Sau khi tập hợp ý tưởng của ban nhạc Vô Ngân, cuối cùng rút ra cách có thể tụ tập nhiều người nhất. Đầu tiên, thành viên ban nhạc Vô Ngân chia thành bốn ngả: Tôi, Tà Linh, Gui, Phượng Hoàng và Tình Thiên cộng thêm hai bảo vệ ─ Kenshin và Sunshine, đi từ cổng đông tây nam bắc đến quảng trường trung tâm, sau đó bắt đầu hát.
Nhìn đám người càng lúc càng nhiều phía sau, tôi nghĩ, như vậy chắc cũng kha khá rồi, thêm vào người do mấy ông bà kia dẫn tới nữa, không chừng còn nổ tung quảng trường ý chứ! Vừa nghĩ, tôi vừa tiến vào quảng trường, trùng hợp nhìn thấy Gui cũng bước chân vào quảng trường theo đường khác. Mà hot boy Gui cũng xứng tầm cạnh tranh với vẻ đẹp của tôi, ong bướm theo sau anh ta cũng nhiều tới mức đáng sợ.
Tôi vẫy tay với Gui, anh ta chạy lại phía tôi. “Những người khác còn chưa tới sao?”
Gui mỉm cười nói. “Tôi có thấy Tình Thiên và Phượng Hoàng, hai người mời gọi được kha khá con trai.”
“Oh?” Tôi chống tay, nhảy lên đài phun nước của quảng trường trung tâm, rồi kéo Gui lên. Hai đứa ngồi bên hồ như vậy, vừa để người thưởng thức, vừa thờ ơ nhìn ra xa xem những người khác tới chưa.
“May là mang hai cô nàng tới cùng, nếu không chỉ sợ không dẫn được nửa tên con trai nào tới.” Tôi mỉm cười nói đùa. “Không thể nào để Vô Ngân Thành biến thành Nữ Nhi Thành được.”
“Có Hoàng Tử điện hạ, chỉ sợ thật sự sẽ biến thành Nữ Nhi Thành.” Gui cũng cười trả lời.
“Gì chứ ~ mấy ông không chịu trách nhiệm sao?” Tôi nói móc. “Ông và Tà Linh đều là hot boy hiếm có khó tìm đấy. Đúng rồi, Kenshin và Sunshine đều là mỹ nam mà, còn có Nam Cung Tội cũng rất đẹp trai, Đoạn Kiếm cũng không tồi, mặc dù là hoa đã có chậu. Wa, không ngờ Vô Ngân Thành chúng ta nhiều trai đẹp đến vậy.”
“Ở trước mặt Hoàng Tử, không ai có thể nói bản thân mình đẹp.” Gui nói với giọng điệu thong thả mà mê luyến, tay nhẹ nhàng gạt tóc trắng rơi xuống trước trán tôi, rồi anh ta. . . . . . bị đá khỏi đài phun nước.
Nhưng mọi người đừng hiểu lầm, người không phải do tôi giết, Gui cũng không phải do tôi đá. Nhìn đi, Tà Linh đá Gui xuống đang uy phong đứng bên tôi, còn trừng mắt nhìn Gui nằm trong hồ nữa.
“Anh tới rồi. Woa ~ Tà Linh cũng nổi tiếng thật.” Tôi nhìn quảng trường đông nghịt người, hài lòng gật đầu.
“Phượng Hoàng và Tình Thiên ở phía sau, chắc là sắp tới.” Tà Linh tâm không cam tình không nguyện lôi Gui từ dưới hồ nước lên, trả lời tôi.
“Ừa, em thấy rồi.” Tôi nhỏ mồ hôi lạnh, nhìn hai mỹ nữ chậm rãi đi tới dưới sự mở đường của hộ vệ ─ Sunshine và Kenshin tôi phái tới. Phía sau là đàn dê già thừa hoóc-môn nam dày đặc như kiến. Xem ra thiết kế họa tiết da báo nóng bỏng, váy bó sát siêu ngắn, cộng thêm bốt cao của Tiểu Long Nữ, quả nhiên là ba đại thần khí thiết yếu hấp dẫn đàn ông. Mặc lên người Tình Thiên và Phượng Hoàng, lực sát thương tăng gấp bội, đủ để khiến đàn ông chảy nước miếng tới lúc khô miệng đến chết.
“Xem ra thành viên ban nhạc Vô Ngân đã đến đủ.” Tôi thản nhiên nở nụ cười, nhìn hai mỹ nữ siêu cool. “Khuấy động không khí trước đã, Tình Thiên, Phượng Hoàng chuẩn bị xong chưa?”
Tình Thiên lấy đàn ghi-ta nhẹ nhàng gẩy vài nốt, ra hiệu không vấn đề với tôi. Còn Phượng Hoàng dưới sự hiệp trợ của bốn tên con trai còn lại hạ cũng dựng trống xong. Cô cầm dùi trống thuận tay gõ vài nhịp, cũng gật đầu với tôi.
Tôi đứng trên đài phun nước nhìn đám đông phía dưới, ngạo mạn nói. “Đừng nói gì cả, hát trước đã! Cho họ thấy thực lực của ban nhạc Vô Ngân chúng ta.”
“OK!” Tình Thiên và Phượng Hoàng đồng thanh nói. Nói xong, Phượng Hoàng đánh mạnh một nhịp, khiến đám đông đang ồn ào yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Tình Thiên quét mạnh lên ghi-ta, tôi ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, bắt đầu bài hát lưu diễn đầu tiên của tôi. Theo tiết tấu mãnh liệt, giọng hát điên cuồng cao vang. Tôi nhảy điên cuồng, như thể đang chiến đấu. Tôi phi thân, bay nhảy, tha hồ kéo dãn tay chân, cuồng nhiệt như lửa thiêu đốt bản thân, đốt cháy trái tim tất cả mọi người.
Cuối cùng, tôi hát âm điệu cuối cùng, hoàn hồn trở lại từ vũ đạo mãnh liệt, im lặng đứng tại chỗ. Thiếu màn biểu diễn của chúng tôi, quảng trường vẫn giữ nguyên sự yên tĩnh không một tiếng động, yên ắng tới mức tôi có thể nghe được cả tiếng thở của bản thân. . . . . .
“Ahhhhhhhh ~” Một giọng nữ thét cao vút vang lên, suýt nữa phá hỏng màng nhĩ của tôi.
Sự yên lặng bị phá hủy, tiếng người như thiên thạch đâm xuống trái đất phát nổ, còn dẫn tới phản ứng dây chuyền: “Hát lại đi, hát lại đi!”, “Quá tuyệt vời, hát thêm một bài đi ~” , “Yaaaaahhh ~ Đẹp trai quá a!” , “Mỹ nữ nóng bỏng quá. Fu ck! Ta chảy máu mũi rồi. . . . . .”
Thấy tình hình sắp bắt đầu bạo động, tôi nhướng mày. “Bây giờ làm dịu không khí một chút nhé. Gui, Tà Linh, không vấn đề chứ?”
“Đương nhiên là không, Hoàng Tử điện hạ.” Gui ôm cổ cầm, ung dung nhàn tản ngồi trên đài phun nước.
“Bắt đầu đi.” Tà Linh lấy tiêu ra rồi đứng bất động như vậy. Bóng dáng cao ngất kiêu ngạo hợp với tiêu không gì bằng.
Tiếng tiêu vang lên, khung cảnh ồn ã như vậy nhưng không biết tại sao tiếng người ồn ào lại không át nổi tiếng tiêu nhẹ nhàng ưu sầu kia. Tiếng tiêu xuyên qua đám đông, thấu qua tiếng hỗn tạp, len lỏi đến tai mỗi người. Mau chóng, quảng trường lại yên tĩnh không một tiếng động, trừ tiếng tiêu nhẹ nhàng ưu sầu.
Tiếp theo, là tiếng cổ cầm thâm trầm động lòng người của Gui, rồi tôi nhẹ nhàng lên tiếng, hát ca khúc ưu thương khác hẳn lúc nãy. . . . . .
Chơi xong một khúc, quảng trường lại yên ắng. Tôi nhớ ra mục đích chủ yếu của chúng tôi ─ tuyên truyền Vô Ngân Thành.
“Chào mọi người, chúng tôi là ban nhạc Vô Ngân, đến từ Vô Ngân Thành, từ hôm nay bắt đầu lưu diễn ở ba thành Nhật Nguyệt Tinh. Một tháng sau sẽ tổ chức concert liên tiếp ở Vô Ngân Thành, hy vọng tất cả mọi người một tháng sau có thể tham gia concert của chúng tôi.”
“Bây giờ chúng tôi xin tự giới thiệu, tôi là vocalist, tinh linh đẫm máu Hoàng Tử.” Tôi nở nụ cười xấu xa.
“Guitarist, Tình Thiên.” Tình Thiên dễ thương thè lưỡi hồng nhỏ nhắn.
“Drummer, Dục Băng Phượng Hoàng.” Phượng Hoàng nở nụ cười lười biếng quyến rũ.
“Tôi là Guiliastes, chơi cổ cầm.” Gui mỉm cười hờ hững.
“Tà Linh, nhạc khí là tiêu.” Tà Linh lạnh lùng nói ngắn gọn.
Hiện giờ, nhìn N ánh mắt mê say dưới đài, tôi có cảm giác yên tĩnh trước khi gió mưa ập tới, đành phải mở kênh mật ngữ hỏi mọi người. “Ê, chúng ta có nên nhân lúc trước khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng, lập tức chạy trốn không?”
“Tán thành!” Dưới uy hiếp của sự yên tĩnh khủng bố, ban nhạc Vô Ngân xuất hiện sự đồng lòng hiếm hoi.
“Ahhhhhhhhhhhh ~~” Lại là một tiếng thét chói tai. . . . . .
“Sunshine, mau xuất thảm bay của cậu ra đi ~~” Nhìn đám đông điên cuồng vồ tới, ban nhạc Vô Ngân không hẹn mà cùng kêu gào thảm thiết.
“Mau lên đi!” Sau khi tôi phi thân nhảy lên thảm bay, vươn tay kéo Gui, sau đó bắt đầu thi kéo co với đống con gái tóm chân Gui ở phía dưới. . . . . .
“Hoàng Tử điện hạ cứu tôi a ~” Gui nước mắt lưng tròng cầu xin.
Con gái giành trai đẹp đúng là sức lực đúng là vô biên. . . . . . Nửa người tôi bị kéo xuống khỏi thảm bay, vùng vẫy khổ sở. “Tà Linh, Kenshin, mau tới giúp đi ~~”
“Ặc. . .” Tà Linh lực bất tòng tâm. Khóe mắt tôi liếc qua, chỉ thấy anh ấy có vẻ khổ sở, nửa người trên ở trên thảm bay, hai tay sống chết giữ chặt thảm bay, nửa người dưới bị năm em gái ôm chặt mà không thoát ra nổi.
“Đi chết đi, dê xồm.” Tình Thiên đá bay tên con trai ôm lấy đùi cô không buông, nhưng lập tức lại có một con dê khác xuất hiện, cô ấy bực mình kêu rên.
“Hỏa Tiễn, Hỏa Tiễn, Hỏa. . .” Sunshine bắn hỏa tiễn liên tiếp giúp Tình Thiên đuổi dê xồm khỏi thảm bay.
“Hức ~ thật đáng sợ!” Phượng Hoàng trốn ở sau lưng Kenshin – người duy nhất có thể cứu cô, mà kiếm của Kenshin đã đỏ rực, nhưng những tên con trai không muốn sống vẫn trèo lên từng người một.
“Bánh Bao Thịt, súng bắn thịt băm siêu buồn nôn!” Tôi tóm Bánh Bao Thịt bắn thịt băm nhỏ máu vào dưới chân Gui, mấy em gái bên dưới dính thịt băm đầy người, quyết tâm giành trai đẹp cuối cùng cũng không địch nổi cảm giác buồn nôn, dần dần buông chân Gui. Cuối cùng, tôi tóm Gui lên, phóng lên thảm bay, vội vã đi giúp Tà Linh.
“Thịt băm công kích ~~” Lại ép hàng loạt em gái lùi bước. Giải cứu Tà Linh xong, tôi quay đầu nhìn về phía Tình Thiên và Phượng Hoàng.
“Thiên Đường Liệt Diễm.” Gui chỉ huy Hỏa Hoàng phun lửa vào đống dê xồm, sau đó một đàn dê cháy khét dần dần rơi xuống. . . . . .
“Sunshine, đi mau.” Tôi thét.
“Được.” Sunshine ra lệnh cho thảm bay, chúng tôi cuối cùng cũng có thể cưỡi thảm bay mà đi.
Sắc mặt tôi trắng bệch. “Đây là cuộc sống chúng ta phải trải qua trong một tháng sao?”
“Trời ạ ~~~” Đoàn người kêu lên thảm thiết nhất có thể.
Từ ngày đó, tôi mới biết được, làm ca sĩ là việc gian khổ tới mức nào. . . . . .
“Tổ một báo cáo, cửa lớn đã bị chặn, nhắc lại, cửa lớn đã bị chặn, đừng đi cửa lớn. Tình hình các tổ khác như thế nào?” Tôi PM tổ hai và tổ ba.
Giọng nói của Tà Linh và Gui cũng truyền tới. “Tổ hai báo cáo, cửa sau đã vào tay địch, nhắc lại, cửa sau đã vào tay địch.”
“Tổ ba cũng báo cáo, cửa sổ cũng bị chen mà hỏng rồi ~” Tình Thiên khóc thét.
“Phòng mới thuê lúc sáng lại bị fan đánh chiếm rồi ~” Tôi khóc không ra nước mắt, biết thế thì chẳng thuê cho rồi. Tôi làm gì mà không cầm tiền đi ăn chứ?
“Làm sao bây giờ?” Những người khác hỏi tôi, tôinhíu mày trả lời. “Đành phải đem túi ngủ ra ngoại thành ngủ thôi. . . . . .”
“Tổ bốn báo cáo.” Sunshine nhàn nhã trả lời. “Mọi nơi ở ngoại thành đều có người đang tìm chúng ta.”
“Ngủ trên thảm bay đi, mặc dù hơi chật.” Tôi bất đắc dĩ trả lời.
*********
Đoàn người ở trên thảm bay không lớn. . . . . .
“Em muốn ngủ cạnh Hoàng Tử.” Tình Thiên ôm tôi không buông, cong miệng nói.
Mà Phượng Hoàng đã ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi . . .
“Tôi cũng muốn ôm Hoàng Tử điện hạ!” Gui bị Tà Linh dẫm dưới chân, chỉ có thể tóm bắp chân tôi vùng vẫy.
Cuối cùng, tôi nằm xuống. Tay trái bị Tình Thiên ôm chặt, nửa người phải của tôi bị Phượng Hoàng áp lên, tóm bắp chân phải tôi không buông là Gui, túm lấy cổ áo Gui, hận không thể ném anh ta khỏi thảm bay là Tà Linh. . . . . . Sunshine và Kenshin nằm bên cạnh đống thịt chúng tôi.
“Chật quá!” Kenshin lạnh lùng nói.
“Tất cả mọi người mặc áo choàng chưa?” Tôi khẽ hỏi.
Sáu người mặc áo choàng giống nhau phía sau gật đầu. Tôi thấy vậy, hài lòng nói. “Tốt lắm. Đi thôi. Chúng ta còn phải truyền tống tới Nguyệt Thành!”
“Đi ngay thôi! Tôi không chịu nổi cảm giác bị truy đuổi nwuxa rồi.” Giọng nói gấp rút muốn rời khỏi của Tình Thiên truyền ra từ dưới áo choàng nào đó.
“Nói nhỏ chút, nếu bị người phát hiện ra chúng ta là ban nhạc Vô Ngân, sự tình sẽ rất phiền.” Tà Linh nói với giọng chỉ trích.
“Đi thôi!” Tôi vừa nói, vừa đi về trạm truyền tống cách chỗ tôi không xa.
Càng đi, tôi lại càng cảm thấy không ổn. Mặc dù trạm không thiếu người qua lại, nhưng mà cũng không đến nỗi đông nghìn nghịt như vậy chứ? Chúng tôi đi tới trạm trong tâm trạng thấp thỏm.
“Chờ đã, muốn dùng trạm truyền tống, cởi áo choàng ra cho chúng tôi xem đã.” Một gã đại hán cản đường chúng tôi.
Cởi ra? Vậy tôi còn đi nổi sao? Vừa nghĩ tới việc bị phát hiện là ban nhạc Vô Ngân, tôi có thể sẽ gặp thảm họa, tôi liền trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng. “Sao cơ? Trạm là nhà ngươi mở hả? Muốn dùng còn phải thông qua sự đồng ý của ngươi nữa sao?”
Đại hán gãi đầu, ngại ngùng nói. “Cũng không phải, chỉ là có người thuê tôi chặn người ở đây, cho nên tôi phải xác nhận từng người đi qua không phải là người tôi phải chặn, nếu để đi mất thì hỏng việc.”
“Chặn ai?” Có lẽ tôi biết đáp án là gì rồi.
Đại hán cười ngây ngô. “Chính là ban nhạc Vô Ngân nổi danh gần đây đó.”
Quả nhiên. . . . . .Tôi nghĩ, thuận tiện PM hỏi mọi người phải làm thế nào? Nhưng ai cũng dùng sự im lặng để trả lời tôi.
“Xông lên.” Kenshin hô lên.
“Được.” Tôi vô cùng khí thế gào theo, dù sao cũng không nghĩ được cách nào khác.
Tôi nhào tới, đẩy đại hán ra. Đại hán bất ngờ, bị tôi đẩy đi rất xa. . . . . . Nhưng trước khi hắn bị đẩy bay, còn vươn tay ra tóm lấy áo choàng của tôi. . . . . .
“Ahhhhhhhhhh ~ là Hoàng Tử!” Một tiếng thét chói tai khủng bố vang lên.
Tôi toát mồ hôi. Đi. Đời. Rồi!
“Hức, tôi không muốn ăn thịt nướng nữa. Mười ngày liên tiếp, ngày nào ba bữa cũng là thịt nướng, tôi ăn muốn nôn ra rồi.” Phượng Hoàng cắn một miếng thịt nướng trong tay, cuối cùng không nhịn được khóc lóc.
“Ọe ~”
Tôi thờ ơ nhìn Gui ở bên cạnh nôn vô cùng thê thảm. “Hết cách rồi, tôi cũng muốn ăn thứ khác. Nhưng bây giờ ngay cả Sunshine và Kenshin cũng không thể đi mua thức ăn. Mọi người vừa nhìn thấy chúng ta hoặc là ai đó ngụy trang đều nổi điên mà xông tới.”
Sunshine luôn mỉm cười ưu nhã cũng lộ vẻ mặt sầu khổ hiếm có, buồn rầu nói. “Lần trước đi mua đồ ăn cho mọi người mà suýt nữa không về nổi!”
“Có thịt ăn là được rồi.” Tà Linh lạnh lùng nói.
“Quan trọng là, bánh bao thịt dùng để ăn trong túi em sắp hết rồi, đến lúc đó Bánh Bao Thịt phải ăn gì đây?” Tôi phiền não nhìn Bánh Bao Thịt đang chơi trò “bay bay” với bà xã Hỏa Hoàng.
“Nặn thịt nướng thành viên, coi như Bánh Bao Thịt không có vỏ cho nó ăn?” Không biết là ai đưa ra chủ ý thối nát này. . . . . .
“Mọi người chạy mau.” Tình Thiên vừa gào thét ầm ĩ, vừa chạy như điên khỏi quảng trường vừa biểu diễn xong, phía sau còn kéo theo sợi dây dê xồm dài ngoằng.
“Tình Thiên qua bên này.” Sunshine ngồi trên thảm bay, hô to với Tình Thiên, bay thấp tới chỗ cô, rồi mới vươn tay kéo cô ấy lên thảm bay.
“Phù, cuối cùng cũng cứu được tất cả mọi người rồi nhỉ?” Sunshine lau mồ hôi, cuối cùng yên tâm hỏi.
Nhưng Gui lại vô cùng hoảng sợ la hét. “Hoàng Tử điện hạ của tôi đâu?”
Nơi nào đó, trong một đống người, tôi thê thảm gào rú. “Cứu. Mạng ~ Đừng kéo áo tôi, trả quần cho tôi! Trời ạ, tôi chỉ còn cái này thôi, đừng cởi quần nhỏ của tôi mà ~”
Nhìn đám người càng lúc càng nhiều phía sau, tôi nghĩ, như vậy chắc cũng kha khá rồi, thêm vào người do mấy ông bà kia dẫn tới nữa, không chừng còn nổ tung quảng trường ý chứ! Vừa nghĩ, tôi vừa tiến vào quảng trường, trùng hợp nhìn thấy Gui cũng bước chân vào quảng trường theo đường khác. Mà hot boy Gui cũng xứng tầm cạnh tranh với vẻ đẹp của tôi, ong bướm theo sau anh ta cũng nhiều tới mức đáng sợ.
Tôi vẫy tay với Gui, anh ta chạy lại phía tôi. “Những người khác còn chưa tới sao?”
Gui mỉm cười nói. “Tôi có thấy Tình Thiên và Phượng Hoàng, hai người mời gọi được kha khá con trai.”
“Oh?” Tôi chống tay, nhảy lên đài phun nước của quảng trường trung tâm, rồi kéo Gui lên. Hai đứa ngồi bên hồ như vậy, vừa để người thưởng thức, vừa thờ ơ nhìn ra xa xem những người khác tới chưa.
“May là mang hai cô nàng tới cùng, nếu không chỉ sợ không dẫn được nửa tên con trai nào tới.” Tôi mỉm cười nói đùa. “Không thể nào để Vô Ngân Thành biến thành Nữ Nhi Thành được.”
“Có Hoàng Tử điện hạ, chỉ sợ thật sự sẽ biến thành Nữ Nhi Thành.” Gui cũng cười trả lời.
“Gì chứ ~ mấy ông không chịu trách nhiệm sao?” Tôi nói móc. “Ông và Tà Linh đều là hot boy hiếm có khó tìm đấy. Đúng rồi, Kenshin và Sunshine đều là mỹ nam mà, còn có Nam Cung Tội cũng rất đẹp trai, Đoạn Kiếm cũng không tồi, mặc dù là hoa đã có chậu. Wa, không ngờ Vô Ngân Thành chúng ta nhiều trai đẹp đến vậy.”
“Ở trước mặt Hoàng Tử, không ai có thể nói bản thân mình đẹp.” Gui nói với giọng điệu thong thả mà mê luyến, tay nhẹ nhàng gạt tóc trắng rơi xuống trước trán tôi, rồi anh ta. . . . . . bị đá khỏi đài phun nước.
Nhưng mọi người đừng hiểu lầm, người không phải do tôi giết, Gui cũng không phải do tôi đá. Nhìn đi, Tà Linh đá Gui xuống đang uy phong đứng bên tôi, còn trừng mắt nhìn Gui nằm trong hồ nữa.
“Anh tới rồi. Woa ~ Tà Linh cũng nổi tiếng thật.” Tôi nhìn quảng trường đông nghịt người, hài lòng gật đầu.
“Phượng Hoàng và Tình Thiên ở phía sau, chắc là sắp tới.” Tà Linh tâm không cam tình không nguyện lôi Gui từ dưới hồ nước lên, trả lời tôi.
“Ừa, em thấy rồi.” Tôi nhỏ mồ hôi lạnh, nhìn hai mỹ nữ chậm rãi đi tới dưới sự mở đường của hộ vệ ─ Sunshine và Kenshin tôi phái tới. Phía sau là đàn dê già thừa hoóc-môn nam dày đặc như kiến. Xem ra thiết kế họa tiết da báo nóng bỏng, váy bó sát siêu ngắn, cộng thêm bốt cao của Tiểu Long Nữ, quả nhiên là ba đại thần khí thiết yếu hấp dẫn đàn ông. Mặc lên người Tình Thiên và Phượng Hoàng, lực sát thương tăng gấp bội, đủ để khiến đàn ông chảy nước miếng tới lúc khô miệng đến chết.
“Xem ra thành viên ban nhạc Vô Ngân đã đến đủ.” Tôi thản nhiên nở nụ cười, nhìn hai mỹ nữ siêu cool. “Khuấy động không khí trước đã, Tình Thiên, Phượng Hoàng chuẩn bị xong chưa?”
Tình Thiên lấy đàn ghi-ta nhẹ nhàng gẩy vài nốt, ra hiệu không vấn đề với tôi. Còn Phượng Hoàng dưới sự hiệp trợ của bốn tên con trai còn lại hạ cũng dựng trống xong. Cô cầm dùi trống thuận tay gõ vài nhịp, cũng gật đầu với tôi.
Tôi đứng trên đài phun nước nhìn đám đông phía dưới, ngạo mạn nói. “Đừng nói gì cả, hát trước đã! Cho họ thấy thực lực của ban nhạc Vô Ngân chúng ta.”
“OK!” Tình Thiên và Phượng Hoàng đồng thanh nói. Nói xong, Phượng Hoàng đánh mạnh một nhịp, khiến đám đông đang ồn ào yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Tình Thiên quét mạnh lên ghi-ta, tôi ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, bắt đầu bài hát lưu diễn đầu tiên của tôi. Theo tiết tấu mãnh liệt, giọng hát điên cuồng cao vang. Tôi nhảy điên cuồng, như thể đang chiến đấu. Tôi phi thân, bay nhảy, tha hồ kéo dãn tay chân, cuồng nhiệt như lửa thiêu đốt bản thân, đốt cháy trái tim tất cả mọi người.
Cuối cùng, tôi hát âm điệu cuối cùng, hoàn hồn trở lại từ vũ đạo mãnh liệt, im lặng đứng tại chỗ. Thiếu màn biểu diễn của chúng tôi, quảng trường vẫn giữ nguyên sự yên tĩnh không một tiếng động, yên ắng tới mức tôi có thể nghe được cả tiếng thở của bản thân. . . . . .
“Ahhhhhhhh ~” Một giọng nữ thét cao vút vang lên, suýt nữa phá hỏng màng nhĩ của tôi.
Sự yên lặng bị phá hủy, tiếng người như thiên thạch đâm xuống trái đất phát nổ, còn dẫn tới phản ứng dây chuyền: “Hát lại đi, hát lại đi!”, “Quá tuyệt vời, hát thêm một bài đi ~” , “Yaaaaahhh ~ Đẹp trai quá a!” , “Mỹ nữ nóng bỏng quá. Fu ck! Ta chảy máu mũi rồi. . . . . .”
Thấy tình hình sắp bắt đầu bạo động, tôi nhướng mày. “Bây giờ làm dịu không khí một chút nhé. Gui, Tà Linh, không vấn đề chứ?”
“Đương nhiên là không, Hoàng Tử điện hạ.” Gui ôm cổ cầm, ung dung nhàn tản ngồi trên đài phun nước.
“Bắt đầu đi.” Tà Linh lấy tiêu ra rồi đứng bất động như vậy. Bóng dáng cao ngất kiêu ngạo hợp với tiêu không gì bằng.
Tiếng tiêu vang lên, khung cảnh ồn ã như vậy nhưng không biết tại sao tiếng người ồn ào lại không át nổi tiếng tiêu nhẹ nhàng ưu sầu kia. Tiếng tiêu xuyên qua đám đông, thấu qua tiếng hỗn tạp, len lỏi đến tai mỗi người. Mau chóng, quảng trường lại yên tĩnh không một tiếng động, trừ tiếng tiêu nhẹ nhàng ưu sầu.
Tiếp theo, là tiếng cổ cầm thâm trầm động lòng người của Gui, rồi tôi nhẹ nhàng lên tiếng, hát ca khúc ưu thương khác hẳn lúc nãy. . . . . .
Chơi xong một khúc, quảng trường lại yên ắng. Tôi nhớ ra mục đích chủ yếu của chúng tôi ─ tuyên truyền Vô Ngân Thành.
“Chào mọi người, chúng tôi là ban nhạc Vô Ngân, đến từ Vô Ngân Thành, từ hôm nay bắt đầu lưu diễn ở ba thành Nhật Nguyệt Tinh. Một tháng sau sẽ tổ chức concert liên tiếp ở Vô Ngân Thành, hy vọng tất cả mọi người một tháng sau có thể tham gia concert của chúng tôi.”
“Bây giờ chúng tôi xin tự giới thiệu, tôi là vocalist, tinh linh đẫm máu Hoàng Tử.” Tôi nở nụ cười xấu xa.
“Guitarist, Tình Thiên.” Tình Thiên dễ thương thè lưỡi hồng nhỏ nhắn.
“Drummer, Dục Băng Phượng Hoàng.” Phượng Hoàng nở nụ cười lười biếng quyến rũ.
“Tôi là Guiliastes, chơi cổ cầm.” Gui mỉm cười hờ hững.
“Tà Linh, nhạc khí là tiêu.” Tà Linh lạnh lùng nói ngắn gọn.
Hiện giờ, nhìn N ánh mắt mê say dưới đài, tôi có cảm giác yên tĩnh trước khi gió mưa ập tới, đành phải mở kênh mật ngữ hỏi mọi người. “Ê, chúng ta có nên nhân lúc trước khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng, lập tức chạy trốn không?”
“Tán thành!” Dưới uy hiếp của sự yên tĩnh khủng bố, ban nhạc Vô Ngân xuất hiện sự đồng lòng hiếm hoi.
“Ahhhhhhhhhhhh ~~” Lại là một tiếng thét chói tai. . . . . .
“Sunshine, mau xuất thảm bay của cậu ra đi ~~” Nhìn đám đông điên cuồng vồ tới, ban nhạc Vô Ngân không hẹn mà cùng kêu gào thảm thiết.
“Mau lên đi!” Sau khi tôi phi thân nhảy lên thảm bay, vươn tay kéo Gui, sau đó bắt đầu thi kéo co với đống con gái tóm chân Gui ở phía dưới. . . . . .
“Hoàng Tử điện hạ cứu tôi a ~” Gui nước mắt lưng tròng cầu xin.
Con gái giành trai đẹp đúng là sức lực đúng là vô biên. . . . . . Nửa người tôi bị kéo xuống khỏi thảm bay, vùng vẫy khổ sở. “Tà Linh, Kenshin, mau tới giúp đi ~~”
“Ặc. . .” Tà Linh lực bất tòng tâm. Khóe mắt tôi liếc qua, chỉ thấy anh ấy có vẻ khổ sở, nửa người trên ở trên thảm bay, hai tay sống chết giữ chặt thảm bay, nửa người dưới bị năm em gái ôm chặt mà không thoát ra nổi.
“Đi chết đi, dê xồm.” Tình Thiên đá bay tên con trai ôm lấy đùi cô không buông, nhưng lập tức lại có một con dê khác xuất hiện, cô ấy bực mình kêu rên.
“Hỏa Tiễn, Hỏa Tiễn, Hỏa. . .” Sunshine bắn hỏa tiễn liên tiếp giúp Tình Thiên đuổi dê xồm khỏi thảm bay.
“Hức ~ thật đáng sợ!” Phượng Hoàng trốn ở sau lưng Kenshin – người duy nhất có thể cứu cô, mà kiếm của Kenshin đã đỏ rực, nhưng những tên con trai không muốn sống vẫn trèo lên từng người một.
“Bánh Bao Thịt, súng bắn thịt băm siêu buồn nôn!” Tôi tóm Bánh Bao Thịt bắn thịt băm nhỏ máu vào dưới chân Gui, mấy em gái bên dưới dính thịt băm đầy người, quyết tâm giành trai đẹp cuối cùng cũng không địch nổi cảm giác buồn nôn, dần dần buông chân Gui. Cuối cùng, tôi tóm Gui lên, phóng lên thảm bay, vội vã đi giúp Tà Linh.
“Thịt băm công kích ~~” Lại ép hàng loạt em gái lùi bước. Giải cứu Tà Linh xong, tôi quay đầu nhìn về phía Tình Thiên và Phượng Hoàng.
“Thiên Đường Liệt Diễm.” Gui chỉ huy Hỏa Hoàng phun lửa vào đống dê xồm, sau đó một đàn dê cháy khét dần dần rơi xuống. . . . . .
“Sunshine, đi mau.” Tôi thét.
“Được.” Sunshine ra lệnh cho thảm bay, chúng tôi cuối cùng cũng có thể cưỡi thảm bay mà đi.
Sắc mặt tôi trắng bệch. “Đây là cuộc sống chúng ta phải trải qua trong một tháng sao?”
“Trời ạ ~~~” Đoàn người kêu lên thảm thiết nhất có thể.
Từ ngày đó, tôi mới biết được, làm ca sĩ là việc gian khổ tới mức nào. . . . . .
“Tổ một báo cáo, cửa lớn đã bị chặn, nhắc lại, cửa lớn đã bị chặn, đừng đi cửa lớn. Tình hình các tổ khác như thế nào?” Tôi PM tổ hai và tổ ba.
Giọng nói của Tà Linh và Gui cũng truyền tới. “Tổ hai báo cáo, cửa sau đã vào tay địch, nhắc lại, cửa sau đã vào tay địch.”
“Tổ ba cũng báo cáo, cửa sổ cũng bị chen mà hỏng rồi ~” Tình Thiên khóc thét.
“Phòng mới thuê lúc sáng lại bị fan đánh chiếm rồi ~” Tôi khóc không ra nước mắt, biết thế thì chẳng thuê cho rồi. Tôi làm gì mà không cầm tiền đi ăn chứ?
“Làm sao bây giờ?” Những người khác hỏi tôi, tôinhíu mày trả lời. “Đành phải đem túi ngủ ra ngoại thành ngủ thôi. . . . . .”
“Tổ bốn báo cáo.” Sunshine nhàn nhã trả lời. “Mọi nơi ở ngoại thành đều có người đang tìm chúng ta.”
“Ngủ trên thảm bay đi, mặc dù hơi chật.” Tôi bất đắc dĩ trả lời.
*********
Đoàn người ở trên thảm bay không lớn. . . . . .
“Em muốn ngủ cạnh Hoàng Tử.” Tình Thiên ôm tôi không buông, cong miệng nói.
Mà Phượng Hoàng đã ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi . . .
“Tôi cũng muốn ôm Hoàng Tử điện hạ!” Gui bị Tà Linh dẫm dưới chân, chỉ có thể tóm bắp chân tôi vùng vẫy.
Cuối cùng, tôi nằm xuống. Tay trái bị Tình Thiên ôm chặt, nửa người phải của tôi bị Phượng Hoàng áp lên, tóm bắp chân phải tôi không buông là Gui, túm lấy cổ áo Gui, hận không thể ném anh ta khỏi thảm bay là Tà Linh. . . . . . Sunshine và Kenshin nằm bên cạnh đống thịt chúng tôi.
“Chật quá!” Kenshin lạnh lùng nói.
“Tất cả mọi người mặc áo choàng chưa?” Tôi khẽ hỏi.
Sáu người mặc áo choàng giống nhau phía sau gật đầu. Tôi thấy vậy, hài lòng nói. “Tốt lắm. Đi thôi. Chúng ta còn phải truyền tống tới Nguyệt Thành!”
“Đi ngay thôi! Tôi không chịu nổi cảm giác bị truy đuổi nwuxa rồi.” Giọng nói gấp rút muốn rời khỏi của Tình Thiên truyền ra từ dưới áo choàng nào đó.
“Nói nhỏ chút, nếu bị người phát hiện ra chúng ta là ban nhạc Vô Ngân, sự tình sẽ rất phiền.” Tà Linh nói với giọng chỉ trích.
“Đi thôi!” Tôi vừa nói, vừa đi về trạm truyền tống cách chỗ tôi không xa.
Càng đi, tôi lại càng cảm thấy không ổn. Mặc dù trạm không thiếu người qua lại, nhưng mà cũng không đến nỗi đông nghìn nghịt như vậy chứ? Chúng tôi đi tới trạm trong tâm trạng thấp thỏm.
“Chờ đã, muốn dùng trạm truyền tống, cởi áo choàng ra cho chúng tôi xem đã.” Một gã đại hán cản đường chúng tôi.
Cởi ra? Vậy tôi còn đi nổi sao? Vừa nghĩ tới việc bị phát hiện là ban nhạc Vô Ngân, tôi có thể sẽ gặp thảm họa, tôi liền trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng. “Sao cơ? Trạm là nhà ngươi mở hả? Muốn dùng còn phải thông qua sự đồng ý của ngươi nữa sao?”
Đại hán gãi đầu, ngại ngùng nói. “Cũng không phải, chỉ là có người thuê tôi chặn người ở đây, cho nên tôi phải xác nhận từng người đi qua không phải là người tôi phải chặn, nếu để đi mất thì hỏng việc.”
“Chặn ai?” Có lẽ tôi biết đáp án là gì rồi.
Đại hán cười ngây ngô. “Chính là ban nhạc Vô Ngân nổi danh gần đây đó.”
Quả nhiên. . . . . .Tôi nghĩ, thuận tiện PM hỏi mọi người phải làm thế nào? Nhưng ai cũng dùng sự im lặng để trả lời tôi.
“Xông lên.” Kenshin hô lên.
“Được.” Tôi vô cùng khí thế gào theo, dù sao cũng không nghĩ được cách nào khác.
Tôi nhào tới, đẩy đại hán ra. Đại hán bất ngờ, bị tôi đẩy đi rất xa. . . . . . Nhưng trước khi hắn bị đẩy bay, còn vươn tay ra tóm lấy áo choàng của tôi. . . . . .
“Ahhhhhhhhhh ~ là Hoàng Tử!” Một tiếng thét chói tai khủng bố vang lên.
Tôi toát mồ hôi. Đi. Đời. Rồi!
“Hức, tôi không muốn ăn thịt nướng nữa. Mười ngày liên tiếp, ngày nào ba bữa cũng là thịt nướng, tôi ăn muốn nôn ra rồi.” Phượng Hoàng cắn một miếng thịt nướng trong tay, cuối cùng không nhịn được khóc lóc.
“Ọe ~”
Tôi thờ ơ nhìn Gui ở bên cạnh nôn vô cùng thê thảm. “Hết cách rồi, tôi cũng muốn ăn thứ khác. Nhưng bây giờ ngay cả Sunshine và Kenshin cũng không thể đi mua thức ăn. Mọi người vừa nhìn thấy chúng ta hoặc là ai đó ngụy trang đều nổi điên mà xông tới.”
Sunshine luôn mỉm cười ưu nhã cũng lộ vẻ mặt sầu khổ hiếm có, buồn rầu nói. “Lần trước đi mua đồ ăn cho mọi người mà suýt nữa không về nổi!”
“Có thịt ăn là được rồi.” Tà Linh lạnh lùng nói.
“Quan trọng là, bánh bao thịt dùng để ăn trong túi em sắp hết rồi, đến lúc đó Bánh Bao Thịt phải ăn gì đây?” Tôi phiền não nhìn Bánh Bao Thịt đang chơi trò “bay bay” với bà xã Hỏa Hoàng.
“Nặn thịt nướng thành viên, coi như Bánh Bao Thịt không có vỏ cho nó ăn?” Không biết là ai đưa ra chủ ý thối nát này. . . . . .
“Mọi người chạy mau.” Tình Thiên vừa gào thét ầm ĩ, vừa chạy như điên khỏi quảng trường vừa biểu diễn xong, phía sau còn kéo theo sợi dây dê xồm dài ngoằng.
“Tình Thiên qua bên này.” Sunshine ngồi trên thảm bay, hô to với Tình Thiên, bay thấp tới chỗ cô, rồi mới vươn tay kéo cô ấy lên thảm bay.
“Phù, cuối cùng cũng cứu được tất cả mọi người rồi nhỉ?” Sunshine lau mồ hôi, cuối cùng yên tâm hỏi.
Nhưng Gui lại vô cùng hoảng sợ la hét. “Hoàng Tử điện hạ của tôi đâu?”
Nơi nào đó, trong một đống người, tôi thê thảm gào rú. “Cứu. Mạng ~ Đừng kéo áo tôi, trả quần cho tôi! Trời ạ, tôi chỉ còn cái này thôi, đừng cởi quần nhỏ của tôi mà ~”
/42
|