Tay vệ sĩ vừa nắm cổ áo Tiêu Chấn Nam, nghe anh nói như vậy liền ra dấu cho những vệ sĩ khác mau mau kiểm tra trên xe hơi của anh chàng bác sĩ. Bên trong xe chẳng có ai cả, bấy giờ gã vệ sĩ nọ mới cắn răng ra vẻ sốt sắng, nhanh chóng gọi điện cho Dịch tổng, kể lại toàn bộ vụ việc. Bên kia đầu dây, giọng Dịch Quân giận dữ:
- Ngu ngốc! Đám vệ sĩ các người làm ăn như thế à? Lại còn có cả Tiêu Chấn Nam ở đấy nữa hả? Cái tên bác sĩ khốn kiếp ấy, muốn tôi giết hắn sao? Đuổi theo chiếc xe hơi đó, bằng mọi giá phải tìm cho bằng được!
Tay vệ sĩ toan chạy đi thì Tiêu Chấn Nam giữ lại, gấp gáp nói: “Nhắn cho Dịch tổng biển số xe hơi đó! Vừa rồi tôi đã kịp nhìn thấy biển số xe...!”
Ở bệnh viện, Dịch Quân hạ điện thoại xuống, mím môi điên tiết. Hải Vương hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn lớn giọng, Hâm Đình về Đạm gia thì gặp Tiêu Chấn Nam, cả hai lại muốn bỏ trốn, cuối cùng là cô bị kẻ khác bắt đi rồi!
Tự dưng kể đến đấy hắn liền khựng lại chốc lát để suy nghĩ. Một nhà thiết kế nội thất như Hâm Đình sẽ gây thù chuốc oán với ai, thời gian này có kẻ nào muốn nhắm tới cô nhỉ?
Tức thì Dịch Quân bước vội đến bên giường, túm lấy bờ vai Hâm Nhi, gằng giọng:
- Nói! Thực sự kẻ đứng sau lưng cô là ai? Hả? Bảo cô giả mạo Hâm Đình, ở cạnh tôi bày ra bao nhiêu trò, dày công tốn sức tới vậy, kẻ đó là ai? Nói mau!
Bị kích động dữ dội, Hâm Nhi lắc đầu, la hét. Trông tình hình tồi tệ, các y bác sĩ vội vã chạy lại ngăn Dịch tổng ngừng cái việc chất vấn bệnh nhân lại. Dịch Quân, vì lo lắng cho an nguy của Hâm Đình, mà hành động trở nên dữ dội, dù bị ngăn cản cỡ nào cũng không chịu buông Hâm Nhi ra!
Quan sát dáng vẻ cô nàng đang hoang mang sợ hãi, đầu óc hắn trở nên sáng suốt kỳ lạ, từ từ buông cô ta ra và quay lưng đi.
Tuy nhiên những người nọ chưa kịp yên tâm thì nhanh như cắt, vị CEO quyền lực đó rút nhanh khẩu súng ở bên hông Hải Vương ra, cơ thể xoay lại 180 độ rồi đè mạnh Hâm Nhi xuống giường, đồng thời kề họng súng lạnh ngắt lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô ta, nghiến răng đe dọa:
- Bị điên? Mất trí nhớ? Đừng tưởng là qua mặt được Dịch Quân này! Hâm Nhi, cô giỏi giả tạo lắm mà, nghĩ là giở ba cái trò la lối gào thét điên khùng thì sẽ thoát sao? Tôi hỏi lại lần cuối cùng: Là kẻ nào đứng sau lưng sai khiến cô? Có phải hắn đã bắt Hâm Đình không? Nếu còn im lặng thì cô đừng trách tôi độc ác!
- Dịch tổng! Xin hãy bình tĩnh! - Hải Vương và bác sĩ đồng loạt lên tiếng.
Nét mặt Dịch Quân tàn nhẫn đáng sợ, Hâm Nhi run rẩy kịch liệt, chẳng còn gào thét phát điên nữa, đôi mắt trừng trừng đang nhìn lên họng súng nguy hiểm. Ngón trỏ của hắn sắp bóp cò rồi, ngay tức khắc cô ta hét lớn:
- Là... Thịnh Mỹ Kỳ! Thịnh Mỹ Kỳ đã tìm thấy tôi ở Pháp hơn một năm trước! Lúc ấy tôi bị tên bạn trai đốn mạt bỏ rơi, mẹ cũng vừa qua đời, còn bị lừa mất hết tiền bạc, không chốn dung thân! Chính cô ta tìm đến tôi, yêu cầu tôi giả dạng Hâm Đình để ở cạnh Dịch tổng, dụ dỗ quyến rũ sau đó sẽ trả thù anh! Thịnh Mỹ Kỳ điều tra kỹ lưỡng về sự mất tích ba năm trước của Hâm Đình, còn tôi thì tạo ra dấu vết nhận dạng ở trên người chị ấy. Suốt một năm trời, tôi đều phải tập tành cử chỉ, đi đứng sao cho giống với chị Đình... Đừng mà, tha cho tôi đi!
Cuối cùng cũng biết ra danh tính kẻ chủ mưu, Thịnh Mỹ Kỳ sao? Dịch Quân quả thật bất ngờ khi ba năm rồi mới nghe lại cái tên này.
Năm ấy cô ta bị hủy dung, hắn sai Hải Vương đem vứt khỏi Gia Thành, cứ tưởng đâu khó sống, nào ngờ người phụ nữ ghê gớm đó chẳng những sống khỏe mà còn dám lên kế hoạch giở trò sau lưng hắn. Cũng phải, kẻ căm hận Hâm Đình nhất, ngoài Thịnh Mỹ Kỳ ra thì có ai chứ?
- Thịnh Mỹ Kỳ, thật là cô ta ư? - Hải Vương bất ngờ, nhớ lúc xưa đem người đàn bà họ Thịnh tới một bìa rừng hoang vu bỏ lại đấy, máu me đầy mặt và thoi thóp.
- Tha cho cô ta một mạng sống, quả là hậu họa khôn lường!
Dịch Quân vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo, liền bắt máy thì đã nghe:
- Dịch tổng, chúng tôi hoàn toàn mất dấu chiếc xe hơi đó rồi! Nhưng may là Tiêu Chấn Nam còn nhớ biển số xe, để tôi nhắn qua cho ngài!
Dịch Quân đưa điện thoại cho Hải Vương, yêu cầu anh lưu lại biển số xe hơi kia.
- Hôm qua tôi bảo truy tìm ra số điện thoại công cộng mà Thịnh Mỹ Kỳ thường gọi, đã có kết quả chưa vậy?
- Rồi thưa Dịch tổng, đó là dãy xí nghiệp bỏ hoang ở quận Y nơi dân cứ khá thưa thớt, thích hợp cho việc ẩn núp lẩn trốn. Bốt điện thoại công cộng gần nhất, cách nơi đấy tầm hai cây số thôi.
- Được rồi, Hải Vương mau chóng đem biển số xe này đến cục cảnh sát, yêu cầu họ kiểm tra các CCTV an ninh dọc đường từ trung tâm Gia Thành cho đến quận Y, xem thử có phát hiện ra chiếc xe hơi nào mang biển số giống vậy chạy qua không! Khi nào kết quả có rồi thì báo cho tôi ngay!
- Dịch tổng, anh định đi đâu à?
- Tranh thủ thời gian cậu đến cục cảnh sát, tôi sẽ lái xe tới dãy xí nghiệp bỏ hoang ở quận Y, tôi đoán Thịnh Mỹ Kỳ không còn nơi nào ẩn nấp ngoài chỗ đó đâu.
- Anh đi một mình như vậy, nguy hiểm lắm!
- Đối phó với Thịnh Mỹ Kỳ, một mình tôi cũng đủ rồi! Nhanh lên, đừng nói nhiều!
Dịch Quân cùng nhóm Hải Vương mau chóng rời bệnh viện. Trong khi ấy, Hâm Đình vẫn còn bất tỉnh trên chiếc xe hơi. Trên đường đi, đất đá ổ gà lổm chổm khiến xe bị sốc lên vài lần, nhờ vậy mà cô bị đánh thức.
Do ảnh hưởng của thuốc mê, khi vừa tỉnh dậy, đầu óc cô hơi choáng váng và còn mơ màng. Nhưng sực nhớ lại mình đã bị ai đó bắt đi, tức thì cô tỉnh táo hẳn.
Đưa mắt nhìn quanh, Hâm Đình nhận ra mình còn ở trong chiếc xe hơi. Hai tay bị trói, cả người nằm dài trên yên xe sau, cô âm thầm rướn cổ lên để nhìn xem kẻ bắt cóc mình là ai.
Không gian tối tối, các kính xe đã bị chắn hết ánh sáng, khiến cô chẳng tài nào nhìn ra được kẻ đó là nam hay nữ, chỉ thấy lờ mờ cái áo khoác đen cùng mũ trùm hết đầu đối phương đang ngồi đằng sau vô lăng.
Hâm Đình sờ soạng trên yên xe tìm thử có vật gì giúp mình cắt dây trói, cố giữ bình tĩnh để nghĩ xem, tên này bắt cóc mình với mục đích gì? Muốn tống tiền hay là đối thủ cạnh tranh thuê đến, cũng có thể là kẻ thù nào đó mà cô không biết!
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi cô thấy xe hơi dừng lại, sự nhanh nhạy giúp cô đoán ra hẳn là đã đến sào huyệt của kẻ bắt cóc rồi! Tiếp theo, kẻ này liền xuống xe, nghĩ gì đấy cô gái họ Hâm nhanh chóng nhắm mắt, giả vờ như còn đang bất tỉnh.
Rất nhanh, cửa xe sau mở ra, ánh sáng hắt thẳng vào trong xe hơi, kẻ bắt cóc liền vực Hâm Đình dậy, kéo cô ra ngoài. Cảm nhận sức lực cùng vóc dáng của đối phương, cô phát hiện kẻ này là phụ nữ! Thế thì dễ dàng hơn chút rồi... Lợi dụng lúc được cô ta dìu đi, Hâm Đình lập tức dùng hết sức húc cô ta ngã mạnh vào trong cái cây kế bên, sau đó xoay lưng bỏ chạy.
- Ngu ngốc! Đám vệ sĩ các người làm ăn như thế à? Lại còn có cả Tiêu Chấn Nam ở đấy nữa hả? Cái tên bác sĩ khốn kiếp ấy, muốn tôi giết hắn sao? Đuổi theo chiếc xe hơi đó, bằng mọi giá phải tìm cho bằng được!
Tay vệ sĩ toan chạy đi thì Tiêu Chấn Nam giữ lại, gấp gáp nói: “Nhắn cho Dịch tổng biển số xe hơi đó! Vừa rồi tôi đã kịp nhìn thấy biển số xe...!”
Ở bệnh viện, Dịch Quân hạ điện thoại xuống, mím môi điên tiết. Hải Vương hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn lớn giọng, Hâm Đình về Đạm gia thì gặp Tiêu Chấn Nam, cả hai lại muốn bỏ trốn, cuối cùng là cô bị kẻ khác bắt đi rồi!
Tự dưng kể đến đấy hắn liền khựng lại chốc lát để suy nghĩ. Một nhà thiết kế nội thất như Hâm Đình sẽ gây thù chuốc oán với ai, thời gian này có kẻ nào muốn nhắm tới cô nhỉ?
Tức thì Dịch Quân bước vội đến bên giường, túm lấy bờ vai Hâm Nhi, gằng giọng:
- Nói! Thực sự kẻ đứng sau lưng cô là ai? Hả? Bảo cô giả mạo Hâm Đình, ở cạnh tôi bày ra bao nhiêu trò, dày công tốn sức tới vậy, kẻ đó là ai? Nói mau!
Bị kích động dữ dội, Hâm Nhi lắc đầu, la hét. Trông tình hình tồi tệ, các y bác sĩ vội vã chạy lại ngăn Dịch tổng ngừng cái việc chất vấn bệnh nhân lại. Dịch Quân, vì lo lắng cho an nguy của Hâm Đình, mà hành động trở nên dữ dội, dù bị ngăn cản cỡ nào cũng không chịu buông Hâm Nhi ra!
Quan sát dáng vẻ cô nàng đang hoang mang sợ hãi, đầu óc hắn trở nên sáng suốt kỳ lạ, từ từ buông cô ta ra và quay lưng đi.
Tuy nhiên những người nọ chưa kịp yên tâm thì nhanh như cắt, vị CEO quyền lực đó rút nhanh khẩu súng ở bên hông Hải Vương ra, cơ thể xoay lại 180 độ rồi đè mạnh Hâm Nhi xuống giường, đồng thời kề họng súng lạnh ngắt lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô ta, nghiến răng đe dọa:
- Bị điên? Mất trí nhớ? Đừng tưởng là qua mặt được Dịch Quân này! Hâm Nhi, cô giỏi giả tạo lắm mà, nghĩ là giở ba cái trò la lối gào thét điên khùng thì sẽ thoát sao? Tôi hỏi lại lần cuối cùng: Là kẻ nào đứng sau lưng sai khiến cô? Có phải hắn đã bắt Hâm Đình không? Nếu còn im lặng thì cô đừng trách tôi độc ác!
- Dịch tổng! Xin hãy bình tĩnh! - Hải Vương và bác sĩ đồng loạt lên tiếng.
Nét mặt Dịch Quân tàn nhẫn đáng sợ, Hâm Nhi run rẩy kịch liệt, chẳng còn gào thét phát điên nữa, đôi mắt trừng trừng đang nhìn lên họng súng nguy hiểm. Ngón trỏ của hắn sắp bóp cò rồi, ngay tức khắc cô ta hét lớn:
- Là... Thịnh Mỹ Kỳ! Thịnh Mỹ Kỳ đã tìm thấy tôi ở Pháp hơn một năm trước! Lúc ấy tôi bị tên bạn trai đốn mạt bỏ rơi, mẹ cũng vừa qua đời, còn bị lừa mất hết tiền bạc, không chốn dung thân! Chính cô ta tìm đến tôi, yêu cầu tôi giả dạng Hâm Đình để ở cạnh Dịch tổng, dụ dỗ quyến rũ sau đó sẽ trả thù anh! Thịnh Mỹ Kỳ điều tra kỹ lưỡng về sự mất tích ba năm trước của Hâm Đình, còn tôi thì tạo ra dấu vết nhận dạng ở trên người chị ấy. Suốt một năm trời, tôi đều phải tập tành cử chỉ, đi đứng sao cho giống với chị Đình... Đừng mà, tha cho tôi đi!
Cuối cùng cũng biết ra danh tính kẻ chủ mưu, Thịnh Mỹ Kỳ sao? Dịch Quân quả thật bất ngờ khi ba năm rồi mới nghe lại cái tên này.
Năm ấy cô ta bị hủy dung, hắn sai Hải Vương đem vứt khỏi Gia Thành, cứ tưởng đâu khó sống, nào ngờ người phụ nữ ghê gớm đó chẳng những sống khỏe mà còn dám lên kế hoạch giở trò sau lưng hắn. Cũng phải, kẻ căm hận Hâm Đình nhất, ngoài Thịnh Mỹ Kỳ ra thì có ai chứ?
- Thịnh Mỹ Kỳ, thật là cô ta ư? - Hải Vương bất ngờ, nhớ lúc xưa đem người đàn bà họ Thịnh tới một bìa rừng hoang vu bỏ lại đấy, máu me đầy mặt và thoi thóp.
- Tha cho cô ta một mạng sống, quả là hậu họa khôn lường!
Dịch Quân vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo, liền bắt máy thì đã nghe:
- Dịch tổng, chúng tôi hoàn toàn mất dấu chiếc xe hơi đó rồi! Nhưng may là Tiêu Chấn Nam còn nhớ biển số xe, để tôi nhắn qua cho ngài!
Dịch Quân đưa điện thoại cho Hải Vương, yêu cầu anh lưu lại biển số xe hơi kia.
- Hôm qua tôi bảo truy tìm ra số điện thoại công cộng mà Thịnh Mỹ Kỳ thường gọi, đã có kết quả chưa vậy?
- Rồi thưa Dịch tổng, đó là dãy xí nghiệp bỏ hoang ở quận Y nơi dân cứ khá thưa thớt, thích hợp cho việc ẩn núp lẩn trốn. Bốt điện thoại công cộng gần nhất, cách nơi đấy tầm hai cây số thôi.
- Được rồi, Hải Vương mau chóng đem biển số xe này đến cục cảnh sát, yêu cầu họ kiểm tra các CCTV an ninh dọc đường từ trung tâm Gia Thành cho đến quận Y, xem thử có phát hiện ra chiếc xe hơi nào mang biển số giống vậy chạy qua không! Khi nào kết quả có rồi thì báo cho tôi ngay!
- Dịch tổng, anh định đi đâu à?
- Tranh thủ thời gian cậu đến cục cảnh sát, tôi sẽ lái xe tới dãy xí nghiệp bỏ hoang ở quận Y, tôi đoán Thịnh Mỹ Kỳ không còn nơi nào ẩn nấp ngoài chỗ đó đâu.
- Anh đi một mình như vậy, nguy hiểm lắm!
- Đối phó với Thịnh Mỹ Kỳ, một mình tôi cũng đủ rồi! Nhanh lên, đừng nói nhiều!
Dịch Quân cùng nhóm Hải Vương mau chóng rời bệnh viện. Trong khi ấy, Hâm Đình vẫn còn bất tỉnh trên chiếc xe hơi. Trên đường đi, đất đá ổ gà lổm chổm khiến xe bị sốc lên vài lần, nhờ vậy mà cô bị đánh thức.
Do ảnh hưởng của thuốc mê, khi vừa tỉnh dậy, đầu óc cô hơi choáng váng và còn mơ màng. Nhưng sực nhớ lại mình đã bị ai đó bắt đi, tức thì cô tỉnh táo hẳn.
Đưa mắt nhìn quanh, Hâm Đình nhận ra mình còn ở trong chiếc xe hơi. Hai tay bị trói, cả người nằm dài trên yên xe sau, cô âm thầm rướn cổ lên để nhìn xem kẻ bắt cóc mình là ai.
Không gian tối tối, các kính xe đã bị chắn hết ánh sáng, khiến cô chẳng tài nào nhìn ra được kẻ đó là nam hay nữ, chỉ thấy lờ mờ cái áo khoác đen cùng mũ trùm hết đầu đối phương đang ngồi đằng sau vô lăng.
Hâm Đình sờ soạng trên yên xe tìm thử có vật gì giúp mình cắt dây trói, cố giữ bình tĩnh để nghĩ xem, tên này bắt cóc mình với mục đích gì? Muốn tống tiền hay là đối thủ cạnh tranh thuê đến, cũng có thể là kẻ thù nào đó mà cô không biết!
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi cô thấy xe hơi dừng lại, sự nhanh nhạy giúp cô đoán ra hẳn là đã đến sào huyệt của kẻ bắt cóc rồi! Tiếp theo, kẻ này liền xuống xe, nghĩ gì đấy cô gái họ Hâm nhanh chóng nhắm mắt, giả vờ như còn đang bất tỉnh.
Rất nhanh, cửa xe sau mở ra, ánh sáng hắt thẳng vào trong xe hơi, kẻ bắt cóc liền vực Hâm Đình dậy, kéo cô ra ngoài. Cảm nhận sức lực cùng vóc dáng của đối phương, cô phát hiện kẻ này là phụ nữ! Thế thì dễ dàng hơn chút rồi... Lợi dụng lúc được cô ta dìu đi, Hâm Đình lập tức dùng hết sức húc cô ta ngã mạnh vào trong cái cây kế bên, sau đó xoay lưng bỏ chạy.
/114
|