ~ Bao ~ Thịt!”
Tôi lấy Bánh Bao Thịt ra, ôm chặt trong lòng, thuận tiện ra sức hôn, ra sức nhéo, ra sức vuốt ve nó.”Ma ma quên mất còn có con.”
“Ma ma,Thịt Bao Bao đau.” Bị bàn tay to của tôi tàn sát bừa bãi, vỏ của Thịt Bao Bao đỏ hết cả lên. Theo thường lệ, Bánh Bao Thịt sợ đau lập tức rơi giọt nước mắt siêu lớn.
Ặc! Gay to! Tôi vội vã ngon ngọt an ủi Bánh Bao Thịt, nhưng hiệu quả có hạn, Bánh Bao Thịt vẫn bật hai vòi nước. . . . . . Ặc! Gay to, e rằng tôi sẽ trở thành gamer đầu tiên thí nghiệm xem tàu của NPC có thể chìm hay không. Tôi nâng Bánh Bao, nghiêng đầu tự hỏi, ừm, tình hình chắc là không nát đến vậy đâu, ít nhất tôi biết bơi kiểu chó.
*********
“Dù lãnh chúa còn bôn ba ở bên ngoài, thành này vẫn không thể không quản, chúng tôi xếp chức vị cho từng người trước, nếu Hoàng Tử trở về có gì bất mãn, có thể thay đổi lại.” Sửu Lang nhìn mọi người ở bên dưới, mặc dù không biết Hoàng Tử rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi, nhưng vẫn phải bố trí ổn thỏa cho mọi người trước! Chỉ hy vọng sẽ không có người không phục. Nghĩ đến đây, Sửu Lang không khỏi thở dài, rốt cuộc Hoàng Tử mất tích ở đâu vậy.
“Vậy cứ làm như thế đi.” Nam Cung Tội bình tĩnh nói.
“Bởi vì tôi không rõ sở trường của các bạn, cho nên tôi thu xếp cho những nhân tài mà tôi biết trước đã, nếu như thiếu ai, làm phiền các đội thông báo bổ sung.” Sửu Lang nổi tiếng nghiêm túc. “Nam Cung Tội, Đoạn Kiếm, Tà Linh và tôi ở bộ phận quân sự, Vũ Liên ở bộ phận tài chính, Gui quản lý việc kiến thiết dân sinh, Tiểu Long Nữ quản lý việc thiết lập bẫy quanh thành, Doll và Tiểu Long Nữ ở bộ phận ngoại giao.”
Nam Cung Tội cười nhạt. “Tôi nghĩ tôi chỉ có thể phụ trách thao luyện bộ đội, còn về phương diện chính sách hoặc chiến thuật, tôi đều giao cho Bạch Điểu. Cô ấy là cao thủ phương diện này.”
Bạch Điểu Lệ Nhân nhíu mày. “Nhân tài có thể dẫn binh ra chiến trường và nhân tài có thể bày mưu tính kế, quyết sách có thể khác nhau đến ngàn dặm. Hay bộ phận quân sự chia thành hai tổ quyết sách và thực chiến, cũng chính là chia thành tướng quân và tham mưu, như vậy sẽ rõ ràng dễ hiểu hơn.”
Sửu Lang cân nhắc một hồi. “Bạn nói rất có lý, vậy làm như thế đi. Nam Cung, Đoạn Kiếm, Tà Linh các cậu là ba đại tướng quân, còn Bạch Điểu và tôi là tham mưu tả hữu. Như vậy bộ phận quân sự còn câu hỏi gì nữa không?”
Thấy mọi người không có ý kiến, Sửu Lang nói tiếp: “Về phương diện tài chính, ngoại trừ Vũ Liên của đội tôi, tôi thật sự không biết còn có ai là nhân tài, xin hỏi trong các đội có cao thủ ở phương diện này không?”
“Đội em đề cử Hoa Hồng.” Tiểu đội Hoa Hồng đều cười hi hi nhìn về phía Hoa Hồng, Đoạn Kiếm bổ sung thêm: “Hoa Hồng cũng không phải là cao thủ bình thường, cô ấy là nữ thần quản lý tài vụ đó!”
“Em cũng muốn gia nhập bộ phận tài chính, em cũng không phải là cao thủ quản lý tiền nong bình thường đâu.” Phượng Hoàng mỉm cười tự tin, mà người của Kiếm Vô Tội đều gật đầu lia lịa.
Sửu Lang vui mừng gật đầu. “Thật tốt quá, vậy bộ phận tài chính không cần để một mình Vũ Liên gánh vác nữa rồi.”
“Tiếp theo, về phương diện xây dựng, Gui và Tiểu Long Nữ, tôi hy vọng có đạo tặc có thể giúp Tiểu Long Nữ dựng bẫy. Dù sao lãnh địa này thật sự quá lớn, chỉ dựa vào Tiểu Long Nữ e rằng rất khó khăn.” Sửu Lang nhìn những đạo tặc có mặt, Playboy, Không Không đều gật đầu với anh.
“Có người nào chuyên về thiết kế hoặc giám sát công trình không?” Sửu Lang nhíu mày hỏi.
Tình Thiên bĩu môi, không cam nguyện nói: “Em, nhưng người ta không muốn làm với hắn.” Cô trứng mắt lườm Gui.
Đoạn Kiếm nghiêm khắc nói: “Công việc là công việc, việc riêng là việc riêng, Tình Thiên, em không thể lẫn lộn.”
“Xin lỗi, em sẽ giúp đỡ Gui thật tốt, vậy em sẽ vào bộ phận dân sinh.” Tình Thiên áy náy nói.
“Vậy còn lại ngoại giao, có ai muốn giúp Doll và Tiểu Long Nữ không?” Sửu Lang hỏi.
Tiểu Long Nữ mỉm cười trả lời.”Em tiến cử Phong Vô Tình.”
Phong Vô Tình hừ một tiếng.”Tại sao tôi phải vào bộ phận ngoại giao? Đặc biệt trong đó còn có cô.”
“Ôi chao, lẽ nào, đường đường Phong Vô Tình đại hiệp lại có thể công tư bất phân sao? Buông thả không thèm chăm chút cho khả năng nghiền ngẫm từng chữ một của bản thân, để cho nó mốc lên à?” Tiểu Long Nữ nói với giọng điệu mỉa mai đến cực điểm. “Hay là, sợ công trạng không vượt qua tôi, cho nên đơn giản không dám gia nhập?”
Phong Vô Tình hận đến mức ngứa răng. “Tôi mà thua cô á? Tôi lập tức gia nhập bộ phận ngoại giao, nhìn xem ai mới là cao thủ ngoại giao đích thực.”
Hiệp này, Tiểu Long Nữ thắng! Mọi người nghĩ.
“Vậy bố trí như vậy đã nhé!” Sửu Lang hài lòng viết bảng bố trí nhân viên. “Tiếp theo, phải nói về chuyện Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. Mặc dù trước mắt có hệ thống bảo vệ thành, nhưng không lâu sau, chúng ta sẽ phải tự gánh vác trách nhiệm này. Mà mọi người đều biết, những người nhìn thành chúng ta chằm chằm như hổ đói nhiều như lông trâu, cho nên chúng ta phải ngay lập phải tăng cường nhân lực của đoàn phiêu lưu, còn phải xác định chuyện quản lý.”
Sửu Lang nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Tội. “Tôi nói thẳng luôn nhé, một thành không thể có hai chủ, mà chuyện quân sự của chúng ta gần như đều dựa vào Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. Nam Cung, cậu xác định đồng ý để đoàn phiêu lưu của mình phục tùng Hoàng Tử, cậu đồng ý ở dưới Hoàng Tử chứ?”
Nam Cung Tội nhìn thẳng vào Sửu Lang bằng ánh mắt kiên định, anh nói từng từ từng từ: “Nếu Hoàng Tử ở đây, tôi có thể quỳ xuống trước cậu ấy để thể hiện lòng trung thành trước mặt tất cả mọi người của Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội.”
“Tôi không phải một thủ lĩnh tốt thật sự, tôi cũng biết tôi không có vẻ cao ngạo thật sự của vương giả.” Nam Cung Tội nói chậm rãi. “Thay vì để Kiếm Vô Tội chì làm một đoàn phiêu lưu bình bình dưới tay mình, tôi thà rằng tìm một thủ lĩnh tốt hơn để lãnh đạo họ. Mà bây giờ, tôi tìm thấy rồi.”
“Không biết tạo sao tooi lại cảm thấy nụ cười kiêu ngạo của Hoàng Tử luôn khiến mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái.” Đoạn Kiếm cười.”Tôi vô cùng muốn thấy, cậu ấy đứng trên tường thành cao chót vót, cười ngạo mạn.”
Legolas lạnh lùng nói: “Vậy sao? Thật ra tôi cảm thấy Hoàng Tử hơi ngốc nghếch. . . . . . Chỉ cần là bạn bè thì đều đối xử chân thành, ngay cả mạng cũng có thể không cần.” Sau khi nói những lời này, Legolas mỉm cười.
“Cậu ấy múa đao, mới thực sự là cảnh đẹp ý vui.” Không Không lắc đầu tán dương.
Phong Vô Tình ngượng ngập nói: “Mặc dù hồi trước hơi quá đáng với cậu ta, nhưng cậu ta thật sự không kém cỏi.”
“Được rồi, mọi người đừng ca ngợi Hoàng Tử tiếp nữa, nếu không tôi thấy dù cậu ta không ở đây, mông cũng sẽ kiêu ngạo mà chổng lên đấy.” Tiểu Long Nữ cắt đứt lời ca ngợi của mọi người. Haiz! Cô đau đầu nghĩ, nếu Hoàng Tử không trở về trong dáng vẻ như vậy, e rằng mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn.
Sửu Lang cũng dở khóc dở cười. “Tóm lại, trước lúc Hoàng Tử trở về, chúng ta hãy đưa Vô Ngân Thành vào quỹ đạo nhé!”
“Không vấn đề!” Mọi người tràn trề tin tưởng, chuẩn bị thể hiện bản lĩnh trước mặt lãnh chúa ngạo mạn, mạnh mẽ, lại nghĩa khí. . . . . .
*********
Tôi quỳ rạp trên sàn tàu ra sức chà, chà, chà sàn tàu, hu hu hu.
“Làm sao mình biết được vé tàu lại đắt như vậy. Không ngờ phải tốn năm nghìn pha lê lẻ ba vàng, trên người mình cũng chỉ có năm nghìn pha lê lẻ ba vàng cộng thêm mười đồng. Ai mà biết không đủ tiền bữa tối, lại còn bắt mình – gamer duy nhất trên tàu này – đi chà sàn tàu để trả nợ, thật nhẫn tâm quá.” Tôi vừa chà vừa lảm nhảm: “Ôi chao, Bánh Bao Thịt sao con lại không có cánh tay dài chứ, nếu không đã có thể giúp ma ma chà sàn tàu rồi.”
Bánh Bao Thịt ngoan ngoãn ngồi trên đầu tôi, từ lúc đầu đã hoàn toàn không biết tôi đang lảm nhảm cái gì, đành phải trả lời. “Dạ, ma ma.”
Chà này, chà này. . . . . . Từ từ, không có tiền? Vậy vé tàu trở về, hình như cũng cần phải mua? CHẾT TOI RỒI!
Người tôi mềm nhũn, năm nghìn pha lê, đó số tiền tôi dành dụm từ lúc bắt đầu game cho đến bây giờ. Mặc dù có chút tiền cống hiến cho đội ngũ, nhưng phải kiếm năm nghìn pha lê, vẫn cần rất nhiều thời gian. . . . . . Làm sao bây giờ? Vậy không phải tôi phải mất rất nhiều thời gian mới trở về được sao, lại không PM được cho đồng đội, mọi người sẽ lo lắng cho tôi.
“Ê, tới Đại Lục Phương Đông rồi đó.” Anh thủy thủ hô to.
Tôi hoang mang nhìn anh thủy thủ. “Đại ca, vé tàu ngoài cách mua, còn có cách nào khác không?”
“Không có!”
Tôi hoang mang bị đuổi khỏi thuyền, hoang mang đứng ở bến cảng xa lạ, chỉ có ánh mắt kinh ngạc xung quanh vẫn quen thuộc như vậy. Xem ra khuôn mặt này của tôi cũng sẽ nổi tiếng ở Đại Lục Phương Đông, chẳng lẽ tôi phải đi bán thân kiếm tiền sao?
“Òng ọc. . .” Đói bụng quá, tôi muốn ăn cơm. Tôi ôm chặt bụng, nghĩ đến trên người không một xu dính túi mà nhũn cả người. Tôi thấy chưa bán được thân đã chết đói trước rồi!
Không chịu được tiếng kêu gào liên tục của bụng, tôi quyết định: “Đi săn!” Nhưng rừng ở đâu nhỉ. . . . . .
Suy đi xét lại một hồi, tôi nghĩ chỗ nào có cây thì đó chính là rừng. Tôi đói đến mức sắp biến thành xác chết, không thể chờ được mà xông vào rừng. Quả nhiên nhìn thấy những bé sói con dễ thương. . . . . .
“Bánh Bao Thịt, không có bánh bao cho con ăn, miễn cưỡng ăn chút thịt sói đi!” Tôi vừa ăn thịt sói như hổ đói, vừa cho miếng thịt vào cái miệng nhỏ nhắn của Bánh Bao Thịt.
Bánh Bao Thịt ngấn nước mắt, chán nản nhai thịt sói.”Khó ăn lắm, ma ma.”
“Vậy à? Ma ma lại thấy rất ngon a!” Lúc đói sắp chết, cái gì cũng ngon cả. Tôi vừa lòng thỏa ý gặm hết chỗ thịt sói dai như rẻ rách, thoải mái xoa bụng nằm trên thảm cỏ ven hồ.
Rốt cuộc phải làm thế nào để liên lạc với đồng đội đây? Tôi đau đầu nghĩ ngợi. Tiếc rằng không có Tiểu Long Nữ có thể giúp tôi giải đáp, lúc này mới phát hiện cô ấy vốn dĩ rất hữu dụng. . . . . .”Cuối cùng phải dựa hoàn toàn vào bản thân sao?” Tôi đau lòng nói.
Tôi nhìn mây trôi trên trời mà ngây người, mà cô đơn, mà không biết phải làm sao. Nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Mình không thích cảm giác rời xa mọi người.”
Mở mắt ra. “Tôi muốn trở về!” Tôi nhảy lên, nhìn trời mà hét to.
“Phải đi tàu à ma ma?” Bánh Bao Thịt vui vẻ hỏi.
“. . . . . . Ừm, chờ ma ma kiếm được năm nghìn pha lê là có thể đi tàu.” Đầu tiên, phải đi đánh quái kiếm tiền trước đã, còn về bán thân. . . . . . khi nào bất đắc dĩ thì nói sau!
Đi đánh quái mạnh một chút, kiếm tiền cũng nhanh hơn. Tôi moi móc túi, bên trong còn chút dược thủy trị liệu. Tôi yên tâm mà đi sâu vào rừng, khi xung quanh càng lúc càng âm u, tay trái của tôi cũng cảnh giới mà đặt trên đao, để có thể rút đao ra bất cứ lúc nào.
Có động tĩnh! Tôi dừng chân, nhìn đồng không mông quạnh không có cây cối ở phía trước, không ngoài dự liệu, phát hiện ra rất nhiều quái. Tôi mỉm cười, rút Hắc Đao ra, xem ra ngày trở về với đội không còn xa nữa.
Ngày hôm sau. . .
Tôi vòng một vòng giết chết hai con quái, rồi thu đao lại. “Đây là con quái thứ bao nhiêu rồi?”
“Con quái thứ 505.” Bánh Bao Thịt hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trả lời.
Tôi thở ra một hơi. “Bao nhiêu vàng?”
Bánh Bao Thịt xoay lại thân hình mập mạp trắng trẻo, ra sức chui vào trong túi, sau một hồi, thân hình mập mạp trắng trẻo lại chui ra ngoài. “135 kim tệ, ma ma.”
“Ừm, mình cũng đã quen với hình thái quái vật Đại Lục Phương Đông rồi, hơn nữa cũng có tiền mua dược liệu và dược thủy, chắc là có thể vào sâu hơn chút.” Tôi nhìn dốc đứng ở phía xa, tới đó tìm quái cấp cao hơn? Tỉ lệ rớt bảo vật của quái cấp cao tương đối cao, nếu đánh được mấy món tốt, nói không chừng có thể lập tức quay về.
“Được rồi, Bánh Bao Thịt chuẩn bị đi, chờ sau khi phát tán hương vị, chúng ta sẽ gặp được BOSS!” Hứng thú dào dạt.
“Xong rồi, Thịt Bao Bao chuẩn bị xong rồi!” Khuôn mặt nhỏ bé của Bánh Bao Thịt tràn trề sự kiên quyết ngây thơ. Dễ thương quá!
Tôi đặt Bánh Bao Thịt lên đầu xong, bắt đầu đi từng bước về phía sơn cốc vô danh, càng đi xung quanh càng tối, thi thoảng gió lạnh còn thổi từng cơn. . . . . . Lạnh quá, tôi lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, bất đắc dĩ đành phải moi túi lấy ra áo choàng rất lâu không dùng mặc vào. Ấm rồi, tôi tiếp tục thẳng tiến tới mục tiêu.
“Cứu mạng. . . . . .” Một tiếng kêu cứu đột nhiên truyền tới, tôi sửng sốt một lúc lâu, rồi mới nhấc chân chạy đi cứu người.
Vừa xông tới hiện trường, tôi liền nhìn thấy một cô gái bị tầm năm sáu con Khô Lâu Rực Lửa đuổi theo. . . . . . Quái lạ, cảnh tượng này sao lại quen mắt thế nhỉ? Tôi dừng lại tự hỏi, lẽ nào lại là một pháp sư vong linh sợ Khô Lâu của mình?
“Tinh, gắng lên, tôi uống chút thủy rồi lập tức cứu bà.” Một giọng nam truyền tới từ phía sau cô gái.
Cô gái khóc thét. “Mau lên, Vân, tôi chết mất.”
Tinh? Vân? Hai cái tên này sao lại quen tai thế nhỉ? Tôi lại tự hỏi một lần nữa. . . . . .
Lúc này, cô gái hình như nhìn thấy tôi, cô hô to với tôi. “Cứu mạng, làm ơn đánh Khô Lâu giúp với.”
Khuôn mặt của cô gái kia là, Lục Tinh. . . . . . Bạn thân trong đời thật của tôi. Trời ạ, Vân? Lẽ nào là Cổ Vân Phi? Tôi ngẩng đầu nhìn cậu nhóc ở phía sau. Quả nhiên là vậy! Thật sự là Vân. Tôi kinh ngạc đến mức sững sờ tại trận, thì ra Tinh và Vân ở Đại Lục Phương Đông, còn run rủi đụng trúng tôi. Quả nhiên tôi không “may mắn” bình thường.
“Cầu xin anh, cứu em được không?” Lục Tinh rưng rưng nước mắt, ra vẻ nhu nhược xông đến trước mặt tôi.
“Oh.” Tôi đờ đãn trả lời xong, kéo Tinh ra đằng sau, rút Hắc Đao, cúi người chém đứt hai chân con Khô Lâu cầm đầu, tiếp theo đấu với con thứ hai, tôi chém nó thành hai đoạn, lúc này mới quay lại chém vỡ đầu con thứ nhất . . . . . Nhờ Doll mà việc đối phó với Khô Lâu Rực Lửa đã gần như trở thành phản xạ tự nhiên rồi, động tác ngay tức thì, hai ba chiêu đã giải quyết được một con Khô Lâu. Trước khi Vân chạy tới cứu viện, tôi đã ung dung giải quyết xong năm con Khô Lâu Rực Lửa.
“Wow, mạnh thật đấy.” Vân trợn mắt há mồm nhìn tôi.
“. . . . . .” Tôi có nên đáp lời không? Liệu có bị họ phát hiện ra tôi là Phong Lam không? Tôi hơi do dự.
“Anh thật sự rất mạnh, không như hai người yếu đuối bọn em. . .” Tinh tỏ vẻ ai oán, còn thở dài.
“. . . . . .” Tinh, bà hãy thu hồi dáng vẻ nhu nhược lừa người chết không đền mạng kia ngay đi. Chiêu này đối với tôi, cũng chính là đứa bạn thân Phong Lam của bà, tuyệt đối không có hiệu quả đâu! Tôi cười he he, tôi đã quá rõ đứa bạn Tinh của mình rồi. Mặc dù thoạt nhìn Tinh có vẻ mỏng manh đáng thương như Lâm Đại Ngọc, nhưng. . . . . . trên thực tế, lại là cao thủ Taekwondo đá khắp nơi, có đôi chân vô địch thiên hạ.
Lúc này Vân cũng thầm thở dài. “Đều tại “người bạn” cấp độ quá thấp này, rõ ràng không có cách nào bảo vệ bà.”
“Đừng nói như vậy, Vân, ông đồng ý kéo tôi đi luyện công, tôi đã rất cảm kích rồi.” Tinh vô cùng “cảm kích” nhìn Vân. “Haiz, thật hy vọng có cao thủ có thể kéo chúng ta đi luyện công.”
“Đáng tiếc, làm sao cao thủ lại có thể đồng ý kéo chúng ta, vốn là những kẻ không quen biết đây?” Ánh mắt Vân ảm đạm.
“. . . . . .”
Tinh lại tỏ vẻ thẹn thùng nhìn tôi. “Vị “cao thủ” đại ca này, cảm tạ ơn cứu mạng của anh, em là Lục Tinh, đây là “người bạn” Vân Phi của em, xin hỏi quý tính đại danh của đại ca là gì?”
“. . . . . .” Bị Tinh làm nũng, tôi còn thật sự có cảm giác da đầu tê liệt, nếu cô ấy làm nũng với ai, kết cục của người này luôn thảm thiết bị nuốt không nhả xương.
Thấy tôi mãi không trả lời, mắt Tinh lập tức có sương mù bao phủ. “Lẽ nào, ngay cả tên đại ca cũng không muốn cho Tinh biết sao?”
Làm sao bây giờ? Tôi hoảng loạn nghĩ, phải nói tôi là Hoàng Tử ư? Nhưng, hình như Vân biết Hoàng Tử rất rõ, chắc chắn so với bản thân mình, cậu ấy còn biết rõ tôi ở Đại Lục Trung Tâm. Tôi phải giải thích nguyên nhân tôi xuất hiện ở Đại Lục Phương Đông thế nào đây. Nhất là, nguyên nhân này ngay cả tôi cũng không biết!
“Tinh, nếu đại ca không muốn nói tên cho chúng ta, chắc là thấy hai kẻ nhỏ nhoi chúng ta chướng mắt rồi, cậu cũng đừng miễn cưỡng đại ca nữa!” Vân căm phẫn, nói.
Vậy thì đừng gọi tôi là đại ca nữa. . . . . . Tôi bất đắc dĩ nghĩ.
“Nhưng mà, haiz! Tôi tưởng chúng ta thật sự có thể có một đại ca võ công cao cường, hào khí ngất trời, nghĩa bạc vân thiên, sau đó đại ca và tôi sẽ. . . . . .” Tinh ngưỡng mộ mà đỏ hết cả mặt, bỗng nhiên giọng nói lại nghẹn ngào và vô cùng thất vọng. “Nếu. . . Nếu đại ca khinh thường Tinh như vậy, vậy, vậy. . .”
“Tinh, bà cũng đừng thất vọng, tôi tin đại ca không cố ý đâu. Chắc chắn anh ấy có việc, nếu không làm sao lại nhẫn tâm bỏ lại chúng ta. . . . . . Đặc biệt là “cô gái” dễ thương như cậu đây!” Vân thì nói, còn Tinh ở một bên không quên tỏ vẻ thiếu nữ yếu ớt nhu nhược.
Tôi nhỏ mồ hôi lạnh. Cuối cùng cũng hiểu được hai đứa muốn làm gì, thì ra là muốn dùng mỹ nhân kế khiến “cao thủ đại ca” tôi đồng ý kéo hai đứa đi luyện công!
Bởi vì giao tình bạn bè, theo lý mà nói, tôi phải kéo hai đứa đi luyện công. Nhưng, tình hình hiện tại rất đặc biệt, tôi chẳng những sợ bị chúng nó phát hiện ra tôi là Phong Lam, còn sợ bị chúng nó biết tôi là Hoàng Tử. Như vậy rốt cuộc phải kéo chúng nó thế nào đây? Tôi không biết phải làm sao mà thở dài.
“Sao đại ca lại thở dài?” Tinh quan tâm hỏi.
Tôi nhìn ánh mắt quan tâm của Tinh, mặc dù không biết bây giờ cô ấy có thực sự quan tâm hay giả vờ, nhưng vẫn hơi cảm động. . . . . . Bỏ đi, kéo chúng nó thôi! Dù sao từ lúc chơi Cuộc Sống Thứ Hai tới nay, tôi cũng không quan tâm tới chúng nó, mà chúng nó cũng không trách móc tôi, nếu lại từ chối, tôi sợ tôi sẽ áy náy mất.
Lòng đã quyết, tôi khụ hai tiếng, thể hiện dáng điệu “cao thủ đại ca”. “Chớ hỏi tên ta, chớ cản việc của ta, muốn theo ta thì đi!”
“Wa. . . Đúng là một cao nhân a!” Tôi vểnh tai, nghe Vân lẩm bẩm.
Tôi bước đi, đột nhiên nhớ tới, tôi vẫn chưa biết nghề nghiệp và cấp độ của chúng nó, thế này phải kéo thế nào đây? Tôi ném ra hai câu hỏi cho hai người theo sát tôi.”Cấp độ? Nghề nghiệp?”
Vân vui vẻ giới thiệu. “Đại ca, em là Vân Phi, cấp độ 45, nghề nghiệp là kết giới sư, em là tộc người.”
“Em là Lục Tinh, cấp độ 30, nghề nghiệp là đạo sĩ, cũng là tộc người.” Tinh xấu hổ trả lời tôi.
Đạo sĩ? Kết giới sư? Đây là nghề nghiệp gì, sao từ trước tới giờ tôi vẫn chưa từng nghe? Tôi dừng bước, gãi mặt, đành phải không ngại học hỏi kẻ dưới. “Giải thích đặc tính nghề nghiệp của hai đứa đi.”
Vân cười hì hì trả lời. “Kết giới sư tương đối hiếm, đại ca có thể không biết nhiều! Kết giới sư cũng như tên gọi của mình, công việc chủ yếu là tạo kết giới. Kết giới có rất nhiều công dụng. Ví dụ cơ bản nhất là Kết Giới Bình Diện, có thể ngăn cản công kích từ bên ngoài, thậm chí có thể phản xạ công kích như Kính Xạ Thuật. Hoặc là em cũng có thể tạo một Kết Giới Lập Thể, có thể khiến người hoặc quái vật trong kết giới sinh ra các trạng thái đặc biệt, đi kèm với nó em có Kết Giới Hư Nhược, có thể khiến quái vật trở nên yếu ớt, Kết Giới Hoãn Mạn có thể khiến quái vật cử động chậm chạp.”
Tôi gật đầu, rất giống với Gui, là nghề nghiệp phụ trợ. “Kỹ năng công kích?”
“Kết giới sư không có kỹ năng công kích.” Vân vẫn cười hì hì.
Không có kỹ năng công kích? Tôi sửng sốt, thảo nào Vân lại luyện chậm như vậy, không có kỹ năng công kích thì không thể luyện một mình! Kỳ lạ, không thể luyện một mình? Vậy Vân phải có đội ngũ chứ! Chưa từng nghe nói. . . . . . Tôi nhíu mày. “Cậu không cần quay về đội ngũ à?”
“Em không có đội ngũ.” Vân ngượng ngùng cười hai tiếng. “Bởi vì mọi người không hiểu nhiều về kết giới sư, vừa nghe chỉ dùng vòng bảo vệ, họ thà chọn ma pháp sư còn hơn. Hơn nữa cấp độ của em không cao, tác dụng của kết giới cũng có hạn, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tìm được đội ngũ.”
Thảo nào kẻ cuồng luyện công như Vân mà bây giờ mới chỉ tới cấp 45. Cấp 45 này thật sự không biết là phải tốn bao nhiêu công sức mới luyện được. Nghĩ đến việc chưa hề giúp đỡ bạn mình, lòng tôi lại thêm nặng trịch. Sau khi biết rồi, phải giúp Vân thật nhiều, tôi nghĩ.
“Nghề nghiệp đạo sĩ này, đại ca chắc là cũng biết tương đối rồi!” Tinh mỉm cười nói.”Chủ yếu là dùng phù chú triển khai các loại pháp thuật.”
Đạo sĩ? Tôi còn tưởng là cầm chuông chỉ huy cương thi. . . . . . Nghe Tinh nói như vậy, hình như cũng gần giống ma pháp sư thì phải? Tôi nghi hoặc bước đi, nhưng, biết rằng Tinh có thể triển khai pháp thuật, mà Vân cũng không khác nghề nghiệp phụ trợ lắm, tôi cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nghĩ xem phải đánh quái vật gì có lợi nhất? Thật gay go, tôi cũng không quá quen với Đại Lục Phương Đông, rốt cuộc phải đánh quái vật gì đây?
Lúc này, nụ cười của Vân đột nhiên trở nên vô cùng nịnh bợ. “Đại ca, không biết em có thể đề xuất nơi đánh quái tốt không?”
Tôi dừng bước, đề xuất của Vân thật ra lại giải quyết rắc rối của tôi. “Nói.”
“Chúng ta có thể đi đánh Quỷ Tử, quái vật này kinh nghiệm cao, tỉ lệ rớt bảo vật cao, hơn nữa còn có nhiệm vụ có thể làm, là quái vật rất tốt không thể thiếu khi thăng cấp, đánh lấy trang bị, kiếm tiền!” Vân hào hứng nói, sau đó lại tỏ vẻ ngượng ngùng. “Nhưng cao thủ như đại ca, chắc là không thiếu tiền dùng nhỉ!”
Tôi có thể không thiếu tiền, nhưng, thiếu một tấm vé tàu năm nghìn pha lê.
“Không biết đến bao giờ mới có thể kiếm đủ tiền, vé tàu đi Đại Lục Trung Tâm sao lại đắt như vậy!” Tinh bất đắc dĩ thở dài.
Tôi giật mình, làm sao Tinh biết tôi muốn kiếm tiền mua vé tàu?
Vân và Tinh đều tỏ vẻ ngượng ngùng, Vân lên tiếng: “Đại ca, thật ra bọn em đang gom tiền, muốn mua vé tàu đi Đại Lục Trung Tâm, đang định tới đó tìm bạn.”
Thì ra là tôi hiểu nhầm, xem ra Vân và Tinh thật sự định đi tìm thầy Mẫn Cư Văn, định gặp Hoàng Tử. . . Gặp tôi à? “Không cần đi nữa, tôi tự chạy tới cho các cậu gặp rồi.” Tôi không nhịn được lẩm bẩm hai câu.
“Gì cơ?” Vân tai thính nghi hoặc hỏi.
Tôi vội vã ho khan hai tiếng. “Không có gì.”
“Oh?” Ánh mắt Tinh tràn đầy hoài nghi.
“Mau đi đánh Ngụy Thiên Sứ đi!” Tôi vội vã chuyển đề tài.”Đi nhận nhiệm vụ trước!”
“Được, đại ca.” Vân vui vẻ trả lời tôi, nhưng, đối với đứa bạn Vân, dù tầm mắt của tôi bị áo choàng che khuất vẫn có thể nhìn ra, nụ cười xán lạn quá đáng kia, tuyệt đối có vấn đề, tôi có dự cảm xấu. . . . . . Tôi sẽ không chết dưới tay bạn thân chứ?
*********
Tôi im lặng đứng ngoài Công hội Đội phiêu lưu Bạch Hổ Thành, chờ hai người đi nhận nhiệm vụ. May là Công hội Đội phiêu lưu có treo bản đồ Đại Lục Phương Đông ở ngoài, cuối cùng tôi cũng có thể biết đại lục mà chân mình giẫm lên rốt cuộc có đặc tính gì. Mặc dù có xem hay không xem cũng không khác nhau là mấy, tôi muốn đi Nguyệt Thành mà lại lạc đường đến Tinh Thành, vậy còn trông cậy vào một tấm bản đồ có thể khiến tôi phiêu du khắp Đại Lục Phương Đông ư?
Tôi ngẩng đầu nhìn tấm bản đồ kia. Đại Lục Phương Đông, cũng như tên gọi, chính là đại lục ở phía đông Đại Lục Trung Tâm, có bốn thành thị thuộc hệ thống, chiếu theo đông ─ Thanh Long, tây ─ Bạch Hổ, nam ─ Chu Tước, bắc ─ Huyền Vũ mà sắp đặt, rất có hơi hướm phương đông, thảo nào ngay cả nghề nghiệp cũng đậm nét phương đông, ngay cả thức ăn cũng rất Trung Quốc! Dưới mũ áo choàng, miệng tôi đang mải gặm bánh bao hấp tôi(1) vừa mới mua, chờ lát đi mua vằn thắn dầu ớt đỏ(2) là được, tôi thầm tính toán.
(1) Một loại bánh bao nhỏ của Trung Quốc, có xuất xứ từ vùng ngoại ô Thượng Hải. Bánh có nhân làm từ hỗn hợp thịt lợn, cua và trứng cá. Ảnh 1
(2) Đây là một loại vằn thắn của Tứ Xuyên, tiếng Anh là Sichuan Red Oil Wontons hay Red Oil Chao Shou. Ảnh 2
“Đại ca, bọn em nhận nhiệm vụ xong rồi.” Giọng nói to của Vân truyền tới.
Ặc, vằn thắn dầu ớt đỏ đáng yêu của tôi vẫn chưa kịp mua, đáng ghét!
“Để cảm tạ sự giúp đỡ của đại ca, Vân Phi và Lục Tinh mời đại ca một bữa nhé?” Vân thành khẩn hỏi tôi, mà tôi, dĩ nhiên là cầu còn không được rồi. Oh. . . vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi, tôi tới đây.
Dọc theo đường đi. . .
“Đại ca, ăn ở Trung Hoa lâu được không?”
“Đại ca, anh thật sự không thể nói tên của anh sao? Vậy nếu chúng ta lạc đường thì phải làm sao bây giờ?”
“Đại ca, áo choàng này của anh thật sự rất phong cách , em nghĩ dáng người của anh chắc rất đẹp nhỉ? Không thể để em nhìn lướt qua phong thái sao?”
“Đại ca, em có thể hỏi chủng tộc của đại ca rốt cuộc là gì không? Nếu là chiến sĩ mạnh như thế, vậy chắc là tộc người nhỉ? Không phải là người thú chứ? Thoạt nhìn không đủ lớn mạnh, chắc là không phải vậy đâu.”
“Sắp tới Trung Hoa lâu rồi, đại ca đã ăn ở Trung Hoa lâu bao giờ chưa? Nếu chưa, vậy căn cứ của đại ca chắc không phải là Bạch Hổ Thành nhỉ?”
Từ đầu đến cuối, tôi không nói nửa câu.
“Tới Trung Hoa lâu rồi, đại ca.” Tinh cười chỉ một hồng lâu cổ kính. “Rượu và thức ăn của Trung Hoa lâu đều rất ngon. Nhất là rượu, rượu Thanh Túy U Huân nổi danh Bạch Hổ Thành đó! Đại ca không ngại hãy gọi một chút thức ăn để no bụng đã, sau đó gọi một ít đồ nhắm rượu cùng với Thanh Túy U Huân.”
“Đúng đúng đúng, hiếm lắm mới gặp được một đại ca tốt, hôm nay phải nâng một chén với đại ca mới được.” Vân cười to.
“. . . . . .” Uống rượu? Nếu tôi lúc tôi tỉnh lại một lần nữa, phát hiện mình ở Đại Lục Phương Tây thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn thực đơn, tôi không thể chờ đợi được mà gọi vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi, cộng thêm một đống thức ăn mà chỉ nhìn tên đã thấy ngon vô cùng. Cuối cùng không cam lòng buông thực đơn, chờ thức ăn dễ thương của tôi bưng lên bàn.
Vân dặn hầu bàn.”Những món này, mang thêm hai hũ Thanh Túy U Huân.”
Tôi nhìn thức ăn bưng lên từng đĩa một với ánh mắt chờ mong, mặc dù chưa thấy vằn thắn dầu ớt đỏ dễ thương của tôi, nhưng ăn món khác trước cũng được. Tay tôi cầm đũa lên, một miếng thức ăn thơm phưng phức đã được đưa vào trong miệng đầy nước miếng. May là có mũ áo choàng che, nếu không hình tượng cao thủ đại ca của tôi đã bị hủy sạch sành sanh rồi.
Vân cầm lấy chén rượu trước mặt tôi, một hũ Thanh Túy U Huân lớn rót ồng ộc vào chén. “Đại ca, uống một chén đi?”
Tôi chẳng muốn để ý đến cậu ấy, thức ăn ngon của tôi ở đây, bạn thân có là gì? Móng vuốt sói của tôi lại vươn tới món ngân ti quyển(3) một lần nữa. . . . . .
(3) Một món ăn truyền thống của Bắc Kinh, bột nhào được cắt thành những sợi mảnh như mì sau đó cuốn lại thành hình rồi đem hấp. Ảnh 3
“Ma ma, Thịt Bao Bao cũng muốn ăn.” Trên đầu tôi vang tiếng trẻ con non nớt của Bánh Bao Thịt.
Tinh và Vân hoang mang nhìn ngó xung quanh xem âm thanh phát ra từ đâu. Tôi bất động, suýt nữa quên mất sự tồn tại của Bánh Bao Thịt. Xem ra Bánh Bao Thịt ngủ trên đầu tôi, nên mãi mới lên tiếng như vậy! Tôi vồ lấy ngân ti quyển, rồi tóm Bánh Bao Thịt trên đầu đặt lên đùi, sau đó nét ngân ti quyển còn to hơn Bánh Bao Thịt vào mồm nó, cuối cùng nhét Bánh Bao Thịt vào trong túi, như vậy cuối cùng cũng yên bình, tôi thở phào.
Đương nhiên, hết thảy đều tiến hành dưới lớp áo choàng. Áo choàng, mày đúng là công cụ để nuôi trộm pet, giữ gìn hình tượng!
“Quái, vừa nãy hình như nghe thấy tiếng trẻ con mà?” Tinh cau mày.
Nghe vậy, tôi cúi đầu khổ sở ăn.
Tinh và Vân thấy vậy, cũng không làm phiền tôi, cầm đũa lên ăn.
“Đây không phải là Tiểu Tinh sao?” Một giọng nói khá ngứa tai truyền tới. Ai mà vô duyên như thế, làm phiền tôi ăn cơm? Tôi nhíu mày ngẩng đầu nhìn. . . . . .
Trời ạ, thật kinh điển, một công tử bột thật kinh điển, cả người là áo giáp vàng lấp lánh, có chút giống Phạm, nhưng lại không có vẻ cao nhã thần thành của Phạm. Càng khoa trương hơn chính là, trên đầu hắn còn đeo mũ sắt gắn vô số đá quý lấp lánh, thêm vào áo choàng đỏ rực thêu rồng ở mặt ngoài. . . . . . Chỉ có một từ ─ tục! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể tục đến mức trời đất kinh hãi quỷ thần phát khóc. Tôi có mặc vàng thoi lên người cũng không thể tạo được hiệu quả gây cười như vậy. Đáng tiếc người này cũng được coi là thanh tú, nhưng lại ăn mặc như vậy, chỉ cảm thấy tục không đỡ được. Haiz! Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhìn nữa, tôi sợ thị lực và khiếu thẩm mĩ của tôi sẽ hằn lại vết thương không thể xóa nhòa.
Lục Tinh nhăn nhó nhìn công tử bột, Vân cũng có thái độ khác thường, không liến thoắng nữa, mà trưng lên vẻ mặt lạnh lùng, ăn thức ăn, không nói một lời.
“Tiểu Tinh, sao đến Trung Hoa lâu ăn cơm mà không nói một tiếng? Thằng hầu bàn khốn nạn không thu tiền của bà chủ em đây chứ? Nếu vậy, anh phải mắng cho chúng một trận.” Công tử bột nói xong, mọi người phía sau hắn đều cười mờ ám.
Bà chủ? Tinh mở nhà hàng này lúc nào thế? Sao tôi không thấy cô ấy nói? Tôi ngờ vực, gặm chân gà của tôi.
“Hoàng Uy, anh đừng quá đáng như vậy, ai là bà chủ chứ!” Tinh đập bàn đứng lên, vẻ mặt giẫn dữ.
Hoàng Uy? Tên này nghe cũng được, nhưng dính tới con người liền. . . , tiếp tục ăn bánh khoai sọ của tôi.
“Đương nhiên là em rồi, Tiểu Tinh. Trung Hoa lâu này là của anh, em lại là bà xã thân yêu của anh, đương nhiên em là bà chủ của Trung Hoa lâu rồi!” Hoàng Uy háo sắc liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tinh.
Cuối cùng Vân không nhịn được nữa, giọng nói kiềm chế cơn giận của cậu ấy vang lên: “Tinh không phải bà xã của anh, anh đừng nói hươu nói vượn, rõ ràng là tên hóa sắc chết tiệt nhà anh quấn lấy Tinh không buông.”
Nụ cười của Hoàng Uy biến mất, thay vào đó chính là khuôn mặt khinh thường, mặc dù tôi cảm thấy khá giống khuôn mặt ngửi phải cứt chó. “Tên rác rưởi nhà mày còn dám đi cùng với Tinh, tao đã nói với mày rằng tao gặp mày một lần sẽ giết một lần. Mày không hiểu hay thích bị giết hả?”
Eh? Đĩa thức ăn hầu bàn đang bưng lên không phải là vằn thắn dầu ớt đỏ tôi thích nhất sao? Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào vào màu đỏ xinh đẹp mê người của đĩa vằn thắn dầu đỏ ớt thơm phức, vô cùng cảm động. Mà rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Bởi vì bây giờ tôi chỉ dùng ruột để suy nghĩ, không hề hay biết.
“Thì sao chứ? Cho dù anh muốn giết tôi, Tinh vẫn đi cùng tôi, mà không phải là anh!” Vân nở nụ cười không sợ chết.
Hoàng Uy thay đổi sắc mặt, điên tiết gầm lên.”Mẹ mày, đừng ngang bướng như vậy, cứ chờ xem tao đánh mày thành nữa thức ăn này.” Tay phải hắn giành lấy món ăn trên tay hầu bàn, đổ cả đĩa xuống đất, giẫm chân lên.
Tôi trơ mắt nhìn vằn thắn dầu ớt đỏ sắp bưng tới trước mặt tôi, đột nhiên bị một bàn tay giành lấy từ tay hầu bàn, tiếp theo, vằn thắn đỏ xinh đẹp rơi xuống từ giữa không trung, hòa với với những mảnh đĩa vỡ rải rác trên mặt đất. Lúc này, một cái chân chết tiệt khác lại giẫm, còn xoay xoay vài lần, vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi lòi ruột ra khỏi bụng, ngọc nát hương tàn. . . Bởi vì kích thích quá lớn, tôi đứng đần ra, vằn thắn dầu ớt đỏ của tôi. . . không còn nữa?
“Hừ, anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt như vậy, tôi có đại ca rồi.” Vân tràn trề tin tưởng nhìn về phía tôi.
“Đại ca? Ha ha ha, lại là gì nữa?” Hoàng Uy khinh thường nhìn qua, hắn vẫy vẫy tay, năm sáu đứa tiểu đệ phía sau lập tức xắn tay áo. “Thật ra tao có rất nhiều tiểu đệ, xem đại ca của mày có thể chịu được mấy quyền của tiểu đệ tao?”
Sắc mặt của Tinh và Vân vô cùng khó coi, Tinh lạnh lùng lên tiếng.”Hoàng Uy, tôi không cho phép anh động vào họ.”
“Vậy được, em ngoan ngoãn làm bà xã của anh, sau đó. . . he he.” Hoàng Uy nở nụ cười ti tiện.
Đột nhiên, tôi nhảy lên, hai chân nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhảy tới phía Hoàng Uy. Hắc Đao được tôi rút giữa không trung, ánh đao lập tức lóe lên! Tôi chạm đất phía sau Hoàng Uy.
“Vô sỉ!” Tôi lạnh lùng bỏ lại một câu. Phải biết rằng để làm được một đĩa vằn thắn dầu ớt đỏ là một việc không hề dễ dàng, sao có thể lãng phí đồ ăn như vậy? Hơn nữa đồ ăn đó lại là của tôi! Cái loại người này, trời không trừng phạt hắn, thì tôi phải trừng phạt!
Tất cả mọi người đều ngây người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lúc này, cổ họng Hoàng Uy đột nhiên trượt sang bên cạnh. Đầu tiên là một tia máu chậm rãi chảy ra, mọi người đồng thời kinh ngạc trợn mắt, một cột máu phun lên trời, đầu của Hoàng Uy cũng theo dòng máu mà buộc phải rời khỏi người, lăn lốc dưới đất mấy vòng. Cuối cùng, hắn biến thành ánh sáng trắng bay đi, chỉ để lại vết máu đỏ tươi đầy đất.
“Làm sao có thể?” Vân lẩm bẩn. “Rõ ràng Hoàng Uy đội mũ sắt và mặc áo giáp, làm sao đầu và người mỗi thứ một nơi dễ dàng như vậy?”
Tôi hậm hực nhìn tàn thi của vằn thắn dầu ớt đỏ dưới đất, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm giác hy vọng đã lâu lại không đạt được thật sự KHIẾN NGƯỜI KHÓ CHỊU! Tôi nhấc Hắc Đao, hướng về phía năm tiểu đệ của Hoàng Uy, cất giọng lạnh lùng tàn nhẫn hiếm hoi. “Mười giây, biến đi, nếu không thì chết!”
Đám tiểu đệ sửng sốt, ánh mắt nhìn tôi có vẻ không cam lòng nhưng lại không dám tiến lên, không ai dám động đậy.
“Hừ!” Tôi hừ lạnh một tiếng, hai chân lập tức trượt đến trước mặt tiểu đệ gần tôi nhất, dùng kĩ năng nổi tiếng của tôi ─ Cửu Đầu Long Thiểm. Tốc độ nhanh chóng của mười phát liên kích mang theo ngọn lửa, tạo nên những đường lửa đỏ xinhg đẹp giữa không trung. Một đao cuối cùng, tôi chém thẳng xuống, rồi chậm rãi đứng dậy, thu đao, quay người trở lại chỗ ngồi. Mà cùng lúc tôi xoay người, tiểu đệ xui xẻo kia cũng biến thành ánh sáng trắng bay đi.
Từ đầu đến cuối, không ai phản ứng lại. Cho đến lúc tôi trở lại chỗ ngồi, đám tiểu đệ còn lại cuối cùng cũng bắt đầu tháo chạy. Tôi hài lòng tiếp tục cầm đũa, giải quyết thức ăn còn thừa trên bàn.
Trải qua một hồi, hồn của Tinh và Vân mới bay về với thân xác. Hai đứa nơm nớp lo sợ ngồi xuống, không dám động đũa, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi.
“Vân, Tinh, đại ca có việc phải nhờ hai đứa.” Một lúc sau, tôi đặt đũa xuống, cất giọng nghiêm túc.
Vân nuốt nước bọt, Tinh có vẻ hơi hoảng loạn, hai đứa đồng thanh. “Chuyện gì vậy, đại ca?”
“Tôi có thể gọi thêm một đĩa vằn thắn dầu ớt đỏ không?”
/42
|