Đại thái thái cười ha ha: “Quả nhiên thông minh, vừa mới gợi ý một chút đã lập tức nghĩ tới bọn trẻ của các ngươi, đúng là khá lắm! cũng không vô ích khi ta đã phải nghĩ cách để đưa các ngươi vào tròng.”
Hai chân Lương Nặc mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống.
Bắc Minh Dục lúc này mới nhận ra sự kết nối của các sự việc.
“Bà cố ý làm vậy?”
“Không sai! Ngươi và Lương Nặc, còn có hai cha con Đặng gia nữa, là ta lừa lên thuyền để giải quyết, con ngươi và Thẩm Tịch Nam gia cho Thẩm Cách giải quyết! Ngươi ngốc nghếch tưởng ta chỉ có một chiêu thôi à? Nhầm! ta ăn muối còn nhiều hơn con đường mà ngươi đã đi, ngươi có phần hơi xem nhẹ ta đấy!”
Dứt lời, bà ta trong tay cầm một chiếc điều khiển từ xa, rẻm cửa sổ lập tức tự động kéo vào.
Tiếp sau đó, chiếc màn hình ti vi tinh thể lỏng treo trên tường bắt đầu xuất hiện những hình ảnh.
ở một khi vực nước biển không nông không sâu, Tiểu Bắc, Khả Khả, còn có cả Kỷ Sênh đang bị buộc vào ba cái cột, Kỷ Sênh thì gần với chỗ nước sâu hơn còn Tiểu Bắc và Khả Khả thì gần bờ hơn một chút.
Do góc độ quay nên bọn họ có thể nhìn thấy rõ nước biển đang ngập tới ngực ba người kia rồi.
Cũng may là mùa hè, bằng không, nhất định sẽ lạnh cóng người lại.
Miệng Kỷ Sênh lúc thì mở ra lúc thì khép lại, giống như đang lớn tiếng mắng chửi.
Cơ thể Lương Nặc cứng đờ ra, ngã vào lòng Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục kịp thời ôm lấy eo cô, rồi anh nhìn thẳng về phía đại thái thái: “Bà muốn thế nào?”
Đại thái thái không hề quan tâm tới anh mà nói với Phúc Bác: “Tôi chăm sóc Thần Thần mấy năm như vậy, nhưng từ trước tới giờ nó luôn coi ta như kẻ thù, từ khi nó về bên cạnh cha mẹ đẻ nó cũng chẳng thèm trở về thăm ta lấy một lần, nếu đã như thế, ta còn giữ nó lại làm gì nữa?”
Phúc Bác thêm vào, nói: “Súng ngắm đã chuẩn bị xong, chỉ đợi đại thái thái hạ lệnh nữa thôi!”
“Đừng!”
Bà có điều kiện gì thì mau đưa ra, không được làm hại bọn họ.....Kỷ Sênh và Khả Khả đều vô tội! bà hãy thả bọn họ ra....
Lý Tranh Diễn cũng vội vàng nói: “Tôi có thể lập tức bây giờ rời khỏi Âu Thành, bà và lão Bắc muốn đấu với nhau thế nào thì đấu tôi không ý kiến gì nữa, hãy trả vợ con lại cho tôi!”
“Ta sẽ tim các người?”
“Tôi.....”
Bùm!
Đột nhiên một tiếng súng như tiếng sấm vang lên, cắt ngang lời Lương Nặc chuẩn bị muốn nói, cô chỉ có thể trợn mắt lên nhìn vào màn hình và kêu lên: “Tiểu Bắc!”
Phát súng đó không hề được bắn vào ai, chỉ là một phát nổ thử thôi, để chứng minh rằng đạn trong súng là có thể giết người, đại thái thái nói thư thả: “Thuộc hạ của ta là một tay súng cừ đấy, ngắm rất chuẩn!”
Viên đạn được bắn vào cột gỗ trên đầu Khả Khả, cột gỗ bung ra, còn có một luồng khói mờ mờ bay lên.
Khả Khả lúc đó sợ hãi toàn thân run lên lấy bẩy, lập tức gào khóc.
Lý Tranh Diễn từ trước tới này đều đặc Khả Khả trong lòng bàn tay mình nâng niu, người người ở Hải Thành đều biết Lý Tranh Diễn coi con gái mình như ngọc quý vậy, không có một ai dám làm hại nó như thế này.
Cô bé khóc nức nở đến nỗi Lương Nặc cũng thấy sợ.
“Bà hãy bảo bọn chúng dừng tay lại!”
Đại thái thái đắc ý nhìn Bắc Minh Dục, thần sắc kiêu ngạo: “Không cho các người nếm mùi vị khổ đau thì các người mãi mãi cứ tưởng rằng mình mới là kẻ thắng!”
“Điều kiện là gì!” ánh mắt Bắc Minh Dục trùng xuống, giọng nói khàn khàn: “Bà đứng trước mặt chúng tôi vòng vo nhiều thế không thể không có điều kiện gì!”
“Phúc Bác!”
“Vâng, đại thái thái!” Phúc Bác hướng về phía người làm huýt sáo một tiếng, lấy tay ra hiệu, người làm đưa lên năm ly rượu vang, màu sắc tinh khiết nhưng dưới đáy cốc dường như đang có bọt nổi lên, Phúc Bác nói: “Năm ly rượu tất cả đều bị hạ độc rồi, các người tự ý chọn.”
“Muốn cứu bọn họ thì tôi phải uống chỗ rượu này?”
Bắc Minh Dục khẽ liếc nhìn Lý Tranh Diễn nhanh một cái, hai người nhìn nhau chỉ một giây rồi lập tức trở về trạng thái bình thường.
Đại thái thái liền vẫy vẫy tay, lại một tiếng súng nữa vang lên, nhìn kĩ vào, trên chiếc cột lại thêm một lỗ viên đạn nữa, miệng Kỷ Sênh vẫn không ngừng mắng chửi, nhưng cơ thể dưới nước cũng không dám động đậy gì.
“Hoặc các người uống, hoặc bọn họ chết, tự chọn đi.”
Phúc Bác lại đẩy những ly rượu lên phía trước một chút.
Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn cầm ly rượu lên, đi về phía Thẩm Tịch Nam và Đặng Tử Manh, đem hai ly rượu đưa cho hai người.
“Vì người thân lý này chúng tôi không thể không uống.”
“Bọn trẻ và người phụ nữ đó đều là của các người, chúng tôi dựa vào cái gì mà phải chết vì bọn họ?” Đặng Tử Manh vênh mặt lên nói, đấy ghế ra khoác lấy tay Thẩm Tịch Nam, muốn lôi anh ta đi: “Đi theo em, mục tiêu của đại thái thái không phải là chúng ta, em không tin chúng ta đi là bà ta sẽ giết chết ba người đó!”
“Đứng lại!”
Đại thái thái ánh mắt lạnh như dao: “Hôm nay các người ai đi, ta sẽ cho sát thủ bắn vào người hai đứa trẻ đó! Ai không uống, ta sẽ bắn vào đầu bọn chúng!”
Đặng Vũ ném cho Đặng Tử Manh một cái nhìn ra hiệu hãy đứng lại, cô ta cũng không thể làm khác.
Lý Tranh Diễn và Bắc Minh Dục đem ly rượu đưa cho bọn họ, sau đó ngấm ngầm hướng ánh mắt về xung quanh khu vụ đại thái thái....
“Chị dâu, tôi chỉ là thừa kế di nguyện do chú ba để lại mà thôi, chị cũng bắt tôi phải chết à?”
“GIết nhầm còn hơn bỏ sót, tránh cảnh đêm dài lắm mộng!”
Đặng Vũ đột nhiên cười lớn: “Chị dâu, Tịch Nam nói cậu ấy hiểu rõ về những thủ đoạn của chị, cuối cùng vẫn sai rồi, ai có thể hiểu chị so với những người già như chúng ta chứ? năm xưa anh cả vừa xảy ra chuyện, chị lập tức cướp đi tất cả mọi thứ, ngay đến cả ba người con trai của anh ấy cũng bị chị khống chế trong tay! Ví dụ như Tịch Nam, Thẩm Cách đánh cậu ấy, mắng cậu ấy, bắt nạt, dạo dẫm cậu ấy, thậm chí tôi còn tận mắt nhìn thấy Thẩm Cách đem một bát nước tiểu đổ vào miệng cậu ấy! Minh DỤc cũng chẳng tốt hơn là bao.....”
Đại thái thái đang định phản bác, đột nhiên Lý Tranh Diễn xông lên, không biết từ khi nào trong tay anh đã cầm sắn một con dao găm.
“Đại thái thái!”
Phúc Bác đứng bên cạnh giật mình sợ hãi kêu lên.
Con dao trong tay Lý Tranh Diễn đã chắc chắn nằm gọn dưới cổ đại thái thái.
Đại thái thái hoàn toàn không ngờ được rằng lúc này Lý Tranh Diễn còn bắt mình làm con tin, bà ta sợ hãi trợn trừng mắt lên: “Ngươi, ngươi làm cái gì thế?”
Bắc Minh Dục cướp lấy chiếc điều khiển từ xa, chỉnh ống kính lại gần.
“Bảo bọn họ dừng tay, bằng không bây giờ tôi sẽ tiễn bà đi đoàn viên cùng với mẹ hai!”
“Không, đừng!” Phúc bác hốt hoảng nói: “Các người thả đại thái thái ra....”
Lý Tranh Diễn lại nói: “Cho thuyền chạy tới khu vực bọn họ bị bắt kia!”
Đại thái thái mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch ra.
Phúc Bác suy nghĩ một lát, sau đó bảo nhân viên lái thuyền đưa thuyền tới khu vực yêu cầu, vừa ra lệnh, chiếc thuyền lập tức nhanh chóng chạy đi, chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, chiếc thuyền đã tiến lại gần bờ, Phúc Bác cho tất cả khách xuống khỏi thuyền, sau đó liền cho chiếc thuyền chạy tới nơi mà Kỷ Sênh và hai đứa trẻ bị bắt cóc.
Lương Nặc đứng trên boong tàu nhìn ra, tìm không thấy chỗ chúng ngắm súng, bọn họ cũng không dám manh động, nếu chỉ một chút sơ suất thì bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm chứ đừng nói là cứu người!
Thẩm Cách ngồi trên bờ uống trà, nét mặc không phải của nam chẳng phải của nữ của anh ta thật ghê sợ.
“Tới rồi?”
Bắc Minh Dục áp tải đại thái thái xuống khỏi tuyền, nhìn Thẩm Cách nói: “Mẹ cả trong tay tôi, chúng ta đổi người.”
“An toàn?”
Thẩm Cách dường như nghe thấy một chuyện hết sức buồn cười, nhếch mép lên: “Ba người này là con ái chủ bài trong tay tao, mày nghĩ tao sẽ vì một bà già sắp chết mà thả bọn họ ra à? Bắc Minh Dục, mày đừng có nằm mơ!”
“Đại thiếu gia! Sao cậu có thể như thế được?” Phúc Bác trợn trừng mắt lên.