Tập hồ sơ bí mật: Nhật ký theo dõi Joshua W. Kenedy
Ngày thứ năm.
Anh ta thức dậy đúng giờ, tự chế biến bữa sáng và ăn một mình. (Trông có vẻ cô đơn nhỉ?) Khoảng tám giờ, quản lý của anh ta sẽ đến. Đó là một gã trung niên vui tính, hói đầu, đậm người và đối xứ với Josh như một đứa trẻ vậy. Ngày hôm nay bọn họ có hẹn gặp nhà tài trợ. Những ông già khô queo quắc, mũi khoằm như một con diều hâu, rình rập chuẩn bị xơi tái bạn. Dĩ nhiên, khi bạn đã bị biến thành xác chết thối. Bởi diều hâu không thích thịt tươi.
Josh có rất nhiều người xoay xung quanh cuộc sống của anh. Bạn bè, đồng nghiệp, những người hỗ trợ trong đội đua, thợ máy trong ga ra ... Dĩ nhiên là ai lại có thể không yêu mến một anh chàng vui vẻ hay cười chứ. Và cả cái chân của anh nữa, nó khiến nhiều người thông cảm. Mặc dù cho ba ngày nay, Josh có hơi bực bội và cáu gắt, nhưng không ai giận hờn gì anh ta cả. Ơn trời, công việc vẫn diễn ra suôn sẽ. Các buổi tập chuẩn bị cho vòng chung kết Nasda vẫn diễn ra thuật lợi. Đúng như Josh nói, anh đang ở trong phong độ đỉnh cao của mình.
Thành tích chạy ba vòng của anh trong ngày hôm nay là ... (xem tư liệu đính kèm)
Trong đội làm việc của Josh chỉ có đúng hai người phụ nữ. Một là trợ lý của huấn luyện viên, cũng là vợ của ông ta. Một người nữa là bà cô đứng tuổi phụ trách vấn đề dinh dưỡng. Không thể nghi ngờ gì khi chẳng có người phụ nữ hấp dẫn nào tiếp cận gần anh. Đám con gái trong đội cổ vũ, fan hâm mộ, người mẫu quảng cáo cho các dòng đua xe ... đều bị cách ly khỏi Josh. (Làm tốt lắm chú quản lý!)
Buổi trưa, Josh ăn cùng đồng nghiệp ngay trên trường đua. Buổi chiều anh được về sớm, và ngay lập tức bị quản lý đưa đến phòng tập thể lực. Đội đua Lighting quả thật rất chăm chút vận động viên của mình. Từ bốn giờ đến bảy giờ chỉ có nhân viên của Lighting mới được ra vào phòng tập mà thôi.
Ghi chú: Một con bé fan hâm mộ bị bảo vệ bắt, khi cố gắng đột nhập vào chỗ Josh tập.
Tất cả cuộc sống trong một ngày của anh đều bị quản lý chắt chẽ. Bên trong trường đua: huấn luyện viên, bên ngoài trường đua: ông quản lý. Có lẽ những dịp anh một mình lái xe ra ngoài thật sự hiếm hoi như sao trong đêm trăng tròn.
Bí mật của những chiếc xe do Josh lái: (Chỉ có thông tin về chiếc Cardavi bị cải tạo, xe đua của Josh là bí mật công ty, không cách gì tiếp cận bản thiết kế được cả) Chân ga được chuyển sang bên trái, số tự động. Còn thắng ư? “Tôi không cần thắng”, Josh đã tuyên bố trên báo chí như thế. Hèn gì lúc chở mình, Josh phải dùng thắng tay.
Buổi tối, Josh trốn trong phòng ăn tối một mình. Theo điều tra, trước đây anh thường hay đi ăn cùng bạn bè hay đến các hộp đêm và quán bar. (Nguyền rủa tên nào rủ Josh đi tới những hộp đêm bậy bạ của đám Sói Hoang)
Không hiểu sao những lúc ở một mình Josh có vẻ hơi ủ ê một chút. (Em cũng nhớ anh, ngôi sao à!)
Chín giờ, hơi đặc biệt một chút, có người đến nhà. Lão già này mặc một bộ com lê đen từ đầu tới chân, tay xách cặp táp như một lão luật sư chuyên lo chuyện di chúc cho người sắp chết. Lão không cần thông qua bảo vệ mà vào thẳng trong phòng khách. Josh phải đi rót trà pha nước mời lão. (Ê! có biết khách sáo chút nào không. Josh đi lại rất bất tiện đó. Chỉ nên uống nước lọc thôi chứ, sao lại đòi uống trà.)
Josh than van kể lể gì đó với lão già. Lão ta lắc đầu. Josh nổi giận.
Ghi chú: Ngày mai nên lắp đặt thêm máy nghe lén ở phòng khách.
^_^
Mandy bấm máy ảnh đã chỉa sẵn sang phòng khách, chụp lại hình lão luật sư gàn khó chịu. Tất cả những người xung quanh anh đều bị cô điều tra qua, chỉ có lão già này là ngoại lệ.
Thật ra sau khi Mandy bỏ đi, mới phát hiện mình đã đánh mất thẻ nhớ. Cô luôn giấu trong áo ngực. Lúc Josh cởi áo cô ra, chắc hẳn đã đánh rơi trên giường anh. Sau hai ngày theo dõi để nắm bắt thói quen của Josh. Ngày thứ ba, lợi dụng lúc Josh vắng nhà, Mandy đã trở vào để lục lọi tìm chiếc thẻ nhớ. Thế nhưng vẫn vô phương, không thể tìm ra được. Nhưng ngoài căn nhà này ra, cô chắc chắc mình không thể đánh rơi nó ở chỗ nào được.
Cấp trên đang nổi khùng với cô vì vụ này. Mandy đành phải nghỉ phép một tuần để lo cho xong vụ việc. Đây là lỗi cá nhân, nên Mandy hoàn toàn không nhận được sự hỗ trợ của tổ chức. Cô thuê lấy một căn phòng ở toà cao ốc đối diện khách sạn Vinh Quang. Hằng ngày chỉa máy quay lén, ống nhòm qua nhà Josh. Theo dõi bất kỳ động tĩnh nào trong căn nhà này, tất cả các hoạt động của Josh đều bị Mandy giám sát. Anh đi đâu , làm gì, khi nào, gặp gỡ những ai, mặt quần áo màu gì, ăn thức ăn loại nào ... đều bị Mandy ghi lại. Cô chắc chắc rằng không một ai trên đời này hiểu rõ Josh hơn cô. (Ngay cả chính bản thân Josh).
Cô là một kẻ rình rập tài ba. (Ặc, cái này dễ chuyển sang dạng biến thái lắm!) Là người theo dõi lỳ lợm nhất tổ chức.
Mandy nhìn màn hình quan sát. Hai người trong phòng khách bàn bạc với nhau một số thứ. Josh lại van nài, và lão khọm già chỉ lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng Josh thở dài bất lực. Lão luật sư bỏ đi.
Khi Josh ngồi sâu trong ghế suy tư, cô cũng im lặng nhìn anh. Josh đứng dậy, Mandy biết ngay anh đang chuẩn bị đi đâu. Mandy vào phòng tắm, lấy kem ra đánh răng. Màn hình trên vách tường cũng chiếu cảnh Josh đang đánh răng ở nhà mình. Josh đi ra khỏi nhà tắm. Mandy trở về phòng ngủ, thay đồ ra. Chiếc ti vi đối diện giường ngủ cũng đang chiếu cảnh Josh trèo lên giường. Anh giơ tay tắt đèn, cô cũng tắt đèn. Suốt năm ngày qua bọn họ đã cùng ăn cùng ngủ như vậy. Tuy Josh không hề hay biết gì, nhưng Mandy lại cảm thấy như bọn họ đang thật sự sống gần nhau.
- Chúc ngủ ngon! – Mandy lầm bầm trước khi chìm vào giấc ngủ.
^_^
Sáng hôm nay chuông đồng hồ báo thức của Mandy kêu cùng lúc với đồng hồ báo thức của Josh. Việc đầu tiên Mandy làm là nhìn vào màn hình ti vi. Josh cũng vừa mới mở mắt ra.
- Chào buổi sáng! – Mandy reo vui.
Hai người rời giường cùng một lúc để vệ sinh cá nhân. Khi Josh ngồi làm món mì ý thì Mandy nấu nước sôi. Khi anh ăn spaghetti thì cô cũng đang húp món mì gói của mình. Khi anh mở ti vi xem tin tức thì cô đang xem anh qua ống nhòm. Ống kính zoom cận cảnh vào khuôn mặt của Josh. Mandy phát hiện ra hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc trang nhã. Vấn đề là anh bỏ qua nút cài đầu tiên, vòm ngực nở nang săn chắc của Josh lộ ra bên dưới áo. Thêm một sợi dây chuyền bạc càng tôn lên nét hấp dẫn của cơ thể Josh.
Xém tý xíu nữa Mandy cắn ngay vào lưỡi mình. Mặt dây chuyền là một chiếc vỏ nhựa trong suốt, bên trong là chiếc thẻ nhớ nhỏ như đầu ngón tay út. Chiếc thẻ nhớ mà Mandy bao nhiêu ngày đang tìm kiếm, thì ra đang ở trên người Josh. Mấy ngày nay Josh chỉ toàn mặc áo thun nên Mandy không hề phát hiện ra. Đúng là đi mòn cả dép tìm không thấy, thì ra trước giờ vốn treo ngày trước mặt mình.
Tám giờ, quản lý của Josh đến đón anh. Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày thi đấu chính vòng chung kết cuộc đua Nasda. Đây là giải đấu danh giá nhất của dòng công thức một tại Việt Quốc. Một ngày quan trọng đối với Josh.
Đã phát hiện ra tung tích chiếc thẻ nhớ, Mandy liền lập ra kế hoạch thu hồi nó. Thứ được đeo trên cổ Josh, nếu không tiếp cận anh thì có thể lấy được bằng cách nào đây?
^_^
Phía nam thành phố Gangland là một khu liên hợp thể thao khổng lồ, đã được xây dựng từ bốn năm trước để đăng cai đại hội thể thao thế giới. Bên cạnh khu liên hợp thể thao này là một đường đua công thức một vừa mới khánh thành để đăng cai giải đua xe công thức một Nasda năm nay.
Ngay từ sáng sớm, khán giả đã nóng lòng ngồi chật trên khán đài, trông ngóng giải đua xe khai mạt. Nasda đã gần như trở thành giải đua xe hàng đầu châu lục. Tất cả những đội tham gia vòng chung kết này đều sở hữu những tay đua mạnh nhất trên thế giới. Những màn hình ti vi hiển thị mọi góc độ của sân, để cho khán giả ngồi từ bất cứ chỗ nào đều có thể theo dõi được cuộc đua. Sau đó là hàng loạt quảng cáo về đường đua mới khánh thành này, lịch sử giải đấu, các đội tham dự và danh sách các tay đua trong năm nay. Hình ảnh của Josh được đưa lên cuối cùng, tay đua trẻ của đội Lighting nhưng lại sở hữu bản thành tích ấn tượng. Anh là hạt giống số một của giải đầu năm. Màn hình chiếu một tia sét lướt ngang qua bầu trời, sau đó là tiếng nổ bùm vang dội, hình ảnh cười nửa miệng của Josh được chiếu khắp các bảng quảng cáo, cùng với câu slogan: “Người đàn ông một chân nhanh nhất hành tinh.”
Mandy nhíu mày với kiểu quảng cáo hầm hố của các nhà tài trợ thể thao. Có lẽ đây là một thế giới mà cô chưa từng quan tâm đến. Nhưng bây giờ, vì Josh, cô lần đầu tiên tham dự một hoạt động thể thao ngoài trời như thế này. Mandy đã đánh cướp được một chiếc vé ở hàng đầu, ngay chỗ vạch xuất phát. Cô ăn mặc hoá trang theo kiểu quý cô Anderson đi xem đua ngựa. Áo đầm trắng, tóc giả màu nâu kiểu ngang tai. Mũ rộng vành và mắt kiếng màu to, gần che hết khuôn mặt. Chắc chắc là dù cô có đi ngang qua trước mặt Josh thì anh ta cũng sẽ không nhận ra được.
Kế hoạch thật đơn giản. Trà trộn trong đám đông, tiếp cận và giật sợi dây chuyền, lại trà trộn trong đám đông và lỉnh đi êm thắm. Vậy là cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Khán giả hét lên muốn điếc óc khi những chiếc xe đua xuất hiện. Loại xe công thức một này có động cơ rất mạnh mẽ, gần như không thể chạy ở tốc độ thấp được, vì vậy toàn bộ đều được nhân viên của hãng xe đẩy ra. Các tay đua xuất hiện trong sự hò reo cổ vũ của khán giả. Chiếc xe màu xanh dương và đen của Josh cũng được đẩy ra vị trí của mình.
Ống kính máy quay zoom cận cạnh, Josh đã an vị hoàn toàn đằng sau tay lái. Anh mặc bộ đồ bảo hộ dành cho các tay đua. Đầu đội nón bảo hiểm với phần kính che hết mặt. Mandy chẳng thể nhận ra đó là người nào. Bởi bất cứ ai tròng bộ đồ này vào và đội nón bảo hộ thì cũng trông giống hệt nhau mà thôi. Josh vẫy tay chào với camera, Mandy nghe được đám con gái phía sau mình ba dãy ghế rú lên như lũ tâm thần.
Tuy cô ngồi ở chỗ vạch xuất phát nhưng những chiếc xe đua không hề đậu ở đó. Toàn bộ đều đậu lùi xa phía sau để giữ khoản cách an toàn giữa những chiếc xe. Đoàn xe nổ máy. Tiếng động cơ rồ lên, khiến khán giả bắt đầu phấn khích. Toàn bộ màn hình đều bắt đầu đếm ngược về không, trong khi một cô nàng mát mẻ cầm lá cờ xanh lá bước ra vạch xuất phát. (Trong thực tế, khi xuất phát không có vẫy cờ)
Khi số không hiện lên trên màn hình, cô nàng cầm cờ vui vẻ múa nó trong tay và những chiếc xe lao vụt đi như tên lửa bắn. Lần đầu tiên Mandy ngồi ở cự ly gần như thế này, và cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đáng sợ của tốc độ. Tiếng động cơ, cộng với sức gió khi những chiếc xe vụt qua khiến ngực cô bị ép mạnh. Thế nhưng cô gái đứng cạnh vạch xuất phát kia vẫn thoải mái mỉm cười khi những chiếc xe lao vùn vụt qua mình. Chắc hẳn cô ta không phải được chọn vì thân hình bốc lửa, mà chính vì độ gan lỳ của mình.
Những chiếc xe lao qua quá nhanh nên Mandy không thể nhận ra đâu là xe của Josh. Chỉ đến khi chiếc cuối cùng lao qua vạch xuất phát thì cô gái mới xếp cờ đi vào trong. Mọi người bắt đầu ngửa cổ theo dõi diễn tiến cuộc đua trên màn hình lớn. Như vậy thì tại sao lại phải khổ công tới sân vận động phơi nắng, trong khi phần lớn thời gian phải quan sát qua màn hình? Có khác gì xem tường thuật trực tiếp ở nhà đâu. Nhưng bây giờ thì Mandy đã hiểu, họ đến trường đua chỉ để tận hưởng cảm giác mỗi khi có một chiếc xe lao vụt qua mình như thế này.
Mọi người bắt đầu ồ lên khi đoàn đua đi vào khúc cua đầu tiên. Trong những cuộc đua công thức một, tiêu chuẩn máy của các đội đều hoàn toàn ngang nhau. Tốc độ tối đa trong phòng thí nghiệm là 500km/h, nhưng tốc độ thực tế trên đường đua chỉ độ khoảng 250k/m. Bởi vì xe phải liên tục vào cua. Với những cuộc đua vòng tròn như Nasda thì sức mạnh động cơ không phải là yếu tố quyết định. Mà chính là tốc độ phản xạ của tay đua và khả năng kỹ thuật của họ mỗi khi vào cua. Bởi chính những khúc ngoặc này mới có sự thay đổi vị trí đáng kể.
Những chiếc xe chạy trên những lộ tuyến tương tự nhau, và mấy vòng đầu gần như không tạo được sự khác biệt. Sau vài lần Mandy bị những chiếc xe tốc độ cao vụt qua mặt, cô đã thôi không còn bị cảm giác ép tim như ban đầu. Mandy tập trung tìm kiếm chiếc Tia Chớp Xanh của Josh. Đây rồi, nó hiện nay đang nằm ở vị trí thứ chín.
Lần này tổng cộng các chiếc xe đua tham gia phải chạy hết 120 vòng, chiều dài mỗi vòng trên 6,4 km. Đây là giải đua có cự ly và thời gian thi đấu dài nhất trong hệ thống giải công thức một. Tốc độ tối đa trên đường đua đã từng được ghi nhận là 320km/h. Kỷ lục hoàn thành mỗi vòng là một phút ba mươi lăm giây. Tức cuộc thi có thể kéo dài trên ba giờ đồng hồ. Ba giờ đồng hồ liên tục phải chịu áp lực của tốc độ trên 200km/h. Không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi. Bây giờ Mandy đã hiểu được, giới thể thao tốc độ cao khắt nghiệt cỡ nào.
Khi xe của Johua vào đường pit, anh vẫn chưa bức ra khỏi được vị trí thứ bảy. Lúc này phía trong đường tiếp liệu cũng diễn ra một cuộc thi đấu khác. Cuộc thi đấu giữa các đội hỗ trợ. Thay bốn bánh xe, châm xăng, và kiểm tra các máy móc. Thời gian tối đa không được vượt qua ba mươi giây. Bởi vì thành tích của đội xe cũng bao gồm luôn thời gian tiếp liệu này. Tiếp liệu càng nhanh, thời gian đua sẽ càng rút ngắn.
Mandy nhìn thấy Tia Chớp Xanh ra khỏi đường pit. Cô căng mắt ra chờ nó sẽ chạy qua mình. Tiếng động cơ ồn ả từ phía xa, Mandy đã nhìn thấy nó rồi từ đầu kia lao tới. Vù một cái, chiếc xe vượt qua mặt cô, Mandy vẫn chẳng thể nào nhìn rõ được hình dáng của nó chứ nói chi đến người ngồi bên trong.
Màn hình thi đấu chuyển hình ảnh từng vận động viên ở phía trong khoang lái. Tất cả bọn họ đều đeo nón bảo hộ và kiếng chắn nên chẳng thể nhận ra ai với ai. Chỉ biết rằng tình hình rất căng thẳng. Động tác trong xe của họ nhanh cực kỳ khi vào cua. Những người làm chủ được tốc độ trên 280km/h đều phải có phản xạ nhanh gấp ba lần người bình thường. Đối với những môn thể thao khác, kỹ thuật có thể được trui rèn qua tập luyện. Đối với môn đua xe công thức một, phản xạ của các tay đua gần như là thứ bẩm sinh mà có. Đó chính là lý do tại sao Josh vẫn có thể tồn tại ở thế giới này. Mặc dù anh còn chẳng thể đi vững trên mặt đất, nhưng trong giới đua xe thì anh gần như là bậc kỳ tài. Chỉ với một chút cải tạo chiếc xe đua cho phù hợp, Josh trở thành con quái vật trên đường đua.
Qua vòng đua thứ 50, Tia Chớp Xanh của Josh đã vượt lên vị trí thứ ba. Bình luận viên liên tục nói trên loa. Mandy chắc chắn bọn họ cần đến một ban khoảng năm người thay nhau nói thì mới có thể bình luận trực tiếp hết toàn bộ cuộc đua. Trên 80 vòng, đẳng cấp khác biệt giữa các tốp bắt đầu xuất hiện. Tốp dẫn đầu đã dẫn trước người cuối cùng trong đoàn khoảng 1 vòng đua. Josh vẫn chưa vượt qua được đối thủ truyền kiếp của mình là đội màu vàng, do công ty khoáng sản và quặng Việt Quốc tài trợ.
Trong lần đi vào đường pit kế tiếp, Josh bị mất hết 45 giây. Lý do là có một thợ máy chưa kịp xiết hết bu lông vào. Josh phải ngừng lại để chờ đồng đội mang máy siết ốc cầm tay leo ra ngoài vặn bu lông lại. Anh bị tuột xuống vị trí thứ tư. Vòng đua thứ 100, các người bán hàng rong bắt đầu đi bán bánh mì trên khán đài. Một số khán giả kỳ cựu đã chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mình. Một số khác do lơ tơ mơ hay đãng trí, không có đem đồ ăn theo thì chịu khó ăn đỡ loại bánh mình bị phơi nắng khô như ngói này.
Sau vòng 105, Josh vẫn chưa vượt qua vị trí ám ảnh thứ hai của mình. Mandy vừa mới trở lại chỗ ngồi sau khi đi vệ sinh. Trước khi cô kịp an toạ xuống thì hai chiếc xe đua vù qua. Luồng gió mạnh cuốn chiếc nón rộng vành của Mandy bay lên, rớt xuống đường đua. Camera nhanh chóng zoom vào vật thể lạ xuất hiện trên đường, và sau đó là hình ảnh Mandy đứng bối rối hiện khắp toàn bộ màn hình thi đấu.
Cô ngồi xuống, nén mình thật chặt để tránh khỏi ánh nhìn soi mói của những người bên cạnh. May mà lúc đi cô đã hoá trang cẩn thận, với mái tóc giả ngắn và cặp kính mát to cộ này chắc chắn sẽ không ai nhận ra Mandy là ai. Kỹ thuật viên trên đường đua nhanh chóng nhặt chiếc nón ra khỏi khu vực thi đấu. Và có một tin tức khác khiến mọi người đổ dồn sự chú hơn là vào chuyện cái nón của một khán giả.
Trong một khúc cua gấp, Josh quyết định vượt qua mặt. Anh chen vào phía bên trong đường, với góc cong nhỏ hơn và tốc độ cao hơn. Hai chiếc xe so kè nhau bị lực quán tính đánh dạt ra phía đường biên. Đối thủ của Josh tung đòn phủ đầu trước, hắn cúp đầu vào phía trong, ngăn cho chiếc xe xanh vượt lên trên. Chiếc xe xanh hơi khựng lại một tí, và sau đó vượt mặt phía bên ngoài. Toàn thể khán giả ồ lên vì chứng kiến vụ qua mặt nguy hiểm kịch tính. Phải biết rằng hành động này khá liều lĩnh, vì bên mép ngoài đường đua là cỏ xanh, hoàn toàn không thích hợp cho một chiếc xe tinh tế của giải công thức một được.
Cảnh chiếu chậm pha qua mặt đó được cách chuyên gia phân tích kỹ lưỡng. Bãi cỏ bị xới tung lên và một vệt bùn dài trên đường chạy của chiếc xe của Josh. Quả thật các bánh xe đã bị bẩn sẽ không còn được bảo đảm an toàn nữa. Chỉ một chút xíu bùn cũng sẽ khiến bánh xe bị trượt. Với tốc độ trên 250km/h, việc xe bị lật là hoàn toàn có thể xảy ra. Đúng như phân tích của các chuyên gia, huấn luyện viên đội Lighting quyết định cho xe vào đường pit sớm hai vòng.
Các camera quay vào tay đua vừa trình diễn một màn vượt mặt ngoạn mục như ảo thuật. Phát hiện ra hình ảnh của mình, Josh vẫy vẫy tay chào.
“Dường như tay đua Kenedy đang vô cùng hưng phấn. Thời tiết trên sân đang là 40 mươi độ C và giải đua chỉ còn 12 vòng cuối. Trong giai đoạn này, lẽ ra các tay đua sẽ vô cùng mệt mỏi. Điều gì đang tạo cảm hứng cho anh chàng Kenedy đây?” Giọng bình luận viên vẫn oang oang khi chiếc Tia Chớp Xanh phóng ra đường đua. Josh vẫn tiếp tục giữ vị trí thứ tư. Và sau hai vòng đua tiếp, khi chiếc Nhà Vua màu vàng phải vào đường pit lần cuối thì Josh gần như trở thành không đối thủ.
Năm vòng cuối là màn độc diễn của Tia Chớp Xanh, khi anh liên tục đẩy chiếc xe đi tới cực hạn của tốc độ. Đồng hồ đo tốc độ liên tục hiển thị những cuộc bức phá của Josh. Có khi người ta reo hò khi anh vượt qua được vận tốc 300km/h rồi sau đó phải tuột xuống khi vào khúc cua.
“Quả thật tôi đang rất hưng phấn thưa quý vị. Tay đua J. Kenedy chuẩn bị vào đoạn đường thẳng. Lúc nãy anh ta đã vượt qua mức 300km/h và lần này anh ta sẽ lại cống hiến điều gì đây. Phá vỡ kỷ lục 320km/h chăng?”
Khán giả hầu như nhín thở khi đồng hồ đo tốc độ nhảy tưng tưng báo hiệu Josh đã vào vận tốc 312km/h. 313, 314 lại lui lại 313. Sau đó tốc độ nhảy như điên 318, 319 320.
“Phá vỡ rồi, kỷ lục đã bị phá vỡ rồi!” Bình luận viên gào rú trong micro. “Ôi không, anh ta vẫn còn đang tăng tốc. Sắp vào khúc cua rồi. Kennedy, anh bị điên sao? Lạy chúa tôi, 326, 327, 328...”
Khán giả đứng dậy hết, toàn bộ bắt đầu đếm theo tiếng của bình luận viên. Chiếc xe như nhoè đi trong mắt họ. Josh vào cua một cách nguy hiểm khi cả hai bánh đều trượt ra ngoài. Chiếc xe bị văng ra và vệt bánh xe lảo đảo như một con rắn say rượu. Tia Chớp Xanh gần như bị tắt máy giữa đường. Nhưng thế rồi, sau hai giây im lặng chiếc xe lại phóng đi. Mọi người nhìn vào bảng đo vận tốc. Số 333 được ghi nhận liên tục chớp nháy với những ánh hào quang xung quanh. Toàn bộ trường đua bùng nổ tiếng reo hò, bọn họ vừa mới chứng kiến một kỷ lục thế giới mới ra đời. Chiếc xe xanh cán đích trong nhiềm tự hào khôn tả. Mọi người hào hứng hét to tên anh, Mandy cũng như muốn nhảy cẩn lên. Cô ôm chầm lấy vị khán giả ngồi bên cạnh mình, cả hai hân hoan ôm lấy nhau như thời khắc giao thừa, bây giờ không biết đó là bất cứ ai, cô cũng có thể hôn chúc mừng vì chiến thắng của Josh.
“Ơ kìa, anh ta chạy đi đâu vậy? Phần đua của anh ta đã kết thúc rồi mà!” Bình luận viên ngẩn ngơ nói trong micro, trong khi trên màn hình quay cảnh đồng đội của anh chạy ra chúc mừng thì bị Josh bỏ mặc. Anh ta lách qua khỏi họ và tiếp tục một chạy một vòng nữa. Một phút hai mươi giây sau, chiếc xe lại lao về vạch đích (Một kỷ lục mới nữa lại ra đời)
Lần này Josh thắng xe rít bánh, ngừng ngay trước vạch đích. Vận động viên này tuyên bố không bao giờ dùng tới cái thắng, có lẽ vì anh ta không biết dùng nó chăng. Với kiểu thắng phá hoại này thì bốn bánh xe có lẽ bị mòn vẹt đi chỉ còn một nửa. Josh tháo nón bảo hiểm ra và ném văng vào tường rào của khu khán đài.
- Jasmine, buông hắn ta ra!
Mandy ngẩn ngơ, giật mình vì hiện nay bản thân cô vẫn còn đang trong vòng tay của người khán giả bên cạnh. Không phải vậy chứ? Anh ta đang tham dự cuộc cuộc đua với tốc độ trung bình gần 300km/h mà vẫn có thể nhận ra cô đã cải trang ngồi trên khán đài. Còn cái thái độ dữ dằn đó là sao, chẳng giống như người vừa giành chiến thắng chung cuộc tý nào.
Hình ảnh bọn họ, Joshua, Mandy và người khán giả ôm nhau được chiếu ngập tràn trên các màn hình. Mà có lẽ còn được chiếu trực tiếp trên toàn quốc nữa không chừng.
Ngày thứ năm.
Anh ta thức dậy đúng giờ, tự chế biến bữa sáng và ăn một mình. (Trông có vẻ cô đơn nhỉ?) Khoảng tám giờ, quản lý của anh ta sẽ đến. Đó là một gã trung niên vui tính, hói đầu, đậm người và đối xứ với Josh như một đứa trẻ vậy. Ngày hôm nay bọn họ có hẹn gặp nhà tài trợ. Những ông già khô queo quắc, mũi khoằm như một con diều hâu, rình rập chuẩn bị xơi tái bạn. Dĩ nhiên, khi bạn đã bị biến thành xác chết thối. Bởi diều hâu không thích thịt tươi.
Josh có rất nhiều người xoay xung quanh cuộc sống của anh. Bạn bè, đồng nghiệp, những người hỗ trợ trong đội đua, thợ máy trong ga ra ... Dĩ nhiên là ai lại có thể không yêu mến một anh chàng vui vẻ hay cười chứ. Và cả cái chân của anh nữa, nó khiến nhiều người thông cảm. Mặc dù cho ba ngày nay, Josh có hơi bực bội và cáu gắt, nhưng không ai giận hờn gì anh ta cả. Ơn trời, công việc vẫn diễn ra suôn sẽ. Các buổi tập chuẩn bị cho vòng chung kết Nasda vẫn diễn ra thuật lợi. Đúng như Josh nói, anh đang ở trong phong độ đỉnh cao của mình.
Thành tích chạy ba vòng của anh trong ngày hôm nay là ... (xem tư liệu đính kèm)
Trong đội làm việc của Josh chỉ có đúng hai người phụ nữ. Một là trợ lý của huấn luyện viên, cũng là vợ của ông ta. Một người nữa là bà cô đứng tuổi phụ trách vấn đề dinh dưỡng. Không thể nghi ngờ gì khi chẳng có người phụ nữ hấp dẫn nào tiếp cận gần anh. Đám con gái trong đội cổ vũ, fan hâm mộ, người mẫu quảng cáo cho các dòng đua xe ... đều bị cách ly khỏi Josh. (Làm tốt lắm chú quản lý!)
Buổi trưa, Josh ăn cùng đồng nghiệp ngay trên trường đua. Buổi chiều anh được về sớm, và ngay lập tức bị quản lý đưa đến phòng tập thể lực. Đội đua Lighting quả thật rất chăm chút vận động viên của mình. Từ bốn giờ đến bảy giờ chỉ có nhân viên của Lighting mới được ra vào phòng tập mà thôi.
Ghi chú: Một con bé fan hâm mộ bị bảo vệ bắt, khi cố gắng đột nhập vào chỗ Josh tập.
Tất cả cuộc sống trong một ngày của anh đều bị quản lý chắt chẽ. Bên trong trường đua: huấn luyện viên, bên ngoài trường đua: ông quản lý. Có lẽ những dịp anh một mình lái xe ra ngoài thật sự hiếm hoi như sao trong đêm trăng tròn.
Bí mật của những chiếc xe do Josh lái: (Chỉ có thông tin về chiếc Cardavi bị cải tạo, xe đua của Josh là bí mật công ty, không cách gì tiếp cận bản thiết kế được cả) Chân ga được chuyển sang bên trái, số tự động. Còn thắng ư? “Tôi không cần thắng”, Josh đã tuyên bố trên báo chí như thế. Hèn gì lúc chở mình, Josh phải dùng thắng tay.
Buổi tối, Josh trốn trong phòng ăn tối một mình. Theo điều tra, trước đây anh thường hay đi ăn cùng bạn bè hay đến các hộp đêm và quán bar. (Nguyền rủa tên nào rủ Josh đi tới những hộp đêm bậy bạ của đám Sói Hoang)
Không hiểu sao những lúc ở một mình Josh có vẻ hơi ủ ê một chút. (Em cũng nhớ anh, ngôi sao à!)
Chín giờ, hơi đặc biệt một chút, có người đến nhà. Lão già này mặc một bộ com lê đen từ đầu tới chân, tay xách cặp táp như một lão luật sư chuyên lo chuyện di chúc cho người sắp chết. Lão không cần thông qua bảo vệ mà vào thẳng trong phòng khách. Josh phải đi rót trà pha nước mời lão. (Ê! có biết khách sáo chút nào không. Josh đi lại rất bất tiện đó. Chỉ nên uống nước lọc thôi chứ, sao lại đòi uống trà.)
Josh than van kể lể gì đó với lão già. Lão ta lắc đầu. Josh nổi giận.
Ghi chú: Ngày mai nên lắp đặt thêm máy nghe lén ở phòng khách.
^_^
Mandy bấm máy ảnh đã chỉa sẵn sang phòng khách, chụp lại hình lão luật sư gàn khó chịu. Tất cả những người xung quanh anh đều bị cô điều tra qua, chỉ có lão già này là ngoại lệ.
Thật ra sau khi Mandy bỏ đi, mới phát hiện mình đã đánh mất thẻ nhớ. Cô luôn giấu trong áo ngực. Lúc Josh cởi áo cô ra, chắc hẳn đã đánh rơi trên giường anh. Sau hai ngày theo dõi để nắm bắt thói quen của Josh. Ngày thứ ba, lợi dụng lúc Josh vắng nhà, Mandy đã trở vào để lục lọi tìm chiếc thẻ nhớ. Thế nhưng vẫn vô phương, không thể tìm ra được. Nhưng ngoài căn nhà này ra, cô chắc chắc mình không thể đánh rơi nó ở chỗ nào được.
Cấp trên đang nổi khùng với cô vì vụ này. Mandy đành phải nghỉ phép một tuần để lo cho xong vụ việc. Đây là lỗi cá nhân, nên Mandy hoàn toàn không nhận được sự hỗ trợ của tổ chức. Cô thuê lấy một căn phòng ở toà cao ốc đối diện khách sạn Vinh Quang. Hằng ngày chỉa máy quay lén, ống nhòm qua nhà Josh. Theo dõi bất kỳ động tĩnh nào trong căn nhà này, tất cả các hoạt động của Josh đều bị Mandy giám sát. Anh đi đâu , làm gì, khi nào, gặp gỡ những ai, mặt quần áo màu gì, ăn thức ăn loại nào ... đều bị Mandy ghi lại. Cô chắc chắc rằng không một ai trên đời này hiểu rõ Josh hơn cô. (Ngay cả chính bản thân Josh).
Cô là một kẻ rình rập tài ba. (Ặc, cái này dễ chuyển sang dạng biến thái lắm!) Là người theo dõi lỳ lợm nhất tổ chức.
Mandy nhìn màn hình quan sát. Hai người trong phòng khách bàn bạc với nhau một số thứ. Josh lại van nài, và lão khọm già chỉ lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng Josh thở dài bất lực. Lão luật sư bỏ đi.
Khi Josh ngồi sâu trong ghế suy tư, cô cũng im lặng nhìn anh. Josh đứng dậy, Mandy biết ngay anh đang chuẩn bị đi đâu. Mandy vào phòng tắm, lấy kem ra đánh răng. Màn hình trên vách tường cũng chiếu cảnh Josh đang đánh răng ở nhà mình. Josh đi ra khỏi nhà tắm. Mandy trở về phòng ngủ, thay đồ ra. Chiếc ti vi đối diện giường ngủ cũng đang chiếu cảnh Josh trèo lên giường. Anh giơ tay tắt đèn, cô cũng tắt đèn. Suốt năm ngày qua bọn họ đã cùng ăn cùng ngủ như vậy. Tuy Josh không hề hay biết gì, nhưng Mandy lại cảm thấy như bọn họ đang thật sự sống gần nhau.
- Chúc ngủ ngon! – Mandy lầm bầm trước khi chìm vào giấc ngủ.
^_^
Sáng hôm nay chuông đồng hồ báo thức của Mandy kêu cùng lúc với đồng hồ báo thức của Josh. Việc đầu tiên Mandy làm là nhìn vào màn hình ti vi. Josh cũng vừa mới mở mắt ra.
- Chào buổi sáng! – Mandy reo vui.
Hai người rời giường cùng một lúc để vệ sinh cá nhân. Khi Josh ngồi làm món mì ý thì Mandy nấu nước sôi. Khi anh ăn spaghetti thì cô cũng đang húp món mì gói của mình. Khi anh mở ti vi xem tin tức thì cô đang xem anh qua ống nhòm. Ống kính zoom cận cảnh vào khuôn mặt của Josh. Mandy phát hiện ra hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc trang nhã. Vấn đề là anh bỏ qua nút cài đầu tiên, vòm ngực nở nang săn chắc của Josh lộ ra bên dưới áo. Thêm một sợi dây chuyền bạc càng tôn lên nét hấp dẫn của cơ thể Josh.
Xém tý xíu nữa Mandy cắn ngay vào lưỡi mình. Mặt dây chuyền là một chiếc vỏ nhựa trong suốt, bên trong là chiếc thẻ nhớ nhỏ như đầu ngón tay út. Chiếc thẻ nhớ mà Mandy bao nhiêu ngày đang tìm kiếm, thì ra đang ở trên người Josh. Mấy ngày nay Josh chỉ toàn mặc áo thun nên Mandy không hề phát hiện ra. Đúng là đi mòn cả dép tìm không thấy, thì ra trước giờ vốn treo ngày trước mặt mình.
Tám giờ, quản lý của Josh đến đón anh. Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày thi đấu chính vòng chung kết cuộc đua Nasda. Đây là giải đấu danh giá nhất của dòng công thức một tại Việt Quốc. Một ngày quan trọng đối với Josh.
Đã phát hiện ra tung tích chiếc thẻ nhớ, Mandy liền lập ra kế hoạch thu hồi nó. Thứ được đeo trên cổ Josh, nếu không tiếp cận anh thì có thể lấy được bằng cách nào đây?
^_^
Phía nam thành phố Gangland là một khu liên hợp thể thao khổng lồ, đã được xây dựng từ bốn năm trước để đăng cai đại hội thể thao thế giới. Bên cạnh khu liên hợp thể thao này là một đường đua công thức một vừa mới khánh thành để đăng cai giải đua xe công thức một Nasda năm nay.
Ngay từ sáng sớm, khán giả đã nóng lòng ngồi chật trên khán đài, trông ngóng giải đua xe khai mạt. Nasda đã gần như trở thành giải đua xe hàng đầu châu lục. Tất cả những đội tham gia vòng chung kết này đều sở hữu những tay đua mạnh nhất trên thế giới. Những màn hình ti vi hiển thị mọi góc độ của sân, để cho khán giả ngồi từ bất cứ chỗ nào đều có thể theo dõi được cuộc đua. Sau đó là hàng loạt quảng cáo về đường đua mới khánh thành này, lịch sử giải đấu, các đội tham dự và danh sách các tay đua trong năm nay. Hình ảnh của Josh được đưa lên cuối cùng, tay đua trẻ của đội Lighting nhưng lại sở hữu bản thành tích ấn tượng. Anh là hạt giống số một của giải đầu năm. Màn hình chiếu một tia sét lướt ngang qua bầu trời, sau đó là tiếng nổ bùm vang dội, hình ảnh cười nửa miệng của Josh được chiếu khắp các bảng quảng cáo, cùng với câu slogan: “Người đàn ông một chân nhanh nhất hành tinh.”
Mandy nhíu mày với kiểu quảng cáo hầm hố của các nhà tài trợ thể thao. Có lẽ đây là một thế giới mà cô chưa từng quan tâm đến. Nhưng bây giờ, vì Josh, cô lần đầu tiên tham dự một hoạt động thể thao ngoài trời như thế này. Mandy đã đánh cướp được một chiếc vé ở hàng đầu, ngay chỗ vạch xuất phát. Cô ăn mặc hoá trang theo kiểu quý cô Anderson đi xem đua ngựa. Áo đầm trắng, tóc giả màu nâu kiểu ngang tai. Mũ rộng vành và mắt kiếng màu to, gần che hết khuôn mặt. Chắc chắc là dù cô có đi ngang qua trước mặt Josh thì anh ta cũng sẽ không nhận ra được.
Kế hoạch thật đơn giản. Trà trộn trong đám đông, tiếp cận và giật sợi dây chuyền, lại trà trộn trong đám đông và lỉnh đi êm thắm. Vậy là cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Khán giả hét lên muốn điếc óc khi những chiếc xe đua xuất hiện. Loại xe công thức một này có động cơ rất mạnh mẽ, gần như không thể chạy ở tốc độ thấp được, vì vậy toàn bộ đều được nhân viên của hãng xe đẩy ra. Các tay đua xuất hiện trong sự hò reo cổ vũ của khán giả. Chiếc xe màu xanh dương và đen của Josh cũng được đẩy ra vị trí của mình.
Ống kính máy quay zoom cận cạnh, Josh đã an vị hoàn toàn đằng sau tay lái. Anh mặc bộ đồ bảo hộ dành cho các tay đua. Đầu đội nón bảo hiểm với phần kính che hết mặt. Mandy chẳng thể nhận ra đó là người nào. Bởi bất cứ ai tròng bộ đồ này vào và đội nón bảo hộ thì cũng trông giống hệt nhau mà thôi. Josh vẫy tay chào với camera, Mandy nghe được đám con gái phía sau mình ba dãy ghế rú lên như lũ tâm thần.
Tuy cô ngồi ở chỗ vạch xuất phát nhưng những chiếc xe đua không hề đậu ở đó. Toàn bộ đều đậu lùi xa phía sau để giữ khoản cách an toàn giữa những chiếc xe. Đoàn xe nổ máy. Tiếng động cơ rồ lên, khiến khán giả bắt đầu phấn khích. Toàn bộ màn hình đều bắt đầu đếm ngược về không, trong khi một cô nàng mát mẻ cầm lá cờ xanh lá bước ra vạch xuất phát. (Trong thực tế, khi xuất phát không có vẫy cờ)
Khi số không hiện lên trên màn hình, cô nàng cầm cờ vui vẻ múa nó trong tay và những chiếc xe lao vụt đi như tên lửa bắn. Lần đầu tiên Mandy ngồi ở cự ly gần như thế này, và cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đáng sợ của tốc độ. Tiếng động cơ, cộng với sức gió khi những chiếc xe vụt qua khiến ngực cô bị ép mạnh. Thế nhưng cô gái đứng cạnh vạch xuất phát kia vẫn thoải mái mỉm cười khi những chiếc xe lao vùn vụt qua mình. Chắc hẳn cô ta không phải được chọn vì thân hình bốc lửa, mà chính vì độ gan lỳ của mình.
Những chiếc xe lao qua quá nhanh nên Mandy không thể nhận ra đâu là xe của Josh. Chỉ đến khi chiếc cuối cùng lao qua vạch xuất phát thì cô gái mới xếp cờ đi vào trong. Mọi người bắt đầu ngửa cổ theo dõi diễn tiến cuộc đua trên màn hình lớn. Như vậy thì tại sao lại phải khổ công tới sân vận động phơi nắng, trong khi phần lớn thời gian phải quan sát qua màn hình? Có khác gì xem tường thuật trực tiếp ở nhà đâu. Nhưng bây giờ thì Mandy đã hiểu, họ đến trường đua chỉ để tận hưởng cảm giác mỗi khi có một chiếc xe lao vụt qua mình như thế này.
Mọi người bắt đầu ồ lên khi đoàn đua đi vào khúc cua đầu tiên. Trong những cuộc đua công thức một, tiêu chuẩn máy của các đội đều hoàn toàn ngang nhau. Tốc độ tối đa trong phòng thí nghiệm là 500km/h, nhưng tốc độ thực tế trên đường đua chỉ độ khoảng 250k/m. Bởi vì xe phải liên tục vào cua. Với những cuộc đua vòng tròn như Nasda thì sức mạnh động cơ không phải là yếu tố quyết định. Mà chính là tốc độ phản xạ của tay đua và khả năng kỹ thuật của họ mỗi khi vào cua. Bởi chính những khúc ngoặc này mới có sự thay đổi vị trí đáng kể.
Những chiếc xe chạy trên những lộ tuyến tương tự nhau, và mấy vòng đầu gần như không tạo được sự khác biệt. Sau vài lần Mandy bị những chiếc xe tốc độ cao vụt qua mặt, cô đã thôi không còn bị cảm giác ép tim như ban đầu. Mandy tập trung tìm kiếm chiếc Tia Chớp Xanh của Josh. Đây rồi, nó hiện nay đang nằm ở vị trí thứ chín.
Lần này tổng cộng các chiếc xe đua tham gia phải chạy hết 120 vòng, chiều dài mỗi vòng trên 6,4 km. Đây là giải đua có cự ly và thời gian thi đấu dài nhất trong hệ thống giải công thức một. Tốc độ tối đa trên đường đua đã từng được ghi nhận là 320km/h. Kỷ lục hoàn thành mỗi vòng là một phút ba mươi lăm giây. Tức cuộc thi có thể kéo dài trên ba giờ đồng hồ. Ba giờ đồng hồ liên tục phải chịu áp lực của tốc độ trên 200km/h. Không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi. Bây giờ Mandy đã hiểu được, giới thể thao tốc độ cao khắt nghiệt cỡ nào.
Khi xe của Johua vào đường pit, anh vẫn chưa bức ra khỏi được vị trí thứ bảy. Lúc này phía trong đường tiếp liệu cũng diễn ra một cuộc thi đấu khác. Cuộc thi đấu giữa các đội hỗ trợ. Thay bốn bánh xe, châm xăng, và kiểm tra các máy móc. Thời gian tối đa không được vượt qua ba mươi giây. Bởi vì thành tích của đội xe cũng bao gồm luôn thời gian tiếp liệu này. Tiếp liệu càng nhanh, thời gian đua sẽ càng rút ngắn.
Mandy nhìn thấy Tia Chớp Xanh ra khỏi đường pit. Cô căng mắt ra chờ nó sẽ chạy qua mình. Tiếng động cơ ồn ả từ phía xa, Mandy đã nhìn thấy nó rồi từ đầu kia lao tới. Vù một cái, chiếc xe vượt qua mặt cô, Mandy vẫn chẳng thể nào nhìn rõ được hình dáng của nó chứ nói chi đến người ngồi bên trong.
Màn hình thi đấu chuyển hình ảnh từng vận động viên ở phía trong khoang lái. Tất cả bọn họ đều đeo nón bảo hộ và kiếng chắn nên chẳng thể nhận ra ai với ai. Chỉ biết rằng tình hình rất căng thẳng. Động tác trong xe của họ nhanh cực kỳ khi vào cua. Những người làm chủ được tốc độ trên 280km/h đều phải có phản xạ nhanh gấp ba lần người bình thường. Đối với những môn thể thao khác, kỹ thuật có thể được trui rèn qua tập luyện. Đối với môn đua xe công thức một, phản xạ của các tay đua gần như là thứ bẩm sinh mà có. Đó chính là lý do tại sao Josh vẫn có thể tồn tại ở thế giới này. Mặc dù anh còn chẳng thể đi vững trên mặt đất, nhưng trong giới đua xe thì anh gần như là bậc kỳ tài. Chỉ với một chút cải tạo chiếc xe đua cho phù hợp, Josh trở thành con quái vật trên đường đua.
Qua vòng đua thứ 50, Tia Chớp Xanh của Josh đã vượt lên vị trí thứ ba. Bình luận viên liên tục nói trên loa. Mandy chắc chắn bọn họ cần đến một ban khoảng năm người thay nhau nói thì mới có thể bình luận trực tiếp hết toàn bộ cuộc đua. Trên 80 vòng, đẳng cấp khác biệt giữa các tốp bắt đầu xuất hiện. Tốp dẫn đầu đã dẫn trước người cuối cùng trong đoàn khoảng 1 vòng đua. Josh vẫn chưa vượt qua được đối thủ truyền kiếp của mình là đội màu vàng, do công ty khoáng sản và quặng Việt Quốc tài trợ.
Trong lần đi vào đường pit kế tiếp, Josh bị mất hết 45 giây. Lý do là có một thợ máy chưa kịp xiết hết bu lông vào. Josh phải ngừng lại để chờ đồng đội mang máy siết ốc cầm tay leo ra ngoài vặn bu lông lại. Anh bị tuột xuống vị trí thứ tư. Vòng đua thứ 100, các người bán hàng rong bắt đầu đi bán bánh mì trên khán đài. Một số khán giả kỳ cựu đã chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mình. Một số khác do lơ tơ mơ hay đãng trí, không có đem đồ ăn theo thì chịu khó ăn đỡ loại bánh mình bị phơi nắng khô như ngói này.
Sau vòng 105, Josh vẫn chưa vượt qua vị trí ám ảnh thứ hai của mình. Mandy vừa mới trở lại chỗ ngồi sau khi đi vệ sinh. Trước khi cô kịp an toạ xuống thì hai chiếc xe đua vù qua. Luồng gió mạnh cuốn chiếc nón rộng vành của Mandy bay lên, rớt xuống đường đua. Camera nhanh chóng zoom vào vật thể lạ xuất hiện trên đường, và sau đó là hình ảnh Mandy đứng bối rối hiện khắp toàn bộ màn hình thi đấu.
Cô ngồi xuống, nén mình thật chặt để tránh khỏi ánh nhìn soi mói của những người bên cạnh. May mà lúc đi cô đã hoá trang cẩn thận, với mái tóc giả ngắn và cặp kính mát to cộ này chắc chắn sẽ không ai nhận ra Mandy là ai. Kỹ thuật viên trên đường đua nhanh chóng nhặt chiếc nón ra khỏi khu vực thi đấu. Và có một tin tức khác khiến mọi người đổ dồn sự chú hơn là vào chuyện cái nón của một khán giả.
Trong một khúc cua gấp, Josh quyết định vượt qua mặt. Anh chen vào phía bên trong đường, với góc cong nhỏ hơn và tốc độ cao hơn. Hai chiếc xe so kè nhau bị lực quán tính đánh dạt ra phía đường biên. Đối thủ của Josh tung đòn phủ đầu trước, hắn cúp đầu vào phía trong, ngăn cho chiếc xe xanh vượt lên trên. Chiếc xe xanh hơi khựng lại một tí, và sau đó vượt mặt phía bên ngoài. Toàn thể khán giả ồ lên vì chứng kiến vụ qua mặt nguy hiểm kịch tính. Phải biết rằng hành động này khá liều lĩnh, vì bên mép ngoài đường đua là cỏ xanh, hoàn toàn không thích hợp cho một chiếc xe tinh tế của giải công thức một được.
Cảnh chiếu chậm pha qua mặt đó được cách chuyên gia phân tích kỹ lưỡng. Bãi cỏ bị xới tung lên và một vệt bùn dài trên đường chạy của chiếc xe của Josh. Quả thật các bánh xe đã bị bẩn sẽ không còn được bảo đảm an toàn nữa. Chỉ một chút xíu bùn cũng sẽ khiến bánh xe bị trượt. Với tốc độ trên 250km/h, việc xe bị lật là hoàn toàn có thể xảy ra. Đúng như phân tích của các chuyên gia, huấn luyện viên đội Lighting quyết định cho xe vào đường pit sớm hai vòng.
Các camera quay vào tay đua vừa trình diễn một màn vượt mặt ngoạn mục như ảo thuật. Phát hiện ra hình ảnh của mình, Josh vẫy vẫy tay chào.
“Dường như tay đua Kenedy đang vô cùng hưng phấn. Thời tiết trên sân đang là 40 mươi độ C và giải đua chỉ còn 12 vòng cuối. Trong giai đoạn này, lẽ ra các tay đua sẽ vô cùng mệt mỏi. Điều gì đang tạo cảm hứng cho anh chàng Kenedy đây?” Giọng bình luận viên vẫn oang oang khi chiếc Tia Chớp Xanh phóng ra đường đua. Josh vẫn tiếp tục giữ vị trí thứ tư. Và sau hai vòng đua tiếp, khi chiếc Nhà Vua màu vàng phải vào đường pit lần cuối thì Josh gần như trở thành không đối thủ.
Năm vòng cuối là màn độc diễn của Tia Chớp Xanh, khi anh liên tục đẩy chiếc xe đi tới cực hạn của tốc độ. Đồng hồ đo tốc độ liên tục hiển thị những cuộc bức phá của Josh. Có khi người ta reo hò khi anh vượt qua được vận tốc 300km/h rồi sau đó phải tuột xuống khi vào khúc cua.
“Quả thật tôi đang rất hưng phấn thưa quý vị. Tay đua J. Kenedy chuẩn bị vào đoạn đường thẳng. Lúc nãy anh ta đã vượt qua mức 300km/h và lần này anh ta sẽ lại cống hiến điều gì đây. Phá vỡ kỷ lục 320km/h chăng?”
Khán giả hầu như nhín thở khi đồng hồ đo tốc độ nhảy tưng tưng báo hiệu Josh đã vào vận tốc 312km/h. 313, 314 lại lui lại 313. Sau đó tốc độ nhảy như điên 318, 319 320.
“Phá vỡ rồi, kỷ lục đã bị phá vỡ rồi!” Bình luận viên gào rú trong micro. “Ôi không, anh ta vẫn còn đang tăng tốc. Sắp vào khúc cua rồi. Kennedy, anh bị điên sao? Lạy chúa tôi, 326, 327, 328...”
Khán giả đứng dậy hết, toàn bộ bắt đầu đếm theo tiếng của bình luận viên. Chiếc xe như nhoè đi trong mắt họ. Josh vào cua một cách nguy hiểm khi cả hai bánh đều trượt ra ngoài. Chiếc xe bị văng ra và vệt bánh xe lảo đảo như một con rắn say rượu. Tia Chớp Xanh gần như bị tắt máy giữa đường. Nhưng thế rồi, sau hai giây im lặng chiếc xe lại phóng đi. Mọi người nhìn vào bảng đo vận tốc. Số 333 được ghi nhận liên tục chớp nháy với những ánh hào quang xung quanh. Toàn bộ trường đua bùng nổ tiếng reo hò, bọn họ vừa mới chứng kiến một kỷ lục thế giới mới ra đời. Chiếc xe xanh cán đích trong nhiềm tự hào khôn tả. Mọi người hào hứng hét to tên anh, Mandy cũng như muốn nhảy cẩn lên. Cô ôm chầm lấy vị khán giả ngồi bên cạnh mình, cả hai hân hoan ôm lấy nhau như thời khắc giao thừa, bây giờ không biết đó là bất cứ ai, cô cũng có thể hôn chúc mừng vì chiến thắng của Josh.
“Ơ kìa, anh ta chạy đi đâu vậy? Phần đua của anh ta đã kết thúc rồi mà!” Bình luận viên ngẩn ngơ nói trong micro, trong khi trên màn hình quay cảnh đồng đội của anh chạy ra chúc mừng thì bị Josh bỏ mặc. Anh ta lách qua khỏi họ và tiếp tục một chạy một vòng nữa. Một phút hai mươi giây sau, chiếc xe lại lao về vạch đích (Một kỷ lục mới nữa lại ra đời)
Lần này Josh thắng xe rít bánh, ngừng ngay trước vạch đích. Vận động viên này tuyên bố không bao giờ dùng tới cái thắng, có lẽ vì anh ta không biết dùng nó chăng. Với kiểu thắng phá hoại này thì bốn bánh xe có lẽ bị mòn vẹt đi chỉ còn một nửa. Josh tháo nón bảo hiểm ra và ném văng vào tường rào của khu khán đài.
- Jasmine, buông hắn ta ra!
Mandy ngẩn ngơ, giật mình vì hiện nay bản thân cô vẫn còn đang trong vòng tay của người khán giả bên cạnh. Không phải vậy chứ? Anh ta đang tham dự cuộc cuộc đua với tốc độ trung bình gần 300km/h mà vẫn có thể nhận ra cô đã cải trang ngồi trên khán đài. Còn cái thái độ dữ dằn đó là sao, chẳng giống như người vừa giành chiến thắng chung cuộc tý nào.
Hình ảnh bọn họ, Joshua, Mandy và người khán giả ôm nhau được chiếu ngập tràn trên các màn hình. Mà có lẽ còn được chiếu trực tiếp trên toàn quốc nữa không chừng.
/14
|