Đôi lời trước khi vào truyện: Có khoảng sáu chương và sáu chương này sẽ nói về từng cặp và biến cố của họ trong quá khứ lẫn hiện tại, bắt đầy từ chương này trở đi nhé.
Thiên Bình – Song Ngư
( Anh và cô )
Mười tám năm trước,
-Ngư nếu em làm vợ tôi, chắc chắn sẽ chịu rất nhiều sự khốn khổ.
Thiên Bình không nhìn thiên hạ nhỏ trên giường, anh quay lưng về phía cửa sổ, căn phòng khách nhỏ nhắn nằm trong một xóm nghèo nàn, chẳng có gì ngoài màn đêm trừ bóng tối nhưng nó lại thu hút sự chú ý của anh.
-Em không sợ khốn khổ, dù có chết em cũng bằng lòng.
Song Ngư yếu đuối ôm chầm từ sau lưng anh, cô nấc lên từng đợt, đau lòng, đúng là rất đau, cô không biết sẽ ra sao khi anh đi khỏi cuộc đời của cô. Cô đã từng thề dù có sống hay chết đều mãi mãi bên anh.
Anh quay người ôm lấy cô, nét cười trên môi anh làm cô ngừng khóc, anh không đẹp trai như những người khác nhưng nơi anh cô luôn cảm nhận được sự ấm áp, an toàn không phân bua không lợi dụng, chỉ có tình yêu chân thật nhất.
Thiên ôm lấy Ngư anh đặt nơi trán cô nụ hôn nhẹ, lướt bàn tay lên mái tóc cô anh cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng dù không muốn cô phải chạy theo mình nhưng anh không thể để cô rời xa. Lưa bàn tay xuống bụng cô anh xoa nhẹ, nơi đây chứa hai tiểu công chúa của anh nha, cục cưng ra đời sẽ ra sao nếu anh cứ trốn chui trốn nhủi như thế này?
-Ngày mai anh sẽ đi tìm chủ tịch Hạ nếu thành công anh sẽ trở về.
-Không, muốn đi em cùng đi với anh.
-Ngư nhi em biết mình đang mang thai không nếu bọn chúng bắt được em thì sao?
-Em không quan tâm.
-...
Thiên Bình không bao giờ cãi lại sự bướng bỉnh của Song Ngư được, anh quyết định dẫn cô theo, vì quá nguy hiểm nên anh cần Sư Tử đi cùng, dù cậu chỉ mới có chín tuổi nhưng là một bậc thầy về súng đấy.
Sáng hôm sau cả ba người cùng đi đến hiệp hội ngầm H.
Thiên căn dặn Sư đứng bên ngoài canh động tĩnh có ai theo dõi liền báo ngay và lo cho Ngư dùm luôn. Anh bước vào căn cứ ngầm mọi người đều cuối đầu chào anh, anh cũng vội vã chào rồi đi tìm Hạ tiền bối.
Tìm hơn một giờ mà tung tích của Hạ tiền bối chẳng thấy đâu.
-Hạ Nhuẫn Văn.
Định hướng được người trước mặt anh chạy đến la lớn tên ông ta.
Nhuẫn Văn quay đầu lại nhìn, ông chớp mắt vài cái cố nhìn rõ kẻ to gan dám kêu rõ tên ông là ai.
-Thiên Bình cháu vội vã đến đây có chuyện gì?
Không thể nói ở chỗ này được có qua nhiều người anh đành ra hiệu cho Văn muốn ông ta vào phòng riêng để nói, ông hiểu ý anh bảo mọi người đi làm việc, còn hai người họ đi đến phòng khách của ông để bàn chuyện.
-Tiền bối Hạ cháu đến đây chắc chắn bác biết rõ điều chắc định nhờ.
-Hahaha cháu yêu của ta, với vai trò chủ tịch nhiệm kì tới cháu có thể sử dụng bất cứ quyền hạn nào mà, cần gì phải thông qua ta.
Ngồi xuống ghế, ông rót cho mỗi người ly trà, với sự bộc trực của Thiên ông biết rất rõ anh sẽ chẳng làm nên trò trống gì nếu như không có ông, nhưng nếu cứ đứng ra mà giúp chẳng khác nào để anh ỷ vào mình và không bao giờ có được thành công.
-Tiền bối, Ngư đang mang thai và cháu cần được sống yên ổn thế thôi, cháu không mơ đến chức chủ tịch cháu muốn làm một kẻ bình thường không muốn lúc nào cũng lo sợ bọn chó săn của Triệu Vĩ, cậu ta luôn tìm cách để hại gia đình cháu.
Thiên Bình run lên, hai tay anh nắm chặt, từ lúc Triệu Vĩ đi theo bọn người của hiệp hội Z hắn ta luôn tìm cách trừ khử anh bởi một nguyên nhân duy nhất.
“ Song Ngư “
Cả hai người bạn thân cùng yêu một cô gái, vì người con gái ấy mà hoài bão từ bé “ Mang lại hoài bình cho cả hai hiệp hội bị phá vỡ “ nhưng anh không hề hối hận vì điều đó, cô yêu anh và anh cũng yêu cô. Tại sao anh phải nhường cho Vĩ? Khi cậu ta đã có vợ, Ngư đi theo cậu ấy chắc chắn rất đau khổ.
-Việc này từ đâu ra hả cháu? Dù cháu có hay không làm kẻ đứng đầu hiệp hội H thì Triệu Vĩ vẫn cứ muốn giết cháu và con của cháu sau này, thứ hắn muốn là người con gái ấy nhưng không phải tất cả mà thứ hắn thèm khát nhiều hơn là hiệp hội H. Chái hiểu chứ?
Hạ Nhuẫn Văn luôn có những suy nghĩ thấu đáo, ông luôn phân tích cận kẽ những nguyên nhân trong công việc và đây là thử thách dành cho Thiên, anh có xứng đáng với vai trò người đứng đầu hay chỉ là con rùa rút cổ, qua chuyện này mọi thứ sẽ rõ ràng thôi.
-Nhưng...
-Không nhưng nhị gì cả, bây giờ cháu hãy về nhà đi và đừng trốn trong cái ổ chuột đó nữa, ta đã nói với cháu những thứ cần thiết rồi, quyết định cuối cùng điều nằm ở cháu cả.
Ông đứng dậy, đi khỏi phòng, Thiên nhìn theo mà bực tức, anh chán ghét cái cảnh đấu đá lắm rồi, còn Ngư của anh thì sao đây?.
Việc đó xảy ra đâu ai ngờ đến, lúc Thiên lên nắm quyền tất cả thì bên phía Triệu Vĩ vẫn chưa có động tĩnh gì. Năm đó Thiên chào đón hai cô bé sinh đôi xinh xắn, cũng trong năm đó có những sáu đứa trẻ, bốn đứa kia là em trai em gái của Dương – Bảo – Song – Sư, anh nuôi dạy bọn trẻ dù nó có là con ruột hay chỉ là những đứa cháu không thân thích gì cho cam.
Nhờ đó mà hiện bây giờ anh có cả một đại gia đình hạnh phúc và rất đoàn kết yêu thương nhau.
Vợ của Triệu Vĩ sinh hạ đứa con trai đầu lòng thì cô ấy bạc mệnh qua đời, hắn vì lo cho công ty và cái ảo mộng thống trị trong sự giàu có của mình khi vợ mất ba ngày hắn mới trở về nước để hạ huyệt cho cô ấy. Đứa bé tội nghiệp tên Triệu Phong được Thiên đặt cho, khi cha nó không màng đến sự hiện diện của nó, anh giấu mọi người về lý lịch của cậu bé chỉ nói đây là đứa nhóc bị bỏ rơi và giao cho một gia đình hàng xóm không con nuôi dưỡng.
Dùng hết tình thương của một người bác, anh đã nuôi dạy Phong rất tốt. Mười năm sau vào ngày sinh nhật mười tuổi của cặp song sinh Giải – Ngưu, trong lúc cắt bánh sinh nhật thì...
Đùng Đùng...
Tiếng súng vang lên chua chát từ xa, mọi người cùng chạy trốn chỉ riêng đôi vợ chồng xấu số che cho Phong mà hy sinh mạng sống.
Ngày hôm đó máu chảy thành sông, Triệu Vĩ đến đòi lại con trai bao năm qua thất lạc, cuộc nói chuyện bí mật giữa hai người - anh và hắn làm mọi người tò mò nhưng không hỏi cho đến bây giờ.
Triệu Vĩ đem người sang bằng hiệp hội H, mượn lý do là tìm con nhưng thật chất hắn muốn trừ khử tất cả không chừa một tên, bên phía Thiên không chuẩn bị trước nên thương vong nhiều vô số, căn cứ ngầm bị chiếm trong tay Vĩ, hắn ta chưa lên được chức chủ tịch nhưng cũng sắp rồi, quyền hạn của ông ta như vị lãnh chúa ác độc.
Tàn sát hành hạ, ông ta bắt được Ngư và đó là ác mộng của cuộc đời cô, hắn bắt cô trong bảy ngày giở đủ trò đồi bại, cưỡng bức cô không biết bao nhiêu lần, Ngư nhục nhã và đã nghĩ đến con đường chết, nhưng trời không cho cô chết nhiều lần bị hắn phỉ báng như hạng gái rẻ tiền chà đạp lên những vùng nhạy cảm trên cơ thể.
Sống không ra sống mà chết cũng chẳng xong, Ngư không còn mặt mũi nhìn chồng nhìn con, không còn đủ tự trọng để đối diện với mọi người, cô đã phát điên khi không thể chấp nhận hiện tại.
Ngày đó, bọn người Thiên lao vào giành lại căn cứ cùng cứu được Ngư ra, cô không còn nguyên dạng, khuôn mặt thân thể đều hằn những vết thương đã khô máu đến đáng sợ.
Thiên ôm lấy vợ nhưng bị cô xô ra, liên tục cầu xin, năn nỉ, khóc lóc, dập đầu đến chảy máu, anh đau xót cố gắng làm dịu đi nỗi hoảng sợ trong cô.
Hơn một năm Ngư sống trong sự điên dại của cơn ác mộng kinh khủng bảy ngày nơi đó, đến khi lành bệnh thì chẳng còn nhớ gì đến những việc mình bị ngược đãi thế nào. Và cũng chẳng có ai nhắc đến dù chỉ một chữ, sợ cô lại nhớ đến rồi phát điên lên.
Đau lòng nhất là Thiên, dẹp yên cuộc chiến, tất cả đều trở lại đúng quỹ đạo của mình nhưng trong thời gian đầu khi nhìn đến vợ đã bị Triệu Vĩ xâm phạm, anh tức đến sôi máu, cọc cằn đến kỳ lạ không phải vì trên người cô ấy đã bị dính dơ của người đàn ông khác mà anh nổi điên vì khi đó đã không thể đến sớm hơn để cứu cô.
Nhưng thời gian luôn xoa dịu tất cả,
Qua hai năm sau anh mua vé máy bay cho Triệu Phong đi du học thật chất là trở về với cha ruột cậu. Anh tin thằng nhóc hiền lành luôn đeo theo con gái út – Giải sẽ không bao giờ đi theo vết xe đỗ của cha mình.
..........
Thiên đã lầm, Phong dù được anh nuôi kỹ thế nào cũng không qua được cám dỗ, hay đúng hơn là lời đe dọa của cha mình. Cậu ta chấp nhận được huấn luyện hà khắc để chuẩn bị cho cuộc chiến sau này và cũng muốn mãi mãi được yên ổn cùng người con gái mình yêu.
Đã bảy năm trôi qua, cuộc chiến đó lại một lần nữa bắt đầu và bây giờ Thiên tự nói với chính mình anh sẽ giết chết Triệu Vĩ để hắn vĩnh viễn không gây hại cho gia đình anh nữa.
“ Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân “.
Thiên Bình – Song Ngư
( Anh và cô )
Mười tám năm trước,
-Ngư nếu em làm vợ tôi, chắc chắn sẽ chịu rất nhiều sự khốn khổ.
Thiên Bình không nhìn thiên hạ nhỏ trên giường, anh quay lưng về phía cửa sổ, căn phòng khách nhỏ nhắn nằm trong một xóm nghèo nàn, chẳng có gì ngoài màn đêm trừ bóng tối nhưng nó lại thu hút sự chú ý của anh.
-Em không sợ khốn khổ, dù có chết em cũng bằng lòng.
Song Ngư yếu đuối ôm chầm từ sau lưng anh, cô nấc lên từng đợt, đau lòng, đúng là rất đau, cô không biết sẽ ra sao khi anh đi khỏi cuộc đời của cô. Cô đã từng thề dù có sống hay chết đều mãi mãi bên anh.
Anh quay người ôm lấy cô, nét cười trên môi anh làm cô ngừng khóc, anh không đẹp trai như những người khác nhưng nơi anh cô luôn cảm nhận được sự ấm áp, an toàn không phân bua không lợi dụng, chỉ có tình yêu chân thật nhất.
Thiên ôm lấy Ngư anh đặt nơi trán cô nụ hôn nhẹ, lướt bàn tay lên mái tóc cô anh cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng dù không muốn cô phải chạy theo mình nhưng anh không thể để cô rời xa. Lưa bàn tay xuống bụng cô anh xoa nhẹ, nơi đây chứa hai tiểu công chúa của anh nha, cục cưng ra đời sẽ ra sao nếu anh cứ trốn chui trốn nhủi như thế này?
-Ngày mai anh sẽ đi tìm chủ tịch Hạ nếu thành công anh sẽ trở về.
-Không, muốn đi em cùng đi với anh.
-Ngư nhi em biết mình đang mang thai không nếu bọn chúng bắt được em thì sao?
-Em không quan tâm.
-...
Thiên Bình không bao giờ cãi lại sự bướng bỉnh của Song Ngư được, anh quyết định dẫn cô theo, vì quá nguy hiểm nên anh cần Sư Tử đi cùng, dù cậu chỉ mới có chín tuổi nhưng là một bậc thầy về súng đấy.
Sáng hôm sau cả ba người cùng đi đến hiệp hội ngầm H.
Thiên căn dặn Sư đứng bên ngoài canh động tĩnh có ai theo dõi liền báo ngay và lo cho Ngư dùm luôn. Anh bước vào căn cứ ngầm mọi người đều cuối đầu chào anh, anh cũng vội vã chào rồi đi tìm Hạ tiền bối.
Tìm hơn một giờ mà tung tích của Hạ tiền bối chẳng thấy đâu.
-Hạ Nhuẫn Văn.
Định hướng được người trước mặt anh chạy đến la lớn tên ông ta.
Nhuẫn Văn quay đầu lại nhìn, ông chớp mắt vài cái cố nhìn rõ kẻ to gan dám kêu rõ tên ông là ai.
-Thiên Bình cháu vội vã đến đây có chuyện gì?
Không thể nói ở chỗ này được có qua nhiều người anh đành ra hiệu cho Văn muốn ông ta vào phòng riêng để nói, ông hiểu ý anh bảo mọi người đi làm việc, còn hai người họ đi đến phòng khách của ông để bàn chuyện.
-Tiền bối Hạ cháu đến đây chắc chắn bác biết rõ điều chắc định nhờ.
-Hahaha cháu yêu của ta, với vai trò chủ tịch nhiệm kì tới cháu có thể sử dụng bất cứ quyền hạn nào mà, cần gì phải thông qua ta.
Ngồi xuống ghế, ông rót cho mỗi người ly trà, với sự bộc trực của Thiên ông biết rất rõ anh sẽ chẳng làm nên trò trống gì nếu như không có ông, nhưng nếu cứ đứng ra mà giúp chẳng khác nào để anh ỷ vào mình và không bao giờ có được thành công.
-Tiền bối, Ngư đang mang thai và cháu cần được sống yên ổn thế thôi, cháu không mơ đến chức chủ tịch cháu muốn làm một kẻ bình thường không muốn lúc nào cũng lo sợ bọn chó săn của Triệu Vĩ, cậu ta luôn tìm cách để hại gia đình cháu.
Thiên Bình run lên, hai tay anh nắm chặt, từ lúc Triệu Vĩ đi theo bọn người của hiệp hội Z hắn ta luôn tìm cách trừ khử anh bởi một nguyên nhân duy nhất.
“ Song Ngư “
Cả hai người bạn thân cùng yêu một cô gái, vì người con gái ấy mà hoài bão từ bé “ Mang lại hoài bình cho cả hai hiệp hội bị phá vỡ “ nhưng anh không hề hối hận vì điều đó, cô yêu anh và anh cũng yêu cô. Tại sao anh phải nhường cho Vĩ? Khi cậu ta đã có vợ, Ngư đi theo cậu ấy chắc chắn rất đau khổ.
-Việc này từ đâu ra hả cháu? Dù cháu có hay không làm kẻ đứng đầu hiệp hội H thì Triệu Vĩ vẫn cứ muốn giết cháu và con của cháu sau này, thứ hắn muốn là người con gái ấy nhưng không phải tất cả mà thứ hắn thèm khát nhiều hơn là hiệp hội H. Chái hiểu chứ?
Hạ Nhuẫn Văn luôn có những suy nghĩ thấu đáo, ông luôn phân tích cận kẽ những nguyên nhân trong công việc và đây là thử thách dành cho Thiên, anh có xứng đáng với vai trò người đứng đầu hay chỉ là con rùa rút cổ, qua chuyện này mọi thứ sẽ rõ ràng thôi.
-Nhưng...
-Không nhưng nhị gì cả, bây giờ cháu hãy về nhà đi và đừng trốn trong cái ổ chuột đó nữa, ta đã nói với cháu những thứ cần thiết rồi, quyết định cuối cùng điều nằm ở cháu cả.
Ông đứng dậy, đi khỏi phòng, Thiên nhìn theo mà bực tức, anh chán ghét cái cảnh đấu đá lắm rồi, còn Ngư của anh thì sao đây?.
Việc đó xảy ra đâu ai ngờ đến, lúc Thiên lên nắm quyền tất cả thì bên phía Triệu Vĩ vẫn chưa có động tĩnh gì. Năm đó Thiên chào đón hai cô bé sinh đôi xinh xắn, cũng trong năm đó có những sáu đứa trẻ, bốn đứa kia là em trai em gái của Dương – Bảo – Song – Sư, anh nuôi dạy bọn trẻ dù nó có là con ruột hay chỉ là những đứa cháu không thân thích gì cho cam.
Nhờ đó mà hiện bây giờ anh có cả một đại gia đình hạnh phúc và rất đoàn kết yêu thương nhau.
Vợ của Triệu Vĩ sinh hạ đứa con trai đầu lòng thì cô ấy bạc mệnh qua đời, hắn vì lo cho công ty và cái ảo mộng thống trị trong sự giàu có của mình khi vợ mất ba ngày hắn mới trở về nước để hạ huyệt cho cô ấy. Đứa bé tội nghiệp tên Triệu Phong được Thiên đặt cho, khi cha nó không màng đến sự hiện diện của nó, anh giấu mọi người về lý lịch của cậu bé chỉ nói đây là đứa nhóc bị bỏ rơi và giao cho một gia đình hàng xóm không con nuôi dưỡng.
Dùng hết tình thương của một người bác, anh đã nuôi dạy Phong rất tốt. Mười năm sau vào ngày sinh nhật mười tuổi của cặp song sinh Giải – Ngưu, trong lúc cắt bánh sinh nhật thì...
Đùng Đùng...
Tiếng súng vang lên chua chát từ xa, mọi người cùng chạy trốn chỉ riêng đôi vợ chồng xấu số che cho Phong mà hy sinh mạng sống.
Ngày hôm đó máu chảy thành sông, Triệu Vĩ đến đòi lại con trai bao năm qua thất lạc, cuộc nói chuyện bí mật giữa hai người - anh và hắn làm mọi người tò mò nhưng không hỏi cho đến bây giờ.
Triệu Vĩ đem người sang bằng hiệp hội H, mượn lý do là tìm con nhưng thật chất hắn muốn trừ khử tất cả không chừa một tên, bên phía Thiên không chuẩn bị trước nên thương vong nhiều vô số, căn cứ ngầm bị chiếm trong tay Vĩ, hắn ta chưa lên được chức chủ tịch nhưng cũng sắp rồi, quyền hạn của ông ta như vị lãnh chúa ác độc.
Tàn sát hành hạ, ông ta bắt được Ngư và đó là ác mộng của cuộc đời cô, hắn bắt cô trong bảy ngày giở đủ trò đồi bại, cưỡng bức cô không biết bao nhiêu lần, Ngư nhục nhã và đã nghĩ đến con đường chết, nhưng trời không cho cô chết nhiều lần bị hắn phỉ báng như hạng gái rẻ tiền chà đạp lên những vùng nhạy cảm trên cơ thể.
Sống không ra sống mà chết cũng chẳng xong, Ngư không còn mặt mũi nhìn chồng nhìn con, không còn đủ tự trọng để đối diện với mọi người, cô đã phát điên khi không thể chấp nhận hiện tại.
Ngày đó, bọn người Thiên lao vào giành lại căn cứ cùng cứu được Ngư ra, cô không còn nguyên dạng, khuôn mặt thân thể đều hằn những vết thương đã khô máu đến đáng sợ.
Thiên ôm lấy vợ nhưng bị cô xô ra, liên tục cầu xin, năn nỉ, khóc lóc, dập đầu đến chảy máu, anh đau xót cố gắng làm dịu đi nỗi hoảng sợ trong cô.
Hơn một năm Ngư sống trong sự điên dại của cơn ác mộng kinh khủng bảy ngày nơi đó, đến khi lành bệnh thì chẳng còn nhớ gì đến những việc mình bị ngược đãi thế nào. Và cũng chẳng có ai nhắc đến dù chỉ một chữ, sợ cô lại nhớ đến rồi phát điên lên.
Đau lòng nhất là Thiên, dẹp yên cuộc chiến, tất cả đều trở lại đúng quỹ đạo của mình nhưng trong thời gian đầu khi nhìn đến vợ đã bị Triệu Vĩ xâm phạm, anh tức đến sôi máu, cọc cằn đến kỳ lạ không phải vì trên người cô ấy đã bị dính dơ của người đàn ông khác mà anh nổi điên vì khi đó đã không thể đến sớm hơn để cứu cô.
Nhưng thời gian luôn xoa dịu tất cả,
Qua hai năm sau anh mua vé máy bay cho Triệu Phong đi du học thật chất là trở về với cha ruột cậu. Anh tin thằng nhóc hiền lành luôn đeo theo con gái út – Giải sẽ không bao giờ đi theo vết xe đỗ của cha mình.
..........
Thiên đã lầm, Phong dù được anh nuôi kỹ thế nào cũng không qua được cám dỗ, hay đúng hơn là lời đe dọa của cha mình. Cậu ta chấp nhận được huấn luyện hà khắc để chuẩn bị cho cuộc chiến sau này và cũng muốn mãi mãi được yên ổn cùng người con gái mình yêu.
Đã bảy năm trôi qua, cuộc chiến đó lại một lần nữa bắt đầu và bây giờ Thiên tự nói với chính mình anh sẽ giết chết Triệu Vĩ để hắn vĩnh viễn không gây hại cho gia đình anh nữa.
“ Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân “.
/41
|