1/2 Ngự Miêu

Chương 39

/60


Bị đưa đến chỗ gọi là mỏ đá "Viên công túc xá", thủ hạ của An Lạc Hầu tùy tiện đẩy tôi vào, sau khi bỏ lại một câu lỗ mãng, liền rầm một tiếng đóng chặt cửa lại.

Bởi vì đang phải giả trang là người bình thường, tôi lảo đảo một chút mới đứng vững được. Sau khi đứng vững, tôi nhìn trái phải một lượt, tuy có ánh trăng len lỏi qua khe cửa chiếu vào, nhưng cũng chỉ nhìn thấy bốn phía là một màu tối đen, thấy không rõ lắm tình huống cụ thể. Mà trong không khí tràn ngập một mùi khó chịu. Hỗn hợp giữa mùi mồ hôi với mùi kỳ quái khó tả.

Tôi bịt mũi lui từng bước, liền kề sát lưng lên trên cánh cửa.

Sau một lát, khi tôi rốt cuộc cũng đã thích ứng với mùi kỳ quái này, mới cẩn thận đánh giá xung quanh. Ánh mắt cũng đã thích ứng với bóng tối hiện tại, có thể mơ hồ nhìn thấy, phía trước tôi không xa, có la liệt người đang nằm ngủ ở trên mặt đất. Sau khi nghe thấy tiếng động, có vài người xoay đầu lại, cũng chỉ liếc mắt một cái, liền tiếp tục cuộn mình lại ngủ tiếp.

Tôi nhìn mà nhíu chặt mày, một nơi như thế này, nơi như thế này. . . . .

Tên An Lạc Hầu chết tiệt, không hổ là sản phẩm của Bàng Thái sư, cho dù hắn có khuôn mặt dễ nhìn, nhưng cũng là một đứa trẻ hư không được giáo dục tốt!

Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, tôi tìm một góc, dựa vào tường ngồi xuống, còn chưa đến thời gian nửa đêm, may mắn là thân thể của Triển Chiêu có tố chất tốt, cũng không dễ bị tổn thương do giá rét hay đại loại gì đó. Bằng không ở một nơi như thế này, khó có thể sống nổi.

Không có việc gì để làm, tôi chỉ còn cách nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật, đã rơi vào hoàn cảnh như thế này, làm sao mà ngủ được đây, cứ như vậy nửa tỉnh nửa mê chống chọi hết một đêm.

Trước mắt đột nhiên có ánh sáng, tôi mở choàng mắt ra, liền thấy một gian phòng được trang trí hết sức tráng lệ, mà tôi đang ngồi trước cây nến ở bên cạnh bàn, trước mặt, còn có một ly trà vẫn còn có chút âm ấm.

Nơi này hẳn là Nhuyễn Hồng Đường rồi

Nghĩ như vậy, tôi đứng lên đánh giá bốn xung quanh.

Ừm, ừm, tuy rằng nhân phẩm của tên Bàng Dục này không tốt lắm, nhưng đẳng cấp của hắn cũng không tồi, hắn thật sự biết thế nào là hưởng thụ. Chỉ cần nói về gian phòng này thôi. Phú quý xa hoa cũng không có vẻ dung tục, khắp phòng được trang trí bày đặt một cách khéo léo, là đã biết hắn phải mất bao nhiêu tâm tư cho nó, thật sự gian phòng tốt hiếm thấy.

Sau khi ở trong phòng dạo qua một vòng, tôi hung hăng ngáp dài một cái, không biết Triển Chiêu đã rửa mặt chưa, cũng chỉ phải tự mình đi đến chỗ chậu nước được đặt ở góc phòng, sau khi rửa tay qua quýt, ngay cả mặt cũng lười rửa, liền cởi quần áo nằm xuống giường, kéo chăn ngủ. Dù sao cũng không biết Triển Chiêu làm cách nào mà đuổi được Bàng Dục đi, nếu hắn hiện tại không có ở đây, ước chừng cũng là không có khả năng đến nửa đêm chạy vào, như thế nào cũng phải đợi cho ngày mai là cái chắc.

Cho nên, trời đất bao la, đi ngủ là lớn nhất, mất cả một ngày tinh thần khẩn trương, tôi sớm đã mệt chết đi được.

Vừa cảm giác được ngủ đến tận hừng đông mới tỉnh, tôi mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt đang mỉm cười, tôi thiếu chút nữa sợ đến mức kêu ra tiếng.

Nhìn thấy phản ứng khác lạ của tôi, Triển Chiêu vội lấy tay che miệng tôi lại, nhẹ giọng nói "An Chi, là ta."

Nhìn thấy đúng là Triển Chiêu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng ánh mắt ra hiệu, hắn mới bỏ tay đang che miệng tôi xuống, khóe miệng hắn lại lập tức nhếch lên vẽ ra một đường cong hoàn hảo "Tại nơi như thế này, mà muội cũng có thể ngủ được an ổn như thế, thật không biết nên nói muội gan lớn, hay là gì đây?"

Nghe ra giọng điệu trêu trọc của hắn, tôi không chút khách khí lườm hắn một cái, xoay người ngồi dậy "Cái này gọi là do thiếu ngủ."

Thấy tôi ngồi dậy, Triển Chiêu cũng từ bên cạnh giường đứng lên, lắc đầu cười khẽ.

"Huynh lén vào đây, có bị phát hiện hay không?" Được rồi, tôi hỏi một câu thật là thừa.

Quả nhiên, Triển Chiêu khe khẽ thở dài "An Chi, ở trong mắt muội, đại ca là người vô dụng vậy sao?"

"Sao lại như vậy được?" Tôi lập tức chân chó tươi cười nịnh nọt hắn "Muội sở dĩ có thể ngủ an ổn như thế, còn không phải bởi vì tín nhiệm đại ca hay sao."

Triển Chiêu than thở khẽ cười "Muội a!"

Tôi cười ha ha, đi đến chỗ chậu nước ngày hôm qua "Triển đại ca chờ cho một chút, muội trước phải rửa sạch mặt đã, đêm qua quá mệt mỏi, vẫn chưa tẩy lớp hóa trang đi được, muội chưa rửa mặt liền đã đi ngủ, hiện tại nhất định mặt sẽ nổi đầy mụn do dị ứng cho mà xem."

Triển Chiêu liếc mắt nhìn tôi một cái "Vẫn tốt."

"Triển đại ca, huynh thật sự là mở miệng lưu tình nha" tôi thả khăn bông xuống chậu nước "Vẫn để lớp hóa trang mà ngủ qua cả một đêm, gương mặt này còn có thể nhìn được sao?"

Khẳng định, còn khủng bố hơn so với khi tôi chưa hóa trang, bất quá Triển Chiêu thật đúng là trấn định. Có lẽ, trước khi tôi tỉnh dậy, hắn cũng đã kinh ngạc qua? = =+ Hãn, tôi đang suy nghĩ cái gì vậy.

Tuy rằng có chút oán giận, tôi vẫn còn là vừa nghĩ, một bên vắt khăn mặt lau mặt, mới vừa lau hai phát, Triển Chiêu đè thấp âm thanh nói "Có người đến đây, ta đi trước, chính mình phải cận thẩn." Hắn nói xong, chờ đến lúc tôi thả khăn mặt xuống, cũng chỉ nhìn thấy cánh cửa sổ đã mở toang.

Tôi suy nghĩ một chút, xoay người đóng cửa sổ lại, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa "Cô nương, nàng đã dậy chưa?"

Tôi nhíu mi, thanh âm này ——An Lạc Hầu Bàng Dục?

"Đã dậy" tôi suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng đáp lại hắn.

Mà cơ hồ là tôi mới vừa dứt lời, ở bên ngoài cửa, Bàng Dục đã lập tức tiếp lời "Vậy sao không ra mở cửa để cho tiểu sinh tiến vào?"

Tiểu sinh? !

Tôi lập tức rùng mình hai cái, thật là như sấm nổ bên tai, thật là lạnh run cả người, tôi tình nguyện hắn xưng là bản hầu gia còn hơn, người này đúng là dùng phương pháp tán gái đúng theo bài bản cũ rích, tôi cảm thán cho nữ tử thời cổ đại, họ tương đối đơn thuần, ở dưới cường quyền, cho dù là cam tâm tình nguyện hay không cam lòng, số phận họ cũng chẳng khác nhau là mấy. Bất quá, nơi này chính là địa bàn của hắn, nếu tôi không ra mở cửa, chẳng lẽ lại còn đợi hắn gọi người đến phá cửa ra sao.

"Đến đây." Tôi vừa nói, một bên thuận tay đem khăn mặt vắt lên vai, sau đó ra mở cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bàng Dục ở bên ngoài thế nhưng lại xòe quạt giấy ra, sau đó nở một nụ cười ước chừng tự nhận là phong lưu khoáng đạt nhất, ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của tôi. Không nghĩ tới, An Lạc Hầu sau khi đối diện với tầm mắt của tôi, trong nháy mắt quạt giấy ở trong tay cạch một tiếng rơi xuống mặt đất, cả người lập tức ngây ra như phỗng.

Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ sau lưng tôi có cái gì sao?

Tôi nghi hoặc quay đầu lại, trong phòng trống không, cái gì cũng không có. Vì thế tôi khó hiểu quay đầu lại, lộ ra nụ cười tự nhân là thân mật nhất "Hầu gia, ngài làm sao vậy?" hết cách a~, ai kêu hiện tại tôi đang ăn nhờ ở đậu nhà Hầu gia cơ, còn muốn tóm được nhược điểm của Hầu gia nữa nha.

Càng không nghĩ tới chính là, khi nhìn thấy tôi tươi cười, Bàng Dục thế nhưng cả người cứng đờ, sau đó theo phản xạ lui về phía sau ba bước, kêu lên "Yêu quái a ——"

Tôi bị âm thanh bén nhọn của hắn làm cho sợ tới mức giật nảy mình, tôi vội quay đầu lại dùng sức hết nhìn trái lại nhìn phải "Yêu quái, yêu quái ở nơi nào?"

"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ." tay Bàng Dục run rẩy chỉ vào tôi.

Mà đúng lúc này, hộ vệ của Nhuyễn Hồng Đường cũng được tính là phản ứng nhanh, vội chạy tới, cũng không quên giơ vũ khí của mình lên, một bộ dáng thề sống chết bảo vệ Hầu gia "Hầu gia, yêu quái ở nơi nào?"

"Nàng, nàng, nàng. . . . . ." Bàng Dục chỉ vào người tôi.

"Ta? !" Tôi chỉ ngón tay vào mình nói.

Mà ngay sau đó, thị vệ nhìn theo phương hướng ngón tay chỉ của Bàng Dục, lập tức, cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Sau đó, tất cả vũ khí, đều chỉ về phía tôi.

Thấy bọn họ như vậy, tôi giật mình bừng tỉnh, a, đã quên mất, hóa trang của tôi mới tẩy được có một nửa, trên mặt hồng hồng xanh xanh đen đen, quả thật là rất kỳ quái, không bị người kêu là yêu quái mới là lạ.

"Đừng, đừng kích động." Tôi theo phản xạ vội giơ hai tay lên xin hàng "Ta không phải yêu quái, ta mới chỉ rửa dở mặt mà thôi, mấy thứ kỳ quái trên mặt là phấn, son môi, vân vân và vân vân, rửa đi là hết ngay ý mà."

Nghe tôi giải thích như vậy, những người đó lại là sửng sốt. Bàng Dục dẫn đầu kịp có phản ứng "Ngươi, thật sự là cô nương đêm hôm qua sao?"

Hãn, đây là câu hỏi gì a~!

Tôi cố nhịn xúc động ngửa mặt lên hỏi trời cao, gật gật đầu "Chính là ta, ta đang rửa mặt tẩy trang, Hầu gia ngài cho ta năm phút, không đúng, là cho ta thời gian dùng nửa ly trà nhỏ, ngài sẽ không phải gặp gương mặt như thế này nữa."

"Vậy ngươi đi rửa mặt cho ta nhìn xem." Bàng Dục, vẫn là có chút bộ dáng hơi sợ hãi của tiểu sinh.

Tôi 囧.

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể quay lại phòng rửa mặt một lần nữa, lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác rửa mặt ở trước mắt bao nhiêu người là như thế nào.

Chờ cho lớp hóa trang trên mặt đã được rửa sạch, tôi liền cầm chiếc gương đồng hơi mờ mờ lên ngắm nhìn, hẳn là không có vấn đề gì, cơ bản khôi phục lại tướng mạo sẵn có.

Sau khi vừa lòng gật gật đầu, tôi lại chuyển sang nhìn về phía đám người Bàng Dục, nhe răng cười "Buổi sáng tốt lành a, các vị."


/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status